lòng mà giúp anh, anh còn không biết điều, anh còn dám coi thường tôi là thế nào.
Chưa hết, nó còn gân lên tiếp:
- Anh có biết là vì anh mà tôi khổ sở lắm không, bố mẹ tôi, anh chị tôi yêu thương và tin tưởng tôi như vậy, tôi trở thành con người dối trá cũng vì anh, tôi đau khổ vì phải lừa dối và dấu diếm họ. Tôi căm thù anh, anh là ai hả, anh là cái gì của tôi, tại sao tôi luôn phải lo lắng cho anh, còn anh, anh coi tôi là cái gì, chỉ là một nô lệ cho anh hả, anh chỉ cần bỏ tiền ra là xong thôi sao, anh khinh người quá đấy, anh tưởng ai cũng thích tiền hay sao, tôi mặc kệ nó mua được cái gì, tôi không quan tâm, nhưng với tôi tiền chả là gì cả, tôi chỉ cần nó vì nó giúp cho tôi sống thôi, nhưng mà yêu nó và tôn vinh nó quá lên như anh thì tôi thấy anh điên lên thật rồi, hứ, đồ kiêu căng, anh đừng có tưởng anh dựa vào gia thế nhà anh mà anh dám coi thường tôi, nếu cần tôi sẽ đi tù cho anh nhờ, chứ tôi nhất quyết làm vợ hờ cho cái tên không biết điều như anh đâu…!
Trường bị xốc, anh không ngờ nó lại tức giận đến như vậy khi anh yêu cầu tăng thêm tiền trợ cấp cho nó, anh nhìn vào khuôn mặt đầy căm giận của Hồng đang nhìn anh, anh mù mờ không hiểu gì cả, không lẽ nó vì số tiền nợ và cái việc khổ sai của con Loan mà nó giúp anh, nó bảo gì nhỉ nó không ký vào cái hợp đồng kia và nó cũng không đồng ý các điều khoản của anh đưa ra, nếu nó không thấy anh buồn và đau khổ, nó sẽ không bao giờ ký.
Vậy là nó lo cho anh thật sao, và nó hoàn toàn vô tư trong sáng khi giúp anh mà không toan tính điều gì, vậy là anh đã nghi oan cho nó rồi, anh nên xin lỗi nó thì hơn.
- Anh xin lỗi em, anh…anh không ngờ mình lại xúc phạm em như vậy…!
Anh chàng thư ký, ghi lia lịa những lời mà Hồng nói, cả anh và anh tài xế đều cảm thấy thú vị và bất ngờ trước những hành động và lời nói của Hồng, họ không ngờ cô chủ của họ lại dũng cảm và táo tợn quá, dám đánh và quát cậu chủ của họ như vậy, nhưng mà tấm lòng của cô ấy đáng quý thật, hy vọng cô ấy nghĩ và làm đúng như những gì mà cô ấy nói, nếu không sóng gió lại nổi lên thì mệt lắm.
Hồng khóc nấc lên, nó chán quá rồi, nó cũng mệt mỏi nữa,
sao trên đời này lại sinh ra một tên như thế này nhỉ, ở hắn Hồng không tìm được điểm nào tốt cả, con đường tình ái thì lăng nhăng, tính cách thì khinh người và kiêu ngạo, bạn bè thì không tin tưởng ai.
Ôi trời ơi…! Làm vợ hờ của tên này ba tháng chắc là nó chết mất, làm sao nó có thể chịu đựng một người chồng như vậy được, hàng ngày gặp mặt nhau, ăn uống cùng nhau, rồi còn phải nghe hắn gọi là “em yêu” nữa chứ, chưa hết mình phải cho hắn bá cổ kề vai, và thỉnh thoảng hôn hít nữa chứ, Hồng ôm đầu, nó kinh tởm bản thân mình, càng ngày nó càng ghét cái tên này, hu hu hu, con nên đi tu, hay nên đi trốn đi thì hơn.
Trường thấy Hồng hết lắc đầu, thở dài, rồi lại ôm đầu, mặt nhăn nhó, anh đang cố xem nó buồn bã cái gì mà thể hiện ra hết thế kia, anh nghĩ chắc là nó ghét anh lắm, ai bảo anh dám động đến lòng tốt của nó làm gì, anh nghĩ lại hành động khi nó bị xốt mà cảm thấy mình thật đáng khinh, anh hỏi nguyên do con Loan, đầu tiên nó không chịu nói, anh phải dọa nó, nó mới khai ra cho anh biết, thì ra nó bảo là nó bị anh bắt cóc làm cho Hồng bị bệnh nặng như vậy, cũng bấp chấp bản thân chạy đến chỗ của Loan, tại sao anh vẫn còn nghi ngờ nó nhỉ, anh đúng là ngốc mà.
- Anh xin lỗi em, Hồng ạ, anh không cố ý làm tổn thương em chỉ là…!
Anh lấy tay vuốt mặt mình, anh thở dài, anh bảo:
- Chỉ là nỗi đau trong quá khứ của anh thôi, nó ám ảnh anh, nên anh không thể nào mà tin ai được nữa, nhất là đàn bà…!
Nói còn chưa xong, thì…
- Ha ha ha…!
- Phải đàn bà, họ cho anh quá nhiều thứ, đau buồn có, hạnh phúc có, nhưng tất cả với anh chỉ là sự hận thù, anh cũng không biết nữa, anh có thể mở lòng mình ra hay không, em mắng anh rất hay, mắng đúng lắm, anh ngoài tiền và bản thân anh ra, thì anh chẳng có cái gì cả, bạn bè không, người thân cũng không nốt, anh là kẻ cô độc, hay em gọi anh là con thú hoang cũng được, anh không hề e ngại nếu em chửu hay là rủa anh như vậy, đều đúng cả, nó là tất cả con người anh, anh là một thằng như thế, em đã hài lòng mà tha thứ cho anh chưa…?
Hồng nghe anh nói mà lòng nó tan nát, xem ra anh chàng này từng bị đàn bà làm tổn thương sâu nặng đây, anh ta không tin tưởng nó cũng đúng, nhưng anh ta không nên nhìn đời với con mắt như thế chứ, hay anh ta là con chim sợ cành cong nhỉ, nghĩ cũng tội nghiệp cho anh ta, mình chưa từng yêu và cũng chưa nếm mùi đau khổ khi tình yêu vỡ tan, hay là bị phản bội, nhưng mình cảm nhận được nỗi đau của anh ta, anh ta cần ai đó ở bên an ủi và động viên hơn là quát mắng, vì anh ta giống như là đứa trẻ mà, nó lắc đầu, không biết mình là gì của anh ta, sao mình cứ phải chịu trách nhiệm với con người anh ta nhỉ, mình có quan hệ gì với anh ta đâu, mà mình còn ghét anh ta nữa chứ, ôi tình người, thật phức tạp và đau cả đầu.
Trường lúc này đầy đau khổ, hôm qua là ngày giỗ của mẹ anh, hôm nay họ sang, anh đang chán đời, anh muốn quên đi quá khứ, nhưng họ cứ khơi nó ra, mà cô ta sao cũng sang đây làm gì, anh với cô ta kết thúc rồi kia mà, cô ta còn muốn gì ở anh nữa chứ, anh không còn chịu nổi nữa rồi, cú điện thoại của cô ta vào sáng nay, làm tan biến hết cả năng lượng của anh, anh chỉ muốn mình đi đâu đó thật xa, anh không muốn gặp họ, nhất là bà mẹ kế, đứa con trai của bà ta và người đàn bà bội bạc kia nữa, nhưng anh không thể nào chốn đi đâu được, anh phải làm những gì mà bố anh muốn, không phải là cho anh mà là cho mẹ anh, anh phải giành lại những gì là của mình, anh đã nhịn lắm rồi, đã đến lúc anh phải đấu tranh.
Anh không dấu được mình nữa, nên mặc kệ có anh tài xế, hay anh chàng thư ký ngồi ở ghế trên, hai giọt nước mắt của anh lăn dài trên má, anh khóc, anh đau khổ quá, nên muốn khóc cho vơi đi đau khổ, Hồng đã mắng anh rất đúng, anh ngoài cái vẻ bề ngoài và tiền ra thì anh đúng là chẳng có gì thật, anh luôn đạp lên mọi thứ mà sống, nhưng sao bây giờ anh lại hay suy sét về bản thân mình thế này.
Anh sợ cô đơn nhưng không tìm được ai là bạn, anh sợ sống một mình, nhưng không dám cùng ai nên đôi, anh là gì thế, nhiều khi anh hỏi mình như vậy, anh ngay cả bản thân mình là ai anh cũng không biết, anh thấy mình không nên sinh ra trong cuộc đời này, nó không dành cho anh, những ngày chủ nhật anh đi chơi, nhìn họ cùng gia đình vui vẻ, những đứa trẻ được bố mẹ cho đi công viên chơi, chúng nó bá cổ cho bố mẹ bế thật hay, và thật hạnh phúc, từ bé tới giờ, bố anh chưa bao giờ làm như thế với anh cả, chỉ có mẹ anh, nhưng mẹ anh lại ra đi sớm quá.
Bà mẹ kế kia lại không yêu thương gì anh, anh suốt ngày chỉ biết trốn vào một góc nào đó, hay đóng chặt cửa phòng của mình lại, bà ta càng ghét anh hơn khi thằng em trai kế của anh được sinh ra, anh luôn thiếu tính người.
Anh đã từng bị bắt cóc một mình mà không có ai cứu, bố anh không dám bỏ tiền ra mà chuộc anh về, anh nghe tên bắt cóc bảo với anh khi anh được thả về.
- Mày nên cút đi, tao không ngờ là bố của mày giàu có như vậy, mà ngay cả con trai của họ, họ cũng không thèm trả tiền chuộc, ông ta còn bảo với tao là muốn làm gì mày thì làm, tao không thể nào tin được, ông ta yêu tiền còn hơn cả yêu con, tao thương tình mà tha cho đấy, cút đi, và đừng có dại mà báo công an, nếu không thì tao sẽ giết mày, nghe chưa nhóc…!
Anh một mình về nhà với cái bụng đói và cơ thể mệt rã vì chạy, anh chỉ hy vọng có cái gì để ăn, họ không cứu anh, nhưng anh có thể tự cứu mình, anh chỉ cần có cái gì để mà ăn thôi, đi ngang qua phòng khách anh thấy ba người họ đang ăn uống và đút thức ăn cho nhau rất vui vẻ, họ đã quên mất anh rồi, anh có tồn tại, hay chết đi họ cũng không quan tâm, cái chỗ mà anh vẫn ngồi, họ đã dẹp đi, họ cũng không dọn bàn cho anh, họ đã coi anh đã chết thật rồi, hay anh bị tên bắt cóc kia giết chết họ cũng không cần biết nữa, anh chỉ là một cái bóng trong nhà mà thôi.
Từ đó anh càng ít nói, anh quyết tâm học thật giỏi, anh có thể làm mọi thứ mà anh thích, anh quậy phá, bố anh đánh anh, đánh chán thì cũng không thay đổi được anh, anh vẫn cứ như trước mà còn tồi tệ hơn, anh uống rượu, rồi đánh lộn, anh có nhiều tài năng, có lẽ vì đau khổ, nên anh có thể thiết kế được những chiếc váy rất có hồn, tác phẩm đầu tay của anh bị bố anh đốt bỏ, ông không cho anh theo nghề thiết kế, anh đã dùng đôi tay không của mình để cào trên đống tro vẫn còn nóng, anh cố tìm được mảnh giấy nào chưa bị cháy hay mảnh ấy, anh nhìn ông ta đầy căm thù, bố anh đã đánh cho một cái tát, nhưng dù ông ấy có dùng cách nào cũng không làm cho anh thay đổi quyết định trở thành nhà thiết kế thời trang của mình.
Chuyện anh bị đuổi ra khỏi nhà ngay sau khi chia tay với cô ta, anh nghĩ cũng không có gì lạ, cô ta là quân bài của bà ta mà, không lợi dụng được anh thì đá anh ra là đúng thôi, anh có là cái gì đâu, chỉ là một thằng ngốc, cô ta còn dám vác mặt đến gặp anh là sao, anh nghĩ mình sẽ giết chết cô ta khi biết mình bị lừa dối, nhưng ông Tài đã khuyên bảo anh, ông nói đúng, họ có coi anh là gì của họ đâu, anh không nên vì họ mà đau khổ mới phải, nhưng trái tim rỉ máu của anh không thể ngừng chảy được, tại sao họ lại không để cho anh yên, họ còn làm cho anh đau buồn đến bao giờ, tại sao ông ấy còn cho anh cái di chúc ấy làm gì, không phải lúc đuổi anh ra khỏi nhà, ông ta bảo, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh và coi như anh đã chết rồi sao, mà thật ra ông ta không nói điều đó thì ngay từ lúc anh bị bắt cóc ông ta cũng đã coi như anh bị chết rồi, đâu cần nhắc lại với anh làm chi, anh ra đi rất thanh thản và hạnh phúc, họ tưởng là anh thích sống với họ lắm hay sao, anh đã nung nấu ra đi từ lâu rồi, vì nể ông Tài nên anh mới ở lại.
Nước mắt anh thi nhau rơi, quá khứ như một thước phim quay chậm, nó từ từ hiện ra trong đầu anh, anh khóc như một đứa trẻ, anh cô đơn và buồn khổ quá, sao hôm nay anh lại yếu đuối như thế này.
Hồng kinh ngạc nhìn Trường khóc, tự nhiên nước mắt nó rơi, nó nhìn anh đầy xót xa, không biết cố tình hay là vô thức, nó cầm lấy tay đau của Trường, nó kéo anh về phía mình, nó ôm anh vào lòng.
Nó nói trong nước mắt:
- Có chuyện gì mà anh đau khổ thế, anh cứ nói ra đi, em sẽ lắng nghe anh nói, đừng dấu ở trong lòng mà thêm buồn đau, hãy coi em như bạn, em sẽ luôn ở bên anh và chia sẻ cùng anh, nói đi nào, anh có chuyện gì…?
Trường ôm chặt lấy nó, anh khóc, anh cảm nhận được tình thương của nó giành cho anh không phải là giả tạo, mà sao nó cũng khóc, và giọng của nó lại lo lắng và đau khổ vì anh thế kia, tại sao…?
Vì là lần đầu tiên về Việt Nam nên anh bị lạc đường, anh không hiểu là mình đang ở chỗ nào nữa, khỉ thật, con đường gì mà cứ như cái bàn cờ, đã nhỏ lại hay bị kẹt xe, chưa hết sao ở cái thành phố này lại lắm ngõ hẻm thế nhỉ, anh không biết lối ra nữa.
Anh để chiếc xe ô tô ở nhà, anh nghĩ mình đi xe máy cho tiện, vì dù sao đi chơi mà, xe máy vẫn gọn nhẹ hơn, nếu có gửi xe cũng đỡ, vì xe ô tô phức tạp quá, mà chỗ nào cũng nhỏ bé thế kia thì gửi ở đâu được, đi xe ô tô mà hỏi đường người ta thì anh thấy hơi kỳ.
Nhưng cái hẻm này là chỗ nào, tại sao anh lại đi vào đây, thật là chẳng thể nào hiểu nổi, sao tâm hồn anh để ở đâu mà lại phóng xe vào đây, khu này yên tĩnh thật, những ngôi nhà rất xinh, anh thích nhất là ngôi nhà màu hồng kia, chủ nhân của nó có thẩm mỹ đấy.
Giá mà có ai cho anh hỏi đường thì hay biết mấy nhỉ, anh cần tìm ra hướng để đi, chứ cứ đi lòng vòng một hổi kiểu này chắc anh chóng mặt mà lăn quay ra đây mất, mà trời lại nóng như thế này, thôi thì dắt xe đến cái gốc cây bàng kia vậy, đứng tránh nắng cái đã, chờ ai đó đi qua thì hỏi người ta.
Nhìn sang ngôi nhà màu hồng, anh thấy có ai đó dắt xe đi ra cổng, anh nghĩ hay là mình chạy sang hỏi, chắc là phải vậy thôi, vì chỉ có mỗi một mình cô ta ở đây, còn mọi người thì đang ngủ trưa, có ai ra đường đâu mà cho anh hỏi.
Hà hôm nay muốn đến nhà Hồng chơi, chả gì thì bác Trang cũng sang đây, chị muốn nhanh lên để còn dự tiệc nữa chứ, mẹ thì bận nên không đi được, chỉ có mình chị là đi được thôi, lúc nãy mẹ nuôi gọi điện cho chị bảo chị là phải đến đúng giờ, chị mỉm cười, không ngờ ông anh trai cù lần của mình mà cũng lấy vợ cơ đấy, mình tưởng là anh ấy ở giá luôn chứ, hì hì hì, chị phì cười.
Anh Khoa luôn là nạn nhân của Hồng và Hà mà, hai người suốt ngày trêu Khoa, anh khổ sở, ngày trước thì bị Hồng bắt nạt, bây giờ thêm cả Hà nữa, anh kêu lên là đúng, nhưng mà vui vì nhà lúc nào cũng có tiếng cười.
Khóa xong cái cổng, đội cái mũ bảo hiểm trên đầu, hôm nay đi dự tiệc nên chị ăn mặc rất đẹp, vì chị vốn đã xinh xắn rồi mà.
Cho xe nổ máy, chị chuẩn bị phóng xe đi thì có một tên nào đó đang đi lại về phía mình, chị mải cho xe đi nên không để ý, đến khi chị đi được mấy mét thì có tiếng quát.
- Này cô kia, cô có thể dừng lại cho tôi hỏi một chút được không…?
Hà nghe tiếng quát, chị vội phanh gấp, làm cho bánh xe ghì mạnh xuống lòng đường, một tiếng két vang lên, chiếc xe dừng lại, chưa hết chủ nhân của nó loạng choạng suýt ngã, Hà khó khăn lắm mới dựng được chiếc xe đứng lên, ôi còn đâu là chiếc xe Attila của cô nữa chứ, nhìn này có ngay một vế sước do cái xe bị ngã xuống đường, cô tức điên lên, không biết cái tên điên nào khi không lại quát tháo lên làm cho người ta giật mình mới ra nông nổi này.
Nhìn chiếc xe màu hồng nhạt mà chị thích bị như thế này, chị đau lòng lắm, đến là khổ, vừa mới đi sơn, bây giờ lại phải đem nó đi sơn lại.
Triều bước vội lại xem Hà có bị sao không, anh không ngờ chỉ vì mình gọi cô gái đó mà cô ta bị ngã xe, xem ra cô gái này nhát quá nhỉ, thần kinh hơi bị yếu đấy, có mỗi thế thôi mà đã giật mình rồi, kiểu này cô ấy mà đi về khuya, ai ở trong bóng tối tự nhiên xông ra gọi hay quát cô ấy thì cô ấy sẽ ngất xỉu mất, anh lắc đầu, đúng là không thể nào tin nổi.
- Cô có sao không…?
Triều lo lắng hỏi Hà, nhưng trong giọng nói của anh hơi bị khinh thường Hà thì phải, anh nghĩ thần kinh đã yếu rồi thì đừng nên lái xe, nếu không lại gây tai nạn không những cho mình mà còn cho người khác nữa chứ, cô ta không biết hay sao mà còn tiếp tục đi xe, đúng là liều mà, kiểu này sớm muộn gì cô ta cũng phải nằm viện.
Hà quắc mắt lên mà nhìn, chị không thể nào tin được là vì anh ta mà mình bị như thế này, sao anh ta dám hỏi mình với cái giọng như vậy nhỉ “cô có sao không…?”, hay quá ha, gây ra tai nạn cho người ta mà hắn chỉ nói đơn giản như vậy thôi sao, quan tâm tới kẻ khác mà lên giọng như vậy hả, tên chết tiệt, thôi cũng mặc xác hắn đi, mình không có hứng cãi nhau, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, coi như xố mình hôm nay xui xẻo.
- Xe ơi đi nào, em thông cảm nhé, chị sẽ sửa em và sơn cho em mới lại, coi như là update ấy mà, em đừng có trách chị, tất cả là tại tên kia…!
Triều kinh ngạc, cô ta có bị thần kinh không, sao lại đi nói chuyện với chiếc xe, mà nói rất là âu yếm nữa chứ, anh ngạc nhiên đến mức, mắt mở to ra, anh nhìn Hà không chớp.
Còn Hà thì không lý gì đến Triều cả, cô cho nổ máy xe chuẩn bị phóng xe đi, nhưng Triều nắm đuôi xe lôi lại và bảo:
- Này cô kia, cô khinh người quá đấy, tôi hỏi cô sao cô không trả lời…?
Hà tắt máy xe, đạp cái chân trống xe xuống, cởi cái nón bảo hiểm ra, cô chống hai tay vào sườn, và quát:
- Này em trai, chị nói cho mà biết, chị đã nhịn em lắm rồi đấy, vì em mà chị bị ngã xe như thế này, chị nghĩ cũng tại mình không làm chủ được tay lái và vì chị là người tốt nên không trách em, sao còn không biết điều mà đi đi, còn quát tháo lên nữa là thế nào hả, muốn chị cho ăn tát không…?
Triều bây giờ mới nhìn kỹ cô gái trước mắt mình, ít tuổi hơn anh mà dám xưng chị hả, chưa hết, cô ta còn vênh lên như thế kia là sao…?
Triều ngắm Hà từ đầu tới chân, anh tự hỏi là tại sao cô ta cái gì cũng màu hồng nhạt nhỉ, này nhé chiếc váy màu hồng, chưa hết đôi guốc cô ta cũng màu hồng, cái nón bảo hiểm mà cô ta để ở yên xe cũng màu hồng, đấy là anh còn chưa tính luôn cả cái xe.
Anh nghĩ cô ta yêu màu hồng đến phát rồ rồi nên cái gì cô ta cũng chơi màu hồng, cũng may tóc của cô ta màu đen và dài, nếu không anh tưởng có một con bé bị điên đi ra phố, cô ta đẹp thật, chiếc váy này và màu da của cô ta đúng là rất hợp nhau, nhưng mặc kệ cô ta có xinh đẹp đến đâu, đanh đá và chanh chua như thế này thì anh cần cho cô ta biết như thế thì ma nó mới dám yêu.
- Này em, em nghĩ em bao nhiêu tuổi mà dám xưng chị với anh như thế hả, em có biết làm như thế là mất tôn ti trật tự lắm không, em nên đi học lại đi, lúc đi học không lẽ em cô giáo em không bảo là gặp người lớn tuổi phải biết xưng hô như thế nào à…?
Hà tái mặt, môi chị run run, hắn dám dạy đời mình như vậy à, sao hắn dám nói như thế chứ, cái gì mà không biết tôn ti trật tự, cái gì mà cô giáo không nói, tên kia hôm nay chị sẽ cho em biết, chị đây không lành như em tưởng đâu, muốn ăn tát đây mà, được rồi chị sẽ cho em thỏa mãn, nếu không em lại bảo chị là không biết điều.
Hà dơ tay của mình lên, chị định cho cái tên trước mặt mình một cái tát, hắn dám sài xể mình như vậy à.
Nhưng Triều lại nhanh hơn, anh cầm lấy tay cô, anh không ngờ con nhỏ này gan thật, chỉ mới nói có vài câu, mà đã động tay động chân rồi, xem ra cô ta ăn gan của cóc tía đây mà, cô ta không sợ chết hay sao, đánh anh thì được nhưng phải người khác thì sao, cô ta không sợ họ sẽ làm gì mình à.
Anh trừng mắt nhìn Hà và bảo:
- Này em, em điên rồi à, nếu mà em bị điên thì đi bệnh viện đi, đừng có dại mà đánh anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm gì em đâu…?
Thu giật tay mình, Triều buông ra, anh nói tiếp với cái giọng của một người anh dạy người em.
- Em nên nhìn người rồi hãy hành động, nếu không lại chuốc họa vào thân thì khổ…!
Hà tức ứa máu trong gan, chị không thể ngờ rằng, mình gặp phải một kẻ lắm điều như tên này, hắn có là đàn bà không nhỉ, chị buồn cười quá nên…
- Ha ha ha…!
Chị ôm lấy bụng...