* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

cửa trắng được gạt sang một bên, Duy Phong phóng tầm mắt về dáng người nhỏ nhắn đang bị màn đêm nuốt gọn.
Giỏi lắm! Dám bảo anh về còn mình thì chạy trốn!
Không đời nào! Anh thả cô ra nhưng không có nghĩa cô được biến mất khỏi anh! Nếu cô đến nơi ấy, anh không thể ngày nào cũng đến bên cô được.
Hai tuần qua, cô không thấy anh nhưng anh thấy cô. Gần sáng, anh thường vào phòng cô, nhặt chăn đắp cho cô, khép rèm cửa để cô không thức giấc bởi nắng sớm, tắt chiếc laptop đang mở hoạt hình ầm ầm.
Anh lặng lẽ hôn cô, một hay thậm chí mười lần cô cũng không biết. Vừa mới hôm qua, cô mơ ngủ lấy tay bịt chặt miệng không cho anh hôn.
Anh tức giận kéo tay cô ra, hôn thật mạnh vào bờ môi mềm mại, ngòn ngọt và kết quả là bị cô hung hăng cắn tới tấp!
Đau! Anh kiềm chế lắm mới không vực cô dậy, hôn đến nghẹt thở.
Rốt cuộc là sao? Tỏ ra thờ ơ với cô nhưng lại không dứt ra được khỏi áng tình này! Muốn để cô tự do nhưng khi cô chạy lại lôi cô về, khi cô trốn lại tìm cô ra…
Anh ích kỉ rồi! Duy Phong hít nhẹ hương cay xè của rượu, ly này tiếp ly kia được anh uống cạn trong giây lát.
Sắc đêm một phủ kín, mây đen nặng trịch dăng khắp bầu trời.
Sẽ mưa!
Vy Anh hoảng hốt xới tung cỏ, nếu cô tìm không ra, lát mưa đến sẽ cuốn sạch. Lúc ấy, cô có vạch từng ngọn cỏ cũng sẽ không thấy. Mưa kéo đến rất nhanh, một giọt rơi trên tay cô và sau đó là cả trận nước trút xuống mạnh bạo. Vy Anh ngẩn người một lúc rồi mất bình tĩnh nhìn quanh, mong lọt vào mắt là ánh lấp lánh nào đó.
Không thấy…người cô ướt nhẹp, tóc rủ khắp mặt, chân lấm đất ẩm, tay nhưng nhức.
Không thấy…vai cô run rẩy, môi thâm tím và sắc mặt nhợt nhạt. Chân muốn ngã quị, tay ôm lấy thân người lạnh buốt.
Không thấy…vẫn không thấy…Vy Anh bật khóc, cô mệt mỏi nằm nhoài trên bãi cỏ, gào to và khóc lớn.
Mất anh, mất cỏ ba lá, mất nhẫn…mất hết thảy mọi thứ…Muốn giữ lời với anh nên bỏ đi nhưng chưa cần đến cái níu tay của anh đã ở lại. Muốn để anh không khó chịu nên lẩn trốn nhưng khi anh không tìm đến lại tự ló mặt.
Cô ấu trĩ! Phải xem anh cần cô không đã chứ. Một chữ kí là có thể cắt đứt mọi quan hệ. Một lời nói đã dập tắt mọi hi vọng, cố gắng của cô. Một cú vung tay đã ném phăng những thứ mà cô trân trọng!
Vy Anh đột nhiên bật cười, cô rõ là trò hề.
Còn nhớ hôm ấy rất mạnh miệng tuyên bố là bạn gái Hoàng Duy Phong, cuối cùng, Ngọc Mỹ lại nhắn cô làm phù dâu!
Trên đời này, cô có lẽ là người kém cỏi, ngu ngốc nhất.
Vy Anh le lưỡi nhấm nhấm vài hạt mưa lạnh. Miệng cười toe toét bao nhiêu tim lại bị khoét sâu bấy nhiêu.
Phải thật lâu cho đến khi trời tản mây, hơi nước đọng thành sương, sắc trời xám nhẹ, Vy Anh mới gượng dậy, nặng nhọc tìm về phòng. Có lẽ tắm rửa, nghỉ ngơi một chút rồi đến trường. Không chết được thì phải sống thật tốt, ảnh hưởng tới mọi người nhiều rồi!
Vy Anh tự đập đập vài cái vào mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, cô nhón chân trên hành lang giữ chặt những tiếng ho trong lồng ngực.
Qua phòng anh, bất giác, cô dừng chân, mắt xoáy sâu vào cánh cửa xám như muốn xuyên ánh nhìn vào trong để xem anh đang như thế nào.
Đứng một lúc thật lâu rồi cô mới chịu đi tiếp.
***
Tắm xong, Vy Anh mặc hẳn đồng phục trường. Cô gặm nhanh vài chiếc Bebe rồi cho đống thuốc tây vào miệng. Chè ngọt xua đi vị đắng của đủ loại thuốc cảm, đau đầu, ho khan…
Yên tâm với sức khoẻ của mình, cô mới ngồi vào bàn học tiếng Pháp.
Thi thoảng, cô ho mạnh vài tiếng, cổ họng dần đau rát và đặc quánh lại.
Gần bốn giờ sáng…
Cánh cửa phòng màu trắng đột nhiên được mở ra, Vy Anh ngơ ngác nhìn Duy Phong đang đứng dựa vào cửa, nhíu mày hỏi:
- Làm gì đấy?
Vy Anh cuống quít hướng anh, rối rít đáp lời:
- Em xin lỗi! Em ho mạnh nên đánh thức anh ạ? Em đi học ngay đây! – Vy Anh vội vã nhét sách vở vào rồi túm lấy quai balô đi đến cửa.
Duy Phong vẫn đứng im, dáng người cao lớn chắn ngang không có ý nhường đường, ánh mắt tối tăm chiếu lên người đang che miệng ho dữ dội, mặt mũi đỏ gay.
Phòng là cách âm nên anh đâu hề nghe he thấy gì! Suốt đêm qua, anh uống hết thảy 3 chai rượu, nằm mê mệt đến tận bây giờ.
Anh đưa tay áp lên trán Vy Anh sau đó mím môi lại, gắn chặt ánh nhìn vào cô…Một ý nghĩ lướt qua khiến anh phải mất vài khắc để nén ngỡ ngàng rồi mới hít nhẹ một hơi, đem cô gấp gáp ôm chặt vào lòng.
- Em để đầu óc rơi đi đâu rồi Vy Anh?
Một cú điện thoại réo rắt vang lên đúng lúc chủ nhân đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn thoát khỏi giấc mơ ngọt ngào đang quấn lấy.
Vy Anh với tay tắt máy, cô mơ thấy Duy Phong ôm cô, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ quen thuộc và làn môi lành lạnh áp chặt lấy môi cô.
“… ”
Vy Anh sực tỉnh, cô mở to mắt nhìn anh đang hôn cô rất mạnh liệt, biết cô đã dậy nên anh bịt mắt cô lại. Vy Anh kích động đến mức tay trượt lên vai anh, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Vậy là không phải mơ…
Lúc mờ sáng, anh đã ôm cô rất chặt, sau đó ném thẳng cô lên giường. Lấy khăn ướt chườm trán, lấy cháo trắng đút cho cô…Sau đó, anh báo nhà trường là cô sẽ nghỉ… 10 ngày. Rồi sau đó, cô lơ ngơ bị anh quấn chặt chăn…Kết quả là ngủ li bì…và bị anh hôn…
“Lolli lolli oh lollipop ”
- Ưm, kh…oan đã. – Vy Anh bắt đầu vùng vẫy, tay mân mê tìm nút nghe của chiếc di động đáng thương đã đổ hơn chục lần chuông.
Duy Phong rời khỏi cô, khá bực mình khi bị quấy rầy.
- Alô! – Vy Anh vừa nhìn trần nhà vừa ho sặc sụa, mặt đỏ bừng liếc trộm người kế bên còn đang tối mặt, kéo như giật đám rèm để nhìn cảnh sắc xám xịt bên ngoài.
- Ai vậy ạ? – Vy Anh ngơ ngác khi không có ai đáp lời.
Duy Phong vừa day thái dương vừa giật phăng máy cô, âm điệu giọng nói trầm và sắc:
- Sao?
Chẳng biết ai đấy đã kịp nói gì chưa, chỉ thấy anh cúp máy ngay sau đó. Tay day mạnh thái dương.
- Ai thế anh? – Vy Anh nhỏ nhẹ hỏi, người dựa hẳn vào vai anh.
- Kệ!
- Anh mệt à? Đau đầu lắm không? – Vy Anh sốt sắng nhào dậy, tay chạm vào trán anh, thốt lên – Chết! Anh lây ốm của em rồi!
Duy Phong mím mím môi, vừa giận dữ vừa bất mãn. Anh có thể bị tai nạn còn hơn là để cơn ốm vặt làm chuếnh choáng!
Vy Anh cười khúc khích, dáng vẻ của anh hệt như đang giận hờn.
- Cười?
- À, không! Em xin lỗi! Anh nghỉ chút nhé?
- 15 phút nữa tôi sang Đức. 4 ngày!
Vy Anh gật gật đầu đầy hụt hẫng nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
- Anh đi vui vẻ nhé!
- Không còn câu khác?
- Ừm…anh làm việc tốt! Nghỉ ngơi thật tốt nhé!
- Đợi tôi chứ? – Duy Phong thở nhẹ ra, mang ánh nhìn chờ mong ghim vào người cô.
Vy Anh vân vê mép váy đồng phục một lúc lâu rồi cười thật rạng rỡ:
- Chị Ngọc Mỹ sẽ đợi anh!
- Ồ, thế à?
- Vâng…chị ấy… em… – Vy Anh trở nên mất bình tĩnh khi anh cười nhạt, thần thái anh đầy mệt mỏi và có phần đau đớn. – Tôi đang hỏi em! Sao em thích lôi người khác vào thế?
- Em… – Vy Anh hoang mang khi Duy Phong đang vờn những ngón tay trên chiếc thắt nơ gắn nơi cổ áo sơ mi hồng, cô bỗng tuôn ra một dăng – Em xin lỗi! Em không thể làm phù dâu cho đám cưới của hai người được!
Duy Phong lấy tay bóp mạnh trán mình, anh gằn giọng:
- Đang chọc điên tôi đấy à?
Vy Anh trưng ra vẻ mặt hối lỗi, cắn cắn môi:
- Không phải đâu! Tại năm nay em học cuối cấp nên bài vở rất căng! Phù dâu thì phải đầu tư gần như với cô dâu! Em không đảm nhiệm nổi! Anh với chị ấy tìm ai khác cũng được mà!
Duy Phong cười, nét cười thất vọng và đầy tổn thương. Anh ôm cô, hương nước hoa dịu nhẹ thoáng qua, giọng anh trầm ấm nhưng đứt gãy:
- Vy Anh, đã bao giờ em chịu hỏi tôi một tiếng chưa? Làm thế nào mà em có thể kết luận những điều ấy dễ dàng như vậy? – Anh tựa cằm lên mái tóc mềm, thơm và rối, nhắm mắt để kiềm chế cơn đau dạ dày – Đối với em. Tôi yêu Hoài Vân, giết bố em và giờ là cưới Ngọc Mỹ! Tôi thật sự mệt rồi! Em đã từng yêu tôi chưa?
Đã từng yêu anh chưa? Hay anh chỉ là Duy Phong xuất sắc ám ảnh lấy Bé con, làm điên đảo tâm hồn non nớt của Vy Anh? Còn tình yêu, mình anh vun vén và nuôi giữ…
Nếu anh cứ thế này, Vy Anh sẽ không thoát khỏi được sự độc chiếm vô lối của anh…
- Anh Duy Phong! Em… – Vy Anh nghẹn lời, cô áp tai vào tim anh. Là tiết tấu bình thường nhưng đều đè những nhịp nặng nề, lắm yêu thương cũng lắm đau khổ. Cô khóc, đặt hai tay mình sau lưng anh, hôn lên từng đường nét nam tính trên gương mặt gây bấn loạn cho người nhìn của anh.
Duy Phong muốn thả mình vào cơn bão yêu đầy ngờ nghệch của cô nhưng lý trí khiến tay anh đẩy nhẹ cô ra.
Anh cười rồi đặt vào tay cô một con gấu…cũ kị. Vy Anh tròn xoe mắt, cô kinh ngạc bụm miệng lại và bắt đầu khóc một cách điên cuồng. Gấu heo đang nằm trong tay cô!
- Anh đã tìm lại cho em à? Anh sao tìm được thế?
Duy Phong thoáng trầm ngâm khi mắt lướt qua đồng hồ xám bạc, vẻ mặt nhiều đắn đo và do dự. Anh chợt hôn thật nhẹ lên trán cô:
- Tạm biệt!
Vy Anh ôm lấy thân người cao lớn của anh, dụi dụi mặt vào chiếc sơ mi trắng.
- Em sẽ đợi anh!
Duy Phong cười nhẹ rồi quấn cô trong chăn.
- Ngủ đi!
- Em…muốn…
Cho đến khi Vy Anh tốc được chăn và ngồi bật dậy thì đã thấy căn phòng trống trơn.
Chợt, một tiếng động lớn kéo theo những luồng gió mạnh bay tới.
Vy Anh lập tức ngó ra ngoài cửa sổ…nơi khoảng vườn xanh mởn, siêu trực thăng đáp ngay cạnh đài phun nước. Cánh cửa bật mở và từ đó bước ra là một người mang trang phục màu đen, người ấy ngẩng

đầu lên nháy mắt đầy tinh ranh.
Vy Anh gật gật thay cho lời chào với Nguyên.
Theo sau đó là một đôi chân thẳng dài, người ấy liếc cô rồi lôi điện thoại ra ấn ấn…
“Lolli lolli oh lollipop ”
Vy Anh ngơ ngác áp máy vào tai nghe và lập tức mặt cô trắng bệch khi thư kí Hoàng báo tin.
Dưới kia, đôi chân mạnh mẽ đang dẫm lên cỏ, soải dài những bước vững chãi tiến về phía trực thăng.
“Bạn Vy Anh, Duy Phong sẽ sang Mỹ định cư! ”
Vy Anh thật sự hoảng loạn, nếu thế này, cô sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy anh…dù với vai trò là ai đi nữa.
Chỉ còn bốn bước chân nữa là anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô…
Vy Anh cắn chặt môi và lao nhanh ra ban công bên ngoài.
Mưa tạt làm nền lát hoa ướt lạnh, Vy Anh trèo trên ghế rồi leo thẳng qua lan can tầng ba. Đầu cô xoay tròn, chứng sợ độ cao khiến cô nhắm tịt mắt và toàn thân mềm nhũn, mạch máu như ngừng lưu thông.
Cô nắm chặt tay để lấy thêm dũng khí, hít thật sâu để chế ngự chứng sợ độ cao, mắt cô nhìn thẳng vào dáng người lạnh lùng kia… Cô hét lên:
- Hoàng Duy Phong! Em sẽ nhảy xuống! Nếu anh đỡ lấy em thì không được phép bước vào trực thăng đó! Không đượp phép rời bỏ em!
Tiếng hét của cô vang vọng khắp căn biệt thự trắng khiến Nguyên và thư kí Hoàng kinh khiếp.
Bước chân ai đó khựng lại, Duy Phong quay phắt người, ánh mắt bị bao phủ bởi làn sương mỏng chạm vào mắt cô, giọng nói thoát ra như mang theo hơi lạnh:
- Rời khỏi đó!
Vy Anh lắc mạnh đầu, hét lớn hơn:
- Nếu anh không đỡ em thì để em chết đi!
Vy Anh dứt lời, trước mắt đột nhiên tối sầm, chân như mất đi sức chống đỡ khiến người cô dúi về phía trước… Vy Anh đã rơi khỏi ban công…
Từ ban công tầng 3, một thân người ngã dúi về phía trước…
Cô gái nhỏ lao xuống không trung tựa nhành lá khô rơi khỏi cành. Mắt cô nhắm nghiền, môi cắn chặt, làn da trắng bệch như bị rút cạn kiệt máu và chất sống.
Duy Phong ném phăng túi đựng laptop đang giữ trong tay, với nửa tích tắc để xác định vị trí rơi của cô, anh lao tới gần đài phun nước, chụp nhanh lấy Vy Anh bằng đôi tay mạnh mẽ.
Chân anh lùi vài bước, mũi giày tì mạnh lên thảm cỏ còn ướt mưa. Anh mím mím môi, nơi đáy mắt lướt qua vài tia ửng đỏ.
Dù là có đôi mắt hời hợt quan sát cũng nhận ra rất rõ anh đang tức giận tới cực điểm.
Vy Anh thở dồn dập, cô vẫn còn sợ xanh mặt với màn mạo hiểm vừa rồi nhưng đối diện với thái độ ghê gớm kia, cô lại run rẩy hơn. Mắt lấm lét nhìn anh:
- Em…Aaaa…
Vy Anh đáp gọn trên cỏ khi ai đó đột ngột thả tay…và lạnh lùng bước vào biệt thự.
Tiếng kêu la khổ sở của cô lẫn vào tràng cười khoái chí mà Thư kí Hoàng cùng Nguyên tạo ra.
Lưng Vy Anh đến giờ vẫn còn ê ẩm. Cô ngồi dựa bên cửa sổ, choáng váng khi bị mẹ mắng cho một trận tơi tả.
Mẹ đi, cô dập mạnh đầu mình vào gối êm.
Pha hành động vừa rồi thật khiến cô muốn đứng tim…rõ ràng là chỉ định hù dọa anh nhưng đâu ngờ…trượt chân.
Phen này cô có thoát chết rồi cũng khó mà sống thôi!
Người ta đã không thương tiếc khi thảy cô xuống thảm đất như thế thì khả năng anh ta bóp nát cô cũng dễ lắm.
Vy Anh run nhẹ, đôi mắt dữ dằn kia vẫn gây rét khi nghĩ tới.
Nhưng anh đang bị cảm bởi suốt đêm qua để quên điều hoà ở mức thấp nhất, vậy chắc anh không đủ sức để trị tội cô đâu!
Hừm…khoan đã! Điều này cô mới chỉ nghe qua lời mẹ Diệp kể, nếu lỡ anh vẫn ổn, đợi cô ló ra để bắt thì sao…
Vẫn là ở yên trong phòng! Vy Anh khóa trái cửa lại rồi bật laptop, lên mạng chat với Trúc Vũ để giết thời gian.
Cũng chiều muộn rồi, chỉ cần người lớn về, cô sẽ không phải sợ anh tóm nữa!
Kem Bebe: Thật, tớ đã nhảy đấy. Cậu không tin có thể hỏi anh Hoàng, anh Nguyên mà! Nếu là cậu, cũng sẽ như tớ thôi. Nghĩ nhé, để anh ấy đi, tớ cũng phải tự tử vì tương tư mất!
Vũ Vũ: Thế anh ấy đã tha thứ cho cậu chưa?
Kem Bebe: Không. Anh ấy càng tức giận! Tớ đang trốn! Lạ nhé, làm sao lại tức? Thôi quên đi, anh ấy không sang Mỹ nữa là tuyệt rồi.
Vũ Vũ: Đó là biểu hiện của việc lo lắng cho cậu quá đấy thôi! Tớ đảm bảo, cậu chỉ cần nũng nịu chút là anh ấy xóa tội ngay!
Kem Bebe: Hứ.Trò trẻ con kia ai thèm làm. Tớ ngủ đây, chuyện gì cũng để sau.
Vy Anh vừa gõ xong vài chữ cuối thì gục hẳn trên bàn phím, rơi vào giấc ngủ sâu. Thức trắng đêm thật kinh khủng, dễ dàng đánh gục mọi thứ bởi cơn buồn ngủ mạnh liệt luôn chiếm cứ.
***
Những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng luồn qua làn tóc, một nụ hôn rơi trên bầu má mịn màng.
Duy Phong lặng lẽ kéo ra chiếc laptop đang bị Vy Anh gối lên, anh tới bàn học giúp cô sắp xếp lại đống sách lộn xộn.
Những bài nháp từ các môn hoá, lý bị cô gạch vô số vệt bút.
Duy Phong ngồi xuống ghế, giúp cô làm dãy đề phức tạp ấy. Anh phát hiện ra, cô học rất dở, phần kiến thức cơ bản cũng không nắm được là mấy.
Rõ ràng anh đâu xen vào việc học của cô, vậy thành tích xuất sắc mà cô đạt được thì khá khó hiểu!
Hay là anh quá cao siêu? Nhìn vào những bài giải ngờ nghệch kia, anh không thể không đề cao mình…
Đầu anh đột nhiên bị choáng, tay cũng tự động thả bút rơi tự do.
Kèm theo đó là cơn chóng mắt và xây xẩm.
Anh ho mạnh vài tiếng, bỗng có ai đó ôm anh, nghiêng đầu nhìn anh đầy lo lắng:
- Anh…ốm thật à?
Mặc kệ cái gạt tay có phần khó chịu của anh, cô gái nhỏ vẫn bướng bỉnh áp tay lên trán anh rồi thốt lên:
- Chết! Sao lại nóng thế này nhỉ? Phải tới 40 độ đấy! – Vy Anh cuống quít kéo kéo áo anh, muốn lôi anh đến giường, nhăn mặt nài nỉ – Làm ơn đi! Anh nằm nghỉ chút đi!
Duy Phong gật đầu, anh tùy ý cởi áo khoác, quẳng lên không trung rồi ném mình lên nệm.
Vy Anh cẩn thận treo áo anh lên giá gỗ, chỉnh chỉnh điều hoà thật vừa mức rồi xông vào nhà tắm.
Khá hài lòng với sự chu đáo của mình, cô nhè nhẹ tiến tới gần người đang khép mi như ngủ say, bắt đầu đặt lên vầng trán cao ngạo tấm khăn bông đã nhúng nước ấm.
Ngay lập tức, vệt lông mày thanh tú cau lại, tay gạt phăng chiếc khăn ra, động tác dứt điểm khiến Vy Anh run nhẹ.
- Anh đừng như thế mà! Nếu không hạ sốt thì rất nguy hiểm đấy.
Duy Phong phớt lờ bộ dạng nghiêm trọng của cô, anh gõ lên mặt đồng hồ xám bạc:
- Tôi cần 2 tiếng! Một là em im lặng, hai là không lên tiếng!
Vy Anh nín hẳn, làn da ửng đỏ đầy xấu hổ. Cô bị cho là nhiều chuyện rồi…
Trong hơi thở đều đặn của ai đó, cô ngồi yên không để lộ ra bất kì một cử động nhỏ nào.
Ngắm anh thật lâu…thật lâu…từ khi từng vạt nắng hắt qua rèm cửa cho đến lúc chỉ còn lưa thưa vài sợi vàng bám víu trên màn lụa tím nhạt.
Vy Anh lặng lẽ rời khỏi phòng.
***
Những bong bóng nhỏ li ti kéo nhau nổi lên trong nồi cháo, thật nhanh đã đưa mùi thơm quyện vào không khí đặc sánh.
- Như thế này đã được chưa, mẹ? – Vy Anh chống hai tay ngang hông, mắt dán vào chiếc nồi nhỏ trên bếp.
Bà Diệp thả đám rau củ đang làm dở, dùng môi múc một ít cháo lên nếm:
- Ngon rồi đấy! Thôi con tắt bếp đi.
Vy Anh vỗ vỗ tay đầy phấn khích, nói liến thoắng:
- Ha! Mẹ thấy chưa, con rất siêu đấy chứ! Mẹ chỉ cần nói sơ qua là con đã có thể làm được thế này rồi!
- Lên xem anh dậy chưa đi. Để mẹ nấu bữa tối cho xong đã.
- Vâng vâng!
Vy Anh cởi nhanh tạp dề rồi chạy khỏi bếp một cách hấp tấp.
Chân cô dừng đứng lại khi lọt vào tầm mắt là một bóng người thấp thoáng sau cánh cửa biệt thự.
***
Bùi Quang lướt mắt khắp người Vy Anh một lượt khi cô đang ngạc nhiên mở cửa, hỏi dồn:
- Sao anh lại tới đây? Sao biết em ở đây? Trúc Vũ nói cho anh à
?
Bùi Quang dắt xe vào vườn, ngồi dài trên cỏ.
- Đến xem em bị gì mà định nghỉ học tới mười ngày!
Vy Anh cũng đến ngồi đung đưa trên xích đu, túm túm mái tóc bị gió hất bay.
- Có gì đâu! Em ngấm mưa, cảm một tí ấy mà.
- Thế đã được Duy Phong tha chưa? – Bùi Quang với một lá cỏ cho vào miệng nhai.
- Em đâu biết đâu! – Vy Anh vô thức ngoảnh lên nhìn vào cửa kính có rèm tím – Anh ấy vẫn còn giận nhiều lắm! Đợi anh ấy khỏi ốm, em sẽ khóc lóc năn nỉ sau.
Bùi Quang đột nhiên cười rộ lên, đầu ngửa về phía sau.
- Em nói anh ta bị ốm à? Người như thế lại ốm?
Vy Anh liếc một cái sắc lẻm:
- Năm ngoái anh cũng ốm đấy! Em tới thăm mà muốn anh chết dí tại đó luôn!
Bùi Quang vùng dậy, vung tay toan cốc trán Vy Anh nhưng cô đã rụt người về phía sau và…ngã khỏi xích đu.
Bùi Quang đỡ lưng cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi anh nghe thấy rõ nhịp tim đã loạn của Vy Anh.
Như một phản xạ tự nhiên, cô nắm chặt áo anh để mình không bị rơi.
Thảm cỏ hơi rủ sang một bên bởi gió tạt qua. Không khí căng tràn hương tươi mát, phủ lớp ánh sáng vàng- xám- đặc của chiều muộn.
Rèm cửa tím bị dồn sát đến tận mép, một đôi mắt sẫm màu dõi theo hai bóng người loáng thoáng trên cỏ.
Để không lặp lại cảnh tượng vừa rồi, Vy Anh phải lựa câu từ thật kĩ trước khi tuôn ra.
Bùi Quang cũng không có ý định ở lại lâu, anh lảng...

<< 1 ... 62 63 64 65 66 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status