mình về phòng đây…An nhớ ngủ sớm nhé!
- Ừm…cảm ơn Thư!
- Thôi cho hai đứa mày ngủ trên giường đấy, tao nằm dưới đất cũng được! – Thằng Huy nói.
- Còn tao chiếm cái giường còn lại, hê hê! – Thằng Thắng tranh thủ cơ hội.
- Ờ thoải mái đi! – Không ngờ thằng kia thản nhiên như không rồi quay đi.
Nhìn đồng hồ đã là 10h hơn, quá giờ đi ngủ đã 1 tiếng, tôi từ từ nằm lên giường, mặt vẫn chưa hết đau sau trận chiến vừa rồi. Mệt mỏi sau một ngày với quá nhiều chuyện xảy ra, tôi nằm lơ mơ mất một lát thì ngủ gục, tay vẫn nắm chặt lấy tay Ngọc…
Chap 33:
Tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng nói ồn ào bên tai. Hé mắt ra thì thấy hai thằng kia đang ồn ào nói chuyện gì đó, đồng hồ đã là khoảng 5h45, còn khoảng 15 phút nữa là phải tập trung để ra đảo. Nhìn sang bên em Ngọc, tôi thở phào khi thấy em ấy đang nhìn xung quanh ngơ ngác, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi gượng ngồi dậy, ngồi lên giường em Ngọc, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của em. Em Ngọc thấy tôi thì gượng cười, rồi đỏ mặt ngó sang chỗ khác. Tôi mỉm cười hỏi thăm:
- Chào buổi sáng…Ngọc đã hết đau chưa?
- Ừa…hì…mình đỡ rùi! – Em ấy nhẹ nhàng nói.
- Ừm…vậy là tốt, hôm nay bọn mình còn phải ra đảo…! – Tôi nói.
- Ừ…mà An có bị thương nặng không? – Em Ngọc bối rối.
- Không…cũng thường thôi mà! – Tôi gãi đầu.
- Ừ hi, may là không sao đó!
- Mà sao Ngọc biết mình đang đánh nhau với thằng đó? – Tôi thắc mắc.
- Ừm…mình định qua phòng An đưa cái máy…nhưng chưa kịp vào thì mình đã thấy có tiếng động mạnh ở trong, nên mình mới vội vàng lao vào! – Em ấy kể lại.
- Ừm…Ngọc dũng cảm quá đấy, nhỡ Ngọc bị thương thì sao? – Tôi mỉm cười.
- Ừ…lúc đó mình cũng chẳng biết nữa, hành động theo bản năng thôi! – Em ấy ngượng ngùng nói.
- Ừ…! – Tôi bối rối.
Cả hai đứa im lặng không nói gì, đồng hồ đã chỉ 5h50, còn 10 phút nữa là tập trung. Định đứng dậy chuẩn bị thì tôi lại thắc mắc:
- Ủa, mà Ngọc định đưa mình cái máy gì thế?
- Ừm…máy Ipod của An…! – Em ấy trả lời.
- Máy nào nhỉ, mình…! – Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả.
- Đây…mình có cầm theo! – Nỏi rồi em Ngọc từ từ rút ra cái máy Ipod của tôi.
- Nhưng…? – Tôi ngạc nhiên khi cái máy tôi tặng Mai Trang lại đang nằm trong tay em Ngọc.
- Sao vậy? – Em ấy cũng thắc mắc.
- Máy này…mình đem cho bạn rồi mà…! – Tôi đáp.
- Vậy à?
- Ngọc lấy ở đâu máy này vậy? – Tôi không đáp mà hỏi lại.
- Một đứa con gái đưa cho mình, bảo là trả lại cho chủ nhân của nó! – Em ấy đáp.
- Ngọc…có quen nó không?
- Không…mình không biết bạn ấy! – Như Ngọc lắc đầu.
- Sao Ngọc biết là máy của mình? – Tôi nhớ là mình chưa cho em ấy biết tôi có cái máy này, mà tôi cũng chẳng ghi gì lên cái máy.
- Mình nhìn…có tên đằng sau! – Em ấy đặt chiếc máy vào tay tôi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cái máy. Chiếc Ipod này trong tình trạng khá tốt, tuy có hơi xước ở mặt sau, nơi có ghi chữ “An” và hai chữ cái nữa mà tôi không nhìn rõ do bị gạch xóa bằng vật gì đó. Chứ này là chữ con gái, tôi có thể chắc chắn rằng Mai Trang đã viết vào cái máy máy này bằng bút dạ, nhưng tại sao nàng viết tên tôi vào cái máy mà tôi đã tặng nàng thì tôi chịu, chắc chỉ nàng mới biết…
Và tại sao hai chữ cái đằng sau bị xóa đi, có thể là do nàng viết nhầm, cũng có thể là do người khác cố ý xóa đi, nhằm mục đích gì thì tôi cũng không đoán được. Liệu người đó là ai?
Đang mải suy nghĩ thì tôi bị đập một cái vào vai, thằng Thằng lên tiếng:
- Nghĩ ngợi cái gì thế, chuẩn bị đi mày, còn 5 phút thôi! – Nó nhắc nhở.
- À ờ tao quên! – Tôi giật mình tỉnh lại,
- Nhanh, bọn tao xuống đây, không chờ hai bọn mày đâu! – Nói rồi nó cùng thằng Huy xách balô đi ra khỏi phòng,
còn tôi và em Ngọc ở lại.
- Ngọc…chuẩn bị đi, sắp đi rồi! – Tôi nhắc khẽ.
- Ừ…nhức đầu quá, haiz! – Em ấy lầm bầm rồi gượng dậy chuẩn bị.
Tôi nhìn cái máy Ipod của mình, giờ là của Mai Trang đang cầm trên tay, rồi lặng lẽ cất lại vào balô, lát nữa tôi sẽ hỏi nàng xem thế nào.
Rời phòng cùng với em Ngọc khoảng vài phút sau, chúng tôi đi xuống dưới nhà tập trung. Bên dưới, tiếng nói chuyện khá ồn ào, vừa trông thấy chúng tôi cả bọn đã ào ra hỏi thăm:
- Hai người hôm qua bị đánh à? – Cả bọn nhao nhao.
- Ừ…! – Tôi gật đầu.
- Ngọc ơi…hôm qua sao không nói cho bọn mình…? – Mấy đứa bạn của em ấy thắc mắc.
- Haiz, sáng nay mình mới tỉnh, làm sao báo được! – Ngọc thở dài.
- Vậy à? Chuyện như thế nào vậy? Kể cho bọn mình đi!
- Ừm…ra chỗ khác nha! – Em ấy nói với bạn rồi quay sang nhìn tôi.
- An…Ngọc ra chỗ khác nha, lát nữa gặp lại sau!
- Ừm…! – Tôi gật đầu.
- Ừ…đi nào…! – Em ấy kéo mấy đứa bạn ra chỗ khuất hơn.
Tôi đưa mắt tìm kiếm Mai Trang xem nàng ở đâu. Tôi không ngại thằng Minh lắm, vì lớp A7 sẽ ra đảo sau lớp tôi 1 tiếng nên giờ này bọn nó vẫn đang ngủ. Chợt tôi thấy nàng đang đứng tựa người vào tường, ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, trông nàng có vẻ phờ phạc hẳn, nhưng vẫn rất xinh. Nhiều đứa bên lớp khác cứ nhìn nàng chăm chú không rời mắt.
Tôi từ từ lại gần Trang rồi bắt chuyện với nàng:
- Trang, sao trông mệt mỏi thế?
- Mình cũng không hiểu…tự nhiên thấy nhức đầu quá! – Nàng thở dài.
- Trang…không nhớ những gì xảy ra hôm qua à?
- Mình chỉ biết là mình đang ngồi ăn với Minh thì thấy nhức đầu rồi ngủ gục luôn, rồi mình nhớ mang máng là có tiếng đổ vỡ, có tiếng mấy bạn con gái nói gì đó, rồi hình như mình về phòng mình…thế thôi! – Nàng nhớ lại.
- Ừm…đúng là hôm qua mình có đánh nhau với thằng Minh! – Tôi xác nhận.
- Sao…sao lại như vậy? – Trang tròn mắt nhìn tôi.
- Ừm…nó định làm hại Trang…nên mình đã can thiệp…và thế là đánh nhau! – Tôi ấp úng nói.
- Minh á? Bạn ấy là người tốt mà, làm sao có thể như thế được! – Nàng ngỡ ngàng.
- Haiz, mọi người đều nghĩ như vậy! Trang không tin mình à? – Tôi thở dài, thấy hơi thất vọng khi nàng không tin tôi.
- Mình…nhưng…ai thắng vậy? – Nàng lộ vẻ khó xử, rồi lảng sang chuyện khác.
- Thằng Minh thắng…còn mình…! – Tôi gãi đầu.
- Thật à? An có thương nặng lắm không? – Trang lo lắng vội hỏi.
- Mình ổn…! – Tôi trấn an.
- Để lát nữa mình hỏi Minh xem chuyện này là sao! – Nàng gật đầu.
- Ừm…! – Tôi định đi nhưng chợt nhớ đến cái Ipod, tôi vội thắc mắc.
- Trang này, cái máy mình tặng thế nào rồi? – Tôi hỏi.
- Mình…không biết nó…ở đâu nữa! – Nàng cúi mặt thì thầm.
- Vậy là mất rồi à? – Tôi vờ hỏi.
- Ừ…chắc vậy…mình xin lỗi! – Nàng vẫn khe khẽ nói.
- Ngốc, đây nè, làm gì phải xin lỗi, mình tặng Trang rồi mà! – Tôi mỉm cười chìa cái máy ra.
- An…tìm thấy nó ở đâu vậy? – Nàng quệt tay rồi ngẩng đầu lên hỏi.
- Mình…tự nhiên có một đứa đưa cho Ngọc cái này, rồi Ngọc đưa cho mình, và mình đưa lại cho Trang…! – Tôi
thuật lại.
- Vậy An có biết là ai không? – Trang vẫn chưa cầm lấy cái máy mà hỏi tiếp.
- Mình không biết, liệu có ai lấy cái máy này từ Trang không? – Tôi hỏi.
- Không…mình không cho ai mượn hết, mà cất trong túi áo…nên khó có thể làm mất được! – Nàng lắc đầu.
- Vậy là…!? – Tôi đã ngờ ngợ ra người lấy cái máy này.
- An đọc được dòng chữ đằng sau máy rùi à? – Nàng ngượng ngùng hỏi.
- Mình chỉ thấy mỗi chữ An…còn lại thì không nhìn được! – Tôi xoay mặt sau của cái máy lên.
- … – Nàng im lặng không nói gì, ánh mắt có vẻ buồn.
- Vậy…nó là chữ gì thế? Mà sao Trang viết tên mình lên đó, mình tặng Trang rồi mà? – Tôi thắc mắc.
- Mình…sau này mình sẽ nói, giờ không phải lúc! Còn chữ viết cạnh nó cũng như lần trước mình nói với An! – Nàng cười nhẹ.
- Lần trước Trang nói với mình chữ gì nhỉ?
- An quên rồi sao? – Nàng lại buồn.
- Mình không hiểu ý nghĩa của nó…nên quên rùi! – Tôi gãi đầu.
- Vậy sau này mình cũng sẽ nói luôn! – Trang gật đầu dứt khoát.
- Sau này là lúc nào? – Tôi lại thắc mắc.
- Lúc nào mình thấy phù hợp…! – Nàng mỉm cười.
- Ừ…Trang cầm máy đi này, mình tặng rồi đó! – Tôi bối rối cầm tay nàng lên và đặt cái máy vào lòng bàn tay
nàng.
- Ừ…An…! – Nàng đỏ mặt nhìn tôi.
- …! – Tôi cũng im lặng nhìn nàng, thấy lòng bồi hồi.
- Các em xếp hàng ra ngoài tập trung nào! – Anh hướng dẫn viên du lịch nói to, khiến chúng tôi giật mình. Cả hai
đều ngượng.
Tôi buông tay nàng ra, gật đầu chào nàng rồi tìm kiếm xem em Ngọc đang đứng ở đâu. Thấy em ấy đang mải nói
chuyện với mấy đứa bạn, tôi định chạy ra thì bị thằng Thắng chặn lại:
- Ê An…mày tính sao với thằng đó?
- Tao không biết…nó có vẻ không dễ ăn! – Tôi thở dài.
- Ừm…khi nào mày nghĩ ra điều gì thì cứ gọi anh em! – Nó vỗ vai tôi nói.
- Ờ ừm…cảm ơn bọn mày! – Tôi gật đầu cảm kích.
- Không có gì! – Nói rồi nó chạy đi.
- Nè, nhìn gì vậy? – Em Ngọc đập vai tôi.
- À không…thằng bạn ấy mà! – Tôi giật mình quay lại.
- Ừm…giờ đi chưa? – Em ấy hỏi.
- Lớp mình đi chưa?
- Đi từ nãy rùi ông ơi! – Em Ngọc nói.
- Vậy đi thôi, còn đợi gì nữa! – Tôi nắm tay em Ngọc.
- An…nhìn kìa! – Ngọc kéo tay tôi.
- Hở…gì thế? – Tôi quay lại thắc mắc nhưng khi nhìn thấy thằng Minh, tôi ngừng nói, máu nóng trong người lại bốc lên.
Thằng Minh đang bước xuống cầu thang, trông nó có vẻ lạnh lùng ra mặt với những đứa con gái khác, rồi bất chợt thản nhiên lại gần Mai Trang và khoác vai nàng, mặc cho bọn xung quanh ngỡ ngàng nhìn hai người. Mai Trang có vẻ ngượng, nàng khẽ đẩy tay nó ra, rồi kéo nó đi ra phía cửa.
Đi ngang qua tôi và Ngọc, nó nhướn mày nhìn hai chúng tôi rồi cười khẩy. Lúc đó không có em Ngọc giữ chặt tay
thì thề có trời đất tôi đã lao vào đấm nó một phát cho hả giận.
- Thôi An ơi…bỏ qua đi…! – Em ấy thì thầm.
- Nhưng nó đánh hai bọn mình mà! – Tôi gằn giọng.
- Nhưng giờ mọi người đang đông mà, với cả đang giữa ban ngày…! – Em ấy giữ chặt lấy tôi nói nhỏ.
- Ngọc sợ à? – Tôi lớn tiếng.
- Mình…làm ơn đi mà An ơi…! – Em Ngọc run run nói.
Tự nhiên tôi lại nổi nóng vô cớ với em, em vừa phải chịu đau đớn vì tôi, sao tôi lại quên mất điều đó chứ.
- Ừm…! – Tôi gật đầu thở ra, cố nén cơn giận trong người.
- An…chắc hơi mệt đúng không? – Em ấy lo lắng nhìn tôi.
- Chắc thế! – Tôi nhún vai đáp rồi kéo em ấy đi thẳng ra ngoài.
Thấy Mai Trang và thằng Minh đang đi phía trước, trông hai người có vẻ thân với nhau hơn trước, tôi thoáng lo
lắng trong lòng. Một đứa như thằng Minh không xứng đáng được nhận tình yêu của ai hết, nói gì đến Mai Trang
chứ.
Nhưng tôi cũng đành bất lực nhìn hai người đó đang trò chuyện khá vui vẻ với nhau, rồi nắm tay nhau đi lên tàu. Mỉm cười nhìn Ngọc, em ấy cũng nhẹ cười, và chúng tôi bước lên tàu, bước vào cuộc hành trình dài tiếp theo…
Chap 34:
Trời hôm nay âm u hơn hôm trước, thỉnh thoảng có mưa nhỏ. Gió cũng mạnh dần lên, vậy là gió mùa Đông Bắc lại đang tràn về rồi. Ngày mai kết thúc chuyến hành trình du lịch này, không biết từ giờ đến lúc đó còn những điều gì đáng nhớ gắn liền với nó nữa hay không.
Em Ngọc đang nhức đầu sau cú đánh mạnh của thằng Minh vào đầu em hôm qua nên khi vừa bước lên tàu, em ấy đã phải nắm chặt lấy tay tôi để khỏi ngã. Nhẹ nhàng đưa em ấy ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, tôi lo lắng hỏi:
- Ngọc…còn đau đầu lắm không?
- Mình…cũng đỡ hơn! – Em ấy cười nhợt nhạt.
- Mình thấy Ngọc không khỏe lắm! – Tôi ái ngại nói.
- Yên tâm đi An…mình không sao đâu! – Ngọc lắc đầu rồi tựa người vào ghế.
Mai Trang vừa bước lên tàu, nàng ngó nghiêng mất một lúc rồi ngồi ngay ghế sau chúng tôi, ghế bên cạnh để trống theo ý nàng. Tôi định xuống ngồi dưới nói chuyện cùng nàng cho đỡ chán nhưng thấy em Ngọc vẫn đang mệt mỏi nhìn quanh, tôi cũng không dám đi xuống.
Thằng Thắng đi qua thấy ghế trống, gãi đầu nhìn nàng cười:
- Trang…cho mình ngồi đây nhé, tàu hết chỗ rồi!
- Nhưng mình muốn ngồi một mình hơn…! – Nàng lắc đầu.
- Uầy, còn mỗi chỗ cạnh bạn là trống thôi! – Nó bối rối.
- Vậy bạn chịu khó đứng vậy…được không? – Nàng mỉm cười nhìn thằng Thắng, ngay lập tức thằng này đồng ý ngay.
- À ờ được thôi! – Nó đang ngơ ngẩn trước nụ cười của nàng nên gật đầu.
- Ừ hì…cảm ơn Thắng!
- K…không có…gì! – Nó lắp bắp, chắc chưa bao giờ được nói chuyện với người đẹp.
Tàu bắt đầu chạy. Mọi người trên tàu đều được dặn phải bắm chắc vào tàu nếu không muốn bị bay xuống biển, vì sóng khá dữ. Tàu chúng tôi đi là tàu cao tốc, thế nên gió giật khá mạnh, chẳng cần sóng biển mà chỉ cần gió giật một cái là bay khỏi tàu. Trên tàu chẳng có ai đứng trừ thằng Thắng đang đứng giữ chặt lấy cái cột, trông nó đang cố gắng chịu đựng một cách ghê gớm.
Tôi tặc lưỡi nhìn sang thì thấy em Ngọc đã ngủ, đầu hơi gục xuống người, hơi thở nhè nhẹ. Tôi lấy cái áo khoác mà em ấy trong balô chùm qua người Ngọc rồi nhẹ nhàng véo má em ấy một cái.
- Ưm…ư…! – Em ấy cựa nhẹ người phụng phịu, rồi dựa hẳn người vào tôi ngủ ngon lành.
Phì cười trước vẻ mặt đáng yêu của em ấy, tôi nhẹ nhàng ngả ghế hẳn xuống cho em ấy ngả hẳn vào ghế, rồi quay sang thằng Thắng đang đứng run lập cập cạnh cái cột.
- Ê Thắng, ngồi xuống đây đi! – Tôi đứng dậy nhường chỗ cho nó, còn mình thì thay nó đứng tựa vào cột.
- Ơ…còn
mày thì sao? – Nó ngơ ngác hỏi.
- Tao đứng đấy cũng được, mày mặc phong phanh thế kia cảm bây giờ! – Tôi lại gần chỗ nó đứng.
- Ừ nhưng…em Ngọc tính sao? – Nó đưa mắt nhìn Ngọc dò hỏi.
- Cứ để em ấy ngủ đi, còn mày cứ ngồi xuống đó, tao đứng đây được rồi! – Tôi tự tin với chiếc áo khoác khá dày đang mặc.
- Vậy à…cảm ơn mày! – Nó bắt tay tôi cười cười.
- Không có gì, ngồi đi! – Tôi hất đầu về phía cái ghế rồi đưa tay bám vào cái cột.
Nó ngồi xuống rồi thở phào một cái, còn tôi định cứ đứng đó đến hết chuyến đi trên biển.
- An…ngồi đi…đứng làm gì? – Trang nhìn tôi ngạc nhiên.
- Mình đứng được mà…nhường chỗ cho bạn! – Tôi gật đầu cười.
- Ưm…vậy…An ngồi xuống đây! – Nàng đặt nhẹ tay xuống cái ghế cạnh bên.
- Thôi…để Trang ngồi một mình cho thoải mái, mình đứng được mà! – Tôi lắc đầu cười nhẹ.
- Nhưng…gió với sóng mạnh lắm…An đứng thế…! – Nàng cắn môi ái ngại nhìn tôi.
- Đứng thế này cũng thích lắm mà! – Tôi nhún vai.
- Nhưng…An trông mệt mỏi lắm! – Trang lo lắng.
Nhận thấy nàng đã nói đúng ý của tôi, tôi lại lắc đầu nhìn nàng, nói một câu quan trọng:
- Trang…đừng chỉ quan tâm đến An…mà hãy quan tâm đến mọi người xung quanh…!
Nàng chợt cười buồn, ánh mắt chầm chậm nhìn tôi rồi quay đi, nàng nhẹ nhàng đáp:
- An…mình là vậy…những gì xảy ra với mình…khiến mình không…! – Nàng ngập ngừng nói trong hơi thở, rồi thở dài nhìn ra xa.
Tôi chợt thắc mắc không biết quá khứ của nàng có gì bí ẩn mà mỗi khi nhắc đến, nàng lại buồn. Xung quanh những đứa bạn đều đang làm việc riêng, hầu hết là ngủ, còn một số ít nghe nhạc, chỉ còn tôi và Trang là vẫn đang nói chuyện với nhau. Tôi vẫn sẽ định đứng thế cho đến khi…
Sóng từ đầu xô mạnh vào mạn tàu khiến con tàu nghiêng hẳn đi, tay tôi đang tê dại vì lạnh và vì đứng bám quá lâu vào cột nên sóng vừa xô mạnh một cái tôi đã lảo đảo rồi ngã xuống cái ghế cạnh nàng.
- Ủa…tưởng An thích đứng chứ? – Trang ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
- Ừ…tại sóng mạnh quá! – Tôi ngượng ngập nói.
- Mình nói rồi mà! – Nàng lắc đầu nói.
- Ừ…!
- An có sao không?
- Mình ổn! – Tôi gật đầu rồi ngồi thẳng dậy.
Hai đứa im lặng không nói gì nữa. Chiếc tàu yên lặng, chỉ còn tiếng sóng, tiếng gió của biển cả…
Chợt gió bỗng lặng đi, trời đầy mây, con tàu vẫn phóng băng băng trên biển. Rồi chợt mưa lớn…những giọt nước mưa rơi trên mái tàu, va vào thành tàu và mái rồi bắn tung tóe. Cảnh vật dần mù mịt không còn thấy gì nữa, tất cả chỉ còn một màn nước mưa dày đặc…
Tôi nhận thấy mưa hắt vào chỗ chúng tôi đang ngồi. Tôi chạm nhẹ vào Trang và nói:
- Trang…đóng cửa sổ lại đi…hắt quá!
- Ưm…mình thích mở cửa sổ! – Nàng đáp.
- Là sao? – Tôi thắc mắc.
- Đóng vào mình thấy khó chịu lắm, cảm giác như thiếu không khí vậy! – Nàng giải thích, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
- Nhưng mưa hắt vào trong ấy chứ!
- Đành chịu thôi…! – Trang mỉm cười.
Tôi định không nói gì nữa mà yên lặng tìm quyển sách ra đọc. Nhưng nhận thấy nàng đang bị ướt khá nhiều, nhất là nàng lại đang ngồi sát cửa sổ. Người nàng cứ run lên, chắc vì lạnh. Trông thấy thế, tôi thở hắt ra rồi đành nói:
- Thế thì…Trang…đổi chỗ đi!
- Để làm gì? – Nàng quay sang thắc mắc.
- Trang bị ướt kìa…! – Tôi lo lắng nói.
- Không sao đâu! – Nàng thản nhiên đáp.
- Ngồi vào trong cho đỡ ướt, để mình ra ngoài cho! – Tôi cười khổ.
- Mình…chịu được mà! – Nàng mỉm cười nói, nhưng tôi thấy người nàng cứ run lên vì lạnh.
- Trang đang lạnh kìa, để mình ngồi đấy…nhanh lên! – Tôi phải dùng biện pháp mạnh, gằn giọng xuống mà nói, mặt hầm hầm. Mắt tôi nhìn nàng đầy giận dữ và bực tức.
- An…đừng…mình sợ…! – Cuối cùng thì nàng cũng đã bắt đầu sợ sệt nhìn tôi.
- Có vào trong ngồi không? – Tôi đập mạnh tay xuống ghế rồi dùng giọng khó chịu nói với nàng.
- Ừ…! – Nàng líu ríu đứng lên đổi chỗ cho tôi.
Khi nàng vừa ngồi vào trong rồi, tôi mới thở ra rồi nhìn ra bên ngoài. Quay sang bên, tôi thấy nàng nhìn tôi khá sợ sệt, rồi nàng hỏi nhỏ:
- An…xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì! Mình giả bực thôi! – Tôi gãi đầu giải thích.
- Để làm gì? – Nàng nhướn mày lên thắc mắc.
- Để Trang ngồi vào trong cho đỡ lạnh! – Tôi cười.
- Thế thôi mà…An làm dữ vậy? – Nàng thở phào rồi nguýt lại tôi.
- Thì phải làm vậy thì bạn mới chịu vào, không thì cứ ngồi ngoài này đến ốm luôn! – Tôi cười khổ.
- Làm gì đến nỗi thế, mình…khỏe lắm chứ bộ! – Nàng bĩu môi.
- Ờ không tranh luận với Trang nữa, mình đọc sách đây! – Tôi lảng sang chuyện khác.
Nàng có vẻ tụt hứng trầm trọng. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng xụ xuống trông đáng yêu hết sức. Tôi bối rối chú tâm vào quyển truyện, nhưng đầu óc vẫn nghĩ đâu đâu. Một lát sau, hết chịu nổi, tôi ngượng ngùng quay sang:
- Trang…đừng làm như thế nữa! – Tôi bối rối.
- Ừa…! – Nàng đưa mặt sát vào mặt tôi, hơi thở của nàng phả lên má tôi nóng hổi, một hương hoa dễ chịu thoảng qua.
Đúng lúc tôi nghĩ sắp có chuyện thì em Ngọc cựa mình một cái rồi nói nhỏ với giọng ngái ngủ:
- An…sắp đến chưa?
- À ừ sắp rồi! – Tôi ở dưới nói vọng lên.
- Ừ…khi nào đến thì gọi mình dậy nha! – Nói rồi em ấy cuộn người vào chiếc áo khoác ngủ tiếp.
- Ừ Ngọc cứ ngủ đi! – Tôi thở phào vì thoát khỏi tình huống “nguy hiểm” vừa rồi.
Còn Mai Trang thì buồn buồn ngồi thẳng lại trên ghế, nàng đưa ánh mắt rất lạ nhìn tôi, khiến...