Chắc là nhỏ Thư với thằng Minh vừa chia tay.
Và không hiểu sao lúc đó nhỏ Thư khóc thật, nhỏ òa khóc khiến cả phòng ăn đang vui vẻ bỗng yên ắng lạ thường,
tất cả mọi người đều nhìn nhỏ ấy ra chiều thương cảm, chắc họ cũng biết nhỏ đang đau khổ lắm. Rồi nhỏ gục đầu vào vai đứa bạn nức nở, mặc cho đám bạn nó an ủi hết lời.
Tôi và Ngọc không hẹn mà hai đứa quay sang nhìn nhau, em Ngọc nói thầm:
- An thấy đấy…!
- Ừ…mình hiểu mà! – Tôi gật đầu đáp lại.
- Vậy An hãy nhớ nha…đừng bao giờ giống như thế! – Em ấy đưa mắt về phía thằng Minh., thằng này đang làm
vẻ thản nhiên như không.
Ngay lúc nhỏ Thư khóc, tôi đã đưa mắt nhìn Trang và hắn. Lúc đó, hắn tỏ ra như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói. Nhưng Mai Trang thì không như vậy…nàng chợt trầm hẳn đi, ánh mắt buồn bã nhìn Thư, rồi nhìn tôi vài giây rồi quay đi.
- Ừ…mình nhớ mà! – Tôi gật đầu và nhẹ nhàng nắm lấy tay em ấy.
- Ừa…hi! – Em ấy mỉm cười.
Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, một anh hướng dẫn viên đang đứng trước cửa vội bước vào phòng ăn và
thông báo:
- Các em chú ý nhé, lát nữa chúng ta sẽ chơi ở biển và đi ra đảo Hòn Dấu, nhớ là tập trung đúng 1h!
- Ok luôn anh! – Cả bọn đồng thanh.
- Giờ mọi người ăn nhanh lên, gần trưa ra tắm không tốt đâu! – Anh ấy nói rồi đi ra ngoài.
Nhìn trời âm u như vậy, gần trưa chắc gì đã có nắng, anh cứ khéo lo, tôi lắc đầu rồi ăn nốt cho xong, rồi tôi và em Ngọc rời khỏi khách sạn, chạy ra biển chơi.
Chúng tôi chỉ đi ngắm cảnh chứ thực ra ở chỗ tôi ở cũng có biển, việc gì phải lặn lội đến đây để tắm biển chứ. Tôi
và em ấy cứ đi lại nhìn cảnh mãi, cuối cùng em ấy nói:
- An…nghỉ một chút được không? Mình mỏi chân quá!
- Nhưng…giờ bọn mình đang ở xa khách sạn…nhỡ sắp đến giờ tập trung thì sao? – Tôi lo lắng, đồng hồ của tôi
giờ đã là gần 12h, có khi sắp phải tập trung để chuẩn bị đi thăm quan theo lớp.
- Chịu thôi, mình mỏi lắm rùi! – Em ấy phụng phịu.
- Ừm…hay để mình cõng ra nhé! – Tôi ngập ngừng đề nghị, tự nhiên thấy ngượng.
- Được không đó? – Em Ngọc nhìn tôi thắc mắc.
- Được mà, yên tâm, không sao đâu! – Tôi gật đầu quả quyết.
- Ừ, hì, vậy mình lên nhé! – Em ấy nhảy thẳng lên lưng tôi, cứ như trẻ con không bằng.
- A, từ từ thôi Ngọc, mình tí gãy lưng à! – Tôi nhăn mặt than thở.
- Ồ vậy xin lỗi An nha, mình không cố ý! – Em ấy đập đập nhẹ vào lưng tôi.
- Ừ…vậy mình đi nhé! – Tôi giữ chặt lấy Ngọc và bắt đầu đi về phía khách sạn.
Em Ngọc cũng khá nhẹ, tôi cõng cũng không mất sức gì nhiều. Vừa đi tôi vừa mỉm cười hạnh phúc, khiến cho em
ấy cứ đập vai tôi hỏi:
- An…cười gì thế?
- À không có gì! – Tôi lắc đầu, mặt nghiêm chỉnh trở lại.
- Rõ là có mà! – Ngọc ẩy vai tôi.
- Ừ thì…vui thì cười! – Tôi thản nhiên nói.
- Vậy à? An vui gì? – Em ấy hỏi nhỏ.
- Vui…vì được đưa Ngọc đi! – Tôi không ngại ngần nói thẳng luôn.
- Ừ vậy à? – Em ấy áp mặt vào lưng tôi nói nhỏ.
- Ừ…ừm! – Tôi ấp úng.
- Hì…vậy An đi nhanh lên, sắp đến giờ rồi! – Ngọc đập nhẹ vào lưng tôi.
- Ừ ừ đây…! – Tôi cố gắng đi nhanh hơn cho dù đã cảm thấy mệt.
Sau một lúc đi bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến gần được khách sạn. Gần đến nơi, em ấy nhảy xuống đất, rồi nắm tay tôi cười cười và kéo đi. Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng tôi cũng nghĩ là để bọn ở lớp nhìn thấy cảnh hai đứa vừa rồi thì ngượng chết.
Còn một buổi chiều phía trước, và tôi đang chờ đợi nó…
Chap 30:
Chúng tôi tập trung đi tàu khoảng gần 1h trưa. Tàu khá lớn, nhưng cũng chỉ đủ cho nửa lớp tôi đi một tàu. Lục tục kéo vào trong, tôi đang lo lắng không biết có bị say sóng hay không, vì sóng biển hiện giờ cũng khá lớn. Em Ngọc thì khỏi phải nói, nhìn thấy con tàu là em ấy đã muốn bỏ chạy rồi, quay sang nhìn tôi lo lắng.
- An…mình bị say sóng…!
- Ừm…vậy làm sao giờ? – Tôi thắc mắc.
- Mình…định ở lại đất liền…mai đỡ say thì đi! – Em ấy ngập ngừng nói.
- Ra đảo cho biết đi Ngọc, đến đây thì phải đi ngắm chứ! – Tôi ngạc nhiên.
- Chịu thôi, mình mà say nữa mệt lắm, nãy trên xe mình sợ rùi! – Em Ngọc lắc đầu.
- Ừ cũng phải…vậy Ngọc xin cô chưa? – Tôi hỏi.
- Mình xin rồi nhưng thấy cô cũng có vẻ muốn mình đi…!
- Vậy mình xin cùng bạn vậy! – Tôi đề xuất.
- Không được, An đâu bị say sóng, sao nói được với cô! – Em ấy lắc đầu.
- Ừ nhỉ…! – Tôi gãi đầu, nhưng nhìn những đợt sóng cũng khá lớn, có khi đi được nửa đường thì đã say rồi ấy chứ.
- Vậy…An đi vui nha, có gì tối nói lại cho mình! – Em ấy rầu rầu nói, chắc cũng tiếc khi không được ra đảo.
- Ừ…vậy Ngọc vào nghỉ đi! – Cuối cùng tôi cũng thở dài gật đầu, rồi bước lên tàu.
Tàu này khá giống một cái canô, có cả mái để tránh mưa gió. Tôi đi vào khoang tàu, ngồi xuống một cái ghế ở gần cửa sổ rồi yên lặng nhìn ra bên ngoài. Tàu cứ dập dềnh trên sóng, nhiều đứa cứ sợ xanh mặt không dám xuống.
- Ê tàu này có tốt không? – Thằng Huy lo lắng nhìn một lượt.
- Nhỡ đang đi mà chìm thì…! – Thằng Hưng nói gở, ngay lập tức bị bọn tôi chèn cổ.
- Cái thằng này, nói lăng nhăng! – Tôi bực mình nhìn nó.
- Tàu thế này chìm quái sao được! – Thằng Thắng cũng đang giữ chặt lấy cổ thằng Hưng, sầm mặt nói.
- Ặc…bọn mày thả ra…tao biết rồi! – Nó kêu la.
- Rồi…từ giờ cấm mày nói gì, mở miệng ra là xui! – Thằng Đức đi vào nhìn thấy chúng tôi cũng tham gia luôn.
- Rồi rồi mấy chú! – Thằng Hưng mặt ỉu xìu, ngồi xuống một cái ghế.
Tôi lại ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh. Tàu tôi đã đủ người, chỉ còn đợi mấy ông lái tàu vào nữa là
xong. Đúng 1h chiều, tàu xuất phát. Chúng tôi nhìn lại đất liền lần cuối, cứ như kiểu là sẽ lâu không gặp lại nó nữa ấy, rồi tất cả cùng bắt đầu chuyến du lịch trên biển.
Tàu này chạy khá nhanh, tuy sóng khá lớn nhưng tàu vẫn đi rất tốt, chúng tôi thích thú đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cảm giác dập dềnh trên sóng lúc đầu khá là khó chịu, phải mất một lúc mới quen được. Nước bắn tung tóe lên cả cửa kính, có khi nước còn hắt vào cả trong tàu.
Cảnh vật cũng dần dần thay đổi. Hòn đảo cũng dần xuất hiện trước mắt chúng tôi. Tôi không nhìn nữa mà nhắm mắt lại, vì bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, chắc do tôi sắp say sóng.
Nhưng tôi chưa kịp say thì tàu cũng đến được đảo. Tàu đỗ sát vào đảo rồi neo lại gần bờ. Chúng tôi chỉ từng đứa một bước lên đảo để tránh dồn hết sang một phía làm tàu bị nghiêng. Thế mà không hiểu sao mấy đứa ở những tàu khác có vẻ đang vội vàng muốn rời khỏi tàu hay sao mà cứ đứng chen nhau ở ngay cửa tàu. Thế là tàu bị nghiêng hẳn đi, mấy đứa đứng gần mép nước không kịp làm gì bị rơi ngay xuống biển, còn những đứa khác sợ hãi vội lùi ngay lại vào trong tàu.
Cũng may gần bờ nên nước biển không sau, bọn nó vừa rơi xuống đã trồi được lên mặt nước, trong khi những lớp khác phá ra cười. Từ đó rút kinh nghiệm, cả bọn không ai dám đứng đông đúc ngay cửa tàu. Chúng tôi lên đặt trên lên bờ suôn sẻ, không xảy ra thêm một sự cố nào nữa.
Đảo này hầu hết là rừng, nhưng không rậm lắm. Chúng tôi đi hàng hai bắt đầu đi theo con đường dẫn lên rừng. Nhưng tôi với mấy đứa khác do đi cả ngày mệt nên tạm thời ngồi nghỉ ở dưới.
Tôi ngồi xuống một cái ghế, thở dài một tiếng. Có em Ngọc ở đây thì vui hơn, có lẽ tôi đã lên được trên kia. Thấy
Mai Trang đang do dự, nàng cũng muốn lên rừng nhưng thấy tôi không lên, nàng thắc mắc:
- An…sao không lên cho rừng đi?
- Mình mệt rồi, cả ngày lao động mệt quá! – Tôi đáp.
- … – Nàng im lặng không đáp, nhìn tôi có vẻ hơi dỗi.
Đúng lúc nàng đang định ngồi xuống thì thằng Minh không biết từ đâu đi ra. Nó gật đầu chào tôi rồi nói với Trang:
- Trang…lên trên kia cùng mình không?
- Ừa nhưng…! – Nàng nhìn tôi, hiểu ý tôi lắc đầu cười.
- Trang cứ lên với Minh đi, mình ngồi đây được rồi!
- Ừa…vậy mình đi nào! – Trang mỉm cười rồi kéo tay thằng Minh lên trên kia.
Những đứa ngồi cùng tôi nhìn hai người với vẻ gato và khó chịu. Nhưng trong số đó, có một người không hề nhìn
mà quay mặt đi, đó là nhỏ Thư. Nhỏ chỉ ngồi như người mất hồn, cặp kính đã được tháo ra, trông nhỏ rất xinh và
dễ thương. Nhiều thằng con trai định lại gần nhỏ làm quen nhưng thấy nhỏ như vậy, bọn nó không dám đến gần.
Tôi thấy nhỏ tội quá nên lại gần hỏi thăm. Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, quay sang nhìn nhỏ và nói:
- Thư…mình biết bạn buồn lắm…nhưng bạn không nên như vậy!
- … – Nhỏ im lặng không đáp, vẫn ánh mắt vô hồn nhìn đăm đăm ra ngoài.
- Bạn đừng vì chuyện này mà đánh mất bản thân mình…! – Tôi vẫn nhẹ nhàng nói.
- Mình…không…! – Nhỏ Thư run run nói nhỏ.
- Bạn từng suy sụp như vậy, bạn hãy cố gắng vượt qua được nỗi đau này và…! – Tôi định khuyên tiếp nhưng Thư
ngắt lời.
- An…đã bao giờ…như mình chưa?
- Mình chưa nhưng… – Tôi bối rối gãi đầu.
- … – Nhỏ không đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra xa.
- Nhưng mình nói thật lòng mà…bạn vẫn có thể nhận được tình cảm từ những người xứng đáng với bạn hơn! – Tôi
nói.
Nhỏ không đáp, quay sang nhìn tôi, mắt rưng rưng như sắp khóc. Tôi lo lắng không hiểu mình có nói gì khiến nhỏ
phải khóc không thì…nhỏ gục đầu vào vai tôi khóc òa lên:
- Hức…mình khổ quá…An ơi…hức! – Nhỏ nấc nghẹn.
- Thư…! – Tôi bất ngờ trước hành động của nhỏ.
- Mình…thực sự…hức…không biết thiếu anh ấy…mình sẽ thế nào…hức!
Tôi đang bắt đầu lo lắng trước tình cảm khá là sến này của Thư. Không hiểu thằng Minh nó làm thế nào mà đứa con gái nó chia tay phải suy sụp như vậy. Nghe nói nó đã từng có hai người yêu từ cấp 2, nhưng sau chia tay thì nhỏ ấy khóc lóc ghê lắm, còn dọa sẽ tự tử nếu thằng Minh chia tay. Tôi lo lắng…ẩn sau vẻ điển trai, lạnh lùng của
nó…không lẽ là một vũ khí đáng sợ nào đó hay sao…
Tôi bối rối, không biết nên xử lí thế nào trước tình huống này. Nhỏ Thư vẫn đang gục đầu vào vai tôi mà khóc, còn tôi thì ngồi ngơ người ra. Những đứa ngồi dưới nhìn chúng tôi tỏ vẻ ghen tức, mặc dù tôi chả hiểu có gì phải ghen ở đây. Có mấy đứa biết tôi, nó nhìn tôi với ánh mắt viên đạn, chắc định về nói với Ngọc.
Giật mình, tôi nói thầm vào tai Thư:
- Thư…đừng khóc nữa…bọn nó nhìn mình…! – Tôi lo lắng.
- Hức…ừ…mình xin lỗi…hức! – Nhỏ ấy nhấc đầu khỏi vai tôi, đưa tay lau nước mắt.
- Bạn cứ ngồi ở đây…mình lên rừng xem thế nào! – Tôi cảm thấy không ổn khi tiếp tục ngồi đây, vì bọn nó chỉ chờ tôi bỏ em Thư ra là xông vào đánh đến nơi.
- Mình…đi cùng…được không? – Nhỏ nói khẽ.
- Nhưng…! – Tôi lộ rõ vẻ khó xử.
- … – Nhỏ ấy nhìn tôi có vẻ giận.
Thế là tôi lại đành phải kéo nhỏ đi cùng:
- Thôi được rồi, đi cùng mình! – Tôi khoát tay rồi bước lên trước.
- Ừ…! – Nhỏ vẫn thút thít.
Hai chúng tôi lững thững đi lên con đường rừng. Tôi đưa mắt nhìn quanh, ngắm cảnh vật xung quanh. Còn Thư
chỉ im lặng đi theo tôi, thỉnh thoảng nhỏ lại nấc một tiếng, chắc nhỏ vẫn chưa hết khóc…
Chúng tôi đi một lúc, sắp lên được một chùa gì đó thì chợt bắt gặp Trang với thằng Minh đang đứng trò chuyện ở
một góc rừng. Không hiểu sao tôi vội ra hiệu cho nhỏ Thư giữ yên lặng, còn tôi thì lại gần một chút xem họ nói gì.
- Trang…giờ sao? – Thằng Minh lên tiếng.
- Bạn…chia tay Thư rồi à? – Trang cúi mặt nói nhỏ.
- Chưa…mình chưa nói gì! – Nó đáp.
- Vậy…! – Nàng thở dài nhìn nó.
- Mình sẽ chia tay nhỏ ấy hôm nay, lát nữa mình sẽ nói! – Hắn nhẹ nhàng nói.
- Nhưng Minh chưa chia tay Thư…sao bạn ấy suy sụp vậy? – Nàng nhìn nó thắc mắc.
- Mình…chắc là thấy mình đi với bạn nên nhỏ ấy ghen! – Thằng này mỉm cười.
- Minh…định chia tay Thư thật à? – Mai Trang lại cúi mặt nói khẽ.
- Ừ, đúng vậy! – Hắn gật đầu dứt khoát.
- Và Minh định…! – Nàng ngập ngừng nói, còn tôi đã lờ mờ đoán ra.
- Làm bạn trai của Trang à, đúng vậy! – Thằng này nói ngay.
Tôi giật mình, chút nữa thì nhào ngay ra túm lấy thằng Minh mà đập cho nó một trận, nhưng…tôi đang là bạn trai
Ngọc…việc gì phải lo lắng đến vậy…Cả tôi và thằng Minh đều đang nhìn Trang và chờ đợi phản ứng từ nàng.
- … – Trang đỏ mặt, ra chiều bối rối.
- Kìa Trang, nói gì đi chứ! – Thằng này không để yên được vội nói.
- Nói gì bây giờ? – Nàng ngước nhìn nó.
- Nói là Trang đồng ý đi! – Hắn nhận vơ ngay lập tức.
- Để mình…suy nghĩ đã nhé! – Trang mỉm cười lắc đầu.
- Vậy…bao giờ Trang mới cho mình kết quả? – Nó lộ vẻ thất vọng.
- Sau…chuyến đi này, được không?
- Ừm…cũng được! – Nó thở dài gật đầu.
- … – Nàng yên lặng.
- Mình quay xuống nói với Thư luôn nhé! – Hắn hỏi nàng.
- Tùy…Minh! – Nàng ngập ngừng đáp.
- Rồi, giờ Trang theo mình! – Thằng Minh nắm lấy tay nàng kéo đi.
Tôi lúc này chẳng còn kịp để khó chịu khi nó nắm tay nàng nữa mà vội vàng chạy ra chỗ nhỏ Thư, kéo nhỏ đi
nhanh ra khỏi đây.
- Thư…ra khỏi đây đi…Minh sắp đến đấy! – Tôi vừa kéo vừa nói với nhỏ.
- Minh…anh ấy định làm gì? – Nhỏ Thư thất thần nói.
- Mình…không rõ nữa, nhưng chắc có vấn đề rồi! – Tôi lo lắng quay lại xem hai người đó đã đến gần chưa.
- Đừng bảo là…! – Mắt Thư bắt đầu rưng rưng, chuẩn bị khóc.
Tôi không đáp mà vội kéo nhỏ xuống ngay cửa rừng. Ở đây mấy đứa lúc nãy lườm tôi giờ chạy đi đâu chơi mất
hút, chỉ còn một đứa con gái, chắc bạn nhỏ Thư, đang vẫy vẫy tay chào nhỏ. Cũng may là chúng tôi xuống vừa
kịp, vì chỉ khoảng vài giây sau, thằng Minh và nàng đã xuống đến chỗ chúng tôi ngồi.
Giả vờ như chưa nghe gì, tôi gật đầu chào nàng, còn mắt nhìn thằng Minh khó chịu. Trang lo lắng gật nhẹ đầu
chào tôi, mắt không rời nhỏ Thư. Còn hắn không để ý đến tôi, chỉ vội đến ngay trước mặt Thư rồi bắt đầu:
- Thư à…anh thấy ta không thể tiếp tục…! – Nó nói, còn nhỏ Thư quay sang nhìn nó, nước mắt bắt đầu rơi.
- Anh Minh…! – Giọng nhỏ run rẩy yếu ớt.
- Vì vậy nên…mình chia tay em nhé! – Nó ngập ngừng rồi nói câu chia tay một cách phũ phàng.
- Hức…cho em…lí do đi…huhu! – Nhỏ Thư khụy gối xuống đất, nhìn thằng Minh với ánh mắt cầu xin, nước mắt
chảy ròng ròng.
- Anh…không còn yêu em nữa…! – Hắn bối rối nói lí do vớ vẩn.
- Anh…em xin anh đấy…đừng bỏ em! – Nhỏ Thư gào lên, rồi vội đến ôm chầm lấy Minh.
Chúng tôi đều yên lặng đứng nhìn, tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay, còn lòng chợt nhói lên, chắc là tôi cũng
đang cảm thấy có gì đó bất công với nhỏ. Liếc mắt nhìn Mai Trang, tôi thấy nàng thẫn thờ nhìn nhỏ Thư đang ôm
lấy thằng Minh mà khóc lóc. Nhưng ngay lập tức, Trang lấy lại vẻ lạnh lùng, vẻ mặt của lần đầu tiên tôi gặp nàng
lại xuất hiện.
- Mình xin lỗi đã cắt ngang, nhưng bạn làm ơn bỏ Minh ra! – Nàng đột nhiên nói, giọng nàng lạnh lùng.
Ngay sau câu nói đó của nàng, tất cả chúng tôi đều sững người lại, trừ thằng Minh. Nó đang mỉm cười, một nụ
cười khiến tôi lạnh sống lưng.
Chap 31:
Ngay sau câu nói của nàng, tôi ngạc nhiên quay sang. Nhưng Trang không nhìn tôi, nàng hướng ánh nhìn lạnh lùng vào nhỏ Thư đang run rẩy ôm lấy Minh. Thư giật mình, quay lại nhìn nhỏ Trang, nấc lên:
- Là cô…khiến chúng tôi phải như vậy…! – Nhỏ Thư hét lên, mắt nhìn Trang đầy căm phẫn.
- Bạn nghe rồi đó, có bỏ Minh ra không? – Trang lạnh lùng nhắc lại.
- Không đời nào…! – Thư ôm chặt lấy hắn.
- Minh…? – Nàng nhìn hắn, hiểu ý thằng này gãi đầu rồi ẩy nhỏ Thư ra.
- Thư…anh xin lỗi…! – Nó nói nhẹ nhàng.
- Đừng…anh đừng vô tâm với em như vậy…hức…huhu! – Nhỏ Thư vẫn cố gắng giữ lấy thằng Minh.
- Anh xin lỗi…kết thúc rồi! – Hắn nhẫn tâm hất tay nhỏ Thư ra rồi bước đến gần Trang.
- Trang…mình đi thôi…! – Hắn nói rồi kéo tay Trang định đi về phía rừng.
Tôi còn đang sững người ra, mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi không thể ngờ tình hình lại đến như vậy. Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
- Mình đi thôi…! – Nàng quay lại nhìn nhỏ Thư lạnh lùng, rồi nhìn tôi vài giây, nhưng tôi không nói gì.
- Ừ đi nào! – Hắn kéo tay Trang định đi lên rừng nhưng…
- Chát! – Tiếng tát mạnh khiến tôi giật mình vội quay sang nhìn…
Trước mắt tôi, nhỏ Thư đang giận giữ nhìn hai người, một người vừa khụy xuống, tay ôm lấy mặt…
Tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa, nhưng tôi vẫn cố gắng phải kìm nén nó. Đầu óc tôi choáng váng trước những gì tôi thấy…trước hành động của nhỏ Thư.
Mai Trang đang khụy người xuống, tay ôm lấy mặt. Tôi vội vàng chạy ngay ra cạnh nàng, còn hắn – thằng Minh bắt đầu có ý thức về việc vừa xảy ra. Nàng đang ngồi ôm mặt, tóc rũ xuống mặt. Tôi vội vã hỏi han:
- Trang…có sao không?
- … – Nàng im lặng không đáp, tay vẫn ôm lấy bên má bị tát.
Lo lắng, tôi vội vàng vén tóc nàng qua một bên và nhìn thẳng vào nàng. Mai Trang đang đăm đăm nhìn xuống đất, mắt ngân ngấn nước. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, chắc là nàng đau lắm. Nhìn Trang, tôi thấy được nàng đang tức giận và buồn bã rất rất nhiều, nhưng nàng không nói gì. Tôi nhẹ nhàng kéo tay nàng đang ôm mặt xuống. Bên má phải của nàng, dấu của bàn tay in rõ trên mặt, một bên má nàng đỏ hẳn lên.
Không thể tiếp tục nhìn nữa, tôi vòng tay và ôm lấy nàng, áp chặt người nàng vào mình. Mai Trang tuy không đáp lại, tay nàng buông thõng xuống, nhưng nàng đã rơi nước mắt…Vai áo của tôi ướt đẫm nước mắt của người con gái đó…
- Cô nghĩ gì mà lại làm như vậy hả? – Nhìn qua vai nàng, tôi thấy thằng Minh đang giận dữ đẩy mạnh người nhỏ
Thư ra xa.
- Anh Minh…em chỉ muốn…! – Nhỏ Thư sợ hãi nói.
- Cô thôi ngay đi! – Thằng này tiếp tục đẩy nhỏ ra, họ đã đến gần mép nước.
Tôi vội vàng lên tiếng cảnh báo, nhưng vẫn tay ôm Mai Trang:
- Ê mấy người cẩn thận…sắp ngã xuống nước bây giờ!
Cả hai người đều không kịp nghe tôi nói. “Ùm” một tiếng, nhỏ Thư đã ngã ngay xuống dưới nước. Thằng Minh nhìn nhỏ Thư nhếch mép cười rồi quay đi, mặc cho nhỏ Thư đang kêu la:
- Cứu…em không biết bơi…!
Tôi thở dài, định buông nàng ra rồi chạy xuống cứu nhỏ thì những đứa con trai khác đã nhanh chân hơn. Bọn nó vội vàng bỏ đồ lại rồi nhảy thẳng xuống dưới nước, cố gắng giữ nhỏ Thư không bị chìm xuống, rồi cả bọn cùng nhau đưa nhỏ ấy lên bờ.
Thằng Minh tiến gần đến chỗ chúng tôi, nó nhìn tôi khó chịu.
- Ê ông An…thả Trang ra được rồi đấy!
- Ờ đây! – Tôi buông nàng ra, ánh mắt nàng có chút tiếc nuối nhìn tôi, nhưng nàng liền lạnh lùng ngay sau đó.
- Trang…có ổn không? Có đau không?
- … – Trang im lặng lắc đầu.
- Để mình xem nào! – Thằng Minh xoa xoa chỗ nàng vừa bị tát, còn Trang thì hơi đỏ mặt.
- Thôi Minh…mình ổn mà! – Nàng đẩy nhẹ tay nó ra.
- Ừm xin lỗi Trang nhé, nhỏ ấy dữ quá! – Nó tặc lưỡi.
- Ừ…thôi...