* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Như Một Cơn Gió Lạ Full

ấy.
- Không sao đâu em. Em nghĩ ra cách gì cứ Nô Đen chưa?
Nguyên không nói gì, đứng dậy đi về phía Nô Đen. Nô Đen cũng mệt quá rồi, hai ngày không biết có được cho ăn đầy đủ không, lại còn bị trói theo kiểu đứng không đứng được ngồi không ngồi được thế kia.
Và rồi, Nguyên ngồi xuống, đưa tay về phía trước, mắt em nhìn về phía Nô Đen rất lâu. Lặng im! Tôi và Minh cùng đứng nhìn một cách chăm chú. Nguyên bắt đầu dựng tay trái lên theo phía thẳng đứng, tay phải em chuyển động ngược chiều kim đồng hồ xoay vòng quanh tay trái ấy. Nô Đen theo dõi Nguyên làm rất lâu. Tôi cảm thấy đôi mắt Nô Đen căng ra cố gắng hiểu những gì Nguyên truyền đạt. Cuối cùng sau gần mười phút kiên nhẫn, Nô Đen đã bắt đầu di chuyển. Bé cố gắng lách qua khe hở giữa chậu cây đặt sát tường – chậu cây đang xích bé – để đi vòng quanh chậu cây ấy, bởi sợi xích đang trói bé đã bị Ly cuốn rất nhiều vòng quanh chậu. Nguyên đã chỉ đúng, chỉ cần Nô Đen đi vòng quanh gỡ hết các vòng xích là em có thể tiến đến gần chúng tôi thêm một chút. Mỗi lần Nô Đen vượt qua được khe nhỏ giữa chậu cây, tôi và Minh gần như nhảy cẫng lên một cách hạnh phúc khó tả. Trái tim tôi đập rộn ràng trước một cảnh quá sức bình thường mà không hẳn ai đã từng được trải nghiệm qua. Nô Đen vừa đi vừa ngoảnh mặt nhìn về phía chúng tôi, lưỡi bé thè ra như trêu đùa rằng: “Nhìn này, em giỏi không?”. Nguyên áp sát khuôn mặt lấm mồ hôi và bụi vào tấm lưới sắt mà giục Nô Đen: “Nhanh lên, lại đây với chị nhanh lên!”
Sợi
xích dài hơn một mét. Nô Đen đã thành công, mặc dù hai bên sườn em xước sát hết cả do lách qua tường xi măng sần sùi. Chúng tôi đã có thể chạm vào em sau bao lo lắng và sợ hãi về một kết cục không tốt đẹp.
- Em ổn chứ Nô hư thân mất nết?
Nô Đen cứ liếm tay Nguyên liên tục, đuôi em vẫy cuống quýt và có phần sốt sắng. Tay tôi dài hơn, nên tôi với người tháo mắt xích ở cổ Nô Đen ra. Bé mừng quýnh, chạy nhanh về phía chúng tôi đến mức lao “queng” một cái vào thanh sắt. Bây giờ điều khó khăn duy nhất là ép người Nô Đen qua khỏi khe hở giữa các thanh sắt với nhau. Thân hình Nô Đen khá lớn cho với khoảng cách eo hẹp ấy.
- Nguyên ơi đứng tránh ra anh xem nào!
Tôi và Minh chọn một thanh sắt nhìn có vẻ yếu nhất rồi kê kìm sắt vào giữa, dùng hết sức đẩy cong hai thanh sắt về hai phía ngược nhau để tạo ra một lỗ hổng lớn ở giữa. Chẳng mấy khi động tay vào việc nặng nên tôi vừa làm vừa thở. Mồ hôi túa ra ướt hết tóc, tay thì đỏ rộp lên. Nô Đen ngoan ngoãn dựa đầu vào tay Nguyên chờ đợi. Sau khi đẩy hết sức có thể, Nguyên nhẹ nhàng bế Nô Đen lên thử, vẫn hơi nhỏ so với bé. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Gần trưa. Ly sắp về rồi. Chúng tôi đành phải ép đầu và bụng Nô Đen cho bé lách qua. Nô Đen cắn răng chịu đựng chứ không hề la một câu nào mặc dù tôi biết rằng bé vô cùng đau đớn. Nguyên gần như khóc đến nơi sau khi Nô Đen lọt được đầu qua khe hở rồi hóp bụng để qua nốt phần thân. Đôi mắt đỏ của em làm tôi lúng túng, thành ra tay tôi luống cuống lôi mạnh, Nô Đen kêu ẳng lên một tiếng rồi lọt người phi về phía trước, ngã dúi dụi vào bụng Nguyên. Cả bốn chúng tôi reo ầm lên như vừa chinh phục được kỉ lục đặc biệt nhất của thế giới. Minh cười, tôi cười, Nguyên cười, Nô Đen cũng cười rơi nước mắt, rối rít gặm ngón tay Nguyên.
Tôi ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Vậy là lũ quỷ nhỏ nhà tôi con nào cũng được an toàn. Nguyên ôm Nô Đen cười tít mắt, chẳng để ý gì đến xung quanh khi tôi mà Minh cố gắng dọn dẹp hiện trường sao cho đỡ bị Ly nghi ngờ nhất. Vừa mới đẩy thanh sắt cho nó cong giờ lại phải hì hục bẻ kìm nắn lại. Hãi đến mức sau này tôi không bao giờ dám đặt làm hàng rào sắt ngăn cách nhà mình với nhà hàng xóm nữa. Chúng tôi thu vén đồ đạc rồi đi vào nhà, ngồi ngắm Nô Đen và Lem “hỏi thăm” nhau. Nguyên đã cười rồi. Nụ cười khiến tôi … (đôi khi) run rẩy. Quen em, tôi mới hiểu hết được ý nghĩa của câu nói: “Đường cong đẹp nhất của người con gái là nụ cười”.
Bình yên lại ùa về đầy ắp trái tim dễ hoảng loạn của tôi. Có chăng chỉ vì một nụ cười? Có nhiều lúc muốn đi tìm lí do vì sao lại yêu sao mà quá khó? Những cơn mệt mỏi khó chịu của trận ốm vẫn bám theo tôi dai dẳng khiến mắt tôi hoa lên. Muốn gục vào vai Nguyên mà nghỉ ngơi. Tại vì sao? Tôi có thể tìm đến giường hoặc ghế để đặt lưng nằm nghỉ cơ mà? Là vì sao? Vì sao tôi lại nghĩ đến Nguyên đầu tiên? Vì sao lại tìm em khi tôi cần chỗ dựa? Thậm chí tôi còn ước giá như được quan tâm chăm sóc như Nô Đen thì hạnh phúc biết mấy. Và rồi càng lúc tôi lại càng nhận ra rõ ràng, tôi nghĩ về Nguyên quá nhiều, hơn cả tôi tưởng tượng.
- Ngày trước tại sao Nhật bỏ trường Y vậy?
Câu hỏi bất ngờ của Minh kéo tôi về hiện thực. Tôi giật mình choáng váng:
- Ơ, sao… sao cậu biết?
- À ừ, ngày trước tớ có biết về Nhật, nhưng chắc Nhật không để ý. Chỉ muốn biết lí do tại sao Nhật đã rất cố gắng theo đuổi ước mơ rồi lại bỏ cuộc giữa chừng thôi.
Minh là ai? Là ai mà lại biết nhiều về quá khứ của tôi đến vậy? Một lần nữa câu hỏi của Minh lại đẩy tôi xuôi ngược theo dòng thời gian từ hiện thực lội về quá khứ. Một mảng ký ức tôi đã lãng quên nó rất lâu rồi. Tưởng như không còn nhớ, tưởng như không còn tồn tại. Nhưng ký ức đâu có thể biến mất dễ dàng như thế? Nó chỉ như một ngăn kéo cuối tủ, lâu lắm chẳng hề được mở ra, rồi cũng sẽ có lúc bạn phải chạm tay vào lớp bụi của thời gian đã phủ mờ lên nó, để tìm lại những gì ta đã vô tình bỏ quên.
Và tôi, nhờ một người bạn có duyên gặp gỡ trong cuộc đời này, hôm nay, tôi đã có dịp phủi bụi, và mở lại ngăn kéo ký ức của riêng mình…
Chap 13. Quá khứ ám ảnh
Minh im lặng chờ đợi câu hỏi từ phía tôi. Nhưng tôi biết nói gì với cậu ấy? Tôi bỏ nghành Y vì không chịu được áp lực ư? Vì có những điều khiến tôi sợ hãi ư? Vì có những trải nghiệm khiến tôi ám ảnh? Như thế hóa ra đi nói với người ta rằng tôi là một thằng đàn ông có trái tim ẻo lả và lý trí vô dụng? Giá như Minh đừng tò mò quá về cuộc sống người khác như vậy.
- Mình về thôi anh Nhật!
Nguyên nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt tôi, em vuốt ve Lem một lát và xin Minh một chiếc khăn mặt để cuốn Nô Đen rồi chìa tay về phía tôi:
- Đứng dậy nào chàng trai!
Tôi ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của Nguyên. Cứ nhìn như thế, tôi mệt đến mức không còn sức đưa tay ra. Em thấy vậy nên cúi xuống tự cầm lấy tay tôi kéo lên. Tôi cố tình ngã về phía Nguyên, rồi ngả người đứng dựa vào vai Nguyên ăn vạ. Em hốt hoảng gọi tôi: “Anh sao thế Nhật? Anh còn tỉnh không vậy?”. Tôi thì thầm: “Ngất rồi!”. Nguyên đẩy tôi vào tường, lườm tôi nghiêm khắc: “Anh biết đùa kiểu thế từ bao giờ thế? Đi về thôi”. Nói rồi em cầm tay tôi dắt ra ngoài cửa. Minh cứ đứng một góc nhìn tôi tủm tỉm cười. Cậu ấy tiễn tôi và Nguyên về, không quên để lại cho tôi một lời hứa hẹn:
- Khi nào rảnh tôi mời Nhật cafe nhé!
Tôi không quan tâm lắm. Giờ đây điều mong muốn duy nhất trong tôi là trở về nhà. Chở Nguyên đằng sau, em vừa đi vừa hát. Con gái khi vui thích hát nhỉ. Tôi chóng mặt và hoa mắt, nhưng vẫn cố lái xe chậm chậm và điềm tĩnh. Bởi tôi đang mang đằng sau lưng hai báu vật vô giá. Nguyên thi thoảng lại ngó sang bên vai phải tôi và hỏi: “Anh có khỏe không đấy?”. Tôi trả lời: “Ở, khỏe!”. Nhưng kì thực lúc ấy tôi mệt muốn ngã ra đường. Vừa mới ốm dậy hai ngày mà phải dầm mưa rãi nắng cùng em suốt, đêm không ngủ. Đầu óc tôi đau như bị ai đấm bằng một lực rất mạnh. Bỗng tôi thấy một bàn tay nhỏ nhắn lần mò bám chặt bên sườn. Nhìn xuống, tay Nguyên để yên giữa những nếp áo sơ mi của tôi, tìm chỗ bám. Em sợ ngã à? Đường đâu có ổ gà? Tôi cũng không chạy ẩu?
- Anh đi cẩn thận nha. Không khỏe thì để em lái xe cho.
- Không anh ổn mà!
Nguyên vẫn để tay ở phía eo tôi. Mồ hôi tôi cứ đổ ra ướt hết lưng. Tôi bối rối như lần đầu tiên bị (được) con gái chạm vào người. Tay phải tôi nắm chặt tay ga. Đi xe mà như đang bay. Phải cố gắng lắm mới lái xe theo đường thẳng được. Nguyên vẫn cười khúc khích hát cho Nô Đen nghe đằng sau. Còn tôi thì cố ngồi thẳng người và giữ yên để bàn tay em đừng trượt khỏi tôi. Em đã đưa tay ra nắm lấy tôi trước, thì đừng bao giờ buông em nhé!
Vừa mở cửa vào nhà, mèo Mướp đã từ đâu phi thẳng lên tay tôi, nằm gọn gàng yên trí trong lòng tôi, nhìn Nusi đầy thách thức. Nô Đen sủa inh ỏi khi nhìn thấy cái ổ ấm áp của em ở góc nhà. Tôi không biết làm thế nào để tả được niềm vui của lũ quỷ nhỏ lúc ấy. Chúng nó mỗi con gào thét một kiểu, nhảy nhót cào cấu tứ tung. Nguyên đứng cạnh tôi và chỉ cười. Biết so sánh như nào bây giờ? Quả thật lúc đó tôi đã nghĩ rằng, tôi và em, như hai vợ chồng, đứng ngắm nhìn những đứa con của mình vui đùa trong hạnh phúc. Có gì bình yên hơn thế?
Tôi mệt quá, đứng dựa vào Nguyên để lấy điểm tựa. Em nghĩ tôi đùa, nên đẩy tôi mạnh về phía tường. Bị bất ngờ, tôi trượt ngã xuống nền nhà. Và cứ thế lịm đi không biết gì nữa. Chưa kịp chơi đùa với lũ quỷ nhỏ, chưa kịp an ủi dỗ dành chào đón chúng trở về. Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại. Chỉ nghe thấy tiếng Nguyên hốt hoảng gọi tên tôi, em nâng tôi dậy, ôm tôi trong lòng và liên tục gọi tôi tỉnh lại. Chỉ đến đó thôi, rồi mọi thứ xung quanh tôi trở nên im lặng hoàn toàn…
***
Năm năm trước, tôi là một thằng sinh viên trường Y!
Ngày ngày vùi đầu vào sách vở, lý thuyết, bài tập, thực hành. Giầy tôi mòn dẹt cả đế trên con đường đi từ nhà tới lớp. Trái tim tôi đã từng có thời gian cháy bỏng ước mơ một ngày nào đó được mặc lên người chiếc áo bluse trắng và làm công việc cứu người ngày này qua ngày khác. Tôi vẫn thường được đặc cách đi cùng thầy giáo vào những ngày nghỉ, để theo dõi và ghi nhớ cách thầy tiếp xúc với các thầy xác.
- Thầy xác là các xác người được ngâm phoocmon, phục vụ cho việc tìm hiểu và thực hành của sinh viên.
- Họ là ai mà lại hiến xác vậy thầy?
- Cũng nhiều! Thầy xác cũng muôn vàn nhân cách khi họ sống. Có thể là một nhà khoa học, có thể là bác sĩ, trước khi mất họ viết đơn xin hiến xác phục vụ y học. Có thể là người bị tai nạn không người nhận. Hoặc thậm chí là các tử tù muốn chuộc lại lỗi lầm họ đã mắc phải, họ viết đơn, người thân của họ đồng ý và rồi xác họ được chuyển về đây sau khi hành hình. Nghe thì có vẻ ghê nhưng năm nào cũng có người hiến xác, được đưa về đây, có thể xẻ ra làm tiêu bản riêng hoặc ngâm cả cơ thể trong bể phoocmon để không bị thối rữa, giữ nguyên được các cơ quan, mô bào cho sinh viên học tập nghiên cứu. Chú ý vào nhé Nhật. Thầy chỉ chỗ nào phải nhớ, đừng quên đấy!
- Dạ! Nhưng thầy ơi, khi tiếp xúc và nghiên cứu xác xong thì sao?
- Mỗi năm vào ngày thầy thuốc hoặc xá tội vong nhân, các bệnh viện lại tổ chức một đám ma chung đem thiêu các tiêu bản cơ thể. Chúng ta tiến hành các lễ nghi như một đám ma thật với tấm lòng biết ơn họ đã hi sinh vì mục đích nghiên cứu cho khoa học.
***
Bốn năm trước, trên bàn nhậu…
- Bọn mình vất vả hơn Nhật nhiều. Phải học thuộc lòng cấu tạo toàn bộ cơ thể của động vật. Mà nào có ít? Chó, mèo, gà, vịt, ngan, ngỗng, bò, trâu, lợn, ngựa… Thậm chí có thằng học điên quá nó quay sang học cả giải phẫu hổ! Bọn mình cũng học trên cơ thể các con vật. Bọn nó nếu so sánh cũng chẳng khác gì những người thầy xác của dân Thú y. Nhưng nếu bảo được biết ơn như những Nhân y, thì không có đâu. Sau mỗi buổi học mà phải mổ xẻ, thì kết cục những người thầy ấy được chốt lại trên mâm rượu của cả lớp!

Là câu chuyện của Minh. Chắc chắn là của Minh. Hình ảnh bé con con của cậu ấy ngày xưa hiện về trong tâm trí tôi rõ mồn một. Cậu ấy ngồi cạnh tôi, bá vai bá cổ và giục tôi uống nốt cốc bia còn bỏ dở. Tạm thời tôi không hiểu vì lí do gì mà tôi lại quên cậu ấy, thậm chí khi gặp còn chẳng thể nhận ra và nhớ lại một chút gì của quá khứ.

- Chúng tớ chẳng nghĩ được gì nhiều như Nhật đâu. Chỉ lo học gạo để trả bài thầy. Xong buổi thực hành nào cũng háo hức, thằng nọ í ới thằng kia đi lấy rơm, thằng này đi đặt chỗ căng tin, thằng nọ đi mua rượu. Chỉ đến khi được theo thầy đi chữa trị chó cho khách, gặp nhiều ca bệnh, trải qua nhiều cảm giác kì lạ lắm. Có lần tận tay đỡ cho một bé chó Cocker đẻ 4 em, sinh xong thì chó mẹ chết vì yếu quá. Mình phải chăm mấy đứa nhỏ, mới nhận ra loài nào cũng đáng có một cuộc sống tử tế như nhau. Mà cún con nhìn thương lắm, mình cho ngón tay vào miệng nó, nó tưởng vũ mẹ, cứ mút chùn chụt. Từ lúc ấy thì bọn bạn có bảo đi nhậu chó mèo gì tớ cũng gạt đi cả.
- Bọn mình đang ngồi đây lảm nhảm cái gì thế Minh? Như hai thằng khùng bàn chuyện nhân đạo vậy?
- Thì thấy cậu buồn nên kể lung tung. Thôi gạt phắt đi. Thương thì làm gì được đâu. Chỉ có thể xoa đầu nó an ủi: “vì đồng loại nhé em!”.
- Ờ. Vì đồng loại… Vì đồng loại!

Trong những cơn mê sảng sâu và dài hun hút, tôi vẫn nghe thấy giọng của Nguyên, thanh âm trong trẻo ấy dội vào lòng tôi một cảm giác yên bình khó tả. Nhưng chẳng thể nào mở mắt ra được. Chỉ cảm nhận được bàn tay mát lạnh của em chạm vào má tôi một lúc, rồi tôi lại lịm đi. Tâm trí tôi, trái tim của tôi, bị quăng quật giữa hai ranh giới, quá khứ và hiện tại…

Hôm đó là một ngày bình thường trong những tuần học đầu của năm học thứ hai, chúng tôi học thực hành giải phẫu với bài tập mổ chó. Đây là bài tập chúng tôi mong đợi nhất cả kì này. Với sinh viên Y hai năm học đầu tiên thì mổ chó là cả một sự trải nghiệm đáng tò mò, và với tôi cũng vậy. Từ khi học sinh vật những năm cấp 1, 2, tôi đã luôn đạt điểm tuyệt đối với những bài thực hành mổ giun, ếch. Vậy nên cảm giác háo hức khi sắp trải qua một bài tập lớn đánh dấu sự trưởng thành của đôi tay trong thời gian học nghề khiến tôi hồi hộp và chờ đợi rất nhiều.
Viện giải phẫu 8h sáng, sinh viên có mặt đông đủ, thầy giáo tôi giảng cho lớp nghe tổng quát lý thuyết các phần của cơ thể động vật, nhưng hầu như chẳng đứa nào vào đầu được. Ở tuổi ấy, chúng tôi chưa hiểu được hết sự nguy hiểm khi không hiểu hết lý thuyết mà đã bắt tay vào thực hành nó lớn như thế nào. Thầy tôi giảng kĩ phần ruột phúc mạc để chúng tôi được biết vị trí những phần này cấu tạo tương tự như ở người nên cố gắng quan sát. Sau khi học lý thuyết nửa tiếng, thầy cho cả lớp xuống sân để thực hành. Dưới sân đã kê sẵn hai bàn, cao khoảng hơn một mét, ở giữa là hai miếng gỗ đóng lệch xuống. Chúng tôi xuống tới nơi thì đã có một bàn được chuẩn bị xong, một con chó ta khoảng 10kg được buộc chân vào 4 chân bàn, nằm ngửa, lè lưỡi ra ngoài.
- Nhật ơi sợ quá!
- Phải dũng cảm thôi chứ sau này sao chữa bệnh được?
- Nhưng mùi hôi quá, không biết người ta bắt chó ở đâu về nữa, ổ lợn chắc?
- Thôi nào các nàng, lên đây nhìn cho rõ đi!
Tôi đẩy mấy bạn nữ lên cho đứng hàng đầu. Đứa nào đứa đấy đã khẩu trang kín mít vì mùi chó ta rất hôi, bắt đầu quay đi không dám nhìn còn mấy thằng con trai thì háo hức lại gần, có thằng còn nghịch ngợm sờ vào tứ chi con chó. Tôi đứng nhìn, thấy con chó nằm bất động nhưng vẫn thở đều. Ở phía háng gần đùi sau có một cái ống được nối thông từ phía trong ra ngoài. Tôi tò mò hỏi thầy kĩ thuật viên đang lúi hui chuẩn bị trói chân con chó thứ hai:
- Thưa thầy cái ống kia làm gì ạ?
- Để thắt động mạch rốn, khi thầy mổ con chó máu sẽ ko bị phun ra. Mấy anh con trai vào đây phụ tôi buộc chân con chó này vào cái bàn nào không thầy sắp ra rồi.
Tôi lại gần khiêng con chó vẫn còn mở mắt lên bàn. Nó chưa ngấm hết thuốc mê nên vẫn còn mở mắt chứ không nằm im như con kia. Tôi và hai bạn cùng lớp cùng nhau buộc chặt bốn chân nó vào vị trí cẩn thận. Buộc xong thì con chó cũng ngấm thuốc mê. Thầy kĩ thuậtgiới thiệu với cả lớp con chó này được gây mê toàn thân qua tĩnh mạch đùi nên “yên tâm không tỉnh dạy lúc đang mổ đâu”. Sau đó thầy đi chuẩn bị dụng cụ mổ còn lại một lũ sinh viên áo trắng với hai con chó được chói trặt chân nằm ngửa lè lưỡi. Tôi đứng riêng ra một góc, yên lặng nhìn mọi thứ xung quanh.
Thầy giáo tôi tới, thầy nhắc:
- Có khẩu trang thì đeo đi không hôi lắm nhé. Mấy anh con trai đứng ra sau hay ra phía đầu đi cho các bạn nữa lại gần xem cho rõ!
Tôi liếc qua con chó mắt nhắm nghiền mà lồng ngực vẫn lên xuống đều đặn, tôi hỏi thầy:
- Dạ thưa thầy sao lại để lưỡi con chó thò ra ngoài thế này ạ?
Mấy thằng nhao nhao lên: “chắc cho nó khỏi cắn vào lưỡi”. Thầy cười bảo:
- Không phải, làm thế để nó khỏi tắc thở thôi chứ đã gây mê thế kia thì còn cắn cái gì nữa. Các em tập trung nhé, vì thời gian ngắn số lượng còn ít nên nhều em phải xem chung chứ không có điều kiện cho mỗi em mổ một con được.
Thầy bắt đầu vừa phẫu thuật vừa giảng. Thầy rạch một đường giữa bụng con chó và bắt đầu chỉ các phần dưới niêm mạc. Sau đó thầy bắt đầu phẫu thuật mở tới vùng bụng. Trong bụng con chó, chúng tôi thấy được gần hết vùng ruột. Thầy giới thiệu ruột non, ruột già, cung mạc treo mạch máu ruột, tiếp đó là phần gan tụy lách chó. Cấu tạo con chó cũng đầy đủ như bao người. Phẫu tích xong vùng bụng, thầy bắt đầu mở lồng ngực. Thầy dùngmột cái kéo to cắt từng mảnh xương sườn. Dần dần vùng ngực mở ra với quả tim đang đập cùng hai lá phổi. Thầy phẫu thuật mở màng tim ra. Mọi người đều ồ lên khi nhìn thấy quả tim con chó vẫn còn đang đập.
- Nhật lên thử chạm vào xem!
Tôi vừa tiến lên vừa run. Quả tim cảm giác rất chắc chắn, mềm mại, có tính đàn hồi. Thầy tôi tiếp tục mở lồng ngực sâu hơn.
- Giúp thầy cầm mảng sườn này kéo ra!
Tôi ngần ngừ… Tay không đeo găng nên chỉ cầm hờ vào mảng sườn con chó kéo ra. Thầy mỉm cười, xoa xoa tay thầy lên tay tôi. Máu me từ tay thầy nhuộm đầy sang tay cậu học trò của mình. Tôi giật cả mình vì hành động ấy. Thầy cười:
- Đấy, thế là hết ngại nhé! Mau kéo mạnh ra thầy còn chỉ cho các bạn!
Tôi hít thật sâu để lấy lại can đảm. Mấy bạn nữ đứng gần đó quay đi khi nhìn vào bàn tay nhoe nhoét máu thầy vừa bôi lên. Cực chẳng đã, tôi quay lên nhìn thầy rồi thò cả bàn tay vào bên trong ngực con chó kéo ra cho mọi người thấy chứ không rón rén bằng mấy đầu ngón tay như lúc nãy.
Đột nhiên tôi giật nảy mình, phần đầu con chó và đuôi bỗng cử động. Tôi quay xuống nhìn rồi kêu lên:
- Thầy ơi …con chó …...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 ... 19 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status