* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

dây bên kia, giọng người đàn ông trở nên đầy giận dữ, lớn tiếng quát:
- Thần kinh à? Nửa đêm rảnh rỗi muốn kiếm chuyện hả? Tôi chưa muốn sạt nghiệp đâu mà làm chuyện ngu ngốc đó.
Cô gái nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt máy, hét lên:
- Ông mới là điên ấy.
Nói rồi cô thả chiếc điện thoại vào ly rượu đầy…
Tôi bực mình với tay tắt chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi. Đúng là tự mình hại mình mà. Hôm trước đột nhiên nổi hứng hẹn giờ báo thức lúc 5 giờ sáng mỗi ngày để luyện ngoại ngữ, kể cả cuối tuần. Bây giờ thì hay rồi, đầu óc choáng váng vì ngủ muộn, nhưng có ngủ tiếp thì cũng ko thể. Tôi than thầm, uể oải lê cái đầu nặng trịch rời khỏi giường.
Lúc đi ngang qua phòng, mẹ vẫn còn chưa dậy.
Tôi nhẹ nhàng xuống bếp, làm món bánh mới học trên mạng.
Đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo hơn.
Vừa chờ bánh chín, tôi vừa lấy một thứ ra xem. Anh chắc chắn là ko biết mình đã bị mất một thứ đâu! Ý nghĩ đó làm cho tôi ko khỏi bật cười.
Nhưng cùng lúc đó, tôi nghe tiếng động phát ra…mẹ dậy rồi. Tôi giật mình nhét thứ đó vào túi trở lại, tự nhắc mình phải thật cẩn thận mới được!
Trong thời gian này, tôi ko ngừng cố gắng che đậy và lấp liếm đi những cảm xúc ko ổn định của mình. Luôn phải tập trung cao độ. Nếu để mẹ thấy tôi cứ tâm trí nằm tận ngoài vũ trụ, đôi khi lại thẫn thờ hoặc cười ngớ ngẩn thì sẽ như thế nào? Vì vậy, tôi đã nghĩ ra một cách. Đó là lúc cạnh mẹ, tôi buộc mình phải luôn nghĩ tới những điều khủng khiếp và kinh hoàng. Như vậy, vẻ mặt sẽ bất giác mà trở nên căng thẳng. Mẹ lại còn tưởng tôi lo lắng cho việc học chứ…Tạm thời mọi chuyện đều ổn. Nhưng cái gì cũng phải có giá của nó. Ko ngừng nghĩ tới Nguyễn Phương, tôi đã bị ám ảnh, nhiều lúc thiếu chút nữa là bật khóc luôn rồi.
Hai mẹ con đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Chưa cần phải ra mở cửa thì tôi cũng biết là ai rồi.
- Sao hai người tới đây sớm thế?
Trúc Vũ chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi, lôi tuột Mạnh Vũ vào nhà, hớn hở:
- Mẹ Diệp, cho tụi con ăn sáng với.
Mạnh Vũ lễ phép hai tay đưa cho mẹ một chiếc túi:
- Cô Diệp, đây là quà bố mẹ con đi từ Đài Loan về gửi nhà mình.
Mẹ nhận lấy chiếc túi, âu yếm nhìn hai người tên Vũ mới tới:
- Bố mẹ con chu đáo quá. Cô cảm ơn. Hai con ngồi đây ăn luôn đi.
Tôi lấy bánh cho hai người ấy, chớp chớp mắt:
- Anh Mạnh Vũ với cậu ăn thử đi. Xem bánh của em có ngon ko?
Trúc Vũ liếc đĩa bánh với vẻ mặt đầy nghi hoặc:
- Cậu tự làm à? Có ăn được ko đây?
Tôi ko để ý tới người hay dìm bạn bè nữa, ngoảnh sang hỏi Mạnh Vũ vẫn im lặng ăn:
- Anh Mạnh Vũ thấy thế nào?
Mạnh Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kì chân thành:
- Rất khó ăn.
Trúc Vũ cười ha hả nhìn sắc mặt đang trở nên khó coi của tôi.
Hai người này nhất định là thông đồng đây mà! Dám ko thừa nhận tài năng của tôi! Hừ, mẹ sẽ là người đưa ra câu trả lời chính xác nhất.
- Mẹ, mẹ thấy bánh con làm như thế nào?
Mẹ nhìn tôi, tủm tỉm cười:
- Từ này giờ, mẹ chưa có dám ăn.
“…”
Lần này, cả mẹ và hai người tên Vũ đều cười lớn.
Cuối cùng thì cũng xong bữa sáng. Thật ra ai cũng ăn hết phần bánh của mình, chẳng qua là đùa vậy thôi. Nhưng mà hùa nhau như vậy thì quá đáng thật! Tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ đáng thương! Chẳng phải là có câu nói nhân tài thường hay bị vùi dập hay sao?
Vừa ăn hoa quả, ba người chúng tôi vừa lên kế hoạch đập phá cho ngày hôm nay.
Nói là ba người nhưng thực ra chỉ có tôi và Trúc Vũ bàn luận. Bởi vì Mạnh Vũ đã bị loại, sau khi lên tiếng muốn đi đến sân vận động xem bóng rổ.
Mạnh Vũ ngồi đợi lệnh, vặt chùm nho, ném từng quả một lên không trung rồi há miệng hứng.
Sau một lúc nghiêm túc suy nghĩ, Trúc Vũ đưa ra ý kiến:
- Chúng ta tới công viên giải trí.
Tôi nhìn Trúc Vũ đầy xem thường:
- Cậu thật là trẻ con quá rồi đấy! Cậu nghĩ tớ sẽ đi với cậu tới những nơi như thế?
Trúc Vũ vẫn tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:
- Tớ nghe nói ở đấy họ mới thêm mấy trò mới. Còn có cả tặng gấu bông kỉ niệm nữa cơ.
Tôi lập tức sáng mắt, đứng phắt dậy:
- Vậy bọn mình mau đi thôi.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Mạnh Vũ đang ăn nho theo cách khác người liền bị nghẹn, ho sặc sụa.
Trúc Vũ lườm tôi với ánh mắt đầy oán giận.
Cái gì thế? Tôi ngơ ngác.
Mẹ tôi đang chăm chú xem thời sự bỗng lên tiếng:
- Mẹ nghĩ mấy đứa đến cô nhi viện Nhân Ái chơi đi. Hôm nay hai mẹ ko tới được.
A! Cô nhi viện Nhân Ái!
Hai mẹ chúng tôi lúc nào cũng tranh thủ thời gian tới đó, cho dù bận tới đâu. Nơi đó cách thành phố khá xa, hai mẹ đều phải đi taxi hoặc thuê xe. Nhưng thỉnh thoảng, có kì nghỉ bọn tôi cũng đi mấy chuyến bus để tới đó chơi với các bạn nhỏ và mua thật nhiều quà cho chúng. Lâu nay, bọn tôi cũng ko hay tới đó vì lịch học kín mít và hai mẹ cũng ko yên tâm khi cho chúng tôi đi xa.
Bây giờ, ko phải là cơ hội hiếm có để tới đó sao?
Ba người chúng tôi đều đồng thanh:
- Tuân lệnh. Bọn con đi ngay đây.
Trước khi đi, chúng tôi rẽ qua siêu thị, dốc hết tất cả tiền của ba người mua rất rất nhiều đồ chơi và quà vặt. Tuy nhiên, tôi có hơi lo lắng dù đã trữ sẵn thuốc say xe. Nhưng chỉ cần nghĩ sắp được đến đó thì mọi cảm giác tiêu cực đều tan biến.
Trên chuyến bus đường dài, tôi cảm thấy mình cứ lảo đảo, đầu thì ko ngừng lắc lư. Thật khó chịu!
Vật lộn với cơn say xe sau hai tiếng ròng rã, cuối cùng cũng tới trạm bus gần cô nhi viện rồi.
Ba người chúng tôi xách lỉnh kỉnh một đống túi lớn, đi bộ khoảng năm phút là sẽ tới nơi.
Tâm trạng ai cũng cực kì háo hức.
Nơi này đã được cải thiện rất nhiều rồi! Những còn đường đất ghồ ghề chắc chẳng ai còn nhớ nữa.
Còn có cả trường học Nhân Ái đã đi vào hoạt động gần 5 năm. Các trẻ em xung quanh đều tới đây học. Dù là miễn phí nhưng chất lượng giảng dạy đạt tiêu chuẩn, trang thiết bị thì đầy đủ và hiện đại.
Tập đoàn Khánh Phong thật là tuyệt! Tất cả đều được họ đầu tư một cách tuyệt đối!
Lại nghĩ tới anh…Tôi cảm thấy thật sự rất ấm áp.
Vừa thấy cánh cổng màu xanh biển, tôi với Trúc Vũ liền hét lên đầy phấn khích và chạy thật nhanh.
Cô nhi viên bây giờ thật là đẹp và tiện nghi! Đón tiếp chúng tôi là những khuôn mặt quen thuộc đầy phúc hậu và vương chút khắc khổ.
Những người mẹ ấy gặp chúng tôi thì xúc động, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.
Chúng tôi cũng ôm chầm lấy họ.
- Ôi, lâu lắm rồi ko thấy mấy đưa.
- Tụi nhỏ nhắc bọn con nhiều lắm!
- Con cũng rất nhớ mọi người.
- Mạnh Vũ lớn quá! Càng ngày càng điển trai.
- Trúc Vũ cao hơn được một chút này. Con bây giờ để tóc ngắn rồi à?
- Ôi, Vy Anh của chúng ta chẳng cao thêm chút nào cả! Cũng ko thay đổi gì! Cứ như con nít mãi thế này!
- …
Chúng tôi đặt những túi quà ở một góc, các mẹ thấy vậy thì cau mày:
- Trời ơi. Mấy đứa lôi cả siêu thị tới đây à?
- Sao nhiều thế này? Bọn con lại chiều hư lũ trẻ rồi!
- Nào, theo ta ra sau nghỉ ngơi chút nào.
Ba người chúng tôi chỉ cười từ chối. Đến đây là đập phá cơ mà! Sao có thể lãng phí thời gian vào việc nghỉ ngơi cơ chứ!
Các mẹ dẫn chúng tôi đi thăm quan một chút.
Ko khí nơi đây thật yên tĩnh và trong lành. Tâm trạng cũng tự nhiên mà thả lỏng đầy thoải mái.
Đi qua những căn phòng mà vẫn ko thấy ai, chúng tôi bắt đầu đặt câu hỏi:
- Bọn nhỏ đâu rồi ạ. Sao vắng thế này?
- Hôm nay chủ nhật mà, bọn nhỏ ko được nghỉ ạ?
- À, lũ nhỏ được nghỉ. Nhưng đều đi biểu diễn văn nghệ ở thị trấn rồi. Chỉ còn mấy đứa loắt choắt ở nhà thôi.
- Tụi nó mà biết các con tới nhưng ko được gặp, lại khóc mấy ngày cho xem.
- Haha. Bọn con cứ tưởng sẽ làm một vụ bất ngờ lớn cho các bạn nhỏ chứ.
Mạnh Vũ cầm một bức tranh lên, kinh ngạc:
- Tranh này là bọn nhỏ vẽ ạ?
- Ừ. Tụi nó vẽ đấy. Đây chỉ là một số thôi, còn lại chúng ta cất khỏi hư rồi.
Tôi cũng phải thốt lên:
- Đẹp thật! các bạn nhỏ nhà mình giỏi thế này!
- Phải cảm ơn tập đoàn Khánh Phong. Họ rất tốt. Cái gì cũng sẵn sàng cung cấp đầy đủ và tạo điều kiện cho tụi nhỏ.
Nghe các mẹ nói chuyện này, Trúc Vũ ko ngừng nháy mắt với tôi làm tôi lại nghĩ vẩn vơ!
Ko biết anh ấy bây giờ đang làm gì? Lại bận việc rồi!
Dạo một vòng quanh cô nhi viện, các mẹ để chúng tôi tự chơi. Mọi người vẫn chưa nói cho các bạn nhỏ biết có chúng tôi tới vì sợ chúng tôi sẽ mệt bởi lũ loắt choắt ấy.
Nhưng chẳng ai trong ba người chúng tôi nghĩ như vậy! Chúng tôi chủ yếu là tới thăm các em ấy mà!
Vừa bước tới gần khoảnh sân sau đã nghe thấy những âm thành ồn ào của trả con nói còn chưa rõ tiếng.
Sáu bạn nhỏ đang chụm đầu chơi gì đó rất tập trung, vẫn ko biết đến sự có mặt của ba người chúng tôi.
Xem nào! À, hóa ra là các bạn ấy đang bắt dế, cắm một ngọn cỏ xuống hang chờ dế cắn.
Một cậu bé cau mày, bực bội:
- Sao nó còn chưa cắn cỏ nhỉ?
Cô bé ngồi bên cạnh liền lấy tay đánh nhẹ cậu bé kia:
- Nó hiểu cậu nói đấy.
Cậu bé kia gật đầu vẻ biết lỗi rồi tiếp tục cau mày nhìn ngọn cỏ nãy giờ vẫn ko chịu động đậy.
Nhưng chỉ được một lúc sau, cậu bé khác lay mạnh ngọn cỏ:
- Này, này, con dế kia. Đừng có ngủ nữa. Mau dậy ăn cỏ nhanh.
- Im lặng. Không nghe Nhi nói là con dế hiều à.
- Thì nó hiểu nên tớ mới bảo nó dậy ăn mà.
- …
Bắt dế kiểu này thì có lẽ mai vẫn chưa được. Ba người chúng tôi nhìn nhau cười! Các bé này dễ thương thật!
- Các em đổ nước vào, dế sẽ chui ra.
Vừa nghe thấy tiếng Mạnh Vũ, các em ấy liền ngẩng đầu nhìn chúng tôi, ngạc nhiên một lúc rồi hét lên, lao ầm tới ôm chân, kéo tay chúng tôi đầy sung sướng:
- Aaaaa, anh Vũ, chị Vũ, chị Vy Anh.
Tôi vừa ngồi xuống giang tay ra thì các bạn nhỏ đã nhào lên làm tôi ngã rầm rồi ôm bụng cười khoái chí.
Đây mới chỉ là lũ- loắt- choắt thôi đấy! Nếu ko đừng mơ tới chuyện đứng dậy nổi.
Từng đứa bắt đầu đưa chiếc má phúng phính ra cho chúng tôi thơm nhẹ lên. Đó là qui tắc chào hỏi đấy! Còn người đặt ra à? Là chính ba người chúng tôi!
Cô nhóc thắt bím tóc hai bên vừa được Mạnh Vũ thả ra liền chủ động hôn thật mạnh lên miệng Mạnh Vũ một cái làm chúng tôi cười ầm ỹ.
Trúc Vũ giả vờ bực tức:
- Này, ai cho phép em hôn bạn trai của chị hả?
Cô nhóc cười để lộ hàm răng sún:
- Anh Mạnh Vũ hứa làm bạn trai em rồi cơ!
Trúc Vũ đánh Mạnh Vũ một cái:
- Anh hứa như thế à?
Mạnh Vũ kéo cô nhóc kia lại xoa xoa đầu:
- Em thấy chị Vũ có ghê ko? Sau này ko được hôn anh như thế ngay chưa!
Cô nhóc kia lùi ra, bĩu môi:
- Em muốn hôn anh đẹp trai nhất kìa.
Bé gái còn lại cũng sáng mắt lên:
- A, anh đẹp trai nhất! Tớ cũng muốn hôn!
Anh đẹp trai nhất? Lại là diễn viên nào đây? Mới nhỏ mà đã háo sắc như vậy rồi.
Ba người chúng tôi lấy một ít bánh chia cho các bạn nhỏ. Ở đây bây giờ cũng khá đầy đủ nên các em ấy ko ham bánh lắm, chỉ ham chơi.
Chúng tôi lại bị lũ loắt choắt ấy quấn lấy.
Khổ Mạnh Vũ, bị bắt làm ngựa cho bọn nhỏ cưỡi lên. Có lúc, cả sáu đứa leo lên cùng một lúc.
Mạnh Vũ a một tiếng cũng phải chịu đựng bò bò đi.
Amen! Thật tội lỗi!
Rồi các bạn nhỏ lại khoe cho chúng tôi phiếu bé ngoan, những hình vẽ và cả những vật được tạo ra từ đất nặn. Ở đây ko thiếu thứ gì rồi.
Bây giờ chuyển sang chơi trốn tìm! Mạnh Vũ luôn phải đi tìm, nhưng anh ấy giả vờ ko tìm thấy.
Các bé ấy lại cười hả hê, chê bai:
- Dễ thế mà tìm không ra.
- Anh Vũ chơi dở quá đi!
Chán chê, lũ loắt choắt này lại đòi chơi bịt mắt bắt dê.
Trúc Vũ bịt mắt đi tìm đầu tiên. Trúc Vũ bắt được một cậu bé, chưa kịp đưa tay ra sờ xem thử thì nhóc ấy đã cuống quít hét lên:
- A, chị Trúc Vũ, em ko phải là Tít đâu.
Ba người chúng tôi cười ầm lên, bọn nhỏ ngơ ngác ko hiểu nhưng vẫn cười theo đầy vui vẻ.
Rồi các bé ấy túm nhau lại, ko cho chúng tôi lại gần, nói gì đó thật bí mật.
Nhưng mà…âm lượng quá lớn rồi!
Cậu bé tên Tít vẻ mặt hình sự:
- Chị Vy Anh rất ngốc. Chúng mình bịt mắt chị ấy đi.
Cô nhóc lên tiếng:
- Đúng vậy. Chúng mình sẽ ko bị chị ấy đoán ra đâu.
- Tớ cũng nghĩ thế. Chị ấy con nít lắm.
Mấy đứa gật đầu đồng ý.
Hai người tên Vũ cười ngất…còn tôi…vẻ mặt đã chuyển thành xám tro.
Được lắm lũ nhóc này! Vy Anh thiên tài mà ko làm được mấy chuyện cỏn con này sao!
Tôi hừng hực ý chí tự lấy khăn bịt mắt mình…Nhưng mà…A!!! Trời ơi!!! Hình như bịt chặt quá rồi…
- Trúc Vũ, Trúc Vũ. Cậu mau cởi ra cho tớ nhanh lên!
Lần này, bọn nhỏ lại được thể cười ầm lên:
- Đã bảo chị ấy rất ngốc mà.
Có đứa còn thở dài…
Chờ đó đi! Lũ loắt choắt! Hừ, để xem, tôi sẽ bắt từng đứa và đoán chính xác cho xem.
Tôi bắt đầu quyết tâm thể hiện để bọn nhỏ biết thế nào là tài năng thật sự!
Nghe thấy tiếng phát ra từ bên phải…a, lại cả bên trái…
Rồi, đã bắt được một nhóc. Đứa nhỏ hét lên một tiếng, chờ tôi đọc tên.
Haha, cái mũi tẹt này thì còn ai vào nữa:
- Chị biết rồi nhé. Em là Nhi.
Bé Nhi a một tiếng đầy đau khổ, lầm bầm như cụ non:
- Chị khôn ra từ bao giờ thế.
Nói rồi đã chạy biến! Còn năm tên giặc nữa! Một cậu bé nữa lại bị tôi phát hiện!
Haha, còn bốn tên nữa thôi. Đã thấy ta chưa, thấy chưa! Tâm trạng của tôi trở nên cực kì thoải mái.
Bỗng nhiên tôi nghe thất có một động rất lớn kéo theo cả tiếng hét ầm ỹ của lũ nhỏ và cả Trúc Vũ. Tiếng động ấy ngày càng gần rồi biến mất. Có lẽ là máy bay đi ngang qua.
Nhưng tiếng hét của các bạn nhỏ vẫn ko ngừng vang lên. Hừ, đánh lạc hướng chứ gì!
Còn lâu nhé!
Tôi bắt đầu đi tìm tiếp nhưng lũ loắt choắt vẫn tiếp tục la hét.
Đừng! Đừng để ý! Đừng mắc lừa! Tôi tự dặn mình rồi tập trung vào trò chơi.
A…đột nhiên có người chặn trước tôi. Láo toét! Dám xem thường tôi! Ko chịu chạy đi mà đứng ngay trước mặt trêu ngươi sao? Để xem, ko chỉ tên mà tôi sẽ đọc cả họ cho xem!
Thật quá láo mà!
Tôi bặm môi tức giận, bắt đầu đưa hai tay ra…nhưng…tay đã bị nắm lại.
Còn dám như thế? Muốn tạo phản?
Tôi rút tay ra nhưng ko được…
Hử? Tay con nít mà sao lớn thế này…lại còn ko thể thoát ra…
Một cảm giác quen thuộc ấp đến nhưng ngay lập túc bị tôi xua đi.
Trò này, phải thắng!
Ai bảo lũ loắt choắt này xem thường tôi chứ.
Tôi bắt đầu giãy dụa:
- Mau thả chị ra!
Có tiếng cười khúc khích của lũ nhỏ. Được, cứ cười đi.
- Này, em có nghe thấy ko? Em muốn tạo phản à!
Lần này…tôi nghe thấy tiếng cười khẽ…Tiếng cười này…Tim tôi bắt đầu đập sai nhịp, cảm giác bàn tay cũng nóng lên. Nhưng ý nghĩ vụt qua một lần nữa lại bị xua đi. Ko thể được!
Thực tế một chút đi, người ấy bận như thế, nơi đây cũng cách thành phố hai tiếng đi ô tô mà.
Nhưng mà…mùi thơm dịu nhẹ này…Tôi cố xua đi tất cả các ảo giác đó. Quay về hiện tại thôi! Ko thể để lũ loắt choắt đắc ý được!
Tôi hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh, vờ nghiêm giọng đe dọa:
- Em còn ko thả ra, chị sẽ cắn em chết đấy nhé.
Tiếng cười ầm ỹ của lũ nhỏ lại lớn hơn, khiến tôi cũng phải giật mình.
Và rồi…hai tay của tôi bị kéo lên…áp vào một khuôn mặt lành lạnh…
Lập tức, một cảm giác lan tới từ tay khiến tôi run lên, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Chúa ơi! Người làm ơn! Chỉ là ảo giác thôi…Nhưng ngay thời điểm tôi cầu nguyện thì…
Người ấy ghé tai tôi, giọng đầy ý cười:
- Vy Anh định cắn anh ở đâu?
Ầm!!! Tôi tưởng như một quả bom đang giáng mạnh vào đầu mình. Các thùy não cũng đã giãn đứt ra.
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Não bộ chẳng thế xử lí nổi điều gì.
Là người ấy rồi… Nhưng mà người ấy vừa nói cái gì thế…
…Cắn…Ở đâu?
Và có lẽ cũng do gặp hoàn cảnh này nhiều rồi nên cuối cùng tôi cũng lấy lại được cảm giác, phản ứng một cách chậm chạp:
- Anh Duy Phong.
Giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc vang lên:
- Ừ. Đúng rồi.
Đồng thời, chiếc khăn bịt mắt cũng đang dần được cởi ra.
Nhưng vì do bịt chặt quá lâu nên mắt tôi hơi nhức và chưa thích nghi hẳn với ánh sáng.
Phải một lúc sau khi đã hồi phục hẳn, tôi…đã thấy rõ người ấy.
Trong bộ vest xám sang trọng đầy lịch lãm, anh nghiêng đâu nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, còn khóe miệng nâng lên, thấp thoáng sự ma mãnh:
- Em định cắn anh như thế nào để anh có thể chết đây?
Tôi cảm thấy mặt mình đã nóng bừng.
Tiếng cười lớn của những tên giặc lại vang lên…tôi nhìn sang…
Một cảnh tượng rất kì quái…Lũ loắt choắt chỉ cười mà ko nói gì hóa ra là…định nói nhưng bị người ta bịt miệng. Thư kí Hoàng hai tên, tài xe trẻ tên Nguyên hai tên, Mạnh Vũ hai tên…Còn Trúc Vũ ko ngừng ra dấu cho các nhóc ko được nói gì…
Tình huống này…là sao đây?
Giọng anh lại vang lên:
- Anh vẫn chưa buông ra. Vy Anh cắn anh đi.
- …
Tôi cúi gằm mặt, day day mũi chân. Anh làm ơn…Đừng có như thế chứ…
Những tên giặc lại cười phá lên.
Nhưng mà anh và tôi đứng khá xe, anh lại chỉ nói đủ để tôi nghe thấy…Thì ra…lũ loắt choắt chỉ thấy tôi bị…hố nên cứ cười mãi ko ngừng..
Thật sự là tôi đang rất ngượng đấy…
Nếu để tôi xuất hiện bình thường trước anh thì ông trời sẽ bị gay hay sao? Quá đáng mà!
Tôi ko khỏi than thầm…
Ngước đầu nhìn anh, lựa lời:
- Anh sao cũng tới đây? Thật trùng hợp.
Anh chưa kịp trả lời thì thư kí Hoàng đứng bên

từ lúc nào, nhìn tôi vẫn còn đang ngượng ngùng thì cười lớn:
- Làm gì có chuyện trùng hợp hả bạn Vy Anh. Chúng tôi vừa trở về từ Hồng Kông đã tới đây gặp bạn đấy – nói rồi thư kí Hoàng chỉ tay về một phía.
Tôi ko khỏi thốt lên kinh ngạc. Khoảng sân rộng lớn phía bên trái, một chiếc trực thăng đang chiễm chễ ở đó. Hóa ra…lúc nãy ko phải máy bay đi ngang qua…mà là đáp xuống.
Anh nghiêng nghiêng mắt lạnh tanh lườm người nhiều chuyện kia.
Thư kí Hoàng xoa xoa hai vai như đang run rồi bịt miệng bỏ đi.
Nhưng dáng đi thì đầy vẻ đắc chí và thỏa mãn. Vừa trở về lại nháy mắt với tài xế Nguyên giống như là vẻ vang lắm.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi, vừa lo lắng vừa giận dỗi, ko ngừng hỏi:
- Anh vừa từ Hồng Kông về à? Tại sao ko nói cho em? Tại sao anh lại tới đây?
Anh mỉm cười:
- Vy Anh ko biết tại sao à?
Tôi vẫn bướng bỉnh, cố rút tay ra khỏi anh:
- Em ko biết. Em ko biết đấy.
Thật ra…tất cả là do ngượng quá đây mà!
Tôi còn thấy được cả mấy người kia đang nháy mắt nhìn nhau.
Độ ngượng cứ thế mà tăng lên vùn vụt.
Ánh mắt anh trở nên tinh quái:
- Vy Anh muốn cắn anh mà!
“…”
Đang lúc tôi rơi vào tình huống xấu hổ nhất, bất kì việc gì cũng ko làm được nữa thì hai cô nhóc trốn tuột ra khỏi Mạnh Vũ, chạy òa tới về hía chúng...

<< 1 ... 19 20 21 22 23 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status