* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

bị bao phủ bởi không khí quái dị…
Mặc dù là thư kí Hoàng chỉ bắt chước lại thôi nhưng như thế cũng đủ để làm cho chúng tôi bất động – chết lặng – sững sờ – kinh ngạc.
Một từ thôi – Sốc.
- Haha. Mọi người không chứng kiến mà còn như thế thì phải biết lúc đó, bữa dạ tiệc như thế nào. Haha. Phải gọi đó là dạ- tiệc- hóa- đá. Haha. Lúc DP nói xong, cùng tôi rời đi thì khung cảnh ở đó vẫn không hề thay đổi. Tất cả đều nhìn nhau như thế này này. – Thư kí Hoàng mở to mắt, há miệng rồi lại tiếp tục cười lớn.
Rider Nguyên là người đầu tiên có phản ứng, ngã lăn xuống sàn, nhìn trần nhà, cười và cười. Giống như từ trước tới nay người này đều phải khóc.
Liền sau đó, hai người tên Vũ cũng cười tới nỗi ngã nhào…ngồi dậy…cười lớn…lại ngã nhào tiếp.
Còn tôi ư…vẻ mặt vẫn cứng ngắc…Thật muốn khóc mà!
Tôi từ từ…từ từ đưa mắt nhìn người ấy.
Ngay lập tức..thần trí còn chưa hồi phục hẳn lại bị chấn động!!!
Anh tựa đầu vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng ra, mắt nhắm lại…
Ồ…anh ấy đang ngủ…
Ngủ? Ngủ ư? Còn có thể như thế nữa!!!
Ngủ…trong khi mọi người đang nói chuyện về mình???
Tôi tự ghi nhớ vào đầu một kinh nghiệm lớn – sau này không nên tiếp xúc nhiều với anh, như thế sẽ có thể bị đau tim bất cứ lúc nào.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người ấy…đến lúc ngủ cũng hờ hững và thờ ơ như vậy…
Tiếng cười quá lớn làm anh khẽ nhíu mày.
Tôi nhìn mấy người còn cười bò kia, ra dấu:
- Suỵt! Mọi người đừng cười nữa. Để anh ấy ngủ.
Mọi người tất nhiên là…vẫn cứ cười ha hả. Không phải họ không muốn mà căn bản là đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Tôi bất lực nhìn họ…Mấy nhóc em cũng đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
Tôi lại tiếp tục nhỏ giọng:
- Mọi người đừng làm ồn…
Nhưng câu nói của tôi chưa kịp dứt thì đã có một giọng nói trầm ấm cắt ngang:
- Kệ họ.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó nhưng đôi mắt đã mở ra, vương chút mệt mỏi.
A! Anh sao lại dậy rồi…
Mà cũng phải thôi, tiếng cười như muốn làm nổ tung cả cô nhi viện chứ đừng nói là đánh thức anh.
Tôi tiến lại gần anh, thì thầm:
- Anh mệt lắm có phải không?
Anh lắc đầu, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh. Im lặng.
Cuối cùng mấy người kia cũng chịu ngưng cười nhưng vẻ mặt lại đầy bất đắc dĩ. Không ngừng ôm bụng và xoa xoa miệng.
Sau đó, thư kí Hoàng liếc tôi và anh rồi bảo mọi người đưa lũ nhóc trở về phòng.
Tôi dựa vào người anh, lo lắng:
- Anh cũng nên về phòng nghỉ một chút.
Anh nhẹ giọng:
- Không cần.
- Vậy anh có đói không? Ăn cái này nhé!
Tôi bóc sẵn bánh ra, cái này là bánh qui thuộc dòng Bebe, là nhãn hiệu nổi tiếng đấy! Vì cái này mà tôi sẵn sàng tẩy chay cơm. Yêu không kém gì kem hạnh nhân đâu, mà ăn kèm với kem thì rất rất tuyệt.
Tôi đi đâu cũng mang theo một gói bánh nhỏ bên mình.
Anh nhìn lướt qua rồi cười:
- Thích cái này à?
Tôi cực kì tự tin, giọng nói có chút khoe khoang:
- Vâng. Cái này còn có rất nhiều loại.
Thật ra nhiều loại của tôi ở đây là ám chỉ…nhiều màu. Mỗi vị thì trên bao bì mang theo một màu riêng. Tôi lần nào đi siêu thị cũng vơ hết tất cả các màu. Mỗi ngày một màu mà nhấm nháp.
Cuộc sống thật là đầy màu sắc.
Tôi đưa một chiếc bánh nhỏ cho anh:
- Anh ăn nhé.
Anh hơi nhíu mày:
- Anh không nghĩ là anh sẽ ăn được.
Tôi có chút không vui:
- Tại sao? Từ trưa giờ anh còn chưa ăn gì mà.
- Anh không đói.
Tôi xụ mặt, đưa miếng bánh đó lên cắn cắn:
- Rất ngon đấy. Anh thật sự không muốn ăn à?
- Ừ.
Tôi bắt đầu chuyển sang năn nỉ:
- Anh ăn đi nhé. Một chút thôi mà. Làm ơn đi.
- …
Thấy anh có vẻ suy nghĩ, tôi lại tiếp tục:
- Duy Phong! Anh ăn đi mà.
- …
Thoáng qua trên gương mặt anh là sự phức tạp, anh nhìn tôi cười:
- Anh ngủ nhé?
- …
Được thôi! Anh cứ ngủ đi, ăn một mình càng tốt!
Tôi buồn bực ăn bánh…nhưng lại không thể ngăn mình khỏi đưa mắt nhìn người ấy.
Mái tóc đen ngắn này…mắt đã khép lại này…
Đôi mắt này, có lúc nhìn vào thì thật dịu dàng ấm áp.
Có lúc lại thật lạnh lẽo và vô cảm, làm cho người ta dù có can đảm đến mấy cũng không dám lại gần.
Có lúc lại ngang ngược và pha chút ma mãnh.
Nhưng có điều không thể thay đổi ở trong đôi mắt đó…là một sức mạnh ma quái khiến người khác bị mê hoặc.
Lần đầu tiên trong ngày có chút thời gian để tâm trí ổn định, bình tâm lại nghĩ ngợi một chút.
Nhưng…thực ra cũng không có gì để nghĩ cả.
Chỉ là…anh chẳng bao giờ dứt ra khỏi tâm trí tôi mà thôi.
Tôi thất thần nhìn anh.
Căn phòng tĩnh lặng…cả thế giới đột nhiên biến mất.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đã đập sai nhịp…
Vẻ đẹp của anh làm người ta quên đi rất nhiều điều.
Tôi mím mím môi, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm thật khẽ vào môi của người ấy.
Anh hơi nhíu mày..
Tôi giật mình, rút tay về ngay lập tức.
A! Anh đang nhìn tôi…
Tôi đánh thức anh rồi sao…
Nhưng chưa ai kịp nói thì thì một giọng điệu đầy nghiêm nghị vang lên, tất nhiên là pha lẫn gian ác:
- Bạn Vy Anh định ám sát tổng giám đốc của chúng tôi là không được đâu nhé!
Lấp sau cánh cửa, thư kí Hoàng cười đắc ý.
- …
Oan hồn! Oan hồn! Người này rõ ràng là oan hồn!
Ối má ơi…thật hết chịu nổi.
Nhưng mà cũng may, oan hồn ấy đã giải thoát tôi khỏi sự lúng túng vừa nãy rồi.
Đột nhiên lúc này tôi lại nghĩ ra một câu – oan hồn là người bạn tri kỉ.
Nghĩ xong liền không khỏi rùng mình…
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, thư kí Hoàng rón rén bước vào, khẽ hắng giọng:
- Tôi không cố ý đâu. Tôi đến để bắt tên này. – Nói rồi bế cậu nhóc còn lại đi.
Lừa gạt…Đến để đưa đi nhưng mà không biết oan hồn kia đã đứng ở cửa bao lâu rồi.
Căn phòng thoáng chốc lại trở nên thật yên tĩnh.
Chiều dần buông, qua ô cửa sổ nhỏ, đã thấy vài vệt nắng chiều rải rác, yếu ớt chiếu vào
.
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên:
- Em tiếp tục đi.
Tôi ngơ ngác. Tiếp tục gì cơ?
Hừm…Không phải bây giờ đang im lặng à, vậy thì tiếp tục thôi.
Đợi một lúc, anh gọi tôi:
- Vy Anh.
Hừm…bảo người khác im lặng rồi lại cố ý lôi kéo người ta lên tiếng. Nham hiểm!
Tôi có chút đề phòng:
- Vâng.
- Lúc nãy có phải định cắn anh không?
Hừm…anh đừng nên nghĩ linh tinh như thế chứ, lúc nãy tôi chỉ…Lúc nãy? Cái gì cơ?
Chết rồi…lúc nãy…lúc nãy…vậy là anh biết những hành động tội lỗi mà tôi đã làm.
Không phải là anh đang ngủ à…Tại sao ngủ mà còn có thể như thế. Ác!Độc!
Tôi đỏ mặt, gục đầu vào hai chân, nhỏ giọng:
- Không phải đâu. Em ngồi im từ nãy giờ mà.
Giọng anh đầy ý cười:
- Vậy à?
Tôi vùi đầu sâu hơn, giọng cũng nhỏ hơn:
- Vâng, em không nói dối đâu.
- Được rồi. Mình nói chuyện đi.
Đã thoát! Lần sau không nên nhìn anh nữa…nếu nhìn là mất hết kiểm soát. Quá nguy hiểm.Anh có một ngoại hình quá nguy hiểm.
Anh muốn nói chuyện à? Nhưng sao tôi lại có cảm giác không bình thường nhỉ?
- Anh muốn nói gì? Em nghe đây.
- Nói chuyện yêu đương.
- …
Trong khi tôi còn choáng váng nhìn người ấy thì…
Rầm!!!
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên…
Rider Nguyên ngã nhào dưới đất, mặt nhăn nhó, hướng về phía cửa quát ầm ỹ:
- Damn it!!! Đã rình người ta rồi còn xô đẩy. Stupid!
- …
Đã- rình- người- ta- rồi- còn- xô- đẩy. Những lời ngây thơ vô tội này mà cũng nói ra được sao?
Lần này…vẻ mặt của anh tối sầm lại…đứng dậy…sải bước…mang theo mùi vị lạnh lẽo đầy sát khí.
Thư kí Hoàng đang đứng ở cửa, liếc thấy anh thì vội vàng chạy như bay vào, lôi Rider Nguyên vẫn còn hồn nhiên ầm ỹ đi ra.
Sau đó…còn hướng chúng tôi, mỉm cười thật nhã nhặn:
- Xin lỗi vì đã làm phiền. Hai người có thể tiếp tục được rồi.
Anh có vẻ là tức giận.
Nhưng mà…nhưng mà…
Anh vừa ngoảnh đầu lại…
Ngay lập tức…tôi liền:
- Ha ha!!! Hahaha…
Tôi không kìm được nên cười ra tiếng! Cảnh tượng lúc nãy đúng là không thể chịu nổi mà.
Vì vậy…tôi cứ…cười lớn…mặc dù vẻ mặt của anh không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt anh cũng trở nên có nét cười.
Nét cười này…vừa tinh quái vừa nguy hiểm.
Anh đi về phía cửa…đột ngột mở toang cánh cửa ra…
Ngay sau đó liền có tiếng hét chói tai vang lên:
- Aaaaaaa!!! Trời ơi. Giết người! Giết người!
- Oh my godddddd!!! Sát nhân! Sát nhân!
- …
Tôi hiếu kì chạy ra xem thử.
À…thì ra là hai oan hồn kia vẫn ở ngoài. Bộ dạng trông cực kì thê thảm.
Thư kí Hoàng mang vẻ mặt đau khổ, không ngừng nắn bóp xoa xoa cái mũi đang đỏ lên.
Còn Rider Nguyên ngồi phệt dưới đật, nghệch mặt, không ngừng lắc lắc đầu.
Nhìn bộ dạng sắp khóc của họ, thương tâm thì ít mà dã tâm thì nhiều.
Tôi lại cười lớn.
Anh dựa người vào cửa, khoanh tay lại, điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thư kí Hoàng…oán hận nhìn anh.
Rider Nguyên…phẫn nộ nhìn anh.
Ánh mắt của họ rực lửa, vẻ mặt của họ đầy tức tối.
Rồi họ…mỉm cười, cúi đầu:
- Tổng giám đốc, anh có muốn dặn bảo gì không?
- …
Biểu hiện của anh vẫn không hề thay đổi, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ xám bạc:
- Hai người đi chuẩn bị.
Lại mỉm cười, cúi đầu:
- Vâng. Thưa tổng giám đốc.
Lúc họ đi rồi, anh nhìn tôi:
- 5 giờ 20.
Ồ, 5 giờ 20 rồi à. Chiều muộn rồi. Nếu được ở đây ngắm hoàng hôn sẽ rất đẹp. Tâm trí tôi trở nên mơ màng.
Đã có lần bố mẹ và tôi đến ngọn núi gần đây, chờ mặt trời lặn.
Cảm giác lúc đó là háo hức nhưng cũng không quá mong chờ.
Như một điều gì đó thật tự nhiên sẽ đến với mình.
Như..Như cái gì!!! 5 giờ 20 rồi! Tôi không nghe lầm chứ?
Đã 5 giờ 20…
Tôi vật vã kêu thầm…
Bus! Bus!
Thấy dáng vẻ vừa chật vật vừa hoảng hốt của tôi, anh nhíu mày:
- Bus?
Tôi khóc không ra nước mắt, cắn môi nhìn mũi giày:
- Vâng. Em bị trễ bus rồi…Bị trễ rồi.
Thảo nào không thấy hai người tên Vũ. Hóa ra là đi rồi. Quá đáng!
Anh khẽ cười rồi kéo tôi đi.
Tôi bây giờ giống như…bỏ mặc tất cả. Trễ bus rồi! Sao cũng được hết!
Đi theo anh vậy…
Là khoảnh sân đây mà…
A! Hai người tên Vũ kìa…còn có cả các mẹ đang đứng đó nữa.
Lần này, tôi cảm giác như phía trước thật rực rỡ…kéo anh đi.
Các mẹ thấy tôi thì mỉm cười, ôm tôi dặn dò:
- Về thành phố học ngoan. Rảnh thì lại tới đây.
- Nghỉ hè rồi tới. Đi trong ngày rất mệt.
- …
Tôi gật đầu. Nhưng vẫn còn có cái gì đó thiếu thiếu.
Đúng rồi…Là nhóc em.
Tôi có chút mất mát:
- Mấy nhóc vẫn đang ngủ ạ.
- Ừ. Như vậy là tốt nhất. Để chúng nó biết các con đi, sẽ buồn hơn.
Tôi gật đầu nhưng cảm giác như mình là người bỏ mặc lũ nhóc vậy. Có chút không yên tâm.
Nhưng mà vừa lúc chúng tôi còn chuẩn bị đi thì nghe tiếng trẻ con vang lên:
- Đợi em!
- A, đợi em với.
Hử? Mấy nhóc…tôi vừa quay người lại thì đã bị lũ nhóc ôm lấy, cả Mạnh Vũ và Trúc Vũ cũng bị.
Các mẹ cười thật tươi:
- Anh chị em nhà này như có thần giao cách cảm thế.
Tôi xoa xoa đầu bé Nhi:
- Ở đây ngoan. Nghe lời các mẹ. Nhớ chưa?
Lũ nhóc gật đầu vâng dạ.
Goodbye kiss! Nụ hôn tạm biệt nào…
Nhưng lần này người thực hiện sẽ là mấy nhóc.
Bé Nhi ôm cổ tôi, thơm thật manh lên má. Cô nhóc còn lại cũng vậy.
Bây giờ tới lượt mấy cậu nhóc.
Nhưng Bé Tít vừa định tiến tới thì đột nhiên tôi bị kéo đi, đứa bé bị mất đà suýt thì ngã, may mà Rider Nguyên nhanh tay đỡ kịp.
Mọi người ngơ ngác…
Tôi nhìn người vừa gây ra…Người ấy mang vẻ mặt hờ hững, thản nhiên như không.
- Anh…sao lại kéo em?
Người ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, giọng nói có chút nghiêm nghị:
- Không được phép!
A! Chẳng hiểu gì cả.
Anh cũng không bận tâm nữa, nhìn đi nơi khác.
Thư kí Hoàng cười vài tiếng quái dị, hướng lũ nhóc còn đang chớp mắt nhìn anh:
- Các cậu nhóc sau này không được làm thế với chị Vy Anh nữa. Có biết không?
- Tại sao?
Tại sao? Câu đó tôi cũng muốn hỏi.
- Vì các nhóc là con trai. Haha. Anh Duy Phong không cho phép! Có hiểu chưa?
À! Thì ra là vậy! Mà…vậy là sao?
Tôi càng ngày càng rối không hiểu gì cả.
Còn ánh mắt mọi người đều rất giống nhau, có tia cười quái dị nhìn tôi và anh.
Mọi người ở đây thì trừ lũ nhóc ra.
Lúc chào tạm biệt các mẹ, tôi mới hiểu ra là tôi đi cùng anh về thành phố.
Thật là ngớ ngẩn mà. Hôm nay, toàn một mớ hỗn độn cứ thi nhau không ngừng nhảy vào đầu tôi làm mọi thứ cứ rối tung lên. Nhiều chuyện một lúc mà chuyện nào cũng không rõ ràng…
Phía trước, Rider Nguyên đội mũ phi hành viên, thoáng chốc đã trở thành một phi công đầy khí phách.
Thư kí Hoàng ngồi bên…oan hồn thì vẫn là oan hồn.
Anh ngồi cạnh cửa sổ…nhắm mắt…ngủ.
Còn bên kia, Trúc Vũ thích thú ngắm nghía, còn Mạnh Vũ thì chăm chú quan sát thiết kế nơi này.
Rider Nguyên làm một vài thao tác ở bộ điều khiển, cao giọng:
- Are you readyyyyyyyyy? We…
Bỗng một giọng nói cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
- Nguyên! Just do it!
Thư kí Hoàng hí hửng đẩy cặp kính:
- Nghe thấy chưa? Mau làm đi.
Rider Nguyên liền im bặt, nhỏ giọng:
- Ok. Here we go!
Chiếc trực thăng cất cánh hòa vào bầu trời cao thẳm…
Tôi nhìn sang người bên cạnh.
Lúc nãy là phản xạ có điều kiện của anh. Thư kí Hoàng từng nói nếu anh nghe ngôn ngữ gì thì sẽ đáp lại ngôn ngữ đó. Nhưng nếu bây giờ mà hỏi anh thì anh sẽ bảo là mình đã nói tiếng Việt. Lúc nào, phải thử xem mới được!
Tôi khẽ thở dài…Chắc chắn là anh mệt lắm nên mới ngủ liền như vậy.
Không gian im ắng tới lạ…vì anh ngủ nên mọi người đều giữ trật tự.
Tôi nhìn mọi nơi chán chê, ánh mắt bắt đầu dời sang ô cửa.
Mây…từng cụm mây cứ bồng bềnh, ngay sát bên. Tôi cứ cảm tưởng như là có thể cầm lấy mà vò nát.
Tôi không biết, chính mình đã cuốn theo khung cảnh bên ngoài từ lúc nào, người đã nhấc lên, nghiêng sang bên ghế của anh cho tiện quan sát.
Thiếu chút nữa thì…gọi anh dậy…đổi chỗ luôn rồi.
Những điều này là sau này tôi mới nhận ra, còn bây giờ, tôi vẫn đang thả mình theo những đám mây ngoài kia.
Bỗng tôi nghe tiếng rên khẽ.
Cảm giác vi vu phút chốc bay đi mất…
Hmm…Một số ý nghĩ bắt đầu được sắp xếp.
Ôi! Khi tôi nhận ra điều gì thì đã đứng hẳn trước mặt anh từ lúc nào…chân còn giẫm lên…giày của anh.
Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn im lặng, nhìn tôi có chút buồn cười.
Tôi bịt miệng, im bặt nhìn anh.
Tia cười trong mắt anh càng hiện rõ hơn, anh nghiêng đầu như đang chờ đợi điều gì đó.
- À, em xin lỗi.
Anh gật đầu.
A! Nhưng sao anh vẫn nhìn tôi như thế chứ. Không phải là tôi đã xin lỗi rồi đó sao.
Càng suy nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn mà không biết là điều gì.
Tôi với anh vẫn nhìn nhau như thế.
Một lúc sau, anh nói với vẻ khổ sở:
- Vy Anh. Đừng giẫm lên chân anh nữa.
Tôi từ từ nhìn xuống.
- …
Được thôi! Tôi đã muốn nhảy luôn ra ngoài kia rồi!
Tôi ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, sau bao chuyện như thế này tôi cảm thấy mình vẫn còn tồn tại quả là điều vĩ đại nhất!
Vừa thấy anh dậy…ngay lập tức không khí liền náo nhiệt.
Rider Nguyên huýt sáo…
Thư kí Hoàng hát vu vơ…
Trúc Vũ nói với vẻ hào hứng:
- Em sẽ mang tất cả các ảnh chụp với trực thăng này đem khoe cho mọi người. Haha – suy nghĩ một lát rồi nói tiếp – như thế chưa đủ, còn đăng lên blog, facebook.
- Không được.
Trúc Vũ nhìn ba người vừa nói ra câu ấy…
Là Rider Nguyên, thư kí Hoàng và cả Mạnh Vũ.
- Tại sao lại không được?
Mạnh Vũ tỉ mỉ giải thích:
- Cái này thuộc siêu trực thăng, mệnh danh là quái vật trên không. Nếu em không nhầm thì siêu trực thăng này chỉ thuộc quyền sở hữu của anh Duy Phong?
Thư kí Hoàng hơi ngạc nhiên:
- Cậu biết nhiều như thế à? Đúng rồi, siêu trực thăng này là được đặt độc quyền. Nếu để ý sẽ thấy logo tập đoàn K.P ngoài kia đấy.
Rider Nguyên nói thêm:
- Chủ tịch Duy Khánh cũng có một cái. Trên thế giới chỉ có duy nhất hai cái này thôi.
Trúc Vũ vẫn lơ mơ:
- Như thế thì có liên quan gì tới việc em đăng ảnh không?
Câu này cũng là tôi muốn biết!
Mạnh Vũ thở dài:
- Em ngốc lắm. Nếu em đủ dũng cảm đối diện với giới truyền thông thì cứ đăng lên.
Trúc Vũ gật

đầu, nhưng có vẽ hụt hẫng:
- Không đăng thì thôi vậy. Để lại xem một mình cũng được.
- Đăng đi.
Giọng nói ấy vừa vang lên, mọi người đều nhìn anh.
Anh vẫn chăm chú xem quyển tạp chí kinh tế, lạnh nhạt nói:
- Cậu biết phải làm gì rồi chứ?
Rider Nguyên gật đầu nghiêm túc.
Và chúng tôi không biết đây là sự bắt đầu cho việc Black Company theo sát chúng tôi từng giờ.
Lúc đáp xuống khỏi trực thăng, anh với thư kí Hoàng về công ty còn Rider Nguyên đưa chúng tôi về nhà.
Tất nhiên là xe chỉ dừng lại đầu ngõ.
Ánh chiều tà đã buông xuống.
Con đường quen thuộc phút chốc trở nên thật ảm đạm.
Bên cạnh, hai người tên Vũ vẫn còn tíu tít trò chuyện còn tôi, tuy im lặng nhưng những suy nghĩ đan xen không ngừng làm loạn khiến tôi chỉ biết mỉm cười.
Chỉ một lát, đã thấy ngôi nhà thân thuộc của mình, khoảng trống trong lòng lại trỗi dậy.
Tôi khẽ thở dài, lấy chìa khóa mở cửa…bố đã lâu rồi không ở đây.
Về sớm thế này không biết là mẹ có ngạc nhiên không?
Định bước vào nhà thật nhanh để gặp mẹ, tôi bỗng đứng lặng ở cửa.
Chùm chìa khóa đang cầm trong tay cũng rơi xuống…
Tiếng động đó làm mọi người trong nhà đều quay đầu lại nhìn tôi.
Mẹ Diệp, mẹ Trúc, anh Huy…và một ánh mắt yêu chiều mà ở trong đó, dường như tôi là tất cả.
Người ấy nhìn tôi nở một nụ cười thật ấm áp.
Thời gian như ngừng trôi…cả thế giới như biến mất…
Tôi vẫn đứng bất động.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây sau…
Bằng tốc độ nhanh nhất, tôi chạy ào tới ôm chầm lấy cổ người ấy, không ngừng la hét một cách đầy kích động:
- A! Bố về rồi. Bố về rồi.
Bố cười, giọng nói đầy yêu chiều:
- Con gái, bố về rồi.
Tôi nghẹn giọng, không ngừng lặp đi lặp lại:
- Bố về rồi! Cuối cùng bố đã chịu quay về rồi.
Bố xoa đầu tôi, cười lớn:
- Xấu quá! Cả khóc cả cười như thế này thật xấu! Con đã hứa là không khóc nhè mà.
Tôi cứ thế ôm bố thật chặt…thật chặt…
Mẹ đứng bên cạnh, mắng:
- Con làm như thế bố sao mà thở được nữa?
- Kìa con gái, đã nghe mẹ nói chưa…khụ, đừng ôm bố chặt như thế chứ.
- Kệ, mặc kệ, con cứ như thế đấy. Ai bảo bố bây giờ mới chịu về.
Mọi người xung quanh đều cười.
Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên khiến tôi đang xúc động cũng phải giật mình.
- Bố!!! Bố đã về!!!
Ngay sau đó, Trúc Vũ liền lao đến, ôm chầm lấy bố, cũng giống hệt như tôi, vừa cười vừa khóc.
- Haha, hai đứa này ghét anh quá nên mới như thế.
- Khụ, Trúc Vũ con cũng học...

<< 1 ... 23 24 25 26 27 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status