* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nơi Đâu Tìm Thấy Em Full

Ừ…với mình, nó bắt đầu giảm dần ý nghĩa! – Nàng nói một câu mà tôi chẳng hiểu gì cả.
- Sao lại giảm dần?
- An hỏi nhiều vậy, giờ hai đứa mình ra ngoài chơi được chưa? – Trang nhìn tôi chờ đợi.
- Ra ngoài làm gì giờ?
- Bây giờ mà…đi ăn…thì vui thật!
- Ăn ở đâu vậy? – Tôi hỏi.
- Ăn hàng…lâu rồi mình không đi!
- Nhưng bác sĩ không cho bạn ra ngoài đâu!
- Kệ, mình trốn viện một lát, chắc không sao đâu!
Tôi không biết có nên để nàng mạo hiểm trốn viện đi chơi hay không nữa. Thấy tôi có vẻ đăm chiêu, nàng kéo tay tôi năn nỉ:
- Đi mà, mấy ngày hôm nay mình toàn nằm một chỗ à!
- Ừm thôi được rồi! – Tôi đành nhìn ra ngoài cửa.
Ngó nghiêng xung quanh một hồi mà không thấy ai, tôi và nàng ra chỗ thang máy và đi xuống tầng. Trong lúc chờ đợi, Mai Trang có vẻ háo hức lắm.Mắt nàng lấp lánh, sáng lên trong một ngày mùa thu đẹp trời.
Ra bên ngoài rồi, nàng định vẫy một chiếc taxi đang chạy qua. Tôi nói nhỏ:
- Trang…không cần đâu…mình có xe đạp đang gửi ở đây mà!
- Hở thế à, sao không nói sớm? – Nàng quay sang nhìn tôi cười tươi.
- Bạn có hỏi đâu…! – Tôi cũng mỉm cười.
- Hì, thôi An lấy xe đi, nhanh nha, mình đợi!
- Ừ được! – Tôi chạy vội vào chỗ gửi xe, gửi ông bảo vệ véxe rồi nhảy lên xe phóng một mạch ra chỗ nàng đứng.
Đỡ nàng ngồi lên xe cho an toàn, nàng mới ốm dậy ngồi có khi không vững, nhỡ đang đi có chuyện gì xảy ra thì không ổn, tôi chạy xe từ từ ra quán ăn gần đó.
Giờ mới sáng sớm nhưng quán khá đông khách. Nàng kéo tay tôi đi sâu vào trong, chọn một cái bàn ngồi cạnh cửa. Nói thật tôi ít khi đi ăn ngoài đường nên cảm thấy hơi khó chịu một chút với không khí ở đây. Nhưng Mai Trang thì thản nhiên như không, mặc dù hầu hết người ngồi ăn đều quay sang nhìn hai chúng tôi mà bình phẩm này nọ.
Thấy tôi nhăn mặt, nàng hồn nhiên hỏi:
- An…sao mặt nhăn nhó vậy?
- Mình…không thích ăn ở đây lắm, với lại mọi người…!
- An không quen chứ gì, hì, mình thấy bình thường mà!
- Đấy là Trang quen rồi!
- Mình mới ra ăn hàng lần thứ ba thôi mà!
- Vậy à, vậy mấy lần trước bạn đi với ai?
- Lần đầu tiên mình ra với bố mẹ…lần thứ hai thì…mình ăn một mình! – Nàng ngập ngừng nói.
- Ừm vậy…thôi ăn đi Trang! – Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn nên định nói sang chuyện khác. Nhưng thấy phục vụ đã mang đồ ăn ra,tôi đành tạm dừng cuộc nói chuyện.
- Ừm…An cũng ăn đi! – Nàng mỉm cười.
Chúng tôi ăn phở ở ngoài hàng. Công nhận ở đây nấu cũng được,tuy không bằng ở nhà nhưng dù sao cũng khá hơn mấy hàng ăn hồi trước tôi ăn.Hai đứa cắm cúi ăn mà không nói gì nữa. Ăn xong, đến phiên trả tiền, tôi định dành trả hết nhưng nàng gạt đi, hai đứa lại có dịp dành nhau trả tiền ăn.
Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi cười, tôi đành chia đôi mỗi đứa một nửa,tuy trong lòng vẫn không vui.
Rời khỏi hàng ăn, nàng kéo tôi ra công viên gần đấy. Và cuộc dạo chơi của chúng tôi bắt đầu…
Hai đứa ra chỗ bán kem, nhìn tôi cười tươi:
- Bọn mình ăn kem nha!
- Mình không thích ăn lúc này lắm! – Tôi lắc đầu.
- Thế…mình ăn một mình vậy! – Nàng nói.
- Thôi Trang mới ốm dậy, ăn làm gì? – Tôi lại lắc đầu, nhưng tự nhiên thấy nàng cụp mắt xuống nhìn tội lắm nên tôi đành nói tiếp.
- À thôi bọn mình cùng ăn đi! Bạn thích vị gì?
- Mình…vani nha! – Nàng tươi tỉnh trở lại.
- Hở…không lấy sôcôla à? – Tôi thực tình thấy vị sôcôla ngon hơn.
- Sôcôla đắng lắm, mình không thích! – Trang lắc đầu.
- Ừm thế cho con 2 vani nha cô! – Nói rồi tôi lấy hai kem ốc quế, trả tiền rồi vừa đi vừa ăn kem.
Chúng tôi ra gần hồ. Gió thổi rất mát nhưng làm chảy kem nhanh, khiến hai đứa phải đứng nấp vào một cái cây khá to. Nàng vừa ăn vừa đưa mắt nhìn ra hồ, ngắm nghía một lát rồi đề nghị:
- Bọn mình ăn xong đi chơi trò gì nha!
- Trò gì…là trò gì?
- Trò mạo hiểm này, đạp vịt này, hay gì cũng được!
- Đạp vịt à? Bạn vừa mới ốm dậy chơi nhỡ ngã xuống nước thì sao?
- Thì…mình chơi trò khác vậy!
- Mình…bạn chơi đi, mình ngồi xem cũng được! – Tôi chối khéo, vì không thích mấy trò chơi ở đây.
- Thôi, ai lại thế! – Mai Trang bĩu môi.
- Thôi mình đi dạo quanh một lát đây, bạn cứ đi đâu cũng được,nhớ đừng có xuống nước đấy nhé! Một lát nữa bọn mình về! – Tôi dặn nàng trước.
- Ừm nhớ rồi anh hai! – Nàng lè lưỡi trêu.
Tôi mỉm cười trước sự hồn nhiên trẻ con của nàng rồi bước ra con đường dạo quanh các vườn hoa. Không khí buổi sớm khá trong lành. Nhiều người còn đang tập thể dục. Chợt thấy một đứa con gái chạy ở đằng xa, nhìn trông khá giống Như Ngọc. Nhưng tôi thầm nghĩ giờ này mọi khi là em ấy đang nằm ngủ, sao hôm nay lại đi tập thể dục đột xuất được.
Nghĩ thế nên tôi cứ thản nhiên đi tiếp, chợt có tiếng gọi:
- An à? Sáng sớm bạn ra đây làm gì!
Đến lúc này tôi mới giật mình nhận ra hóa ra đúng là Ngọc rồi.Tôi vội đáp:
- À…chào Ngọc, mình…đi dạo chút ấy mà!
- Thế à? – Em ấy chạy lại gần chỗ tôi đang đứng.
- Ừm! – Tôi khẳng định, đồng thời lo lắng sợ em ấy lại gặp Trang ở đây.
- Thế đi cùng mình nhé! – Rồi không cần đồng ý, em ấy nắm tay tôi kéo đi.
- Sao hôm nay Ngọc lại ra đây vậy? – Tôi tranh thủ hỏi lúc hai đứa đang dạo quanh công viên.
- Bộ có việc gì thì mình mới được ra đây sao? – Em ấy cười.
- Ừm, tự dưng thấy Ngọc chăm đột xuất nên mình nghi ngờ đấy!
- Không tin mình thường dậy sớm tập thể dục à! – Ngọc nhíu mày hỏi tôi.
- Không, mình không tin! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Không tin thì thôi, chả cần! – Em ấy dỗi bỏ đi trước.
- Thôi nào, có gì đâu mà giận! – Tôi gãi đầu cười.
- Mà dạo này An đi đâu mà không thấy có ở nhà vậy? Hôm trước mình qua nhà An chả thấy đâu? – Em Ngọc quay sang hỏi.
- Ừ thì…mình có một số việc cần giải quyết ấy mà! – Tôi không nhắc đến việc tôi đi thăm nàng.
- Mà sao…ở nhà An có cô bé trông xinh thế! Em nào vậy? –Em ấy nhỏ giọng đi, nhưng trong đó có chút khó chịu.
- À là…cô nhóc thuê nhà mình ấy mà! – Tôi đáp.
- Được bao lâu rồi?
- Khoảng…vài tuần thôi mà!
- Anh cứ cẩn thận đấy, léng phéng cô nào chết với tôi! – Ngọc cảnh cáo.
- Yên tâm, không có đâu! – Tôi mạnh mồm khẳng định.
Không hiểu sao ngay đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Mai Trang đang gọi tôi ở đằng sau:
- An ơi!
Lúc đó tôi như chết đứng luôn, không thể nói được câu nào…
Chap 16:
Mai Trang hình như không thấy em Ngọc đang đứng cạnh tôi, nàng thản nhiên chạy lại gần tôi cười nói:
- An à, mình…!
Em ấy chưa nói xong, Ngọc đã nhanh chóng ngắt lời:
- Trang à, bạn làm gì ở đây vậy?
Nàng quay ngay sang phía em Ngọc, nét tươi cười biến mất. Thay vào đó là sự khó chịu, tức giận, chắc nàng đang nhớ lại cuộc gặp ngày hôm qua.
- Mình làm gì là việc của mình, không liên quan đến bạn!
- Không liên quan là sao? Bạn gọi An làm gì? – Ngọc cũng không vừa đáp lại.
- Mình với bạn ấy đi chơi, sao không được gọi chứ! – Mai Trang hừ nhạt.
- Ai bảo thế, mình gặp An trước bạn, mà bạn đang nằm viện, mới sáng sớm việc gì An phải đi chơi với bạn chứ!
- Sự thật là vậy đấy, sao bạn không chịu chấp nhận đi!
- Mình chẳng tin điều bạn nói, nói thật nhé Trang, lời bạn nói chẳng ý nghĩa gì với đâu! –Ngọc cười lạnh.
- Thế tưởng lời của bạn có ảnh hưởng đến mình chắc, mơ đi nhé! – Trang cũng đáp trả.
Thấy tình hình có vẻ xấu đi nhanh chóng, tôi vội can ngăn:
- Thôi thôi hai bạn bình tĩnh nào!
Cái sai lầm của tôi là ở đây, đáng lẽ tôi không nên xen vào, dù có thể sắp có cãi nhau giữa hai nàng, nhưng tôi không bị rơi vào thế kẹt như lúc này.
Cả hai người con gái đều quay sang nhìn tôi…
- An lén đi chơi với Trang đúng không? – Ngọc nhìn tôi run run hỏi.
- Mình…! – Tôi lâm vào tình thế khó xử, không biết phải nói sao nữa.
- An đi chơi với mình đúng không? – Lúc này Mai Trang lại nói thêm câu nữa, làm tôi càng lâm vào bế tắc hơn.
- Mình…! – Tôi càng khó nói hơn.
- Mình gì mà mình, nói cho tôi nghe xem nào! – Ngọc ngắt lời.
Cuối cùng, để bảo vệ danh dự, tôi đã nói dối…
- Không! Mình…đi dạo một mình từ sáng đến giờ, có…đi với Trang đâu! – Tôi cố gắng chống chế.
- Thật à? – Ngọc nhìn Trang đầy đắc thắng.
- An…sao…sao lại như vậy? – Trang nhìn tôi ngỡ ngàng.
- Mà mình với Trang có phải là gì đâu mà phải đi chơi với nhau chứ! – Tôi chốt một câu không thể tồi hơn, với hi vọng mong manh rằng Như Ngọc sẽ không giận mình, mặc kệ phản ứng của Mai Trang ra sao.
Và đương nhiên là nó không hiệu quả. Nhìn bộ dạng lúc đó của tôi ai cũng biết là tôi nói dối, Ngọc mắt rưng rưng nhìn tôi:
- Đây là lần thứ hai rồi đó, mình làm gì sai mà An đối xử với mình như thế chứ! – Nói rồi em ấy quay vội và bước đi thật nhanh.
Tôi hốt hoảng chạy theo và níu tay em ấy lại, nhưng Ngọc vùng ra được, rồi chạy đi. Hình như có giọt nước mắt lăn trên má. Tôi nhìn em ấy chạy đi, lòng quặn đau, vì mình là người gây tổn thương cho em ấy quá nhiều, từ khi tôi trở thành bạn trai em.
Tôi quay lại nhìn Mai Trang. Lúc đó ánh mắt của nàng nhìn tôi như không thể tin được tôi lại nói như thế, và rồi…
- Tốt thôi, mình…không phải bạn của An, có đúng không? – Giọng nàng lạc hẳn đi.
- Không, ý mình là… – Tôi cố gắng sửa sai, dù biết là nó vô dụng.
- Mình biết ý bạn là như vậy rồi, …tốt thôi, vậy chào…bạn! – Mai Trang cũng vội vã bước đi thật nhanh, bỏ mặc tôi đứng đó với những cơn đau thắt lòng.
Tôi chỉ biết đứng nhìn dáng hai người con gái đang xa dần, và rồi đây là lần thứ hai, nước mắt tôi lại lăn dài vì những người con gái, hòa với nỗi xót xa và hối hận trong lòng. Từ từ khuỵu chân xuống, tôi cứ mãi như thế, nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi xuống…
**********
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh của nàng. Bên trong, nàng đang thút thít một mình nên tôi không dám vào. Một lát sau, khi chắc chắn nàng đã mệt nên ngủ vùi, tôi mới dám đi thật khẽ vào trong phòng. Tôi đứng lặng đi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn mắt nàng đỏ hoe mà lòng hối hận.
Khi tĩnh tâm lại, tôi nghĩ rằng chỉ có Mai Trang mới giúp tôi làm lành với Ngọc. Một vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi nàng, tôi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mi và trên má cho Trang, khẽ thì thầm:
- Mình xin lỗi Trang, mình là đứa không ra gì, nên không thể xin bạn tha thứ được!
Rồi tôi ngồi xuống giường cạnh nàng, kéo chăn lên đắp lại cho nàng, rồi ngồi nhìn nàng ngủ…
Chợt nàng mở mắt nhìn tôi vài giây, rồi nhắm mắt lại nói khẽ:
- An…làm gì ở đây? Tưởng bạn nói chúng ta không phải là bạn cơ mà!
- Ý mình là…bạn không phải bạn gái mình nên…! – Tôi ngập ngừng.
Thấy mắt nàng rưng rưng, tôi đưa tay lau vội nước mắt cho Mai Trang, nhẹ nhàng nói:
- Mai Trang, đừng khóc!
- Mình…không sao đâu, chỉ là…mình hơi bất ngờ thôi!
- Mình xin lỗi, thật sự thì Trang là bạn tốt nhất của mình! – Tôi lặng lẽ nói.
- Mình biết!
Khoảng lặng xuất hiện giữa hai chúng tôi. Dù sao tâm trạng của tôi cũng khá hơn một chút. Hi vọng nàng cũng vậy. Hai đứa tôi nhìn nhau không nói gì, chắc nàng cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, yên lặng nhìn tôi. Tôi hơi bối rối liền quay mặt đi, nhưng chợt nhớ đến việc nhờ nàng, tôi vội đặt vấn đề:
- Mình có việc muốn…nhờ bạn…giải quyết dùm được không? – Tôi hỏi.
- Về chuyện với Ngọc đúng không? – Nàng lắc đầu ra ý tôi đừng nói nữa.
- Ừa!
- Sao lại hỏi mình?
- Vì…bạn với Ngọc cũng là con gái nên… – Tôi ngập ngừng.
- Ngốc…có phải cùng là con gái là có thể hiểu suy nghĩ của nhau đâu…!
- Vậy à?
- Ừa cũng như An vậy…đâu thể hiểu được đứa con trai khác…!
- Ừ…cái này mình không chắc…!
- Không chắc á? – Nàng nhướn mắt lên nhìn tôi.
- Ừ! – Tôi mỉm cười.
- An…hiểu được người khác à? – Trang lại hỏi.
- Ừ…có lẽ vậy!
- Vậy sao…không hiểu mình…? – Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm.
- Mình hiểu chứ…nhưng…! – Tôi bối rối.
- Mình biết nhưng…! – Nàng ngừng nói khi tôi khẽ lắc đầu.
- Trang…giúp mình đi…được không?
- Để mình suy nghĩ một lát! – Nàng lại nhắm mắt lại ra chiều suy nghĩ.
Nhìn đồng hồ đã là gần 10h sáng, tôi vội vàng ra về:
- Mình…về nhé Trang, muộn rồi!
- Thôi…để mai tính tiếp…chào An! – Nàng quay mặt vào trong.
- Ừa,…chào Trang! – Tôi bước ra về, lòng thầm mong Trang giúp được mình, chứ không thì…tôi không dám nghĩ tiếp.
Chap 17:
Cả ngày hôm thứ 2, tôi cứ sốt ruột ngồi đợi cho đến giờ đi học để còn xin lỗi Ngọc. Nếu không được thì đành phải nhờ Mai Trang giúp. Thấy tôi cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, Thủy lấy làm lạ liền hỏi:
- Anh…lại có chuyện gì à?
- Không…à ừ có chuyện rồi! – Tôi giật mình trả lời.
- Chuyện gì thế? – Em ấy tò mò hỏi.
- Anh với bạn gái đang giận nhau ấy mà, không có gì đâu! –Tôi xua xua tay.
- Không có gì…mà sao anh lo lắng vậy? – Nhóc Thủy hỏi lại.
- Thì…bị người yêu giận…không lo lắng sao được! – Tôi ngạc nhiên.
- Người yêu giận…! – Thủy ngập ngừng định nói gì đó.
- Gì vậy?
- Không có gì…!
- Rõ là có!
- Thì…nghĩ kế giùm anh…được chưa?
- Ờ tốt, thế em nghĩ ra chưa? – Tôi cười hỏi lại.
- Yêu thì đương nhiên phải có giận hờn rồi! – Em ấy triết lí một câu.
- Ai chả biết! Nhưng anh chưa biết xin lỗi thế nào!
- Anh cần xin lỗi một cách chân thành vào, chắc là sẽ xong thôi! – Thủy góp ý.
- Anh không biết nữa, không chắc nó hiệu quả! – Tôi lo lắng.
- Em nghĩ chắc được! Con gái bọn em thích thế mà! Nếu em có bạn trai, em sẽ tha thứ nếu bạn ấy thành thật nhận lỗi! – Cô nhóc mơ màng.
- Lo mà học đi, em còn phải thi cấp 3 nữa! – Tôi nhắc nhở.
- Không lo, em siêu rồi mà! – Thủy cười tươi rồi đi xuống nhà khi mẹ tôi gọi.
Nhìn Thủy trông xinh xắn vậy, tôi chắc cô nhóc có hàng tá người theo ấy chứ. Tôi nếu không có hai đối tượng ở trường thì có khi cũng thấy thích cô nhóc rồi.
Tiếp bước em ấy xuống ăn trưa để còn chạy đi học, tôi còn suy tính mấy việc. Có lẽ hôm nay nàng quay trở lại học thì thế nào cũng kẹt đường,không vào được lớp. Vì vậy tôi đi sớm khoảng nửa tiếng cho chắc ăn.
Tuy là sớm như thế nhưng hình như bọn nó biết hôm nay nàng ra viện hay sao mà đứng trực sẵn cả đoàn ở trước cửa. Tôi phải chen mãi mới vào được lớp. Thấy Ngọc đang ngồi trong lớp, chẳng thèm nhìn mặt hay nói với tôi một câu.
- Ngọc đến rồi à?
- … – Không có phản ứng từ đối phương.
- Mình…xin lỗi rồi mà, Ngọc…đừng giận nữa nha!
- … – Vẫn một sự im lặng.
Cảm thấy không khí có vẻ ngột ngạt, cộng với việc bắt đầu nản khi không thấy em ấy nói gì, tôi đặt cặp xuống rồi đi xuống nhà đợi nàng đến.
- Mình ra ngoài…chút nữa vào nhé!
- … – Ngọc nhìn tôi nhưng không đáp.
Chỉ tầm vài phút sau, tôi đã thấy nàng đang dắt một chiếc xe đạp màu xanh. Tôi chạy vội lại gần và nói:
- Chào Trang!
- Chào An, hì! – Em ấy gật đầu cười rồi tiếp tục dắt xe đi.
- Mình dắt xe cho!
- Thôi…mình dắt được rồi!
- Đàn ông phải ga lăng, mình giúp Trang được mà!
- Thôi…Ngọc biết lại có chuyện hen! – Nàng lắc đầu.
- Ừ…ừ…! – Nghe đến đây tôi không dám giúp nữa, đành đứng nhìn nàng tự cất xe.
- Bọn mình cũng lên lớp nha! – Nàng đề nghị sau khi cất xe xong xuôi.
- Mình…bọn con trai đứng trước cửa lớp đông lắm, mình…đi riêng thì hơn! – Tôi ngập ngừng nói.
- Ừa thế cũng được! – Rồi nàng bước thẳng lên lớp.
Tôi cũng vội theo lên. Đang ở giữa cầu thang, tiếng hoan hô chúc mừng vang khắp trường, mấy chục đứa con trai vỗ tay mừng nàng trở lại học. Và hoa được đưa đến tới tấp. Nàng mỉm cười lắc đầu rồi bước nhanh vô lớp, theo sau là tôi.
Ở trong lớp, bọn con trai cũng nồng nhiệt không kém. Thằng Quân, Cường, Huy và những thằng khác cũng chạy ra vỗ tay hò hét:
- Trang đã trở lại rồi, chúc mừng nhé!
- Ừa, cảm ơn mọi người! – Nàng hơi ngượng ngập ngồi xuống ghế.
- Mọi người ra chặn cửa nào! – Một đứa kêu gọi, tức thì gần nửa lớp, có cả nam và nữ, ra đứng chắn trước cửa không cho lớp khác vào.
Ngồi xuống chỗ, tôi quay sang nhìn
Ngọc và nói:
- Mình xin lỗi Ngọc, mình sai rồi, bạn đừng giận mình nhé!
- … – Em ấy im lặng không nói gì.
- Mình thực lòng biết lỗi rồi mà, Ngọc tha thứ cho mình đi!– Tôi năn nỉ.
- … – Lại một sự im lặng đáng sợ.
- Ngọc…! – Tôi định tiếp tục thì…
- Bạn đừng có nói nữa, để yên cho mình học đi! – Ngọc gắt lên rồi lạnh lùng quay đi.
- Ừ ừm! – Tôi đành bỏ cuộc, lắc đầu ngao ngán nhìn cô người yêu “ở ngay trước mắt mà xa tận chân trời”.
Vì đang bị người yêu giận nên tôi ngồi thẫn thờ, mặc dù trên bảng thằng Thắng đang thông báo lịch thi đấu bóng đá:
- Lớp mình sẽ thi đấu với lớp một số lớp 10 và các lớp 11 khác trong trường, danh sách cầu thủ mình đã chọn xong rồi, khoảng thứ 4 tuần sau sẽ bắt đầu đấu vòng loại, mọi người cố gắng lên, những bạn còn lại đi cổ vũ cho lớp mình nhé!
- OK Men, đi luôn! – Cả lớp hưởng ứng.
- Năm đầu, cố gắng vô địch cho oách!
- Sợ gì, lớp mình đá khá lắm!
Thấy đội bóng cứ ra hiệu cho tôi ra nói gì đó, nhưng tâm trạng của tôi đang chán chường vô cùng, nên mặc cho bọn nó gọi hoài. Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, thằng Thắng đến gần tôi hỏi:
- Mày làm cái gì mà ngồi đờ đẫn cả người ra thế?
- Ờ không có gì! – Tôi uể oải đáp.
Thằng này có vẻ nhận ra điều gì đó, nhìn sang Ngọc rồi lại nhìn tôi hỏi nhỏ:
- Bị Ngọc giận hả, thôi xin lỗi nó cho xong đi rồi lên đây với bọn tao!
- Haiz, tao xin lỗi rồi mà có được đâu! – Tôi cũng nói nhỏ với nó.
- Thôi được rồi, lúc khác bọn mình họp vậy! – Nó lắc đầu rồi đi lên bục giảng.
Trong tôi vẫn còn chút hi vọng rằng Mai Trang sẽ giúp được mình, vì nàng với Ngọc đều là con gái nên chắc có thể hiểu được tâm lí của nhau. Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi khá hơn một chút, tôi đưa mắt nhìn lên thì thấy nàng có vẻ đang trò chuyện vui vẻ với mấy đứa bạn, đúng là Trang sau khi ra viện nàng bớt lạnh lùng hơn hẳn, khiến bọn con trai có vẻ vui khá nhiều.
Hai tiết học đầu trôi qua một cách êm đềm, dù tôi chưa học bài nhưng lại không bị gọi lên bảng, thế cũng là có chút may mắn. Tôi sốt ruột đợi hết giờ để có thể hỏi được Trang.
Trống báo ra chơi, tôi vội thu dọn sách vở, đưa mắt nhìn Như Ngọc thêm một lần rồi đi qua chỗ Mai Trang đang ngồi, đặt vội một tờ giấy lên mặt bàn rồi thản nhiên lướt qua, thầm nghĩ chắc chắn Ngọc có để ý đến hành động của tôi, rồi đi thẳng ra ngoài cửa lớp.
Mấy đứa con trai lớp khác vẫn tiếp tục đứng trực ở ngoài cửa lớp tôi, nhưng số lượng có vẻ giảm so với mọi khi, chắc nhiều đứa nản nên bỏ cuộc.Tầm vài phút sau, theo đúng như những điều tôi viết trên giấy, nàng ra gặp tôi ở...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status