sao người bị thương không phải là tớ lại là Ấn Quân hả??? nói cho tớ biết đi…chuyện này là sao hả??? là sao??? – nó lo lắng đến mất bình tĩnh…
- Á HIÊN…BÌNH TĨNH ĐI…nghe Kent nói…bình tĩnh lại đi…Ấn Quân không sao cả…cậu ấy đã ổn rồi…bình tĩnh lại…lúc đó…
KÉT…KÉT…KỊCH…ỊCH…RẦM…ẦM… ẦM…
- RẦM…ẦM…COI CHỪNG…Á HIÊN CẨN THẬN…AAAAAAAAA…
- Á Hiên…Ấn Quân…MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG MAU…MAU LÊN…Ấn Quân…Á Hiên…2 em có sao không??? Mau tỉnh lại đi…XE CỨU THƯƠNG ĐÃ ĐẾN CHƯA HẢ??? MAU LÊN ĐI…MAU LÊN…
- Lúc đó…Quân đã chạy nhanh lại để đỡ lấy Hiên và…không may bị thương ở chân phải…vì sợ hãi nên Hiên đã ngất đi…mặc dù bị đè nặng ở chân phải và bị thương rất nặng nhưng cậu ấy vẫn ôm chặt Hiên trong lòng…
- …- nó không nói gì, lấy tay gạt nước mắt chạy nhanh ra cửa…
- Á HIÊN…Á HIÊN…- mọi người…để cô ấy đi đi, sẽ không sao đâu…- Thảo và bà lo lắng định đuổi theo nhưng lại bị Kent cản lại…
–
Trên hành lang của bệnh viện…1 bóng dáng vội vàng vừa chạy vừa khóc…với vẻ mặt hết sức lo lắng và 1 chút gì đó ray rứt có lỗi…
- Hix…đầu heo…ông mà có chuyện gì…tui sẽ không tha cho ông đâu…hixx…ông không được có chuyện gì đâu…hixx…- nó không ngừng lo lắng…
- Kịch…- nó vội vàng mở cánh cửa ra…trước mắt nó bây giờ không còn hình ảnh của 1 đầu heo hay cười, nói nhiều, thích đùa và hay chọc phá nó nữa…Ấn Quân nằm bất động trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tụy đầy mệt mỏi…nó đưa tay gạt những giọt nước mắt lo lắng và từ từ tiến lại chỗ Quân…
- Đầu heo…hix…ông có nghe tui nói không??? Hix…ông đừng ngủ nữa có được không??? Hãy tỉnh lại nói chuyện, cãi nhau với tui đi…hix…tại sao…tại sao lúc nào ông cũng cứu tui…tại sao lúc nào cũng nhường nhịn tui…tui phải làm sao đây??? hixx…phải làm sao đây chứ…huhuhu…tui xin ông hãy tỉnh lại đi…đừng ngủ nữa…làm ơn hãy tỉnh lại đi…hix…hix…- nó nắm chặt lấy Quân những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi…
–
Những tia nắng của sáng sớm nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ gọi vào căn phòng nhỏ…khẽ đánh thức Quân…
- Ư…ư…- Quân mở mắt…nhìn quanh và bất giác phát hiện ra nó đang ngồi kế bên…1 cảm giác rất quen thuộc…là sự gần gũi…bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm chặt lấy tay của Quân suốt đêm…
- Đầu heo…tui xin lỗi…xin lỗi ông…ông mau tỉnh dậy đi…xin lỗi…- nó mơ màng khẽ nói…
- “Ngốc thật…sao lại nằm ngủ ở đây cơ chứ…chắc là lo lắng cho tui lắm hả??? cảm giác bảo vệ người mình yêu…là cảm giác đc yêu ư??? Hì hạnh phúc thật…hihi dù bị thương nhưng sao mình thấy vui quá vậy ta hihi” – Quân nhìn nó thầm nghĩ khẽ mỉm cười hạnh phúc…
- Ấn Quân…cháu tỉnh rồi hả??? – giọng bà vui mừng reo lên…
- Suỵt…uỵt…- Quân đưa tay ra hiệu…
- Ư…ư…oaaa…ỦA…AAAAAA…ÔNG TỈNH RỒI HẢ…YEEEEEE…CUỐI CÙNG ÔNG CŨNG TỈNH LẠI RỒI…MỪNG QUÁ…TỈNH RỒI…TỈNH RỒI…- nói đoạn nó chồm tới ôm lấy Quân vui mừng…đột nhiên…
- Helloooo…Á…phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi…WOAAAAA…- bất ngờ Kent, Duy và Thảo bước vào reo hò làm nó và Quân ngượng đỏ cả mặt…
–
- Thấy sao rồi??? vẫn ổn chứ??? Được “ấy” chăm sóc cả đêm chắc bệnh gì cũng phải hết nhỉ…hihi…– Kent nhìn Quân cười chăm chọc…
- …- Quân không nói gì…cúi mặt cười hạnh phúc…
- Nè, coi bộ cơ hội đến rồi đó…mài mau tỏ tình với Á Hiên đi…- Duy quay qua khều…
- Haizzzz…nói thật tao chả biết phải làm sao nữa…cứ mỗi lần nói chuyện với cô ấy câu trước câu sau đã cãi nhau rồi…thật sự rất khó để nói lên tình cảm mà tao dành cho cô ấy…haizzzz…phải làm sao thì cô ấy mới hiểu cho lòng tao đây…- Quân nói với giọng ỉu xìu…
- ỐI ZỜI ƠI…TÌNH YÊU LÀ GÌ…TẠI SAO??? AI CŨNG PHẢI KHỔ…- Duy bất ngờ hét lên trước 2 khuôn mặt đơ ra kinh hãi của Quân và Kent…
-
- Trời ơi…trái táo của người ta mà bà gọt riết nó teo quắc lại giống y chang trái chanh vậy??? đảm đang thiế ghê lun haha…- Duy cười châm choc Thảo…
- Nhiều chuyện…tui gọt cho ông Quân với bà ăn chứ có phải cho ông ăn đâu mà ở đó ý kiến ý cò…- Thảo và Duy không ngừng cãi nhau chỉ vì…trái táo…
- Hiên à…Hiên còn nhớ bà lão lúc trước chúng ta đã cứu không??? – Kent hỏi…
- Bà lão???…aaaaa…nhớ rồi…bà ấy bây giờ vẫn khỏe hả??? ủa mà sao tự nhiên Kent lại hỏi dạ???
- À …lúc đó Kent có để lại số đt…nên mấy hôm trước bà ấy có mời Kent và Hiên đến nhà bà ấy để bà ấy tiện nói lời cảm ơn…nhưng Kent không biết khi nào rảnh nên Kent chưa có hứa…
- À…thì ra là vậy…vậy mai thứ 7 mình đi đi…chắc bà ấy mời đi ăn nhà hàng á…hihi…- nó hỉ hứng khi nghĩ đến ăn…
- Hì…vậy để Kent gọi…- Kent nhìn nó mỉm cười…
–
só- ri mí u nhiều nha, tui biết mí u đợi chờ truyện của tui dữ nhắm…tui post trễ tui cũng thấy ngại zà có lỗi dữ nhắm lun…mừh tại nghỉ hè rồi nên phải đi làm thêm nên time hẻm có nhiều nên truyện trễ 1 tí. Thông cảm ngen mí tình yêu, iu mí tình yêu nhiều . Giờ đọc truyện đi nè, gắng viết cho xong, em giải nghệ chứ cứ đòi bỏ boom đốt nhà khủng bố oài…em sợ…
–
Sáng t7 tại bệnh viện:
- HÉ…LÔ…- nó mở mạnh cửa bước vào…
- Làm cái gì mà cái miệng như cái bô thế…- Quân nhìn nó chau mài nhưng lại lén cười…
- Ê…tui tốt bụng mua đồ ăn sáng mang đến cho ông ăn mà nói với cái giọng đó nữa hả??? – nó hậm hực…
- Phải đó…Á Hiên nói là ông thích ăn bánh bao nên đã thức sớm đi mua cho ông đó…- Kent nói…
- Vậy là…sáng giờ 2 người đi ăn sáng cùng với nhau hả??? – Quân nhìn nó rồi quay sang Kent với ánh mắt ganh tị…
- Ừ…sao dạ?? nè ăn đi còn nóng á…- nó nhìn Quân cười vui vẻ…
- KHÔNG ĐÓI…KHÔNG ĂN…- Quân hét lớn…
- Không ăn thì thôi…tại sao lại nổi nóng hả??? – nó hét lại…
- “Lại bắt đầu cãi nhau…haizzz…chạy là thượng sách…” – Kent thầm nghĩ…
- Thôi 2 người ở đây nói chuyện ngen…tui ra ngoài nói chuyện đt…- nói đoạn Kent dọt lẹ…
- …- 1 không khí im lặng bao trùm cả căn phòng…
- “Sao mình lại hét cô ấy cơ chứ…ngốc thật…nói gì bây giờ…nói gì đi…trời ơi…biết nói gì đây??? “- Quân nằm quay lưng bối rối thầm nghĩ…
- “Sao lại hét lên như thế??? ông ấy giận mình sao?? Mình làm gì sai hả??? hay tại do ông ấy mệt quá??? nói chuyện thử xem, nhưng biết nói gì bây giờ??? Hix…” – Nó cũng bối rối suy nghĩ…
- Củ Tỏi…Đầu Heo…- cả 2 cùng nhau nói…
- Ờ…bà nói trước đi…- Quân ngập ngừng…
- Ờ…thì…bộ ông…không thích ăn bánh bao do tui mua hả??? – nó quay mặt…
- KHÔNG PHẢI…ĐÂU CÓ ĐÂU…- Quân quơ tay múa chân lính quính…
- Ủa??? Vậy sao hồi nãy ông nói không muốn ăn…
- Ờ thì…tại chưa đói…1 hồi ăn sao…giờ tui muốn ăn táo…- Quân lấy tay chỉ ra hiệu…
- Biết rồi…
- Nè…chuyện…giữa bà với ông Kent sao rồi??? – Quân ấp úng…
- Sao là sao??? Tui với Kent bây giờ là bạn thôi…- nó vừa gọt vừa nói…
- Ủa??? không phải hôm đó hẹn hò với nhau hả??? sao kì vậy?? – Quân giả vờ ngu ngơ không biết…
- Ờ…tại vì…tui…tui thích người khác rồi…- nó ngập ngừng đỏ mặt…
- Sặc…ặc…hụ…hụ…- Quân sặc sụa khi nghe…
- Cái gì??? Thằng nào?? Tên gì?? Học lớp mấy??? nhà nó ở đâu??? Sao bà quen đc nó??? – Quân nhìn nó hỏi tới tấp…
- …- nó đưa mắt nhìn Quân bất ngờ hoảng hồn…
- Sao bà có thể lăng lơ, háo sắc, mau thay lòng thế hả??? – Quân nhìn nó hậm hực…
- Cái gì??? “lẳng lơ”…”háo sắc”…”mau thay lòng”…Ê TUI THÍCH AI LÀ CHUYỆN CỦA TUI…MẮC MỚ GÌ ĐẾN ÔNG HẢ??? – nó tức giận quát…
- AI NÓI LÀ KHÔNG
MẮC MỚ ĐẾN TUI HẢ??? BÀ CÓ BIẾT LÀ TUI…- bất chợt Quân dừng lại…
- Trời ơi…sao lại dừng lại…nói tiếp đi chứ…- Kent đứng bên ngoài thập thò…
- Ông sao hả??? – nó vẫn hậm hực…
- Tui…thật ra thì…tui…ờ…THÌ TẠI VÌ BÀ LÀ BẠN THÂN CỦA TUI NÊN NẾU BÀ LÀM THẾ SẼ LÀM TUI MẤT MẶT…BIẾT CHƯA???
- Hả??? làm ông mất mặt??? ĐÓ LÀ LÝ DO CỦA ÔNG ĐÓ HẢ??? BỐP…ỐP…ÔNG ĐI CHẾT ĐI…ĐỒ ĐẦU HEO…- nói đoạn nó hậm hực chọi quả táo về phía Quân rồi bỏ đi…
- Ê…CỦ TỎI…Ê…
- Kịch…KENT ĐI…- nó mở cửa hét lớn…
- Haizzz…ông đúng là thằng ngốc mà…- Kent nhanh chân bước theo nó…
- AAAAAAA…mình điên lên mất…sao lúc nào mình cũng nói ngược lại những gì mình suy nghĩ thế này???…Á Hiên…phải làm sao để nói rằng “tui thích bà” đây??? tui phải làm sao để bà hiểu đc tui đây?? – Quân buồn bã…
–
Lúc này nó và Kent đang trên đường đi lại nhà của bà lão lúc trước…
- Hiên vẫn còn giận Quân hả???
- …- nó không nói gì mặt vẫn hậm hực…
- Có những chuyện chúng ta nên dùng con tim để cảm nhận nó…- Kent nhìn nó mỉm cười…
- Được rồi…Hiên sẽ không bỏ cuộc đâu…Hiên nhất định sẽ hạ gục tên đầu heo đó…ông ấy sẽ hối hận kaka…- nó ra vẻ hí hửng…
–
Tại bệnh viện…
- Sao mài lại đến đây nữa?? tao ở 1 mình đc rồi, về đi…- Quân chau mài nói…
- Tại ngày nào mài cũng lải nhải bên tai tao, bây giờ mài què rồi…không có ai lải nhải…tao thấy hơi vắng vẻ không quen cho lắm…- Duy vừa gọt táo vừa nói…
- Ê…Duy
- Hả???
- Mài mà yêu tao là không đc đâu đấy…tao với mài không đc đâu…biết chưa hả??? – Quân nhìn Duy nhăn nhó…
- BỐP…KHÙNG HẢ MẠI…- nói đoạn Duy chọi trái táo về phía Quân…
- Ê…tao là bệnh nhân đó sao ai đến đây cũng đánh đập tao là sao hả??? – Quân la lớn…
- Bà Hiên đến đây rồi hả??? lại cãi nhau nữa sao??? Chắc là mài gây sự trước chứ gì nhìn là biết.
- Thằng quỷ…mài là bạn tao mà nói giọng bản phội thế hả??? – nói đoạn Quân lấy gối chọi tới tấp về phía Duy…
-
- Là…là…là ngôi nhà này hả??? Kent…nhìn kĩ coi…coi có lộn số nhà hông vậy?? – nó nhìn Kent ú ớ…
- Không có lộn đâu…đúng rồi…
- Trời ơi…sao giống cái cung điện quá vậy Kent??? – nó quay sang nhìn Kent với khuôn mặt ngỡ ngàng…
–
- Chào 2 cháu…cuối cùng thì ta cũng gặp được 2 cháu để có dịp nói lời cảm ơn rồi…bác họ Quách tên là Thanh Hà – bà lão vui mừng nói…
- Quách…Thanh Hà??? – nó và Kent mở to mắt ngạc nhiên…
- Bác đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn lựa chọn siêu mẫu hàng đầu trong giới giải trí ?! – Kent nhìn bà lão nói…
- HẢ??? LÀ…LÀ TẬP ĐOÀN HỌ…HỌ…QUÁCH…Ư???? – nó hốt hoảng sửng sốt nhìn bà lão…
–
- Trời ơi…nhà gì mà to dữ vậy nè trời…mà sao hông thấy cái nhà vệ sinh ở đâu hết trơn vậy…hixx…chắc mình chết quá…sao phòng nào nó cũng giống phòng nào hết vậy nè??? – nó ngó ngang ngó dọc tìm kiếm nhà vệ sinh…thì đột nhiên…
- Kịch…Kịch…Kịch…1 tiếng động lạ phát ra từ 1 căn phòng gần đó, với sự tò mò nó e dè tiến lại…
- AAAAAAAAAAA…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…CÓ ĂN TRỘM…- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…
–
co rồi đây!!!!!!!!!!!!
-
- AAAAAAAAAAA…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…CÓ ĂN TRỘM…- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…
- Ê…đừng có la nữa…im lặng đi…- CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…- ĐÃ BẢO LÀ IM ĐI MÀ…- tên con trai nhanh chóng trèo qua cửa sổ, tiến lại dí sát nó vào tường và không quên bịch miệng nó lại…
- Sao cô hét lớn thế hả??? tui đã bảo cô là im lặng mà…- hắn khẽ nói…
- Cô là ai thế hả??? tại sao cô lại ở đây hả??? ê…tui đang nói chuyện với cô đó…bộ cô câm à??…ư…ư…uhm…ư…uhm…- hắn vội vàng buông tay khi phát hiện nãy giờ đang bịch miệng nó…
- Ông khùng hả?? bịch miệng người ta như thế kêu nói chuyện thì làm sao mà nói đc…mà ông là ai??? Ăn trộm??? đúng rồi…ông là ăn trộm…BỐP…BỐP…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM ĐỘT NHẬP…- nó đánh tới tấp vào “tên ăn trộm”…
- Có chuyện gì thế???…- Á HIÊN…Á HIÊN…- bà lão và Kent khi nghe tiếng kêu thánh thót của nó vội chạy lên xem…
- Ăn trộm…có ăn trộm đó…là tên này nè…cháu thấy cái tên này đang cố trèo từ cửa sổ vào đó…- nó hốt hoảng nói…
- Bây giờ cháu mới chịu về nhà sao hả??? thay đồ mau rồi xuống lầu nói chuyện với ta…– giọng bà lão nghiêm nghị…mang theo n~ cái nhìn đầy thắc mắc của nó và Kent khi nghe bà gọi “tên ăn trộm bằng cháu”
-
- HẢ??? CÁI TÊN ĂN TRỘM ĐÓ LÀ…LÀ CHÁU TRAI CỦA BÀ HẢ??? – nó nhìn bà hốt hoảng…
- Nó là cháu trai duy nhất của bà tên là Quách Hạo Nam, từ nhỏ đã được bà nuông chiều nên nó rất hư hỏng…bà rất xin lỗi vì đã làm cháu sợ…
- Tại sao bà phải xin lỗi cái con nhỏ giang hồ đó chứ??? – Nam từ trên lầu hậm hực bước xuống…
- Ê…nhỏ lùn mã tử…cô là ai hả?? sao lại ở nhà tui…hì…còn cả gan dám đánh bổn thiếu gia nữa chứ…cô chán sống rồi hả??? bộ cô không biết tui là ai hả?? tốt nhất là cô hãy biến ngay khỏi mắt tui trước khi tui thả chó đuổi cô đi…– Hạo Nam nhìn nó chằm chằm nhếch môi cười…
- Hạo Nam…sao cháu lại có thái độ như thế hả??? cháu có biết đây là…- “nhỏ lùn mã tử”???…”nhỏ giang hồ”…RẦM…- nó bất ngờ giơ tay đập mạnh xuống bàn đứng dậy… trước n~ ánh mắt bất ngờ của mọi người…
- Cái tên ăn kia…ông hãy vểnh cái lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây. Tui đến đây là có lời mời từ bà của ông và đường đường đi vào bằng cửa chính…chứ không như ông – 1 tên thiếu gia vô dụng bất tài suốt ngày ăn chơi xòe tay xin tiền…xấu hổ đến mức phải trèo cửa sổ mà vào nhà…còn bị người khác đánh vì tưởng là trộm…hứ…mở to mắt mà nhìn lại mình đi ông tưởng ông đẹp trai lắm hả??? đã xấu mà còn chảnh…- nó đứng bật dậy giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hạo Nam nói…
- …- Hạo Nam ngồi đơ người cứng họng trước hành động ngoài sức tưởng tượng của cậu vì trước giờ chưa hề có 1 cô gái nào dám làm như thế…
- Cháu xin lỗi vì đã vô lễ trước bà…chào bà cháu về trước ạ…- nói đoạn nó bước nhanh ra cửa và không quên liếc xéo Hạo Nam…
- CON NHỎ LÙN MÃ TỬ ĐÓ…NÓ TƯỞNG NÓ LÀ AI HẢ??? ĐỒ LÙN…CÔ CHẾT CHẮC VỚI TUI RỒI…HÃY ĐỢI ĐÓ…- nói đoạn Hạo Nam hậm hực bước lên lầu…
- Hihi…Á Hiên…Hạo Nam…có lẽ phải nhờ vào cháu rồi…hihi…- bà Hà đưa ly trà lên uống cười vui vẻ…
-
Lúc này tại bệnh viện…
- …- Quân ngồi bất động mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại như chờ đợi 1 cái gì đó…
- Nhìn cái gì mà nhìn…dù mài có nhìn đến mức nổ con mắt cũng vậy thôi…nhắn tin nói lời xin lỗi với bà Hiên đi…- Duy vừa chơi game vừa nói…
- Khó quá mài ơi…biết nhắn cái gì bây giờ??? – Quân nhăn nhó…
- Trời ơi…có 2 chữ “xin lỗi” mà mài bấm không nổi nữa hả??? tao nhớ mài bị que cái chân chứ đâu có bị gãy tay…à…hay là mài mắc cỡ hahaha…- Duy phá lên cười chăm chọc…
- Im mài…tao bẻ răng mài giờ…- Quân hậm hực
-
- Làm như hôm nay Hiên ra đường mà quên đốt nhang hay sao á??? sáng giờ toàn gặp chuyện bực mình…- nó nhìn Kent nói với vẻ hậm hực…Kent không nói gì mắt nhìn xa xăm suy nghĩ về chuyện gì đó…đột nhiên…
Ring…ring…ring…
- A lô…- nó hậm hực với vẻ bực bội…
- A hèm…củ…củ tỏi hả??? – Quân ngập ngừng nói với vẻ bối rối…
- …- nó bất động trong vài giây khi phát hiện ra người gọi cho nó là Ấn Quân…
- Ờ…tui…lúc nãy…tui…cái chuyện…thật ra…thì…ờ…à…cái bánh…ờ…tui…tui…- Quân bối rối đến mức nói không nên lời…
- Nè…ông muốn nói cái gì vậy hả??? tui không có hiểu gì hết…- nó tỏ ra kiên nhẫn…
- Thật ra…tui…muốn…tui…cái chuyện…mà…mà…mà tui…
- Tự nhiên hôm nay ông bị cà lăm vậy…Thật ra là chuyện gì…giờ có nói hay không??? Không nói là tui…- TUI XIN LỖI…píp…píp…píp…- nói đoạn Quân cúp máy thật nhanh…nó thì đứng đơ người với niềm hạnh phúc nho nhỏ với nụ cười nở trên môi…
-
- Phù…ù…- Quân thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười…
- Haha gọi đt xin lỗi bạn gái mà giống khủng bố quá hén haha – Duy cười chăm chọc…
- BỐP…im mài…- Quân mỉm cười hạnh phúc…
-
Lúc này tại 1 quán bar xxx…:
- Ê…Nam hôm nay mài sao vậy…đứa nào chọc mài sao??? – tên tóc vàng nhìn Nam hỏi…
- Tao đang điên đây, nếu tao mà biết đc lai lịch của con nhỏ lùn mã tử đó là nó chết chắc với tao rồi…- Nam đưa ly rượu lên uống với khuôn mặt tức giận…
- “Con nhỏ lùn mã tử????”…là con gái à???…đứa nào mà dám chọc mài giận??? bộ không biết mài là ai sao???
- Hì…- Nam nhếch môi cười đầy ngụ ý…
Tại tạp đoàn đào tạo & tuyển chon người mẫu họ Quách:
- Thưa bà, đây là danh sách những người mẫu teen đang được đào tạo cùng với tòa soạn của họ…- cô thư ký để tài liệu trên bàn…
- Kent ?! – bà Hà bất ngờ khi thấy tấm hình của Kent
- Đưa cho tôi xem lai lịch của cậu bé tên Kent này cùng với tòa soạn mà cậu ấy đnag thực tập…
- Dạ…tôi hiểu, xin phép bà tôi ra ngoài làm việc…- nói đoạn cô thư ký bước nhanh đi…
- Kent?! Cháu cũng hứng thú với nghề người mẫu à…cậu bé đứng kế bên??? Phong cách cũng rất tốt…- bà Hà nhìn hình của Kent cùng với Quân với ánh mắt thích thú…
–
Tại bệnh viện…
- Đây là thuốc bác sĩ giao…uống trong vòng 2 tuần…bọc này là thuốc giảm đau, bọc này là thuốc điều trị xương, bọc này là thuốc hằng ngày…
- Giống tra tấn quá à…- Quân nhắn nhó khi nhìn thấy đống thuốc trên bàn…
- QUÂN QUÈ…- Duy từ ngoài cửa hí hửng chạy vào…
- Thằng quỷ…tao may cái miệng mài lại bây giờ… – Quân cười hậm hực…
- Tháo bột rồi sao??? Có sớm quá không??? Sẽ không có bị tác dụng phụ gì chứ?? – Kent nhìn với vẻ mặt e dè…
- Tại vì hôm nay phải ra mắt hình tượng vì vậy không thể để cái chân bột mà chụp hình đc, nhưng chỉ cần không vận động nhiều chắc cũng hông sao…- mặc dù nói vậy nhưng nó vẫn hết sức lo lắng và cảm thấy ray rức…
- Thôi đi thôi…ở đây thêm giây nào nữa chắc tui bệnh thêm quá…
- QUÂN QUÈ XUẤT VIỆN…- câu nói của Duy làm cho cả đám cười to…
–
Ở nhà…
- Bà ơi…tụi cháu về rồi đây…- nó nói vọng vào…
- ẤN QUÂN…Á HIÊN…về rồi hả??? mau vào đây…bà đã nấu đồ ăn rồi…mau vafoa ưn cơm thôi…- bà vui mừng khi thấy Quân xuất viện…
- Woa…thịt gà…tôm lăn bột…cá chiên…trời ơi ngon quá…- Quân hí hửng ngồi xuống…
- Bốp…con không được đụng vào…phần ăn này mới là của con nè…
- HẢ??? CHÁO CÁ…BÀ…ÀÀÀ…CÓ LỘN KHÔNG VẬY??? cháu mới xuất viện mà…phải đc tẩm bổ chứ??? – Quân nhìn bà nhăn nhó…
- Bác sĩ dặn cháu không đc ăn những món này, cháu mà ăn sẽ làm độc vết thương vì vậy chịu khó ăn cháu cá đi…
- Vậy sao bà nấu chi nhiều vậy??? – Quân nhìn bà với vẻ mặt đau khổ…
- Bà nấu cho Á Hiên…vì cháu nằm viện nên Á Hiên đã rất lo lắng mất ăn mất ngủ vì vậy bà phải tẩm bổ cho Á Hiên…- bà nhìn nó cười bí hiểm…
- Cháu…cháu…cháu lo lắng hồi nào chứ…chỉ tại…cháu…cháu…- Ừ…nhìn bà ốm thật, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ…nè ăn nhiều vào…- nó ngạc nhiên đơ người khi thấy thái độ quan tâm bất ngờ của Quân…
- “Đẹp đôi thật hihi” – bà vui mừng thầm nghĩ…
–
Tại công ty của bà Hà:
- Thưa bà…đây là lai lịch của cậu bé tên Kent cùng với tòa soạn câu ấy đang đc đào tạo…
- …- bà Hà chăm chú đọc
- Thiết kế phụ trang: Á Hiên ?! Á Hiên cũng làm việc ở tòa soạn đó à??? Hì…thú vị thật…Đươc rồi, cô hãy giúp tôi liệc lạc với Hạo Nam, kêu nó lại đây gặp tôi và sẵn tiện hãy chuẩn bị xe cho tôi…tôi muốn đi lại tòa soạn “Teen Stars” để tham quan…
Cô thư ký bước nhanh ra ngoài mang theo những câu hỏi đầy thắc mắc trong đầu…vì từ trước đến giờ bà Hà chưa bao giờ chú ý đến những tòa soạn nhỏ và n~...