tôi, để lộ sự vui sướng tột độ.
Hai cô nhóc có vẻ e ngại, ko dám chạm vào anh như làm với chúng tôi, chỉ nhìn chằm chằm anh, cười toe toét hết cỡ:
- Anh đẹp trai nhất.
Trời! Hóa ra là mấy nhóc này lúc nãy muốn hôn anh à? Nhìn kìa, vẻ mặt, ánh mắt này…mê trai từ nhỏ.
Phía đằng sau, các cậu nhóc cũng kéo tới, có vẻ rất sùng bái anh:
- Anh Duy Phong của chúng ta.
Anh vẫn với dáng vẻ lạnh lùng, hướng lũ nhóc gật đầu một cái.
“…”
Tôi than thầm một tiếng. Anh làm ơn đi. Đến trẻ nhỏ cũng ko tha.
Trông bọn nhỏ cứ đứng ngơ ngác nhìn anh đến là tội nghiệp! Muốn gần anh lắm nhưng lại ko dám. Bộ dạng chúng bây giờ là rất đáng thương.
Tôi thoát ra được khỏi anh, ngồi xuống trước mặt lũ loắt choắt, giở trò dụ dỗ:
- Mình chơi bịt mắt tiếp nhé. Chị sẽ bắt được hết mấy đứa. Có tin ko?
Các bạn nhỏ nhìn tôi, bĩu môi:
- Ứ.Chán lắm.
- Chị ngốc chết được.
Rồi lại chu miệng:
- Em muốn chơi với Duy Phong cơ.
- Anh đẹp trai, em muốn anh đẹp trai.
Phản bội! Tôi cực kì không vui. Bọn nhóc vừa mới lúc nãy luôn quấn lấy tôi lại chỉ trong tích tắc mà thay đổi nhanh như thế này. Hứ! Người ấy có để ý tới chúng như tôi đâu chứ!
- Các em muốn chơi với ai thì tùy. – Nói rôi tôi đứng dậy bỏ đi, ai cũng kệ luôn.
Anh gọi tôi một tiếng.
Lũ nhỏ cười ha hả:
- Chị ấy giận rồi.
- Con nít mà.
Hai người tên Vũ thấy tôi như vậy thì cũng phá lên cười.
- Cậu đúng là dở hơi.
Bên cạnh, thư kí Hoàng và tài xế Nguyên thì vừa cười trộm vừa thăm dò thái độ của anh.
Cười, cười…lại cười! Có gì mà cười! Cứ hùa nhau đi. Toàn bắt nạt tôi mà.
Tôi thừa nhận là mình có lúc hâm hâm như thế đấy. Nhưng mà đó là việc của tôi. Ai cho phép mấy người đó cười đùa như vậy. Đáng ghét! Đáng ghét!
Tôi cởi giày, ngồi lên, gạch linh tinh dưới đất.
Tự kỉ thật rồi…
Đúng lúc tôi đang bị tự kỉ trầm trọng thì các mẹ tới dẫn lũ nhóc đi ăn trưa. Các em ấy mặc dù năn nỉ khóc lóc đòi ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời.
Thấy anh, các mẹ rất ngạc nhiên, còn cứ tự trách mình sao không biết mà đón tiếp rồi bảo chúng tôi cùng vào ăn.
Thư kí Hoàng và tài xế Nguyên vừa nghe vậy liền mắt sáng đi vào, hai người tên Vũ kéo nhau rời khỏi đây.
Nhưng…trước khi đi, lại toàn nhìn nhìn với ánh mắt đầy mờ ám và đầy ẩn ý.
Lúc đó, tôi cầu nguyện…họ sẽ bị lé mắt.
Đúng vậy. Đi hết đi. Vô duyên!
Có người ngồi xuống phía đối diện tôi, cười khẽ.
Lại cười. Tôi ko thèm để ý tới người ấy. Thật xấu tính.
Người ấy khẽ gọi:
- Vy Anh.
Mình ko nghe thấy gì cả! Đúng, không nghe thấy gì hết!
Tôi vẫn tập trung vẽ vời linh tinh, mặc dù những hình thù này ngay đến chính tôi cũng ko hiểu nổi lấy một chút.
Thật ra, tôi ko dám đối mặt…Xấu hổ quá rồi!!!
Giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên, pha lẫn chút ma mãnh:
- Vy Anh hôm qua không ngủ được vì nhớ anh.
Duy Phong! Anh thật là xấu xa! Sao lại biết rõ em như vậy! Đáng ghét! Đã vậy, tôi mặc kệ anh.
Im lặng một lúc, anh lại nhẹ giọng:
- Vy Anh, nhìn anh này. Nếu không em sẽ phải hối hận đấy.
Rõ ràng là đe dọa! Ko sợ! Tôi ko tin là anh sẽ làm gì tôi. Hừ!
Tôi vẫn làm như không nghe thấy.
Và đột nhiên…anh tiến thật sát gần tôi…thật nhanh…một nụ hôn nhẹ lên trán tôi, mang theo chút ấm áp và lạnh lẽo.
Tôi cảm giác như…cảm giác…mất hết cảm giác rồi…
Tôi còn hơn cả kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.
Anh vẫn thật thản nhiên:
- Ko phải tôi đã cảnh cáo em rồi sao.
Vẻ mặt anh lúc đó là…Em cứ thử chống tôi nữa xem.
Bây giờ…tôi đã biết như thế nào là đến tột cùng của sự hối tiếc.
Sau đấy…tôi ko dám tự kỉ thêm một tích tắc nào nữa.
Ngoan ngoãn đi theo anh vào ăn trưa.
Nhưng mặt thì đỏ bừng, đầu óc thì trống rỗng, chậm chạp bước sau anh như người mất hồn.
Đi ngang qua phòng ăn của lũ nhỏ, bọn chúng lại la hét ầm ỹ.
Các mẹ mỉm cười nhìn chúng tôi.
Phòng ăn bên cạnh, bốn người ấy đang nói gì với nhau, vừa thấy tôi bước vào thì lại cười trộm.
Tôi chột dạ, bắt đầu muốn đứng im.
Còn anh vẫn thản nhiên ngồi xuống một chỗ, ko thèm quan tâm tới mấy người ấy.
Tôi vừa định ngồi cạnh Trúc Vũ thì anh gọi:
- Vy Anh, lại đây.
- …
Được thôi…
Tôi rất muốn đánh mấy người này! Cứ nhìn nhau cười là thế nào!
Tôi im lặng ngồi cạnh anh, thầm oán trách số phận.
- Em ăn gì thì lấy cho anh.
Đã có sẵn hai suất ăn trưa ở đây, là do các mẹ chu đáo chuẩn bị.
Thư kí Hoàng ngồi ko cách xa tôi là mấy, tiếp tục nhiều chuyện:
- Bạn Vy Anh quá đáng thế! Sao lại đối xử với tống giám đốc chúng tôi như thế.
Tài xế Nguyên từ khi nào cũng ngồi lại gần:
- Oh please! Giận hờn vu vơ mà làm gì người ơi…
Thật ra tài xế Nguyên lớn lên từ nhỏ ở Mỹ nên không trách được cứ phải thêm tiếng anh trong câu nói.
Nghe mà sởn da gà…Tôi rùng mình, giả vờ ko nghe thấy, cắm cúi ăn.
Nhưng người thư kí ấy có lẽ là do rảnh rỗi sinh nông nổi, ngồi chọc phá:
- Bạn Vy Anh! Chúng tôi vì bạn mà bay tới đấy. Sao bạn lại cứ ăn mà không nói lời gì thế. Ko nên! Ko nên!
- Bạn Vy Anh à, ăn không phải là tất cả của cuộc sống đâu.
- Bạn Vy Anh…
Anh nhíu mày một cái, nhìn thư kí Hoàng vẫn còn đang lải nhải:
- Nếu anh rảnh như vậy thì chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tới đi.
Thư kí Hoàng cười vài tiếng:
- Haha, tôi không rảnh, chỉ là thừa thời gian thôi mà.
- …
Hử? Có khác gì nhau không?
Nhưng thư kí Hoàng chỉ im lặng một lát lại kế tôi thì thầm:
- Tổng giám đốc dỗ dành bạn Vy Anh như thế nào đấy?
Mọi người đều xem thư kí Hoàng là người phát ngôn nên khi câu hỏi vừa được đưa ra, liền hướng tôi chờ đợi. Thấy anh cũng ko để lộ bất kì biểu hiện gì nên tiếp tục tấn công tôi.
Mặc dù hai người tên Vũ có phần e ngại anh nhưng từ nãy giờ cũng đã thân với thư kí Hoàng và tài xế Nguyên nên hùa theo.
Trúc Vũ đá đá chân tôi:
- Cậu nói đi, nói đi. Anh ấy làm như thế nào?
Nhắc tới chuyện này, tôi lại cảm thấy mặt nóng ran, đầu óc lại choáng váng và tim đập hỗn loạn.
Bỏ đi!
Ăn thôi, ăn thôi…
- Em mau nói xem nào.
Mấy người này…có cần vô duyên đến như thế không?
Tôi ho vài tiếng:
- Đang ăn không nên nói chuyện.
Thư kí Hoàng lấy đĩa ăn của tôi đi nơi khác:
- Bạn Vy Anh mau nói đi.
Rider Nguyên nói đầy sốt ruột:
- Let’s say!
Còn Trúc Vũ thì lay lay tôi đầy kích động:
- Cậu nói đi, nói đi, nói đi mà.
Mạnh Vũ còn gật gật đầu.
- …
Tôi đến là ngẩn người.
Cạch!
Mọi người đang nhao nhao như thế vừa nghe thấy tiếng anh đặtcái dĩa xuống thì thôi ầm ỹ, im bặt, ngó lơ đi nơi khác…
Tôi như trút được gánh nặng, hít thở cũng dễ dàng hơn.
Anh nhìn tôi…có lẽ ý anh là đừng quan tâm tới họ.
Vì thế, tôi có chút bình tĩnh hơn.
Còn mọi người vẫn giả bộ đang ăn nhưng cũng nhìn trộm anh, nơm nớp dè chừng từng thái độ của anh, sợ sẽ bị anh xử lí.
Anh nhìn tôi khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Em có thể nói cho mọi người mà.
Rầm!
Cộp! Cộp!
Loảng xoảng!
Thư kí Hoàng ngã nhào khỏi ghế…
Hai người tên Vũ đánh rơi thìa…
Rider Nguyên làm rơi cả ly nước…
Mắt kinh ngạc nhìn anh ko thốt được nổi câu gì.
Phản ứng này còn hơn cả nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Tôi cũng mở to mắt, hoàn toàn bị đứng hình.
Anh…hình như cứ phải làm người ta chết đứng thế này…
Nhưng mà cảnh tượng này anh lại chẳng hề bận tâm, nói với tôi một tiếng rồi đi nghe điện thoại.
Thư kí Hoàng là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy, việc đầu tiên vẫn là nhiều chuyện:
- Bây giờ Vy Anh có thể nói chứ?
- Đúng rồi. Em mau nói nhanh. Say it! Say it!
- Cậu nói đi.
- …
Thật muốn khóc. Nếu tôi là họ thì cũng quá khích vậy thôi! Một Duy Phong như vậy thì đâu ai tưởng tượng nổi anh có thể dỗ dành người khác. Nhưng mà…anh cũng đâu có dỗ dành gì tôi chứ! Xấu tính!
Tôi nhìn mấy người ấy, thành thật trả lời:
- Dùng biện pháp tiêu cực. Đe dọa và tấn công.
Hai người tên Vũ ngơ ngác nhìn nhau:
- Sao giống như khủng bố vậy?
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, ra chiều hiểu biết:
- Duy Phong là vậy. Luôn rất nhanh gọn.
Rider Nguyên trầm ngâm rồi gật đậu phụ họa:
- Và chuẩn xác.
- …
Không biết là họ hiểu như thế nào nữa đây!
Hai người tên Vũ ăn xong thì rủ nhau sang phòng ăn của lũ nhóc.
Thư kí Hoàng lại tỏ vẻ bí ẩn, liếc nhìn chưa thấy anh quay lại thì nói:
- Cậu ấy hôm qua tới giờ vẫn chưa ngủ một chút nào đâu. Vừa đáp sân bay Việt Nam thì tới đây liền đó.
- Anh ấy sao lại biết em ở đây?
Rider Nguyên cười:
- Về Duy Phong thì em nên ngạc nhiên khi cậu ấy không biết điều gì mới đúng.
Tôi à một tiếng. Hai người này theo anh chắc là mệt lắm. Tôi nói:
- Hai người có muốn nghỉ một chút không? Em sẽ nói các mẹ chuẩn bị phòng.
Trước tấm lòng nhiệt tình của tôi, thư kí Hoàng đột nhiên cười lớn:
- Haha, ko cần. Tôi bị mất ngủ. Mất ngủ đấy!
Rider Nguyên nhìn tôi ra hiệu đừng tin:
- Anh ta ngủ đã rồi, bây giờ mất ngủ là đúng. Trên máy bay cũng ngủ, sang Hồng Kông cũng ngủ lì ở khách sạn. Tổng giám đốc một mình làm hết mọi việc đấy.
Tôi lườm thư kí Hoàng một cái! Dám để anh làm nhiều như vậy.
- Vậy sao anh Duy Phong không ngủ?
Thư kí Hoàng không để tâm tới mình vừa bị mất hình tượng, đẩy gọng kính:
- Làm việc. Như thế thì bây giờ mới có thời gian ở đây.
Tâm trạng tôi chùng xuống. Bên cạnh, suất ăn của người ấy gần như còn nguyên.
Ai mà quá đáng! Lúc người ta đang ăn cũng không để yên!
Cũng khá lâu rồi, sao bây giờ anh ấy còn chưa trở lại nhỉ?
Có khi nào bị lạc rồi không? Dù sao cô nhi viện cũng khá rộng mà, các phòng cũng tương tương nhau. Ngay cả tôi cũng còn lạc mà.
Tôi vừa chạy ra đến cửa thì đâm sầm ngay vào anh.
Anh cúi đầu cười, nhìn tôi đang ko ngừng ôm đầu than vãn.
Lại nữa rồi! Vừa gặp anh mọi điều muốn nói lại quên hết.
Trong trường hợp xấu hổ thế này nữa, tôi chỉ biết cắn môi ko nói gì.
Thấy dáng vẻ kì lạ của tôi, anh hướng ánh mắt lạnh lùng và cảnh cáo của mình về phía hai người nhiều chuyện bên trong rồi kéo tôi ra chỗ khác.
Bây giờ tôi mới để kĩ, sắc mặt anh không được tốt lắm, phảng phất vẻ mệt mỏi. Làm việc liên tục, lại còn phải di chuyển nhiều nữa, ko mệt mới lạ.
Vậy mà còn tới đây làm gì nữa! Tôi cảm thấy đáy mắt mình đã bắt đầu đỏ hoe.
Anh nhìn tôi, mỉm cười:
- Muốn nói gì với anh?
Chỉ trong một tích tắc, tình yêu có thể lên tới đỉnh điểm.
Tôi lắc đầu, chủ động ôm lấy anh, thật nhỏ giọng:
- Không có. Chỉ là em nhớ anh thôi.
Anh hơi khựng người, khá bất ngờ vì hành động của tôi.
Vừa lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ con.
Sự can đảm và bướng bỉnh lúc nãy bỗng nhiên biến đi đâu mất.
Chết rồi! Không thể để lũ nhóc ấy thấy cảnh tượng này được.
Tôi cảm thấy mặt mình đã bắt đầu nóng bừng, buông anh ra thật nhanh.
Trúc Vũ cười mờ ám, rồi nói với lũ nhóc còn đang háo hức đứng xem:
- Mình đi chỗ khác thôi. Để hai anh chị ấy nói chuyện yêu đương.
“…”
Mạnh Vũ cười rồi dẫn lũ nhóc ấy đi.
Nói chuyện yêu đương? Cái gì vậy chứ! Chẳng qua là lúc nãy tôi không kìm được mới làm như thế thôi.
Nhưng mà…bây giờ tôi hối hận rồi.
Sự ngượng ngùng, xấu hổ cứ chen lấn nhau, không ngừng trỗi dậy làm tôi cứ đứng đờ như tượng, không biết nên làm gì cả.
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua khiến tôi trở nên bình tĩnh hơn.
Tôi làm sao phải ngượng nào? Tôi có quyền làm như thế với anh chứ! Hừ. Việc gì phải sợ!
Nhưng…ý nghĩ chỉ là ý nghĩ. Nếu bây giờ trốn được thì tôi sẵn sàng trốn ngay.
Mấy nhóc em vừa đi được một đoạn liền quay đâu lại gào to:
- Em muốn anh Duy Phong.
- A, cả chị Vy Anh nữa.
- Em muốn hai người chơi với em.
Tôi nhìn lũ nhóc đang ầm ỹ, cười vẫy tay:
- Các em đi trước đi nhé!
Lúc tôi ngoảnh đầu lại thì thấy anh đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt trở nên thật yên tĩnh.
Tôi bối rối:
- Anh đi nghỉ một chút nhé.
Anh lắc đầu không nói gì nhưng lại đột nhiên cầm tay tôi dắt đi.
Tôi tròn mắt, không hiểu gì:
- Anh Duy Phong định đưa em đi đâu?
Anh vẫn chỉ nhìn về phía trước:
- Em rất muốn chơi với bọn nhóc mà. Chúng ta đi.
- Không cần. Anh kệ em, anh đi nghỉ đi.
- Thả em ra. Em không muốn chơi.
- Anh Duy Phong! Anh không nghe em nói sao? Anh nên đi nghỉ đi.
Anh nãy giờ vẫn chỉ im lặng, bỗng nhiên dừng lại nhìn tôi. Ánh mắt như chứa màn sương mỏng mờ đục.
A! Dấu hiệu của sự đe dọa đây mà.
Tôi lập tức hít thở sâu, nói thật nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Anh gật đầu, định dắt tôi đi tiếp.
Vừa lúc đó, các mẹ cũng từ phòng bước ra. Thấy chúng tôi thì hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn xuống một nơi.
Tôi lập tức theo quán tính buông tay anh ra nhưng không được.
Vì người nắm mới có quyền buông tay…
Nhưng người kia vẫn thản nhiên như không có gì.
Anh làm gì vậy chứ! Nếu để các mẹ biết thì mọi chuyện sẽ lộ mất!
Các mẹ mỉm cười chào anh:
- Rất xin lỗi vì không đón tiếp anh một cách chu đáo.
Anh cúi đầu đáp lại một cách lễ phép:
- Không sao.
- Phòng đã được chuẩn bị. Tổng giám đốc có muốn nghỉ ngơi một chút không?
- Con đi thăm cô nhi viện một lát rồi về thành phố.
Các mẹ mỉm cười hiền dịu:
- Vậy anh để Vy Anh dẫn đi nhé.
Tôi cảm thấy thật lo lắng…
Anh gật đầu một cái rồi ngoảnh ra sau nhìn thư kí Hoàng và Rider Nguyên đã đi sau chúng tôi từ khi nào! Họ cứ như là oan hồn vậy!
Tôi ấp úng chào các mẹ rồi bước theo anh.
Chỉ thấy phía sau, hai oan hồn kia đang nói gì đó với các mẹ.
Thật nhiều chuyện mà!
Tâm trạng tôi bât giờ rất bồn chồn và đầy mâu thuẫn.
Tôi nói với anh một cách lo lắng:
- Anh Duy Phong, mẹ em rất hay tới đây. Có thể mẹ sẽ biết chuyện.
- Mẹ sẽ không biết.
Giọng nói đầy trấn tĩnh của anh làm tôi cảm thấy thật yên tâm nhưng vẫn còn thắc mắc:
- Sao anh biết là mẹ sẽ không chứ. Mẹ em đã như một thành viên ở nơi này rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy kiên định và chắc chắn:
- Sẽ không. Thư kí Hoàng phụ trách mọi chuyện rồi.
- Nhưng anh còn chưa nói với anh ấy gì mà.
Anh nhìn ra phía sau một cái:
- Rồi.
Tôi hướng theo nhìn, thấy hai người kia đưa tay ra dấu thành công, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
- Anh nói khi nào vậy? Em có nghe gì đâu?
- Lúc nãy anh có nhìn họ.
- …
Nếu không phải là tôi đã rất quen với anh thì cũng không thể lí giải nổi kiểu trả lời ấy.
Như vậy là lúc nãy anh với hai người kia trao đổi bằng mắt.
Thật ngưỡng mộ! Chỉ cần một ánh mắt mà đã nói hết được tất cả.
Thế mới biết mọi người làm việc với nhau ăn ý như thế nào.
Đã vào giờ chiều, nơi đây gần núi nên khá lạnh. Vì vậy lũ nhóc chỉ tập trung chơi bên trong.
Vừa chưa bước tới đã nghe tiếng náo loạn rồi.
Một căn phòng nhỏ. Tất cả ngồi vây quanh thành một vòng tròn.
Cô nhóc đứng ở giữa đang hát, còn lại thì vỗ tay theo nhịp.
Trẻ con là những thiên sứ, chỉ cần nhìn vào những ánh mắt trong veo kia, thế giới sẽ trở nên thật yên tĩnh.
Một cậu nhóc vừa thấy tôi và anh đứng ở cửa thì mắt sáng, la lên:
- A! Hai anh chị tới rồi.
Cô nhóc đang hát bị cắt ngang thì ra vẻ tức giận, nhưng thấy anh thì cười híp mắt:
- Anh đẹp trai.
Bọn nhóc lại bắt đầu phá trật tự, nhao nhao lên:
- Anh Duy Phong, chị Vy Anh.
Có nhóc còn láu cá:
- Hai anh chị nói chuyện yêu đương rồi?
- A! Đã yêu đương xong rồi.
- …
Tôi xấu hổ bịt miếng mấy tên giặc này lại, đồng thời liếc xéo Trúc Vũ, người đã dạy hư cho lũ nhóc.
Mạnh Vũ vỗ vỗ tay:
- Chúng ta tiếp tục nào.
Tôi và anh cũng ngồi xuống xem.
Nhưng mà vòng tròn lúc nãy đã hoàn toàn bị phá vỡ. Lũ nhóc này dù có ngại anh tới mấy nhưng vẫn cứ quấn quanh anh, ngồi xếp bằng gần chúng tôi.
Lần này, bé Nhi lên biểu diễn.
Mạnh Vũ xoa xoa đầu cô nhóc:
- Bé Nhi nói cho mọi người là em sẽ làm gì đi.
- Em sẽ kể chuyện – miệng thì vẫn trả lời nhưng mắt thì long lanh nhìn anh.
Và từ lúc nào, hai oan hồn thư kí Hoàng và tài xế Nguyên cũng đã lẻn vào ngồi góp vui.
Tôi hướng cô nhóc cổ vũ:
- Bé Nhi kể chuyện rất hay. Bây giờ em kể đi nào.
Tất cả cùng im lặng lắng nghe.
Cô nhóc cất giọng trong trẻo:
- Ngày xưa, ở một vương quốc nọ…có một anh rất đẹp trai. – nói xong lại nhìn anh cười tít mắt.
Mở đầu câu chuyện này có hơi kì quái rồi. Vương quốc…anh đẹp trai?
Còn anh vẫn im lặng lắng nghe đầy nghiêm túc.
- Anh ấy đẹp trai nhất vương quốc đó.
- …
- Anh ấy đẹp trai nhất thế giới.
- …
- Anh ấy đẹp trai nhất vũ trụ.
- …
Sau đó, cô nhóc chỉ nhìn anh đầy thèm muốn, không nói gì thêm.
Trúc Vũ mang vẻ mặt cứng ngắc, đờ người hỏi:
- Bé Nhi, truyện em kể tên là gì?
Cô bé mắt lại sáng lên:
- Anh đẹp trai.
Tôi giả vờ như chưa hề bị đứng hình:
- Vậy bây giờ bé Nhi tiếp tục câu truyện đi.
Cô nhóc nhìn tôi, vẻ mặt vênh váo:
- Hết rồi mà.
- …
Không gian trở nên thật yên ắng.
Dù biết đó là trẻ con đấy, nhưng vẫn không khỏi choáng
váng.
Lũ nhóc ngồi kế bên không hiểu gì, thấy chúng tôi im lặng thì cũng im lặng theo.
Chỉ có hai oan hồn kia là cười trộm.
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên, phá vỡ bầu không khí quái lạ này.
Anh gật đầu:
- Rất hay.
Tôi nhìn anh khó hiểu:
- Anh thấy hay ở đâu?
Anh mỉm cười:
- Giọng nói rất hay!
- …
Cô nhóc thấy anh khen mình thì nhảy cẫng lên, lũ nhóc cũng vỗ tay theo.
Anh em mấy người này đúng là kì dị.
Được rồi! Cho qua! Đáng lẽ nên bị đánh đòn!
Rồi lần lượt, các nhóc lên hát, múa, đọc thơ, diễn kịch.
Chúng tôi không ngừng tán thưởng.
Sau khi đã lôi hết mọi thứ ra biểu diễn, lũ loắt choắt cứ nhìn nhau, rồi nhìn chúng tôi như có điều gì đó muốn nói.
Mấy nhóc này, thường ngày thích gì là nói ngay, sao bây giờ có vẻ như người lớn thế kia!
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, lấy giọng:
- Ta là bụt đây. Ai muốn ước gì thì ước đi.
Các nhóc vừa nghe thấy vậy thì nhào tới, nhảy chồm lên người thư kí Hoàng.
- Bụt, bụt.
- Bụt ơi bụt à.
- Ha ha, bụt mà đầu không trọc kìa.
…Ai chỉ mấy nhóc là bụt trọc đầu bao giờ!!! A! mà cũng có thể chứ…
Thư kí Hoàng sau khi bị đám giặc dày xé te tua thì lắc lắc đầu cho tỉnh lại:
- Các con không ước gì à?
Bọn nhóc chớp chớp mắt, đồng thanh:
- Chúng con ước anh Duy Phong sẽ biểu diễn cho chúng con xem.
Câu nói vừa dứt, thư kí Hoàng khựng người lại, vẻ mặt cứng đơ rồi cười lảng:
- Haha, các con nhầm to rồi. Ta không phải bụt. Bụt làm sao có kính. Haha.
Lại còn dùng chiêu này để đối phó với trẻ con! Thật không còn gì để nói!
Lũ...