trên máy giặt.
Vy Anh ngượng đến nỗi bật khóc, kia là…váy và…quần áo con của cô!
Sau gần một tiếng đồng hồ, Vy Anh từ từ mở cửa nhà tắm rồi hé mắt nhìn quanh. Hay quá! Người kia không có ở đây!
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng anh và quyết định trốn! Thế là lén lút xuống tầng và chạy một mạch ra ngoài vườn.
Rầm!
Vì cỏ mới được phun nước nên rất trơn, Vy Anh lại mang dép trong nhà thành ra ngã ngay xuống cỏ.
- Hahaha! Haha! – Hoàng Duy Khánh cười lớn và đỡ cô dậy.
Vy Anh gượng gạo lên tiếng:
- Cháu…muốn nằm ngủ.
Hoàng Duy Khánh nín cười giả vờ nghiêm túc:
- Đừng ngủ trên cỏ. Cảm lạnh đấy. – ông xoa đầu cô – Hôm nay bố sang Đức. Có muốn bố mang quà gì về cho không?
Vy Anh le lưỡi:
- Gấu bông ạ.
Ông mỉm cười rồi kéo cô lại, tỏ ra rất thần bí:
- Con được tự do ra vào phòng Duy Phong chứ?
Vy Anh gật đầu, sao nghe như nơi đó là lãnh địa cấm vậy!
Hoàng Duy Khánh cười gian xảo:
- Thế con có thấy gì kì lạ không? – không để Vy Anh lắc hay gật đầu, ông đã nói trước – Để bố dặn này, trong đấy, Duy Phong có một bức ảnh treo gần cửa sổ.
Vy Anh xấu hổ đáp:
- Bức ảnh đó là lúc cháu…cắn anh ấy.
- Ta biết. Nhưng con không rõ đằng sau bức ảnh ấy là gì đâu! – Hoàng Duy Khánh bắt hai tay sau lưng, nhìn quanh không thấy ai rồi mới tiết lộ – Con gỡ tấm ảnh đó ra đi, đằng sau là mối tình đầu của Duy Phong đấy!
Vy Anh mở to mắt, ấp úng:
- Mối tình đầu của anh ấy là con mà!
Hoàng Duy Thức lắc lắc đầu:
- Con không biết rồi, Duy Phong yêu từ năm 10 tuổi kìa. Ta cũng không biết đó là ai, con xem rồi chỉ cho ta.
Vy Anh lập tức lao lên tầng, cô lấm lét thăm dò rồi chạy vào căn phòng xám. Vy Anh nhún chân tháo tấm ảnh đó ra, quả thật bên trong còn là một khung hình khác.
Một cô bé mặc chiếc váy xanh dương đang ngồi trên xích đu gỗ, cô bé ấy cúi đầu nên không thể thấy được khuôn mặt như thế nào.
Vy Anh đột nhiên hoảng hốt, cô lùi ra sau và cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ.
Một dáng người nhỏ nhắn nép vào góc giường, đôi tay ôm lấy hai chân khẳng khiu, Vy Anh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt cô không biểu hiện điều gì, chỉ có đôi mắt to tròn đưa ánh nhìn trống rỗng vào một điểm duy nhất là chiếc xích đu gỗ.
- Vy Anh rất thích gà rán đúng không nào?
Hoàng Duy Thức cẩn thận cắt chiếc đùi gà vàng ươm ra từng miếng nhỏ, ông lấy thìa đưa một chút cơm và gà tới miệng Vy Anh:
- Con gái ăn nhé! Mẹ Diệp chỉ nấu riêng cho con thôi đấy!
Vy Anh không có phản ứng nào, ánh mắt của cô vẫn không di dịch. Đối với cô, sự tồn tại của những người xung quanh chỉ là không khí.
Bà Diệp rơi nước mắt, kể từ hôm Vy Anh nhớ lại thì cô luôn thất thần và mất đi hết mọi cảm xúc.
Cô cứ ngơ ngẩn suốt hàng tiếng đồng hồ, không ăn cũng không ngủ.
Cơ thể mỏng manh và trong suốt như gió…có thể tan biến bất cứ lúc nào.
- Vy Anh, bố xin con, ăn một chút thôi nhé.
Hoàng Duy Thức ấn thìa vào miệng Vy Anh nhưng cô cắn chặt răng.
Bà Diệp rơi nước mắt, con gái bà bây giờ không khác gì người thực vật cả!
Vy Anh ngủ nhờ những lúc cô mê lịm đi, chất dinh dưỡng sẽ được truyền vào người cô.
Duy Phong lặng lẽ ôm Vy Anh với dáng vẻ đau đớn. Vẻ mặt anh trầm mặc, đỡ lấy chiếc bát từ tay chú Duy Thức, anh nhẹ nhàng đút chiếc thìa con vào miệng Vy Anh, nhẹ giọng:
- Ăn nhé! Nếu em không ăn thì mọi người rất buồn đấy. Em không muốn ai buồn vì em mà, không đúng sao?
Hoàng Duy Thức thở dài nhìn Duy Phong đang kiên nhẫn dỗ dành Vy Anh. Chưa bao giờ thấy từ anh sự dịu dàng hết mực như thế…
Những ngày này, Duy Phong luôn ở bên Vy Anh, không rời đi lấy nửa bước.
Anh ôm cô, cùng cô nhìn ra bên ngoài. Lúc cô ngủ, anh lặng lẽ gương mặt gầy của cô.
Bóng dáng cao ngạo của anh ngày thêm cô độc…
Hai người thở dài rồi đi khỏi phòng.
- Em thật sự sẽ không ăn? Kể cả khi anh cầu xin em?
Duy Phong cất chiếc bát ra xa, anh ôm Vy Anh, giọng trầm có phần âm u:
- Được rồi! Không ép em nữa, em hư lắm.
Lùa qua chiếc rèm cửa xanh dương, từng cơn gió hè đem hương cỏ thoang thoảng bay khắp căn phòng.
- Vy Anh, nhớ em.
Duy Phong xoay người Vy Anh đốt với mình, ánh mắt sâu lắng của anh chạm vào đôi mắt vô hồn:
- Đừng như thế này nữa! Anh thật sự không chịu được!
Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu những gì anh đang nói.
Duy Phong nhắm mắt lại để kìm cơn đau đớn, anh nói như rên rỉ:
- Trở lại là em đi được không!
Vy Anh vẫn mang vẻ mặt ngô nghê nhìn anh, dường như anh rất xa lạ với cô.
Duy Phong bế cô vào lòng, nỗi đau trong mắt anh hiện rõ đến nỗi Vy Anh cứ ngẩng đầu nhìn anh.
- Vy Anh, yêu em!
Anh cười nhẹ một tiếng rồi cùng cô ngắm những vạt nắng trong veo.
***
Minh Thư ngồi cạnh giường bệnh Bùi Quang vừa gọt táo vừa lớn tiếng:
- Anh điên à! Đua xe kiểu gì lại để tai nạn nặng như thế! Nằm viện nửa tháng nữa thì còn ôn thi đại học kiểu gì! Học đã dốt lại còn lười nhác và hay gây chuyện! Anh…
- Im miệng lại! – Bùi Quang bị bó bột gần như là khắp người, tâm trạng anh vốn đã rất xấu, bức bối suốt mấy tuần nay! Minh Thư ngày nào cũng đến thăm nhưng cứ lải nhải mãi mấy câu khiến anh phải hét lớn!
Minh Thư trừng mắt, hắn ta bây giờ nằm một chỗ mà còn hung hăng như thế đấy!
- Đồ chết bầm! Tôi đến chăm anh, không cảm ơn thì thôi lại còn có thái độ như thế à! Đồ khó ưa! Chả trách anh sắp chết mà không ai thèm đến!
- Ngu ngốc! Im ngay! – Bùi Quang gào to át tiếng Minh Thư. Anh là cấm không cho ai bén mạng tới!
- Đồ chết bầm! Anh dám mắng tôi à! Đã thế tôi để anh chết dí ở đây luôn!
Bùi Quang liếc nhìn bộ dạng dữ dằn của Minh Thư, hừ lạnh:
- Đúng thế! Cô đi đi! Phiền phức!
Minh Thư đứng bật dậy:
- Anh dám đuổi tôi! – cô cười nhạt – Đúng rồi! Anh chỉ muốn Vy Anh tới thăm, còn người khác anh đều cho là ngứa mắt chứ gì!
Bùi Quang như không nghe thấy, chiếc khuyên tai bên trái nằm im lìm.
- Nói cho anh hay, Vy Anh bây giờ không biết anh là ai đâu.
Minh Thư vừa dứt lời, không gian liền trở nên kì dị.
- Cô vừa nói gì? Vy Anh không nhận ra tôi là thế nào?
Minh Thư lảng tránh ánh mắt truy bức của Bùi Quang, cô vì quá tức giận mà đã vô tình nói ra điều cấm kị kia.
- Nói mau! Vy Anh làm sao hả!
Bùi Quang luôn có một dự cảm xấu mấy hôm nay, chắc chắc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì đó!
- Tôi không biết! Tự anh đi mà tìm hiểu!
Minh Thư ném vỏ táo vào người Bùi Quang rồi chạy biến.
***
- Bố, bố ơi!
Cô bé có đôi mắt to tròn mừng quýnh bám vào chân người đàn ông nhưng bị ông ta hất ra, ông xô cô bé:
- Tao không phải bố mày, rõ chưa!
Cô bé ngã xuống nền gỗ, mắt ngập nước nhìn ông trân trối.
- Mày thấy không hả! Mẹ con mày là đồ bỏ đi. – Một người phụ nữ mắt một mí cười sặc sụa, gần đó là cô nhóc có khuôn mặt hao hao giống bà, cô hung hăng đánh tới tấp lên người Vy Anh:
- Chết đi này! Dám gọi bố tao này! Dám cướp anh Duy Phong này! Chết đi!
Vy Anh không khóc, cô cắn chặt môi chịu đòn.
Quanh đó, Trường Doãn, Hoài Thanh và Hoài Mai thích thú nhìn cô.
- Lũ khốn! Không được đánh con tôi!
Ở trong góc căn nhà gỗ, bà Diệp hét lên. Bà mới tỉnh lại sau trận đánh nhừ tử của đám du côn.
Bà kinh hãi khi thấy Vy Anh dù bị đánh đập thế nào vẫn không khóc hay kêu la.
Có phải do đã quá quen với việc này rồi không? Tim bà thắt lại, bà vừa giằng tay ra khỏi dây thừng vừa hét:
- Lũ mất nhân tính. Bọn mày đối xử với đứa con nít như thế à? Chúng mày là đồ ********!
Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt bà.
- Câm miệng! Đây là cái giá mày phải trả cho việc cướp chồng tao.
Bà Diệp nhìn Hoài Thanh đầy căm phẫn. Chính bà ta là nguyên nhân gây nên bi kịch này!
Rồi bà nhìn người đàn ông đứng cạnh Hoài Thanh.
Trường Doãn thoáng ngần ngại liếc qua Hoài Thanh rồi cũng lớn tiếng mắng **** bà
Hoài Mai, em bà ta cũng xông đến cho bà vài bạt tai:
- Đồ đàn bà hư hỏng! Mày là đồ vô liêm sỉ.
Bà Diệp vẫn không hiểu tại sao người đàn bà này đối với bà rất tàn nhẫn. Bà ta chỉ nhằm vào bà mà bạo hành!
Giữa những đợt đòn trút lên người xối xả, bà nghe thấy tiếng khóc thét vang khắp căn nhà gỗ.
Vy Anh chạy tới, dang hai tay chấn ngang che cho bà.
- Không được đánh mẹ tôi! Không được đánh mẹ, người xấu!
- Cút ra mau, oắt con!
- Con ranh này, mày chán sống à!
Bà Diệp thất kinh khi thấy bọn chúng nhè Vy Anh đánh đập dã man, khuôn mặt bầm dập đầy thương tích, máu bắt đầu rỉ ra.
Vy Anh vẫn kiên quyết che cho bà, miệng lẩm nhẩm điều gì đó rất khẽ…rất khẽ…
***
- Anh Duy Phong! Mau cứu em! Anh Duy Phong!
- Đừng sợ! Là anh đây! – Duy Phong đánh thức Vy Anh khỏi cơn ác mộng, anh ôm cơ thể đang run rẩy. Vy Anh khóc, kho ảng nước nóng hổi từ mắt cô điên cuồng trào ra thấm đẫm ngực áo anh. Cô khóc nhiều đến nỗi thể xác mệt nhoài tựa hẳn vào anh.
Duy Phong đau đớn khi những giọt khóc đang đem theo từng chút chất sống của cô trút bỏ.
- Là anh! Bé con, là anh!
Vy Anh vẫn không ngừng khóc, cô cắn ghì môi dưới, nước mắt tưởng như không bao giờ cạn kiệt còn cô đã như tan ra.
Duy Phong đỡ Vy Anh nằm xuống khi cô đã lịm đi, anh lặng lẽ lau mặt cho cô rồi đến bàn tay nhỏ nhắn.
Chiếc nhẫn kim cương ấy vẫn sáng lên trên ngón tay nhợt nhạt
của cô, Duy Phong chợt khựng người lại…Có phải anh đang trói buộc cô không?
Biết Vy Anh nhớ ra sẽ rất nghiêm trọng, anh vẫn cố chấp mang cô về cạnh mình…
Nhưng dù để anh lựa chọn một lần nữa, vẫn là như vậy.Bởi mỗi tích tắc trôi qua, anh đều muốn nhìn thấy cô.
Duy Phong cởi giày, leo lên giường nằm cạnh Vy Anh.
Nắng dịu nhẹ hắt lên gương mặt lạnh lẽo của anh, nơi đáy mắt anh chứa một nỗi đau thâm trầm.
Vy Anh ngủ thật ngoan, người áp sát vào anh nũng nịu. Giây phút bình yên hiếm hoi này khiến tim anh càng thêm thắt lại.
Anh đặt nụ hôn lên trán cô:
- Bé con, cần em.
- Trong một khu rừng nọ, có cáo và thỏ con cùng sống chung. Thỏ con rất dễ thương, được mọi loài cưng chiều. Còn cáo, là kẻ thống trị khu rừng đó, ừm, cáo rất đẹp trai nhé! Thỏ con của chúng ta lại mê trai nên thỏ đã yêu cáo! Vậy là thỏ quyết định theo đuổi cáo! Cáo không có tế bào cảm xúc nên không để ý tới thỏ. Thỏ rất buồn, khó c lóc, vật vã và đau khổ đến nỗi ăn sạch cỏ khu rừng đó! Cáo tức giận nên lôi thỏ con về hang để trừng trị. Rồi dần dần, cáo cũng đã yêu thỏ con.
Trúc Vũ cười, mỗi ngày cô đều đem một chuyện kể cho Vy Anh nghe.
- Happy end! Cậu có thấy hay không?
Vẻ mặt Vy Anh vẫn đờ đẫn, cô nhìn chằm chằm vào Trúc Vũ với đôi mắt trống rỗng.
- Vy Anh, cậu làm ơn, đừng như thế này nữa! – Trúc Vũ nức nở, lay mạnh người Vy Anh – Cậu có biết mọi người đều đang rất đau khổ vì cậu không? Vy Anh à, chuyện 10 năm trước đã qua rồi mà! Cậu bây giờ có tất cả! Cậu hãy tỉnh lại đi Vy Anh! Tớ xin cậu, cầu xin cậu.
Mạnh Vũ ôm Trúc Vũ đang bị kích động ra khỏi Vy Anh.
Nguyễn Huy thở dài đặt vào tay Mun chiếc khăn giấy:
- Đợi Vy Anh khỏi rồi mình làm đám cưới nhé?
Mun gật đầu với khuôn mặt buồn rười rượi.
Rồi chợt gian phòng nặng nề vang lên tiếng nói khẽ.
Vy Anh cười, cô nhìn ra chiếc xích đu với ánh mắt ấm áp, vui vẻ nói:
- Anh Duy Phong, anh hôm nay thế nào? Có nhớ em không?
***
- Tôi muốn thấy cô ấy trở lại bình thường! – Duy Phong mệt mỏi dựa người trên sofa, anh nhắm mắt lại, dáng người cao lớn đã gầy hẳn đi.
Vy Anh đã như thế suốt một tháng rồi! Bệnh tình ngày một trầm trọng hơn!
Vy Anh bây giờ rất hay nói một mình, tất cả đều là những điều mà bé con nói. Cô không còn ngủ yên được nữa, kể cả khi ngất lịm đi thì nước mắt vẫn không ngừng trào ra.
Cô gầy đến mức khi bế cô, anh không có cảm giác là cô đang nằm trong tay mình!
Sự đau đớn khiến tay anh siết mạnh lại.
Người bác sĩ nhìn anh rồi e dè lên tiếng:
- Cậu chủ. Tôi đã thử hết tất cả phương pháp điều trị tâm lí rồi!
Sống lưng Duy Phong cứng đờ, anh rơi vào trầm mặc, giọng nói đầy tuyệt vọng:
- Không còn cách nào?
Người bác sĩ không dám nhìn anh, ông khó khăn đưa ra câu trả lời:
- Tôi nghĩ nên đưa cô chủ vào viện tâm thần. Ở đó…
- Im miệng! – Duy Phong rít lên, tay anh lật mạnh chiếc bàn thủy tinh.
Người bác sĩ nín thở cho đến khi anh tức giận rời khỏi phòng khách.
Có tiếng thở dài phát ra.
- Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác à? – Hoàng Duy Khánh trầm ngâm.
- Cách đó cũng chưa chắc là thành công thưa ông chủ!- Người bác sĩ khẽ lắc đầu – Cứ thế này tôi e cô chủ sẽ chết mất!
- Im miệng! – Lần này, đến lượt Hoàng Duy Thức hét lên.
Trên bãi cát mịn và êm, Duy Phong cõng trên lưng Vy Anh đi dọc theo bờ biển.
Nắng lung linh vờn theo từng ngọn sóng, tiếng cười đùa râm ran của những đám đông vang theo gió.
Duy Phong lặng lẽ trải áo khoác của mình trên cát rồi đặt cô xuống đấy, anh ngồi cạnh bên đưa ánh mắt anh sâu thẳm hướng về bãi biển.
- Vy Anh, em thật sự rất hư – Sự đau đớn kéo nét cười của anh trở nên thật nhạt – Em là người duy nhất dám đánh anh, mắng anh, cắn anh và thậm chí em rất láo với anh.
Gió lùa vào mang theo vị mặn của biển cả, Vy Anh khẽ run lên và được anh kéo vào lòng.
- Em là người dám nói không với anh! Dám trốn anh, dám rời khỏi anh!
Vy Anh tựa đầu lên vai anh, cô ngơ ngác nhìn anh đang đau đớn và ho dữ dội.
- Em là người duy nhất anh yêu!
Tiếng sóng đập mạnh vào bờ át đi một phần chất giọng trầm của anh:
- Vậy, anh xin em, hãy trở về bên anh, được không?
Tay anh dang ra siết chặt lấy cô, hơi thở anh như bị ghìm lại:
- Anh không chịu được nữa! Một là em về bên anh, hai là anh sẽ tự tay giết chết bọn chúng!
Người Vy Anh bỗng trở nên thật cứng ngắc, cô ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt thẫn thờ.
- Giới hạn của anh chỉ đủ cho một tuần nữa. – Duy Phong hôn lên mái tóc mềm mại của cô, những ngón tay giữ lấy cơ thể yếu ớt – Anh đợi!
Biển về chiều càng thêm lạnh, người bắt đầu thưa dần đi.
Ráng chiều đáp xuống mặt biển thật nhẹ nhàng, bao quanh Duy Phong đang ôm một cô gái nhỏ, anh hôn lên màng nước lung linh quanh mắt cô.
Trong số những ánh nhìn ngưỡng mộ đang đổ dồn về phía họ, có đôi mắt ngập tràn sự đau đớn.
Bùi Quang lặng người, chiếc khuyên tai bên trái hé chút ánh sáng mờ mịt.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai anh:
- Không ai có thể chạm tới người con gái của thủ lĩnh cả!
Bùi Quang hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Nguyên khẽ thở dài nhìn theo.Tới bây giờ, anh vẫn không hiểu mục đích của Duy Phong là gì?
***
Biển…sóng cuộn dữ dội từng cơn dập vào bờ, cuốn theo vị mặn thấm sâu vào bãi cát…
Ánh nắng chiều hắt lên những gương mặt thất kinh và hoảng hốt.
Trên bãi biển trống trải, 4 người quì rạp dưới đất, họ đều cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Xung quanh là đoàn người trong trang phục màu đen, những chiếc khuy hiệu B.C bí ẩn ánh lên trong những tinh thể nắng.
Có hơi thể bị tắc nghẹn, có hơi thở dồn dập, có hơi thở nhè nhẹ, có hơi thở lạnh lẽo…
Duy Phong đứng trên bãi biển, gió đưa vạt áo đen của anh tung bay, thứ uy quyền toát ra từ anh mang theo sự tàn nhẫn. Anh nhẹ nhàng xoay Vy Anh lại đối diện với mình, dáng mỏng manh của cô nằm gọn trong vong ôm của anh, đôi mắt vẫn chỉ một ánh nhìn đờ đẫn.
- Đã là một tuần. Em vẫn không chịu về bên anh? – Duy Phong cười nhạt, làn sương mờ mịt bao quanh đáy mắt sâu hun hút, những âm từ sắc lạnh vang lên giữa không khí ngộp nắng – Tôi sẽ- giết- tất- cả- bọn- chúng!
Duy Phong rời khỏi cô, tiếng nhấc chân lạnh lùng và dứt khoát vùi trên cát.
Vy Anh ngơ ngác nhìn theo anh…
Hoài Thanh kinh khiếp khi thấy anh đang hướng về phía mình với dáng vẻ đáng sợ, miệng bà không thể la hét hay cầu xin bởi đã bị băng dán bịt chặt lại, đồng tử bà căng ra.Bà không ngờ quá khứ lại có ngày được lật giở, tội lỗi bà phải trả.
Nơi ngực áo Duy Phong có chiếc khuy hiệu B.C bằng vàng, gió không thể chạm tới, nắng không thể chiếu vào vật thể ma quái đó.
Anh nhấc tay, chĩa khẩu súng vào bà ta, sự thù hận của anh được thể hiện qua cú siết mạnh còi súng.
Pằng! Đạn xé toạc không khí và xuyên thằng vào Hoài Thanh. Bà ta ngã nhoài, vùng cát quanh đó nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, máu tươi từ thân bà ta trào ra.
Những hơi thở bị kìm lại và ghì chặt trong cổ họng, những ánh mắt kinh hoảng và tuyệt vọng.
Hoài Thanh nằm bất tỉnh trong vũng máu…chỉ với một tích tắc ngắn ngủi, khung cảnh đã nhuốm màu máu.
Duy Phong dịch tay về phía Hoài Mai…Không chút do dự…
Pằng!
Có ánh nhìn thẫn thờ đột nhiên sáng lên những tia mờ mịt, Vy Anh vô thức bám lấy chiếc váy trắng, đôi vai cô đang run rẩy.
Phạm Trường Doãn nhìn Vy Anh cô thật lâu rồi nhắm nghiền mắt, chờ bàn tay Thần Chết lôi xuống địa ngục. Suốt mười năm qua, ông luôn phải sống trong nỗi lo sợ nơm nớp. Từng mẩu ký ức luôn hiện ra thật rõ rệt, đan xen vào hiện tại của ông và cả vào những giấc mơ. Tội ác mà ông gây ra là không thể nào xóa bỏ.
Đây chính là sự giải thoát cho ông! Phạm Trường Doãn mỉm cười mãn nguyện.
Duy Phong đột nhiên tiến lại gần và dí sát họng súng vào trung tâm trán của ông.
Hoài Vân đau đớn, cô khóc thét, tay bóp những nắm cát vụn.
Những điệp viên của B.C rơi vào trầm mặc…Viên đạn này nếu bay ra khỏi họng súng, thì một sinh mạng sẽ thật sự bị cướp đi…
Biển cả đem sóng phủ lấy bãi cát, vị mặn theo gió dâng lên thật nồng.
Duy Phong nhếch miệng, ngón trở đặt nơi còi súng chuẩn bị dùng lực…bỗng… tiếng gào thét đau đớn vang khắp bãi biển:
- Anh Duy Phong! Không được!
Dáng người cao lớn khựng lại, chiếc súng trong tay anh rơi xuống. Trên gương mặt tối tăm hiện lên một tia cười. Ngay khi anh quay người liền chạm phải đôi mắt sợ sệt của Vy Anh…và đôi chân nhỏ nhắn ngã xuống…
Sau cuộc thanh trừng ở bãi biển, Vy Anh đã hôn mê suốt một tuần liền, dù mất đi ý thức nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được khối ấm áp truyền đế bởi cô nắm lấy tay Duy Phong rất chặt.
Anh vẫn thế, lặng lẽ ngắm cô ngủ, lặng lẽ hôn cô nhưng dáng vẻ đã không còn chơi với như trước, bởi anh biết cô đã được đánh thức dù bằng cách thức tàn nhẫn!
Vy Anh chìm trong giấc ngủ rất sâu, quá khức tiếp hiện tại xuyên suốt trong từng giấc mơ và cơ quan cảm giác của cô đã dậy lên bởi những nỗi đau, những hạnh phúc, những thât vọng, nhưng khổ sở…những vị cảm xúc trộn lẫn.
Cô thấy một bé...