Khánh. Đi thôi em tiếng Trân từ ngoài cửa vọng vào.
- Dạ. Tớ đi nha, bye hắn bước ra ngoài cửa.
Nhìn hai người nó đi nó lại bùn nữa rồi, hên sao Huy, Châu và Duy tới rũ nó đi ăn kem, nghe đến kem tâm trạng nó cũng đỡ hơn. 4 người đi ăn kem Huy và Châu tìm lời an ủi nó, tâm trạng nó vui hẳn ăn liên tục không ngừng nghĩ, thế là lại khỗ cho người mời nó ăn. Duy thấy thế cũng phì cười, nụ cười đầu tiên của Duy trong ngày. Ăn xong nó với Duy về nhà, 2 anh em như thường lệ mỗi người về một phòng nằm trên giường cả 2 cùng bùn tuy nỗi bùn khác nhau nhưng đều là cùng một nguyên nhân gây ra.
Nó ăn cơm xong thì Châu tới. Hai đứa nó vào cửa hàng bán đồ cho mùa lạnh:
- Mày định mua gì vậy Nhi.
- Tao mún mua khăn choàng cổ. nó nói mắt đảo liên tục.
Đập vào mắt nó hàng lọt chiếc khăn với đủ hình dáng khác nhau, nhưng có một chiếc khá đơn giản, được làm bằng len và độc mỗi một màu đen, nó cảm giác rằng chiếc khăn này đơn độc giống hắn vậy, thế là nó cũng quyết định:
- Nè Châu mày xem cái này như thế nào ???
- Sao đơn giản vậy ?? Mà trong cũng được đó.
- Tao chẵng biết sao tao lại thích nó nữa ?? Hì hì. Thôi tao ra thanh toán đã, nãy giờ trong lúc nó lựa khăn Châu cũng đã lữa được một chiếc áo len.
Châu mún nhân dịp này thổ lộ cho Huy biết tình cảm của mình dù biết chắc sẽ bị từ chối, châu đã lén mua cái áo này khi nó đang lựa khăn choàng. Hai đứa thong thả ra về, bước ra ngoài cửa hàng, nó và Châu đi qua đường để về nhà, chẵng hĩu sao cái điện thoại nó đặt trong túi rớt xuống đất, nó cúi xuống nhặt lấy khi quay sang thì ánh sáng đèn của một chiếc otô rọi vào mắt nó. Châu quay lại nhìn thấy chỉ kịp hét hai từ:
- Cẫn thận !!!
Chap 20:
Ở chỗ làm thêm của hắn đang làm thì điện thoại của hắn vang lên, hắn móc điện thoại ra mà ai nhìn cũng tủm tỉm cười tại con trai mà sài điện thoại màu hồng:
- Alô !!!
- Tui Châu nè. Nhi nó…….
- Nhi sao _hắn lo lắng hỏi.
- Nó gặp tai nạn rồi, chắc không qua khỏi đâu. Hức hức !!!
Tim hắn như ngừng đập khi nghe cái tin trời giáng đó, đầu óc trống rỗng, mơ hồ:
- Alo alo ông có nghe tui nói không ??? Tụi này đang ở bệnh viện xxx…….
Hắn buông lõng tay mình xuống, mắt nhìn về phía xa xăm, hắn như người mất hồn, rồi một cái gì đó đến và thức tỉnh hắn, có lẽ là lí trí của chính bản thân hắn đã làm điều đó. Hắn chạy, chạy nhanh lắm, bây giờ hắn đã nhận ra rồi, nhận ra được cái thứ tình cảm mình dành cho nó, có lẽ khi người ta sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng của bản thân mình thì họ mới nhận ra rằng giá trị của nó đối với mình.
. Đến bệnh viện hắn chạy khắp nơi tìm kiếm, sao bây giờ hắn đột nhiên lại ngốc thế nhở sao không đi mà hỏi y tá. Bệnh
viện là nơi hắn không muốn đến nhất từ nhỏ cho đến bây giờ, bởi vì vào đây mùi tanh của máu, cùng với mùi thuốc xác trùng, và có lẽ hắn sợ sợ cái cảm giác mất mát ở trong đây. Cuối cùng hắn cũng thýâ nhỏ Châu, vội chạy lại thật nhanh đứng đối diện Châu 2 tay đặt lên vai Châu lay mạnh:
- Nhi đâu, Nhi đâu rồi, Cậu nói đi hắn quát to.
Vừa lúc ấy một bác sĩ bước ra khỏi phòng, bên cạnh là các y ta đang đẩy một chiếc xe đi, trên chiếc xe ấy một người con gái đã bị che mặt bằng một tấm vải trắng, chỉ có mái tóc còn xòa ra, mái tóc ấy sao mà giống màu tóc nó thế, hắn như bất động một lần nữa, tiếng khóc của Châu ngày càng to, to lắm cơ. Hắn khụy mình xuống như người mất hết sức lực, cái gì mặn mặn trên lưỡi của hắn nhỉ thì ra là nước mắt, những giọt nước mắt đầu tiên, sau năm hắn 5 tuổi, khi papa và mama hắn 2 người đều đi làm, nói là đi làm công việc chung nhưng thật ra hắn biết tất cả. Từ lúc ấy hắn đã tập cho mình fãi mang bộ mặt lạnh lùng, phãi cứng rắng, mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, nhưng sao bây giờ tất cả đều không nghe lời hắn, tại sao tất cả cố gắng bao năm qua đều tan biến và tại sao nhưng giọt nước mắt này lại rơi vì một người con gái, Có lẽ…………………:
- Châu về thôi mày, đau chết đi được.
Giọng nói này sao nghe quen quá vậy, giọng nói hằng ngày vẫn văng vẵng bên tai làm phiền hắn mọi nơi mọi lúc, hắn khẽ ngẫng đầu nhìn lên, đúng rồi nó đây cơ mà vậy lúc nãy là ai cơ chứ, nó cũng giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn thì:
- HAhahahahahhahaha nhỏ Châu cười đến nổi chảy cả nước mắt.
Bây giờ thì hắn mới nhận ra là mình đã bị lừa một cú thật đau, hên sao nước mắt khô rồi nếu không bị chọc chết mất nhưng dù sao cũng thật may mắn vì không có chuyện gì xảy ra với nó, hắn đứng dậy lườm nhỏ Châu một cái làm Châu đứng tim hết dám cười:
- Nè cậu sao nữa vậy ??? Đi đứng sao mà để như thế này hắn tiến lại chỗ nó lên giọng trách móc.
- Tớ đi qua đường, làm rớt cái này nè, cúi xuống lấy, hên mà chiếc xe đó dừng lại đúng lúc không thì tớ……… nó vừa nói vừa zơ cái điện thoại lên.
- Cậu ngốc vừa thôi chứ !!! Thật là làm gì cũng không nên mà.
- Chu chậc chậc, hai người dùng điện thoại đôi cơ àk. nhỏ Châu nhìn 2 tụi nó cười nham hiểm.
- Cậu vừa thôi, tôi chưa xữ cậu là may đó hắn nhìn Châu đe dọa.
- Xữ gì cơ ??? nó thắc mắc hỏi.
- Không có gì về thôi hắn kéo tay nó đi.
- Đau……….. nó giật lại, nhăn mặt nhìn xuống cái chân.
- Bị sao vậy??_hắn nhìn cái chân rồi ngước lên hỏi nó. Hắn nãy giờ lo nó không sao đâu để ý gì bên dưới.
- Tuy không bị đụng nhưng tớ sợ quá ngã ra sau, thế là bị bông gân lun. nó giải thích tường tận cho hắn.
- Cậu thật là…………… hắn nhìn nó thở dài, rồi ngồi xuống quay cái lưng về phía nó.
- Hả ??? Nó ngây ngô hỏi.
- Trời cậu không leo lên đi hay định chờ tớ mời nữa hả ?? hắn quay lại mắng nó.
- À ừk !! nó mỉm cười hạnh phúc ngồi lên lưng hắn.
Hắn cõng nó đi, Châu đứng nhìn theo ” Trời bọn họ tình tứ, hạnh phúc quá quên mình đứng đây lun sao ??? Con nhỏ kia mai biết tay bà. Nhìn nó như vậy mình cũng thấy vui cho no, vì có lẽ tên đó thích nó rồi. Nhưng còn Huy thì sao, Huy sẽ tổn thương mất ” Châu đượm buồn khi nghĩ đến Huy.
Trên đường về:
- Trời cậu nặng quá đi mất. hắn than vãn.
- Cái gì. Tớ vậy là ốm rồi đó. nó đớp lại phản đối.
- Ốm cái đầu cậu đó ??? Lo mà giảm cân đi không thì ế chồng đó. _hắn trêu nó.
- Hiz tớ biết là tớ ngốc không ai thích, nhưng cậu có cần nói quá đáng thế không nó bắt đầu mè nheo.
- Nè nói vậy thôi. Mà khóc thật àk, tớ nói đùa thôi. _hắn hoảng hốt.
-Hì hì tớ chọc cậu thui Nó cười thật to.
- Cái gì !!! Dám chọc tớ có tin tớ thả cậu xuống đi bộ về không?? _hắn đe dọa nó.
- Ấy ấy đừng thả tớ xuống tội nghiệp tớ lắm cơ, cậu tốt bụng mà đừng bỏ tớ nha nó năn nỉ thảm thiết.
- Bó tay với cậu.
- Hì. Mà nè ngày mai cậu có rãnh không ????
- Chi vậy. Ngày mai àk chắc không bận gì lắm.
- Vậy……….. tớ chờ cậu ở dưới cây thông khổng lồ, lúc nhỏ tụi mình đi chung đấy nhớ không ???
- Sao lại chờ tớ ??? hắn giả vờ hỏi.
- Tớ sẽ chờ cậu ngày hôm đó nữa thôi, nếu như cậu đến thì đồng nghĩa với việc cậu thích tớ, còn nếu không thì tớ nghĩ tớ nên từ bỏ. mặt nó trông có vẻ sắp khóc.
- Tớ biết rồi hắn khẽ đáp mà trong đầu thầm nghĩ ” Đồ ngốc ạ !! Câu trả lời tớ đã có ”
- Hì, tớ sẽ đợi cậu nó ômchạy lấy cổ hắn.
Một không gian ấm áp và hạnh phúc lan tỏa xung quanh 2 người. Chẵng hiểu sao mà nó tự tin rằng ngày mai hắn sẽ đến, cả 2 cùng mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc. Mồ hôi thấm ướt cả áo hắn, nhưng một chút mệt mỏi cũng không xuất hiện, có lẽ vì hắn đã nhận ra được tình cảm của mình.
Chap 21:
Ngày hôm nay đây, ngày quyết định tình yêu của nó, có được đền đáp xứng đáng hay không ??? Hay sẽ tan biến như bọt bong bóng, những gì nó ấp ủ trong suốt 17 năm qua giờ có thể biết được kết quả của một mối tình mà nó từng cho là vô vọng mà cũng có thể là vậy, không ai hay được mọi chuyện. Hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn nó và Duy cùng nhau đến trường, cùng vui đùa, chạy nhảy. Vừa vào đến lớp thì nó đã gặp người nó không có cảm tình cho lắm mà nói đúng hơn là ghét cực:
- Khánh àk !! Chúng ta ra ngoài bàn chuyện nào. Trân đã đứng chờ sẵn trước cửa lớp của nó.
- Dạ !! Duy đem cái cặp vào giùm tao nha hắn nhìn Duy rồi giúi cái cặp vào tay Duy.
- Ờ !! Duy nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Trân.
- Khánh đi đâu zạ ???_nó khẽ níu nhẹ cái tay áo của hắn.
- Có chuyện riêng ý mà. Cậu đừng quan tâm.
Nói xong hắn và Trân bước đi, mái tóc của Trân khẽ lướt nhẹ qua vai Duy ” Mùi hương ấy vẫn còn, bóng dáng ấy cũng vậy chỉ có trái tim em đã không thuộc về anh ” Duy hít mạnh cái không khí Trân vừa đem lại, như đang tiếp thêm sức lực. Còn nó cái câu nói sau cùng của hắn vẫn đang vang lên trong đầu nó ” Cái gì mà chuyện riêng ??? Cái gì mà đừng quan tâm ?? Mới hôm qua cậu ấy còn khẵng định là không thích chị ấy mà, sao bây giờ…… Mình sợ quá. Tại sao bất an luôn ngự trị trong mình ?? ” Duy quay sang thấy nhỏ em mình đang đứng bất động chẵng hiểu lý do vì sao ?? Giơ tay, giơ chân tùm lum, trước mặt nó, mà chẵng thấy động tĩnh gì:
- We we em gái, we we
………………………vẫn không có tiếng gì trả lời.
- EM GÁIIIIIIIii Duy hét to vào tai nó.
- Hả hả ??? Cháy nhà sao ??_đến bây giờ nó mới nghe, giật mình nói tùm lum.
- Sao đứng im vậy ??_Duy lo lắng hỏi.
- Dạ hông có gì nó buồn bã bước vào lớp.
Duy biết rõ là nó buồn vì hắn với Trân nhưng vẫn hỏi có lẽ Duy cũng mún một sự an ủi từ một người người đồng cảnh ngộ như nó. Duy cũng bước vào lớp với nụ cười buồn trên môi, vào lớp nó ngồi tâm sự với Châu:
- Tao sợ quá Châu ơi !!! Lỡ như tối nay Khánh hông đến thì sao ??? Tao sợ Khánh thích chị kia mất nó ngồi than vãn với Châu.
- Mày nên tin vào nó, biết đâu tối nay nó sẽ đến thì sao, tin tao đi, tao bày cho mày kế này mà lị nhỏ Châu nói có vẻ như chắc chắc lắm.
- Sao mà mày chắc giữ vậy ??? nó nhìn Châu nheo mắt hỏi.
- Mày hỏi nhiều quá cứ tin tao đi. Đừng lo nữa nhỏ Châu an ủi nó.
- Ừ.
Tuy nói vậy nhưng nó chẵng an tâm tí nào cả. Hắn làm gì với Trân mà lâu đến vậy cơ chứ, nó ngồi cứ nhìn trân trân ngoài cửa.
Thôi ra sân sau trường xem tình hình 2 người kia thế nào rồi:
- Đây tiền 4 ngày làm việc mệt nhọc của em đây Trân xòe một phòng bì đưa cho hắn.
- Hi cảm ơn chị hắn nhận lấy phong bì.
- Có gì đâu nhờ em mà wán tnăg thu nhập vượt trội. Mà tối nay em có rãnh không ?? Trân nhìn hắn hỏi.
- Tối nay em có hẹn rồi ạ hắn lễ phép trả lời, nhưng mắt vẫn nghía vào cái phong bì.
- Mấy giờ em hẹn ?? Trân hỏi tiếp.
- Dạ 7h.
- Vậy chìu nay học xong em qua phụ quán một ngày cuối được hông??? Chỉ 7h là xong thôi.
- Vâng vậy cũng được ạ. Nhưng chìu nay trước khi đi làm em nhờ chị một chuyện được không ạ ??
- Chuyện gì em nói đi.
- Em mún mua một món quà tặng một người bạn quan trọng. Chị có thể giúp em tư vấn được không ??
- Dĩ nhiên rồi !! Chị rất vui lòng Trân nhìn hắn nở một nụ cười tươi.
Tan cuộc nói chuyện hắn quay về lớp, vừa thấy hắn nó bay ra cửa:
- Cậu đi đâu mà lâu quá vậy nó hỏi cho với đi nổi mong nhớ nãy giờ.
- Trời sao cậu hỏi giống tra hỏi chồng thế không biết hắn nhìn nó cười gian tà.
Nó nghậm lun, mặt đỏ lừ lừ. Còn những nhân vật nử khác trong lớp trừ Châu ra đã xuống phòng y tế xin cấp máu. Thế là mọi người bắt đầu những tiết học mới đầy chán nản. Giờ ra về đến như thường ngày nó quay xuống rủ hắn đi về:
- Về thôi về thôi Khánh nó loay hoay xếp sách vở.
- Tớ có chuyện quan trọng cần làm rồi. Cậu về với thằng Duy đi.
- Chuyện gì vậy, chẵng phải hết họp nhóm rùi hay sao ???
- Thì cậu hỏi làm gì…. Thui tớ đi đây.
Hắn chạy vụt đi, chắc sợ trễ giờ ra ngoài cổng thì đã thấy Trân đứng chờ sẵn.
- Mình đi thôi chị.
- Ừ.
Nó ở trong lớp mặt nhăn nhó, thấy thế Châu đề nghị rũ nó, huy và Duy đi ăn kem. Nhưng Duy từ chối vì có việc bận ở nhà, nên 3 đứa tung tăng ra quán kem, trên đường đi nó và Châu nói chuyện um cả một vùng, Huy nhìn mà phì cười, bỗng đi qua một shop gì đó, đang nói chuyện nó chợt thấy dáng ai quen quen hình như là hắn thì phải, đi bên cạnh là Trân, tim nó như co thắt lại, nụ cười trên môi tắt lịm ” Chuyện quan trọng của cậu đấy ư ???? Chẵng lẽ………….” nó cuối mặt xuống cười buồn, Huy và Châu thấy nó vậy, thì nhìn xem thữ thì thấy cái cảnh đó, Huy định bay qua đường đấm vào mặt hắn vài cái thì:
- Huy đừng vậy mà nó nắm chặt áo Huy lại.
- Nhưng……………
- Nhi chả có quyền gì ngăn cản cậu ấy đi với ai. Mình về thôi nó kéo tay Châu và Huy về,
Huy tức lắm nhưng không mún nó bùn thêm nữa nên đành thôi. Tên đường về nó không nói câu nào cả, Châu và Huy thay nhau làm trò trước mặt nó, để nó cười, nhưng bù vào là những giọt nước mắt khẽ rơi. Châu và Huy lo lắng lắm, vỗ mãi mà nó chẵng chịu nín, đến nhà nó 2 người đành từ biệt nó ra về. Nó bước vào nhà uể oải, hên là papa và mama chưa về không thì nó cũng chẵng biết nói sao nữa. Nằm dài trên chiếc giường những suy nghĩ lại bắt đầu zấn lên ” Mọi chuyện là sao vậy nhỉ ??? Khánh nói không thích lại đi chơi cùng với chị ấy ??? Sao mình cảm thấy bất an quá, nhưng dù sao tối nay nhất định fãi đi, dù mình nghĩ 80% là Khánh sẽ không tới ” nằm một lúc nó chìm vào giấc ngủ, có lẽ nó đang nạp năng lượng để tối nay tiếp nhận một vết thương nữa chăng ???
Chap 22:
Nó ngủ chưa được 1 tiếng thì giật mình tỉnh dậy, nó sựt nhớ buôỉ hẹn quan trọng lúc 7h, vội chạy nhanh vào phòng tắm, khoãng 40 phút sau nó có mặt trước tủ thay đồ, nó lục toanh cái tủ, quăng wuần áo tùm lum sau một tiếng đồng hồ dài dăng dẳng cuối cùng nó cũng tìm được một chiếc áo đầm ngắn màu đỏ trông đơn giản lắm những cũng làm toát lên được vẻ đẹp ngây thơ của nó
Nó đứng soi mình trông gương làm đủ kỉu dáng:
- Công nhận mình xinh như minh tinh điện ảnh. Hí hí nó nhìn và cười một cách man rợ.
- Mà trong trời lạnh thế này, mặc vầy bị cảm mất. Ơ nhưng mà hông sao có Khánh bên cạnh lo gì lạnh nó tự độc thoại một mình.
Sau một hồi lựa chọn, trang điểm gần 2 tiếng đồng hồ, nó đi xuống lầu không quên vớ túi quà hôm qua mới mua. Nó lê chân xuống cầu thang một cách nặng nề, chắc tại hôm qua bông gân chưa khỏi hẳn. Vừa bước xuống lầu:
- Nhi đi đâu vậy con ???? mama nó nhìn nó cười gian.
- Dạ con có hẹn với bạn nó hồn nhiên trả lời.
- Ơ chậc chậc bạn cơ mama ạ !! Duy từ đâu bay vào ngồi cạnh mama nó.
- Ừ kỳ ghê con nhở !! Bạn gì mà đi trong ngày này cơ chứ ?? mama nó nhìn Duy thắc mắc hỏi.
- Ừ con cũng chả biết nữa, nhưng mà chắc là bạn trai rồi em gái nhỉ Duy nhìn nó đá lông nheo.
- Ơ em……
- Bạn trai gì ??? Em gái con có bạn trai rồi àk ??? mama nó giả bộ ngạc nhiên ngây thơ như con nai tơ.
- Bạn trai nào thế em gái ??? Nói cho mama nghe đi Duy đía vào.
- Ơ em……. nó đỏ mặt, cúi đầu xuống.
- Thui được rồi con trai đừng chọc Nhi nữa, con cứ chọc con gái mama hoài sao nó dám đi chơi với thằng Khánh nữa chứ mama nó giã vờ khiển trách Duy.
- Dạ con biết rồi ạ !!! Ai mà dám chọc ghẹo, kẻo có người sang nhà wánh con chết Duy ra vẻ hối lỗi.
- Hai người thật là………….. Thôi con đi đây chả thèm nói chuyện với hai người nữa nó giẫn giổi giảy nãy bỏ đi.
- Hihihihi nó vừa đi cả mama nó và Duy ôm bụng cười.
- Thôi con cũng đi đây mama ạ !!!
- Con đi đâu. mama nhìn Duy hỏi.
- Con đi hưỡng thụ hạnh phúc trong quá khứ Duy ngữa đầu lên trời cười buồn.
- Con vẫn chưa quên được cô gái ấy sao ???
- Quên sao ??? Con quên lâu rồi mama ạ !!! Duy nhìn mama nó, lại một nụ cười gượng gạo trên môi Duy.
- Con vẫn vậy, vẫn cố chấp, tại sao con không thử nói tình cảm mình ra ??? Biết đâu lại tốt hơn thì sao mama nhìn Duy nghiêm túc cho lời khuyên.
Một không gian im lặng bao trùm căn nhà, Duy không nói gì cả, đứng im nhìn xuống đất:
- Thôi con đi đây ạ Duy như muốn lãng tránh câu hỏi của mama.
Duy bước ra khỏi nhà, đi đến nơi có quá khứ đẹp đẽ mà Duy không thể nào quên được, Duy chỉ mặt một chiếc áo phông mảnh trên người, cái giá lạnh đang xâm chiếm trong Duy, nhưng không lạnh bằng nơi con tim của chính Duy từ lâu đã không được người ấy sưỡi ấm. Còn nó đã ngồi yên vị trước ghế đá cạnh cây thông noel, có lẽ nó đến hơi sớm mới 6h40 thôi, nó hồi hợp lắm cơ, sự hồi hộp lo lắng làm nó quên đi cái lạnh xung quanh mình, khẽ đặt bì quà bên cạnh nó ngồi suy nghĩ vu vơ những ký ức của tuổi thơ đẹp bên cạnh cây thông này:
- Hức hức mọi người đâu cả rồi, sao lại bỏ Nhi ngồi đây một mình cơ chứ, lạnh quá nó ngồi co rúm bên cạnh cây thông, nước mắt ngắn, nước mắt dài.
- Cậu sao lại đi đến đây mà khóc cơ chứ ?? Đã dăn là phải theo mọi người để khỏi lạc cơ mà. một cậu bé chạy đến bên cạnh nó, ngồi cạnh nó, đưa tay lau nhẹ những dòng lệ.
- Hức hức. .Cậ..u đâ…y ro…ồi. Tớ sợ quá nó vừa thấy hắn nhảy nhào vào ôm chặt lấy hắn, vừa nấc vừa nói.
- Thôi ngoan nào đừng khóc nữa !! Chẵng phải tớ đã ở đây rồi sao, nín đi nào hắn ôm chặt nó vào lòng như đang làm giảm nổi bất an sợ hãi trong nó, cũng như sưỡi ấm thân thể bé nhỏ này.
- Cảm ơn cậu !! Hoàng tử của tớ nó khẽ đẩy hắn ra, đưa tay lau nước mắt, rồi nở một nụ cười tươi. Làm chàng hoàng tử đỏ mặt tía tai.
- Cậu đúng là đồ ngốc mà !!! Ai là hoàng tử của cậu cơ chứ ??? hắn khẽ gõ nhẹ vào đầu nó.
- A !! Đau, hức hức cậu oánh tớ không đau tí nào nhưng nó làm um sùm lên.
- Đưa tớ coi nào, có tí vậy cũng khóc, sao mà làm công chúa của tớ được cơ chứ ???? hắn nói rồi khẽ vén tóc lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó.
- Vậy… nếu tớ không khóc nhè sẽ được làm công chúa của cậu sao ?? nó ngây thơ nhìn hắn hỏi.
- Ơ………Tớ chả biết nữa. Thôi đi nào mọi người đang đợi chúng ta đấy hắn nắm tay đỡ nó đứng dậy rồi kéo tay nó đi.
- Ừ hoàng tử của tớ nó cười tươi nắm chặt bàn tay ấm áp đó.
Thế là 2 đứa bé ngây thơ hồn nhiên, đã tự ấn định hoàng tử và công chúa cho riêng mình. Nhưng lịu ước mơ tuổi thơ có được thực hiện trong tương lai.
Trở về thực tại bây giờ đã hơn 7h30, sao hắn chưa đến nhỉ, nó cứ nhìn đồng hồ, trong lòng lo lắng sốt ruột.
8h những cặp đôi cứ lần lượt đi xung quanh nó, họ cười đùa nói với nhau, làm nó thấy tủi thân nhưng chẵng sao mới có 1 tiếng mà, chắc hắn có chuyện gì bận đây, nó vẫn tin như vậy.
9h cái lạnh giá của đêm noel mà chiếc áo mỏng manh trên người nó không thể chóng đỡ được, nó...