Y luôn ở bên nhau, trừ phi An Hinh lên tiếng, còn không em sẽ không bao giờ bỏ Ân Y đâu. Em nghĩ, em đã nói rất rõ ràng rồi, chính vì thế mong anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian vì em nữa!"
Cuối cùng, giám đốc Lý liền thở dài tỏ ý bỏ cuộc. Anh ta nói: "Vân Hạ Sơ, cá nhân anh rất khâm phục sự coi trọng tình nghĩa của em, trên thương trường hiện nay số người như em không phải là nhiều. Nếu em đã kiên quyết như vậy thì anh chúc em công việc thuận lợi, tương lai sáng sủa."
Giám đốc Lý ra về với vẻ tiếc nuối. Hạ Sơ đưa mắt nhìn theo anh ta. Buổi trưa, vòi phun nước trên bãi cỏ ngoài cửa sổ nhà hàng được mở, dưới ánh mặt trời, những tia nước như những chuỗi hạt pha lê lấp lánh.
Mùa hè năm đó, Hạ Sơ tốt nghiệp ngành thiết kế đồ trang sức ở một trường đại học của Vũ Hán, ông ngoại nói trong điện thoại rằng: "Hạ Sơ, ông cũng đã tuổi cao sức yếu rồi, không sống được bao lâu nữa. Cháu sống một mình ở xa ông không yên tâm, cháu về Bắc Kinh xin việc, tiện thể ở gần ông luôn."
Hạ Sơ đắn đo một thời gian khá dài, lúc đó cô vừa mới nhận được thông báo của học viện, sẽ mời cô ở lại trường làm trợ giảng. Đối với cô, đó là cơ hội từ trên trời rơi xuống. Cô không muốn từ chối, sau khi suy đi tính lại cô đã quyết định sẽ ở lại trường vài năm làm công việc trợ giảng để tích lũy một số kinh nghiệm, sau đó mới về Bắc Kinh làm. Tuy nhiên chính quyết định này đã khiến Hạ Sơ thấy vô cùng hối hận mỗi khi nghĩ lại.
Ông ngoại bệnh nặng và mất, Hạ Sơ xin nghỉ việc, hớt hải quay về nhưng không kịp gặp mặt ông lần cuối. Sau đó lại phải chứng kiến cảnh bác cả và cậu út tranh giành nhau tài sản do ông đề lại. Bác gái gọi Hạ Sơ vào phòng của ông, giấu tất cả mọi người, lấy chìa khóa mở tủ sách của ông và mang ra một chiếc hộp, đưa cho Hạ Sơ: "Hạ Sơ, cái này là trước lúc lâm chung, ông ngoại dặn bác phải giao tận tay cho cháu. Cháu giữ cẩn thận, đừng để bác trai và cậu cháu nhìn thấy."
Hạ Sơ nhận ra chiếc hộp làm bằng gỗ Hồng đó, bên trong đựng một bộ trang sức bằng vàng dát ngọc, là của hồi môn của mẹ năm xưa. Hồi nhỏ, ông ngoại đã từng cho Hạ Sơ xem, ông nói: "Hạ Sơ à, đây là của hồi môn mà bà ngoại mua cho mẹ cháu, tên bộ đồ trang sức này là Kim ngọc lương duyên, đến khi cháu lấy chồng, ông sẽ đeo cho cháu."
Đón lấy hộp đồ trang sức từ tay bác gái, Hạ Sơ ôm trong lòng mà nước mắt như mưa. Cô nhớ khi ông nói những câu đó, ông cười híp hết cả mắt, dường như đã nhìn thấy cảnh Hạ Sơ đi lấy chồng.
Bà mợ đang gội đầu trong sân, liếc thấy Hạ Sơ từ phòng chính đi ra, liền bê chậu nước lên hắt xuống rãnh nước bên cạnh. Hạ Sơ không kịp tránh, ướt hết người. Cô còn chưa kịp nổi cáu, mợ đã nhanh miệng thanh minh: "Ấy, Hạ Sơ, sao cháu lại đứng ở đó. Mợ không nhìn thấy nên ướt hết rồi hả?"
Bác gái bước đến kéo Hạ Sơ đang giận tím mặt ra, sầm mặt trách mợ: "Mợ có mắt mà nhìn kiểu gì vậy, người to lù lù như thế mà không nhìn thấy."
Mợ hai bĩu đôi môi mỏng, đôi gò má cao và gầy, nhìn Hạ Sơ giọng mát mẻ: "Xin lỗi nhé, hay là để tôi mua cho bộ mới vậy. Mặc dù ông ngoại cô không để lại cho chúng tôi cái gì, nhưng tiền đền quần áo mới cho cô, tôi vẫn có đủ. Nhưng tôi biết cô có nhiều đồ quý như vậy, cũng chẳng màng đến cái này đúng không?"
Hạ Sơ tức đến nỗi nước mắt sắp trào ra, thấy vậy bác gái liền kéo vội Hạ Sơ vào nhà.
Ảnh ông được đặt trên chiếc bàn kê giữa phòng khách, nét mặt hiền từ. Hộp đựng tro cốt của ông vẫn còn đang gửi trong nhà tang lễ.
Nước mắt Hạ Sơ lăn dài xuống gò má.
Mặc dù từ nhỏ cô không biết tình yêu của cha mẹ là thế nào, nhưng Hạ Sơ chưa bao giờ thấy thiếu thốn hạnh phúc. Cô là nàng công chúa nhỏ được ông yêu thương nhất. Hồi đó, ông ngoại thường đưa cô đi chơi ở Lưu Ly Xưởng, chợ bán đồ cũ ở Phan Gia Viên, ông tỉ mỉ dạy cô cách phân biệt.
Sau Cách mạng văn hóa, các món đồ sưu tầm của ông ngoại chẳng còn lại bao nhiêu, đáng tiền nhất là bức thư pháp của nhà thư pháp Mễ Phất đời Tống, nhưng lúc sinh thời ông đã dặn người thân rất nhiều lần, bức thư pháp này chỉ được phép tặng không được phép bán.
Cuối cùng bác cả và cậu út đã thống nhất tách ra ở riêng. Bức thư pháp đó được cả hai gia đình đem ra gửi ở ngân hàng, hai bên giao hẹn với nhau không ai được tự ý giải quyết.
Hạ Sơ sống ở ngôi nhà cũ một thời gian, bà mợ khăng khăng cho rằng ông ngoại để lại hết tài sản cho cháu gái, ngày nào bà cũng mỉa mai, nói mát mẻ châm chọc Hạ Sơ. Bác gái thì tính tình hiền lành, nhân hậu, từ nhỏ đã coi Hạ Sơ như con gái ruột của mình, mỗi lần nhìn thấy Hạ Sơ bị mợ gây khó dễ, bác lại ra mặt bảo vệ cô. Khi còn sống, ông ngoại cũng rất quý mến và tin tưởng bác nên mới gửi gắm hộp trang sức để gửi lại cho Hạ Sơ.
Từ nhà tang lễ về, Hạ Sơ tìm bác gái, sụt sịt nói: "Bác ạ, cháu muốn mua cho ông ngoại một miếng đất để ông được yên nghỉ vĩnh hằng."
Bác gái liền thở dài: "Hạ Sơ à, bác cũng muốn mua lắm, nhưng bác trai không chịu nghe bác, cậu mợ cháu lại cứ nghĩ rằng ông ngoại để lại tài sản cho cháu. Lúc sinh thời ông cháu đã dặn dò nhiều lần là không được bán bức thư pháp đó. Haizz! Cháu đừng sốt ruột, bác sẽ nghĩ cách."
Hạ Sơ gật đầu, cô liền ôm bác gái, nói nhỏ: "Bác vất vả quá!"
Mắt bác gái đỏ hoe, cười nói: "Cái con bé này, bác vẫn bình thường mà."
Hạ Sơ biết, bao năm qua, bác trai đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, bác gái phải ngậm đắng nuốt cay. Những lúc buồn quá, bác gái cũng chỉ biết khóc giấu mọi người, có lần bị Hạ Sơ nhìn thấy, bác lại cười nói: "Dạo này cứ nhìn thấy sáng là bác lại bị chảy nước mắt."
Hạ Sơ nhờ người bạn học cấp ba đang làm trong công ty cầm đồ, chuyển nhượng chiếc vòng đeo tay đáng giá nhất trong bộ đồ trang sức Kim ngọc lương duyên đó cho người khác với giá cao. Cô sẽ dùng số tiền đó để mua một ô đất, đưa hộp đựng tro cốt của ông ngoại ra khỏi nhà tang lễ, để ông được trở về với tổ tiên theo đúng nghĩa.
Từ nghĩa trang trở về, bà mợ đứng trong sân mỉa mai: "Mua ô đất mộ đắt như vậy, đã chết rồi thì tro cốt đặt ở đâu mà chẳng như nhau. Không biết cô cháu gái của tôi có được bao nhiêu tài sản mà lại mạnh tay như vậy? ông chỉ được cái thiên vị thôi, khổ thân con gái tôi, học phí còn chưa biết lo thế nào."
Hạ Sơ không chịu được nữa, đập mạnh bàn, cô chỉ muốn lao ra xé toạc cái miệng mỏng đó.
Bác gái liền ngăn cô lại, lắc đầu: "Thôi, đừng chấp mợ ấy, Dao Dao không thi đỗ vào trường điểm cấp ba, nghe nói phải nộp hai mươi nghìn tệ tiền tài trợ cho trường mới được vào học, vì vậy mợ ấy cũng sốt ruột."
Hai tháng sau theo lời giới thiệu của thầy hướng dẫn, Hạ Sơ vào làm việc tại Ân Y. Vừa nhìn là An Hinh đã thích ngay phong cách thiết kế rất có hồn của Hạ Sơ. Thế là cô được mời làm nhà thiết kế chính với mức lương cao. Hạ Sơ vô cùng cảm kích trước ân tình của An Hinh và bắt đầu chặng đường rèn luyện trở thành nhà thiết kế đồ trang sức giỏi cho Ân Y.
Hơn nửa năm sau, đột nhiên một ngày nọ, bác gái lén đến công ty tìm Hạ Sơ, cho cô biết rằng bác trai bàn với cậu sẽ bán bức thư pháp đó của ông đi, có người trả giá sáu trăm nghìn tệ.
Sau khi biết tin, An Hinh đã gọi Hạ Sơ đến, nói sẽ mua đứt năm năm làm việc của cô với giá tám trăm nghìn tệ, sau đó tính lương mỗi tháng của cô là tám nghìn tệ, cuối năm sẽ chia thêm lợi nhuận.
Hạ Sơ sững người, sau đó cảm kích đến nỗi không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào.
An Hinh phẩy tay, cười lớn nói: "Nếu cậu đồng ý thì phải ký hợp đồng bán thân đó, sau đó cậu sẽ trở thành người của tớ."
Trả cho bác và cậu sáu trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ, cô vội ký hợp đồng để lấy lại bức thư pháp mà ông ngoại nâng niu nhất, sau đó lại giấu mọi người biếu riêng bác gái năm mươi nghìn tệ, dặn dò bác cất đi sau này có việc gì thì lấy ra dùng.
Bà mợ lườm nguýt cô một cái rồi mỉa mai: "Hạ Sơ à, ông ngoại đã để lại cho cháu gái bao nhiêu tài sản hả, lần này bỏ ra mấy trăm nghìn tệ như vậy. Cháu nói đi, nếu không mợ sẽ tò mò đến nỗi không ngủ được đấy."
Hạ Sơ chậm rãi cuộn bức thư pháp lại, đút vào ống đựng, sau đó mím môi mỉm cười: "Mợ à! Cháu mà nói ra mợ càng không ngủ được, chưa nói đến mã não, ngọc bích, lục bảo ngọc mà ông cho cháu, chỉ riêng bức thư pháp này thôi, đây là nét bút của nhà thư pháp Mễ Phất, giá thị trường ít nhất cũng phải trên hai triệu nhân dân tệ."
Vì chuyện này mà sau này bác gái mắng Hạ Sơ nhiều lần, vì Hạ Sơ vừa ra khỏi nhà, mợ liền đòi ly hôn với cậu út.
Hạ Sơ cười rất ranh mãnh: "Bác ạ, nếu cháu nói là không có thì mợ ấy có tin không? Thế nên cháu cũng đành phải chiều theo ý mợ thôi."
Trong bữa cơm tối, nhìn thấy Cảnh Thần, Hạ Sơ nói với vẻ nuối tiếc: "Suýt nữa thì có tiền để phá hợp đồng với anh. Haizz! Tự do! Suýt thì đã có!"
"Vậy hả! Thật hay đùa? Em có tiền để phá hợp đồng với anh ư? Hay là anh giảm giá mười phần trăm cho em. Oh my god, liền một lúc có bốn trăm năm mươi nghìn tệ, cũng kha khá đó nhỉ!" Cảnh Thần giơ tay lên, miệng còn đang ngậm đầy cơm, nước miếng suýt thì nhỏ xuống bát.
Hạ Sơ gắp một cọng rau muống xào lên, mỉm cười, bình thản nói: "Nếu anh là tôi, anh sẽ chọn cách trả cho người khác bốn trăm năm mươi nghìn tệ hay lựa chọn cách mỗi tháng bỏ ra mấy nghìn nhân dân tệ thuê nhàchung thêm một năm nữa với một anh chàng giúp việc theo giờ nhìn cũng đẹp trai? Hơn nữa, tôi sẽ giải thích như thế nào với hàng xóm, bạn bè đồng nghiệp và bà mợ của tôi khi vừa mới kết hôn được mấy ngày đã đòi ly hôn?"
Cảnh Thần chép chép miệng, cúi đầu ăn cơm, dường như khá hậm hực, ăn nhiều hơn bình thường hai bát.
Hạ Sơ rất khoái chí, phá lệ cho người giúp việc theo giờ nghỉ ngơi, còn mình thì vừa thu dọn bát đĩa vừa hát ngân nga khi rửa bát.
Năm phút sau, Hạ Sơ cất bát đũa vào tủ bếp, tháo đôi găng tay cao su ra, thì thấy Cảnh Thần đang đứng trước cửa bếp, cười rất khó hiểu. Hạ Sơ liền thắc mắc: "Anh sao vậy? Nghĩ đến bốn trăm năm mươi nghìn tệ nên phát điên hả!"
"Hạ Sơ", Cảnh Thần vừa nói vừa bước lên trước hai bước, dồn Hạ Sơ vào góc nhỏ gần tủ lạnh, mặt ghé sát vào, hỏi rất nghiêm túc: "Có phải em yêu anh rồi không?"
Hạ Sơ phất đôi găng tay còn đang ướt sũng vào khuôn mặt đáng ghét đó, quát lớn: "Anh tưởng là tôi điên à?"
Cảnh Thần chặn đường Hạ Sơ, vừa rút giấy ăn trên mặt tủ lạnh ra lau mặt, vừa nheo mắt nhìn Hạ Sơ đang bị chặn đứng trong không gian chật chội, đột nhiên mỉm cười: "Hạ Sơ, em thừa nhận đi, dạo này em thường nhìn anh với ánh mắt rất si mê."
Hạ Sơ liền bĩu môi với vẻ khó hiểu, trợn mắt nhìn anh chàng thích ăn dưa bở này, nghiêm mặt: "Không, anh nói nhầm rồi, thực ra tôi là kẻ ngớ ngẩn."
"Hả?!" Cảnh Thần sửng sốt.
"Nếu không làm sao tôi có thể chuyện trò được với anh."
Nói xong Hạ Sơ gạt phắt Cảnh Thần ra, quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi bơi.
Cảnh Thần vội bám theo, đứng trước cửa nhìn Hạ Sơ nhét hết quần áo bơi, mũ bơi, kính bơi vào túi, đột nhiên nói: "Đợi anh một lát, anh cũng đi." Nói xong liền quay vào phòng lấy đồ ngay.
Vừa nghe thấy nói vậy, Hạ Sơ liền xách túi đi ngay: "Đừng đi theo tôi, đừng nói là quen tôi!"
Đến khi Hạ Sơ thay quần áo bơi xong xuôi và xuống bể bơi được một vòng, mới nhìn thấy Cảnh Thần mặc chiếc quần bơi Adidas của anh ta, đứng ở đầu kia bể bơi vẫy tay gọi cô. Hạ Sơ ngoái đầu lại, giả vờ không nghe thấy. Và thế là cô liền nghe thấy Cảnh Thần gọi: "Hạ Sơ, Hạ Sơ, lại đây nhanh lên."
Bể bơi rất kín, giọng Cảnh Thần vọng lại oang oang. Nghe thấy tiếng gọi, có người đang bơi liền cau mày. Hạ Sơ đành phải bơi ra đó. Cảnh Thần đứng trên bờ, vừa cười vừa khởi động tay chân.
"Anh gọi tôi làm gì? Không tự bơi được à!" Hạ Sơ hậm hực.
"Hê hê, em nói đúng đấy, anh không biết bơi." Cảnh Thần cười bẽn lẽn.
"Vậy xin hỏi, lần trước anh đi Bắc Đới Hà làm gì!"
"Tắm nắng ngắm hotgirl thôi."
Hạ Sơ bỏ kính bơi ra, ngẩng đầu nhìn kẻ đang đứng trên cao đó, vai rộng chân dài, cơ bắp mạnh mẽ, lúc này đang nhìn cô, hào hứng khoe nước da gợi cảm đang rất mốt hiện nay. Hạ Sơ đứng dưới nhìn lên, bộ phận quan trọng đập ngay vào mắt, bấc giác mặt cô nóng bừng, tim đập thình thịch, cô vội cúi đầu xuống nói: "Khoe xong rồi thì xuống bơi đi."
"Ừ, em đứng ra chỗ khác đợi anh nhé." Vừa nói Cảnh Thần vừa chạy ra cầu thang xuống. Hạ Sơ khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta rụt rè bước xuống với ánh mắt khinh bỉ, khi cô phát hiện thấy nước ngập quá đùi Cảnh Thần, anh chàng chỉ biết nhìn Hạ Sơ cười bẽn lẽn.
Hạ Sơ bước đến, nhìn anh chàng to xác mà không biết bơi đó, sầm mặt kéo anh ta ra giữa bể.
"Anh không đi đâu, bên đó nước sâu lắm." Cảnh Thần lắc đầu quầy quậy.
"Thôi đi, nước ở đây không nhấn chìm được anh đâu, mau lên!"
"Ờ!" Cảnh Thần đành phải để Hạ Sơ kéo về phía trước, đến khi nước ngập đến ngực, nói thế nào cũng không chịu đi tiếp nữa.
Hạ Sơ gật đầu, cô đứng yên tại chỗ, định dạy anh chàng lặn trước.
"Thế thì ở đây vậy, hít thở sâu, nín thở, như tôi đây này, từ từ lặn xuống." Vừa nói, Hạ Sơ vừa làm mẫu một lần.
Đợi đến khi cô ngoi lên khỏi mặt nước, thì nhìn thấy Cảnh Thần trợn tròn mắt với vẻ sợ hãi, xua tay liên hồi: "Anh không lặn đâu, anh sợ bị sặc nước lắm."
Hạ Sơ bất lực, vừa an ủi anh ta, vừa làm mẫu một lần nữa để cho anh ta hiểu đây là môn thể thao khá an toàn, nhưng nói thế nào Cảnh Thần cũng không chịu dìm đầu xuống nước. Hạ Sơ bực quá, liền ấn đầu hắn ta xuống nước, Cảnh Thần vội đưa tay ôm chặt eo cô, kẹp chặt tay cô ở sau lưng. Hạ Sơ bị kẹp chặt trong lòng không nhúc nhích được, rồi cô phát hiện ra hắn và cô đang nép sát vào nhau. Chân hắn quấn lấy cô, da chạm vào nhau, rất trơn, xúc cảm dâng cao. Cảnh Thần đưa tay vuốt phần da lưng lộ ngoài áo tắm của cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Hạ Sơ, da em mịn quá."
Hạ Sơ cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cô cố gắng giãy giụa ngửa cổ ra phía sau hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của Cảnh Thần: "Buông tôi ra."
"Không buông, sờ thích lắm." Vừa nói, Cảnh Thần vừa cúi người xuống, dụi môi vào cổ cô.
Hạ Sơ nghiêm giọng quát: "Tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra!"
"Không buông, anh sợ chết đuối."
Hạ Sơ không nói gì, thấy giãy giụa không ăn thua, cô bèn cúi đầu tránh đôi môi của hắn ta, thay bằng nét mặt dịu dàng: "Anh không buông tôi ra thì tôi dạy anh kiểu gì. Anh không thích lặn thì ta học cách đạp chân trước vậy."
"Ờ, thôi được." Cảnh Thần nghĩ một lát rồi buông Hạ Sơ ra.
Hạ Sơ liền cúi thấp người xuống, lặn ngay xuống nước. Túm chân Cảnh Thần, kéo mạnh, cộng với lực đẩy của nước, Cảnh Thần mất thăng bằng, ngã "tùm" xuống nước. Hạ Sơ sung sướng nghĩ, đồ không biết thế nào là xấu hổ, cho chết chìm đi!
Tuy nhiên, Cảnh Thần loạng choạng một lát là đứng vững được, làm mặt hề với Hạ Sơ dưới nước.
Sợ quá, Hạ Sơ hiểu ra ngay vấn đề, bực mình, lại bị lừa nữa rồi! Cô vội quay đầu, đạp nước thật mạnh và bơi đi. Nhưng bơi được chưa đầy năm mét, đã bị kẻ đứng sau đuổi kịp. Tiện đà anh ta liền ôm chặt eo cô, ghé sát người, đỡ lấy gáy cô, không nói năng gì mà hôn ngay xuống. Hạ Sơ sững người, thấy ánh mắt kẻ đó lộ rõ ý cười.
Cơ thể anh ta quấn chặt lấy cô như cá bơi dưới nước, đôi môi siết chặt không chịu buông cô ra. Không khí trong phổi Hạ Sơ đã bị rút sạch, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong. Cô vừa đẩy vừa đạp, lấy hết sức bình sinh đẩy Cảnh Thần ra rồi ngoi lên mặt nước, đưa tay đỡ ngực thở hổn hển.
Kẻ gây sự đứng cách cô ba mét cũng thò đầu lên, cười ranh mãnh nhìn Hạ Sơ mặt đang đỏ bừng vì ngạt.
Hạ Sơ lườm hắn ta một cái, bơi vào bờ, leo lên cầu thang rời khỏi bể bơi.
Đến khi tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi vội vã đi ra, Hạ Sơ phát hiện thấy Cảnh Thần đã ngồi trên sofa trước cửa ra vào đợi cô. Hạ Sơ vênh mặt đi thẳng ra cửa, coi như anh ta không tồn tại.
Cảnh Thần lại rất tự giác, bật dậy đuổi theo, khoác tay lên vai cô.
Hạ Sơ rụt ngay vai lại, Cảnh Thần bị hụt, tay trượt xuống lưng, dừng ngay bên eo Hạ Sơ, miệng cười cười, mắt nhìn ra phía trước.
"Anh làm gì vậy, bỏ tay ra ngay."
"Nếu em tiếp tục chấp nhận làm vợ anh thì cá nhân anh cho rằng bọn mình nên tận hưởng cuộc sống vợ chồng. Vừa nói, Cảnh Thần vừa đưa tay đặt lên hàng lông mày của Hạ Sơ, dịu dàng vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau có của cô.
Nghĩ thế nào, Hạ Sơ lại gạt nhẹ tay hắn ra, bình thản nói: "Tôi nghĩ nếu chiếu theo hợp đồng, giữa chúng ta không có cái gọi là cuộc sống vợ chồng chứ nhỉ. Anh làm như thế này có phải là muốn ép tôi chủ động phá hợp đồng để kiếm năm trăm nghìn tệ đúng không?" Vừa nói, Hạ Sơ vừa cười khẽ: "Tôi đề nghị anh không phải mất công như vậy đâu, nếu anh tiếp tục có ý đồ xấu thì tôi sẽ cho người lắp máy quay ở phòng 706 đấy. Anh đừng quên là điều khoản thứ ba trong hợp đồng có nói rằng sự kết hợp giữa hai bên là hữu danh vô thực, chính vì thế cả hai đều không được phép yêu cầu đối phương thực hiện nghĩa vụ của vợ (chồng). Tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn bị quay chứng cứ chứng minh anh đang phá hợp đồng đúng không, đến lúc đó không biết ai sẽ là người phải trả năm trăm nghìn tệ đâu!"
Nghe xong những điều Hạ Sơ nói, Cảnh Thần sững người ra một lát, đưa tay lên vỗ đầu mình, sau đó lại vui vẻ đưa tay ra đòi bắt tay Hạ Sơ: "Hạ Sơ, hợp tác vui vẻ nhé!"
Hạ Sơ không hất tay hắn ta ra, quay người đi và khẽ nhếch môi lên.
Sau lưng, Cảnh Thần huýt sáo rất hào hứng.
Đột nhiên Phúc Trạch lại xuất đầu lộ diện tổ chức một bữa tiệc, mời một số công ty đồ trang sức tốp hai, tốp ba tham gia. Với tư cách là một công ty có tiếng trong lĩnh vực đồ trang sức thời thượng dành cho giới trẻ vài năm gần đây, Ân Y được đứng ở vị trí đầu tiên trong danh sách các đơn vị được mời.
Nhớ lại những điều mà giám đốc Lý của công ty Săn đầu người tiết lộ về việc Phúc Trạch chuẩn bị thành lập công ty con, phát triển thị trường đồ trang sức dành cho giới trẻ hạng vừa và thấp, Hạ Sơ vội báo cáo cho An Hinh biết thông tin này. An Hinh cầm giấy mời của Phúc Trạch, lật xem một hồi lâu mới nói: "Xem ra, bộ sản phẩm Duyên thạch anh lãng mạn mà Phúc Trạch đưa ra lần trước là sản phẩm thăm dò thị trường. Họ bán khá ồn sản phẩm này nên sẽ tấn công vào thị trường mà chúng ta...