* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Màu Nắng Mà Mưa Full

Quỳnh Băng. Từ nhỏ, nó đã không biết quê nó ở đâu, Hoàng Chương cũng không bao giờ nói cho nó nghe nhưng nó tin rằng quê của nó chắc phải đẹp lắm, thanh bình lắm với những cánh đồng bạt ngàn thẳng cánh cò bay. Và cứ nghĩ đến đó là tim nó cảm thấy ấm áp lắm nhưng nó cũng hẫng nhiều lắm…
- Về miền Tây hả chị?
Quỳnh Băng lo lắng hỏi Hoài Thu khi nó nhìn thấy bảng chỉ đường phía trên đầu, tiếc là nó không nhìn rõ cho lắm.
- Gần như thế!
15 phút sau, Hoàn Thu cho xe chạy vào một con hẻm nhỏ. Xe càng vào sâu, bóng tối mỗi lúc một dày hơn và sự im ắng càng thể hiện một cách rõ nét. Vậy là Hoài Thu và Quỳnh Băng đã chính thức rời xa cái đô thị náo nhiệt và ngập tràn ánh đèn rồi…Cuối con hẻm, Hoài Thu cho xe rẽ phải và chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự nguy nga và ngập tràn ánh đèn…
…Quỳnh Băng căng mắt lên ngạc nhiên. Nó không ngờ ở một nơi như thế này lại có một ngôi biệt thự lộng lấy đến thế. Hệt như truyện cổ tích vậy. Phải chăng…phải chăng…nó đang nằm mơ. Nếu quả thật là như thế…nó chỉ muốn giấc mơ này đừng bao giờ tan biến…
- Xem em kìa!- Hoài Thu thích thú trước gương mặt đang biểu lộ trạng thái ngạc nhiên quá đỗi của Quỳnh Băng.- Đây là biệt thự của gia đình chị. Nó là nơi…gia đình chị tụ họp…mỗi khi vào dịp lễ.- Chất giọng của Hoài Thu trở nên xa xăm.
- Vâng!
Quỳnh Băng quay về phía Hoài Thu và mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng dù không đủ xua đi nỗi buồn của Hoài Thu nhưng đủ để khiens cho trái tim của Hoài Thu ấm áp phần nào.
Cánh cổng lớn nặng nề được mở ra. Chiếc xe màu trắng chầm chậm tiến vào.Quỳnh Băng lại tiếp tục quan sát. Trong bóng tối dày đặc, nó không thể quan sát được nhiều. Nó chỉ mập mờ nhận ra hình thù của vài ba hòn nom bộ, những thân cây cao to, những khóm hoa ẩn ẩn hiện hiện sau những gốc cây…Bầu không khí tĩnh lặng khiến cho nó cảm chút cảm giác nơi này có vẻ gì đó âm u. Phóng tầm mắt ra xa hơn về phía ngôi biệt thự. Trái ngược với khu vườn, ngôi biệt thự tràn ngập ánh đèn khiến nó không khỏ choáng ngợp. Và nhờ vậy, nó có thể nhìn ra được cảnh quan xung quanh ngôi biệt thự. Phía trước của của ngôi biệt thự là một đài phun nước, đài phun nước này không cao to, nhỏ thôi nhưng nhìn kiến trúc rất tinh xảo và sang trọng. Chếch bên hông phía bên trái ngôi biệt thự, trước hiên nhà là một bộ bàn ghế bằng đá, cạnh đó là một cái cây cao to để che mát cho cả hiên nhà phía bên trái mỗi khi trời nắng to. Phía bên là chiếc xích đu màu trắng được đặt dưới một gốc cây…Xe tiến nhanh hơn về phía tòa biệt thự và Quỳnh Băng nhận ra sự hiện diện của một chiếc ô- tô khác đang đậu ngay trước cửa biệt thự mà từ nãy giờ nó không để ý.
- Xe của ai vậy chị?- Quỳnh Băng tò mò.
- Em sắp được biết rồi đấy.
Vừa mỉm cười, Hoài Thu vừa thắn xe. Xe dừng hẳn, Hoài Thu quay về phía Quỳnh Băng.
- Xuống xe đi nào!
Khi cả hai vừa xuống xe, một người đàn ông trung niên vội vàng bước ra cửa.
- Cô Ba!- Ông ta cung kính.
Hoài Thu khẽ gật đầu.
- Chào chú! Phiền chú đưa Quỳnh Băng đi tiếp.
- Chị!?- Quỳnh Băng hơi hoảng.
- Phần việc của chị đến đây là xong. Chú ấy sẽ giúp em đi nốt đoạn đường còn lại. Đừng lo! Không có gì đâu.
- Vậy…ai sẽ đưa em về?
- Tối nay em sẽ ở lại đây.
- Hả?
- Chị sẽ báo với anh trai em. Em yên tâm! Thế nhé! Chúc em vui vẻ.- Hoài Thu mỉm cười.
Nói đoạn Hoài Thu lên xe. Và trước khi phóng xe đi, cô quay lại cười ranh mãnh với Quỳnh Băng.
- Điều bất ngờ vẫn còn đang ở phía trước. Em phải
đi đến cùng thì mới biết được. Happy Birthday!
- Hả?- Quỳnh Băng bất ngờ.
Nháy mắt, Hoài Thu phóng xe đi. Quỳnh Băng nhìn theo chiếc xe màu trắng mà không phỏi ngạc nhiên tại sao Hoài Thu lại biết sinh nhật của mình.
- Mời tiểu thư theo tôi!
Chất giọng của người đàn ông trung niên kéo Quỳnh Băng quay trở lại với thực tại. Lúng túng, nó quay đầu lại.
- Dạ vâng ạ!- Quỳnh Băng gật đầu lia lịa.
Nhìn thấy nét căng thẳng của Quỳnh Băng, người đàn ông cười hiền từ.
- Tiểu thư đừng căng thẳng! Không có chuyện gì đâu.
- Dạ vâng cháu biết!
- Vậy chúng ta tiếp tục hành trình nào.
Dứt câu, người đàn ông quay vào và mở cánh cửa lớn bằng gỗ. Quỳnh Băng bước vào và nó không khỏi hoa mắt trước khung cảnh xung quanh. Căn phòng cao và rộng tràn ngập ánh đèn. Đèn dường như có ở khắp mọi nơi. Đèn chùm pha lê treo giữa trần nhà. Những ánh đèn nhỏ treo trên tường và phía bên dưới là những bức họa tuyệt đẹp.
- Mời tiểu thư đi theo tôi!
Đoạn người đàn ông dẫn Quỳnh Băng đi đến cuối phòng. Dưới gầm cầu thang là một cánh cửa nhỏ cứ như là mật thất vậy. Ông ta chậm rãi mở cửa rồi quay về phía Quỳnh Băng.
- Tiểu thư vào đi!
- Hả?
Quỳnh Băng đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Nó không thấy gì ngoại trừ màu đen dày đặc.
- Không sao đâu tiểu thư! Có người chờ tiểu thư ở bên trong.
- Là ai vậy ạ?
- Là một người rất quen với tiểu thư.- Người đàn ông mỉm cười.- Tiểu thư vào đi.
Khẽ gật đầu, Quỳnh Băng bước vào bên trong. Và khi nó vừa bước vào, cánh cửa đã đóng sầm lại. Nó khẽ giật mình và cố lấy lại bình tĩnh. Nơi này không hẳn là tối. Ánh sáng leo lắt của ánh lửa giúp nó nhận ra vài thứ trong căn phòng. Nó lờ mờ nhận ra một bộ ghế sopha ở giữa phòng. Ở một góc tường là một ảng cây khá cao, nó đoán loại cây được trồng hẳn là cây Trúc Nhật hoặc là cây Mộc Lan nên mới cần đến cái ảng cây cao đến thế. Một lần nữa, nó đưa mắt nhìn về phía ghế, mở căng mắt nó nhận ra có người đang ngồi trên ghế.
- Ai…ai đấy?
Không nói không rằng gì, người đó chậm rãi tiến lên và bước về phía Quỳnh Băng. Nó cố nhận dạng người đó. Tua lại những gì vừa xảy ra trước đó, nó nhớ, theo như lời người đàn ông vừa rồi nói thì người này chắc chắn quen nó…Bóng tối dày đặc và to khiến nó lo sợ, trong vô thức, nó lùi về phía sau…
- Đừng đi!
Chất giọng không thể quen hơn được nữa khiến Quỳnh Băng sững người và dừng bước.
- Hải…Hải Luân!- Giọng Quỳnh Băng vỡ òa.
Đúng vậy! Người đứng đối diện Quỳnh Băng chính là Hải Luân! Một cách nhanh nhẹn, cậu ôm lấy Quỳnh Băng, ôm thật chặt. Đã bao lâu rồi cậu không được ôm nó? Cậu không biết nữa. Cậu chỉ biết cậu nhớ nó vô cùng tận và cậu như hóa điên khi nó dứt khoát chia tay với cậu. Rồi lòng cậu lại khấp khởi vui mừng khi nghe Thanh San nói Quỳnh Băng sẽ cùng thực hiện mà Thanh San và cậu vạch ra. Cậu mong gặp nó từng ngày, từng ngày một…
- Quỳnh Băng à! Anh nhớ em nhiều lắm!
Trong vòng tay của Hải Luân, Quỳnh Băng khóc ngon lành khiến ột bên vạt áo của Hải Luân bị ướt cả.
- Cải Bắp! Em…em…xin lỗi! Em…không muốn…muốn như thế… – Quỳnh Băng nói qua từng tiếng nấc.
Hải Luân đẩy nhẹ Quỳnh Băng ra
- Hải Luân, chứ đâu phải là Cải Bắp!- Hải Luân trêu Quỳnh Băng.
- Hả?- Quỳnh Băng gương đôi mắt đang mở to nhìn Quỳnh Băng.
Nhìn gương mặt tèm hem nước mắt của Quỳnh Băng, Hải Luân không nỡ cười. Cậu lại ôm nó vào lòng.
- Cứ gọi anh là Cải Bắp đi! Anh muốn được nghe em gọi anh như thế! Quyết định của em, anh hiểu. Nhưng giờ, đừng xa anh nữa nha. Anh chịu không nổi đâu.
Vẫn rúc đầu vào vồng ngực của Hải Luân, Quỳnh Băng gật đầu…
Hải Luân nhẹ nhàng đẩy Quỳnh Băng ra.
- Nín đi nào! Tèm hem hết rồi kìa!- Hải Luân khẽ bật cười.
Chậm rãi, Hải Luân cho tay vào túi quần và lấy ra một chiếc khăn nhỏ. Cậu nhẹ nhàng lau mặt cho con mèo dễ thương này. Trên gương mặt khôi ngô của cậu, một nụ cười tươi được vẽ lên. Thật hoàn hảo! Nó khiến cho cả gương mặt của cậu bừng sáng. Chỉ có bên cạnh Quỳnh Băng cậu mới được là chính cậu. Thật thoải mái biết bao!…Vô tình, bàn tay cậu chạm nhẹ khóe mô của Quỳnh Băng…
…Không thấy Hải Luân lau tiếp, Quỳnh Băng hết nhìn vào bàn tay của Hải Luân rồi đưa mắt nhìn cậu. Đôi mắt nó mở to có chút khó hiểu…
…Những ngón tay của Hải Luân trở nên ngập ngừng khi chạm nhẹ vào vành môi của Quỳnh Băng. Chậm rãi và nhẹ nhàng, Hải Luân nâng gương mặt của nó lên. Và gương mặt của cậu cũng từ từ cúi xuống. Gần gương mặt nó hơn…
…Đôi mắt của Quỳnh Băng cũng chậm rãi, chậm rãi khép lại để chờ đợi sự ngọt ngào…
…Trán chạm trán. Mũi chạm mũi. Và môi chạm môi…Nụ hôn đến thật nhẹ nhàng vào ngọt ngào…Trong nụ hôn ấy có vị ngọt của đôi môi, có vị mằn mặ của nước mắt. Chúng khéo léo quyện hòa vào với nhau tạo nên hương vị của hạnh phúc…
…Thật nhẹ nhàng, Hải Luân ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Quỳnh Băng. Cậu ôm nó thật chặt. Trong khoảnh khắc ngọt ngào này, cậu không muốn vụt mất nó. Mất nó một lần là quá đủ với cậu rồi. Cậu không muốn mất nó lần nữa. Chính cậu và Hoài Thu đã sắp xếp cuộc gặp này và cậu không muốn nó chỉ là một giấc mơ đêm…
…Quỳnh Băng quàng tay ra sau và níu lấy cổ của Hải Luân. Nhũng điều ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất, giờ đây nó muốn hưởng trọn. Con người thật quá tham lam nhưng đối với một đứa đang chịu nhiều áp lực như nó, nó không cho rằng đó là tham lam. Giờ phút này, nó chỉ muốn nghĩ đến nó và Hải Luân mà thôi…
…Hai hơi thở quyện hòa với nhau tạo nên vị ngọt của tình yêu. Một vị ngọt thật đặc biệt cứ như là cả hai đang cùng ăn một thỏi socola vậy. Hương thơm tình yêu bao bọc trọn cả hai trái tim yêu…
…Khẽ mỉm cười, chóp lưỡi của Hải Luân lướt nhẹ lên vành môi của Quỳnh Băng và nó nhanh chóng quấy lấy lưỡi của Quỳnh Băng…
…Hòa quyện rồi phiêu tán cùng gió…Hải Luân chậm rãi dịch gương mặt của mình ra. Đôi môi cậu hé nở một nụ cười thật tươi và đôi mắt cậu nhìn vào đôi mắt của Quỳnh Băng.
- Happy birthday!
- Thank anh!- Quỳnh Băng cười híp mắt.
- Nào lại đây!
Dứt câu, Hải Luân vội nắm lấy tay của Quỳnh Băng và kéo nó về phía ghế sopha…
…Một chiếc bánh ga- tô có hình con mèo hiện ra ngay trước mắt Quỳnh Băng khiến cho nụ cười của nó rộng thêm ra. Nhưng rồi nó quay sang vờ giận dỗi với Hải Luân.
- Mèo! Sao lại là mèo?
- Vì em là mèo!- Hải Luân bật cười trước thái độ của nó.
- Hứ!- Quỳnh Băng quay ngoắt mặt đi.
- Giận à?
- Ai dám giận đâu!- Quỳnh Băng đẩy tông giọng lên cao
Khẽ bật cười, Hải Luân dịch người mình về phía Quỳnh Băng và hôn một nụ hôn thật khẽ vào gò má của Quỳnh Băng rồi sau đó, cậu ghé vào tai nó và thì thầm.
- Em chấp vặt từ khi nào thế? Thôi nào! Hôm nay là sinh nhật em. Vui lên chứ.
Quỳnh Băng quay về phía Hải Luân. Nó chu miệng ra làm mặt xấu. Hải Luân bật cười và bóp hờ mũi của nó.
- Thổi nếm đi nào!
- Ước đã chứ!
Nói đoạn, Quỳnh Băng chắp hai tay và nhắm mắt lại.
Ánh sáng của ngọn nếm nhảy nhót khiến gương mặt Quỳnh Băng bừng sáng lên nét đẹp thanh thoát, dịu dàng. Hải Luân cứ nhìn nó mãi không thôi. Một nụ cười tươi nguyên được lên gương mặt tuân tú của cậu càng khiến nét hạnh phúc thể hiện trên gương mặt cậu một cách rõ ràng hơn…
Quỳnh Băng mở mắt ra và “phù” ngọn nếm vụt tắt. Hải Luân đưa tay bật công tắc gần đó. Căn phòng bừng sáng ánh sáng vàng ấp ám, ánh sáng vàng hạnh phúc. Không gian hai người. Niềm hạnh phúc đong đầy. Tình yêu thăng hoa. Chỉ thế thôi! Hoàn hảo!
Chương 31: Bí mật quá khứ.
- Mời bà ăn sáng ạ!
- Uhm!
Người phụ nữ trung niên, bà Trần chậm rãi gật đầu rồi cầm dao nĩa lên bắt đầu bữa sáng của mình. Vẫn như thường lệ, bữa ăn sáng của bà là trứng ốp- la với thịt bò bít tết và một ly sữa. Bà chậm rãi ăn và dõi mắt vào màn hình tivi để nghe xem tin tức buổi sáng. Từng hình ảnh cứ thế mà lướt nhanh qua trước mặt bà và những thông tin mà bản tin kinh tế đem lại thật có ích cho những doanh nghiệp lớn như bà.
- Giá vàng lại tăng rồi!- Bà Trần khẽ thở dài.- Cứ như thế này thì sẽ chậm tiến độ triển khai dự án mất.
- Con tưởng như thế sẽ thuận lợi chứ bà chủ?- Người giúp việc thắc mắc.
- Cháu không biết đâu. Vật giá leo thang quá, doanh nghiệp chỉ có nước điêu đứng. Huống hồ tình hình bất động sản bây giờ đang rất tệ.
- Tập đoàn nhà mình là tập đoàn lớn mà. Bà lo gì nữa ạ?
- Làm ăn càng lớn thì rủi ro càng cao. Thôi con lên gọi cậu chủ dậy ăn sáng rồi còn đi học.
- Dạ!
Bà Trần khẽ mỉm cười rồi lại lắc đầu. Phóng tầm mắt về phía trước, bà Trần cầm lấy tờ báo sáng nay và bắt đầu đọc. Vừa ăn, bà vừa chăm chú đọc báo. Bỗng nhiên cả gương mặt bà lộ rõ vẻ ngạc nhiên và trong chốc lát gương mặt ấy tối sầm lại.
- Sao lại có thể như thế được?
Đặt tờ báo xuống bàn, bà Trần cố gắng điều hòa nhịp thở.
- Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được!- Bà Trần chậm rãi nhắm hờ mắt lại.
Tiếng chân bước xuống cầu thang và tiếng nói chuyện mỗi lúc một rõ hơn. bà Trần vội ngồi lại ngay ngắn và chỉnh sửa lại trang phục. Hít vào một hơi đầy căng, bà lấy lại dáng vẻ bình thương.
- Con chào má!
Bà Trần mỉm cười nhìn cậu con trai của mình.
- Chào con, con trai!
Việt Hoàng chậm rãi kéo ghế ngồi vào bàn và bắt đầu bữa sáng của mình.
- Thật hả?- Quỳnh Băng mở căng đôi mắt của mình nhìn Thanh San.
Gò má của Thanh San đỏ ửng cả lên, cô nàng hơi cúi đầu xuống.
- Wow! Hai người nha…như thế là không tốt với bạn bè đâu.
- Nhỏ thôi!- Thanh San vội kéo tay Quỳnh Băng.- Bé bé không mọi người nghe thấy là là bốn tụi mình xong phim đấy.
- Hì hì!- Quỳnh Băng cười hiền nhưng lập tức nó làm bộ mặt khủng bố.- Nói! Hai người bắt đầu từ khi nào? Bao lâu rồi? Diễn biến ra sao? Kết quả như thế nào?
- Cái gì?- Thanh San tròn xoe con mắt nhìn Quỳnh Băng.- Cái gì mà bắt đầu, diễn biến, kết quả ở đây? Cậu làm như là trình bày sự kiện lịch sử không bằng.
- Thì gần giống thế còn gì!- Quỳnh Băng chớp mắt lia lịa.
- Ấy dza! Cậu thật là…tớ và cậu ấy chỉ mới bắt đầu thôi. Còn…đang tìm hiểu…
- Có thật không thế?- Quỳnh Băng cười ranh mãnh.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Cả Quỳnh Băng và Thanh San quay về phía người vừa nói. Thương và Lâm đang chậm rãi tiến về phía họ. Sau khi cả hai đã yên vị, Thương chậm rãi quay xuống.
- Hai người đang tám chuyện gì thế?
Quỳnh Băng liếc nhanh qua Thanh San.
- Là chuyện Thanh San với…
Không kịp để Quỳnh Băng nói hết câu, Thanh San vội bịt miệng của Quỳnh Băng lại.
- Không có chuyện gì đâu! Hì hì!- Thanh San cười híp mắt.
- Thật không?- Thương nheo mắt nhìn Thanh San.
- Trông hai người có vẻ bí hiểm quá.- Lâm đưa mắt nhìn Quỳnh Băng.- Em định bịt miệng Băng đến bao giờ thế?
Bên cạnh Lâm, Thương hơi mím môi lại.
- Thì thả bây giờ không lỡ tay em dính đầy nước miếng.
- NÀY! ĐỚI THANH SAN!- Quỳnh Băng quay ngoắt về phía Thanh San.
- Hạ hỏa đi! Thầy vào rồi kìa.
Dứt câu, Thương chậm rãi quanh lên.
- Cậu đúng là quá đáng!- Quỳnh Băng vẫn tức Thanh San.
- Thôi vào lớp rồi đấy!- Lâm vội nhắc Quỳnh Băng.
- Em biết rồi!
- Thôi mà!- Thanh San dỗ Quỳnh Băng chả khác nào dỗ trẻ con.- Sorry nhé!
- Không nghe! Không thấy! Không biết!
- Thôi mà! Năn nỉ cậu đó! Tớ lỡ dại!

Đặt túi xách trên bàn, bà Trần ngồi dựa ra sau ghế. Hiện giờ, bà không thể nào nghĩ thôi mọi chuyện được. Bài viết đăng trên báo sáng nay khiến cho bà không thể nghĩ được gì.
- Không thể để chuyện này tiếp tục được!
Dứt câu, bà Trần vội lấy túi xách và rút điện thoại ra. Lướt nhanh ngón tay thon dài trên bàn phím, bà áp điện thoại vào và chờ đợi đầu giây bên kia nhấc máy.
- Alô!- Đầu giây bên kia lên tiếng.
- Alô! Tôi đây! Trưa nay chúng ta gặp nhau. Tôi có chuyện.
- Tôi biết rồi!- Đầu giây bên kia thở dài.
- Vẫn nhà hàng cũ.
- Được rồi!
Khẽ thở ra, bà Trần thả chếc điện thoại xuống bàn
“Cốc…cốc…cốc”
- Mời vào!
Bà Trần vội chỉnh lại tư thế ngồi.
- Thưa chủ tịch, có hồ sơ cần chủ tích thông qua ạ.
- Được rồi! Cháu để đó cho cô! Cô sẽ xem.
- Dạ vâng! Cháu xin phép ạ!
Nói đoạn người thư ký chậm rãi bước ra khỏi phòng và khép cửa lại.

- AAAA!!!!!!!- Vừa đi, Quỳnh Băng vừa vươn vai.- Mấy cái môn Mác- Lê này buồn ngủ chết đi được.
- Học kiểu như cậu làm sao mà thi đây!- Thanh San chẹp miệng.
- Cậu ấy ấy à! Tớ cá lầ chỉ còn cách dùng phao thôi.
- Này! Sao coi thường tớ thế?!- Quỳnh Băng quay ngoắt về phía Thương.- Năm cấp ba tớ gỏi nhất là mấy môn học bài đấy.
- Ừ biết em giỏi cỡ nào rồi. Còn nhớ vụ sáng nay không?- Lâm châm chọc
- Đó là xui xẻo thôi nhé. Đại học mà cứ làm như học sinh tiểu học không bằng.
- Khai mau!- Thương khoác vai Quỳnh Băng.- Tối qua đi đâu? Làm gì? Với ai?
- Cậu khảo cung tớ đây à?- Quỳnh Băng lườm Thương một cái nổ đom đóm..
- Thôi về thôi!- Thanh San nén cười.- Anh trai cậu tới kìa!
Bỗng chốc cái đầu lắm chiêu nhiều kế của Quỳnh Băng vận hành. Cô nàng kéo cả Thanh San và Thương về phía Hoàng Chương.
- Hoàng Chương! Em và Thanh San có chút chuyện riêng ở nhà một tý. Anh chờ Thương về đi rồi hẵng về được không?
- Hả?- Cả ba người cùng đồng thanh.
- Quyết định thế nha!
Dứt câu, Quỳnh Băng vội kéo Thanh San đi mặc kệ cho Hoàng Chương và Thương đứng đó.
- Thôi em đội mũ lên đi!
- Phiền anh quá!- Thương hơi cắn nhẹ môi.
- Không sao đâu!

Dừng xe trước cổng nhà Quỳnh Băng, nó chậm rãi xuống xe rồi tiến về phía cổng.
- Quỳnh Băng này!- Thanh San kêu Quỳnh Băng lại.
- Hả?
- Uhm…chuyện lúc nãy…tớ thấy…cậu làm như thế không hay đâu.
- Uhm?- Quỳnh Băng hơi nhăn trán.
- Cậu đinh làm ghép anh trai cậu và Thương lại phải không?
- Uhm! Đúng thế!- Quỳnh Băng gật đầu.
- Nhưng cách đó không hay đâu. Đây là chuyện tình cảm nên không thể ép buộc được. Hơn ai hế, chúng ta hiểu rõ điều đó mà. Hãy để anh trai cậu tự quyết định nên làm gì đi.
- Tớ chỉ muốn tốt cho anh trai tớ thôi. Anh ấy nghĩ và lo cho tớ rất nhiều. Hoàng Chương muốn tớ được vui vẻ, hạnh phúc và tớ muốn anh ấy cũng được như thế.
- Anh trai cậu nhìn thấy cậu vui vẻ hạnh phúc chắc chắn anh ấy cũng vui vẻ và hạnh phúc.- Thanh San khẽ bật cười.- Còn chuyện tình cảm của anh ấy, cậu hãy để anh ấy tự quyết định đi cũng giống như việc anh ấy tô trọng quyết định của cậu.
Quỳnh Băng hơn cúi mặt xuống. Một lúc sau nó chậm rãi gật đầu.
- Cậu là cô gái đơn giản. Không tính toán. Hải Luân yêu cậu vì điều đó.- Thanh San mỉm cười.- Thế nhưng cậu cũng nên hớ rằng, lòng tốt nếu không biểu hiện đúng lúc sẽ trở thành trò lố ọi người, hoặc sẽ khiến ọi người rất khó chịu.
- Tớ biết rồi!- Quỳnh Băng vẫn xụ mặt xuống.
- Đừng buồn nha! Tớ phải về đây!
- Uhm!- Quỳnh Băng gật đầu.- Cậu về đi.
Chiếc xe màu trắng của Thanh San khuất dần sau con hẻm để lại trong Quỳnh Băng một nỗi buồn khó tả. Nó chậm rãi quay về phía cổng nhà và tra ổ khóa vào.
- Đồ ăn của hai vị đây ạ!
Vừa nói,...

<< 1 ... 15 16 17 18 19 ... 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status