lợi mà khó phát hiện ra nhất,con mồi là bạn QUỲNH và bầy cáo háo ăn là tụi kia,cả lớp hồi hộp chờ đợi
'''thình thịch thình thịch''(tim bé đập đấy)
Rồi tụi kia củng vào tầm 8thằng thì phải
-mình: trẻ trâu!
-dêcụ1: sao lớp này hôm nay im lặng quá vậy nhỉ?
-dêcụ2: QUỲNH ơi,anh lại qua với em đây,đồng ý làm bạn gái anh nha em?
-H: lớp mình không phải chổ để tán gái nha?yêu cầu các bạn ra ngoài mà tán!
-dêcụ3: mày là ai?
-H: mình là lớp trưởng ở đây.
-dêcụ1: haha,lớp trưởng hả,gê quá đi
-dêcụ2,dêcụ3: haha,quá gê
-dêcụ1: tụi tau éo ra làm gì nhau nào?
Rồi thằng dê cụ đó lại bàn bạn QUỲNH ngồi
-dêcụ2: quỳnh ơi anh ngồi với em nha
-quỳnh: ông tránh ra cho tôi!
-dêcụ2: gê thế em,không tránh,a có socola tặng em nè!
-H: yêu cầu mấy bạn ra ngoài,không tôi gọi thầy giám thị đấy
-dêcụ4: cái đm mày,thích ăn đấm hả.
-hs: ra khỏi lớp đi
-hs1: ra nhanh đi
-hs2: nhanh,nhanh
-H: ra nhanh mấy bạn lớp mình còn học
Nó lại đấm H phát,mình định chạy lại đạp cho nó phát mà nghỉ lại mình đang tạo bàng chứng tố cáo bạn nó mà
-H: đánh đủ rồi thì ra đi?
-dêcụ2: không ra thì sao?
Không biết ai báo cho ông thầy giám thị mà ổng xuống liền
-giámthị: chuyện gì mà ồn ào thế?
-hs: dạ thưa thầy mấy bạn kia vào đánh lớp trưởng ạ.
-dêcụ: đánh đâu tụi tau qua chơi thôi mà.
-dêcụ2: đúng đó thầy?
-giámthị: tụi em có bằng chứng nào không?
rồi YẾU NHI chạy lại lấy hai cái điện thoại ra rồi đưa cho lão thầy giám thị,lão đập bàn cái rầm!!!?
-giámthị: lên hết phòng giám thị cho tôi,viết bản kiểm điểm,mời phụ huynh.
-minh: xong phim
-H: ổn rồi.
-phươnglinh: chắc tụi nó quét sân trường cả tuần đấy và hạ 1 bật hạnh kiểm.
Ra về mình và mấy bạn trong lớp chờ bạn kia ở cổng,nhờ H gọi thêm mấy anh trong nhóm a ĐỨC nửa đến giúp một tay,để phục thù tụi nó vì dám đánh H của mình.
Chap 87:
Cuộc sống có cái ảo cái thật....tình yêu củng vậy yêu ảo yêu thật củng đèo là yêu.yêu ảo nhưng tình thật.con người lập trường không có mới xem nó là ảo,hay ganh tỵ một điều gì đó mình làm không được mới gọi nó là ảo,riêng tình yêu đối với tôi thì không có gì là ảo cả,nó mang đậm chất tình cảm của hai trái tim và cuộc đời tôi củng vậy.
Cuộc sống của kẻ đào hoa đâu phải sướng,nhiều lúc ngồi suy nghỉ nên chọn ai. Nên yêu ai mới tốt cho người trong cuộc. Tôi đã quyết định đúng khi chọn cả 3 vì họ củng như tôi và Tôi củng như họ mà thôi
+trưa hôm đó MAI HƯƠNG nói là phải phục thù thằng này,tôi không thể cản nhỏ được vì việt nhỏ làm củng vì tôi thôi mà.
MAI HƯƠNG,YẾN NHI,PHƯƠNG LINH,QUỲNH và vài đứa bạn trong lớp đợi tụi kia ở cổng trường còn tôi thì gọi thêm vài người bạn trong nhóm của anh ĐỨC nửa đến giúp một tay.
-maihương: sao tụi nó lâu ra vậy H.
-tôi: không biết nửa,để xem thử đã.mà đợi ở cổng trường có làm sao không vậy?
-yếnnhi: có sao đấy H.
-tôi: giờ sao.
-maihương: hay mình theo dỏi tụi nó đi H!
-tôi: vậy củng được,chứ biết sao giờ.
Rồi tụi nó củng ra tụi tôi theo dõi tới một đoạn đường vắng thì mấy anh trong nhóm anh ĐỨC ra chặn đường tụi nó lại.
-bạnađức: thằng nào đánh thằng em tau.
-dêcụ2:đánh ai mấy anh?
-maihương: không nhớ chuyện lúc ra chơi à?
-dêcụ1: tau đánh đấy thì sao.
-yếnnhi: thế thì giờ tụi này đánh lại được không.
-dêcụ3: néo đủ khả năng đánh lại.
Rồi một anh trong nhóm a ĐỨC ra đánh với nó,thằng này củng thuột dạng biết võ,cuối cùng anh kia thua,thằng dê cụ thắng
-dêcụ2: haha....gà thế là cùng:
-ynhi: ta đánh với mày được không?
-dêcụ2: được đánh thì đánh chứ sợ đệch gì.
Rồi 2 người lao vào đánh với nhau
-maihương: thằng này dùng taekwondo thì phải.
-tôi: vậy có thắng được không HƯƠNG.
-maihương: không biết nửa,hình như sức khoẻ YẾN NHI giảm đi khá nhiều rồi.
-tôi: H lo quá.
-quỳnh: tụi mình phục thù mà,chứ đâu phải thi tài gì đâu mà đánh tay đôi
-bạnađức: đúng rồi đó mấy e.
-maihương: xông vào luôn đi mọi người.
rồi tất cả mọi người đèo xông lên trừ PHƯƠNG LINH,QUỲNH.
bên tôi đông hơn,nên đánh thắng là chuyện bình thường
-dêcụ1: tụi mày chơi đẻo.
-maihương: tụi này đi phục thù chứ không phải đi solo nha,đừng có mà ý kiến
-ai đánh người yêu bà ra đây.
-dêcụ2: giờ tụi tau đã thua muốn chém muốn giết gì cứ việt.
-bạnađức: chú em nói như phim tàu vậy,học câu đó ở đâu thế,haha
-ta nói cho mấy chú em biết,học sinh thì lo đi học đi chớ đánh thằng e tau nửa nha,néo tình trạng này mà còn tái diễn thì xát định là vừa
-bạnađức2: giờ thì biến....
Tụi nó đã bỏ đi
-tôi: cảm ơn mấy anh nha.
-bạnađức: không có gì đâu,e của anh ĐỨC như e của anh thôi,có gì thì gọi tụi anh
-tôi: dạ.
-bạnađức2: thôi tụi anh đi đây
-tôi: dạ tụi anh đi.
chúng tôi lên xe về nhà lần này tôi về quán luôn chứ không qua nhà MAI HƯƠNG nửa,
PHƯƠNG LINH đi theo tôi về quán có lẽ chiều hôm nay sẽ dẫn nhỏ về nhà nói chuyện với ba mẹ nhỏ mới được
Về quán thì chị UYÊN đang nấu cơm
-tôi: hù.....
-chịuyên: không sợ.....hihi.em đi học về đó à.
-tôi: dạ,chị nấu gì mà ngon thế.
-chịuyên: nấu sường chua ngọt em
-nếm thử nè.
Tôi ăn vào đúng là ngon thật,chị nấu ăn thì tuyệt cú mèo rồi.
-tôi: chị QUỲNH GIAO không về luôn hả chị.
-chịuyên: có mà về khuya lắm.
-tôi: lạ nhỉ,chị ấy đi đâu vậy kìa....em phải tìm hiểu kỉ mới được.
-chịuyên: đúng đó em,tìm hiểu đi chị củng lo quá
-chuyện PHƯƠNG LINH sao rồi.
-phươnglinh: có lẽ là chiều em về nhà nói chuyện với ba mẹ chị à.
-chịuyên: đúng đó em,bỏ đi hoài củng không tốt đâu em,ba mẹ em chắc lo lắm đấy.
-plinh: dạ có lẽ vậy.
Tôi đang đi vào thì chị UYÊN gọi tôi.
-chịuyên: nhóc ơi,có ai gửi cho em bức thư kìa.
-tôi: đâu chị.
-chịuyên: trên bàn học em đó.
-tôi: dạ.
Tôi và PHƯƠNG LINH vào phòng thì thấy bức thư trên bàn,tôi vội xé ra đọc.
+gửiH:
Còn nhớ mìh chứ chắc H rất tò mò về mình đúng không nào?
Mình sẽ sớm xuất hiện thôi,không lâu lắm đâu,hội an đẹp thật mình đi chơi nhiều nơi lắm rồi,mình đi chơi chán rồi.giờ muốn gặp H thôi,nhưng chưa đến lúc.....hihi....
à mà thôi 9h tối mai gặp nhau đi,mình thay đổi ý định rồi,mai gặp nhau ở công viên nha,không gặp không về,
Vậy nha!
người bí mật thân gửi!!!
Tôi đọc cái bức thư thấy bá đạo thật,tự hỏi rồi tự trả lời luôn,
-phươnglinh: giờ sao H.
-tôi: chắc mai đi gặp chứ sao giờ.
-phươnglinh: H nên đi gặp đi,cứ thế này hoài không tốt đâu.
-tôi: ùm.
-thôi vào tắm rửa ăn cơm ngủ trưa rồ chiều qua nhà LINH.
-phươnglinh: dạ
Ăn cơm ngủ nghỉ xong tôi mặc lên một bộ đồ khá đoàng hoàng....và chở PHƯƠNG LINH qua nhà.
Qua thì đầy đủ không thiếu ai cả: ba mẹ và bác PHƯƠNG LINH nửa.
-baplinh: mày đi đâu mấy hôm nay?
tôi và nhỏ đèo quỳ xuống.
-plinh: dạ con không thể chiệu đựng được sự gượng ép của ba mẹ nửa...nên con mới bỏ đi....chuyện bỏ đi con xin lỗi...
-baplinh: không xem người cha này ra gì nửa à.....
-mẹplinh: anh thôi mà,con nó biết lỗi rồi.
-baplinh: cậu kia về đi.
Còn mày ở nhà không đi đâu nửa....tau đã đặt vé máy bay mai lên đường.
-plinh: ba....huhu....huhu
-tôi: mong bác suy nghỉ lại.
-baplinh: không có suy nghỉ gì cả....cậu về đi.
Tôi lững thững ra về......bác PHƯƠNG LINH tiễn tôi ra cổng
-bácplinh: về đi con,rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.
hạnh phúc nằm trong tay con đó.
-tôi: dạ
Admin(29.09.2014/07:13)
Trên đường về tôi suy nghỉ mãi câu cuối của bác PHƯƠNG LINH nói.
Hạnh phúc nằm trong tay tôi là sao nhỉ.....khó hiểu quá.
Tôi không về quán mà đi dạo trên khắp các con phố của hội an,đèn lồng treo khắp nơi,người người nhộn nhịp qua lại tấp nập.....nhửng người nước ngoài nói xí la xí là tôi không hiểu cho lắm....tôi dừng chân lại một hàng đồ lưu niệm....tôi rạo mắt quanh các món đồ lưu niệm....tôi thấy một trái tim bị cắt nửa khá đẹp...chắc nó dành cho một cặp yêu nhau đây mà.
-tôi: chị cho em hỏi trái tim này nhiêu tiền chị.
-bánhàng: 70ngàn em,
-tôi: bán em đi chị.
-bánhàng: em có muốn khắc tên hay khắc gì lên đó không?
-tôi: dạ có chị.
-bánhàng: em muốn khắc gì đây.
Tôi suy nghỉ một lúc rồi nói
-tôi: dạ khắc nửa bên phải là ''H s2 L'' ghi thêm một câu nửa là ''ngàn năm nhớ mãi cô bé năm ấy''
Còn nửa bên trái là ''L s2 H'' là ghi là '' chàng trai năm ấy mãi mãi đợi người trở về''
-bánhàng: đợi tí nha em.
-tôi: dạ.
Trong lúc chờ đợi tôi đi quanh xem có gì đẹp không. 15phút sau củng xong
-bánhàng: của em đây.
-tôi: cảm ơn chị.
Tôi treo nó lên xe rồi trở về quán,tới cổng quán thì thấy chị QUỲNH GIAO đi đâu đó,tôi vội chạy theo xem sao.
Địa điểm chỉ vào là một quán bar.
quái chị QUỲNH GIAO vào đây làm gì nhỉ. Tôi gửi xe và vào trong quán
Thì gặp thằng cha bảo vệ đáng ghét.
-bảovệ: đủ tuổi chưa mà vào đây.
-tôi: dạ đủ rồi.
-bảovệ: chứng minh thư đâu đưa xem.
-tôi: dạ quên đem theo rồi chú.
Tôi mà nói tôi chưa đủ tuổi là bị đuổi ra liền cho nên đưa cho ông ta 200ngàn.
-tôi: chú giử uống cafe cho con vào vui chơi tí đi chú.
-bảovệ: thôi được rồi vào đi.
Tôi vội chạy vào quán
Vào thì thấy chị đang đứng ở bàn tiếp rựu
-tôi: cho e ly rựu chị.
-chịqgiao: quý khách đợi tí....
-ơ sao lại là em.
-tôi: không là em thì là ai....ở đây ồn qua ra ngoài nói chuyện.
Rồi chị ấy và tôi ra ngoài,dẫn chị ấy ra ông bảo vệ lườm luờm tôi hoài.
-tôi: chị giải thích cho em chuyện này là sao.
-chịqiao: chị muốn đi làm kiếm tiền trả em,với lại ở quán không làm gì chán quá.
-tôi: số tiền đó em không cần chị trả...chị em mà chị tính toán vậy à....quán mình thiếu gì việt mà phải đi làm cái này...chị có biết mấy chổ này phức tạp lắm không hả?
-chịqgiao: chị biết,nhưng chị thích làm cái này.
-tôi: thôi được rồi,coi như em nhìn lầm chị vậy....uổng công em mang chị từ lâm đồng ra đây,để chị thoát khỏi cảnh cô đơn hiu quạnh một mình....tiền đó chị không cần trả em đâu....coi như em giúp người vậy.
-chào chị em đi......chị nhớ cẩn thận....lần cuối cùng em quan tâm chị đấy.
Tôi lên xe phóng với tốc độ 80km/h về quán...toàn chuyện gì đâu không hết chuyện PHƯƠNG LINH rồi đến chị QUỲNH GIAO nửa...chán quá.
Tôi về quá chào chị UYÊN và a ĐỨC một tiếng rồi vào phòng....
Nằm chán quá tôi lại lấy xe ra cầu an bàn hóng mát trước khi đi tôi lấy thêm 2 lon bia nửa,dựng xe xuống bật chân chống giữa lên khưi bia và ngồi uống một mình
Ngồi ngẩm nghỉ cuộc đời quá nhiều cặm bẫy và thử thách. Không biết sống sao cho vừa lòng hết mọi người được đây nửa.
Nhìn lại mình một thằng nhà quê lên thành phố đi làm rồi gặp được a ĐỨC rồi có mấy cô người yêu xinh đẹp nết na. Nghỉ lại thấy mình quá may mắn,nhưng mọi chuyện nó đi quá nhanh.
Uống một ngụm bia.....bia thơm mùi lúa mới đắng đắng đậm chất bia.
Ngồi nhìn dòng sông hững hờ trôi,dòng xe cộ qua lại lòng tôi bồi hồi mang một nỗi niềm riêng.
1lon bia đã ra đi và tiếp tục lon thứ hai,định uống nhưng có người giật của tôi người đó chính là chị QUỲNH GIAO.
-tôi: chị đi làm đi ra đây làm gì.
-chịqgiao: chị xin lỗi!
-tôi: chị có gì mà phải xin lỗi....con đường chị đi do chính chị chọn em có quyền gì mà xen vào hả chị.
-chịqgiao: chị đã hiểu rồi....đã hiểu.
-tôi: chị hiểu được gì.
-chịggiao: em muốn tốt cho chị giúp chị thoát khỏi cái tệ nạn kia...chị không nhửng không rút ra bài học mà ra đây con đi làm quán bar chị xin lỗi.
-tôi: con đường chị đi do chị chọn mà.
-chịqgiao: em đừng nói vậy nửa được không.....huhu.
-tôi: khóc gì chị.....thời gian qua chị đi làm ở cái nơi đó có lúc nào chị nghỉ đến cảm giác của em không....hôm nay em theo dõi chị mới biết được. đấy chứ.
-chịqgiao: chị xin lỗi....chị muốn tự kiếm tiền trả em.
-tôi: vậy chị có xem em là một người em không?
-chịqgiao: có chứ.
-tôi: vậy thì chị tính toán làm gì,số tiền đó đâu có bao nhiêu đâu hả chị....khi nào có trả củng được thôi mà.....em có đòi chị đâu.
-chịqgiao: chị biết rồi....em tha lỗi cho chị nha. Chị nghỉ rồi không làm ở đó nửa.
-tôi: móc tay với nhau đi.
-chịqgiao: oke
-chị hứa với e là sẽ không bao giờ làm ở đó nửa...chị hứa.
-tôi: vậy là được rồi....về thôi chị.
-chịqgiao: về em.
Tôi chở chỉ về quán rồi phóng xe đi lại....tôi đến hiệu vàng bạc mua một sợ dây đeo chân rồi đem tới văn phòng phẩm nhờ người ta gói sợ dây đó và nửa trái của trái tim ...
Tôi mua một sợ dây đeo chân....vì tôi muốn tặng cho PHƯƠNG LINH,vì nhỏ đeo nó thì nhỏ có ở phương trời xa nào...sợi dây đó sẽ xích nhỏ lại và mãi nhớ đến tôi.
Gói xong tôi đem thẳng tới nhà nhỏ luôn.
-tôi: cho con gặp LINH một lúc được không ạ.
-baplinh: cậu về đi,để con gái tôi yên.
-tôi: một lúc thôi mà bác.
-baplinh: không được,cậu về đi con gái tôi ngủ rồi.
-tôi: néo bác không cho con gặp con sẽ đợi mãi ở đây.
-baplinh: cậu thích làm gì thì làm.
Ba PHƯƠNG LINH quá vô tình...tính tình phong kiến quá....nhưng tôi nhất định phải gặp nhỏ cho bằng được.....
Tôi ra vỉa hè đối diện nhà nhỏ ngồi đợi....
Đợi tới 11h vẫn không có động tỉnh gì....tôi thấy lạnh....rất lạnh....màn đêm sương rơi thấm ước bờ vai tôi nỗi cô đơn chợt hiện về
Tôi nghỉ nhất định tối nay phải gặp được e PHƯƠNG LINH à.
Nhưng giờ tôi có cảm giác nhói ở lồng ngực.....sao ngực lại đau ngay lúc này chứ....sao lại vậy,ông trời ơi,chẳng lẻ ông củng muốn cấm con yêu PHƯƠNG LINH hay sao.
Tôi phó tính mạng mình cho ông trời.....tôi vẫn ngồi ôm ngực đợi chờ một cái gì đó rất mơ hồ.tưởng chừng như không có,mỗi lúc một đau hơn và tôi đã gục xuống lề đường.
*******
Chap 87(phiên bản tiếng quảng nam.kaka)
Cuộc sống có cái ảo cái thật....tình yêu củng rứa yêu ảo yêu thật củng đèo là yêu.yêu ảo nhưng tình thật.con người lập trường không có mới xem nó là ảo,hay ganh tỵ một điều gì đó mình làm không được mới gọi nó là ảo,riêng tình yêu đối với tôi thì không có gì là ảo cả,nó mang đậm chất tình cảm của hai trái tim và cuộc đời tôi củng rứa.
Cuộc sống của kẻ đào hoa mô có sướng,nhiều lúc ngồi suy nghỉ nên chọn ai. Nên yêu ai mới tốt cho người trong cuộc. Tôi đã quyết định đúng khi chọn cả 3 vì họ củng như tôi và Tôi củng như họ mà thôi
+trưa hôm ni MAI HƯƠNG núa là phải phục thù thằng này,tôi không thể cản nhỏ được vì việt nhỏ làm củng vì tôi thôi mà.
MAI HƯƠNG,YẾN NHI,PHƯƠNG LINH,QUỲNH và vài đứa bạn trong lớp đợi tụi kia ở cổng trường còn tôi thì gọi thêm vài người bạn trong nhóm của anh ĐỨC nửa đến giúp một tay.
-maihương: sao tụi nó lâu ra kinh rứa H.
-tôi: không biết nửa,để xem thử đã.mà đợi ở cổng trường có làm răng không ri?
-yếnnhi: có răng đấy H.
-tôi: giờ làm răng đây
-maihương: hay mình theo dỏi tụi nó đi H!
-tôi: vậy củng được,chứ biết sao giờ.
Rồi tụi nó củng ra tụi tôi theo dõi tới một đoạn đường vắng thì mấy anh trong nhóm anh ĐỨC ra chặn đường tụi nó lại.
-bạnađức: thằng nào đánh thằng em tau.
-dêcụ2:đánh ai mấy anh?
-maihương: không nhớ chuyện lúc ra chơi à?
-dêcụ1: tau đánh đấy thì sao.
-yếnnhi: thế thì giờ tụi này đánh lại được không.
-dêcụ3: néo đủ khả năng đánh lại.
Rồi một anh trong nhóm a ĐỨC ra đánh với nó,thằng này củng thuột dạng biết võ,cuối cùng anh kia thua,thằng dê cụ thắng
-dêcụ2: haha....gà thế là cùng:
-ynhi: ta đánh với tụi mi được không?
-dêcụ2: được đánh thì đánh chứ sợ đệch gì.
Rồi 2 người lao vào đánh với nhau
-maihương: thằng này dùng taekwondo thì phải.
-tôi: rứa có thắng được không rứa HƯƠNG.
-maihương: không biết nửa,hình như sức khoẻ YẾN NHI giảm đi khá nhiều rồi.
-tôi: H lo quá.
-quỳnh: tụi mình phục thù mà,chứ mô phải thi tài gì mô mà đánh tay đôi
-bạnađức: đúng rồi đó mấy e.
-maihương: xông vào luôn đi mọi người.
rồi tất cả mọi người đèo xông lên trừ PHƯƠNG LINH,QUỲNH.
bên tôi đông hơn,nên đánh thắng là chuyện bình thường
-dêcụ1: tụi mày chơi đẻo.
-maihương: tụi này đi phục thù chứ không phải đi solo nha,đừng có mà ý kiến
-ai đánh người yêu bà ra đây.
-dêcụ2: giờ tụi tau đã thua muốn chém muốn giết gì cứ việt.
-bạnađức: chú em nói như phim tàu vậy,học câu đó ở đâu thế,haha
-ta nói cho mấy chú em biết,học sinh thì lo đi học đi chớ đánh thằng e tau nửa nha,néo tình trạng này mà còn tái diễn thì xát định là vừa
-bạnađức2: giờ thì biến....
Tụi nó đã bỏ đi
-tôi: cảm ơn mấy anh nha.
-bạnađức: không có gì đâu,e của anh ĐỨC như e của anh thôi,có gì thì gọi tụi anh
-tôi: dạ.
-bạnađức2: thôi tụi anh đi đây
-tôi: dạ tụi anh đi.
chúng tôi lên xe về nhà lần này tôi về quán luôn chứ không qua nhà MAI HƯƠNG nửa,
PHƯƠNG LINH đi theo tôi về quán có lẽ chiều hôm nay sẽ dẫn nhỏ về nhà nói chuyện với ba mẹ nhỏ mới được
Về quán thì chị UYÊN đang nấu cơm
-tôi: hù.....
-chịuyên: không sợ.....hihi.em đi học về đó à.
-tôi: dạ,chị nấu gì mà ngon rứa.
-chịuyên: nấu sường chua ngọt em
-nếm thử nè.
Tôi ăn vào đúng là ngon thật,chị nấu ăn thì tuyệt cú mèo rồi.
-tôi: chị QUỲNH GIAO không về luôn hả chị.
-chịuyên: có mà về khuya lắm.
-tôi: lạ nhỉ,chị ấy đi mô rứa hề....em phải tìm hiểu kỉ mới được.
-chịuyên: đúng đó em,tìm hiểu đi chị củng lo quá
-chuyện PHƯƠNG LINH sao rồi.
-phươnglinh: có lẽ là chiều ni em về nhà nói chuyện với ba mẹ chị à.
-chịuyên: đúng đó em,bỏ đi hoài củng không tốt đâu em,ba mẹ em chắc lo lắm đấy.
-plinh: dạ có lẽ vậy.
Tôi đang đi vào thì chị UYÊN gọi tôi.
-chịuyên: nhóc ơi,có ai gửi cho em bức thư kìa.
-tôi: đâu chị.
-chịuyên: trên bàn học em đó.
-tôi: dạ.
Tôi và PHƯƠNG LINH vào phòng thì thấy bức thư trên bàn,tôi vội xé ra đọc.
+gửiH:
Còn nhớ mìh chứ chắc H rất tò mò về mình đúng không nào?
Mình sẽ sớm xuất hiện thôi,không lâu lắm đâu,hội an đẹp thật mình đi chơi nhiều nơi lắm rồi,mình đi chơi chán rồi.giờ muốn gặp H thôi,nhưng chưa đến lúc.....hihi....
à mà thôi 9h tối mai gặp nhau đi,mình thay đổi ý định rồi,mai gặp nhau ở công viên nha,không gặp không về,
Vậy nha!
người bí mật thân gửi!!!
Tôi đọc cái bức thư thấy bá độ thiệt,tự hỏi rồi tự trả lời luôn,
-phươnglinh: giờ làm răng đây H
-tôi: chắc mai đi gặp chứ biết mần răng chừ.
-phươnglinh: H nên đi gặp đi,cứ như ri miết không tốt mô.
-tôi: ùm.
-thôi vào tắm rửa ăn cơm ngủ trưa rồi chiều qua nhà LINH.
-phươnglinh:...