* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

đầu Vy Anh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng điệu khác hẳn hàng ngày:
- Duy Phong đúng là bất trị! Làm con sợ rồi phải không?
Đây là lần đầu tiên bà mắng con trai của mình mặc dù bà hiểu rất rõ tính khí ngang tàn của Duy Phong!
Bà liếc sơ qua nền nhà còn vương vã.i, hẳn là Duy Phong đã rất tức giận đây…
Từ khi Vy Anh biết chuyện thì luôn nhốt mình trong phòng, hạn chế tiếp xúc với mọi người…trừ Duy Phong.
Nhưng mỗi lần anh từ phòng Vy Anh bước ra thì đều có thứ đổ vỡ…nếu không dùng chân đá thì anh lại thẳng tay quăng, ném…
Riêng điện thoại, chưa biết anh đã phá bao nhiêu cái, đến nỗi Duy Phong có luôn chiếc tủ đôi, bên trái chứa hàng đống di động màu đen kiểu dáng y hệt nhau, bên phải là màu trắng…
Phá hoại!
Vy Anh nghe bà thở dài thì cúi gằm mặt rồi ngồi xuống thu dọn đống vỡ nát.
- Đứng dậy!
Vy Anh giật mình bởi tiếng gắt lên của bà Diệp, cô trượt tay làm một mẩu sứ sắc nhọn vô tình đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt tay lại, sợ sệt nhìn bà Diệp…
Dáng vẻ hung dữ của mẹ, cô đã được từng thấy qua.
Năm cô lên chín tuổi, được bố mẹ đưa đến cô nhi chơi. Vy Anh rất thích, ngày ngày quấn lấy lũ nhóc ở đó. Rồi không chịu về thành phố, bố Nhật lúc ấy chiều cô, gián đoạn công việc để ở lại. Mẹ tuy không hài lòng nhưng thấy cô vui cũng không nói gì.
Về tới thành phố, Vy Anh suốt ngày nằng nặc đòi có em để chơi.
Bố Nhật chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Vy Anh à, không được rồi! Có em thì bố mẹ phải chăm em lớn để em chơi với con. Vậy bố mẹ bận rồi thì con sẽ chơi với ai?
- Con chơi với Trúc Vũ! Bố, con muốn có em!
Bố cô lúc đó đuối lí rồi lảng tờ trước yêu cầu của cô.
Suốt vài ngày liền, Vy Anh khóc lóc xin em cho bằng được, bỏ ăn bỏ uống.
Cô bướng bỉnh như thế khiến bố Nhật hoảng hốt, tìm đủ cách dỗ dành cô nhưng không thay đổi được gì.
Còn mẹ, mẹ đã mắng cô tơi bời…nhất là thái độ của mẹ rất dữ tợn…
- A, mẹ…mẹ à!
Vy Anh cuống quít kêu lên khi tay cô bị bà Diệp giằng mạnh.
- Em làm gì con thế Diệp!
Hoàng Duy Thức giữ Vy Anh lại, không để cô bị lôi đi.
- Anh đừng bênh nó! – Bà Diệp tức giận đến nỗi mắt đã hiện vằn đỏ, bà lôi Vy Anh ra, đi về phía cửa.
Vy Anh không chống đối, cô vô thức quên hẳn đi tay còn đang tướt máu, cô sợ hãi mấp máy môi:
- Mẹ…mẹ à…mẹ muốn con đi đâu vậy?
Bà Diệp bóp chặt tay cô, hét lên:
- Đi khỏi nơi này!
Thấy Vy Anh khựng người lại…bà Diệp càng lớn tiếng quát hơn:
- Không phải con rất muốn đi à? Mẹ cùng con đi, vừa lòng chứ!
- Mẹ…con…
- Con sao? Ngang bướng và ích kỉ! – Bà Diệp thả Vy Anh ra, giọng nghẹn đi – Tại sao con không nghĩ đến mọi người thế hả? Con cho rằng chúng ta đang lừa con à? Con không phải là trẻ con nữa, vậy thì phải biết nghĩ đi chứ! Vì sợ con buồn nên bố mẹ mới giấu, nhưng chuyện này thì làm sao hả? Con mất bố từ nhỏ, bố Thức nhận nuôi con là sai phải không? Còn hai bác Hoàng, nhận con làm dâu cũng sai hả? Mẹ này, mẹ để con sống vui vẻ, những vấn kia, mẹ xem như không có, mẹ cũng sai. Đối với con, chúng ta đều sai hết rồi chứ gì?
Vy Anh chầm chậm lắc đầu, khoảng nước đan dày trong mắt cô đã trào ra một cách điên cuồng.
- Thôi Diệp, Vy Anh buồn cũng phải mà! Để con nó bình tâm lại rồi sẽ ổn thôi!
Bà Hoàng lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
- Chỉ biết khóc lóc và đòi hỏi từ người khác những điều vô lí! Con thử xem đi, có ai bằng con không? Hay là thấy ai cũng nuông chiều, cưng nựng nên con không xem ai ra gì nữa rồi! – Giọng bà Diệp bớt dữ dằn hơn nhưng vẫn đặc những âm gay gắt – Con có buồn khi bố Thức không phải bố ruột cũng được, chúng ta thông cảm, cho con thời gian nhìn nhận và suy xét chứ không phải cho con cái quyền làm trời làm đất như thế!
Hoàng Duy Thức ôm Vy Anh vỗ về:
- Thôi nào, em đừng nạt con nữa!
- Không phải…mẹ… con xin lỗi!
Vy Anh nhìn bà Diệp đầy rụt rè, giọng nói vừa nhỏ vừa tắc nghẹn:
- Con biết mọi người rất thương con, vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy. Con xin lỗi!
Vy Anh hướng ông bà Hoàng, nhỏ giọng lặp lại:
- Cháu xin lỗi!
Hoàng Duy Khánh giữ im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên mỉm cười:
- Con gái à, Duy Thức có là ai thì đối với Duy Thức, con vẫn là nhất mà! Từ từ, con sẽ hiểu!
Vy Anh cắn môi, cúi mặt đi tới chỗ bà Diệp, cô run run ôm bà:
- Mẹ Diệp, tha lỗi cho con. Mẹ đừng lớn tiếng với con nhé, con sợ…Mẹ rất buồn phải không, ngày bố ra đi ấy! Mẹ Diệp, con…
Bà Diệp lặng người rồi kéo Vy Anh ra:
- Lớn rồi phải biết suy xét mọi thứ đi!
Vy Anh im lặng trong từng tràng nấc, thật ra cô rất thương bố mẹ…
Như Hoàng Duy Thức, đã là bố Nhật thì thân phận thật cao quí kia cũng không còn!
Cô là ai, mà khiến người ta phải hi sinh như thế…
Giờ còn muốn gì…
Mẹ nữa, cô không biết mẹ quen bố khi nào, nhưng có lẽ mẹ cũng đã phải rơi nước mắt rất nhiều…
Còn anh…có phải là cô đã cướp đi người chú của anh không…
- Mẹ, mẹ đánh con đi. Con ích kỉ, ngang bướng, mẹ đánh con đi! – Vy Anh nghiêm túc nói, cơ thể mềm ra vì khóc quá nhiều.
- Vy Anh, con cũng không sai mà! – Bà Hoàng vẫn bênh vực Vy Anh.
- Mẹ, đánh con đi! Là con sai!
Cô đối xử với anh như thế… rõ ràng là chú của anh, vậy mà lại bỏ đi, sống bên cô.
Anh đã như thế nào…
Khi cô vui vẻ bên bố thì anh đã như thế nào…
Anh từng nghĩ cô là con gái ruột của chú anh, anh đã như thế nào…
Khi cô hết lần này lượt khác nói những lời khó nghe, anh đã như thế nào…
Tại sao, đến bây giờ, cô mới nghĩ được thế!
- Con sai gì thì để Duy Phong xử nhé! Con là của Duy Phong rồi, đâu ai dám động vào đâu – Hoàng Duy Khức cười đùa để giải toả không khí căng thẳng.
Vy Anh hít thở sâu rồi định chạy đi nhưng bị gọi giật lại:
- Duy Phong đi đua xe rồi!
- Đua xe ạ? – Vy Anh dừng đứng người lại, mắt mở to đầy ngạc nhiên và cả hoảng hốt.
Hoàng Duy Thức mỉm cười gật đầu, thấy Vy Anh mất bình tĩnh thì lấy giọng ấm áp để trấn an:
- Đừng lo! Duy Phong đua xe còn giỏi hơn làm kinh tế!
- Chết tiệt! Lại cái tên Bùi Quang chết tiệt!
Những tiếng chử.i thề được văng ra từ một đám thanh niên đang cưỡi trên môtô phân khối lớn, mắt họ hướng về chiếc siêu xe màu đen đã lấn vạch đích.
Gần đó là hai cô gái có thân hình nóng bỏng, giương dải lụa đỏ ra vẫy vẫy rồi tiến về người thắng cuộc…
Có tiếng huýt sáo dài đệm theo! Hai cô gái kia chính là giải thưởng!
Họ đưa mắt liếc lả lơi, bước lả lướt đến gần người đó định kéo anh xuống xe thì…mặt họ trắng bệch…
Bàn tay mang găng đen đang chĩa thẳng họng súng lên trán cô gái đang chạm vào người anh.
Bầu không khí cuồng nhiệt vừa nãy chỉ trong nháy mắt đã biến mất, cũng đột ngột như lúc chiếc siêu xe hoà vào đoàn đua.
- Biến! – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên pha kèm âm trầm đáng sợ như lấy đi mọi nhịp thở.
Hai cô gái kinh hoảng, bủn rủn lùi người ra xa, cùng lúc ấy, khẩu súng đen bị ném mạnh xuống mặt đất…
Tất cả những người có mặt lúc này đều nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó đồng thanh thốt lên:
- Không phải là Bùi Quang!
Chuyện này thật khó lí giải nổi! Rõ ràng là Bùi Quang đã bỏ xa bọn họ rồi cơ mà…thế bây giờ cậu ta ở đâu? Người lạ mang dáng vẻ uy quyền và huyền bí kia là ai?
Một chàng trai từ trong số bọn họ bước xuống xe, anh chẳng hề ngần ngại mà tiến thẳng tới chiếc xe đen, giữa ánh đèn đường, mái tóc vàng và chiếc khuyên tai nhỏ đều lấp lánh.
- Bùi Quang! Cậu ta kìa!
Nhóm thanh niên bị dẫn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nên nhất thời chỉ biết chờ xem diễn biến tiếp theo…
Rồi họ tắt máy xe, có vẻ hiếu kì và mong đợi khi Bùi Quang đã đứng phía đối diện người lạ ấy!
Kể đến đua xe, chưa bao giờ cậu ta thua cả, lần này bị cướp vị trí đầu như vậy, với tính khí nóng nảy của Bùi Quang thì sẽ dùng tới bạo lực đây!
Đi ngược với suy đoán của bọn họ, Bùi Quang chiếu ánh mắt phức tạp lên người ấy rồi cất lời một cách lịch sự:
- Anh có thể cho tôi biết, anh là ai không?
Là người nào mà có thể vượt qua anh đầy thản nhiên và dễ dàng như thế.
Siêu mô tô phóng đi như vũ bão và ngay trong tích tắc sau, anh đã chỉ còn thấy một chấm nhỏ màu đen.
Năm năm trước, cảnh tượng này cũng đã từng xảy ra.
Chính xác là vào cái đêm anh rẽ vào quán Mun!
Trong cuộc đua hôm đó, cũng từng xuất hiện chiếc xe chớp nhoáng kia…
Bùi Quang có linh cảm rằng, đây chính là người hôm ấy!
Anh bất mãn, không muốn thua cuộc nhưng vẫn không thể phủ nhận được sự thán phục của mình!
Bùi Quang nhìn thật kĩ người ấy, chiếc kính đen che đi phần lớn diện mạo của anh nhưng vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình này…hình như rất giống với một người…
- Hoàng Duy Phong!
Bùi Quang kinh ngạc, không thể tin nổi ngay cả khi đáp án này đã có sẵn trong đầu anh.
Thì ra là Duy Phong bất bại!
Hành động tàn bạo của anh vừa rồi làm Bùi Quang nhớ đến lúc ở trường, Duy Phong đã ném mạnh quả bóng vào mặt Nguyễn Phương!
Bùi Quang phải thừa nhận là so với Duy Phong thì độ ngang tàn của anh còn thua xa!
Dù hôm ấy, anh cũng đã đánh Nguyễn Phương tơi bời nhưng hắn ta lại không hoảng sợ như khi đối mặt với Duy Phong.
- Anh đua xe thế này, Vy Anh không biết chứ?
Bùi Quang đang toan tính một số thứ…
Duy Phong nén ngỡ ngàng trong một khắc, anh rời khỏi xe, dựa người vào đó, cười nửa miệng:
- Sao? Cậu muốn cho Vy Anh biết?
Bùi Quang cười gượng

khi âm mưu của mình đã bị anh gọi thẳng tên!
Bùi Quang cũng không biết sao lại nghĩ đến điều này và anh lạnh người khi nhận ra mình đang trẻ con tới mức đi mách tội…
- Vy Anh sẽ rất lo nếu biết anh tham gia vào trò nguy hiểm này.
- Không sao!
Duy Phong đáp một tiếng cho có rồi lướt nhìn đồng hồ xám bạc trên tay, vẻ mặt anh mang nét trầm tư.
- Anh không để ý tới cảm nhận của Vy Anh sao?
Bùi Quang thấy hơi bực mình với thái độ thờ ơ của Duy Phong!
Thời gian này, Vy Anh luôn là chủ đề được cả trường bàn ra tán vào.
Cô như một linh hồn lạc đến thế gian này với thể xác tàn tạ và tinh thần bất ổn.
Lúc nào anh gặp Vy Anh cũng thấy cô mắt đỏ hoe, gương mặt xanh xao thả hồn đi nơi khác, nói chuyện thì qua loa đại khái vài câu rồi úp mặt vào bàn.
Cô suy sụp từng ngày nhưng anh lại không thể làm gì khác ngoài thăm dò vấn đề cô đang mắc phải, cuối cùng là đều vô ích…ngay cả Trúc Vũ, Minh Thư còn không biết thì làm sao đây!
Nhưng anh chắc chắn chuyện này có liên quan tới Duy Phong bởi Vy Anh trở nên như thế từ khi trên tay cô xuất hiện chiếc nhẫn đó.
Duy Phong không đáp lời Bùi Quang, dáng vẻ hờ hững nhưng hơi thở anh đã trở nên lạnh lẽo hơn.
- Anh yêu cô ấy mà, tại sao lại để cô ấy chịu đựng như thế? Vy Anh đang chết đi từng ngày, anh không biết sao?
Vy Anh đang chết đi từng ngày…
Dáng người cao lớn của Duy Phong khựng lại, đôi mắt âm u hằn lên những tia sắc bén.
- Nếu anh không mang lại được hạnh phúc cho Vy Anh thì hãy buông cô ấy ra.
Bùi Quang nói thật rõ ràng từng chữ, trong giọng điệu kèm theo sự phẫn nộ!
Hàng ngày, Duy Phong đều đưa đón Vy Anh tới trường, dù là quan tâm nhưng theo cách độc chiếm và trói buộc.
Vy Anh yêu anh ta thật nhưng không có nghĩa là để anh ta chiếm hữu như thế!
- Buông? – Âm trầm bổng được thoát ra với chất giọng lạnh lùng, nét cười nửa miệng đầy ma quỉ thấp thoáng trên gương mặt không cảm xúc, Duy Phong bình thản đáp – Không đời nào!
- Tôi sẽ cướp lại cô ấy từ tay anh!
Bùi Quang hướng Duy Phong buông lời thách thức, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái khẽ lấp lánh.
Ngày ấy, anh để Vy Anh đi dễ dàng như thế là vì khi bên Duy Phong, Vy Anh đã tựa như một thiên sứ nhỏ luôn cười, luôn vui vẻ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh sẽ không đứng im, sẽ không lặng lẽ theo dõi Vy Anh nữa…
Những tia sáng mạnh mẽ nơi đáy mắt Duy Phong vụt tắt, mùi vị lạnh lẽo từ anh lan toả và chiếm ngự lấy bầu không gian tĩnh lặng.
Duy Phong nhếch miệng cười, ngữ khí mang hơi hướm cảnh cáo:
- Cứ thử đi!
- Chắc chắn là như thế! Anh không thể thì hãy để tôi! Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!
Đứng đối mặt với Duy Phong, Bùi Quang tỏ ra không chút nhún nhường và kém cạnh.
Có nhịp thở thoáng ngưng lại, sắc mặt Duy Phong tối hẳn đi…
Một cảm giác khó chịu đang dâng lên như khích thêm vào cơn điên của anh.
Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho Vy Anh?
Giọng nói lạnh đãm vang lên sặc mùi chết chóc:
- Từ bỏ ý định đó đi!
- Nếu không?
Bùi Quang có phần khiêu khích Duy Phong, anh thật sự muốn chiếm lại Vy Anh và cũng một phần muốn biết…Duy Phong đáng sợ tới mức nào.
Duy Phong cười lạnh một tiếng…
Bốp!
Hai cú đạp mạnh giáng thẳng vào người Bùi Quang khiến anh loạng choạng thụt lùi, chưa kịp chống đỡ thì đã lại bị Duy Phong nhè mặt đấm một cách hung bạo.
Bùi Quang ngã nhào dưới đất, anh căn bản là không thể tránh né hay phản kháng.
Khoảng vườn ba lá mang hương thơm nhè nhẹ lan toả khắp căn biệt thự.
Vy Anh ngồi trên chiếc xích đu gỗ, mắt đờ đẫn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, vẻ mặt bồn chồn không yên.
Đã thật lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cao ngạo ấy ở đâu cả, cô có cảm giác thật lạc lõng.
Vy Anh gục mặt xuống chân khóc, cô ích kỉ, ngang bướng!
Nếu để so bì thì cô không hề hơn bất kì ai cả nhưng cô lại may mắn hơn tất cả.
Trúc Vũ, Vũ mất bố từ nhỏ, còn cô, bỗng được Hoàng Duy Thức cưng nựng như công chúa nhỏ, cô còn đòi gì nữa đây!
Rồi những đứa trẻ ở cô nhi viện… Sao cô lại có thể ngu ngốc và điên rồ như thế!
Mắt Vy Anh nhoè đi…Cô nằm dài trên đám cỏ ươn ướt…
Đôi mắt gắn chặt vào bầu trời rải đầy sao lấp lánh.
“God, con ước người mang anh ấy trở về. ”
***
Bốp! Bốp…
Những tiếng động mạnh mẽ không ngừng phát ra.
Đám thanh niên bàng hoàng nhìn Bùi Quang đang bị người lạ kia đánh một cách thô bạo.
- Mau cứu cậu ta!
Cả đám hoảng hốt hét lên rồi nhanh chóng xông đến.
- Anh là ai? Dừng tay lại ngay!
Duy Phong đạp mạnh vào chân Bùi Quang rồi bình thản lướt nhìn đám thanh niên một lượt, nhếch miệng đầy xem thường:
- Gọi thêm người đi!
- …
Không phải chứ! Hơn mười người rồi, còn muốn kêu thêm để làm gì?
Thật biết đùa, dám ngang nhiên khiêu khích bọn họ như thế!
Họ hung hãn lao tới người áo đen…
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, hàng loạt tràng thanh âm bạo lực đến ghê sợ vang khắp con đường vắng vẻ.
Hai cô gái có mặt duy nhất lúc đó trốn một góc gọi cảnh sát.
Họ hoảng loạn tới mức đã quên mất rằng đây là cuộc đua xe trái phép.
Bùi Quang choáng váng ho ra máu, anh nằm dài dưới đất, xương cốt như vỡ vụn, da thịt bầm tím đầy những vết tích tàn bạo. Anh lờ mờ nhìn thấy Duy Phong đang lôi đầu một tên chập mạnh vào thành xe…
Bùi Quang thở yếu ớt không ra hơi. Chọc điên người máu lạnh này là muốn kết thúc đời mình rồi…
Chợt có ánh sáng trắng loá dõi thẵng vào mắt anh. Không hay rồi!
Bùi Quang cố gắng gượn thân tàn tạ dậy, dùng hết sức lực còn lại hô to:
- Cảnh sát tới! Anh mau đi khỏi đây!
Rầm!
Chiếc xe bị Duy Phong đá đổ, đè lên một tên đang nằm sóng soài.
Anh phủi phủi tay một cách thờ ơ rồi ném thẳng vào người Bùi Quang một thứ.
Bùi Quang nheo mắt nhìn. Là chiếc khuy hiệu gồm hai kí tự B.C đầy huyền bí…
Có tiếng gió xé toạc không khí, khi Bùi Quang ngẩng đầu lên thì chiếc siêu xe đã biến mất giữa tiếng còi hú inh ỏi.
Cảnh sát đã đến…
Ngay cùng lúc đó, một đoàn người áo đen thình lình xuất hiện, họ đem đám thanh niên ấn vào xe trước khi cảnh sát tiến vào hiện trường vụ ẩu đả.
Bùi Quang cũng không ngoại lệ nhưng anh được ngồi xe riêng cùng với một người.
Người ấy mang trang phục màu đen, trên ngực áo là chiếc khuy hiệu bạc y hệt chiếc trong tay anh, miệng anh ta nhai cao su, lắc đầu thở dài nhìn cảnh bê bối đầy máu và xe dăng khắp đường.
Anh ta tháo kính đen, đôi mắt tinh ranh nhìn thẳng vào Bùi Quang, mỉm cười:
- Chào mừng cậu gia nhập Black Company!
***
Dần về khuya, sắc trời thêm tối mịt, bầu không khí thêm lạnh lẽo
.
Chiếc áo khoác mỏng tanh không che được Vy Anh khỏi lạnh, cô ngơ ngẩn nằm trên cỏ ướt đẫm sương, mỗi tích tắc dần trôi qua, tâm trí cô càng thêm tê dại.
Sương ngấm dần vào cơ thể khiến đầu óc Vy Anh dần mơ hồ…
Đúng lúc cô sắp ngất đi thì một chiếc xe đen lao vút qua.
Vy Anh choàng tỉnh, cô bám víu lấy xích đu để làm điểm tựa cho đôi chân mềm nhũn của mình.
Cô e dè bước tới đứng sau lưng anh, nhìn khắp người anh thật kĩ xem anh có bị hề hấn gì không rồi khe khẽ mở miệng:
- Anh… – cổ họng cô bị nhiễm lạnh nên đau rát, cô kìm cơn ho lại, tiếp lời – Anh về rồi à.
Duy Phong ném phăng chiếc găng tay, lạnh nhạt ừ một tiếng, không thèm nhìn cô mà bước thẳng lên tầng.
Vy Anh ngơ ngác…cảm giác tủi thân đè nặng lấy khiến cô mím chặt môi.
Cô hụt hẫng nhìn theo cho đến khi anh khuất khỏi tầm mắt rồi mới cúi người nhặt đôi găng tay da lên.
Mới thế này đã thấy khó thở rồi, vậy những lúc cô đánh mắng, dùng lời lẽ tổn thương với anh thì sao…
***
Căn phòng xám rộng lớn không một bóng người, yên tĩnh tuyệt đối chỉ phát ra tiếng nước chảy.
Vy Anh sững sờ nhìn nền nhà chất đầy những mảnh vỡ.
Chiếc laptop bị đập nát tươm, điện thoại từng mảnh từng mảnh rời nhau…
Vy Anh nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng chặt rồi ngồi xuống, từ từ thu dọn.
Tốc độ của cô rất chậm bởi tay cô đang đau rát, mẹ vì giận nên cũng không đoái hoài đến cô, Vy Anh đành tự mình làm, nhưng chả biết cô băng thế nào mà miệng vết thương lại bị siết chặt hơn, máu tướt ra, Vy Anh loay hoay mãi mà vẫn không thể gỡ băng được nên để vậy.
Cửa phòng tắm mở ra, Duy Phong mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn Vy Anh đang dọn đống đổ nát mà anh gây ra:
- Thôi! Về phòng em đi! Tôi muốn ngủ!
Vy Anh ngoan ngoãn đứng dậy, mặt cúi gằm nhìn mũi chân đầy căng thẳng.
- Em… – Vy Anh cắn cắn môi, nhẹ nhàng đặt đôi găng tay lên mặt bàn rồi lại cúi đầu – Vậy…anh ngủ ngon.
Duy Phong không đáp lời, anh ném mình xuống giường, nghiêng người về phía cô.
Vy Anh lúng túng…anh ghét cô thật rồi. Cô tắt bóng rồi đi ra khỏi phòng.
Vì không để ý nên chân dẫm phải nên chân dẫm phải mảnh vỡ nhọn, cô bịt miệng ngăn tiếng hét đang sắp phát ra một cách kịp thời.
Đi ra đến cửa, cô hít thở sâu một hơi, giọng nói thật nhỏ:
- Em xin lỗi! Từ nay em sẽ không để anh mệt mỏi vì em nữa! Em cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa!
- Vy Anh!
Chưa...

<< 1 ... 56 57 58 59 60 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status