thủi bỏ đi. Mấy đứa khác cũng lắc đầu giải tán, còn lại hai nàng đang nhìn nhau tóe lửa. Chỉ cótôi là im ru từ nãy đến giờ, vì không biết nên bảo vệ ai nữa.
Tình hình giữa hai nàng càng trở nên căng thẳng hơn sau buổi nói chuyện ngày hôm này, mà chắc đều do tôi mà ra. Lắc đầu chán nản, tôi kéo Ngọc ra ngoài cho tình hình bớt căng thẳng. Em ấy khẽ vùng ra rồi đứng lặng yên,không nói câu nào. Tôi nhẹ hỏi:
- Ngọc sao vậy, mỗi chuyện diễn chung thôi mà!
- Mình không ưa con người đó, người đâu mà khó chịu! – Em ấy gay gắt.
- Trang…bạn ấy cũng tốt mà! – Tôi thừa nhận.
- An giỏi bênh “bạn bè” quá nhỉ? – Ngọc cười lạnh.
- Không…mình…nói thật mà! – Tôi ấp úng.
- Chỉ có An mới có thể thấy điều đó thôi! – Em ấy buông một câu đầy ẩn ý rồi quay người bỏ vào lớp.
Còn mình tôi đứng ngơ người ra giữa hành lang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai cô nàng nữa. Phải chăng đó là một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được?
*******
Tiết mục văn nghệ ngày 20/11 cũng không có gì đặc biệt lắm,chỉ là hát song ca giữa hai hot girl của trường. Không hiểu thằng nào lớp tôi lan truyền mà tin này bay ra khắp trường, và thế là bọn con trai trong trường,tất cả các khối, đều bàn tán rất sôi nổi, ở đâu cũng có: sân trường, lớp học, cổng trường, …Thậm chí cả khi vào nhà WC bọn nó cũng không ngừng nói.
- Ê ngày 20/11 hai em hot girl của trường lên hát đấy, mày có định tặng gì không?
- Không biết nữa, chắc là tặng hoa cho nó lành!
- Haiz, tặng cái gì giúp mình tán được em ấy kia! – Thằng hỏi ngán ngẩm.
- Hai em ấy hình như thích một thằng nào học cùng lớp ấy! – Thằng kia đáp lại.
- Thật hả, số nó hên thật đấy! Không biết mặt mũi nó ra sao mà mấy em mê thế!
Và còn nhiều lời bàn tán nữa, nhưng tôi đã bỏ lên lớp vì không muốn nghe thêm lời nhận xét của mọi người về mình nữa.
Chiều hôm đó, cả lớp tôi rủ nhau ra biển chơi một chuyến.Tôi chở Ngọc, Trang thì được một đứa con gái trong lớp chở ra, tuy vậy nàng nhìn tôi vài giây rồi mới lên xe của nhỏ kia. Mấy thằng con trai tự chia nhau ra mà đưa mấy nàng trong lớp ra ngoài biển. Đường bờ biển gió mát, đường rộng,chúng tôi cứ phóng nhanh ra biển.
Gửi xe xong, đi bộ ra ngoài, tôi đã thấy bọn nó đang nghịch nước, em Ngọc hình như không muốn bơi hay sao mà chỉ đứng trên bờ nghịch nước,cười nói với mấy đứa bạn. Mấy ông con trai thì đang thi bơi ra ngoài biển, nói chung là không khí rất vui vẻ.
Bước thêm vài bước, tôi nhận thấy Mai Trang chỉ lặng lẽ đứng nhìn mọi người từ xa rồi bất chợt mỉm cười, không biết là nàng đang cười vui hay buồn nữa. Trông nàng thật đẹp khi đứng dưới ánh nắng hoàng hôn. Tôi chậm rãi đến đứng bên cạnh nàng, ngắm nhìn bờ biển đang về chiều.
- Cảnh đẹp thật An nhỉ, mình cũng vẫn thường đến đây mỗi khi có tâm trạng! – Trang ngập ngừng lên tiếng.
- Ừ…bạn không chia sẻ với ai à? – Tôi quay sang hỏi.
- Mình cũng muốn lắm nhưng…không có ai để mình có thể làm điều đó! – Nàng nhắm mắt lại và nói.
- Vậy…Trang không có bạn thân? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừa đúng vậy đó, ngoài An ra thì mình chưa nhận ai là bạn thân cả! – Mai Trang gật đầu.
- Mình có gì mà đặc biệt với bạn thế? – Tôi lại một lần nữa thắc mắc về điều này.
- Hì, điều này…An phải tự biết chứ! – Nàng bẽn lẽn cười.
- Không, mình sao biết được? Trang làm mình thấy khó hiểu thật!– Tôi nhìn ra xa nghĩ ngợi.
- Ngốc, sau này An… – Nàng mỉm cười định nói gì đó, nhưng thấy Ngọc chạy đến gần tôi, nàng im lặng không nói nữa.
- An làm gì vậy? Sao không xuống chơi với bọn mình? Ở trên đây với bạn ấy làm gì? – Ngọc nhìn tôi nghi ngờ.
- Mình không thích nghịch nước lắm, chán rồi! – Tôi lắc đầu.
- Thật không, hay là An lại thích đứng đây nói chuyện với Trang? – Ngọc cười, nhưng tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Không, thực sự…mình không thích nghịch mà! – Tôi cố gắng chống chế.
- Ừm thế thôi, ra đây chơi cùng bọn mình đi! – Em Ngọc kéo tay tôi đi.
- Ừ, được! – Tôi đồng ý, quay lại gật đầu chào Mai Trang rồi đi theo em ấy ra ngoài biển.
Hai đứa chúng tôi lững thững dạo bộ cùng nhau quanh bờ biển.Tiếng nói cười của bọn bạn trong lớp hòa với gió biển lộng thổi mạnh về chiều,Ngọc đi phía trước, còn tôi thơ thẩn đi đằng sau, suy nghĩ lan man. Bất chợt Ngọc lên tiếng, không nhìn tôi:
- Ban nãy An nói gì với Trang vậy? – Em Ngọc nhìn tôi dò hỏi.
- Không có gì đâu, chỉ là mình hỏi bạn ấy vài điều thôi! – Tôi vẫn đang mải suy nghĩ nên đáp bừa.
- Mình trông…mà thôi, giờ hai đứa có đi đâu thì đi chung luôn nha! – Ngọc định nói gì đó, nhưng chợt em ấy hạ giọng thì thầm và đến gần tôi.
- Ừ, mình hứa! – Tôi gật đầu hứa.
- Ừ, hì, vậy được rồi, hai đứa mình đi về đi, trời cũng sắp tối rồi! – Ngọc mỉm cười vui vẻ nói, khiến tôi thấy ngạc nhiên vì cứ tưởng em sẽ giận tôi chứ khi tôi đứng nói chuyện với Trang.
- Nhưng…bọn lớp mình chưa về mà? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ôi kệ đi An, bọn mình về trước có sao đâu! – Em ấy lắc đầu.
- Ừ…thì về! – Tôi đành đồng ý, chạy vội ra bãi gửi xe.
Đúng lúc đó, tôi chợt thấy Mai Trang đã lấy xe ra từ bao giờ và nàng đang chạy xe chầm chậm dọc bờ biển. Tôi nhảy ra xe và phóng ra chỗ em Ngọc đang đứng:
- Helo, về luôn chứ! – Tôi nói với Ngọc.
- À…không, bọn mình chạy xe gần biển một chút đi! – Em ấy chỉ tay ra xa.
- Hở, để làm gì? Ngắm cảnh à? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừa! – Em Ngọc gật đầu.
- Thôi tối muộn đến nơi rồi, về nhanh không kịp! – Tôi lắc đầu nói.
- Đi mà An, mình muốn ra ngắm một chút thôi! – Em ấy dậm chân phụng phịu nói, trông xinh lắm.
- Ừ thôi được rồi! – Tôi không còn cách nào khác đành đồng ý.
- OK, vậy ta ra luôn! – Em ấy cười rồi nhảy phóc lên sau xe tôi.
Tôi đạp xe chầm chậm ra biển, rồi lại dạo một vòng quanh biển giống như Mai Trang đang làm phía trước. Chúng tôi đi khá sát mép nước, nếu chẳng may tôi mà mất lái thì cả hai đứa có mà lao xuống biển.
Chợt thấy em Ngọc lên tiếng:
- Nhanh hơn đi An! – Em ấy đập vai tôi nói.
- Được rồi! – Tôi vội vàng chạy xe nhanh hơn, sắp sửa bắt kịp Trang thì…
Xe bỗng lảo đảo rất dữ dội, tôi không thể giữ nổi tay lái nữa, và thế là xe của hai đứa ngã xuống, không may xe đang đi nhanh nên va khá mạnh vào xe của Trang, khiến nàng cũng không thể giữ nổi tay lái, và thế là cả hai xe đều bị đổ.
Mặt tôi đập mạnh vào xe của Trang, đau đến choáng váng luôn đầu óc. Ngọc thì hình như không bị va vào đâu, thấy em ấy thu người nằm lăn trên cát. Tôi nhìn ra chỉ kịp thở phào được vài giây, đang định nhìn xem Trang có sao không thì chợt ngớ người ra…
Xe chúng tôi đi đã khá sát mép nước nên nếu đổ là chúng tôi bay xuống nước luôn. Nhưng giờ chúng tôi đang nằm trên cát, sóng tràn qua đầu,vậy thì…
Tôi không chậm trễ thêm giây nào, vội bật ngay dậy, mặc kệ những cơn đau khắp người do tai nạn vừa rồi, chạy và nhảy ngay xuống biển,không kịp bỏ cả giày dép hay quần áo. Nước biển mát lạnh thấm vào người tôi qua bộ quần áo ướt sũng nước, khiến tôi trở nên chậm chạp và khó cử động hẳn. Nhưng tôi vẫn cố gắng bơi ra xa một chút, dáo dác tìm nàng.
Mãi không thấy nàng đâu,tôi bắt đầu lo sợ rằng chuyện xấu đã xảy ra thì có những sóng nước tung tóe lênở ngay phía trước. Tôi hét lớn:
- Trang bình tĩnh, mình tới ngay đây! – Rồi tôi lặn một mạch ra chỗ đó, thấy nàng đang vùng vẫy, nhưng đang yếu dần, và nàng cũng đang chìm dần…
Tôi túm ngay áo nàng và kéo lên thật mạnh để nàng được nổi hẳn lên mặt nước. Nhưng tôi lại bị chuột rút, nên bắt đầu không nổi được nữa. Tôi bắt đầu hơi hoảng thì Mai Trang đã giữ chặt lấy tay tôi để tôi không bị chìm. Hai
chúng tôi sau một lúc vật lộn cũng đã vào được bờ.
Trang nằm vật xuống cát, ho sặc sụa. Tôi cũng thê thảm không kém. Chợt thấy em Ngọc chạy đến:
- An có làm sao không? – Em ấy run run nhìn tôi hỏi.
- Vừa nãy…là sao…? – Tôi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt em ấy.
- Mình…mình không biết! Tự nhiên xe đạp bị sao ấy! – Em ấy cũng nhìn lại tôi bằng ánh mắt lo lắng.
- Thật à? – Tôi đứng lên, dò hỏi.
- Thật mà…! – Ngọc nhìn tôi như sắp khóc, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước.
Tôi nhìn em ấy thêm, vẫn chưa hết nghi ngờ. Nhưng thấy em ấy sắp phát khóc đến nơi, tôi chợt thấy hết nghi ngờ em ấy, mà đành lắc đầu nói:
- Haiz, thôi được rồi, mình về đi, tối rồi! – Thật vậy,trong lúc xảy ra tai nạn này thì trời đã tối khá nhanh.
Khắp thành phố đã rực rỡ trong ánh đèn, chỉ còn mỗi ba đứa chúng tôi. Không hiểu bọn cùng lớp về lúc nào mà tôi nhìn ra bãi gửi xe chẳng còn bóng dáng chiếc xe nào.
Nhưng trước khi về, tôi còn ra chỗ Mai Trang hỏi thăm:
- Trang ổn không?
- Mình ổn! – Nàng gật đầu rồi đứng dậy, cả hai đứa tôi đều ướt mem nước.
- Ừm…thế mình về đây…chào nha! – Tôi bối rối nói rồi quay đi.
- Ừm…cảm ơn An nhiều lắm! – Nàng khẽ nói vào tai tôi, rồi ngồi lên xe và chạy đi.
Tôi bước đến chỗ em Ngọc đang lo lắng nhìn tôi, rồi cả hai đứa về mà không ai nói với ai một lời nào…
- Mình…về đây, chào An nhé! – Em Ngọc đứng trước cửa nhà, nhìn tôi lo lắng nói.
- Ừ Ngọc vào nhà đi, mình về! – Tôi gật đầu rồi quay xe thẳng về nhà, không quay lại nhìn xem em ấy có đứng nhìn mình như mọi khi nữa.
Một chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều, tôi dừng hẳn xe lại, nhìn xa xăm đâu đó trong khoảng không vô tận kia, rồi thở dài…
Chap 20:
Ngày tổng duyệt tiết mục văn nghệ cũng đã đến. Điều khiến không khí sôi động là tiết mục của lớp tôi. Khỏi phải nói, mấy người trong ban giám khảo cứ tấm tắc khen lấy khen để mấy nàng vì có giọng ca trong trẻo, có thể làm được ca sĩ. Vì thế mà tiết mục văn nghệ của chúng tôi vào khá sâu, có thể được diễn tối 20/11. Bọn nó háo hức lắm, nhất là mấy ông con trai, dù đã ngắm hai nàng đến cả chục lần rồi mà vẫn chen lấn nhau để tìm chỗ ngồi gần sân khấu.
Tôi thì không thấy thích lắm khi Ngọc được bọn con trai tặng biết bao nhiêu là hoa và quà nên một hôm, tôi kéo em ấy xuống catin tâm sự:
- Ngọc này, mình thấy…bạn đừng nhận thêm quà nữa, được không?
- Hở, sao vậy? – Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.
- Mình thấy cứ sao sao ấy, hơi khó chịu khi Ngọc nhận quà của đứa khác! – Tôi nói thẳng ra luôn, tuy hơi ngại một chút.
- Ừm, cái này…chắc An đang ghen, đúng không? – Ngọc mỉm cười trêu tôi.
- Bậy, không có! – Tôi lắc đầu chối, nhưng mặt đã đỏ ửng vì ngượng.
- Lêu, nhìn mặt An kìa, hì! – Ngọc cười khúc khích.
- Thôi, nhưng bạn đừng nhận nữa được không? – Tôi vội lấy lại vẻ trang nghiêm như lúc đầu.
- Hì, được rồi để xem thế nào đã, ông tướng! – Em ấy nhăn mặt nhìn tôi.
Nhưng với Trang thì lại ngược lại…
- Trang dạo này nhận được nhiều quà nhỉ? – Tôi trò chuyện với nàng khi hai đứa đang ngồi dưới sân giờ thể dục. Dạo này lớp thể dục thầy toàn cho ngồi chơi không, nhưng em Ngọc lần nào cũng có việc bận nên đều xin nghỉ tiết thể dục để đi đâu đó mất hút. Thế là tôi lại ngồi nói chuyện với Trang.
- Ừa, mình cũng chẳng ham gì, lúc nào cũng vậy à! – Mai Trang thở dài nói.
- Ủa, mình thấy nhận nhiều quà thì vui chứ sao buồn vậy? – Tôi ngạc nhiên.
- Đấy là An đứng ngoài nên nói thế, chứ cứ thử là mình xem, mệt lắm! – Nàng lắc đầu.
Tức thì, Trang quay sang nhìn tôi ngạc nhiên:
- Khác gì?
- Khác…nhiều lắm…kể cả chuyện này nữa…! – Tôi ngập ngừng.
Nàng ngồi yên lặng nhìn tôi mà không nói gì, ánh mắt có vẻ buồn xa xăm…Tôi cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi đó nhìn vu vơ.
Thấy mấy đứa bạn chạy đến gần nàng, rồi cả bọn con gái kéo nhau đi đâu đó. Tôi cũng đứng dậy và đi lên lớp.
Ở đâu đó phía bên kia, giọt lệ rơi vào tim…
*****
Hôm 20/11 diễn ra trong bầu không khí khá vui vẻ. Tôi vừa xin phép bố mẹ cho đi chơi qua đêm, sau đó ngủ lại đâu đó, tôi còn chưa biết. Nhưng cứ chơi đi đã, chuyện ngủ thế nào tính sau.
Hôm đó, các tiết học hầu như không còn chút không khí học tập nào nữa. Thầy cô thì bận chuẩn bị cho ngày nhà giáo nên cho học sinh được tự do ngồi chơi và giữ trật tự.
- An chơi gì không? – Ngọc quay sang hỏi tôi.
- Mình không biết nữa, có gì hay đâu?
- Chơi X- O không?
- Chơi X- O à? Mình…không giỏi trò này lắm!
- Kệ chứ, cứ chơi đi, ai thua sẽ phải đi mua nước cho hai đứa!
- Hơ, mình thua chắc rồi còn gì? – Tôi lắc đầu.
- Chưa đánh đã nói, ông cứ chơi cho tôi xem nào! – Ngọc nhìn tôi kiên quyết.
- Ừ thì chơi…! – Tôi đành chấp nhận.
Ván này có vẻ khá căng thẳng. Chúng tôi cứ thi nhau triển khai và chặn của nhau. Bọn nó cũng xúm lại xem, nhắc nước cho em ấy liên tục khiến tôi có nguy cơ bị thua. Chán nản mấy ông con trai toàn dại gái, tôi đành thua luôn cho nhanh để còn ra chỗ khác, ở đây tụ tập đông quá khiến không khí khá ngột ngạt.
- Hì, mình thắng rồi nha, An đi mua nước đi! – Ngọc nhìn tôi cười cười.
- Ờ! – Tôi uể oải gật đầu, chạy luôn xuống catin.
Không hiểu do trong giờ học hay sao mà tôi khá căng thẳng sợ bị thầy cô phát hiện, cứ vội vàng chạy nhanh xuống dưới nhà để mua nước. Lúc chạy xuống thì không gặp ai, nhưng lúc đi lên thì lại có chuyện.
Tôi đang bưng nước lên nhà thì một đứa con gái chạy xô từ đâu tới, khiến cho ly nước trên tay tôi đổ hết ra áo, ướt hết cả vạt áo trước. Đang bực mình vì không biết đứa con gái từ đâu ra thì nó đã lên tiếng trước:
- Ồ xin lỗi bạn nha, mình vô ý quá!
- Người đâu mà… – Tôi lầm bầm định trách nó, nhưng khi nhìn lên thì tôi cứng họng luôn.
Đứa con gái đứng trước mặt tôi trông xinh đẹp lạ lùng với cặp mắt kính tròn phía trước, đôi má hồng nhạt. Cô nàng có mái tóc vàng nâu, nhìn trông giống mấy diễn viên điện ảnh Hàn Quốc. Nói chung là nó cũng xinh xắn không kém gì hai nàng lớp tôi.
Thấy tôi cứ ngơ mặt ra nhìn mình, nhỏ đó mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì ế?
- À không, không…có gì! – Tôi lúng búng.
- Không có gì mà sao mặt ngơ vậy?
- Hơ…ngơ gì mà ngơ! – Tôi phản pháo.
Đang định nói thêm câu gì đó với tôi thì nhỏ bỗng tự nhiên lúng túng quay sang chỗ khác. Tôi ngơ ngác vài giấy rồi mới phát hiện ra có một thằng con trai nhìn trông đẹp trai với mái tóc cũng màu vàng nâu, sống mũi cao, gương mặt nhìn cân đối đang đến gần chỗ chúng tôi.
- Thư…sao vậy em? – Thằng này nhìn nhỏ thắc mắc rồi quay sang nhìn tôi.
- Dạ…em sơ ý va vào bạn này làm đổ nước! – Nhó đó cúi mặt.
- Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng từ từ thôi! – Thằng này cau mặt nhìn nhỏ.
- Em xin lỗi! – Nhỏ ấy nói nhỏ.
- Ừm không sao! – Chắc trông nhỏ tội tội nên hắn cũng bỏ qua, từ từ ôm lấy cô nhỏ, mặc cho tôi đang đứng ngơ người ra nhìn hai đứa.
- Anh…là đồ đáng ghét! – Nhỏ ấy mỉm cười ôm lấy hắn.
- Ừ…anh xin lỗi…! – Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô nàng.
- Hì, mà…người ta nhìn kìa anh! – Nhỏ chợt bắt gặp ánh mắt tôi liền đỏ mặt nói thầm.
- Ừ nhỉ, anh quên đang ở hành lang! – Nói rồi hắn buông cô nàng ra, rồi gật đầu chào nhỏ, đưa mắt nhìn tôi thêm một giây rồi đi khuất dạng.
- Hì,…để mình mua lại cho bạn hai ly mình làm đổ nha, coi như xin bạn tha lỗi! – Nhỏ mỉm cười nhìn theo hắn, rồi không đợi tôi đồng ý, kéo tay tôi một mạch thẳng xuống catin.
- Ai vậy? – Tôi vẫn đang ngơ ngác.
- Người yêu mình đấy, học lớp 10A7! – Nhỏ mỉm cười.
Ghê thật, mới lớp 10 mà đã xưng anh em tình cảm quá rồi, tôi còn chưa hề nghĩ là sẽ gọi Ngọc như thế. Đang hình dung ra cảnh tôi xưng anh với em ấy rồi lại bị một phát tát vào mặt trước cách xưng hô “tình cảm” như vậy thì nhỏ ấy khều khều tay tôi.
- Ê làm gì mà mặt mũi thộn vậy? Xuống catin đi!
- À ờ không…thế còn cái áo thì sao? – Tôi giật mình tỉnh lại.
- Áo thì…bạn vô nhà vệ sinh vò lại cho sạch rồi về nhà giặt, có gì đâu? – Nhỏ đó thản nhiên nói.
Thấy mặt tôi có vẻ hầm hố, cô nhỏ nói thêm:
- Thôi, làm gì mà mặt ghê vậy? Có gì đưa mình giặt hộ rồi mai mình đem lên vậy, được chưa?
- Thôi không cần đâu, mình tự làm được!
- Thế…đây hai cốc nước nè, trả xong rồi nha!
- Ừ được rồi, cảm ơn!
- Cảm ơn gì? Mình xin lỗi bạn thôi chứ có đãi đâu mà cảm ơn?
- Ừ, rồi, mình lên đây, bạn mình đợi lâu quá lại kêu! – Tôi đáp vội rồi định chạy lên.
- Mà…khoan đã, bạn lớp nào vậy? Tên gì? – Cô nhỏ kéo tôi lại hỏi.
- Mình là An, lớp 10A1, ok?
- Ừm, mình là Thư, lớp A3, có gì gặp lại sau!
- Thôi mình xin, gặp lại bạn thì mình xui mất!
- Hứ, có phải mình cố ý đâu, chỉ là lỡ thôi! – Nhỏ Thư giậm chân ngúng nguẩy.
- Ừ chắc vậy!
- Bạn không tin à?
- Mình không biết nữa! – Tôi giả vờ ngây ngô.
- Không biết…mà thôi đi đi, đàn ông đâu mà đáng ghét! – Thư nói rồi bỏ đi luôn, còn tôi thì mỉm cười vì đã chọc cô nàng một vố.
Lên đến lớp, tôi chạm mặt ngay với Ngọc ở cửa lớp. Trông em ấy có vẻ bực mình hay gì đó mà làm mặt lạnh nhìn tôi.
- An…đi đâu về?
- Thì…đi mua nước chứ đi đâu?
- Đi mua sao lâu vậy? Mà sao áo An ướt thế kia?
- Thì…mình gặp chút chuyện ấy mà!
- Chuyện gì?
- Thì chuyện…mình đang bê nước lên thì va phải một đứa, thế là đổ hết nước! – Tôi đành nói thật.
- Thế…rồi sao, nó đền nước à? – Em vẫn mặt lạnh.
- Ừ đương nhiên…mà sao Ngọc đứng đây làm gì, vào lớp đi! – Tôi nói lảng sang chuyện khác để tránh bị đào sâu thêm vào đề tài này.
- Mình sợ ông lại lén phén với cô Mai Trang! – Ngọc chợt mỉm cười, nhưng tôi thấy lạnh hết cả sống lung.
- Sao…lúc mình đi thì Trang trong lớp mà! – Tôi ngớ người ra chả hiểu chuyện gì.
- Ai bảo là Trang ở trong lớp? Bạn ấy biến đâu từ nãy đến giờ rồi!
- Chắc là bạn ấy bận đi đâu đó!
- Đi với ai chứ? Từ khi đến đây đi đâu Trang cũng chỉ theo mỗi An thôi! – Ngọc nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Không đâu phải vậy chứ! – Tôi ngỡ ngàng.
- Ai nhìn vào cũng biết cả rồi, đừng có giấu nữa!
- Làm…làm gì đến nỗi vậy! – Tôi lắp bắp, tay run run.
Trông thấy ly nước có vẻ như sắp đổ, Ngọc đưa tay lấy một ly của mình, rồi đưa lên uống, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Tôi thì đang ngỡ ngàng trước mọi việc xảy ra quá nhanh với mình.
- Có đúng không, An nói đi!
- Không mà…! – Tôi yếu ớt lên tiếng.
- Nói thật đi, mình còn tha, chứ nếu phát hiện ra An nói dối thì… – Em ấy bỏ lửng câu nói, nhưng tôi biết là sẽ có chuyện không lành.
- Thật, mình…mình không biết gì hết!
- Thế cho mình hỏi, An có cảm xúc gì với Trang không?
- Mình…mình không…có! – Tôi lắp bắp.
Em Ngọc nhìn tôi nghi ngờ thêm vài giây, uống nốt cốc nước, rồi cười tươi:
- Thật vậy à?
- Ừ ừ! – Tôi gật đầu lia lịa.
- Thật không có tình cảm gì với Trang chứ?
- Ừ…! – Tôi nói...