kịp tiến thêm nửa bước, một giọng trầm đã cất lên…
- Em lại đây!
Vy Anh im lặng, trong bóng đêm, cô nín thở, nhón chật thật êm di chuyển về phía anh.
Qua ánh trăng được hắt vào từ cửa sổ, cô thấy anh đang ngồi trên giường, đôi mắt tĩnh lặng dõi theo từng chuyện động của cô.
- Em xin lỗi!
Vy Anh lặp lại khi cô đứng trước anh rồi bị anh kéo xuống.
- Sao lạnh thế? – Duy Phong ôm Vy Anh, khẽ nhíu mày.
- Em… không biết – người Vy Anh cứng đờ, cô cứ tưởng anh sẽ lạnh nhạt với cô thêm một thời gian dài nữa. Nhưng anh bây giờ lại rất dịu dàng. Cô không thích ứng kịp.
Duy Phong chạm vào chiếc áo đậm sương của Vy Anh, anh khẽ thở ra:
- Có sao không?
- Em…
- Dép đâu? Sao không đi vào?
- Em…quên.
Duy Phong kéo chân cô giấu vào chăn, anh im lặng lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của ai đó.
Dù anh đang rất tức giận nhưng vẫn không thể phớt lờ được Vy Anh.
Dù Vy Anh đã ương bướng như thế nào!
Vy Anh đột nhiên khóc, giọng nghẹn lại:
- Anh không ghét em à? Em…có lỗi với anh, em không nên vô lí như thế. Em sai rồi! Anh, em sai rồi!
Anh bỏ qua thế này khiến cô càng thêm day dứt và đau lòng.
- Suỵt! – Duy Phong ra dấu cho cô im lặng, anh lau sạch nước mắt vương quanh gương mặt xanh xao – Sao hay khóc thế?
- Em…không rõ nữa. Em buồn. – Vy Anh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đầy nét suy tư của anh – Anh thật sự không giận em chút nào à?
- Anh đã phát điên. – Duy Phong bình tĩnh đáp rồi nhìn sâu vào mắt cô, tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt anh trầm lắng, từng chữ thoát ra thật nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén – Vy Anh! Một là em ngoan ngoãn ở bên anh! Hai là em vĩnh viễn rời xa anh! Không được phép xuất hiện trước mặt anh!
Vy Anh cắn chặt môi, người run lên nhè nhẹ theo hơi thở của anh.
- Đáp án? – Duy Phong vô thức ôm chặt cô hơn với vòng tay mạnh mẽ.
Vy Anh ho dữ dội, rồi nhân lúc anh nới lỏng tay liền nhướn người, hôn mạnh lên môi anh:
- Em cũng không muốn ly thân, nên em sẽ ở bên anh!
Duy Phong cười nhẹ rồi ấn Vy Anh xuống giường, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.
Từ bao giờ, Vy Anh đã tinh quái thế này rồi!
- Anh Duy Phong, em thật sự rất nhớ anh!
Vy Anh trượt tay lên vai anh, chủ động hôn anh thật dịu dàng.
- Em sẽ bù lại tất cả những ngày tháng mà anh đã phải đơn độc. Em…
Vy Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Duy Phong chặn lại bằng đôi môi lạnh lẽo của anh.
Nụ hôn của anh vô cùng quyết liệt và mang tính chất dạy bảo.
Vy Anh không thở kịp nên cuống quít đẩy anh ra để rồi tay cô bị anh nắm chặt.
Vy Anh đau đến phát khóc, cô nhắm nghiền mắt, chịu đựng cơn tê buốt đang truyền thẳng lên tận đỉnh đầu.
Phải rất lâu sau, tựa như cả thế kỉ đã trôi qua, Duy Phong mới chịu buông cô ra…
Thấy cô đang tái người hẳn đi, anh khẽ hỏi:
- Sao thế?
Vy Anh khổ sở thều thào:
- Đau… Em chết mất.
Duy Phong bây giờ mới phát hiện ra tay mình bị dính một chất nhờn nhờn, anh sững người.
Vy Anh xây xẩm đầu óc rút tay về, cô ngần ngại lên tiếng:
- Em về phòng ngủ nhé. Khuya rồi!
***
- Vy Anh, sao em không cẩn thận như thế!
Duy Phong nạt nhẹ Vy Anh, anh đang cầm tay cô lên, quấn từng đường băng trắng lên đấy.
- Mẹ…đã mắng em đấy.
- Tại sao?
- Do em hư. – Vy Anh đột nhiên bật cười.
Duy Phong khó hiểu nhìn cô, cẩn thận kiểm tra lại tay cô:
- Nếu em không nghịch ngợm nữa thì ngay ngày mai, tay sẽ khỏi.
- Anh nói thật chứ?
- Ừ.
Vy Anh ôm gối bông nhìn anh:
- Anh lúc nãy đi đua xe thế nào? Em không muốn anh đua xe.
Duy Phong nhướn mày:
- Đua xe?
Vy Anh chớp chớp mắt, kể tội:
- Vâng! Bố nói anh đi đua xe đấy!
Duy Phong lắc đầu, thản nhiên đáp:
- Không! Anh là khám phá đường phố thôi.
Vy Anh nhìn anh ngơ ngác rồi phá lên cười:
- Em biết mà. Duy Phong của em sẽ không tham gia mấy trò đó đâu.
Duy Phong đón nhận cái ôm từ Vy Anh, ừ hử một tiếng.
- Em ngủ đây với anh nhé.
Duy Phong không đáp lời, anh cùng cô nằm xuống nhưng anh cách cô một khoảng bởi sợ sẽ động vào tay đau của cô.
Thời gian không ngừng trôi đi.
Không gian tĩnh lặng chỉ phát ra hơi thở nhè nhẹ…
Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ: một giờ sáng!
Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này!
Cô thở dài, , bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.
Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh!
Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.
Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy.
Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc:
- Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn!
Vy Anh chết lặng, đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên:
- Không được!
- Sao vậy? – Duy Phong nghiêng người lấy đi chiếc máy đen từ tay Vy Anh.
- Em… – Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu tại sao mình lại như thế. Chỉ có cảm giác Phạm Trường Doãn kia rất quen thuộc với cô. Vẻ mặt Vy Anh bỗnh trở nên trắng bệch, cô sợ hãi chui vào chăn ôm chầm lấy anh.
Duy Phong ôm lại cô để trấn an.
Nhịp thở Vy Anh dần đều đặn hơn, cô e dè lên tiếng:
- Anh…tại sao phải tử hình người ta?
- Gì cơ? – Duy Phong nhíu mày rồi à lên một tiếng. – Người đó đáng bị như thế!
- Người đó làm gì à – Vy Anh có chút lạnh người, cô đang run rẩy.
- Sợ anh? – Duy Phong siết chặt eo cô với đôi mắt tĩnh lặng. – Hoàng Vy Anh! Anh có làm bất kì điều gì cũng sẽ không chạm vào em.
Vy Anh căng thẳng, không nhìn anh:
- Em biết. Nhưng mà…nhất định phải tử hình à?
Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
- Anh Duy Phong, em sợ thật đấy. – Vy Anh hôn lên má anh – Anh đừng như thế! Có gì bỏ qua được không? Em không muốn anh tàn nhẫn đâu Duy Phong bất trị ạ!
Duy Phong cười nhẹ, tựa đầu lên mái tóc mềm của cô:
- Vy Anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh.
- Nhưng…anh như thế…em…sợ đấy.
- Xin lỗi em. – Duy Phong ngồi dậy mở cửa sổ rồi ném thẳng điện thoại đen ra ngoài, nhìn cô – Chuyện này kết thúc nhé!
- Có phải anh có rất nhiều bí mật không? – Vy Anh ôm anh từ phía sau – Em hình như biết rất ít về anh! Có thể nói cho em một chút không?
- Được.
- Black Company làm gì vậy?
- Em thấy họ chưa?
- Thấy mỗi anh! – Vy Anh ôm anh rất chặt – À, còn lần ở siêu thị! Cao ráo này, à hình như đẹp trai lắm! Rất giống siêu sao! Trang phục của họ là màu đen từ đầu đến cuối!
Duy Phong quay người lại cắn lấy môi cô:
- B.C là những người cuồng màu đen.
- Anh…không gạt em chứ? – Vy Anh nhìn anh không chớp mắt.
- Ừ. Gạt em đấy! – Duy Phong phá lên cười.
- Hoàng Duy Phong! Anh có chịu nghiêm túc không! Em thật sự rất muốn biết!
- Được rồi! – Duy Phong kéo tay cô áp vào má mình – B.C anh lập ra để bảo vệ gia đình anh. Và bây giờ là bảo vệ cưng!
Vy Anh rùng mình, cô ngay lập tức nằm xuống giường, vùi mặt vào gối như chưa nghe thấy gì cả!
- Anh Duy Phong, anh có…đánh nhau không? – Vy Anh hỏi như vậy là vì anh có đôi lúc trông như muốn…giết người!
- Không! – Duy Phong thản nhiên đáp.
Vy Anh Vy Anh thở ra đầy nhẹ nhõm. Duy Phong của cô không dính tới bạo lực!
- Thế anh có bị ai đánh chưa?
- Nhiều rồi.
Vy Anh lập tức bật ngay dây, lay mạnh anh:
- Ai dám đánh anh hả!Tại sao anh có B.C còn để người ta đánh hả? Anh có đau không? Quá đáng! Người nào mà láo như thế!
- Em đấy. – Ánh mắt Duy Phong đầy ma mãnh.
Vy Anh nín bặt một lúc rồi lay tay anh:
- Người đó là nông nổi! Anh hãy tha thứ cho người đó nhé! Nhé Hoàng Duy Phong vĩ đại!
Duy Phong ừ hử một tiếng rồi đột nhiên cúi đầu sát với cô và nhắm mắt lại:
- Người đó bồi thường nhé!
Vy Anh nhăn mặt rồi cắn mạnh lên môi anh, sau đó trốn vào chăn.
- Em ngủ nhé! Mệt thật đấy!
- Ừ, ngủ ngon!
- Anh…Phạm Trường Doãn…
- Sẽ không tử hình. – Duy Phong kéo cô ra, cắn lại cô – Yêu em!
- Em cũng…này, anh…anh đang làm gì vậy! – Vy Anh hoảng hốt khi tay anh đang cởi áo khoác của cô ra.
Chiều hè man mát, hương thơm trong lành căng tràn khắp không gian.
Trên chiếc xích đu gỗ nhỏ, Vy Anh ngắm nhìn những ngọn cỏ ba lá đang đung đưa trước gió, đôi mắt cô đầy mông lung.
Hoàng Duy Thức đến bên xoa đầu cô thật dịu dàng:
- Con vào nhà đi. Ngồi ngoài này nhiều không tốt đâu!
Vy Anh lắc đầu, cô nhìn về phía cửa như đang chờ ai đó.
Từ hôm Duy Phong mang theo cô đi, Vy Anh bỗng nhiên có chuyển biến rõ rệt.
Hai ngày nay, Vy Anh đã chịu ăn và không còn nhốt mình trong góc mặc dù vẫn mang bộ dạng ngẩn ngơ và tuyệt đối không hé miệng nói lời nào.
Hoàng Duy Thức đẩy xích đu cho cô, ông biết cô đang đợi Duy Phong!
- Con gái, Duy Phong sẽ về nhanh thôi! Bố con mình cùng đợi nhé! – Ông mỉm cười có phần chua xót. Bệnh dạ dày của Duy Phong đang rất nghiêm trọng! Anh vì Vy Anh thế này nên hầu như là bỏ bữa và không có thời gian nghỉ ngơi. Và anh thì bất trị, không thèm nghe ai cả, bệnh cứ thế mà trầm trọng hơn! Cho đến sáng nay thì xuất huyết dạ dày!
Vy Anh tỉnh dậy không thấy Duy Phong thì hoảng loạn tìm khắp nơi, phải khó khăn lắm, ông mới dụ dỗ được cô ăn chút soup rồi cô ngồi ngẩn ở đây từ sáng, Trúc Vũ đến chơi với
cô và vừa mới về lúc nãy.
- Con gái ngoan nào, nghe bố, vào nhà đợi cũng được nhé!
Vy Anh lắc mạnh đầu, mắt đã có dấu hiện muốn khóc.
Hoàng Duy Thức xoa đầu cô vỗ về, ông biết cô đang rất lo sợ!
Bỗng, có cơn gió mạnh thổi tới, một chiếc xe thể thao lao vút vào thẳng căn biệt thự trắng.
Hoàng Duy Thức ngỡ ngàng nhìn người đang đi tới, không phải tình trạng của anh đang rất trầm trọng sao?
Duy Phong bỏ qua cái nhìn khó hiểu của ông, anh cúi người nhấc Vy Anh lên, hai tay ôm người cô và xoay một vòng trong không trung.
Vy Anh bíu chặt lấy vai anh, mắt cô nhắm tịt lại.
- Nhẹ quá! – Duy Phong thả cô lại xích đu rồi ngồi xuống phía đối diện, nhìn sâu vào mắt cô – Phải ăn nhiều hơn nhé!
Vy Anh gật đầu rồi chăm chú quan sát anh.
Hoàng Duy Thức mỉm cười:
- Con bé đã đợi cháu rất lâu rồi đấy! Vẫn chưa ăn trưa kia kìa!
Vy Anh cúi đầu, tay vân vê mép váy.
Duy Phong đợi chú rời khỏi rồi mới hướng cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Bây giờ em muốn ăn gì?
Vy Anh lắc đầu, cô đang mắc phải bệnh biếng ăn.
Duy Phong gỡ sợi tóc vương trên má cô, trầm giọng:
- Không được hư như thế!
Vy Anh cắn cắn môi đầy căng thẳng, cô im lặng thật lâu, hít một hơi thật sâu rồi đáp thật khẽ:
- Em muốn anh nấu cho em ăn.
Duy Phong hơi ngẩn người khi cô đột nhiên lên tiếng.Anh xúc động ôm chặt cô:
- Em vừa nói gì, nói lại anh nghe đi!
Vy Anh nắm cánh tay anh lay nhẹ:
- Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh nấu cho em ăn nhé!
Nhịp tim Duy Phong thoáng ngưng lại, anh ho nhẹ một tiếng:
- Anh không biết nấu.
Vy Anh có vẻ hụt hẫng, cô không nói gì thêm, thở dài trên vai anh
…
***
Trong căn phòng bếp ngập ánh sáng từ chiếc đèn chùm, phát ra hàng loạt tiếng động mạnh.
Duy Phong mở toang hết tất cả những ngăn tủ lạnh, lôi ra đống đồ và dăng khắp bếp.
Vẻ mặt anh đầy miễn cưởng và cả khó chịu, ống tay áo sơ mi được xắn lên, anh lướt qua đống thực phẩm với ánh mắt kì dị:
- Được rồi!
Máy điện thoại đen của anh bây giờ được kết nối qua chiếc tai phones, vọng ra tiếng đều đều:
- Thưa thủ lĩnh! Món dễ nấu nhất theo nghiên cứu của B.C là trứng rán! Anh nên làm đi ạ!
- Ok! – Duy Phong hít nhẹ một hơi.
- Đầu tiên là chuẩn bị trứng gà, số lượng tùy theo khẩu phần ăn! – Ok!
Có…mười quả trứng gà được lôi khỏi khay đựng.
- Thủ lĩnh! Anh hãy cho hết lòng đỏ lẫn lòng trắng vào tô!
- Ok! – Duy Phong làm xong thì không khỏi nhăn mặt.
Dưới sàn bếp lúc này, vỏ trứng xếp ngổn ngang.
- Thủ lĩnh, tiếp theo là anh hãy cắt nhỏ hành tươi và bỏ vào tô! Như thế sẽ ngon hơn!
- Hành trông như thế nào? – Duy Phong khẽ nhíu mày.
Bên kia vang lên tiếng ho sặc sụa.
- Thưa thủ lĩnh! Nó có màu xanh lá, sợi dài và hình ống!
Duy Phong tìm một lúc rồi đưa một bó hành tươi lên quan sát, anh ừ hử một tiếng.
Bắt đầu…tay cầm một chiếc dao lên…phập!
Hành đứt đôi…Với vẻ mặt vô cảm, anh lại cắt hành theo kiểu…khác người!
- Nguyên, sao nữa?
- Thủ lĩnh, anh bỏ súp, bột nêm vào nhé.
- Ok – Duy Phong… nhìn vào tủ lạnh rồi cuối cùng cũng mở đúng ngăn tủ gia vị. Ở đây có vô số chiệc lọ nhỏ y hệt nhau, anh không khỏi nhíu mày.
- Đặc điểm nhận dạng của súp và bột nêm!
- Vâng thưa thủ lĩnh! Theo như hình ảnh ở đây thì súp có dạng bột, màu vàng nhạt. Bột nêm có dạng bột, màu…vàng nhạt! Wow, hai cái giống nhau thưa thủ lĩnh! Hay là anh bỏ cả hai đi!
Duy Phong nhấc lọ này lên rồi lại đặt xuống…thật sự là tất cả đều như nhau!
- Nguyên, tôi không phân biệt được giữa súp và các gia vị khác!
- Vậy…thủ lĩnh! B.C cần hội ý!
Duy Phong ừ hử, tiếng xì xầm bắt đầu phát ra. Anh thở dài, ánh mắt vô cùng nhàm chán!
- Thủ lĩnh! Quyết định cuối cùng là như thế này, anh hãy cho tất cả những thứ đó vào đi ạ! Đã là gia vị thì thêm vào sẽ rất ngon.
- Ok.
Sau một lúc lâu xoay sở, Duy Phong cũng đã thực hiện tới bước rán trứng, anh mất kiên nhẫn hỏi:
- Bao giờ thì ăn được?
- Thưa thủ lĩnh, khoảng 5 phút nữa.
Trong thời gian chờ đợi, Duy Phong tựa người vào tủ lạnh và lấy tay day thái dương. Quá kinh khủng đối với anh!
Nếu không phải vì Vy Anh, anh sẽ không đời nào làm mấy cái việc này! Phát điên mất!
- Oh my god! – Anh bỗng giật mình nhìn sang bếp, một mùi khét xông thẳng vào anh.
- Thủ lĩnh, anh sao thế? Đang là bốn phút 29 giây.
- Nguyên, có màu đen là như thế nào?
- …
***
Vy Anh nằm dài trên sofa xem hoạt hình, cô háo hức chờ Duy Phong nấu.
Thời gian qua cứ như là cơn ác mộng ập quấn lấy cô!
Đã rất đau đớn, đã rất kinh kinh hoàng nhưng cô muốn trân trọng hiện tại này. Những người đang bên cạnh cô không nên vì cô mà vướng phải đau buồn. Và nhất là anh!
Vy Anh biết cô còn đang rất bất ổn, đôi lúc vẫn mất đi mọi ý thức hay đột nhiên khóc thét lên. Ác mộng đó vẫn luôn ám ảnh lấy cô.Vy Anh cắn ghì môi dưới, vẻ mặt dần dần đờ đẫn.
Có người bước tới cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Khối ấm áp quen thuộc từ người ấy khiến Vy Anh tỉnh táo hơn, cô không ngăn được nước mắt hoảng loạn của mình.
- Chờ anh lâu không? – Duy Phong giúp cô lau mặt khi cô đang dần bình tâm, cô yếu ớt lắc đầu, gương mặt trắng bệch và hiện rõ những cảm xúc hoang mang.
- Em muốn ăn. – Vy Anh cười nhợt nhạt, lay nhẹ tay anh.
- Ừ, vậy ăn. – Duy Phong giúp cô ngồi dậy, đem cho cô đĩa thức ăn.
- Anh… – Vy Anh ngạc nhiên nhìn vào món gà rán tẩm mật ong thơm nức với vẻ mặt không tin được! – Là anh nấu đây à?
Duy Phong ừ hử một tiếng rồi giục cô ăn.
- Em biết Duy Phong vĩ đại sẽ làm được mà – Vy Anh vừa ăn một miếng liền kích động ôm anh – Ngon, rất rất ngon! Duy Phong của em là bất bại!
Duy Phong cười cười rồi lại giục cô ăn, áo sơ mi của anh bị tay cô bôi hết vào.
- Anh cũng ăn với em nhé? – Vy Anh bắt đầu phụng phịu.
Duy Phong im lặng, anh ôm cô từ phía sau:
- Em đã về với anh rồi!
Vy Anh ngượng nghịu vừa ăn gà vừa để anh ôm.
Bà Diệp nắm chặt tay Hoàng Duy Thức, quá khứ luôn đeo bám lấy họ cũng đã qua rồi!
Nỗi ám ảnh kinh hoàng luôn len lỏi vào những hơi thở của họ cuối cùng cũng qua đi rồi!
- Anh cũng nấu cho em nhé! – Hoàng Duy Thức mỉm cười.
- Anh giúp em cùng nấu bữa tối đi! – Bà Diệp nhìn hai người ở ghế sofa lần nữa rồi kéo ông đi.
Và ngay khi bà đặt chân vào bếp thì…nín lặng!
Cảnh tượng trước mắt thật… hoang tàn. Gần như mọi thứ đều đáp xuống mặt sàn, vương *** khắp nơi.
Cửa tủ mở toang ra hết, có mùi cháy khét tỏa ra.
Bà Diệp kinh hãi, ông Duy Thức ngỡ ngàng, ngoảnh đầu lại thì đã thấy ai đó đưa Vy Anh rời đi từ lúc nào.
- Trời! Duy Phong phá luôn cái bếp hay sao!
- Thật kinh khủng!
- …
Ngoài cửa sổ, có nhóm người áo đen đang nấp, chiếc khuy hiệu huyền bí phát sáng.
Họ bịt chặt miệng một người mặc đồng phục đầu bếp. Phía bên trong, bà Diệp vẫn không ngừng cảm thán.
Việc gì Black Company cũng có thể thu xếp một cách nhanh gọn nhất nhưng riêng đống lộn xộn trong kia thì…chịu thôi.
- Anh làm gì hả? – Vy Anh hét ầm lên, cô đẩy Duy Phong ra.
- Đừng ồn! – Anh vứt hẳn chiếc áo khoác mỏng xuống sàn rồi nhìn cô…cười quỉ mị.
Vy Anh hoảng hốt lấy tay che ngực, nói năng không rõ ràng:
- Anh…anh định làm…gì gì đó với em hả! Em cấm anh!
Duy Phong nhướn mày rồi tay anh vuốt nhẹ má cô:
- Tại sao cấm?
Vy Anh nín thở, cầm gối ném vào người anh:
- Đồ sở khanh!
Duy Phong tiến sát lại gần cô, gương mặt điển trai của anh mang theo sự mờ ám cận kề với môi cô, anh lại cười, thì thầm:
- Thế có phải là anh nên làm gì gì đó với em không?
Vy Anh như sắp khóc, cô căng thẳng đến mức bấu lấy ga giường nhưng vẫn cao giọng:
- Em…không sợ đâu! Em sẽ…giết anh nếu anh làm thế với em!
Duy Phong nhét cô vào chăn:
- Em lạnh thật! – Rồi anh nheo mắt – Nếu em thích thì cứ làm gì gì đó với anh. – Một nụ hôn đặt lên chóp mũi cô, anh thì thầm – Anh tự nguyện.
Vy Anh muốn cắn lưỡi, cô đập mặt vào gối giả vờ ngủ vùi rồi…ngủ thật.
Duy Phong lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Vy Anh kê đầu lên tay anh, rất thích dụi dụi vào ngực anh và ôm anh thật chặt. Duy Phong cẩn thận lấy ra chiếc điện thoại đen còn nằm dưới gối, từng âm sắc lạnh vang lên:
- Đưa ông ta về trụ sở!
***
Vy Anh tỉnh dậy khi cô lăn khỏi giường và đáp người trên mặt sàn, với vẻ mặt ngái ngủ, cô lồm cồm bò dậy và bước vào nhà tắm.
Nhưng ngay khi cửa nhà tắm được mở ra, cô đã phải hét lên.
- Em dậy rồi à? – Duy Phong lại gần cô, anh đưa tay về phía cô:
- Giúp anh gài vào!
Vy Anh ngơ ngác làm theo, gài xong tay áo sơmi cho anh, cô ngẩn người rồi mới nhận ra mình đang đứng trong phòng tắm của anh. Cô đỏ mặt vì sự tùy tiện của mình.
Duy Phong đặt một chiếc bót đánh răng và khăn mới ở gần đó, rồi đột ngột nhấc cô lên và thả xuống bồn nước ấm.
- Tắm, ăn sáng.
Vy Anh nghệt mặt nhìn cánh cửa đã bị sập lại, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra là anh bảo cô tắm rồi ra ăn sáng!!!
Vy Anh tức giận đạp vào thành bồn tắm, ai cho người kia quản việc riêng của cô chứ!
Đang rất bực mình thì cửa nhà tắm mở ra, có thứ bay vào và đáp...