* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đại Sát Tinh Kiếm Hiệp Cực Hay Full

mình vòng tay xá dài, xong liền bước ngay vào trong, song vừa đi được hai bước, gã hán tử ấy bỗng lại hỏi :
- Này ngươi bẩm báo tình hình chiến sự với vị nào vậy?
Hạng Chân mắng thầm, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói :
- Trước hết bẩm báo với Ba Sùng Thứ đại ca trong Tỏa Luyện tứ tuyệt ở Bách Hoa cốc, rồi Ba đại ca sẽ chuyển báo đến với các vị đầu lĩnh khác, sau đó cùng bàn kế hoạch ứng phó!
Hán tử nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thắc mắc nói :
- Lạ nhỉ, người của chúng ta mang tin về tại sao không trực tiếp báo với người trong phủ, mà lại đi báo với người ngoài?
Hạng Chân bật cười :
- Đại ca nghĩ vậy là sai rồi, Nhiêm lão gia làm như vậy chẳng qua là để chứng tỏ mình đại công vô tư, cùng tin vậy lẫn nhau đó thôi! Hơn nữa, trong cuộc họp các vị đầu lĩnh lần này, mọi người đã đề cử Ba lão tam phụ trách việc tổng hợp và truyền đạt tin tức...
Hạng Chân tiến tới một bước, vờ ra vẻ bí hiểm nói :
- Đại ca không phải người ngoài, nói ra cũng chẳng hề gì. Thật ra thì những tin tức do huynh đệ mang về nửa giờ trước đã do Ngụy Quang đại ca bẩm báo với Nhiêm lão gia rồi!
Hán tử ấy thoáng ngẩn người, lập tức cười phá lên, Hạng Chân cũng cùng cười với y. Thế là Hạng Chân ngang nhiên đi vào đại sảnh.
Đây quả là một gian đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, dạng hình tròn và rộng chừng hai mươi trượng, bốn hàng ghế thái sư đen bóng thảy đều có lót đệm dày, năm chiếc bàn đá bạch vân chia ra đặt giữa những chiếc ghế thái sư. Trên trần là những phiến đá Đại Lý chạm trổ hình long phụng hết sức sinh động. Hai bức bình phong bằng lụa viền vàng, trên có thêu hình mỹ nhân bốn mùa được đặt ở hai bên chân thang lầu hình xoắn ốc bằng đá trắng rất to rộng. Mười sáu ngọn đèn thủy tinh lủng lẳng trên trần tỏa sáng chói chang, thật chẳng khác nào cung điện của hoàng đế.
Hạng Chân đảo mắt nhìn quanh, đoạn cất bước đi về phía một hành lang hẹp nằm cạnh thang lầu. Khi vừa đi đến đầu hành lang, bỗng thấy một dáng yểu điệu từ trên thang lầu đi xuống, Hạng Chân không muốn xảy ra việc rắc rối, bèn cúi thấp đầu toan bước nhanh đi, song đã nghe một giọng lanh lảnh quát :
- Đứng lại!
Hạng Chân tảng lời cắm cúi bước nhanh, chỉ còn một thước nữa là đến hành lang, một làn gió thơm từ sau lưng ập tới, tiếng nói sắc lạnh đã vang lên bên tai :
- Ta bảo ngươi đứng lại, ngươi không nghe hả?
Hạng Chân thở dài, đành quay người lại, ánh mắt vừa chạm vào đối phương, chàng lập tức nẩy mình... Đó là thiếu phụ tuổi chừng ba mươi, chính là hắc quả phụ La Sát Nữ mà chàng đã từng gặp và giao thủ tại Bão Hổ trang trước đây, em gái của lão đại trong Tỏa Luyện tứ tuyệt.
Hạng Chân điềm nhiên nhìn đối phương, lòng thầm khấn vái, mong ả la sát xinh đẹp nhưng độc ác này đừng nhận ra mình, bằng không bao công sức đêm nay kể như hoài phí.
La Sát Nữ chòng chọc nhìn Hạng Chân từ đầu đến chân, hồi lâu mới lạnh lùng nói :
- Ngươi định đi đâu vậy hả? Đây là chỗ để cho ngươi tùy tiện đi lại hay sao?
Hạng Chân vội nói :
- Vị đại tẩu này...
La Sát Nữ quắc mắt giận dữ :
- Im ngay, ai là đại tẩu hả?
- Ồ, đại tỷ...
La Sát Nữ giậm chân tức tối :
- Ai là đại tỷ của ngươi hả?
Hạng Chân ngớ người, đoạn liền hiểu ý, vội thấp giọng nói :
- Vâng, vâng, thưa cô nương...
La Sát Nữ dịu mặt, buông tiếng cười khảy, vẫn lạnh lùng nói :
- Ngươi chưa trả lời câu hỏi của bổn cô nương!
Hạng Chân vờ vĩnh hỏi :
- Câu hỏi gì kia?
La Sát Nữ trừng mắt hằn học :
- Ta hỏi ngươi định đi đâu đây?
Hạng Chân xoa tay thoáng cúi đầu, lúng búng nói :
- Thưa cô nương, tại hạ phụng mệnh Ngụy Quang đại ca đến đây báo cáo quân tình, nghe nói Nhiêm lão gia đang triệu tập các vị đầu lĩnh bàn thảo đại sự trên lầu nên tại hạ chẳng tiện bẩm báo, trong lúc nhàn rỗi định tìm chỗ nghĩ ngơi một lúc.
La Sát Nữ nhướng mày gắt :
- Tìm chỗ nghỉ ngơi ư? Ngươi biết sau hành lang kia là nơi trú ngụ của ai không?
Hạng Chân lúng túng :
- Tại hạ không biết!
La Sát Nữ bĩu môi :
- Đó là chỗ của ta với Mai cô nương, một tên tiểu tử mọi rợ như ngươi mà cũng tùy tiện vào được sao? Cũng may là ta kịp thời phát giác, không thì còn ra thể thống gì nữa?
Hạng Chân vội nói :
- Tại hạ quả tình không biết, xin cô nương thứ cho!
- Hừ, danh tánh ngươi là gì?
Hạng Chân lí nhí :
- Ngô Nhị!
La Sát Nữ chau mày :
- Ngô Nhị ư?
Hạng Chân gật đầu :
- Vâng!
La Sát Nữ mím môi, lại chằm chặp nhìn Hạng Chân từ đầu đến chân hồi lâu, y thị lẩm bẩm :
- Mặt quen quá, sao nhất thời không nhớ ra gặp ở đâu nhỉ?
Hạng Chân càng cúi thấp đầu hơn, lòng vừa thầm cầu khấn vừa chuẩn vị sẵn sàng động thủ khống chế địch trước, nếu như đối phương nhận ra mình.
La Sát Nữ lắc đầu, khẽ thở phào nói :
- Này Ngô Nhị, dường như ta đã từng gặp ngươi ở đâu, ngươi có gặp ta bao giờ chưa?
Hạng Chân cũng thầm thở phào, vội nói :
- Mấy hôm nay trong phu hết sức bận rộn, tại hạ bị phái ra ngoài luôn, nên chưa từng được gặp phương nhan của cô nương, hẳn cô nương cũng là cao nhân đã đến Đại Hà trấn phen này chứ gì?
La Sát Nữ bĩu môi :
- Cao nhân với thấp nhân, thật là thô tục... À, phải rồi, quân tình phía trước ra sao? Phía ta dọc đường đã bố trí tầng tầng lớp lớp nào đội cung nỏ, đội đằng bài, đội giáp mã, đội đại đao, cộng thêm sát thủ mai phục khắp nơi, rồi xe hỏa cầu, xe tên đạn, dù Vô Song phái lợi hại đến mấy, e cũng chẳng thể nào giành được thượng phong!
Hạng Chân mỉm cười :
- Vâng, hiện đôi bên đang quần thảo nhau, tình hình gay go nhưng không tàn bạo, hoàn toàn ngưng đọng, rồi đây thắng bại về tay ai cũng chưa biết chừng...
La Sát Nữ đầy tự tin :
- Đương nhiên là phía ta sẽ thắng rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Vô Song phái hành quân đường xa là bất lợi rồi, tại Hạt Thạch Giản họ lại thương vong trầm trọng. Nghe Tăng lão yêu về báo, bọn họ đã tổn thất ít ra cũng hơn nửa phần lực lượng, từ Hạt Thạch Giản đến đây, phía ta lại trùng trùng phục binh, đâu đâu cũng có bẫy rập. Hừ, e rằng Vô Song phái chưa kịp trông thấy bóng dáng Đại Hà trấn ra sao thì đã toàn quân bị diệt sạch rồi.
Hạng Chân cười thầm, song cũng phụ họa nói :
- Cô nương suy luận chính xác, chúng ta chỉ còn chờ kẻ địch tiêu tan rồi đến kiểm điểm chiến quả thôi!
La Sát Nữ bỗng nhiên quay sang Hạng Chân hỏi :
- Này, ngươi biết ta là ai chăng?
Hạng Chân vờ ra vẻ ngớ ngẩn :
- Tại hạ... quả tình không biết!
- Hừ, ta là em gái của “Thao Hải Long” Nhiêm Chương, lão đại trong Tỏa Luyện tứ tuyệt ở Bách Hoa cốc, ta là Nghiêm Tiệp, một số người gọi ta là La Sát Nữ!
Hạng Chân thâm nói :
- Còn có người gọi thị là Hắc Quả Phụ nữa chứ!
Song ngoài mặt vẫn tươi cười nói :
- Đã được nghe anh danh cô nương từ lâu, hôm nay mới được gặp phương nhanh, tại hạ thật tam sinh hữu hạnh. Cô nương võ công cao cường, tuệ chất lan tâm, chẳng những khí độ cao nhã, phong hoa tuyệt đại mà nhanh sắc cũng diễm lệ khuynh thành...
La Sát Nữ Nghiêm Tiệp nhoẻn cười sung sướng :
- Chẳng ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà lại bẻm mép đến vậy... Nào,hãy vào chỗ ta ngồi chơi, có lẽ họ còn thương nghị lâu lắm, đứng đây thật là bất tiện.
Hạng Chân chợt động tâm, song vờ ngại ngùng nói :
- Nghiêm cô nương, tại hạ chức phận thấp hèn, đâu dám vào trong khuê phòng của cô nương!
Nghiêm Tiệp nhướng mày :
- Ngươi làm sao vậy? Người trong giới giang hồ sao lại câu nệ những điều phàm tục thế này? Vả lại, đây là ta mời chứ đâu phải ngươi tự ý xâm nhập, quang minh chính đại có gì phải sợ kia chứ?
Hạng Chân mừng thầm, phen này thì đối phương đã tự động chui đầu vào rọ, song ngoài mặt vẫn ra vẻ miễn cưỡng nói :
- Vậy thì tại hạ đành tuân mạng thôi!
Nghiêm Tiệp nhoẻn cười :
- Vậy mới là một người đàn ông chứ!
Đoạn quay người tha thướt bước đi trước, Hạng Chân theo sau, mùi thơm lan xạ ngan ngát từ người Nghiêm Tiệp tỏa ra, theo gió len vào mũi Hạng Chân, khiến chàng bất giác nghe lòng lâng lâng ngây ngất.
Qua khỏi hành lang hẹp, rẽ sang một khung cửa hình bán nguyệt, trước mặt đã xuất hiện một ngôi nhà hết sức trang nhã cánh cửa đang khép kín, bên cạnh cũng có một ngôi nhà giống hệt như vậy.
Nghiêm Tiệp nhẹ xô cửa bước vào, chỉ tay sang bên cạnh nói :
- Bên kia là chỗ của Mai cô nương, nàng ta đang rất bận, đã đến Bão Hổ trang rồi!
Vừa nói vừa đưa Hạng Chân vào nhà, ngôi nhà này rất to, trang trí hết sức thanh nhã và cao sang. Đất trải thảm lông màu thiên thanh, trên vách có hai bức họa sơn thủy, bên dưới là một chiếc phản chạm trổ tinh xảo, bàn thấp ghế nhung, một chiếc lư hương bằng bạch ngọc đặt trên một chiếc bàn con đen bóng, đàn hương tỏa khói nghi ngút, khiến người có cảm giác như đang ở trong mê hồn trận.
Phía phải bên trong ngôi nhà này còn có một cánh cửa nhỏ, Hạng Chân biết đó chính là phòng ngủ của Nghiêm Tiệp.
Nghiêm Tiệp khép cửa lại, sau đó nửa nằm nửa ngồi lên phản, mắt lúng liếng đầy tình tứ nhìn Hạng Chân, giọng ẻo lả nói :
- Ngô Nhị!
Hạng Chân hai tay buông thõng, cung kính đáp :
- Tại hạ đây!
Nghiêm Tiệp cười khúc khích :
- Lại gần đây nào!
Hạng Chân tuy người phong lưu song vẫn thừa sức để kiềm chế bản thân, bèn thản nhiên cười và đi đến gần, thấp giọng hỏi :
- Nghiêm cô nương có gì chỉ bảo?
Nghiêm Tiệp đưa tay vỗ vỗ mép phản, him híp mắt nói :
- Hãy ngồi xuống đây!
Hạng Chân lắc đầu :
- Tại hạ không dám!
Nghiêm Tiệp nguýt mắt rồi lại nhắm, dịu giọng nói :
- Ngồi xuống, hãy nghe ta, ta không làm khó ngươi đâu!
Hạng Chân vẫn đứng yên :
- Chỉ sợ ảnh hưởng xấu đến danh dự của cô nương...
Nghiêm Tiệp tức giận, đôi mày dựng ngược, nốt ruồi đỏ giữa chân mày cũng tươi thắm hơn, y thị sầm mặt gằn giọng nói :
- Ngô Nghị, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi xem bổn cô nương là hạng người nào?
Hạng Chân vội khom mình kính cẩn nói :
- Cô nam quả nữ cùng ở trong nhà mà cửa lại khép kín, tại hạ thân phận thấp hèn chẳng đáng kể, còn cô nương là lệnh muội của Nghiêm đại ca, thượng khách của Như Ý phủ. Mặc dù chúng ta không có ý nghĩ xằng bậy, song chỉ sợ lòng người khó lường, miệng đời thị phi. Tại hạ thì không sao, nhưng e sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiết của cô nương, tại hạ cả gan thật lòng bày tỏ, xin cô nương hãy minh xét.
Lời lẽ của chang thật hợp tình hợp lý, trái lại khiến Nghiêm Tiệp đâm ra ngại ngùng và vì vậy y thị lại càng thích mến chàng trai tuấn tú trước mặt hơn. Thế là y thị ngồi lại ngay ngắn, díu giọng nói :
- Ngươi nói rất có lý, song ngươi cũng đừng nên suy nghĩ méo mó, bổn cô nương xưa nay không hề câu nệ tiểu tiết, bất chấp tục lễ. Bởi thấy ngươi tuấn tú, nói năng linh lợi, cảm thấy tâm đầu ý hợp nên mới mời ngươi vào đây tán gẫu cho khuây khỏa, thật chẳng ngờ ngươi lại lo nghĩ nhiều đến vậy.
Hạng Chân trầm giọng :
- Tại hạ không dám, chẳng qua đó là vì lo nghĩ cho cô nương thôi!
Nghiêm Tiệp nhoẻn cười :
- Có lẽ ngươi đã nói đúng! À, trên chiến trường ngươi có cực khổ không?
Hạng Chân ưỡn ngực ngạo nghễ :
- Vì uy danh của Như Ý phủ, các vị huynh đệ Hắc Thủ đảng và Xích Xam đội, chút cực khổ ấy có chi là đáng kể? Nếu nói về sự ực khổ, chính cô nương với các vị lãnh đạo mới thật sự cực khổ...
Nghiêm Tiệp tình tứ nguýt mắt nhìn chàng, giọng nhè nhẹ nói :
- Đâu có, chẳng qua cũng chỉ tận chút tâm lực thôi, đâu có gì là cực khổ!
Hạng Chân bỗng hỏi :
- Nghiêm cô nương, theo cô nương thì trận chiến này phía ta chắc chắn sẽ giành được phần thắng chứ?
Nghiêm Tiệp mỉm môi cười :
- Xét theo tình hình thì có lẽ vậy, bốn vị ca ca của ta cũng đều đã ra phía trước, người của Đại Đao giáo cũng canh phòng một phần quanh ngoại vi Đại Hà trấn, Thất Hà hội cũng chia ra nửa số người trợ thủ, thậm chí các dũng sĩ trong phủ cũng đã được phái xuất hơn nửa số và toàn bộ lực lượng của Hắc Thủ đảng với Xích Xam đội hiện đang phòng thủ Bão Hổ trang...
Khẽ buông tiếng thở dài, thấp giong nói tiếp :
- Hắc Thủ đảng thật là thảm, hơn ngàn người từ Bì Thạch sơn đến đây, trừ một số thọ thương, chỉ chừng tám trăm người là còn có khả năng chiến đấu, họ đã phái đến Hạt Thạch Giản bốn trăm, đến giờ vẫn chưa thấy một người quay về. Còn Xích Xam đội hai ngàn người thì toàn quân bị tiêu diệt, không một người sống sót, ngay cả tam đầu lĩnh Bạch Duy Minh của Xích Xam đội cũng đã thiệt mạng và hai vị Phi Kỵ Sứ của Hắc Thủ đảng cũng không một người sống sót...
Hạng Chân bình tĩnh tiếp lời :
- Tăng lão yêu của Hắc Thủ đảng chẳng đã bảo là đối phương ít nhất cũng tổn thất hơn nửa phần lực lượng tại Hạt Thạch Giản ư? Vậy là phía ta cũng đâu có thiệt thòi!
Nghiêm Tiệp cười khảy :
- Tăng lão yêu thất thểu quay về, trông y chẳng còn chút đấu chí nào cả.
Đành rằng y nói như vậy, song ai dám bảo đảm đó đúng là sự thật?
Hạng Chân vờ thắc mắc hỏi :
- Chưa khẳng định thật hay giả ư? Vậy sao cô nương khi nãy ở đại sảnh đã nói rất quả quyết và hân hoan đến vậy?
Nghiêm Tiệp cười uể oải nói :
- Khi nãy là vì vừa mới gặp ngươi, lại đang ở trong đại sảnh, lẽ dĩ nhiên là lời nói không thể quá yếu hèn, chứ thật ra thì có đánh bại được người ta hay không, ngay cả chính bản thân ta cũng không dám chắc...
Đưa mắt nhìn Hạng Chân, lại nói tiếp :
- Tăng lão yêu thất thểu quay về, nếu y mà không thổi phồng tổn thất của kẻ địch thì y còn đứng chân trên chốn giang hồ được nữa không?
Hạng Chân cười :
- Tâm lý chung hầu hết đều như vậy cả!
Nghiêm Tiệp gật đầu :
- Các ngươi ở tiền tuyến hẳn là tin tức linh thông hơn. Ở Hạt Thạch Giản, nghe đâu bọn Hoàng Long đã suất lĩnh Vô Song phái đi tiên phong, đúng vậy chăng?
Hạng Chân cười thầm, song gật đầu nói :
- Đúng vậy!
Nghiêm Tiệp hai cánh tay trắng nuột và thon dài vặn vẹo vào nhau, giọng thấp trầm nói :
- Ta đã từng giao thủ với Hoàng Long tại Bão Hổ trang...
Hạng Chân vờ sửng sốt :
- Sao? Cô nương từng giao thủ với Hoàng Long rồi ư?
Nghiêm Tiệp hậm hực :
- Không sai, tên tiểu tử ấy rất đáng ghét, miệng lưỡi cay độc, thủ đoạn tàn bạo... Nhưng võ công của hắn quả là đáng ngại... Bốn gã thủ hạ của Xích Xam đội cao to vạm vỡ vậy mà chỉ chớp mắt đã bị ngã gục, thậm chí hắn đã xuất thủ thế nào cũng chẳng kịp nhìn rõ... Nghe đâu tên tiểu tử ấy từ khi xuất đạo đến nay chỉ bằng vào hai bàn tay không diệt địch, biết bao cao nhân dị sĩ đã ngã gục dưới đôi bàn tay ấy.
Hạng Chân lặng thinh, một thiếu phụ nói xinh đẹp mô tả về chàng trong lúc này cũng thật khá thú vị.
Nghiêm Tiệp thở dài, nói tiếp :
- Trước đây ta vẫn tự phụ về võ công của mình, dẫu sao cũng chẳng đến đỗi kém cỏi, vậy mà hôm ấy gặp Hoàng Long suýt nữa đã mất mạng. Hơn nữa, theo nhận xét của ta, tên tiểu tử ấy chưa giở ra bao nhiêu công lực. Ta không tức giận vì võ công kém người, nhưng chẳng thể nào chịu đựng những lời mai mỉa của hắn...
Hôm ấy hắn đã mặc y phục Xích Xam đội, đầu tóc rối, mặt mày lem luốc, vừa mới phá hủy thiên lao của Bão Hổ trang... Cho đến nay ta vẫn chưa rõ diện mạo của hắn ra sao, nhưng nghe nói hắn rất là anh tuấn, chẳng kém gì Phan Anh Tống Ngọc.
Hạng Chân nuốt nước miếng, giọng khô khốc nói :
- Lần sau mà gặp lại hắn, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ...
Nghiêm Tiệp lắc đầu :
- Đâu phải dễ, nếu không có Hoàng Long thì Hắc Thủ đảng đâu thảm bại đến vậy? Xích Xam đội đâu tơi tả như hôm nay? Thành thật mà mói, đành rằng Vô Song phái binh tinh tướng tài, song vẫn còn có thể đương cự được, đáng ngại nhất là Hoàng Long. Hắn túc trí đa mưu, tinh ranh xảo quyệt, võ công cao siêu khôn lường, quả là một mối lo lớn của chúng ta, chẳng kém so với toàn thể Vô Song phái.
Hồi 44 : Hồng phấn đa tình lộ thiên cơ
Nghiêm Tiệp lại buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Tuy nhiên, Nhiêm Công cũng đã lưu ý đến vấn đề ấy. Trong số các đại kế mọi người đang bàn thảo, vấn đề tiêu diệt Hoàng Long là điều tiên quyết. Theo ta được biết, phía ta đã đặc phái một số cao thủ chuyên trách để đối phó với hắn rồi.
Hạng Chân ơ hờ hỏi :
- Chẳng hay đó là những ai vậy?
- Hãy chưa quyết định, có lã người được đề cử từ Trường Hồng phái và Thanh Tùng sơn trang.
Hạng Chân thầm cười khẩy, thản nhiên nói :
- Trường Hồng phái ư?
Nghiêm Tiệp gật đầu :
- Mai cô nương bên cạnh đây chính là cao thủ của Trường Hồng phái, đừng thấy nàng còn tuổi còn trẻ, e rằng hai Nghiêm Tiệp cũng chẳng phải đối thủ đấy.
Hạng Chân ngạc nhiên :
- Trường Hồng phái chẳng phải chỉ có bảy người đàn ông ư? Sao lại có thêm một phụ nữ thế này?
Nghiêm Tiệp cười khẽ :
- Mai cô nương là nghĩa nữ của Chưởng môn nhân Trường Hồng phái đã thu nhận từ lâu, lẽ đương nhiên là rất ít ai biết đến. Nhưng võ công của nàng cao cường lắm, chẳng kém gì các vị sư thúc, kể ra thì nàng ta cũng là một phần tử của Trường Hồng phái.
Hạng Chân gật đầu :
- Ra vậy! Thế thì bảy cao thủ của Trường Hồng phái đều đã đến đây cả rồi ư?
- Đúng vậy! Ngay cả việc này mà ngươi cũng không biết sao? Hôm họ đến đây, Nhiêm Công lão gia đã đích thân ra nghênh đón, thật đáng kiêu hãnh...
Hạng Chân vội cười khỏa lấp :
- Tại hạ lo về ngoại vụ, đôi chân chạy suốt cả ngày lẫn đêm, thật sự hiểu hãy còn kém hơn cô nương nhiều!
Nghiêm Tiệp đưa tay bụm miệng ngáp :
- Mệt quá!
Hạng Chân khom mình :
- Không dám quấy rầy cô nương an nghỉ, xin cáo lui!
Nghiêm Tiệp khúc khích cười :
- Chờ lát đã, bây giờ ta còn chưa buồn ngủ, trò chuyện với ngươi cũng khá là vui, đằng nào thì cũng hãy còn sớm, vả lại đêm nay chưa chắc gì đã ngủ được!
Hạng Chân thấy thời gian cũng chẳng còn nhiều nữa, từ miệng đối phương thăm dò tin tức cũng không ít, giờ đây chỉ còn hai điều quan trọng nhất, chàng phải thăm dò ngay mới được.
Thế là chàng bèn tiến tới một bước, ra chiều bí ẩn nói :
- Nghiêm cô nương, phen này Hắc Thủ đảng thảm bại nặng nề, Xích Xam đội bị liên lụy cũng thất điên bát đảo, để rồi diễn tiến đến cuộc chiến đẫm máu hôm nay, nguyên nhân chủ yếu nghe đâu chỉ vì một thiếu nữ trẻ đẹp phải không?
- Hừ, còn gì nữa!
Nghiêm Tiệp bỉu môi nói tiếp :
- Chính vì ả Thiết nương nương, con gáiđộc nhất của Chưởng môn Vô Song phái?
Hạng Chân vờ bực tức :
- Rõ là mầm họa!
Nghiêm Tiệp cũng lộ vẻ bực tức :
- Hừ, chưa từng thấy một người đàn bà nào mà lại như thế, phụ thân ả đã vì ả mà dấy động can qua, máu chảy thành sông, vậy mà ả lại điềm nhiên suốt ngày quấn lấy Khang Ngọc Đức, không rời một bước, thấy mà phát tởm, mỗi lần nghĩ...

<< 1 ... 50 51 52 53 54 ... 70 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status