* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

Trường Doãn tự thấy ông có dùng từ độc địa tới bao nhiêu vẫn không thể đủ để phán xét cho những hành động vô nhân tính của ông. Dù ông có chết đi hàng trăm lần vẫn không xoá bỏ được tội lỗi ấy!
Bao nhiêu năm qua, ông vẫn luôn tự dằn vặt mình và sống trong sự lo sợ. Điều ông vẫn luôn trăn trở đó là Vy Anh!
Vy Anh nắm tay ông, cười:
- Không phải. Nếu không có bố thì con sẽ không tồn tại trên thế gian này! Con quên hết mọi chuyện rồi.
Phạm Trường Doãn xúc động đến nỗi bật khóc:
- Con hãy xem như mình không có người bố này! Con hãy sống thật tốt nhé!
Tới lúc bị kéo đi, ông vẫn ngoái đầu lại nhìn Vy Anh thật kĩ như muốn ghi nhớ hình ảnh của cô.
Vy Anh đứng thẫn thờ, trong mắtông có sự mờ mịt và chua xót mà cô không thể đoán được gì.
***
Vy Anh vừa bước khỏi cửa thì liền bị nhấc bổng lên, một đôi tay rắn chắc đang nâng cô ngang tầm mắt với mình.
- Muộn bảy phút!
Vy Anh cười rồi đòi anh thả cô xuống. Chân chạm đất, cô liền ôm anh, nói đứt quãng:
- Em…tha thứ cho ông ấy rồi. – Cô nói trong tiếng nấc – Mọi chuyện em sẽ quên.
Duy Phong gật đầu, để nhịp tim hỗn loạn của cô dần trấn tĩnh hơn rồi mới đưa cô ra xe.
Vy Anh đột nhiên căng thẳng khi thấy anh đang thắt dây an toàn cho mình. Duy Phong nắm được sự chuyển biến trong hơi thở nặng nề của cô, anh quay người cô về phía mình, ánh mắt anh sâu lắng:
- Muốn nói gì với anh à?
Vy Anh cúi mặt, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, giọng nói phát ra khe khẽ:
- Anh có thể…để ông ấy giảm án tù không?
Duy Phong chẳng cần suy nghĩ lấy một giây:
- Được!
Vy Anh ngẩng đầu nhìn anh đầy phức tạp:
- Em biết công ty ông ấy nợ Khánh Phong rất nhiều. Cảm ơn vì anh đã đồng ý!
Duy Phong có chút không vui, anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô rồi im lặng lái xe.
Vy Anh biết mình đã nói sai gì đó nên ngoan ngoãn ngồi im, không nói gì thêm.
Chưa đi được bao xa, chiếc xe đua đột nhiên phanh gấp.
Duy Phong nghiêng mắt nhìn cô, âm điệu trong giọng nói đầy tức giận:
- Hoàng Vy Anh! Em đang mang ơn tôi đấy à?
Bắt hay thả bọn chúng, anh đều là vì cô – người con gái anh yêu thương nhất. Vậy mà cô lại tỏ ra xa lạ trước anh như vậy!
Vy Anh im bặt…cô là có mặc cảm, ông ấy dù sao cũng là người sinh ra cô.
- Em…
Cô chưa kịp nói thêm điều gì đã bị anh ôm chặt, anh đang đau đớn:
- Hãy bỏ qua mọi khoảng cách giữa anh và em!
- Em…sẽ cố gắng. Nhưng em thật sự muốn cảm ơn anh. – Vy Anh chầm chậm nói – Em yêu anh, Duy Phong.
- Thể hiện nào!
Vy Anh cười, ôm lại anh:
- Em sẽ giúp anh sấy tóc nhé!
- Được. Còn gì nữa?
- Em sẽ…ừm, em sẽ…anh muốn em làm gì không?
- Ăn ngủ thật nhiều!
Nắng hè trong veo rải khắp sân trường, Duy Phong dắt Vy Anh đến ghế đá thì mới dừng lại.
Hôm nay Vy Anh chính thức nhập học sau khi kì nghỉ hè kết thúc và tâm lí của cô đã ổn định phần nào.
- Anh trưa lại đón em nhé! – Vy Anh ghé tai Duy Phong thầm thì khi anh cúi người sửa lại chiếc thắt lưng nhỏ trên áo cho cô.
- Được!
Vy Anh cười vui vẻ, cô biết chắc sẽ tới đón nhưng không hiểu sao vẫn phải dặn.
- Rồi em sẽ tới công ty anh, ngắm anh làm việc và ngủ nhé! – Vy Anh vòng tay ôm anh rất tự nhiên, cô không còn e ngại vô số những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
- Được. – Duy Phong quan sát thật kĩ Vy Anh, gương mặt đáng yêu đã bớt xanh xao.
Tiếng chuông vào học reo, Vy Anh có chút tiếc nuối. Cô không muốn rời anh một chút nào ngay cả khi cô đã ôm anh ngủ suốt tối qua.
- Nghỉ học đi. Anh dạy em! – Duy Phong nghiêm túc nói bởi anh luôn nhớ cô ngay cả khi cô đứng trước mặt anh.
- Không đùa với anh nữa! Em vào học đây! – Vy Anh buông tay ra rồi cùng Trúc Vũ rời đi.
Lúc đi tới chân cầu thang thì ngoảnh lại, hét to:
- Hoàng Duy Phong! Anh nhớ không được làm việc nhiều quá đấy nhé!
Duy Phong lúc ấy đã kiềm chế để không bắt cô lại!
Sự xuất hiện của Vy Anh khiến cả trường đều mừng rỡ. Lại được ngày ngày thấy Duy Phong của họ rồi!
Chuyện Vy Anh đột nhiên mất tích cuối năm lớp 11 không hề ai đề cập đến, nhưng lại nhắc tới Bùi Quang! Anh cũng không tới lớp vào cùng thời điểm với Vy Anh. Có tin đồn anh đua xe bị tai nạn, có tin anh bị xã hội đen đánh đập…phải nhập viện mấy tháng liền.
- Anh Quang xuất viện tuần trước rồi. Hôm nay đến đại học kinh tế cùng Mạnh Vũ nhà tớ! – Trúc Vũ nói khi đuổi xong đám mê trai đang lăm le muốn nhờ Vy Anh xin chữ kí Duy Phong.
Vy Anh cố lục trí nhớ tìm thử xem lần cuối mình gặp Bùi Quang là khi nào.
- Vậy chắc Bùi Quang không biết mình bị như thế đâu nhỉ?
Trúc Vũ cau mày:
- Chắc không nếu như chị Minh Thư không nói!
Vy Anh chợt như nghĩ ra điều gì đó, cô phá lên cười:
- Bây giờ, đại học kinh tế lại có Romeo vàng choé và Juliet to miệng rồi!
Trúc Vũ thở dài rồi lắc đầu:
- Không đâu! Chị Minh Thư sang học viện báo chí rồi!
Vy Anh kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng Minh Thư đã khăng khăng thi vào đại học kinh tế rồi cơ mà!
- Cậu có biết tại sao không?
Trúc Vũ nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Hình như giữa chị ấy và Bùi Quang xảy ra chuyện. Mạnh Vũ nhà tớ bảo là từ khi Bùi Quang xuất viện đến nay thì chưa lần nào thấy chị ấy tìm Bùi Quang để sống chết cả!
Vy Anh cảm thấy kì lạ, cô biết hai người ấy không ghét nhau mà thậm chí còn với nhau nhiều hơn là cảm tình nữa kia. Có điều hai người ấy không chịu thổ lộ tình cảm mà cứ gây gổ với nhau!
Vy Anh chống cằm vào hai tay đầy đăm chiêu:
- Xích mích gì mà chị Minh Thư phải chuyển trường luôn thế nhỉ? Hai đứa mình có nên vào cuộc không?
Trúc Vũ nằm dài trên bàn có vẻ mệt mỏi:
- Tớ không rõ chuyện gì cả. Nhưng mấy hôm vừa rồi gặp, chị ấy có vẻ suy sụp lắm.
Vy Anh nghĩ nhanh rồi nói:
- Tan học, mình đi tìm Bùi Quang làm rõ chuyện này!
Đứng ngay cạnh gốc cây trước cổng trường, Vy Anh cùng Trúc Vũ đợi Bùi Quang đến như đã hẹn.
Vy Anh nghe điện thoại với vẻ rạng rỡ:
- Anh đợi một lát rồi đến nhé. Em đang có chuyện cần giải quyết đấy! Vâng, em hứa sẽ chỉ15 phút thôi. – Thấy ai đó chuẩn bị ngắt máy, cô liền vội vã nói – Em nhớ anh!
Khi vừa cất điện thoại trở vào túi, Vy Anh bỗng cảm nhận được bầu không khí kì dị xung quanh và cô đã thấy Bùi Quang đứng ngay trước mặt mình, nhìn cô thật kĩ.
Vy Anh cũng quan sát anh, có đôi chút bỡ ngỡ và lạ bởi bẵng đi một thời gian dài, hai người không gặp nhau.
Vy Anh lên tiếng trước tiên:
- Anh gian lận! Không thi mà vẫn lọt vào đại học kinh tế như thường! Quá gian lận!
Bùi Quang thẳng tay cốc mạnh vào đầu cô:
- Em cũng đâu có thi cuối kì hả!
Vy Anh le lưỡi cười ngượng, cái này phải tính với người khác cơ!
Bùi Quang hừ hừ sau đó bị Trúc Vũ tố tội:
- Anh làm gì chị Minh Thư rồi đúng không?
Bùi Quang chả thèm mà ngoảnh sang Mạnh Vũ nhắc nhở:
- Bảo bạn gái cậu đừng nhiều chuyện!
Trúc Vũ đang trừng mắt thì bị Mạnh Vũ cười lôi đi. Lúc chỉ còn hai người, Bùi Quang vò đầu Vy Anh:
- Lâu lắm không gặp em!
Vy Anh gạt tay anh ra, nhăn mũi:
- Hứ! Anh lại gây chuyện nữa à? Sao để nhập viện tới mấy tháng như thế?
Bùi Quang lại cốc mạnh vào đầu cô, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Vy Anh lùi ra vài bước để tránh kẻ bạo lực, cô thật thà nói:
- Anh kể cho em một chút đi, tại sao lại để bị thế?
Bùi Quang nhìn đi nơi khác, nói bâng quơ:
- Bị người ta đánh ghen!- Không để cô hỏi thêm, anh đã chặn trước – Còn em, chuyện gì thế?
Vy Anh mặt biến sắc, cô gượng gạo đáp:
- Em…chuyện cá nhân thôi mà. Qua rồi, em không muốn nhắc nữa!
Bùi Quang đột nhiên giữ lấy vai cô:
- Là em bị anh ta làm gì rồi đúng không?
Vy Anh tròn xoe mắt rồi tiếp tục bị anh chất vấn:
- Em mệt mỏi rồi đúng không?
Vy Anh đã bắt đầu thấy lạ, cô ngơ ngác:
- Anh nói gì thế? Em sao cơ?
Bùi Quang giơ tay cô lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn:
- Em đã đồng ý chưa?
Vy Anh cắn môi, cô giằng tay ra khỏi anh:
- Đừng làm em khó xử. Em muốn anh như là anh trai em!
Bùi Quang hét lên:
- Tôi không phải anh trai của em! Hiểu chưa!
Dứt lời anh bước thẳng qua người cô, sống lưng của anh thẳng đờ.
***
- Đợi em nhé! – Vy Anh nhún chân, kéo khoảng ngực áo của Duy Phong xuống và hôn nhanh lên má anh rồi bước vào phòng thăm tù nhân.
Anh cười, lại đứng chờ cô. Dạo gần đây, Vy Anh rất hay đến thăm Trường Doãn. Tình thương của cô dành cho ông ta đang dần tăng lên đồng nghĩa với việc cô đến thăm ông ta thường xuyên hơn. Anh hận ông ta, chỉ muốn giết chết ông ta nhưng anh không cản cô vì anh muốn cô tự làm mờ nhạt đi bóng đen của quá khứ.
Vy Anh ngồi đối diện với Trường Doãn. Cô lặng lẽ kể một số chuyện cho ông nghe và cố gắng để ông không quá hối hận vì những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cô đề cập với ông về bố Nhật, mẹ Diệp và mọi người một cách rất tự nhiên còn ông chỉ im lặng, khoé mắt lúc nào cũng cay ướt. Cô không hiểu, vì sao ông một thêm tiều tụy và nỗi xót xa mờ mịt trong mắt ông thêm lớn dần.
Có điều gì đó đang hành hạ ông mỗi ngày hay sao?
Lúc ra về, Trường Doãn đột nhiên gọi cô:
- Vy Anh!
Vy Anh mỉm cười chờ ông lên tiếng.
- Hãy cho phép ta được là bố của con một lần!
Vy Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu. Cô luôn xem ông ấy là bố!
- Cảm ơn con. – Trường Doãn cố nén nước mắt – Mỗi lần nhìn thấy con bố

đều rất đau lòng. Bố căm ghét bản thân mình! Sống đến tận bây giờ nhưng mỗi ngày bố đều lo sợ, hoảng hốt. Bố thật sự rất mệt mỏi!
Vy Anh cắn môi, tìm lời trấn an ông:
- Chỉ còn một tháng nữa là hết án tù mà. Con không sao, con đang rất hạnh phúc và mẹ cũng vậy! Quá khứ cứ để nó qua đi, được không hả bố?
Trường Doãn im lặng thật lâu rồi lắc đầu:
- Khó lắm. Vy Anh à, con có Duy Phong bên cạnh là bố yên tâm rồi. Từ nay, đừng đến thăm bố nữa. Bố sẽ tự dằn vặt mình nhiều thêm.
Vy Anh lặng người, cô gật đầu và mỉm cười:
- Hi vọng bố sẽ sớm xem con là con gái.
Qua chiếc rèm cửa màu xanh, từng ánh nắng chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền và bầu má phụng phịu.
- Dậy đi. – Duy Phong lôi tuột chiếc chăn ra khỏi cô rồi bế cơ thể mềm mại dậy.
Vy Anh hé mắt mơ màng nhìn anh, nũng nịu:
- Em còn muốn ngủ.
Duy Phong gỡ những sợi tóc vương quanh gương mặt xinh xắn, anh véo nhẹ má cô:
- Dậy!
Vy Anh bướng bỉnh ôm ghì lấy anh rồi bị anh bế thẳng vào nhà tắm.
Hôm nay, Vy Anh sẽ đến thăm Trường Doãn lần cuối cùng theo như nguyện vọng của ông. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất bất an khi bước vào trại giam, anh không vào cùng cô vì cô muốn anh để mình tự đối mặt.
Vy Anh bước gần đến phòngthăm bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thất thanh.
Ngồi bệt trước cửa, Hoài Vân thấy cô thì kìm tiếng nấc lại sau đó đi về phía cô.
- Tới thăm ông ta à?
Vy Anh cảm thấy run sợ, đã thật lâu rồi cô mới gặp Hoài Vân. Quá khứ cho đến hiện tại, chị ta đều rất xem thường và căm ghét cô. Dù sao, Vy Anh cũng đã quên rồi!
- Vâng. Chị cũng thế ạ? – Vy Anh nén nỗi sợ hãi vào trong bởi Hoài Vân là chị gái cô…
Chát! Bàn tay Hoài Vân giáng mạnh vào mặt Vy Anh. Cô rất hận đứa em cùng cha khác mẹ này của mình! Mẹ cô sau khi nằm viện thì đã đến nỗi phát điên, giờ không còn nhận ra cô là ai.
Người dì của cô cũng không khá khẩm hơn là bao, nằm bất động và lẩm bẩm một cái tên nào đó.
Còn Phạm Trường Doãn, từ lúc vào tù bỗng trở thành một con người khác hẳn. Mỗi lần đến thăm, ông ta chỉ lải nhải về quá khứ, về những tội lỗi của mình.
Ông ta bị ám ảnh và dằn vặt, cho tới hôm nay thì…
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa khiến Vy Anh kinh ngạc, cô hoang mang cảm nhận được bên má mình đang đau rát:
- Chị…
Hoài Vân xô cô ngã xuống nền, hét lên:
- Cút đi! Ông ta chết rồi, mày còn đến tìm làm gì! Chính mày bảo anh Duy Phong làm chuyện đó đúng không?
Vy Anh ngồi bệt trước cửa phòng thăm, cô không khóc, nước mắt đã bị sự đau đớn ép khô sau những tuyến lệ, chỉ còn một suy nghĩ mãi bám víu lấy tấm thân mềm nhũn của cô.
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Hoài Vân rời đi khỏi. Thời gian trôi qua kéo ánh nắng xuyên thẳng vào người cô.
Vẫn suy nghĩ ấy…
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Tiếng bước chân cứng rắn vang lên trên hành lang vắng lạnh. Vy Anh gượng dậy, cơ thể cô dường như đã bị rút sạch chất sống, người cứng ngắc, thật bình tĩnh quay người nhìn anh rồi từ từ tiến lại gần anh, chân lê một bước, tim lại đập thiếu đi một nhịp. Và khi cô đứng trước mặt anh, tim đã như ngừng đập.
- Anh Duy Phong này, bố em chết rồi! – Vy Anh không kìm được mà thả trôi một giọt lệ rơi tự do, cô đau đớn thất vọng, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chứa hàng ngàn âm u uất – Tại sao lại giết bố em? Tại sao máu lạnh như thế? Tại sao đồng ý giảm án tù cho ông ấy rồi lại còn như thế?
Duy Phong mím nhẹ môi, những ngón tay anh siết lại, muốn ôm lấy cô, muốn bảo với cô là không phải anh làm thế nhưng…anh đứng lặng yên.
Tại sao bên anh đã lâu như thế nhưng cô vẫn có thể kết tội anh dễ dàng như thế? Có phải, cô chưa từng tin tưởng và chưa từng hiểu anh?
Môi anh kéo thành nét cười phảng phất, ánh mắt sắc lạnh sẫm dần màu theo cảm xúc kinh hoảng của cô, đáp lại cô là sự im lặng và tiếng va vào nhau khi gió chạm vào không khí.
Vy Anh cắn ghì môi, bật ra từng âm run rẩy:
- Anh không phải là người! Hoàng Duy Phong! Anh không phải là người!
Duy Phong thản nhiên đút tay vào túi, nhếch miệng:
- Là con người! Tôi có đủ 100 tỉ tế bào thần kinh trong bộ não!
Vy Anh hét lên, tiếng hét như xé toạc không gian:
- Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Hoài Mai mới là người bắt cóc anh, đâu phải bố tôi, tại sao giết ông ấy!!!
Duy Phong lặng người, dáng cao lớn của anh đột nhiên tách biệt hẳn khỏi ánh nắng và không gian bên ngoài.Anh rơi vào trầm mặc, chiếu lên Vy Anh những tia nhìn chơi vơi.
- Tôi chia tay với anh! Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi chọn phương án hai! Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Vy Anh khóc, khoảng nước ầng ậng trào ra, cô dứt khoát bước qua người anh.
Duy Phong cười nhạt, tay anh đưa ra giữ cô lại, sức lực yếu ớt của Vy Anh không thể dứt khỏi anh. Duy Phong siết mạnh tay cô nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, âm vực trầm bổng tan nhanh theo không khí:
- Được! Là em nói! – Anh gỡ nhẹ sợi tóc vương trên trán cô, cười nhẹ – Cảm ơn, vì đã bên tôi!
Anh dứt lời, buông cô ra, lặng lẽ bước đi.
Vy Anh đã trút hết toàn bộ sức mình để không ngã quị nhưng khi dáng anh vừa khuất sau hành lang, cô đã gục xuống sàn.
Đau…đau hơn tất cả những lần đau…
***
Ngày hôm đó, Vy Anh lang thang khắp đường phố, chân lê lết còn tâm trí mãi vùi trong những suy nghĩ. Cô đã tin tuyệt đối là anh sẽ vứt bỏ quá khứ vào một xó, nhưng tại sao anh biết rõ là bố cô mà vẫn ra tay sát hại!
Anh luôn là thế, đáng sợ và vô tình!
Cô không thể bên anh được khi thù hận và những mâu thuẫn đang lớn dần trong cô…
Vy Anh không bước tiếp được nữa, cô để yên cho thời gian lùa nhau qua, từng tích tắc đồng hồ mang theo sự đau đớn của cô ngấm dần vào từng thớ thịt.
Hoàng hôn rơi, nắng đã tắt và hoà vào những phân tử không khí. Có người đột nhiên lay lay cô, mạnh đến nỗi những bấu víu bị lắc tuột khỏi cô.
- Đồ đầu đất! Phạm Trường Doãn là tự sát! Duy Phong không nhúng tay vào chuyện này!
Vy Anh thấy vai mình đau nhói. Bùi Quang đang phát điên và hét lên:
- Ngu ngốc! Đi tin lời cô ta, em có đầu óc không?
Bùi Quang tức đến nỗi trán đã chằng chịt gân xanh, anh như muốn bóp nghiền cô:
- Điên thật rồi! Em điên thật rồi!
Bờ vai đang bị bóp méo khiến Vy Anh thật sự bừng tỉnh, giọng cô xiêu vẹo những âm đứt đoạn:
- Anh ấy…không phải anh ấy giết bố em?
Bùi Quang kéo mạnh cô ném lên môtô và phóng đi.
***
Ánh mắt trầm buồn gắn vào khoảng không đen kịt bên ngoài, đôi môi thấp thoáng nét cười vô nghĩa, đầy trầm tư và mệt mỏi.
Duy Phong đứng bên cửa kính, một tay vào túi, nâng ly rượu lên ngang mặt, lắc nhẹ tay để thứ chất lỏng sóng sánh vồ lấy thành ly.
Anh uống cạn một hơi và có tiếng rơi vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh lấp lánh giữa đêm tối.
Hơi thở anh nhẹ bẫng khi chợt nhận ra mình rất lạc lõng và đơn độc.
Hoài Mai, người luôn chăm sóc, cận kề anh lại có thể bắt cóc anh.
Còn bé con, anh yêu cô ấy nhưng vì anh, Vy Anh luôn phải chịu đựng. Những trận đòn, những mặc cảm khoảng cách, những cơn đau thắt từ quá khứ xuyên thẳng vào thực tại.Để chỉ cần một biến động xảy ra, điều đầu tiên cô ấy muốn vẫn là rời xa anh.
Duy Phong hít nhẹ nhúm không khí lạnh, anh sẽ thả bé con ra, để cô ấy tự do vùng vẫy trong đống màu mè mà cuộc sống tạo dựng.
Bùi Quang nói đúng, anh không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy. Và bé con, có lẽ chỉ xem anh là thần tượng…
Kể từ bây giờ, anh sẽ không sắp đặt tình yêu vào cuộc sống của mình.
Những ký ức kia, anh sẽ chôn vùi sau mặt phẳng lặng, sẽ không để chút rung động làm tâm trí đảo ngược.
Tất cả đã chấm dứt, Bé con hay Vy Anh cũng sẽ chỉ là sự lệch lạc của lý trí.
Duy Phong với thần thái điềm tĩnh thả mình vào ghế xoay, trong sắc đen, có thứ ánh sáng xanh từ laptop toả ra.
***
Vy Anh ngồi co tròn trong hành lang trống trải, đã 5 ngày nay, cô luôn lặp đi lặp lại hành động này – canh giữ cửa phòng xám.
Để lúc anh về, cô có thể thấy hoặc nếu anh về vào lúc cô không để ý thì khi bước ra, anh sẽ gặp cô.
Suốt những ngày này, cô nhớ anh tới phát điên. Từ binh minh cho đến tận hoàng hôn và ngay cả đêm khuya.
Kể từ khi Bùi Quang đưa cô về, cô chưa thấy anh một lần nào.
Cô tìm đến toà cao ốc K.P nhưng anh đã hạ lệnh cấm tất cả được đặt chân vào tầng 10.
Thư kí Hoàng không hé nửa câu, chỉ bảo cô đừng gây thêm phiền phức cho anh.
Tất cả mọi người đều giữ kín bưng hết thảy thông tin về anh, giữ im lặng tuyệt đối trước những câu hỏi liên quan tới anh, họ cư xử với cô vẫn thật bình thường, như chẳng hề có bất kì chuyện gì đã xảy ra.
Anh vẫn tồn tại, vẫn hưởng chung với cô một bầu không khí nhưng đã hoàn toàn biến mất khỏi cô, chỉ mình cô là không biết tới anh, chỉ mình cuộc sống của cô cô là không có anh.
Phạm Trường Doãn là vì không chịu được những ám ảnh và dằn vặt nên tự tìm lối thoát cho mình, cô lại trách anh…Cô khóc thét lên một cách điên cuồng, cô đã sai, đã làm tổn thương anh…Và bây giờ, ngay cả gặp anh cô còn không có cơ hội...

<< 1 ... 60 61 62 63 64 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status