* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

tránh những vấn đề liên quan tới Minh Thư thật khôn khéo.
- Anh ở lại đây ăn tối không? – Giọng Vy Anh khá khó chịu khi thấy đám cỏ bị bứt nát bét.
- Thôi, anh về! Ăn mà nhìn em sao nuốt được. – Bùi Quang chợt nhìn chếch qua vai Vy Anh, ánh sáng từ chiếc khuyên tai nhỏ chợt lóe lên, giọng anh cũng thay đổi – Nhóc lại gần đây. Anh nói cho em biết tại sao Minh Thư lại giận anh.
Vy Anh không chút nghi ngờ, cô hí hửng nhướn người và bị hôn nhanh lên má. Khi cô còn đang sững sờ thì thấy vai Bùi Quang đột ngột bị túm lấy và người quật mạnh xuống cỏ.
Bùi Quang dường như biết trước được thứ mình sẽ nhận được nên cười lớn:
- Đây là anh ta ốm à?
Nhận ra trò đùa tai quái của Bùi Quang, Vy Anh thừ người, cô chà mạnh tay vào chỗ vừa bị hôn, mắt lấm lét thăm dò thái độ của người vừa thình lình xuất hiện.
Duy Phong gỡ tay cô để tránh làn da nhạy cảm sẽ đỏ rát, anh thổi nhẹ lên má cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Em vào nhà trước.
Vy Anh nhận ra trong sự dịu dàng của anh có những điểm rất đáng sợ nhưng trước ánh mắt sắc bén của anh, cô chỉ biết nghe theo…
- Nhóc, em muốn biết ai là người đánh ghen anh không? Hỏi Duy Phong của em ấy! – Bùi Quang cắt đứt bước chân tiếp theo của cô bằng chất giọng đều đều, búng về phía Duy Phong nụ cười quái quỉ.
Duy Phong không để cô lên tiếng chất vấn đã đặt vòng ôm ngang eo cô, thì thầm đầy tế nhị:
- Trúc Vũ bạn em đã tưởng Bùi Quang và Mạnh Vũ có tình cảm với nhau!
Nơi diễn ra những cuộc chia ly và đoàn tụ, người không ngớt qua lại.
Hoài Vân tay cầm hành lí, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cô đơn độc… chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này… thế giới showbiz lắm thị phị, công ty giải trí tiềm năng, vị trí hot girl mà cô đã đổ hết khao khát và tâm huyết để theo đuổi… tất cả đều bỏ lại phía sau, cô đang đi kiếm một nơi để có thể quên hết mọi thứ…
Cô muốn là mình, gái nhà lành là vai diễn cô không thể đảm nhiệm thêm được nữa!
Cô vẫn nên theo đuổi ước mơ từ bé của mình! Là một nhà thiết kế thời trang!
Trong lúc chờ đợi đến giờ bay, Nguyễn Phương ngồi bên cô, anh im lặng đọc sách. Anh cũng sẽ sang London với cô!
Cô vẫn yêu Duy Phong nhưng cô tin tưởng người con trai này sẽ lấp hết được mọi khoảng trống của cô.
Hoài Vân cầm trên tay chiếc điện thoại và gọi mãi cho một số…Lúc Vy Anh nghe máy, cô lại không có đủ can đảm để lên tiếng… Cô nợ người em gái này quá nhiều!
Tham lam, ích kỉ khiến cô tàn nhẫn và thật đáng sợ… Cô muốn lấy đi mọi thứ từ Vy Anh, hôm ấy, dù Vy Anh đã quì nhưng cô vẫn giữ luôn gấu heo.
Sau đó cô không dám vứt cũng không dám động tới, cất vào một nơi thật kín đáo như muốn chôn hẳn đi quá khứ kinh hoàng kia.
Cuối cùng, Duy Phong đã đòi lại cho Vy Anh tất cả…Hoài Vân mỉm cười, con ma trong cô vốn đã bị bóp chết từ lâu…
Cô muốn nhắn Vy Anh đến tiễn mình nhưng cô có tư cách gì đây? Bất giác, tay cô lại gọi cho số đó…dù thế nào, cô vẫn mong được chính thức xin lỗi Vy Anh! Hi vọng Duy Phong đừng nghe máy, nếu không lời cô còn chưa kịp nói ra thì đã phải nuốt gọn trở lại.
Trong khi cô còn đang chờ điện thoại thì bỗng một cô gái chạy đến đứng trước mắt cô, chìa máy ghi âm ra:
- Hoài Vân, xin cho hỏi, chị là đang chạy trốn dư luận phải không?
Hoài Vân vừa buồn cười vừa phát điên với người này! Cứ nhằm vào cô để tung những câu hỏi quái đản!
- Tôi rút ra khỏi giới rồi! Có trả lời câu hỏi của cô cũng đâu ai nghe?
Thấy Minh Thư nín bặt, Hoài Vân đập đập vào chỗ kế bên ra hiệu cho cô ngồi:
- Nói thật đi! Cô có hiềm khích gì với tôi à?
Minh Thư ngủng nguẩy đáp:
- Anti- fan mà!
- Tôi đúng là nhiều người ghét thật!
- Đáng ghét thì thế thôi!
Minh Thư dứt lời liền bị Nguyễn Phương lườm cho vài phát.
- Cô là người duy nhất tiễn tôi ngày hôm nay đấy!
Minh Thư đâm ra lúng túng trước sự thẳng thắn của Hoài Vân:
- Sao cô không bảo Bùi Quang tiễn. Anh ta cũng từng là…
Minh Thư biết mình lỡ miệng nên tự ngắt lời khiến Hoài Vân cười phá lên:
- Cô ghét tôi cũng vì thế à? Ghen phải không?
- Thôi đi, tôi mà thèm ghen với tên chết bầm đó à?
- Hai người quen nhau từ hôm đó à? Nếu không có Bùi Quang tôi đã đánh cô một trận rồi!
- Gớm! Tôi không đánh được cô chắc! Mà cô đừng lôi tên chết bầm đó vào!
- Thôi nào, tôi thừa biết sự thể nó ra làm sao rồi. Yêu thì tỏ tình đi, ra sức chà đạp làm gì!
- Cô thì biết cái gì! Tôi bình thường mà đi yêu tên dở hơi đó à!
- …
Mãi đến khi Nguyễn Phương giục đến lần thứ ba, Hoài Vân mới chịu dứt ra khỏi cuộc nói chuyện và Minh Thư mới để cô đi.
Hai người bây giờ đã trên cả thân thiết sau bao lần đấu đá và một lần thẳng thắn.
- Minh Thư, liên lạc thường xuyên nhé!
- Ừ ừ, bà nói nhiều quá. Sang bên thì chăm sóc anh Phương cho tốt kẻo anh lại đi cưa gái tây!
- Còn bà, mạnh miệng cho lắm có ngày mất tên chết bầm đấy nhé!
Tới lần này, Nguyễn Phương xách vali và gắt lên:
- Đã đi được chưa đây!!!
***
Hương cà phê sữa thơm lừng, hương cỏ dại man mát, hương hạnh nhân ngọt dịu hòa quyện lấy nhau và lan toả khắp không gian.
Thư kí Hoàng bụm miệng cười, liếc Duy Phong còn đang được bà Diệp kê thuốc.
- Ố ồ, Hoàng Duy Phong bất bại bị ốm cơ đấy! Chuyện này mà tung ra chắc Khánh Phong phải lập thêm vài công ty chuyên về thảo dược rồi đây!
Bà Diệp cười thầm, biết Duy Phong có thể nổi điên vì điều này.
Duy Phong tiện tay ném chiếc điện thoại về phía thư kí Hoàng, gằn giọng:
- Tôi không ngại bịt tin một thư kí đột nhiên bị giết hại đâu!
Thư kí Hoàng tất nhiên không dám ho he thêm, nhưng cứ đi đi lại lại, cười cười liếc liếc.
Duy Phong miễn cưỡng đưa số thuốc vào miệng. Anh muốn khỏi ốm để hôn ai đó cho thoải mái thôi!
- Nghỉ ngơi đi nhé con trai! Mẹ sang xem Vy Anh thế nào! – Bà Diệp khẽ lắc đầu một cách khó tin – Con bé này lì lợm quá!
Duy Phong chờ bà Diệp đi khỏi rồi vứt chiếc laptop và một đống giấy cho thư kí Hoàng:
- Ngay hôm nay phải làm cho xong!
Thư kí Hoàng trợn tròn mắt rồi bất mãn rên rỉ:
- Duy Phong à, tôi làm thế cũng là để bạn Vy Anh thể hiện tình cảm mà. Nếu tôi không lừa là cậu đi Mỹ thì sao biết được bạn Vy Anh có thể nhảy từ trên cao thế chứ!
Duy Phong phóng ánh mắt rừng rực cho kẻ kia! Nếu anh không kịp đỡ Vy Anh thì sẽ thế nào… Chưa kể đến chuyến bay sang Đức bị hủy bỏ!
- Anh về công ty đi!
Thư kí Hoàng méo mặt, nhưng cũng chỉ biết trách Duy Phong bằng suy nghĩ…
- Tầng 10 không phải nơi hẹn hò!
Thư kí Hoàng giật bắn mình, đẩy cặp kính và ho sặc:
- Cậu nói gì thế? Nghiêm túc đi chứ, làm việc mà hẹn hò gì!
Duy Phong gõ nhịp tay trên mặt bàn thủy tinh, anh nâng mi ném tia nhìn ranh ma cho người kia:
- Thư kí Hoàng, nguyên tắc của anh là nói không với silicon mà.
- Cậu…ốm rồi! Nghe mẹ Diệp nói gì chưa! Nghỉ nghơi đi! Tôi về công ty đây. – Thư kí Hoàng chối bay chối biến sau đó cười quỉ quyệt – Chủ tịch, nguyên tắc của anh là vòng 1 không được dưới 85 đấy sao!
Duy Phong vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên:
- Nguyên tắc là do tôi đặt ra thì tôi cũng thay đổi được! – Anh đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm, động tác thật điềm tĩnh nhưng thấp thoáng sự tinh quái – Đám cưới của hai người, Vy Anh không làm phù dâu đâu!
- Tại sao thế?
- Trừ khi không có phù rể!
Thư kí Hoàng nghiến răng đầy tức tối. Duy Phong còn có thể biến thái như thế, đi ghen với phù rể!
Còn nghĩ tới việc đích thân cậu ta làm phù rể thì không bao giờ!
Duy Phong đời nào chịu nhận, nhưng nếu Vy Anh nài nỉ quá mà cậu ta đồng ý thì anh cũng không chấp nhận!
Duy Phong mà làm phủ rể thì sẽ đập bẹp dí hết hào quang của chú rể và đám cưới sẽ chỉ làm nền cho cậu ta!
Trên chiếc bàn trà có mặt gỗ nhẵn bóng, Hoàng Duy Thức trải ra một số bản vẽ phác thảo căn hộ lớn phía bắc thành phố.
Dường như tình yêu làm thêm nét sống động và mượt mà trong những đường vẽ của ông.Tiêu chí ông đặt ra luôn là đẹp đẽ – độc đáo – đặc sắc.
- Chú có thể thiết kế thêm một biệt thự nữa chứ? – Chàng trai đưa ra lời đề nghị khi mắt anh lơ đãng gắn vào những bản vẽ dang dở.
Người đàn ông cười thích thú, giọng đùa cợt:
- Muốn đuổi chúng ta đi hả Duy Phong bất trị? Ngoài hai đứa ra, đâu ai đám đặt chân vào tầng 3, còn muốn riêng tư tới cỡ nào nữa đây thiếu gia?
Duy Phong không để ý tới lời cợt nhả ấy, anh nghiêm túc vạch ra kế hoạch:
- Hơn nửa năm nữa, cháu muốn thấy một biệt thự mới.
Hoàng Duy Thức cười mỉm, nói rõ ý đồ của cháu trai mình:
- Là thế này, khi con bé tốt nghiệp, sẽ cưới và sau đó hai đứa sẽ về biệt thự kia sống! – Ông dừng một lát, nhận lấy cái gật đầu của Duy Phong rồi mới tiếp – Chú không nghĩ là con bé muốn ra riêng!
- Cháu muốn! – Duy Phong ngả người trên chiếc ghế bọc da, tay gõ nhịp lên bàn gỗ – Lí do khiến Vy Anh mãi ngây thơ như thế đó là gì nếu không phải vì quá được nuông chiều? Em ấy phải đủ khôn ngoan để làm vợ một CEO như cháu! Thứ em ấy phải đối mặt là vô tận bởi Vy Anh sẽ là đối tượng để bất kì kẻ nào nhắm vào.
Hoàng Duy Thức thoáng lo lắng, tay đan trước ngực:
- Phải rồi! Tiếp cận Vy Anh là đường ngắn nhất để moi thông tin hay gây ảnh hưởng đến cháu! Vì cháu quá kín kẽ nên người ta không ngừng tìm kiếm những gì có quanh cháu! – Ông chợt ho nhẹ – Nhưng dù sao cháu cũng không nhất thiết đem con bé đi vì với con bé, thứ nguy hiểm nhất vẫn là cháu!
Duy Phong khẽ nhún vai, không có ý định phản đối, bẻ câu

chuyện theo hướng của mình:
- Cháu cần không gian riêng chỉ có cháu và em ấy! Hết!
Hoàng Duy Thức thở dài lắc đầu:
- Thôi được! Con bé rồi cũng chạy về đây suốt cho mà xem!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra, chen vào cuộc hội thoại một cách tế nhị.
- Ồ, Diệp à, em vào đi! – Người đàn ông mỉm cười, ông biết chính xác là ai qua cách gõ cửa.
Bà Diệp bưng một khay trà thơm đặt lên bàn, hướng Duy Phong làm mặt khá nghiêm trọng:
- Hai đứa lại giận nhau gì à? Có gì mẹ sẽ bảo con bé sau! Cậu bạn kia là đến chơi thôi. Không có gì đâu. – một ánh nhìn ẩn ý lướt qua người đàn ông đang uống trà thơm – Đừng ghen nhé Duy Phong?
Chàng trai bỗng nhiên ho mạnh, anh đưa tay lên ra hiệu cho bà đừng nói thêm gì nữa rồi đứng dậy khỏi ghế, đáp lại một cách thờ ơ:
- Con đi ăn tối!
***
Duy Phong đẩy nhẹ cánh cửa màu trắng…
Trống trơn! Trên giường, chăn và gấu bông nằm ngổn ngang. Cửa sổ mở toang, gió thổi bay những trang sách trên bàn học.
- Vy Anh? – Anh bước hẳn vào phòng, cất tiếng gọi nhẹ nhàng.
Khẽ nhướn mày khi không có chút động tĩnh nào phát ra ngoài tiếng thở nhẹ của anh, Duy Phong định quay trở về phòng mình thì bỗng nghe thấy chuỗi âm thanh của tiếng nước xả mạnh.
Lúc tay anh định gõ vào cửa nhà tắm thì bỗng vang lên giọng ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng:
- Mẹ Diệp ạ? Con quên đem đồ trong này rồi, mẹ lấy pyjama cho con nhé! Mẹ lấy bộ màu tím nhé bởi vì màu xanh hôm qua con mặc rồi!
Duy Phong tựa người vào cánh cửa, lạnh nhạt nói:
- Tự ra lấy đi!
Vy Anh im lặng thật lâu, làn da trên má trở nên đỏ ửng:
- Anh…gọi mẹ cho em đi.
- Tự ra gọi!
- …
Cô gái nhỏ lúng túng áp tai vào cửa nghe ngóng. Lúc chiều, sau khi giải thích cho cô về vụ đánh ghen, chưa để cô kiểm chứng hay chất vấn thì đã bắt cô về phòng còn anh với Bùi Quang thì đi đâu đó thật lâu…điện thoại của hai người như bị ném vào một xó xỉnh nào đó khi cô đã gọi hơn vài chục cuộc nhưng chỉ đáp lại là tiếng chuông khô khan.
Thật lạ khi cô cũng không thể liên lạc với Trúc Vũ hay Mạnh Vũ để xác định những thắc mắc.
Có một số nghi vấn nảy ra khiến cô phân vân về giới tính của Bùi Quang!
Vì không muốn ai biết đến con người thật của mình nên anh ta dùng những cô gái xung quanh như bức màn che chắn hoàn hảo, còn mình thì…gì đó với Mạnh Vũ? Minh Thư đã phát hiện ra được bí mật đó nên tránh xa anh ta?
Trúc Vũ bắt gặp hai chàng trai kia đang vụng trộm nên mới đánh Bùi Quang đến vào viện như thế?
Vy Anh lắc lắc đầu để những suy nghĩ kia rơi tuột khỏi đầu. Tốt nhất để biết được sự thật thì hãy hỏi thẳng người đã tung ra tin đó.
- Bùi Quang là…gay thật ạ?
Duy Phong bỏ ngoài tai câu hỏi ngớ ngẩn của cô, anh nhíu mày:
- Này, không lạnh à! Đi ra đây!
- Em…Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh có thể lấy đồ cho em không? Pyjama ấy?
Sau một vài phút đảo tung tủ quần áo vốn rất ngăn nắp của Vy Anh, Duy Phong chọn đúng bộ màu tím, ném qua khe cửa mà cô vừa hé.
Lúc Vy Anh bước khỏi cửa thì chỉ không thấy bóng người nào nữa, có điều, cửa sổ đã được đóng kín. Cô biết được mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa trở lại bình thường như trước, là do vấn đề kia vẫn chưa được đem ra giải quyết…
Có chăng chỉ là né tránh, và mình cô tìm cách…mà những cách cô đưa ra sẽ dẫn đến những điều tồi tệ hơn…
Chẳng phải là anh càng thêm tức giận kể từ hôm ấy cho đến lúc cô ngã vào không trung hay sao…
***
Bầu trời đêm đặc quánh sau trận mưa xối xả lúc chiều muộn, mặt trăng uể oải nằm ườn sau những bóng mây xám xịt.
Bãi cỏ rủ xuống bởi những hạt nước lóng lanh còn đọng nặng trĩu trên từng nhành ba lá xanh mướt.
Chàng trai hơi cúi mặt, dáng người cao lớn hòa lẫn vào bóng tối, vẫn thói quen như cũ, anh nghiêng mắt nhìn chiếc xích đu gỗ đang không ngừng đung đưa trước sự trêu đùa của những ngón gió đêm.
Có tiếng chân, có người tiến đền gần anh…Biết hết thảy những điều đó nhưng anh vẫn giữ nguyên khoảng lặng của riêng mình.
Duy Phong đứng yên, lòng mơn man bởi đôi bàn tay bé xíu đang giữ chặt áo anh, bờ má mềm mại dụi áp vào lưng anh, miệng phát ra những thanh âm khe khẽ:
- Hoàng Duy Phong vĩ đại! Nếu anh không tha thứ cho em, em cũng mặc kệ luôn! Anh đi đâu em cũng theo, em sẽ làm phiền anh, không để anh gặp bất kì người con gái nào ngoài em cả! – Vy Anh di di ngón tay trên lưng anh – Bố Khánh chiều em nhất, bố sẽ không chấp nhận ai khác em làm con dâu! Nếu anh không tha cho em, anh sẽ ế cả đời!
Duy Phong khẽ đẩy cô ra, anh quay người nhìn sâu vào mắt cô, khoé môi có nét cười ẩn hiện:
- Nếu anh chấp nhận độc thân?
Hm…Vy Anh rơi vào lúng túng sau đó nắm chặt tay đầy quyết tâm, mắt đối thẳng với anh, nói thật to rõ:
- Hoàng Duy Phong! Em cầu hôn anh!
Duy Phong cúi đầu, chạm trán cô, bỗng chốc tan biến mất những âm trầm lạnh, thay vào đó là sự dồn ép:
- Em lấy gì để cầu hôn tôi?
Vy Anh bối rối quay mặt đi nơi khác, cô nói như lầm bầm:
- Anh khô khan lắm mà, sai lại đòi hỏi những điều lãng mạn kia? Bây giờ thì không thể! Hoa, nhẫn em đều không có!
Là cô đang giận dỗi…là cô đang ám chỉ màn cầu hôn như ép người của anh…
Duy Phong làm ra vẻ đắn đo, bóng tối che lấp đi nét cười tinh quái đang ẩn hiện trên môi:
- Cho em một cơ hội để suy nghĩ. Lời cầu hôn của em, tôi sẽ chỉ đồng ý với điều kiện – giọng anh trầm xuống – ngay khi em tốt nghiệp, đám cưới sẽ diễn ra.
***
Theo dọc hành lang học viện báo chí, Minh Thư bị vây bởi vài ba chàng trai. Họ giúp cô cầm túi, dúi vào tay cô những hộp quà.
Minh Thư lầm bầm vài câu nguyền rủa. Lũ mê gái này, cớ gì lại biết ngày sinh nhật của cô!
- Tránh ra! Mấy người thật phiền phức đấy! – Minh Thư cau có ra mặt nhưng lại càng khiến lũ biến thái ấy thích thú hơn.
Có tên đặt tay lên vai cô, có tên rỉ vào tai cô những lời đường mật…
Minh Thư phát hoảng giằng mạnh tay rồi giáng thẳng vào một tên đang có ý định động chạm vào cô. Chúng cậy thế là sinh viên khóa trên đây mà!
- Mẹ kiếp! Con ranh này! – Tên kia đẩy mạnh cô vào tường, khuôn mặt ghê gớm tiến sát gần cô…
Minh Thư kinh hoảng nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn, nếu dám hôn cô, cô sẽ cắn đứt lưỡi hắn!
Bỗng…một cánh tay nắm lấy đầu tên đó lôi ra…
Bùi Quang thở dồn dập, nắm đấm của anh bồi liên tiếp vào mặt hắn.
Rồi đến thứ hai…tên thứ ba…
- Đủ rồi đấy! – Minh Thư kéo Bùi Quang ra và gắt lên.
Bùi Quang nhìn khắp người cô một lượt:
- Sang đại học kinh tế với tôi đi!
- Thần kinh à? Việc gì tôi phải sang đó? – Minh Thư dứ dứ nắm đấm về phía ba tên đang bỏ chạy.
- Đó là ước muốn của em mà! Nếu vì tôi mà em thế này thì tôi sẽ rời khỏi trường đó, ok? – Bùi Quang ngả người vào tường, hạ giọng vừa đề nghị vừa ép buộc.
- Anh buồn cười thật đấy! Tôi thì liên quan gì tới anh hả?
- Người lớn cả rồi! Giải quyết mọi chuyện rõ ràng đi! Em đừng có cái kiểu giận dỗi trẻ con như Vy Anh thế!
Minh Thư đột nhiên hét lớn:
- Đồ chết bầm! Tôi mà thèm giận à!
Bùi Quang nén cơn bực mình, anh rất nghiêm túc đáp:
- Thời gian qua, tôi xin lỗi vì lấy em ra để diễn trò trước Vy Anh!
Minh Thư đến đứng cạnh bên Bùi Quang, hàng mi cụp xuống che đi đôi mắt buồn buồn:
- Anh không muốn cô nhóc ấy áy náy vì đã từ chối anh chứ gì? Nhóc ấy hạnh phúc thật!
Chẳng cần ban cho anh tình yêu mà cũng nhận được nhiều như thế!
Bùi Quang đưa mắt nhìn lơ đãng:
- Vy Anh là hơi thở của anh.
- Đồ chết bầm này! Anh gặp tôi để tương tư như thế à? Anh thừa biết là tôi như thế nào với anh mà? – Minh Thư ném túi xách, ngồi phệt xuống, cô thẳng thắn lải nhải – Buồn cười thật đấy! Tôi biết anh chỉ đem tôi ra để diễn trò trước Vy Anh vậy mà còn hùa theo! Là tôi thích anh, thích ngay từ cái lần anh phá máy ghi âm của tôi. Đến bây giờ là yêu anh. Là yêu đấy!
Bùi Quang cười nhạt…Anh và cô đều giống nhau…
Biết rõ người ấy không dành tình yêu cho mình nhưng vẫn sẵn sàng đi những bước âm thầm bên người ấy…
- Minh Thư, anh thích em nhưng…
- Tình cảm ấy không lớn bằng một góc mà anh đối với Vy Anh! Vy Anh là hơi thở nên không thể thiếu đi được. – Minh Thư chặn trước lời anh, môi cô mím chặt, cánh mũi phập phồng – Cho nên, em hãy quên anh đi!
Bùi Quang cười phá lên, anh vỗ tay bốp bốp:
- Hay đấy! Có điều anh không định nói những lời đó.
Minh Thư chép miệng một cái:
- Hay là thế này! Anh xin lỗi, anh không xứng đáng với em. Hãy tìm một người khác, người mà không có tóc vàng choé, tính tình dị hợm và khinh đời như anh! Là thế chứ gì?
Bùi Quang ho liên tục:
- Rất nhiều gái muốn chết vì anh – tay anh gỡ chiếc khuyên tai nhỏ ra và đưa cho cô – Xem như lời hứa hẹn! Hơi thở không thể mất đi nhưng có thể nén lại được.
Minh Thư nắm chặt vật đang loé sáng kia lên, cô xúc động nhưng vẫn đanh giọng:
- Thôi không cần! Em sợ...

<< 1 ... 63 64 65 66 67 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status