* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Màu Nắng Mà Mưa Full

Em…muốn gặp má!- Thanh San nghẹn ngào.- Có được không anh?
- Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón.
- Em ở chỗ bờ sông.
- Vậy em cứ ở đó chờ anh. Anh sẽ đến ngay. Má mong gặp em lắm.
- Vâng!
Đóng điện thoại lại, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Thanh San nhưng cô vẫn nở một nụ cười thật tươi.
Quỳnh Băng đã để ý thái độ của Hoàng Chương mấy ngày nay rồi. Nó thấy anh trai nó những ngày gần đây cứ là lạ. Lúc thì trầm ngâm suy nghĩ, khi thì lại thở dài. Nhiều khi anh nó chả tập trung làm được việc gì cả.
- Hoàng Chương!
Vừa kêu tên anh trai, Quỳnh Băng vừa ngồi gần anh nó và nhìn anh bằng đôi mắt hình sự.
- Hoàng Chương!- Quỳnh Băng vỗ vai Hoàng Chương một cái.
- Hả?- Hoàng Chương giật mình
- Anh sao thế?- Quỳnh Băng cười ranh mãnh.- Sao tâm hồn treo ngược trên cành cây thế kia?
- Làm gì có!- Hoàng Chương chối bay biến
- Thiệt không? Gương mặt anh đang tố cáo anh kìa! Nói! Mấy ngày nay có chuyện gì mà anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế.
- Ừ thì… – Hoàng Chương chần chừ.
- Nói nhanh!- Quỳnh Băng lay cánh tay Hoàng Chương.
- Ừ thì…hôm nay, anh muốn đề nghị Thương làm bạn gái của anh.
- Wowwww!
Tình hình hiện giờ là Quỳnh Băng mở căng cả mắt ra nhìn Hoàng Chương bằng đôi mắt vô cùng ngạc nhiên.
- Thảo nào em cứ thấy anh trầm tư mãi. Thì ra anh mất ăn mất ngủ mấy bữa nay là vì chuyện này.- Quỳnh Băng bật cười.
- Anh của em đang rối lên này! Đi chỗ khác chơi!
- Ơ! Sao tự nhiên cáu với em? Anh kỳ thật! Không muốn em giúp một tay à. Dù gì em cũng là con gái lại học chung lớp với Thương mà.
Hoàng Chương quay lại nhìn cô em gái của mình đầy ngờ vực.
- Thế em biết gì?
- Thương thích Sting, thích ăn bánh trán trộn, còn ăn tối Thương thích nhất là hủ tíu. Uhm…Thương thích đến Lottel để…ngắm nghía thích đến Siêu thị sách Cây Gõ ở bên quận sáu. Còn một điều nữa Thương cực kỳ thích đó là đi dạo xung quanh nhà thờ Đức Bà vào đêm giáng sinh.
Hoàng Chương khẽ mỉm cười.
- Vậy thì tối nay, anh sẽ dấn Thương ra nhà thờ Đức Bà.
- Còn nữa! Hãy tặng Thương một ông già tuyết nhỏ xinh, Thương thích lắm.
- Ok!
Nói dứt câu, Hoàng Chương vội đứng lên.
- Ế! Anh đi đâu thế?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
- Đi chuẩn bị những thứ cần thiết.
Hoàng Chương vội xỏ giày rồi tiến về phía cổng. Quỳnh Băng khẽ mỉm cười rồi cũng đứng lên và đi về phía cổng nhà.
- Tối nay khỏi đợi cơm anh nhé.
- Em biết rồi! Chúc anh tối giáng sinh vui vẻ.
- Em cũng vậy! Anh sẽ cố về sớm.
Mỉm cười thật tươi, Hoàng Chương vội rời khỏi con hẻm nhỏ. Quỳnh Băng vẫn đứng đó dõi theo cây xe của anh trai mình cho đến khi nó khuất hẳn.
“Reng…reng…” Chuông cửa ở phía cổng sau vang lên khiến Quỳnh Băng giật mình. Nó vội vàng khóa cổng trước lại rồi vội vã chạy ra phía sau.
- Chờ chút! Ra liền đây!
Và khi cánh cửa mở ra, Quỳnh Băng không khỏi ngạc nhiên.
- Cải Bắp!- Quỳnh Băng reo lên
Hải Luân mỉm cười thật tươi với Quỳnh Bằng rồi chậm rãi dắt xe vào trong.
- Trong em vui chưa kìa?!
- Thế anh không thích à?- Vừa đóng cổng, Quỳnh Băng vừa quay lại hỏi Hải Luân.
- Thích! Tất nhiên là thích chứ.- Nụ cười của Hải Luân dãn rộng thêm ra.- Thế…anh trai em đâu?
- Anh ấy à…anh ấy đang bận đi tỉnh tò. Vào nhà đi.

Dừng xe đứng trước bờ sông rộng lớn mênh mông, Cát Nguyên tiến lại gần bờ sông hơn. Gió từ triền sống thổi vào dường như không thể nảo xóa tan đi mây mù trong lòng Cát Nguyên. Anh suy nghĩ nhiều về những gì đã qua. Về quá khứ, về người mẹ đã khuất của anh, về ba của anh về người mẹ kế mà anh chưa một lần tôn trọng, về cậu em cùng cha khác mẹ của mình và cả về Xoan Đào nữa. Chưa lúc nào anh lại nghĩ nhiều như thế này. Những con người đã bước vào đời anh, đây là lần đầu tiên anh nghĩ về họ. Và anh tự hỏi trong bao nhiêu năm qua điều gì đã khiến anh trở nên như thế này? Liệu rằng nếu không có Xoan Đào, anh có khác đi không?
Câu trả lời có lẽ là không! Thế nhưng giờ đây…anh khao khát yêu và được yêu. Chỉ đơn
giản vậy thôi! Trận chiến “huynh đệ tương tàn” do chính anh khơi mào khiến anh đã quá mệt mỏi. Anh đã được những gì trong trận chiến này? Và câu trả lời là con số không tròn trĩnh. Không tiền bạc, không quyền lực, không người thân, không tình yêu. Anh mất trắng mọi thứ…
Có lẽ, mọi thứ đã quá trễ! Anh ước gì anh có thể làm lại từ đầu. Điều ước ấy liệu có thể trở thành sự thật không???
Gió từ triền sông vẫn tiếp tục thổi vào mỗi lúc một lớn hơn. Mà đêm cũng bắt đầu buông xuống. Và đêm cũng đang ngập dần trong đôi mắt u uẩn của Cát Nguyên. Con đường khía trước anh không phải là một con đường dăng đầy sương mù. Bở trong sương mù, đôi khi ta vẫn xác định được phương hướng. Con đường trong mắt anh rõ ràng là một con đường tối và không có lấy ánh sáng chỉ dường. Bởi…ánh sáng chỉ đường đã từ bỏ anh rồi. Giờ đây anh chả khác nào kẻ chột chữ chốn đời bon chen này cả…Muốn quay về…sao lại khó khắn đến thế???
“Reng…reng…reng…”, điện thoại của Cát Nguyên đổ chuông. Anh vội lấy ra xem. Là cô em gái của anh gọi đến.
- Qiriond!- Chất giọng của Cát Nguyên đầy mệt mỏi.- Có chuyện gì thế?
- Sanyuan!- Chất giọng của Hoài Thu đầy gấp gáp.- Anh vào bệnh viện nhanh đi.
- Ra là thế!- Quỳnh Băng khẽ thở dài.- Đúng là không dám tin đó lại là sự thật.
- Đúng thế! Thanh San sock nặng nên mấy ngày nay mới nghỉ học!
- Thế cậu ấy giờ sao rồi anh?- Quỳnh Băng vội hỏi.
- Anh nghĩ rồi San cũng sẽ chấp nhận chuyện này thôi. Cô Trần có lý do mà.
- Gia đình đoàn viên được thì tốt. Nhưng mà…sau này Thanh San và Việt Hoàng sẽ ra sao đây.- Quỳnh Băng lo lắng.
- Rồi hai người ấy cũng sẽ phải chấp nhận sự thật thôi. Đó là cách duy nhất. Em biết mà!
- Thì cũng chỉ còn có cách đó thôi!
Một cách nhẹ nhàng, Hải uân vòng tay qua ôm Quỳnh Băng.
- Cười lên nào! Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
- Uhm!- Quỳnh Băng gật đầu và nở một nụ cười tươi.
Thật nhẹ, Quỳnh Băng tựa đầu vào vồng ngực của Hải Luân. Hơi ấm từ ngực của Hải Luân phải ra mang theo mùi vị nam tính khiến nó cảm thấy ấm áp và được bảo bọc. Và nụ cười của nó cũng rộng dần ra.
- Tối nay đi chơi giáng sinh với anh nhé.
Không lên tiếng trả lời, Quỳnh Băng chỉ gật đầu.
- Anh sẽ dẫn em đi ăn tối rồi đi chơi luôn.
- Lại giống như năm ngoái à?
Không nói gì, Hải Luân chỉ mỉm cười.
“Reng…reng…reng…”, chuông điện thoại reo vang, Hải Luân vội rút ra nghe.
- Alô!
- Havir!- Giọng Hoài Thu bên kia đầy gấp gáp.- Vào bệnh viện nhanh lên! Má bị ngất xỉu rồi.
- Sao? Ngất xỉu?
Quỳnh Băng thấy Hải Luân có phần hoản hốt, nó lo lắng ngước nhìn cậu.
- Được rồi! Em vào liền!
Hải Luân vội đóng điện thoại và đứng lên.
- Hải Luân! Có chuyện gì thế?- Quỳnh Băng vội giữ tay Hải Luân lại.
- Má anh bị ngất xỉu. Anh phải vào bệnh viện.
Nói dứt câu, Hải Luân vội rảo bước đi.
- Hải Luân! Cho em đi với!
- Không được đâu Quỳnh Băng! Cả em và anh giờ vẫn bị paparizi theo dõi. Hơn nữa, trong bệnh viện chắc chắn sẽ có Cát Nguyên. Em không nên vào.
- Nhưng…
- Em yên tâm! Có gì anh sẽ gọi điện cho em mà.
- Anh nhớ nhé!
- Uhm!
Gật đầu đầy chắc chắn, Hải Luân vội dắt xe ra khỏi cổng nhà của Quỳnh Băng.
- Em vào nhà đi!
Gật đầu, Quỳnh Băng chậm rãi đóng của lại mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Bầu trời đêm không có ánh sao nhưng điều đó không có nghĩa là buổi tối kém phần lãng mạn. Cùng nhau tản bộ trên con đường dài. Hoàng Chương dẫn Thương vào một quán hủ tíu nhỏ ven đường. Cái se lạnh bên ngoài tràn vào trong quán nhưng hơi nóng bốc lên từ tô hủ tíu đã lấu át vào khiến cho cái lạnh phải lùi dần đi…
Ánh đèn đường nhập nhoạng soi sáng một vùng nhỏ thôi. Nhưng cũng đủ để cho ta có thể nhìn thấy gương mặt đối diện ta…
- Cảm ơn em đã nhận lời đi chơi với anh!- Hoàng Chương mỉm cười thật tươi với Thương.
- Có gì đâu!- Thương cười đáp lại Hoàng Chương.- À! Quỳnh Băng dạo này sao rồi anh? Trên trường, Quỳnh Băng vẫn cười nói. Nhưng em không biết cậu ấy có ổn không.
- Quỳnh Băng vẫn ổn! Bây giờ tinh thần nó rất tốt. Và… – Hoàng Chương hít một hơi đầy căng.- …Quỳnh Băng cũng đã khuyên anh nên đến gặp em trong đêm nay.
- Vì sao?- Thương tròn mắt ngạc nhiên.
- Vì…anh có điều quan trọng muốn nói với em- Hoàng Chương nhìn thật sâu vào mắt của Thương.
Một chút lúng túng, Thương hơi cụp mắt xuống.
- Có chuyện gì anh cứ nói đi.
- Anh nói ra điều này có lẽ là quá đường đột. Nhưng…Thương…em có thể làm bạn gái anh không?
Thương ngạc nhiên nhìn Hoàng Chương. Cô không biết nên nói gì trước lời đề nghị ấy của Hoàng Chương. Cô quá bất ngờ.
- Nói ra, có lẽ em không tin. Em sẽ cho là anh đùa. Nhưng thật sư, ngay từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã rất ấn tượng về em rồi. Quỳnh Băng bảo anh bị trúng tiếng sét ái tình. Ban đầu anh còn bán tín bán nghi. Nhưng…những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Và anh biết rằng…anh yêu em. Thương à! Thật sự là anh đã yêu em.
- Em…em… – Thương lúng túng thấy rõ.
Một cách nhẹ nhàng, Hoàng Chương nắm lấy tay Thương.
- Em không nhất thiết phải trả lời anh ngay bây giờ đâu. Em hãy cứ suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời anh. Anh sẽ chờ câu trả lời của em. Thời gian chngs ta quen nhau chưa lâu, nên vì vậy em hãy cứ suy nghĩ thật kỹ đi nhé.
Thương nhìn vào đôi mắt của Hoàng Chương, đôi mắt chất chứa biết bao nhiêu yêu thương. Cô chậm rãi gật đầu.
Kim giây vẫn chạy và không ngừng nghỉ khiến ọi người có mặt trong căn phòng này có phần căng thẳng.
- Đã hơn một tiếng rồi!- Hải Luân khẽ lắc đầu.
- Má cần nghỉ ngơi! Rồi từ từ má sẽ tỉnh thôi.- Hoài Thu vỗi vai Hải Luân.- Em đừng quá lo lắng.
Khẽ gật đầu, Hải Luân chậm rãi ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
Còn Cát Nguyên, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, anh chỉ ngồi bất động một chỗ không nói không rằng gì cả. Anh như một pho tượng sống căn phòng này. Nhưng kỳ thực trong anh đang có biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lội vào nhau. Anh đang cố nghĩ thông tất cả.
- Má cần theo dõi và nghỉ ngơi!- Hoài Thu nhẹ đưa tay lên chống đầu.
- Vậy là…sẽ cần ở trong bệnh viên vài ngày?!- Cuối cùng, Cát Nguyên cũng lên tiếng.
- Chắc là thế!
- Thế đã chuẩn bị đồ đạc gì đâu!- Hoài thu khẽ lắc đầu.- Thôi! Anh ở đây với Hải Luân. Em về nhà lấy ít đồ.
- Để tôi đi! Cô Ba cứ ở đây đi!- “Vận thần” của bà Ba lên tiếng.
- Thôi khỏi! Cháu tự đi được mà!
- Tôi đi!
Dứt câu, Cát Nguyên đứng lên rời khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của ba người còn lại.
Dừng xe trước của nhà, Việt Hoàng quay lại nhìn Thanh San.
- Em sẵn sàng chưa?
Hít một hơi thật sâu, Thanh San gật đầu.
- Vậy thì chúng ta vào thôi!- Việt Hoảng mỉm cười.
Cả hai chậm rãi bước vào nhà. Thanh San cố gắng điều hòa nhịp thở. cô đưa mắt quan sát xung quanh và không khỏi ngạc nhiên trước sự đơn giản của ngôi nhà.
- Ngôi nhà đơn giản thật!
- Uhm!- Việt Hoàng đồng tình.- Má thích sự giản dị. Và anh cũng thế.
Nói đoạn Việt Hoàng kéo Thanh San vào phòng khách.
Và trước mặt Thanh San lúc này là một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ có dáng người cao và gầy. Thời gian đã để lại những nếp nhăn trên gương mặt phúc hậu của bà. Và toát lên cả người phụ nữ ấy là sự cao sang, nghiêm nghị.
Bà Trần chậm rãi đứng lên khi nhìn thấy Thanh San. Ánh đèn sáng hắt vào khiến cho giọt nước mắt nơi khóe mắt của bà trở nên ẩn hiện hơn. Đứng đối diện bà lúc này là côn con gái 19 năm xa cách. 19 năm rồi bà không được gặp đứa con gái bé bỏng của mình.
- Thanh San!- Bà Trần khẽ lên tiếng.
Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài, lăn dài trên gò má của Thanh San. Người phụ nữ đứng trước mặt cô chính là người mẹ mà cô hay gặp trong mơ. Niềm hạnh phúc lúc này đây mới thật sự vỡ òa.
- Má!
Thanh San vội chạy về phía bà Trần và ôm lấy bà. Những giọt nước mắt nóng hổi như quấn chặt lấy hai mẹ con Thanh San. Sự trùng phùng sau ngần ấy năm trời xa cách…
- Má xin lỗi con! Má thật sự xin lỗi con!
- Không! Má không có lỗi! má làm thế là vì tụi con.- Thanh San nghẹn nào.
- Đúng thế!- Việt Hoàng khẳng định chắc nịch. Và cậu chậm rãi tiến về phía mẹ mình.- Con và Thanh San đều hiểu cả. Chúng con lớn rồi má à. Chúng con hiểu hết tất cả những gì má làm.
- Con tôi!
Nói đoạn, bà Trần đưa một tay ra ôm ấy Việt Hoàng.
- Cảm ơn các con!
Xoay nhẹ cái nắm tay, Cát Nguyên mở cửa phòng của bà Ba và chậm rãi bước vào. Căn phòng rất ngăn nắp và gọn gàng. Anh đảo mắt nhìn xung quanh để tìm vài thứ cần thiết. Bước những bước chậm rãi, anh vào phong vệ sinh cạnh đó để lấy bàn chải, kem đánh răng và lược. Rồi sau đó anh tiến về giá treo đồ và xếp ít đồ lại cho bà Ba. Cuối cùng, anh tìm đến ngăn kéo để lấy túi xách. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và nhịp nhàng. Nó sẽ nhanh kết thúc nếu Cát Nguyên không nhìn thấy cuốn sổ màu xanh sậm giữa lớp đồ. Tò mò, anh cầm quyển sổ lên xem và không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra đó là quyển nhật ký của người mẹ kế của anh…

Từng con chữ với những cung bậc cảm xúc khác nhau cứ thế mà đập vào mắt anh. Những mảnh ký ức về tình yêu của bà Ba dành cho ba anh, sự yêu thương của bà dành cho anh và Hoài Thu, sự chịu đựng của bà. Rồi những băn khoăn của bà…đều được bà ghi cả vào trong quyển nhật ký nhỏ này. Quyển nhật ký nhỏ chất chứa bao nhiêu niềm vui nỗi buồn, niềm tin yêu sự hy vọng của bà Ba dành cho ba đứa con. Và cả bản năng bảo vệ con của một người mẹ nữa…
Ngồi thụp xuống đất, ngay giữa sàn nhà. Cát Nguyên đưa tay lên chống đầu. Và…một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của anh. Giọt nước mắt hối hận! Anh đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Và giờ, anh cảm thấy mệt mỏi, vô nghĩa lắm. Lúc này đây, anh muốn quay trở về. Anh muốn quay trở về là một Cát Nguyên bình thường, vô tư được sống trong sự yêu thương của gia đình. Anh chỉ mong có vậy mà thôi…
“Reng…reng…reng…” chuông điện thoại reo lên. Cát Nguyên chậm rãi rút điện thoại ra nghe.
Chương 33: Đêm Chúa.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu. Màu đen huyền bí đã bao phủ khắp mọi nơi. Không gian xung quanh im lìm. Cái im lìm của sự chết chóc khiến cho con người ta phải sởn tóc gáy và nổi da gà. Bãi đất trống càng trở nên đáng sợ hơn với tiếng gió rít không ngừng khiến cho con người ta lạnh xương sống và có cảm giác như đang ở trong bãi tha ma. Những ai yếu bóng vía chắc sẽ không thể nào đứng ở đây quá một phút.
Ở một nơi khuất cách đó không xa là một ngôi nhà nhỏ đầy xập xệ. Ngôi nhà chìm hẳn trong đêm tối và trở nên u ám hơn bao giờ hết. Bên ngoài ngôi nhà là vài ba tên con trai to đô có gương mặt rất ngầu hết đi qua rồi đi lại trước cửa ngôi nhà cứ như là âm binh. Mọi thứ tĩnh lặng như chết như thể một điềm báo của sự nguy hiểm đang đến rất gần…
Bên trong căn nhà, bóng tối cũng tràn đầy. Nếu không có đống lửa ngay giữa căn nhà này thì có lẽ âm khí đã tràn ngập nơi này. Và nhờ thế mà ta có thể nhìn thấy được hai thân hình bé nhỏ đang ngồi dựa đầu vào một cái trụ nhỏ gần đó. Hai đôi bàn tay bị cột ra phía sau, hai đôi mắt bị bịt chặt và miệng bị băng lại. Còn gương mặt của hai người bị lấm lem bởi đất.
Cách đó không xa là một gã đàn ông đang ngồi chễnh chệ trên ghế và nhà ra từng vòng tròn khói màu trắng đục. Và xung quanh là bọn đệ tử của hắn.
- Ra xem thử hai đứa đó đa tới chưa.
- Dạ!
Một đứa trong nhóm tuân lệnh vội ra ngoài.

Nấp vào một chỗ khuất cách căn nhà hoang không xa, cả Hải Luân lẫn Cát Nguyên hiện giờ đang rất nôn nóng. Không thể nào chịu thêm được nữa, Hải Luân vội đứng lên nhưng rất may Cát Nguyên đã kịp kéo cậu ngồi xuống.
- Bình tĩnh đi!- Cát Nguyên nghiêm giọng.
- Tôi không thể chờ thêm được nữa. Chúng ta không thể chờ Việt Hoàng được. Quá lâu!
- Chúng ta không chờ Việt Hoàng! Chúng ta sẽ hành động trước. Nhưng hãy chờ thời cơ.
- Quỳnh Băng đang ở trong đó.
- Cậu tưởng chỉ có mình Quỳnh Băng bị giam trong đó thôi sao?- Chất giọng của Cát Nguyên nghe nhưng vọng về từ một nơi nào đó xa lắm, đầy những nỗi đau.
Hải Luân khẽ nhăn trán.
Cùng lúc đó có tiếng ô- tô chạy vào thu hút sự chú ý của cả hai. Không hẹn, cả hai thận trọng rời khỏi vị trí ẩn náu.
Một gã thanh niên chậm rãi bước ra khỏi xe.
- Sao rồi?
- Vẫn chưa thấy chúng tới đại ca.
- Không sao cứ kiên nhẫn đi! Dù sao cũng chưa đến nửa đêm mà. Chúng ta cứ từ từ đợi.
Nói xong, gã thanh niên chậm rãi tiến vào bên trong căn nhà. Từng bước đi thật êm và chậm.
Mở cánh cửa ra, chút ánh sáng hiếm hoi rọi vào căn phòng u tối khiến cho cả căn phòng có một vệt sáng kỳ dị mang theo đó là một mối nguy hiểm đang rình rập. gã thanh niên ngồi chễnh chệ trên ghế lúc nãy vội vàng dọt ra khỏi ghế.
- Đại ca!- Hắn khúm núm.
- Mở mắt ra cho chúng.- Gã thanh niên ra lệnh.
Liền sau đó là hai gã thanh niên khác tiến về phía hai thân hình nhỏ bé đang cố nhúc nhích.
Khe sáng hẹp dần hiện ra và trước mắt hai cô gái trẻ, Quỳnh Băng và Xoan Đào là một gã thanh niên cao lớn. Dù đang đứng ở vùng sáng, nhưng cả thân hình gã như bị bóng tối nuốt chửng.
- Hoan nghênh chúng mày đến đại bản doanh của tao.
Sau câu nói ấy là một tràng cười khả ố của hắn. Quỳnh Băng và Xoan Đào lo lắng đưa mắt nhìn nhau. Hai gương mặt lạ, không quen không biết, nhưng trong trường hợp này họ nhanh chóng làm quen nhau bằng những cử chỉ.
- Anh là ai?- Xoan Đào cố giữ giọng nói không bị run.- Tại sao lại bắt hai chị em tôi vào đây?
- Nếu tôi không nhầm thì hai cô chả quen biết gì nhau cả.- Gã thanh niên mỉa mai.
- Chuyện đó chả liên quan gì đến anh.- Quỳnh Băng trừng mắt nhìn hắn.- Tại sao lại bắt chúng tôi?
Gã thanh niên quắc mắt nhìn Quỳnh Băng. Bất thình lình hắn cúi người xuống và đưa tay ra giữ lấy cằm của nó.
- Ăn phải gan hùm hả nhỏ?
- Ăn gan gì kệ tôi!- Quỳnh Băng cố nói qua cái quai hàm bị cứng đơ của mình.
Và tiếp sau đó là “Phụt”, một bãi nước bọt nằm chễnh chệ ngay giữa mặt hắn ta.
Ờ…tình hình hiện giờ là có một cái ấm nước đang sôi sùng sục, chắc cũng trên 1000 độ cũng nên. Bàn tay của hắn mỗi lúc một xiết chặt quai hàm của Quỳnh Băng hơn.
- Mày giỏi lắm! Để tao xem xem hai đứa bây còn cứng đầu được bao lâu.
- Vào đi!
Giọng nói bên ngoài vọng vào thu hút sự chú ý của cả tốp người bên trong. Một dáng người cao ráo chậm rãi tiến vào trong theo sau là hai tên đệ tử của hắn. Gã thanh niên từ từ đứng lên và nhếch môi cười.
- Còn chưa đến nửa dêm mà Sanyuan. Mày tới sớm thật.
Cát...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status