định đúng đắn cho tình yêu của mình.
Chap 32:
Duy và Trân cùng đi trên một đoạn đường nguy hiểm, nhưng người thì đi trước, người thì đi sau. Và chả ai nói với nhau lời nào, không khí này làm Duy khó chịu:
- Trân àk bất giác miệng Duy không nghe lời mà đã cất tiếng.
- Gì Trân đáp trả lạnh lùng, không thèm quay đầu lại.
- Em đừng đi nhanh quá kẻo té đó Duy dịu dàng nói.
- Mặc kệ tôi, tôi có chết cũng chẵng liên quan gì anh, xía vào làm gì hả ???? Chẵng biết sao nghe thấy câu nói đó của Duy, Trân muốn lộn cả gan lên, quay lại chữi.
Và không may sao, Trân đã bị vấp phải 1 hòn đá đáng yêu và đặt mình xuống đất. Vì đau quá nên Trân thả tờ bản đồ trên tay, và thế là em bản đồ đã bay theo gió.
- Em có sao không ??? Trân em có sao không ??? Duy cuống cuồng chạy lại bên Trân.
- Trời ơi !! Tấm bản đồ Trân nhìn theo tấm bản đồ tay với với, và nói một cách nuối tiếc.
- Té không lo mà còn lo cho tấm bản đồ Duy nhăn mặt nói.
- Tất cả là tại anh hết đó Trân quay lại nhìn Duy bằng ánh mắt sát khí.
- Hở…. Sao tại anh ??? Duy nhìn Trân với gương mặt ngây thơ đến mức đờ đẫn.
- Tại………. Á đau Trân tức quá cựa cái chân của mình.
- Đưa đây anh coi Trân lo lắng cầm chân của Trân.
- Bỏ ra đi, kệ tôi Trân hất tay Duy ra.
- Đã bảo đưa đây coi mà Duy giận giữ nhìn Trân rồi cuống xuống xem xét vết thương.
Tự nhiên Trân lại sợ ánh mắt ấy, nên ngoan ngoãn ngồi im cho Duy xem vết thương. Gương mặt điển trai của Duy đã lấm thấm vài giọt mồ hôi, ánh mắt chứa đầy nổi lo lắng. Bất giác tim Trân lại nhảy múa ” Mình sao thế này ??? Không được không được rung động trước hắn nữa. Chẵng lẽ mày đã quên nổi đau mà mình phải gánh chịu sao. ” Trân nhìn Duy cười nữa miệng, nhưng trái tim Trân vẫn chưa thôi đập nhanh. Chợt Duy lấy cái ba lô trên vai mình xuống lục lọi kiếm cái gì đó:
- Anh kiếm gì vậy ??? Trân tò mò hỏi.
Nhưng chẵng một lời đáp trả nào, Duy lôi trong ba lô ra một cuộn băng và bông, Duy chăm chú tỉ mỉ dùng bàn tay khéo léo của mình để băng bó cho Trân, Duy đã làm nhẹ nhàng nhất có thể để không làm cho Trân đau thế nhưng:
- A !! Đau Trân nhắm nghiền cả 2 mắt lại.
Sau khi băng bó xong, Duy ngước lên nhìn Trân thì thấy 2 mắt trân đã nhắm chặt lại ” Em dễ thương thật !! Cứ như vậy thì làm sao anh quên được em đây ”, Duy mỉm cười, một nụ cười nhẹ cho giây phúc này:
- Xong rồi mở mắt ra đi Duy đưa tay gõ nhẹ vào đầu Trân.
- Cảm ơn _Trân lạnh lùng nói, rồi vội đứng dậy. Nhưng vì chân bị thương nên vừa đứng lên thì lại té ngồi bệt lại xuống.
- Chân như vậy thì làm sao mà đi được hả ??? Leo lên đây anh cõng đi Duy nói rồi đưa lưng mình ra trước mặt Trân.
- Hứ !! Tôi thà chết cũng chẵng thèm lên cái lưng của anh Trân quay mặt sao chỗ khác nói.
- Vậy sao tiếc thật đó. Hồi sáng anh nghe cô nói, hình như trong rừng này có nhiều ma lắm thì phải Duy đứng dậy làm vẻ mặt nuối tiếc nhìn xung quanh.
- Anh tưỡng anh dọa được tôi chắc _Tuy miệng nói dậy, nhưng mắt của Trân thì dáo dác nhìn xung quanh, tay chân thì run lẩy bẩy.
Nhìn Trân như vậy Duy mém phì cười nhưng cũng kiềm lại.:
- Thôi vậy. Em không muốn đi thì ở lại một mình nhá, anh đi trước đây Duy nói rồi giả vờ quay lưng đi, miệng thì cười gian gian.
Trân nhìn xung quanh, rồi hoảng hồn khi thấy Duy đã đi được 5, 6 bước:
- Nè, anh định bỏ tôi lại đây thật sao Trân hét lên.
- Chứ anh biết làm sao giờ, có người không muốn đi thì đành vậy thôi Duy quay mặt lại, thản nhiên nói.
- Hức…. Tôi xin lỗi, làm ơn cho tôi đi với Trân xụ mặt xuống, lên tiếng năn nỉ.
- Biết làm sao đây ta ???? Tự nhiên bây giờ cảm thấy mệt quá, hết hứng cõng mất tiu rồi Duy lại tiếp tục chọc Trân.
- CÁI GÌ !! Anh quá đáng vừa thôi nha Trân bực mình hét lên.
- Trời, nói đùa thôi leo lên đây Duy nói rồi tiến lại chỗ Trân, đưa cái lưng to phẳng của mình ra trước mặt Trân.
- Hahha có vẻ lúc nào anh cũng đùa với tôi, 4 năm trước cũng vậy, và bây giờ cũng vậy Trân cười khinh bỉ.
- 4 năm trước anh không hề đùa với em bất chợt Duy quay lưng lại, ánh mắt Duy chợt nghiêm túc và chứa chan 1 nổi niềm nào đó.
Trân nhìn anh mắt đó, miệng im bặt:
- Thôi leo lên đi Nói rồi Duy
lại quay lưng ra.
Trân ngoan ngoãn leo lên lưng Duy, Duy cõng Trân bước đi. Cứ thế sau 30phút:
- Nãy giờ anh đi đâu vậy ??? Trân thắc mắc hỏi. Vì cứ thấy cây côi với lại cây cối.
- Anh cũng chẵng biết nữa Duy lắc đầu nói.
- Không biết mà sao anh đi nãy giờ vậy ??? Trân tiếp tục hỏi.
- Ừ thì cứ thấy đường thì đi thôi Duy cười tươi nói.
- Ặc, bộ anh điên hả ????? Trân hét toáng lên.
- Không Duy thản nhiên đáp.
- Tại anh mà chúng ta mất cái bản đồ rồi. Giờ biết làm sao đây Trân nhăn nhó nói.
- Thì cứ đi chứ biết làm sao Duy tiếp tục thản nhiên nói.
- Anh làm như truyện đùa vậy, lỡ lạc thì sao hả ?????? Trân nghiến răng nói.
- Thì anh với em làm người rừng sống chung với khỉ Duy mỉm cười nói.
- Cái gì ??? Giờ mà anh còn đùa được sao Trân bằm môi, nhìn Duy đầy sát khí.
- Ờ ờ thì không đùa nữa, nhưng bây giờ không đi chẵng lẽ ngồi đây chơi àk ?????? Duy cảm thấy lạnh lạnh gáy nên không chọc Trân nữa.
- Ờ ha Trân xù mặt xuống.
- Mà em ngồi im đi lắc lắc nãy giờ nặng muốn chết Duy uể oải nói.
- Vâng vâng tôi biết rồi Trân nhìn Duy trề môi nói.
Duy mỉm cười tiếp tục cõng Trân đi, đi hoài mà chẵng thấy đường ra là lối nào. Một lúc sau bỗng nhiên Duy lại nói:
- Em hận anh lắm àk ?? Duy cười buồn hỏi.
- Tôi…….. Ừ đúng rồi, tôi hận anh hận anh nhiều lắm Trân lập lửng một lúc rồi nói.
- Ừ anh biết rồi làm ơn đừng nhấn mạnh chữ hận, tim anh đau lắm em biết không ????? Duy tiếp tục nói, lần này giọng nói Duy càng buồn hơn.
- Tại sao anh phải đau cơ chứ ??? Trân lại tiếp tục hỏi.
- Bởi vì……………… Anh yêu em câu nói ấp ủ trong lòng Duy bây giờ đã được nói ra. Nói ra làm DUy thoải mái hơn nhiều.
Chap 33:
- Hahhahaha, lần nay anh lại cá cược với ai nữa đây ???????? Trân nhanh gọn nhãy bật xuống người Duy.
- Anh……….. Duy lên tiếng nhưng đã bị Trân chặn lại.
- Thế nào ????? Tôi hiểu anh quá rồi, ”Anh yêu em ”, hahaha nực cười quá đi mất Trân lại tiếp tục cười phá lên một cách chua xót.
- Em thôi đi Duy lấy tay mình nắm chặt tay Trân, rồi dùng ánh mắt của mình xoáy sâu vào mắt trân.
- Việc gì tôi phải nghe lời anh ??? Anh tưỡng rằng tôi sẽ bị lừa một lần nữa sao ??? Không bao giờ, không bao giờ Trân giương đôi mắt câm phẫn nhìn Duy.
Bất ngờ Duy kéo Trân về phía mình và đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi của người con gái mình yêu. Trân có hết sức thoát ra khỏi nụ hôn đầy mê lực này, nhưng tất cả chị là vô ích, sau một lúc chống cự, Trân cũng thả lỏng người để chìm đắm trong nụ hôn của Duy. Hai trái tim như chung một nhịp đập.
Một lúc sau, Duy mới rời khỏi đôi môi của Trân thì ngay lập tức nhận được một cái tát giáng trời từ Trân, vệt bàn tay hiện hữu trên khuôn mặt không tỳ vết của Duy. Duy đưa tay sờ vào má:
- Anh làm gì vậy ??? Trân đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn Duy.
- Hôn Duy đáp ngắn gọn, mắt vẫn đăm chiu nhìn Trân.
- Thật sự thì anh muốn gì đây ???? Trân lạnh lùng nói.
- Anh muốn gì ư ??? Anh muốn trái tim của em Duy nhìn Trân trả lời thẳng thắng.
- Trái tim của tôi chưa bao giờ thuộc về anh, bây giờ và mãi mãi Trân giương đôi mắt cương quyết nhìn Duy.
- Em nói dối, nếu em không còn yêu anh, vậy tại sao lúc nãy em lại đáp nhận nụ hôn của anh, Tại sao hả ?????? Duy như muốn nhận mạnh chữ tại sao.
- Tôi……………. trân cảm thấy lúng túng, ngay chính bản thân mình Trân cũng chẵng biết tại sao mình lại như vậy.
- Em trả lời đi chứ ???? Duy hét lên một lần nữa.
- Tôi……………….Việc gì tôi phải trả lời anh cơ chứ ??????? Trân nói rồi quay ngoắc định bỏ chạy, để trốn tránh hết tất cả.
Nhưng cánh tay lực lưỡng của Duy lại không để điều đó xảy ra, Duy nhanh chóng kéo Trân lại và ôm Trân vào lòng:
- Anh buông tôi ra, anh muốn gì nữa đây Trân òa khóc.
- Xin em đừng như vậy nữa. Hãy thử một lần nghe theo lời trái tim mách bảo đi Duy thì thầm vào tai Trân.
- Tôi………………….. nước mắt Trân vẫn không ngừng rơi.
- Anh xin lỗi trước đây là anh sai, nhưng anh yêu em, yêu em bằng cả trái tim này. Làm ơn hãy tha lỗi cho anh Bàn tay Duy rung rung, nhưng vẫn ôm chặt lấy Trân, vì sợ rằng mình sẽ để vụt mất người con gái mình yêu thương.
- Tại sao cơ chứ ??????? Tại sao tôi lại yêu anh đến như vậy Trân òa khóc thật to và cũng ôm chặt lấy Duy.
Một lúc sau khi tình củm, hai người ngồi cạnh nhau trên một phiến đá bé tẹo:
- Anh bảo anh yêu em vậy anh yêu em từ lúc nào trân tò mò hỏi.
- Từ 4 năm trước Duy cười dịu dàng.
- Sao cơ chẵng phải lúc đó anh…………. Trân chưa kịp nói hết thì:
- Đúng vậy lúc đầu nghe mấy thằng bạn nói anh chỉ tò mò về em, và rồi tham gia trò cá độ ngốc nghếch ấy, nhưng sau khi tiếp xúc với em, nói chuyện với em, nhìn em cười, trái tim anh thật sự đã bị đánh mất Duy vừa ngắm Trân, vừa luyên thuyên nói.
- Vậy tại sao khi đó anh lại không đuổi theo em ??????? Trân tiếp tục hỏi.
Chắc mọi người thắc mắc khi đó là khi nào phải không ạ ??????? Thế thì chúgn ta cùng quay lại:
Ngày hôm đó là một ngày mưa âm u. Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Trân nhanh chân chạy qua lớp Duy và tình cờ đã nghe được một mẩu chuyện làm trái tim Trân tan nát:
- Xem ra mày với con nhỏ đó tiến triễn tốt nhỉ ???? thằng bạn thứ nhất của Duy hỏi.
- Ừ Duy mỉm cười hạnh phúc.
- Ôi trời thế là 200k iu quý của mình ra đi rồi thằng bạn thứ 2 than vãn.
- Đây tiền đây sòng phẵng cả 2 thằng bạn của Duy xòe tiền trước mặt Duy.
- àk ờ Duy nhận số tiền này một cách miễn cưỡng và cảm thấy có lỗi với Trân.
- Mà có khi nào mày thích con nhỏ đó thật rồi không nhỉ ?????
- Tao………………………… Duy lập lờ.
- Vậy là đúng rồi. Chẵng biết thằng nào bảo rằng đây chỉ là một trò chơi nhỉ ?????? Mày chỉ được cái miệng là giỏi Cả 2 tụi nó nhìn nhau cười gian.
- Không phải vậy, đúng vậy chỉ là trò chơi thôi, trò chơi tụi mày hiểu hông ???? Đụng chúng lòng tự ái của mình, Duy hét lớn lên.
hai từ ” trò chơi ” như sét đánh bên tai Trân, nước mắt lại vô tình rơi trên đôi mi, Trân vô tình đụng nhẹ vào cánh cửa, và gây ra tiếng động làm cả 6 con mắt hướng nhìn ra, thấy vậy Trân bỏ chạy thật nhanh. Duy như đơ ra nhìn những giọt nước mắt ấy, tim Duy vỡ tan, và từ lúc ấy Duy biết mình đã sai. Duy tuôn bước chạy theo nhưng 2 thằng bạn lại níu Duy lại:
- Chẵng phải mày bảo không thích nó ????
- Tụi bây buông ra Duy giật mạnh tay của tụi nó ra rồi lao nhanh về hướng Trân chạy.
Quay lại hiện tại:
- Sao mà không có đuổi theo, lúc ấy anh đã chạy tìm em ở khắp mọi nơi, nhưng chẵng thấy đâu. Rốt cuộc là em đã trốn ở sứ sở nào vậy ???? Duy tò mò hỏi.
- Em…………………….. Em ở trong nhà vệ sinh nữ, thì sao mà anh tìm ra chứ Trân nhìn Duy nhe răng cười.
- Trời, bó tay em luôn Duy mỉm cười, một nụ cười của hạnh phúc thật sự.
- hì hì, mà mình đi thôi, anh định ngủ ở đây thật àk ????? Trân tinh nghịch hỏi.
- Ờ mình đi thôi, leo lên nào Duy đưa cái lưng về phía Trân.
Trân nhảy phịch lên lưng Duy làm duy suýt ngả:
- Nhỏ này !! Duy nhăn mặt nói.
- Hì hì Trân tiếp tục cười, lần đầu tiên sau 4 năm Trân cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong mình thế này.
- Em nặng thật đó, về giảm cân đi là vừa Duy đưa lời châm chọc.
- Nặng nè !! Trân đưa hai tay véo 2 tai của Duy.
- Oái oái đau Duy hét lên.
- Cho chừa cái tội chê em Trân gõ đầu Duy nói.
- Thôi cho anh xin, chả zám chọc ghẹo gì em nữa đâu Duy hoảng sợ nói.
- Ừ biết điều ý, hehe Trân cười ghê rợn.
Duy cứ cõng Trân đi trong hạnh phúc mà chẵng có tấm bản đồ trong tay. Có lẽ họ đã bị hạnh phúc che lấp mất rồi.
Chap 34:
Nó và hắn đi trên một đoạn đường, vai kề vai, nhưng chẵng ai nói với ai câu nào. Nó vừa đi vừa chăm chú nhìn tấm bản đồ, còn hắn thì cứ việc đi theo nó, quan sát từng tí một. Tại lúc sáng nên bây giờ chân của nó còn đau, nó lê từng bước nặng nề. Hắn quan sát nãy giờ và cũng nhận ra điều đó:
- Chân cậu còn đau àk ?????_Khánh từ tốn hỏi.
- Àk không hết đau lâu rồi nó quay sáng ngại ngùng nói.
- Sao cậu lại nói dối, lại kia tớ xem thử nào hắn nói rồi chỉ tay về phía bên kia.
- Thôi tớ không sao đâu nó quay sang cười trừ.
Bất ngờ hắn bế xóc nó lên làm nó chẵng kịp phản ứng gì. Đến nơi hắn đặt nhẹ nó ngồi xuống, còn hắn thì quỳ gối xuống, nhìn chằm chằm vào chân nó, rồi đưa tay nắm lấy chân nó. Nó khẽ rụt chân lại, nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy chân nó, nhìn kỹ vết thương, khẽ đưa tay lên gãi cầm như đang suy nghĩ gì đó:
- Cậu ngồi im đây nha, tớ đi tìm cái này tí rồi về liền hắn đứng dậy nhìn nó nói.
- Cậu tìm gì vậy ???? nó thắc mắc hỏi.
- Một loại cỏ, ngồi im chờ tớ đấy _hắn nói rồi quay lưng đi.
Nó ngồi sau nhìn dáng hắn xa dần, lòng thầm nghĩ ” Sao cậu ấy lại quan tâm mình nhỉ ?? Chắc tại là bạn bè thôi, đúng vậy rồi, mình đừng suy nghĩ hay hy vọng gì nữa ” nó cười buồn nhìn vào cái chân, nơi hơi ấm từ bàn tay đó vẫn còn vương vấn. Nó ngồi suy nghĩ vu vơ, một cơn gió mạnh từ đâu khẽ ùa tới làm chiếc mũ trên đầu nó bay đi, nó mất hồn chạy theo với lấy chiếc mũ. Dốc núi trơn cộng với chân bị đau làm nó chới với ngã, vừa lúc đó hắn vừa về tới tay cầm một chùm cỏ trên tay miệng cười toe toét, ngước đầu lên nhìn thấy nó gần té hắn quăng hết tất cả trong tay, vội chạy lại đỡ nó, nhưng không may hắn bị trựơt chân, nên cả 2 bị té xuống dốc, hắn ôm chặt lấy nó trong tay như đang bảo vệ một thứ gì đó quan trọng và quý giá. Cả 2 người lăn xuống dốc, hên sao đáp đúng ngay bãi lá khô, nên chẵng bị thương gì nặng, nó sợ quá nên đã ngất xĩu.
Vừa đáp xuống tới nơi mặc kệ vết thương bầm tím đầy người, hắn nhìn nó lay lay:
- Nè ngốc cậu có sao không vậy ?????_hắn lầm bầm, lầm bầm.
Không một tiếng trả lời, 2 mắt no vẫn nhắm nghiền càng làm hắn hoảng sợ hơn. hắn ngước lên nhìn xung quanh, thì chộp được ngay một tán cây rộgn, hắn vội vàng bế nó lại. Miệng không ngừng lẫm bẫm ” Cậu sẽ không sao, không sao, không sao ”. Đến nơi hắn đặt nhẹ đầu nó tựa vào thân cây, còn hắn thì ngồi bên cạnh, nhìn nó chăm chú và lấy tay lau mồ hôi trên trán nó, và một lần nữa trái tim của hắn lại đập loạn xạ trước vẻ đẹp ngây ngô của nó. Hắn ngừng lau, nhìn nó say mê, lâu lâu ánh mắt đó lại thoáng lên một nổi buồn chất chứa bao ngày. Tiến lá xào xạc làm hắn giật mình thức tỉnh, hắn lật đật đưa mắt quan sát khắp người nó để chắc chắn rằng không có một vết thương nào trnê người nó. Hắn ngước nhìn lên bầu trời, có vẻ là sắp xẩm tối mất rồi, bây giờ hắn mới để ý toàn thân mình đều đã bầm tím cả. Nhất là gần mắt cá chân, chẵng biết lúc nãy xước chúng gì mà máu cứ ứa ra. Hắn nhìn thân thể mình rồi bật cười ” Hahah, ngay cả bản thân mình, mình cũng chẵng quan tâm bằng cô ấy. Bây giờ mới thấy rằng tình yêu là mù quáng ”. Trong lúc ấy nó khẽ nhăn mặt, cựa mình, cố mở đôi mắt ra:
- Cậu có sao không ????? hắn vừa nghe thấy động tĩnh, quay sang lật đật hỏi.
- Ưm…..Sao tụi mình lại ở dưới này ??? nó nheo mắt nói.
- Lúc nãy chúng ta bị té xuống này đó thôi Hắn giãi thích cho nó hiểu.
Nó ngồi ngẫm nghĩ, và chợt nhớ ra:
- Xin lỗi xin lỗi cậu, tại tớ mà chúng ta ra như thế này nó hối hả cuối đầu xin lỗi hắn.
- Không sao đâu hắn mỉm cười nói.
- Ừ, vậy giờ mình leo lên đi nó cười buồn nói.
- Không được đâu, bây giờ sẫm tối rồi, chúng ta mà leo lên thì nguy hiểm lắm, cứ ở đây chờ mọi người tới hắn từ tốn nói.
- Nhưng mà……………. nó cố gắng nói.
- Không sao đâu nhất định mọi người sẽ tới mà. Nếu không tớ sẽ bảo vệ cậu hắn mạnh miệng nói.
Vừa nghe thấy vậy nó đứng hình trong 10s, thấy vậy hắn chợt nhận ra lời mình nói, vội quay sang chỗ khác.
” Cái gì cơ ????? Cậu ấy nói sẽ bảo vệ mình ư ?? Mình có nghe lầm không nhỉ ????? ” Nó như không tin vào tai mình.
‘ Mày vừa nói cái quái gì vậy Khánh ?? Quê chết đi được, phải đính chính lại thôi ” như có vẻ an tâm với quyết định của mình hắn quay sang nói với nó:
- Àk… Ờ tụi mình là bạn bè của nhau đúng không ???????? Bảo vệ nhau là chuyện bình thương thôi mà hắn gãi đầu nói và mắt vẫn không dám nhìn nó.
- Ừ đúng rồi nó nói trong thất vọng.
Thế là không gian yên tĩnh lại chiếm đến.
” Mình đã quá ngốc, tại sao lcú nào mình cũng nuôi hy vọng, để rồi nhận lấy một thất vọng ê chề. Hãy thoát khỏi giấc mơ đi Nhi àk !! Giấc mơ hạnh phúc sẽ không đến với mày đâu ” Nó thầm nghĩ lòng đau nhói cùng với một nổi buồn vợi vợi.
” bạn bè àk ??? có lẽ mình nói cũng đúng, biết đâu không lâu nữa cô ấy sẽ thích người khác thì sao. Chẵng hạn như tên Huy gì gì đó, tuy mình không thích hắn nhưng hắn là người tốt, có lẽ Nhi sẽ thích hắn thôi ” Hắn nghĩ tới chuyện đó, mà tim như xé ra từng mãnh.
Cả hai cứ im lặng để cho thời gian trôi đi một cách thầm lặng. Ngồi được một lúc, nó như phát hiện ra thứ gì đó, bất ngờ đứng dậy. Thấy vậy hắn nói to:
- Cậu đi đâu vậy ??? hắn la lên.
- Suỵt nó đưa tay lên môi làm dấu bảo hắn im lặng.
Còn nó thì tiến ra bên kia, nó thích thú khi thấy vô số con đom đóm đang bay trong bầu trời đêm. Nhưng con đom đóm thấp lên trong màn đêm một ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng tuyệt đẹp, làm nó thích thú vô cùng. Nó quên cái chân đau cứ vừa đi vừa ngắm.
hắn thấy vậy thì cũng đi theo, nhìn nó dưới ánh đom đóm càng làm toát lên vẻ đẹp của nó, trong mắt hắn dù muôn ngàn con đom đóm đi chăn nữa, thì nó vẫn sáng nhất. Hắn thích thú đứng gần đó ngắm nhìn nó. Bất chợt vết thương của chân lại lên tiếng làm nó suýt ngã, hắn từ xa bay như phim lại, và một lần nữa hắn lại dùng vòng tay của mình đỡ nó, cả 2 nhẹ nhàng tiếp đất. Nó nhìn hắn chớp chớp mắt, 2 trái tim đập loạn xạ, bỗng có một cảm giác gì đó đi qua hắn làm hắn chẵng thể nào kiềm chế nói. Cuối mặt xuống gần nó, 50 cm, 40 cm, 30cm, 20cm, 10cm. Mỗi lần hắn cuối xuống làm tim nó như ngừng đập, khi khoảng cách 2 bờ môi chỉ còn 3 cm thì………………………………………..
Chap 35:
- NHi Ơi !!! Khánh ơi !! Tiếng vọng của nhiều người vang xuống.
Làm hắn sực tĩnh và phát giát ra được hành...