nhóc vừa nghe thấy vậy thì mặt mày ủ rũ, cúi đầu nhìn nhau. Có nhóc còn chớp mắt như muốn khóc.
Chúng tôi lườm thư kí Hoàng, người này bây giờ thật giống tội nhân thiên cổ.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của mấy nhóc, tôi nghĩ nghĩ một chút tồi nói:
- Có ai muốn nghe anh Mạnh Vũ hát không?
A! Có hiệu quả nhanh như vậy sao!
Lũ nhóc nhìn tôi, mắt sáng rực lên chỉ trong giây lát!
Mấy nhóc chớp chớp mắt nhìn tôi, trưng ra bộ mặt thật dễ yêu:
- Chị Vy Anh, chị nói anh Duy Phong đi.
- Chị nói anh ấy cho chúng em xem.
- A, chị Vy Anh nói đi, nói đi.
- …
Không phải chứ! Tại sao lại giao trách nhiệm này cho tôi…Mà lũ nhóc này trở nên quái quỉ như vậy từ bao giờ chứ!
Xem kìa…ánh mắt thì trong veo…khuôn mặt thì ngây thơ mang vẻ chờ đợi thiết tha…
A! Lũ quỉ này!!! Lại khiến tôi mềm lòng rồi.
Tôi phải xem lại mới được. Trẻ con không phải là thiên sứ mà là ác quỉ.
Tôi hít một hơi thật sâu để không khí đi vào trong tim, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn anh:
- Anh có thể biểu diễn gì đó cho mấy nhóc xem được không?
Anh mỉm cười gật đầu, cởi áo khoác đưa cho tôi giữ.
Tại sao lại đưa cho tôi? Mà tại sao tôi lại còn cầm lấy thế này?
Lũ nhóc phấn khích la hét om sòm, còn mấy người lớn chúng tôi cũng không khác là bao, dù không ầm ỹ nhưng cũng hoàn toàn bị cuốn theo.
Không biết là anh sẽ làm gì đây!
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toát lên vẻ vừa bí ẩn vừa cuốn hút, ánh mắt có chút cao ngạo:
- Ảo thuật biến mất.
Mọi người đều phải thốt lên. Ảo thuật à! Tôi cứ tưởng anh sẽ hát hay làm gì đó khác cơ.
Nghe có vẻ rất huyền bí.
- Đồng xu.
Thư kí Hoàng nhìn mọi người, phiên dịch hộ anh:
- Có ai có đồng xu không?
Trúc Vũ sau khi ngơ ngác nhìn thì lục tìm một đồng xu Euro đưa cho anh.
Mọi người đều tập trung cao độ.
Anh ngửa lòng bàn tay phải, đặt đồng xu lên đấy, nắm lại.
Và cũng chỉ trong tích tắc sau, lúc anh mở bàn tay đó ra…đồng xu ấy đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người đều tròn mắt nhìn, lũ nhóc thì nhảy cẫng lên:
- Biến mất rồi.
- Biến rồi kìa.
Rider Nguyên nghiêng đầu quan sát kĩ:
- Không có ở tay phải. Vậy ở đâu?
Anh ngửa bàn tay trái ra…đồng xu nằm ở đó.
Ồ…Mọi người ồ lên. Lũ nhóc tít mắt không ngừng vỗ tay hoan hô.
Lúc anh trả lại đồng xu, Trúc Vũ còn ngồi săm soi.
Cũng phải thôi…cảnh tượng xảy ra nggay trước mắt nhưng lại rất đỗi khó tin.
- Mạnh Vũ, anh cũng làm được cái này đúng không?
Mạnh Vũ cười:
- Làm được nhưng mà chỉ biến mất chứ không chuyển sang tay khác như thế.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, hào hứng:
- Chà chà, Duy Phong, cậu biết ảo thuật cơ đấy. Làm tiếp đi.
Anh đáp ứng nhanh chóng:
- Được. Lần này biến mất sẽ là anh.
Thư kí Hoàng mất hứng nhìn anh đầy phẫn nộ.
Còn mấy nhóc thì khoái chí, không ngừng kêu la:
- Biến mất.
- Cho chú ấy biến mất.
- …
Thư kí Hoàng thật trẻ con, lại còn chấp nhặt với cả lũ nhóc, hừ một tiếng:
- Anh Duy Phong của các nhóc làm ta biến mất được á? Đùa!
Vẻ mặt anh đầy thản nhiên, hờ hững nhìn thư kí Hoàng, giọng điệu có phần thách thức:
- Chỉ cần một câu nói.
Thư kí Hoàng có chút ngờ vực, nhưng cũng không kém phần hiếu kì:
- Một câu nói. Cậu thử xem nào!
Thật sao? Chỉ cần một câu nói là thư kí Hoàng sẽ biến mất à!
Chúng tôi đều hồi hộp chờ xem câu nói thần bí ấy là gì.
Anh hướng thư kí Hoàng, buông ra từng chữ thật nhẹ nhàng mà đầy uy lực:
- Không biến mất…Trừ lương.
- …
Câu nói ma lực ấy vừa dứt…Chúng tôi đều nghệt mặt ra.
Đây gọi là ảo thuật sao…
Nhưng mà chính xác là có hiệu quả.
Thư kí Hoàng sau vài giây thì lập tức la lên:
- Không nên! Không nên! Haha, tôi sẽ biến mất sau. Bây giờ tất cả đang vui, biến đi là không lịch sự. Thật không nên. Haha. Được rồi! Cái khác đi. Haha.
Nói xong còn xúi tôi:
- Bạn Vy Anh bảo cậu ấy làm cái khác đi.
- …
Mấy nhóc em ngơ ngác không hiểu gì nhưng thấy thư kí Hoàng cứ cuống lên còn chúng tôi cười ầm ỹ thì cũng tít mắt cười theo. Thật yêu!
Anh nhìn chúng tôi, giọng nói đầy có phần huyền bí:
- Màn tiếp theo. Đọc suy nghĩ.
Oa, đọc suy nghĩ à! Lại một tràng ồ lên! Mắt ai cũng ngập tràn tia thích thú và cả ngạc nhiên.
Tuyệt! Anh biết cả cái này.
À, lũ nhóc thì sao? Phải lựa lời giải thích cho mấy nhóc mới được.
- Bây giờ, các em chọn hai thứ gì đó. Ví dụ như bánh và kem. Nhớ là không được nói ra mà chỉ là nghĩ trong đầu thôi nhé. Anh Duy Phong sẽ đoán là các thích gì! Bánh hay kem. Có hiểu chưa?
Lũ nhóc bĩu môi, xùy một tiếng:
- Cái này trên tivi xem nhiều.
- Em thừa biết.
- Chỉ có con nít mới không biết.
…
Mấy nhóc này…Không để cho tôi một con đường sống mà.
Cậu nhóc thứ nhất, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói:
- Siêu nhân và người nhện.
Anh chẳng cần suy nghĩ lấy một giây:
- Siêu nhân.
Cậu nhóc hét toáng lên một tiếng kinh ngạc, thiếu chút như muốn ôm chầm lấy anh, chạy quanh phòng, không ngừng la lên:
- A, đúng là siêu nhân. Anh Duy Phong giỏi thật!
Ồ! Thật là siêu nhân à!
Mấy nhóc tiếp theo đều nghĩ thật kĩ rồi mới hỏi anh và tất cả câu trả lời đều chính xác.
Không tin được! Làm sao anh có thể không cần suy nghĩ mà đoán chuẩn xác như thế.
Tôi nghiêm túc nghĩ xem anh có phải là người trái đất không. À, có khi là người trái đất nhưng mà có tài năng siêu phàm như đọc suy nghĩ con người! Có thể lắm chứ!
Cô nhóc cuối cùng mắt sáng rực lên nhìn anh:
- Con trai.
A, con trai? là gì vậy nhỉ?
Anh nhẹ nhàng đáp:
- Anh.
Cô nhóc nhảy cẫng lên:
- Đúng rồi. Anh Duy Phong, em yêu anh nhất.
- …
Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!
Còn có thể như thế nữa!
Thư kí Hoàng vỗ tay bộp bộp:
- Quá hay! Cậu thử làm với chúng tôi xem.
Đúng rồi! Có khi là lũ nhóc nên anh mới dễ dàng đoán như thế!
Tôi không khỏi phấn khích.
Mạnh Vũ ánh mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ, lên tiếng:
- Chúng ta sẽ chọn một chủ đề như bé Nhi vừa nãy. Chứ không phải chỉ là hai thứ nữa.
Anh gật đầu:
- Được.
Rider Nguyên cười một cách quái dị:
- Tổng giám đốc đoán thử nhé. Measurement!
Câu nói vừa dứt, tôi với Trúc Vũ liền đưa mắt nhìn nhau một cách kì quái!
Measurement! Measurement! Từ này…không phải là…số đo 3 vòng sao!!!
Chủ đề gì thế này…Thật biến thái…
Nhưng anh lại nghiêm túc, chuẩn bị đoán…
Anh giữ nguyên vẻ điềm nhiên, đưa mắt nhìn Rider Nguyên, chậm rãi nói:
- 92- 65- 89.
Rider Nguyên bỗng đứng phắt dậy, mắt sáng rực lên để rõ sự ngạc nhiên:
- Unbelievable! Làm sao mà tổng giám đóc biết chuẩn như thế!
Thư kí Hoàng cũng kích động không kém:
- Thật kinh hồn! – rồi đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, đẩy gọng kính- Duy Phong…chẳng lẽ cậu có cùng sở thích với Nguyên sao?
Cùng sở thích…Cái gì thế này! Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Nhưng mà…cái đó…làm sao anh biết cái đó chính xác như thế!
Anh không cho là đúng, dời ánh mắt đến thư kí Hoàng:
- 88- 63- 87.
Thư kí Hoàng trợn tròn mắt, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ kinh ngạc a lên một tràng dài.
Sau đó, vẻ mặt lại trở nên đăm chiêu, đẩy gọng kính:
- Không lẽ cậu có hai sở thích à?
Anh nghiêng ánh mắt sắc bén nhìn thư kí Hoàng, chuyển sang người cuối cùng.
Vừa thấy anh nhìn của anh chuyển về mình, Trúc Vũ liền nói to:
- Anh Duy Phong nói đi. Mạnh Vũ nhà em thích thế nào?
Mạnh Vũ dè chừng nhìn người bên cạnh mình đang có vẻ sốt ruột mong chờ.
Anh nhìn Trúc Vũ, nhẹ nhàng buông ra:
- Không phải là em.
Anh vừa dứt lời, Mạnh Vũ chỉ còn biết nhìn sang hướng khác mà ngó lơ còn Trúc Vũ thì mặt mày sa sầm, hằm hằm, không ngừng lay mạnh tay Mạnh Vũ, giọng nói gay gắt:
- Nói cho em biết ngay, anh còn thích như thế nào hả! Không như em thì anh thích gì hả!
Haha! Mấy người chúng tôi gục mặt cười.
À, mà chỉ có tôi là gục mặt cười thôi, còn hai oan hồn kia cứ ngửa cổ lên mà cười to.
Lũ trẻ con ngơ ngác rồi cũng phá lên cười.
Nhưng mà vì chuyện này mà mấy ngày sau đó…Trúc Vũ phớt lờ Mạnh Vũ.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt thư kí Hoàng. Tôi bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Cảm giác bất an trỗi dậy.
Quả nhiên…Sau đó…Thư kí Hoàng cười một cách đầy tà ác:
- Duy Phong, của cậu cũng không phải là bạn Vy Anh đúng không!
- …
Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn xông tới mà bịt miệng thư kí Hoàng lại, đánh đá cho người đó một trận.
Hỏi cái gì vậy!
Nhưng mà…Anh ho nhẹ một tiếng và…gật đầu…
A…! Như thế này là sao chứ! Tôi ngẩn người…
Tại sao anh lại còn tham gia vào trò này…
Rider Nguyên vừa nghe xong liền ngã lăn xuống nền cười.
Hai người tên Vũ cười ha hả.
Thư kí Hoàng bình tĩnh đẩy gọng kính, nhìn tôi rồi lắc đầu:
- Không đủ tiêu chuẩn.
- …
Hôm nay, thử đếm xem đã mấy lần tôi muốn trốn rồi.
Tôi ngước lên nhìn trần nhà, cố hít thử sâu, tự nhẩm trong đầu.
Đừng! Đừng nghĩ nữa! Đừng có nghĩ lung tung!
Không có chuyện gì xảy ra hết! Chuyện mọi người đang nói không phải là mình!
Nhưng mà…tại sao anh lại gật đầu…
Trời ơi! Cuối cùng là vẫn không dứt ra được những suy nghĩ đen tối này.
Mấy nhóc em cũng bắt đầu nhìn tôi, lắc đầu lia lịa:
- Không đủ tiêu chuẩn..
- …
Tôi mím chặt môi, cơn bực tức xen lẫn xấu hổ dâng lên, trào ra…Thật bức xúc! Nhưng bây giờ…chỉ có thể dọa được lũ nhóc này thôi.
Tôi lườm mấy nhóc, nghiêm mặt:
- Các em thử nói lần nữa xem. Chị sẽ…
Tạm thời chưa nghĩ ra là sẽ làm gì. Bỏ lửng câu như thế này có khi lại nguy hiểm hơn.
Lũ loắt choắt nghe xong lại dám le lưỡi nhìn tôi:
- Chị sẽ làm gì?
- Chị không làm được gì đâu…
- …
Hừ! Chẳng lẽ chỉ là mấy nhóc con nít mà tôi lại không đối phó được! Nực cười!
Tôi đứng bật dậy, đe dọa:
- Chị…sẽ mách các mẹ là các em không chịu ngủ trưa mà lo chơi.
Lũ nhóc nghệt mặt nhìn nhau! Ô, xem kìa! Đáng đời!
Ai bảo tinh tướng! Mười bảy năm tôi sống trên đời này lại không đủ kinh nghiệm để trừng trị mấy nhóc sao!
Ngay khi tôi đang còn giả vờ đi về phía cửa thì lũ nhóc bíu lấy chân, năn nỉ:
- Đừng mà, đừng mách mà.
- Em xin chị, không được mách.
Tôi hả hê, nhìn mấy nhóc:
- Vậy bây giờ phải im lặng. Không được nói xấu chị. Nghe chưa!
Mấy nhóc ngoan ngoãn vâng dạ rồi im thin thít.
Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng cực kì thoải mái, cuối cùng thì một chút ánh sáng đã xuất hiện trong cái này tối tăm này rồi.
Nhưng mà…có phải biệt tài của những oan hồn là đeo bám dai dẳng không!
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, vẻ mặt đầy gian ác:
- Duy Phong, cậu cũng đoán cho Vy Anh cái gì đi chứ. Chẳng hạn như…
Chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại Lolli đã vang lên.
Mặc dù khiến tôi giật mình nhưng đúng là tiếng chuông cứu thế. Chưa bao giờ tôi lại muốn cảm ơn người đã sáng lập ra điện thoại như thế này!
Em đi nghe điện thoại – Tôi chỉ tay ra phía cửa, nhìn vẻ mặt mất hứng của thư kí Hoàng, tôi thấy cuộc đời này sao mà đẹp tuyệt!
Kéttttttttttttt…
Tiếng phanh xe chói tai phá tan bầu không khí vốn luôn yên tĩnh và có phần ảm đạm ở một khu phố.
Nếu như mỗi lần nghe thấy tiếng động này, tảng đá đè nặng trong tim bà sẽ được trút bỏ, nhưng hôm nay nó lại càng khiến bà cảm thấy như mình ngừng thở.
Chưa bao giờ là bà không mong cậu chủ về nhà như thế này.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng bất cần và có chút khinh đời đã xuất hiện trước cảnh cửa màu rêu.
Thấy bà vẫn còn đứng bất động, anh có phần khó chịu:
- Mở cửa cho con đi chứ!
Bà lão bất giác nhìn lướt vào trong nhà, không che giấu được sự lo lắng và bất an. Sau đó, cánh cửa được bà mở ra một cách chậm chạp và miễn cưỡng.
Không để ý tới dáng vẻ thấp thỏm kì lạ của bà, anh vứt chiếc mô- tô sang một bên, định bước vào nhà nhưng chợt cánh tay bị níu lại.
Anh cau mày nhìn bàn tay nhắn nhúm đang bám lấy mình, khó hiểu:
- Hôm nay bà làm sao thế?
Mặc dù bà đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không che được sự hỗn loạn trong ánh mắt:
- Cậu chủ đừng vào. Ông chủ đang làm việc, dặn tôi nên giữ yên tĩnh.
Giọng nói anh đầy bực bội:
- Ông ấy từ khi nào lại xem cái nhà này là nơi để làm việc?
Dứt lời, anh giằng nhẹ người khỏi tay bà, bước chân vang lên đầy phẫn nỗ.
Phía sau, bà lão đứng thất thần, không yên.
- Cô đi đi. Quang nó đã không còn xem cô là mẹ nữa rồi. Đừng để nó thấy cô nữa.
Căn phòng khách rộng lớn. Rèm cửa sổ được két chặt lại như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Không khí căng thẳng và ngột ngạt phủ lấy.
Trên chiếc ghế sôfa có hoa văn tinh tế, người đàn ông có vẻ mặt đầy phẫn nỗ:
- Cô còn quay về đây làm gì? Cô nói là vì Quang? Cô có tư cách gì mà nói là vì nó? Nếu lấy tư cách là một người mẹ ra thì cô không đủ! Và Quang cũng không xem cô là mẹ.
Ngồi ở phía đối diện là một phụ nữ khá diêm dúa, màu son đỏ thẫm, bộ váy hở vai không hề phù hợp với độ tuổi của bà. Dáng vẻ của bà có chút kênh kiệu, giọng nói như chế giễu:
- Nếu nó xem ông là bố thì tại sao lại không thể xem tôi làm mẹ! Tôi đến tìm con trai của tôi, ông cấm được sao?
Người đàn ông trán đã nổi gân xanh, ánh mắt đầy tức tối:
- Cô im đi. Dù lúc trước tôi có tệ như thế nào thì đó đã là quá khứ. Thiệt thòi mà Quang phải chịu tôi đang cố gắng bù đắp. Dù nó không chấp nhận tôi thì sao? Còn cô? Từ khi ly hôn thì cô đã bao giờ đoái hoài tới nó? Bây giờ lại về đây?
Bà ta bắt chéo chân, vuốt nhẹ những ngón tay treo đầy nhẫn một cách khoa trương:
- Dù sao thì tôi cũng có quyền thăm nó! Ông không cấm được đâu. Mà có khi nó lại về với tôi đấy chứ!
Chiếc rèm cửa khẽ tung bay. Người đàn ông nắm chặt tay lại như cố gắng kiềm chế để không lai tới bóp cổ người đàn bà kia:
- Cô tìm nó là vì muốn cái tài sản này chứ gì? Quang nó là con của cô, cô lại muốn lợi dụng à? Tiền tôi vẫn cung cấp đầy đủ cho cô cơ mà? Tại sao lại còn tìm nó!
Bà ta cười nhạt, không hề tỏ ra lúng túng:
- Ông cũng biết rồi thì tôi cũng chẳng vòng vo. Tài sản của ông, san hai phần ba cho tôi. Còn không, tôi sẽ lại rất nhớ con trai đấy!
Bùi Vĩnh đứng bật dậy, hét lên đầy kích động:
- Vô liêm sỉ! Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Tiền đối với cô quan trọng như thế à? Năm năm trước, tôi thậm chí đã đưa cho cô một nửa tài sản. Cô hứa gì nào? Sẽ không còn tìm Quang! Bây giờ lại tìm tới đây. Có phải năm năm sau, cô sẽ lại diễn cái trò này?
- Ông tiếc à? Vậy thì đừng có mà nói với tôi nó là con hay là không. Giờ ông trả lời luôn đi, chấp nhận hay là không?
Bùi Vĩnh đã hoàn toàn bị làm cho đứng tim, mệt mỏi ngồi phịch xuống, thở dài đầy bất lực:
- Tôi không thể.
Ngay lập tức, người đàn bà kia trừng mắt, tức tối:
- Không thể? Là vì…
- Là vì toàn bộ tài sản đứng tên tôi. – một giọng nói trầm thấp vang lên.
Phía cửa, anh lặng lẽ đứng đó, như là từ rất lâu rồi. Vẻ mặt bất cần, chiếc khuyên tai nhỏ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
***
A, là mẹ gọi. Tôi đột nhiên cảm thấy thật căng thẳng, giọng nói có phần khó khăn hơn:
- Mẹ ạ.
- Ừ, mẹ đây.
Hóa ra là mẹ chỉ hỏi thăm xem chúng tôi chơi có vui không, có thấy cô nhi viện đẹp hơn không, có say xe không…
Tôi thoải mái nói chuyện với mẹ, người cũng tự nhiên trượt xuống cửa, không để ý là còn có một người đứng bên cạnh.
- Trời mùa đông, nhanh tối lắm. Các con chơi một chút nữa rồi về nghỉ ngơi. Mai còn tới trường.
Nếu mẹ không nhắc thì tôi cứ nghĩ mình còn nhiều thời gian lắm. Tôi thở dài một tiếng:
- Vâng. Các mẹ cũng bảo chúng con đi chuyến bus lúc 5 giờ 30 là vừa.
- Lúc về phải chuẩn bị kĩ càng. Thời tiết lạnh dần, dễ say xe hơn.
Nghĩ đến chuyện say xe, tôi tự nhiên cảm thấy mình lảo đảo:
- Hay mình chuyển nhà tới đây mẹ. Rất tiện mà.
- Nhóc con này, con nói linh tinh gì thế. Thôi, chơi gì thì chơi đi rồi chuẩn bị về. Dặn Mạnh Vũ với Trúc Vũ là về nhà mình luôn. Hai mẹ chuẩn bị món mới.
Mắt tôi sáng lên:
- Món mới? Vâng! Con sẽ dặn hai người ấy.
- Ừ. Vậy chơi ngoan nhé.
Thấy mẹ chuẩn bị tắt mắt, tôi không kịp suy nghĩ, hỏi một cách vội vã:
- Mẹ! Bố…không gọi cho mẹ à.
Im Lặng…im lặng. Tôi cắn môi đầy hối hận. Tại lâu quá rồi không thấy bố gọi về nên tôi mới không kiềm chế được mà hỏi mẹ.
Tôi hít thở sâu, nhỏ giọng:
- Mẹ Diệp, con nhớ mẹ.
Mẹ cười một tiếng rồi ngắt máy.
Tôi ngồi đờ đẫn nhìn về phía trước một lúc, chuẩn bị đứng dậy trở vào trong thì bỗng nhìn thấy trước mặt là một đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ.
Quả nhiên là anh…Vì ngồi lâu nên tôi bị tê chân, nghiêng ngả đứng dậy:
- Sao anh lại ra đây. Lạnh lắm đấy!
Anh mỉm cười:
- Ừ. Rất thích lấy áo của anh?
Tôi ngơ
ngác rồi nhìn xuống chiếc ác xám, đỏ mặt:
- Đâu có. Tại anh muốn em giữ mà…
Anh mặc áo vào, áp hai tay lên má tôi:
- Lạnh.
Tôi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh:
- Em ở ngoài này khá lâu rồi mà.
Có muốn mượn anh không?
- À, có. Mượn tay anh một chút.
Thấy tôi rất bình tĩnh chứ! Nhưng mà là…phản xạ có điều kiện thôi.
- Vy Anh, có một thứ muốn cho em.
- À, vâng.
- Túi áo khoác bên trái.
Bên trái à? Có thấy gì đâu?
Anh nhìn tôi, có vẻ bất đắc dĩ:
- Túi áo của anh.
- Vâng.
- Lấy nó ra.
- À, vâng.
Tôi nhíu mày, là một vật gì đó rất nhỏ…Vừa đưa ra…liền lóe sáng. Kim cương?
Ồ, là cỏ bốn lá bằng kim cương…Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Hôm qua, ở biệt thự trắng…bãi cỏ ở đấy xanh mướt…là cỏ ba lá. Tôi đã tìm rất kĩ nhưng cũng không tài nào tìm thấy một ngọn bốn là nào.
Cỏ bốn lá – mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.
Đó là niềm hi vọng – niềm tin – tình yêu – may mắn.
Cứ 10.000 chiếc cỏ ba lá thì mới có một chiếc bốn lá.
Tôi không hẳn là muốn có cỏ bốn lá vì những điều thiêng liêng này, mà chỉ đơn giản là tôi rất ấm ức khi không tìm thấy.
Có nghe anh nói là sẽ tìm cỏ bốn lá cho tôi…Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ là mình đang mơ. Vì sau này không thấy anh đề cập tới.
Vậy mà…là thật.
Cỏ bốn lá kim cương…mỗi nhánh lá đều được thiết kế tinh xảo, mang một vẻ đẹp vừa cao sang thuần khiết lại vừa đơn nhã.
Thật đẹp! Tôi dán chặt ánh mắt vào đó…
Một lúc sau…
Tôi lắc đầu:
- Em không nhận đâu.
Anh trầm giọng:
- Vy Anh.
Tôi vẫn kiên quyết:
- Em không nhận. Việc gì em cũng có thể đồng ý với anh được, nhưng cái này thì không.
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp:
- Tại sao?
Tôi cắn môi:
- Cái này…là kim cương.
Vẻ mặt anh...