* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

mình mà cười, cười như đã bị điên thật rồi, Triều lại được một phen kinh ngạc, anh không hiểu gì cả, tại sao con nhỏ này tự nhiên nó cười như thế kia, anh tưởng nó sẽ tức anh chứ, đằng này nó lại cười như là nó vừa đi xem hài về vậy.
Anh tức quá nên quát Hà:
- Cô có im đi không thì bảo, nếu mà cô còn cười nữa tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện bắt cô đi thật đấy…?
Hà mặc anh ta dọa, chị không nhịn được cười nên cười cho sướng lên thì thôi, chị chưa bao giờ được cười như thế này cả, xem ra chị phải cám ơn hắn.
Nhìn Triều, chị nói trong tiếng cười:
- Cảm ơn em trai nhé, nói thật chị chưa bao giờ vui như hôm nay, mặc dù vì em mà chiếc xe của chị bị hỏng nhưng chị vẫn vui vì em nói đúng lắm, chị nên đi bệnh viện thì hơn, nhưng không phải bệnh viện tâm thần mà là bệnh viện mắt vì chị phải gặp em làm chị nhức mắt quá…!
Triều không thể nào tin nổi, cô ta cười chán, rồi quay ra nói móc anh là sao, con bé này đúng là không thể nào tha thứ được, mình bị cô ta chơi từ nãy giờ, anh nắm chặt hai tay vào nhau, anh cũng muốn cho con bé này ăn tát lắm, nhưng không lẽ anh là đàn ông lại đi đánh đàn bà, ai mà biết thì họ lại cười anh và khinh anh thì sao, thôi mình là người lớn không nên chấp trẻ con, mình nên bỏ qua cho cô ta đi là hơn.
Anh chán nản bảo:
- Vì tôi là đàn ông nên không chấp cô, nhưng với tư cách là người với người tôi khuyên cô nên ăn nói dịu dàng và bớt chanh chua đi, nếu không cô sẽ ế dài dài đấy, bố mẹ cô mà phải chịu đựng cô cả đời thì…!
Anh thở dài nói tiếp:
- Cô nên biết điều đó chứ…!
Hà vì mải cãi nhau và gây sự với Triều mà quên mất mình phải đến nhà mẹ nuôi, chị bảo hắn:
- Chào em trai, chị có việc nên phải đi đây, chị hy vọng là em sẽ gặp được nhiều may mắn, và cũng hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nếu không chị sẽ đi bệnh viện thật đấy, chào em nhé…!
Chị phì cười, đội cái nón bảo hiểm trên đầu, cài dây lại rồi phóng đi.
Triều nhìn theo mà quên mất mình cần hỏi cô ta đường ra, không biết bây giờ mẹ Thủy Tiên của anh đã về chưa, anh chán quá, thế là toi mất một buổi đi chơi.
Từ hôm gặp con bé tên là Hồng ấy mẹ anh buồn hẳn, không biết mẹ anh đang nghĩ gì trong đầu nữa, anh thấy lo cho mẹ anh, vì xấp này mẹ anh càng ngày càng gầy vì bà ít ăn, lúc nào cũng ngồi trầm tư và thở dài.
Anh ước giá mà anh biết mẹ anh nghĩ gì anh thì hay biết mấy, bữa ăn của hai mẹ con anh luôn diễn ra trong không khí tẻ nhạt và chán ngắt, mà mẹ anh cứ đi luôn. Anh nghĩ

biết vậy, anh chẳng thèm về Việt Nam làm gì, cứ ở bên ấy vui chơi với bạn bè có hơn không, theo mẹ về đây nghỉ ngơi và mở thêm chi nhánh nhưng mẹ anh có bàn chuyện công việc hay là cái gì khác với anh đâu.
Bà luôn lẩn tránh câu hỏi của anh về Hồng, anh tự hỏi, nếu đã tìm thấy cô em gái của anh rồi, thì mẹ anh phải vui mới đúng chứ, sao bà vẫn còn đang tìm kiếm cái gì.
Anh còn đang suy nghĩ, thì có điện thoại, mở màn hình ra xem thì hiện lên số của mẹ anh
- A lô, mẹ hả, có chuyện gì không…?
Giọng bà Thủy Tiên run run bà bảo:
- Con có thể về ngay không…?
Anh nghe giọng mẹ mình thì lo lắng nói ngay:
- Vâng, con về ngay đây, có chuyện gì hay sao mà mẹ lo lắng thế…?
Bà Tiên sụt sịt bảo:
- Con cứ về đi rồi mình nói chuyện…!
Anh nói:
- Vâng, mẹ chờ con mấy phút thôi, con đang trên đường về…!
Bà thở dài bảo:
- Con nhanh lên nhé, mẹ chờ…!
Nói xong câu đó, bà cúp máy.
Anh đút cái điện thoại vào túi, anh tự hỏi là mẹ mình bị làm sao vậy, sao giọng bà lại run run lên như thế, hay bên kia có chuyện gì xảy ra, anh phải về nhanh lên mới được, anh lo quá, anh sợ mẹ anh mà ngã ra đấy, nhà lại không có ai thì khổ.
Hôm nay cũng là ngày cưới của Quân, cái mặt của anh thì cứ như là bị người ta xát muối ấy, anh không giống một chú rể mà giống một thằng bị đi tù khổ sai hơn.
Anh cảm thấy mình thật khổ, sao anh phải lấy người đàn bà ấy, cô ta có yêu anh không, anh cũng không biết nữa, còn riêng về phía anh thì anh không có chút cảm giác nào cả.
Chưa có lúc nào anh uống rượu nhiều như thế này, anh muốn uống cho mình chết luôn, anh cũng không cần sống nữa, anh đã tàn phá cuộc đời mình, người ta nói đúng cuộc chơi nào thì cũng có hậu quả, giá mà anh đừng có ham vào vui thú thì anh sẽ không bị lâm vào hoàn cảnh này.
Anh tự hỏi là không biết Hồng bây giờ ra sao rồi, cô ấy có nhớ tới anh dù chỉ với tư cách là bạn thôi không, anh cầm tờ thiếp hồng lên và mâm mê nó trong tay. Anh không dám mời Hồng tới dự đám cưới của mình, anh sợ mình sẽ không kiềm lòng được khi nhìn thấy Hồng mà bỏ đám cưới này luôn thì sao, nên anh vẫn bỏ đấy không dám gửi cho Hồng, ngay cả Loan anh cũng không mới, anh sợ ánh mắt khinh thường của nó dành cho anh, anh nghĩ thôi thì mai sau có gặp lại nhau hãy coi nhau như là bạn vậy.
Anh cần phải có trách nhiệm vì đứa con kia là của anh, và cô ta cũng nói cho anh biết là cô ta yêu anh từ lâu rồi, cô ta khóc và xin lỗi anh vì đã làm ra cái cách không hay ấy.
Cả đời của anh ghét nhất là bị người ta xỏ mũi, nhưng mà cô ấy yêu anh đến như vậy, anh có nên mừng hay không và còn đứa con trai đang thành hình trong bụng của cô ấy nữa chứ.
Anh vắt tay lên trán, anh nhìn lên trần nhà, anh nghĩ mình cũng nên đặt mình vào địa vị của cô ấy, anh mặc dù không thích mẹ nó nhưng còn đứa con, nó vô tội, nó cần cả anh và cô ta nữa, anh nên sống có trách nhiệm hơn.
Anh nghĩ lại những ngày tháng được bên Hồng, anh nở một nụ cười, nhưng thôi tạm biệt em tình yêu vừa mới chớm nở của anh, anh hy vọng là em sẽ gặp được một người con trai yêu em thật lòng, tạm biệt.
Hương bước vào phòng, cô nhìn anh say đắm, phải bây giờ Quân đã thuộc về cô nhưng liệu anh ấy có yêu cô không, hay là chỉ vì đứa con này, nhưng mà cô tin là thời gian sẽ làm cho anh ấy cảm động vì cô và anh ấy sẽ yêu cô lại.
Quân nhìn Hương hỏi:
- Sao em không ra ngoài kia với mọi người mà vào đây làm gì…?
Cô ngồi ở một góc giường, tay mâm mê cái váy, mặt cúi xuống nhìn tay mình, cô bảo:
- Em biết là anh không yêu em, mà chỉ vì trách nhiệm, nhưng em yêu anh, nên anh có thể vì đứa con này mà sẽ đối xử tốt với em không…?
Quân ngồi dậy, anh cầm tay Hương anh bảo:
- Sao em lại nói thế, lúc đầu anh ghét em thật, nhưng bây giờ anh hiểu rồi, có những thứ tưởng chừng là vô lý, nhưng hóa ra lại không phải vậy…!
Anh lấy tay sờ vào cái bụng tròn tròn của Hương anh bảo:
- Con yêu bố mẹ sẽ chăm sóc cho con chu đáo, và con yên tâm bố cũng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ của con nữa…!
Hương mắt đỏ hoe, ngước mắt lên hỏi:
- Anh nói thật chứ…?
Quân ôm cô vào lòng và bảo:
- Em ngốc thế, lẽ nào em lại không tin…?
Hương khóc nấc lên, cô ôm Quân thật chặt, cô chỉ mong những lời anh nói kia là thật lòng, nếu không cô sẽ buồn đau mà chết mất. Cô yêu anh từ lâu rồi, nhưng không bao giờ có cơ hội cả, vì hình như anh ghét cô thì phải, nên cô đã phải nhờ bạn bè của anh giúp mình, nghĩ lại cái đêm đó đến bây giờ cô vẫn còn đỏ mặt.
Hương cũng biết Tuấn thích Hồng, cô đau lòng lắm nhưng thấy anh ấy ngày càng đối xử với cô tốt hơn, niềm hy vọng của cô vào tình cảm của anh cũng tăng theo, cô muốn ba người sẽ làm nên một gia đình thật hạnh phúc.
Hồng cùng Trường mua được bốn món quà rất xinh và vừa ý. Nó mua cho bố nó một chiếc đồng hồ, mẹ nó một chiếc khăn, chị Đoài một lọ nước hoa, còn anh trai nó thì nó chơi ác, nó mua cho anh nó một cuốn cẩm nang vợ chồng, ý nó bảo anh trai của nó khù khờ, nên phải có sách dạy thì may ra chị Đoài của nó không khổ.
Cầm cuốn sách trên tay nó phì cười, Hồng nghĩ khi anh trai nó nhận được món quà này, anh nó sẽ đánh nó chết mất, tội nghiệp cho ông anh trai của tôi, cũng tại anh ngốc quá mà, em đây có lòng tốt mới lo cho anh như vậy, tất cả cũng vì hạnh phúc của anh thôi.
Trường còn bận xem mấy cuốn tạp trí thời trang nên không để ý tới Hồng nhiều, từ lúc xuống xe tới giờ trong lòng anh đã thanh thản hơn nhiều, anh cảm thấy gánh nặng đè lên trong lòng anh đã vơi đi một nửa, tất cả cũng nhờ Hồng.
Anh nghĩ không biết là cô ấy có ý gì khi khóc lên như thế, cô ấy cảm nhận được nỗi đau của anh hay sao, nếu thế thì cô ấy là người đồng cảm với anh quá, cô ấy nói gì nhỉ, chỉ coi em như bạn, vậy là cô ấy chỉ ở bên anh như một người bạn thôi sao, không lẽ cô ấy có người yêu rồi.
Anh sờ tay vào cái điện thoại của Hồng ở trong túi áo, anh muốn biết cái tên Tuấn ấy là ai, tự nhiên sự tò mò của anh trỗi dậy, anh lấy nó ra, mở máy, anh xem hết các hình của Hồng – cô vợ hờ của anh.
Anh thấy mấy cái hình dễ thương của Hồng cùng Loan, xem ra hai con nhóc này thân nhau lắm đây, cũng phải cô ấy dám hy sinh vì bạn mà thay Loan làm vợ hờ cho anh là gì.
Trong mục danh bạ hiện lên số của Tuấn, anh run run đọc, anh cũng không biết nữa, chỉ là nỗi hờn ghen của anh nó bùng lên, anh liền mở nút xóa đi, nhưng anh không dám bấm, anh sợ mình mà làm như vậy thì khi trả điện thoại cho Hồng, cô ấy mà biết thì lại mắng anh, và nghi ngờ anh có tình cảm với nó thì sao, anh nén tay mình lại và tắt máy.
Tự dưng anh thấy mình tức giận vô cớ, tại sao cô ấy cứ nói chuyện với cái tên kia làm gì, mà mình đã bảo là không có bất cứ quan hệ với đàn ông rồi hay sao, cô ta còn dám tình tứ nói chuyện với cái tên kia vào hôm qua nữa chứ.
Anh nghĩ nhất định trong chuyện này có gì đó mờ ám, nên Hồng mới trốn vào một góc để nói chuyện điện thoại với tên kia, mà anh cũng quên chưa hỏi cho rõ ngọn ngành với Hồng, cô ta gan quá đấy, đừng tưởng cô là vợ hờ, và đối xử tốt với tôi thì tôi không xử cô.
Hồng nhờ người ta gói lại mấy món quá mà nó đã mua, và quay lại xem ông chồng hờ của mình ở đâu, nó thấy Trường mặt mày nhăn nhó, anh ta cầm cái điện thoại của nó mà thở dài.
Nó hoảng quá, nó sợ anh ta phát hiện ra điều gì thì nguy, thế là nó chạy ngay lại và bảo:
- Anh trả điện thoại cho t…!
Nó chưa nói hết câu, thấy Trường trừng mắt nhìn nó sợ quá vội nói chớ đi, nó nghĩ tự nhiên thay đổi cách xưng hô, làm sao người ta quen ngay được, mà sao tên này cứ bắt chẹt nó hoài là sao.
- Anh trả điện thoại cho em…!
Trường cau mặt lại, anh bảo:
- Hôm qua anh quên chưa hỏi em, Tuấn là gì của em, em mà không nói cho rõ thì em đừng mong anh trả lại điện thoại…?
Hồng chán nản bảo:
- Dạ, thưa anh, anh Tuấn là chú của Loan, và là bạn của em, anh đã hài lòng mà trả điện thoại cho em được chưa…?
Trường vẫn còn chưa tin lắm, anh nghĩ dù cho cái tên Tuấn kia có là chú của Loan thật thì anh ta cũng là đàn ông, mà cô vợ của anh lại xinh đẹp, hấp dẫn và tốt bụng như thế này, lẽ nào anh ta không chú ý tới, người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, không được anh phải tìm cách mà tách họ ra, nếu không thì…
Nhưng anh tự hỏi, mình thấy cô ấy xinh đẹp và hấp dẫn từ bao giờ thế, tại sao mình lại đi ghen tuông với cái tên kia, cô ấy chỉ là vợ hợp đồng thôi mà.
- Anh không cần biết anh ta là chú của Loan hay là bạn của em hay không, anh không muốn em nói chuyện hay có bất cứ cơ hội nào riêng tư với anh ta cả…!
Hồng bực mình, nó bảo:
- Sao anh lài độc tài thế, lẽ nào vì lấy anh mà bạn bè của tôi anh cũng không cho tôi nói chuyện hay gặp mặt với họ…?
Trường nói mà không quan tâm tới cái lý của Hồng:
- Anh nói thế nào thì em làm như thế đi, em mà còn cãi lời anh như thế này nữa thì đừng trách anh, anh lại hôn em ở đây bây giờ…!
Hồng nghe anh ta dọa suốt, nó chán phải nghe rồi nên nó bảo:
- Anh đừng có hù tôi, tôi không sợ anh nữa đâu, đừng tưởng anh nói như thế là tôi không dám cãi lý với anh, hứ đồ kiêu căng…!
Trường nhếch mép lên, cô ta dám vênh lên như thế nữa hay sao, xem ra cô ta không coi anh ra gì thật, cô ta coi những lời dọa của anh chỉ là trò đùa thôi sao, đã vậy thì em đừng có trách anh, anh sẽ làm cho em khốn khổ, anh đã nói rồi, anh là con thú hoang mà, coi như cái xố của em không may mới dính vào anh.
Ở trong cái siêu thị hai sao này người ta đi mua sắm rất đông, mà toàn là những người trong giới thượng lưu, Hồng không muốn vào đây chút nào, nó đã bảo Trường mua sắm ở siêu thị bình thường thôi, nhưng anh ta lờ nó đi và kéo nó vào đây.
Anh lôi nó lại, nó còn chưa hiểu gì thì anh đã hôn nó, nó mở to mắt ra mà nhìn, nó sợ quá, và ngượng nữa, ở đây có bao nhiêu người nhìn hai người bọn nó, mà sao anh ta lại làm cái trò này.
Hồng ghét nhất là nụ hôn cưỡng ép, nó có tình cảm gì với anh ta đâu, tại sao anh ta lại làm như thế này với nó chứ, nó cố đẩy Trường ra, nhưng anh ta ôm nó chặt quá, anh ta hôn nó rất điêu luyện cũng phải anh ta là một kẻ chăng hoa mà, anh ta đã hôn không biết bao nhiêu cô gái thì tất nhiên là phải khác chứ.
Trường hôn Hồng rất lâu, anh mới chịu buông Hồng ra, những người xung quanh họ đều đứng ở đó để nhìn, họ cũng không cảm thấy lạ lùng lắm với nhưng chuyện như thế này, giới trẻ bây giờ mà, chúng nó ảnh hưởng của phim ảnh và cuộc sống ở phương Tây nên ở đâu chúng nó cũng muốn thể hiện tình yêu.
Chỉ có mấy người già là xốn mắt thôi, họ quay đi không quên nói một câu:
- Bọn này đúng là vô duyên, muốn hôn hít thì về nhà mà làm cái chuyện ấy, hay đi đâu đó chứ, sao lại ở đây, trước mắt bao nhiêu người đi qua đi lại như thế này…!
Hồng bần thần cả người, nước mắt của nó đã rơi xuống, nó nhìn Trường đầy thương hại và tức giận, nó thương hại anh, vì sao anh hôn nó mà trong lòng tan nát thế kia, nó tức giận là không được phép của nó sao anh ta dám làm chuyện này.
Trường thấy ánh mắt của Hồng, anh vội cụp mắt ngay xuống, anh không dám nhìn nó tiếp nữa, anh cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng, anh cảm thấy nụ hôn thật tuyệt, nhưng hình như anh cảm nhận được nỗi đau khổ của mình như đang tăng lên thì phải, anh cũng không biết nữa, sờ lên tim của mình anh cảm thấy choáng váng, anh lảo đảo muốn ngã, anh loạng choạng cố bước đi nhưng anh không còn biết gì nữa cả, anh ngã xuống, trước khi anh nhắm mắt, anh còn nghe tiếng gọi của Hồng.
- Trường, anh bị làm sao thế…?
Anh khép mắt lại, mặt anh nhăn lại vì đau, anh khẽ cười, anh muốn làm cho Hồng yên tâm nhưng anh không gắng gượng được nữa, anh chỉ thì thào được mấy câu.
- Anh…anh không sao đâu anh…!
Hồng sợ quá hét lên, nó chạy vội lại đỡ Trường, nó cố lay cho anh tỉnh như mà vô ích, anh không có dấu hiệu tỉnh lại, nó cầm tay anh như muốn truyền thêm sức sống, nó thì thầm vào tai anh và bảo:
- Anh cố lên nhé, em sẽ gọi xe cứu thương tới ngay đây thôi…!
Nước mắt của nó rớt trên mặt anh, nó nói trong nước mắt:
- Anh còn phải hành hạ em mà, chúng ta đã cưới nhau đâu, sao anh dễ dàng bỏ cuộc sớm thế…!
Những người xung quanh họ xúm lại xem xảy ra chuyện gì, Hồng dối quá, nó run run bảo:
- Ai…ai làm ơn gọi dùm cháu xe cứu thương được không…?
Một bà bên cạnh nhanh nhảu bảo:
- Được, để bác gọi cho…!
Hồng cúi xuống, nó muốn nghe nhịp tim của anh thế nào, nó sợ anh sẽ chết, nó trèo lên người anh nó cố lấy sức mình ra mà ấn xuống ngực anh, rồi nó lại cúi xuống nghe tiếp, nó cứ làm như vậy hơn chục lần rồi, nó quá mệt, trán nó toát hết mồ hôi.
Nó nhắm mắt lại nó nghĩ, kiểu này xem ra không có tác dụng hay là mình…, nó đỏ mặt, nhưng nó không nghĩ nhiều nữa, nó cúi xuống, nó hô hấp nhân tạo cho anh, nó làm như vậy vài lần thì hình như khuôn mặt của Trường đỡ hơn anh không có dấu hiệu ngạt thở nữa, nó thở phào nhẹ nhõm.
Những người xung quanh nhìn hành động của nó, họ xem con bé này dũng cảm mà thông minh đó chứ, có người thân bị như vậy, mà nó còn đủ bình tĩnh để cứu anh ta thì không phải là vừa rồi.
Một lúc sau xe cứu thương tới họ đặt Trường lên cáng, Hồng vừa khóc vừa chạy theo.
Hồng và Trường bỏ đi để lại những tiếng nói sau lưng, họ lắc đầu và thương hại cho Hồng.
Bà lúc nãy bảo:
- Hình như anh ta là chồng chưa cưới của còn nhỏ đó, rõ khổ, nếu anh ta có mệnh hệ gì thì con nhỏ đó biết làm sao…?
Ông bên cạnh bảo:
- Bà nói, anh chàng đó là chồng chưa cưới của con nhỏ đó à, xem ra tội nghiệp nhỉ…?
Họ còn bàn luận rất lâu và lo lắng cho Hồng và Trường, họ lắc đầu, họ chỉ mong là Trường không sao, vì họ nghĩ đám cưới sắp đến gần rồi, mà Trường lại bị như vậy thì làm sao cô dâu không đau lòng cho được.
Hồng ngồi trên xe cứu thương, tay nó nắm chặt lấy tay của Trường, nước mắt nó cứ thi nhau rơi, trong lòng nó đau lắm, giá mà Trường cứ khỏe mạnh mà hành hạ nó còn hơn là nó phải trông thấy anh như thế này.
Vị bác sĩ ngồi cùng xe, trấn an nó:
- Cậu ta không sao đâu, tôi đã kiểm tra rồi, mạch và tim vẫn ổn chỉ là…!
Hồng nghe bác sĩ nói mà cứ lấp lửng lại bỏ dở đoạn cuối làm cho nó sợ quá hỏi:
- Bác sĩ anh ấy bị sao vậy…?
Bác sĩ nói:
- Cái này cần kiểm tra cho chắc ăn, nhưng hình như cậu ấy từng bị tai nạn thì phải, vết thương cũ tái phát, có dấu hiệu thiếu máu, nên cậu ta mới choáng váng và ngất như vậy…!
Hồng nghe bác sĩ giải thích nó cũng hiểu được phần nào, nhưng anh ấy bị thương bao giờ, và tại sao anh ấy lại không nói cho nó biết, xem ra ông chồng của mình không đơn giản như nó nghĩ, mà có lẽ trong quá khứ anh ấy đã từng đau khổ thì phải.
Nhìn ánh mắt của anh ấy là biết, anh ấy dù có cười thì chỉ là những nụ cười gượng gạo, anh cười mà như ai xé ruột gan ra như thế.
Nó nhìn anh nằm đấy, tay nó nắm chặt tay anh, nó đưa lên lòng mình, tự nhiên một cảm giác nhẹ nhàng ấm ám xen vào lòng nó như một cơn gió thoảng, nó cảm thấy hạnh phúc, nó mong có thể là chỗ dựa cho anh với tư cách là gì cũng được.
Nó thì thầm vào tai anh:
- Anh hãy tỉnh lại và hãy sống tốt anh nhé, đừng có nằm đây như vậy, em lo lắm…!
Ông bác sĩ nhìn cảnh này, ông mỉm cười, ông nghĩ anh chàng kia sướng thật, dù có bị làm sao thì cô bạn gái cũng ở bên anh ta, như vậy là sướng quá rồi còn gì.
Hồng run run bấm số gọi điện về nhà, nó lo quá đến nỗi mãi nó mới bấm được đúng số để gọi.
Nó nhìn Trường trong phòng bệnh và bác sĩ đang khám cho anh, nó sợ anh mà làm sao thì nó sẽ khổ sở lắm, nó cũng không biết nữa, chỉ là từ lúc nhìn thấy anh nằm đấy, lòng nó như có ai đang xé và ai đang cào.
- A lô, ai đấy…?
Hồng sụt sịt, nó lấy tay quẹt nước mắt, nó...

<< 1 ... 33 34 35 36 37 ... 53 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status