* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em Full Chap

răng nhìn Duy hâm dọa…
- Gì chứ??? Sự thật thường phũ phàng mà…mài không biết điều đó sao??? Haha – Duy cười lớn châm chọc Quân…
- Cái thằng…mài chết chắc rồi…- nói đoạn Quân lấy cái gối chọi về phía Duy…cả 2 cùng nhau đùa giỡn…

- Vậy tối nay mài tính sao đây?? – Duy nằm trên sàn nhà nói…
- Tao…cũng không biết nữa…??? – Quân nằm kế bên…ngập ngừng…
- Không biết á…mài rõ rang là thích bà Hiên mà nói không biết là sao hả??? – Duy ngồi bật dậy…
- Chứ bây giờ mà kiu tao phải làm gì bây giờ hả??? – Quân khẽ nói…thoáng buồn…
- …CÓ CÁCH…haha…- Duy chau mài suy nghĩ hồi lâu…đột nhiên quay sang nhìn Quân cười nham hiểm nói…
- …- Quân không nói gì đưa mắt nhìn Duy khó hiểu trước thái độ không mấy đc bình thường…cùng với vẻ mặt quá ư là đê tiện đầy ngụ ý…haha…

Tại tòa soạn:
- Nè…nhất định phải làm vậy sao?? lỡ như bị phát hiện rồi sao mại??? – Quân nhăn nhó…
- Sao hôm nay mài cứ lải nhải như đàn bà thế hả???, cứ làm theo những gì tao nói là ok…biết chưa?? – Duy trừng mắt nhìn Quân nói…
- Á Hiên, lấy dùm chị cuốn sổ tay…Á Hiên…Á Hiên…Á HIÊN…- chị Châu hét lên khi thấy vẻ mặt vô hồn của nó…
- Ơ…dạ…- nó bất ngờ quay qua…
- Hôm nay em làm sao vậy??? không được khỏe hả??? – nói đoạn chị Châu đưa tay lên trán nó lo lắng…
- Em không sao đâu ạ…cuốn sổ của chị nè…- nó với tay lấy suốn sổ đưa cho chị Châu rồi bỏ đi…và vô tình đụng trúng Quân…
- Tui…- Quân nhìn nó ngập ngừng…nó thì không nói gì, đứng đó nhìn Quân chăm chú như chờ đợi 1 điều gì đó…
- Thôi…không có gì…- Quân cúi mặt xuống, nó thì bỏ đi với vẻ mặt thất vọng…thoáng buồn…
- “Cái tên ngốc này…” – Kent đứng nhìn từ xa khẽ mỉm cười…
8h30…tại rạp chiếu phim Galaxy…
- Hiên đứng đây đợi tí Kent đi gửi xe rồi sẽ quay lại ngay…- Kent dắt xe bỏ đi…nó thì lặng lẽ bước đi…đột nhiên khựng lại trước cổng của rạp chiếu phim…nơi Quân đã đứng hàng giờ để chờ nó…
- Mình bị cái gì vậy nè trời??? sao mình cứ nhớ đến cái tên đầu heo vậy nè??? Bây giờ ông đang ở đâu và đang làm gì thế??? – khuôn mặt hậm hực thoáng chút buồn bỗng nhiên dịu xuống cùng với ánh mắt buồn bã…và nó không hề hay biết rằng từ đằng xa cũng có 1 ánh mắt buồn bã đó luôn dõi theo nó nãy giờ…
Tại quầy bán thức ăn…
- Hiên muốn ăn gì??? Ăn snack hay là ăn bắp rang??? Hiên thích loại nào???– Kent nhìn nó hỏi…
- À…gì cũng được…- nó gượng cười nói…và…
Nhớ lại…
- Chị ơi lấy cho em 8 bịch snack và 4 hộp bắp răng với 2 ly pepsi…- Quân lấy tay chỉ trỏ…
- Ý trời…hôm nay ga- lăng dữ ta haha mua chi nhiều vậy tui ăn đâu có hết đâu à haha… – nó cười hí hửng…
- Có gì đâu, mí cái chuyện mua là chuyện nhỏ thôi mà…còn cái trách nhiệm cao cả tính tiền mí là của bà đó hahahaha…- nói đoạn Quân đem hết bánh chạy đi…
- Ê…ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ??? Ê…Ê…Ê…- nó tức tối réo lớn và hậm hực móc tiền túi ra trả…
- Hihi…thiệt tình…- nó đứng đó thầm nghĩ khẽ mỉm cười…lúc này từ đằng xa…
- Tao đã kêu mài mặc đồ giản dị thôi, mặc cho nó nổi vô rồi gây sự chú ý…- Duy nhìn Quân cằn nhằn…
- Thằng quỷ…nhìn tao bây giờ chỉ thua thằng ăn mài, mài còn đòi gì nữa…Nhìn lại mài kìa đen từ đầu đến đích…mài mới gây sự chú ý đó…- cả 2 thằng đứng đó cãi nhau trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô nàng đi qua…
- Thụt cái đầu vô…- Duy nắm lấy tóc Quân giựt…
- UI DA…ĐAU…- Quân hét toáng lên…
- Suỵt…trời ơi đi rình mà cái miệng mài cứ như cái bô vậy hả???…- Duy ra hiệu im lặng khẽ nói…
- Để tao thử nắm đầu mài lôi vô coi mài có biết đau không?? – Quân hậm hực…
Trong phòng chiếu phim…
- Duy…Duy…Duy ơi mài đâu rồi…- Quân mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm Duy…
- Mài bị táo bón hả??? đi gì lâu vậy??? ở đây nè…- Duy nắm lấy áo Quân kéo xuống…
Lúc này khoảng cách giữa nó và Quân là 3 hàng ghế…phim bắt đầu được chiếu nhưng Quân thì luôn dõi mắt theo nó và Kent…
- Cả 2 cùng sống chung 1 nhà…tuy là lúc nào cũng cãi nhau nhưng lại luôn quan tâm lẫn nhau…đúng không Hiên…- Kent khẽ hỏi…
- Hiên…Á Hiên…HIÊN…- Kent khẽ kều nó…
- Ơ…hả??? hết phim rồi hả??? – nó ngu ngơ quay qua nhìn Kent hỏi…
- Hì…đi xem phim chán lắm hả?? – Kent khẽ hỏi…
- Ơ…đâu có…hihi…tại Hiên hơi mệt thôi mà…hihi…- nó gượng cười…
- …- Quân ngồi đó thẫn thờ nhìn nó với ánh mắt thật buồn, 1 chút giận pha lẫn 1 chút ray rứt khó tả…
- Xiết chặt…AAAAA…ĐAU…ĐAU…- Duy đứng bật dậy hét lớn khi cơn thịnh nộ của Quân được trút xuống đùi Duy bằng 1 cái nhéo đau giáng trời…
- Thằng âm binh nào vậy??? bị điên rồi hả??? im lặng đi chứ…ngồi xuống đi…- Duy nhanh chóng ngồi xuống khi bị những người xung quanh khủng bố…và không quên quay sang nhìn Quân với ánh mắt xẹt lửa đầy câm hận…
- Ai vậy??? Hiên nghe tiếng quen quen…- nó quay sang nhìn Kent nói…
- Vậy hả??? hì…- Kent khẽ cười thú vị…
- Mài bị điên hả?? bộ muốn ám sát tao hả??? nhéo ngay thịt non đó ông nội…hixx…- Duy ngồi xuýt xoa…
- Quân vẫn không nói gì ngồi bất thần…
- Bây giờ Hiên muốn đi đâu??? –Kent nhìn nó hỏi…
- À…đi đâu cũng được…- nó vô hồn nói…
Tại 1 quán kem…
- Ủa??? cái quán này…???- nó bất ngờ lên tiếng khi thấy Kent chở nó lại quán kem mà lúc trước Quân đã hầu bao cả lũ hôm cắm trại…
- Quen lắm đúng không??? Vào thôi…- Kent nắm lấy tay nó kéo đi…lúc này…
- Chài…nắm tay nữa kìa…thằng Kent cũng pro ghê…mới day đã nắm được tay rồi…- Duy vô tình nói và không hề hay biết đang chọc ngay 1 quả boom có thể nổ bất cứ lúc nào…
- Tao về…- Quân quay lưng bỏ đi…trước sự ngỡ ngàng của Duy phía sau…
- Thằng này cứ nổi cơn điên bất thường á trời…ĐỢI TAO ĐI VỚI…- Duy chạy theo…
- Sao hôm nay nhìn Hiên cứ như người mất hồn vậy??? – Kent nhìn nó hỏi…
- À…không có gì đâu…hihi – nó mỉm cười…
- Hiên có còn nhớ hôm cắm trại Hiên đã nói gì với Kent không???
- …- nó đưa mắt nhìn Kent ngạc nhiên…
- Hiên đã nói thế này: “Sự thật bao giờ cũng là sự thật dù có cố che dấu thì đến 1 ngày cũng sẽ bại lộ, với lại nếu phải sống 1 cuộc sống tự gạt 9 mình chắc sẽ mệt mỏi lắm”. Vậy bây giờ Hiên có thấy mệt mỏi không???
- Kent…- nó nhìn Kent ngập ngừng…
- Thật ra tình cảm mà Hiên dành cho Kent không phải là “tình yêu” mà có thể nói nôm na là “ngưỡng mộ” chăng??? Nhưng đối với 1 ai đó thì lại khác…đúng không???
- Gì chứ?? Hiên với cái tên đầu heo đó…đâu có gì đâu à…– nó đỏ mặt bối rối…
- Hì…”đầu heo” là Ấn Quân đúng không?? Nếu nhớ không lầm thì nãy giờ Kent đâu có nhắc đến Ấn Quân đâu ta…- Kent mỉm cười tinh nghịch khi thấy mặt nó đang dần đỏ lên…
- Hả?? cái gì chứ??? – nó bối rối đưa tay lên che mặt…
Lúc này tại 1 quán bar xxx…
- Đừng có uống nữa…bia mà mài uống như nước lã vậy thằng quỷ…- Duy giựt chai bia từ tay Quân lo lắng…
- Bỏ tay ra…hì…mài biết không Á Hiên thích Kent thật rồi…mài biết không hả??? haha tao đã giúp con nhỏ củ tỏi đó được toại nguyện đó…hì…nhưng…sao tao lại buồn quá vậy??? tại sao vậy?? TẠI SAO??? –Quân tức tối nói với ánh mắt thật buồn…
- Cái thằng ngốc này…sao mài lại như thế này hả??? không có “củ tỏi” thì kiếm “củ hành” thiếu gì con gái chứ…- Duy nhìn Quân hét lớn…
- Hì…phải…tao là hotboy mà…thiếu gì con gái nó mê tao…haha…đúng…- Quân đứng bật dậy lạng choạng…múa tay múa chân nói…
- Tao…Trương Ấn Quân…1 thằng hotboy có biết bao nhiêu con gái mê…nhưng lại bị “bỏ bùa” bởi 1 con nhỏ bình thường…hì…mà đáng giận hơn là tao…chính tao lại là người đem người con gái mình yêu thương nhất trao cho người khác…hì…Duy mài có biết cái gì không?? Không biết từ bao giờ mà trung tâm của cái thế giới này đối với tao lại là con nhỏ củ tỏi đó…hì…tao biết yêu rồi Duy ơi…đã thật sự biết yêu rồi…thì ra khi yêu lại đau đến như vậy??? hixx…hixx…tao phải làm sao đây??? phải làm sao để con nhỏ ngốc đó hiểu được lòng tao đây…hix…sao tim tao lại đau như vậy?? sao vậy Duy??? – Quân ngồi gục xuống…những giọt nước mắt vô tình cứ thế lặng lẽ rơi cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào…cảm giác…là cảm giác đau thắt lại của con tim…
- Sẽ có ngày Á Hiên sẽ hiểu được lòng mày mà…không sao đâu…đừng buồn nữa…- Duy vỗ nhẹ vào vai Quân an ủi…đột nhiên
Ring…ring…ring…
- Gọi đúng lúc lắm, tui cũng tính gọi cho Thảo- duy vội vàng bắt máy…
- Hả??? – Thảo bất ngờ khó hiểu…
- Mài ở đây uống đi, tao đi nói chuyện 1 lát rồi tao quay lại liền…- Duy nhanh chân bước đi…
Trong toilet…
- Thảo có biết nhà thằng Kent ở đâu không hả??? – Duy hậm hực…
- Nhà của Kent á…à biết mà chi vậy…??? – Thảo tò mò…
- Vậy được, bây giờ Thảo hãy đi taxi lại quán bar xxx, Duy sẽ đứng ngay cổng chờ Thảo…mau lên nha…- nói đoạn Duy cúp máy, quay lại phòng…
- Bây giờ phải đưa cái thằng Quân về trước rồi tính gì tính…Ủa??? nó đâu rồi??? QUÂN…QUÂN…MÀI ĐÂU RỒI HẢ??? Ê…có thấy cái thằng hồi nãy đi vào cũng với tao đâu không?? CÓ THẤY KHÔNG HẢ??? – Duy nhanh chân tìm kiếm khi phát hiện Quân đã bỏ đi…
thôi thì đã lỡ thì post cho hết luôn
Trước quán bar xxx:
- Sao đột nhiên ông lại muốn đến nhà Kent vậy??? bộ có chuyện gì xảy ra hả??? – Thảo nhìn Duy hỏi dồn dập.
- Đừng hỏi nữa bây giờ phải đi đến nhà của thằng Kent ngay – nói đoạn Duy đưa cho Thảo cái nón bảo hiểm.
Lúc này tại nhà của Kent…
- Hiên muốn uống gì??? Nước trái cây nha…để Kent đi lấy – Kent quay qua nhìn nó hỏi…
- Ờ…gì cũng được – nó khẽ gật đầu…
Kent bước xuông lầu để mình nó lại
trong căn phòng nhỏ, nó nhìn quanh thích thú vì đây là lần đầu tiên nó được tham quan phòng của Kent…cái bàn học nhỏ nhắn đc sắp xếp ngăn nắp, có nhiều mô hình đã thu hút nó tiến lại gần…
- Kent mà cũng chơi cái này nữa hả?? hihi…- nó cười nhẹ…
- Á Hiên…nước đây…BỊCH…- Kent bất ngờ mở cửa đi vào làm nó bất ngờ đánh rơi mô hình đang cầm trên tay…
- Ơ…Hiên xin lỗi…xin lỗi nha…- nó rồi rít cúi xuống nhặt…
- Không sao đâu, chỉ cần gắn lại là được thôi mà…hihi…- Kent mỉm cười khi thấy thái độ bối rối của nó…
- Kent cũng thích chơi mô hình nữa hả??? thật không ngờ đó…- nó nhìn Kent nói…
- Hì…thật ra…những mô hình này là của Yến Ly…- Kent khẽ nói…mỉm cười chua xót…
- Yến Ly??? – nó bất ngờ…
- Uhm…cô ấy đã làm tất cả những mô hình này trong vòng 1 tuần lễ…trước khi đi du học…- Kent ngập ngừng với ánh mắt thoáng buồn…
- …- nó không nói gì, ngồi nhìn Kent…
- Hiên có biết trước khi đi cô ấy đã nói gì với Kent không??? Cô ấy nói rằng…cô ấy thích Kent…nhưng thay vì 1 cái gật đầu và 1 nụ cười hạnh phúc…thì Kent…lại nói lời xin lỗi…lúc đó Kent đã nghĩ rằng tốt nhất là hãy thả tay cô ấy ra và đó sẽ là việc làm tốt cho cả 2…nhưng cũng từ giây phút đó…Kent mới biết mình đã sai…đã thật sự sai…đã phạm 1 lỗi lầm mà không bao giờ có cơ hội để sửa chữa…hì…Kent đã tự dối lòng mình rằng là Kent vẫn ổn…nhưng…vết thương dường như 1 ngày càng lớn…- Kent cúi mặt ngập ngừng nói…
- Đồ ngốc…- nó bất ngờ nói làm Kent vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ngỡ ngàng…
- Cái gì mà lỗi làm không bao giờ có cơ hội để sửa chửa chứ??? Chỉ cần muốn là được chứ gì…chỉ là Kent đang sợ và không đủ tự tin để đối mặt với nó thôi…sẽ không có gì là quá muộn…chỉ khi Kent bỏ cuộc thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc thôi…- nó hậm hực bức xúc nói…
- Hì…vậy nếu như là Hiên…thì Hiên sẽ làm gì??? – Kent nhìn nó dò xét…
- Nếu là Hiên thì Hiên sẽ không chạy trốn, mà sẽ cố gắng đối mặt với nó, dù có thất bại hay sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ nhưng sẽ không phải hối hận vì trước đó Hiên đã sống thật với lòng mình và quan trọng hơn là vì trong tình yêu không bao giờ có 2 từ hối hận và bỏ cuộc…
- Vậy…bây giờ…có phải là lúc Hiên phải đối mặt và sống thật với lòng mình không??? – Kent nhìn nó mỉm cười nói…
- Hả??? – nó sững sờ nhìn Kent khó hiểu…
- Haizzz…không biết bây giờ Ấn Quân đang làm gì nhỉ??? Chắc bây giờ cậu ấy đang ngồi ở nhà vừa xem tivi vừa sốt ruột, đứng ngồi không yên…để suy nghĩ về 1 ai đó chăng??? – Kent nhìn nó nói cười tinh nghịch ám chỉ…
- Gì??? Cái…cái gì chứ??? Ai cũng biết Hiên với cái tên đó như chó với mèo vậy…thì làm sao mà có cái thứ tình cảm đó được chứ??? – nó ngập ngừng bối rối nói…
- Hiên biết không…Hiên và Ấn Quân cũng giống như mưa và nắng vậy…thật sự sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ở bên nhau, nhưng…khi đã ở bên nhau thì cả 2 sẽ tạo ra 1 cầu vồng thật sự rực rỡ…- Kent nhìn nó nói…trước vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng…
Vào lúc này…trên con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, Quân vô hồn lê chân bước đi…không màng đến những cú va chạm cùng với những câu nói hậm hực của những người đi đường…ánh mặt buồn bã nhìn quanh bỗng nhiên dừng chân tại 1 góc phố quen thuộc…nơi Quân đã từng cứu nó…
Ring…ring…ring…tiếng chuông điện thoại đầy lo lắng của Duy vội vã reo lên…
- Píp…íp…- Quân đưa tay tắt nguồn…thẫn thờ ngồi xuống…
- Tao không thể nói cho cô ấy biết rằng tim tao đau như thế nào, tao chỉ có thể mỉm cười và chúc mừng cô ấy…hì…mài có biết tim tao đang đau như thế nào không??? …tao thật sự đứng không vững nữa rồi…tao thở không nổi nữa rồi…mài có biết tao phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tao yêu cô ấy không nhưng…nhưng tại sao…chỉ vỏn vẹn vài giây tao lại đánh mất cô ấy…tao phải làm gì đây??? tao phải làm sao đây??? – Quân gục ngã…tay nắm chặt sợi dây chuyền…những giọt nước mắt cứ thế vô tình rơi…cảm giác của sự mất mát và đau xót…
- Để Kent đưa Hiên về…
- Thôi, không sao đâu mới có 9h mà…Hiên muốn đi bộ 1 mình…- nó mỉm cười nói…
- Vậy…chừng nào về tới nhà nhớ nhắn tin cho Kent biết nha…
- Uhm…vậy Hiên về nha…bye bye…mai gặp lại…- nó vẫy tay bước đi…đột nhiên…
- KENT…HIÊN SẼ KHÔNG TRỐN CHẠY NỮA MÀ SẼ THỬ ĐỐI MẶT VỚI CÁI TÊN NGỐC ĐÓ…KENT CŨNG PHẢI CỐ GẮNG ĐÓ…CẢM ƠN VÌ NGÀY HÔM NAY…- nó quay lưng lại nói to…
- Hì…- Kent mỉm cười đưa tay lên ra hiệu.
- Sao rồi??? có liên lạc được không??? – Thảo nhìn Duy hỏi…
- Chết tiệt…nó tắt máy rồi…rốt cuộc là cái thằng này đi đâu cơ chứ…aaaaaaa…phát điên lên với mấy đứa này…- Duy tức tối lo lắng…
- Đừng quá lo, chắc bây giờ ông ấy cần yên tĩnh 1 mình nên mới làm vậy thôi…- Thảo nhẹ nhàng nói…
- ĐI…bây giờ phải đi lại nhà của thằng Kent trước cái đã…đi thôi…
- Nếu anh sửa sai lỗi lầm…thì em có thể tha thứ cho anh không??? – Kent nhìn tấm hình trên bàn thầm nghĩ…đột nhiên…
Tính tong…tính tong…tính tong…tiếng chuông cửa reo lên liên tục…
- Nè…bấm 1 cái được rồi…làm gì mà ông cứ bấm liên tục vậy hả??? 1 hồi đứt dây chuông nhà người ta bây giờ…- Thảo nhìn Duy quát…
- Đừng có cản…tui cố tình mà…- nói đoạn Duy vẫn tiếp tục…
- Được rồi…đừng có bấm nữa…- Kent thình lình xuất hiện…làm Duy và Thảo giật mình…
Trong căn phòng khách, Duy ngồi bất động…đưa mắt nhìn Kent không chớp…không khí trở nên căng thẳng cực độ…
- Đến đây tìm tôi là chỉ để ngồi nhìn thôi hả??? – Kent điềm tĩnh nhìn Duy nói…
- Tôi có chuyện rất quan trong muốn nói với ông…- Duy hậm hực…
- Nếu là chuyện liên quan đến Ấn Quân và Á Hiên thì 2 người có thể về…- nói đoạn Kent đứng dậy, trước 4 con mắt đang tròn xoe khó hiểu…
- “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách gọi lại sao” … đi đâu mà tắt máy vậy nè??? thiệt tình…lúc có chuyện quan trọng muốn nói thì biến mất tiêu, lúc không có gì thì cứ ám mình như đĩa…grừ…- nó tức tối bước đi…
- Bà…bà ơi…bà ơi…Ấn Quân về chưa ạ??? – nó chạy nhanh vào nhà nhìn quanh…
- Vẫn chưa…2 đứa không đi chung với nhau sao??? Cái thằng này đã khuya vậy rồi mà còn đi đâu thế không biết??? – bà nhìn đồng hồ hậm hực…
- Bà ơi…bà thử gọi cho Quân đi bà…coi chừng hắn đi chơi với mấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ đó…- nó ngồi châm chọc…
- Cái gì??? Đi với mấy đứa xanh xanh đỏ đỏ á…cái thằng…về đây biết tay ta…- nói đoạn bà lấy điện thoại bấm bấm…
- “Hihi…chỉ còn cách này thì ông mới chịu về sớm thôi haha…” – nó thầm nghĩ và lén cười…
gÀ pOst týp nÈ hihihi ^^
- Trời ơi…sao chuyện này càng ngày càng rắc rối vậy nè…- Thảo tức tối quát…
- Có gì mà khó hiểu đâu, thì mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi còn gì…tụi mình đã dọn cơm sẵn, 2 người đó chỉ còn việc là ăn thôi…không lẽ cần phải đút nữa sao…
- Hả??? cái gì mà dọn cơm…vừa ăn vừa đút…ủa…vậy là sao??? Nói gì dạ…hổng hiểu gì hết trơn…– Thảo ngu ngơ thắc mắc…
- Công nhận…bà đẹp thiệt… mà sao cái nhan sắc với cái chỉ số IQ của bà nó tỉ lệ nghịch dữ vậy hả??? đúng là nói chuyện với bà tui thà nói chuyện với con heo…- Duy chau mài…
- Ê…đủ rồi nghen…sao lúc nào ông cũng lôi tui ra so sánh với mấy con đó là sao hả??? – Thảo hậm hực quát…
- Ờ hén…chậc…nói 1 cách 9 xác hơn thì là…bà tiến hóa chưa có hết…lốt người thì ít mà lốt khỉ thì nhiều…nói vậy chịu hông??? Hahaha…- nói đoạn Duy bỏ chạy thiệt lẹ…
- Tui mà bắt được ông là ông tới số…ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ??? – Thảo hét to đuổi theo…
Lúc này trên khúc đường về nhà của Kent…
- Em đã kêu chị mau lấy chồng đi, ngày nào cũng bắt em đi đón…cứ ở vậy hoài ở giá bây giờ…- Kent quay qua chọc ghẹo chị Châu…
- Xí…tại chị thương em nên mới ở vậy chăm sóc em thôi…
- Hihi…chứ hông phải tại chị lùn quá nên hông có ai để ý hả??? haha – Kent cười to chọc ghẹo…bất giác phát hiện ra 1 vị khách đặc biệt đang đứng chờ sẵn trước cửa nhà…
- Ủa??? Ấn Quân…sao em lại đến đây giờ này??? Em đến kiếm chị hả??? – chị Châu khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Quân…riêng Kent thì vẫn bình thản như đã đoán trước đc…
- Cậu ấy đến đây tìm em…chị vào nhà trước đi, em với Quân đứng đây nói chuyện 1 chút rồi em vào sau…- Kent nói trước vẻ mặt thắc mắc của chị Châu…
- Hình như ông uống rượu…nếu đã say rồi thì ngày mai hãy đến đây nói chuyện với tôi sao…- nói đoạn Kent bước đi…thì bị bàn tay của Quân nắm chặn lại…
- Tôi chỉ muốn nói vài câu thôi…nói xong tôi sẽ đi ngay…
- Nếu là chuyện liên quan đến Á Hiên thì ông có thể về…bây giờ…tôi chán cô ấy rồi…chả có gì là mới mẻ cả…mới đi chơi chưa đc 2h đã cho tui nắm tay lại hôn nữa chứ…hì…đúng là nhạt nhẽo…tui cứ tưởng cô ấy có gì đó đặc biệt lắm…ai ngờ…cũng giống như mấy đứa con gái khác thôi…BÌNH THƯỜNG…- Kent nhìn Quân bình thản nói…
- Mài vừa nói cái gì thế hả??? MÀI CÓ BIẾT MÀI ĐANG NÓI CÁI GÌ KHÔNG HẢ??? BỐP…ỐP…- trong cơn tức giận Quân giơ tay đánh mạnh vào Kent…
- Tui nói không đúng sao??? Tiêu chuẩn của Á Hiên vẫn chưa đủ tư cách để làm bạn gái với 1 hotboy như tui…thân hình cô ấy quá tệ…hì…nếu ông thích ông có thể lấy…tui nhường đó…- Kent nhìn Quân nhếch môi cười…
- Thằng khốn…BỐP…ỐP…mài...

<< 1 ... 11 12 13 14 15 ... 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status