nào cả…
- Sợ không?
- C…ó…
- Sợ sao vẫn để im…?
- Vì em…yêu…anh…
- Em yêu…ai là… Sẽ như vậy à?
- Ừ… Vậy nên từ bé đến lớn… Em chẳng yêu ai cả… Cho đến khi gặp phải anh…hức…
- Anh…sai rồi… Anh xin lỗi.
- Anh…
- Gì?
- Ôm em chặt hơn…được không…?
Nó xiết chặt vòng tay hơn nhưng bàn tay đặt trên bụng em vẫn không bỏ ra… Chỉ để yên thôi không lần mò gì nữa…
- Anh…
- Gì?
- Sao anh…luôn dừng lại…?
- Anh… Không muốn em khổ… Anh nói rồi…
- Anh có gì giấu em không…?
- Như là…?
- Kiểu… Anh bị “yếu”…vậy… – Em nói rụt rè… Làm nó vừa xấu hổ vừa buồn cười…
- Ai bảo em vậy…?
- À… Cô dạy tiếng Nhật của em kể vậy… Giống chồng cô ấy… – Em thật thà…
- Vớ vẩn… Anh bình thường mà… Cấm nghĩ linh tinh…
- Vâng… Em chỉ tò mò rằng tại sao anh kiềm chế được vậy… Hay em không đủ hấp dẫn…
- Khỏi tò mò… Em thật sự muốn à?
- Không… Nhưng em yêu anh… Em muốn chứng minh cho anh hiểu…
Nó cũng thấy buồn chút vì cái suy nghĩ ngây thơ của em… Yêu là phải dâng hiến…Đành rằng nó bày ra nhưng em phải biết giữ mình chứ…
- Em đừng như thế nữa, em sẽ thiệt thòi đấy…
- Em biết… Em không dễ dãi đâu… 3 năm cấp 3 em không để cho một thằng con trai nào động vào em… Em luôn tìm kiếm một ai đó vì em rất cô đơn… Nhưng toàn lũ háo sắc không à… Vậy nên em khép lại mình trong lớp vỏ mạnh mẽ để mọi người không biết em đang cô đơn… Anh à… Em ko được như vẻ bề ngoài đâu… Đừng tin một cô gái bởi vẻ bề ngoài của họ… Em yêu anh là bởi vì anh đặc biệt… Anh lạ lắm… Hihi, lúc khôn lúc ngốc, lúc lạnh lúc ấm… Lúc nhát… Lúc dữ…hihi, em tin sẽ chẳng có ai may mắn hơn em đâu…hihi vì em bắt được anh… Giờ anh hiểu thì anh còn thấy em là đứa dễ dãi hay không…? Em biết anh đang nghĩ vậy mà… – Đôi mắt đỏ mọng lên của em như xoáy vào đầu nó và đọc được toàn bộ ý nghĩ vậy… Dù đôi mắt đó chứa đầy tâm sự nhưng em vẫn cố cười… Người yêu nó không ngốc như nó tưởng, người yêu nó không ngây thơ như nó tưởng… Cô ấy chỉ luôn giấu đi vẻ hoàn hảo của mình để một thằng luôn tự ti như nó đỡ tự ái thôi…
- Anh…xin lỗi…
- Ừ… Đàn ông thì luôn có lời xin lỗi một cách dễ dàng… Phụ nữ thì luôn ngốc nghếch tin vào lời xin lỗi đó một cách dễ dàng… Em biết tính cách của anh rất lăng nhăng… Anh dễ lung lay có lúc anh như một con ngựa hoang chẳng còn nhớ đường… Đánh mất phương hướng… Không biết mình đang yêu ai… Nhưng tin em đi… Chẳng ai yêu em bằng anh… Chẳng ai hiểu em bằng anh đâu…
Nó chỉ biết nghẹn họng, người không nhúc nhích… Như một đứa trẻ bị phát giác ăn trộm… Từ lúc nào nó bỏ qua hình ảnh em còn ở quán… Từ lúc nào nó nhiễm hình ảnh em ở nhà với núi doremon… Em như một bài toán chẳng thể nào tìm ra lời giải… Em dễ nắm thóp con người, em thông minh., em sành đời. Phải chăng nó quá ngu ngốc để không “đề phòng” em đi sâu vào nó… Em dường như khám phá sạch, nắm rõ nó trong lòng bàn tay… Chợt hiểu, 3 năm sống một mình chẳng lẽ không bằng một thằng chân ướt chân ráo mới được vài tháng?… Vì mải mê với thứ gọi là cơm áo gạo tiền mà nó không thể nào hiểu được em…Lời nói của em… Làm nó thấy hối hận về mọi việc nó đã làm… Nhưng không giãi bày được…
- Anh đừng nói gì cả… Có thể anh không tin… Nhưng em là mẫu người trước khi yêu ai sẽ tìm hiểu… Nếu yêu rồi sẽ luôn thủy trung và thật lòng… Khi biết về anh… Em cũng sợ lắm vì quanh anh rất nhiều đứa con gái hơn em… Nhưng em đánh cược tình cảm của mình vì em tin anh… Nếu anh có lăng nhăng thì đừng cho em biết… Nếu anh chán em cũng đừng cho em biết… Có những thứ mất đi sẽ chẳng lấy lại được… Nếu có một ngày như vậy và nhỡ em có biết… Thì hãy tránh thật xa đi… Vì em sẽ hận anh suốt đời… Và em nghĩ rằng nếu một người phụ nữ đã trả thù thì hậu quả sẽ chẳng ai tưởng tượng được đâu… Anh ạ…!
Thêm một lần nữa lời nói của em khiến nó lạnh toát sống lưng… Lời nói yêu thương mà nửa đùa nửa thật… Nó còn chẳng dám nghĩ đến ngày đó nữa… Sẽ không xảy ra đâu… Chắc chắn… Nó vẫn im lặng, để nghĩ lại em… Em làm nó quá ngạc nhiên. Nó không biết những gì em trải qua đủ để hình thành một cô gái như vậy… Em ngồi dậy dụi mắt… Rồi cầm lấy đôi tay vẫn ở bụng và ôm em của nó, dịch ra… Cười cười…
- Ui cha… Nay mình nói nhiều quá…hihi… Anh… Mình ăn cơm đi…hihi…
Và cũng chẳng đợi nó đồng ý… Em xào nấu lại đống đồ ăn kia cho nóng lên… Bằng một thái độ khác hẳn lúc nãy… Em trở về một con người vui tươi hồn nhiên như cũ làm nó không tài nào hiểu nổi… Phải chăng nãy giờ là mơ… Mùi thơm ngon kia làm cái bụng của nó réo… Ùng ục…
- Hihi xong rồi… Anh yêu dậy đi…
- À… Ừ, anh không muốn ăn…
- Không muốn cũng phải ăn… Không từ lần sau em không nấu ăn cho nữa đâu… – Còn dỗi nữa… Em như thành một con người khác vậy… Chẳng giống một người vừa nói những lời buốt tim với nó chút nào… Sống lưng nó vẫn lạnh… Người vẫn run… Nhưng cũng ngồi vào ghế và bắt đầu ăn… Nói không muốn cho oai chứ thật ra đói chết người… Em đòi nó xúc, nó cũng chiều… Cầm thìa đưa về phía cái miệng xinh xinh với đôi môi đỏ căng mọng mà nó vẫn không khỏi ám ảnh bởi những lời nói vừa rồi… Tay nó run bần bật lên…
- Anh sao thế… Hihi?
- À ùm… Lạnh…
- Em biết là không phải mà…hihi, lúc nãy em nói dối đấy. Và anh đừng tin nhưng gì em nói…hihi… – bảo nói dối xong lại bảo đừng tin em nói… Thế nghĩa là sao? Em nói dối hay không nói dối vậy?
Chap 80:
Nó chẳng thể ý thức được mọi chuyện đã xảy ra. những lời nói của em… Em dường như cũng biết nên suốt bữa ăn chỉ im lặng ăn và cười. Để một thằng thẫn thờ là nó vẫn chưa hoàn hồn đến tận lúc ăn xong…
- Anh sao đấy… Bảo đừng tin em mà lại hihi…
- À ừ…
- Mà anh có làm gì có lỗi với em như vậy đâu? Anh nhỉ… – Em nhấn mạnh từ cuối cùng làm nó toát mồ hôi hột…
- Ừ…không có…mà…
- Liệu đấy…hihi… Xem anh kìa.Sợ à?- Ai ở trong hoàn cảnh đó chẳng sợ. Huống hồ ánh mắt của em cứ kiểu như làm nó chẳng thể nói dối được và Ánh mắt đó như kìm hãm cái tính lạnh và bình tĩnh trước mọi chuyện của nó vậy… Đúng là không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài mà…
- Đâu…có…
- Thế có nghĩa là anh không sợ em?hihi… – Giọng em nồng mùi nguy hiểm…
- Không biết…
- Hihi. Trêu chút đã tái xanh cả mặt rồi kìa. Giờ thì em hỏi đây… Còn chuyện này nữa…?
- Ơ gì nữa…?
- Phải diễn văn nghệ sao giấu em…?
- Sao… Em biết…?- Nó há hốc mồm…
- Em tưởng em đã nói với anh rồi chứ nhỉ… Anh là người yêu của em… Em biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh anh… Vậy nên em mới cảnh báo anh hãy cẩn thận đừng làm gì có lỗi với em cả…hihi… – Công nhận sau câu này nó càng phục em và yêu em hơn…và thêm một chút hoảng sợ bởi một cô người yêu như vậy… (Sau này mới biết thằng Tuấn vì sắc khinh bạn, em trêu chút mà phun sạch sẽ hai ngày không em nó như thế nào: @)…
- Anh biết rồi mà…
- Thế anh phải đàn đúng không…? Anh biết việc anh đàn cho một đứa con gái khác hát làm em khó chịu lắm không?
- Thì công việc chứ anh muốn đâu… Tại thằng Tuấn đó… Nó xui thầy…hix… – Cái mặt mếu này khiến em phì cười… Biết ngay mà… Tính em có thế nào đi nữa thì vẫn có chút gì đó trẻ con chứ…
- Rồi rồi… Gớm quá đi, một lần này thui đấy… Thế anh có đồ diễn chưa…?
- Rồi mà… Chỉ ngồi một chỗ thui chứ đi đâu mà đồ… Quần áo bình thường cũng được…
- Trời ạ… Dở thế hay ra hàng em, em lấy cho hihi…
- Không…!!- Nó gắt lên, em lại bắt đầu nói kiểu đó làm nó thấy dị ứng rồi… Chẳng giàu nhưng làm thế khác gì đào mỏ… Em hơi sững người chắc chưa kịp hiểu sao nó quát lên như vậy… Rồi lại cười khì…
- Hihi… Không thì thui… Ghê gớm…
- Ừ…
- Thế anh tập xong chưa…?
- Còn đoạn cuối…
- Bài gì anh…?
- “Cây đàn sinh viên”…
- Eo đứa nào chọn bài mà chán thế, ngày nhà giáo lại chọn bài này… Đưa em cây đàn của anh…hihi…
- Ừ đây… Để làm gì… – Nó vớ cái bao mở ra rồi đưa em… Em hấp háy mắt tinh nghịch rồi vuốt qua đoạn dây đàn…
- Đừng tưởng mình anh biết chơi nhé… Em bỏ nhưng không có nghĩa là em không chơi được hihi… Ra trường HL hỏi “MonLy” thì ai cũng biết luôn hihi…
- Ừ tiền ai chẳng biết…
Em đạp nó tý ngã… Nó cười hềnh hệch lấy lại thăng bằng ngồi nhìn em…
- Dây này căng hơn cái của em… Nhưng chắc được…
Em bắt đầu đàn… Thật sự mà nói ngắm nhìn một cô gái chơi đàn ghitar chân vắt qua một bên tóc ngắn cá tính. Làm một thằng như nó thấy thích thú một cách lạ kì. Cộng thêm nhưng ánh nhìn yêu thương và bản nhạc guitar của em dành cho nó nữa chứ. Thích lắm. Ai đã từng trải qua cảm giác được người yêu của mình đàn cho nghe thì chắc chắn sẽ nhớ mãi. Dù có là bản nhạc gì đi chăng nữa. Em nói vậy chứ chơi cũng không được chuẩn lắm nhưng với người bỏ lâu thế là giỏi lắm rồi, thậm chí đoạn cuối em còn chơi hay hơn cả nó mà. Nó cứ thế mải mê theo từng nốt nhạc cho đến khi hết. Tỉnh lại như sau một cơn mơ nó nhìn em. Mắt em như đang tự tin lắm. Mặt nghênh lên nhìn nó. Tự nhiên thấy yêu em đến phát điên, đã thế đôi môi đỏ mọng kia còn cong lên khiêu khích nữa…
- Hihi. Hay hơn anh chưa…?
- Dở òm… Nốt chơi sai be bét… Đoạn được đoạn ngang phè phè… Thế mà cũng đòi… – Tính nó dở hơi ở chỗ đã thấy rất hay thì khoái chê dở xong mới công nhận… Kiểu này khiến cho nhiều người tụt cảm xúc hehe… Chị và em là hai đối tượng bị nó sử dụng nhiều nhất… Và sau đó là màn xụ mặt quen thuộc của em.
- Hix…gì mà kinh khủng đến vậy hả anh…? Em chơi thấy được mà…
- Hehe… Đùa chút… Hay hơn cả anh rồi…
- Tưởng… Lần sau cấm chê bai lung tung nhé…hihi…
- Rồi… Mà sao em chơi được bài này hay vậy?
- Hihi… Trước nghe hay cả ý nghĩa… Nên em học luôn… Em cũng là sinh viên được mấy ngày chứ bộ…
- Mấy ngày?
- Ừ… Sau đợt bố mẹ em về đó thì em thôi luôn đi học tiếng Nhật cả quản lý shop quần áo mẹ để… Thế rồi vắng có một tuần mà giận dỗi thấy gớm rồi mắng mỏ người ta… Bảo nhớ không thì không chịu nhận…cái gì cũng không biết…hihi… Ngốc.
Nó im lặng, nỗi sợ ùa về… Nhắc đến Nhật em có vẻ rất thích thú, nếu em đi… Nó sẽ ra sao… Có còn mục đích sống trên cái thành phố Hà Nội hoa thịnh này không nhỉ?… Ngốc mãi ngốc nữa thì cũng vậy, cố gắng cũng chẳng thông minh hơn được…
- Anh cứ yên tâm… Em xin bố mẹ được mà…hihi… – Một lần nữa em như đọc được ý nghĩ của nó… Ừ thì em nói vậy nhưng chắc gì đã vậy, có bố mẹ nào gửi gắm tương lai của con mình cho một thằng nhóc chẳng hiểu sự đời như nó không, nhất là giờ ăn còn lo hết tiền thì… Cơ mà em đến với nó đâu phải vì ví nó dày hay nó đi xe xịn nhà đẹp đâu… Tưởng chừng cái tình yêu cổ tích không thể xảy ra nó hoang đường vô lý như vậy mà nó lại xảy ra… Cái gì chẳng có lần đầu, có lần đầu dĩ nhiên sẽ có những lần sau… Cái suy nghĩ đó khiến nó vui lên chút đỉnh… Nếu nó cố gắng thì chắc sẽ giữ được em thôi…
- Vớ vẩn, anh nghĩ gì đâu…
- Nhìn mắt anh là em thấy hết rồi còn cãi…hihi…
- Ly…!
- Ơ dạ…?- Em ngơ ngác bởi nó bỗng quát lên…
- Dạy anh đàn đoạn cuối…hehe…
- Hihi…
…
Nửa đêm… Nhiệt độ hạ thấp, tủ quần áo của nó được sử dụng hết sạch… Nằm nhìn em ngủ mà thương em nhiều… Nằm cứ co ro ôm nó… Trời rét. Nó cũng không ngủ được suy nghĩ đến ngày mai… cái ngày làm nó ngại kinh khủng… Đàn thì cũng xong rồi, nhờ em… Vậy mà vẫn lo lắng… Nhiều điều…
…
Ngày 20- 11, ngày thiêng liêng của những cô giáo thầy giáo… Ngày học sinh mọi lứa tuổi thể hiện lòng biết ơn của mình… Nói vậy chứ liên quan gì đến nó đâu… Trước kia học cấp 3 chẳng bao giờ đi chung với lớp cả… Nhà nghèo tiền không có để đóng, chỉ dám mua bông hoa mấy ngàn để tự tặng ai nó biết ơn thui. Chứ tụi kia toàn quà bánh, dầu gội các kiểu… Hoa toàn cả lãng đắt tiền… Thở dài một cái, rồi kêu em dậy… Chị hai này nhìn buổi sáng mặt dễ thương lắm kaka… Lúc nào cũng chu mỏ lên vờ ngủ xong đòi đánh thức… Cái cách đánh thức thì… Chắc ai cũng biết nhưng sáng sớm răng lợi chưa đánh thì ai dám chiều…
- Dậy đi… Anh còn đi học nữa…
- Ứ…
- Có dậy không?
- Ứ dậy…
Chán chẳng thèm gọi nữa… Nó vào VSCN trước… Nhìn cái bàn chải tặc lưỡi… Lại thay thui, te tua hết cả rồi… Xong nó rửa tay bằng nước lạnh rồi ra phá em ngủ… Rón rén đến cạnh giường nhìn khuôn mặt trắng hồng xinh xắn với đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại không lỡ… Nhưng em phải dậy vì muộn rồi… Thọc tay vào chăn rồi luồn vào áo em… Cái chỗ hôm qua nó chạm vào… Và rồi…
- A…aaaaa…aa…!!
- Hehe…
- Anh bị điên à…!!- Em bật dậy mặt khó chịu hét lên… Hình như nó nghịch hơi ngầm…
- Hì… Thôi dậy anh chở đi ăn sáng…
- Không cần…!!
Em đùng đùng dậy mặc áo khoác vào rồi dắt xe phóng đi… Nó mặt nghệt ra nhìn… Sáng sớm lại dở chứng buồn ghê, công nhận trời rét này đang ngủ bị sờ vô bụng thì cũng cay thiệt nhưng gì đến độ bỏ đi luôn chứ… Lắc đầu ngán ngẩm nó dắt xe đạp đi học, mang theo đàn vì hôm qua anh Quân có nói rồi sáng nay duyệt lần cuối mà… Tối mới bắt đầu chương trình văn nghệ…
Đến trường… Đi vào chỗ trong tiếng hú hét của mấy đứa con gái và tụi con trai kia…
- Mẹ cha thằng nghệ sĩ kìa anh em…
- Đứa nào bảo đại ca tao sĩ đấy… – Thằng Tuấn đi đằng sau không nghe rõ rống lên… Bọn kia im thin thít nó thì ngại… Có vài thằng ở Thanh Hóa với Nghệ An nói gì nó cũng không nghe rõ nhưng thằng Tuấn cứ lừ lừ đi xung quanh nên chẳng thằng nào nói gì… Thằng này nói công tử nhưng nó học võ với chơi thân nhiều thằng trong lớp., tướng tá thì to cao… Tụi kia dè chừng là đúng…
- À… Minh, đến rồi à? Mình tập lại cho chắc nhé… Để anh bảo thầy, không bị trừ điểm đâu.
- Dạ được anh…
- Linh ơi ra đây em…!
Anh Quân chào nó rồi gọi nhỏ Linh… Thằng Tuấn ở cạnh đấy ném vội cái cặp sách vào chỗ rồi…kều
kều nó…
- Ông tui đi với… Đếu học đâu, chán bỏ mẹ…
- Ừ…đi.
Nhỏ Linh với anh Quân tiến đến gần, nó chỉ gật đầu đáp lại nụ cười duyên đáng của nhỏ, nói vậy chứ nhìn em mếu còn dễ thương hơn nhỏ này nhiều lần vì nhỏ trang điểm thấy sợ quá… Như già đi vài tuổi vậy…
- À ừ… Đủ rồi nhỉ… Sang phòng ban nhé. Chỗ đó anh nói thầy để cho trống rồi…
- Vâng…hihi… – Nhỏ Linh cười tươi lóc cóc đi theo anh Quân, nó với thằng Tuấn đi sau… Vừa đi thằng Tuấn cà khịa nó luôn…
- Ôi ông ơi… Nhìn kìa…
- Gì?
Thằng Tuấn chỉ vào nhỏ Linh đi đằng trước vờ xuýt xoa…
- Mẹ… Mông căng đét… Có độn không ta…?
- Im mồm…!
- Hehe… Cái Ly cho ông ăn phải cái gì mà giờ miễn dịch với gái thế này? Tội quá…
- Ăn đạp… Thui đi nhanh lên…
Chap 81:
Đi theo mà nó cũng nghĩ ngợi nhiều… Trong lớp người như thằng Tuấn với anh Quân không ít… Họ chơi thân với nhau, lúc rảnh lại tụ tập chơi bời… Thành ra mới có vụ nó bị đánh thì được thằng Tuấn giúp đó…
Một lúc sau cũng đến một căn phòng rộng lớn với nhiều hàng ghế bao quanh một chiếc bàn, giá sách, bục giảng rộng…
- Thế này được rồi nhỉ… Minh với Linh thử diễn, anh nghe xem nào…
- Dạ được anh…hihi…cậu đàn giùm mình ha…?
- Được rồi…
Con nhỏ Linh tự động ngồi trên ghế giữa bục, bên cạnh là nó loay hoay mở bao đàn… Thằng Tuấn với anh Vinh ngồi phía dưới cuối theo kiểu khán giả, gần chỗ giá sách… Một vài sinh viên hiếu kì cũng đứng vô xem… Khiến nó ngại…
- Mình đệm trước dạo đầu, cậu bắt được nhịp không?
- Nếu chơi chuẩn thì được…hihi
Á à, nói móc tau chơi không chuẩn à… Được lắm… Nhỏ này… Nó bắt đầu chơi bằng tất cả kiến thức của mình, quen thuộc rồi thì lệch đi đâu được nữa?… Nhỏ Linh bắt đầu hát…
…
Công nhận giọng nhỏ trong thật, còn cao nữa… Những đoạn ngân chẳng bị gợn chút nào, chứng tỏ tập nhiều đây… Không nhưng thế bài này còn cao mà nhỏ hát ngon ơ… Nó là đứa chơi đàn cũng thấy có hứng chứ đừng nói mấy ông sinh viên đứng đầy cửa ngoài kia… Bỏ tiết hết lượt rồi…@@… Xong bài hát…
- Tuyệt vời… Hai đứa hay lắm… Thế này thể nào cũng đoạt giải cho xem…!
Anh Quân lên tiếng kèm theo một tràng pháo tay rào rào từ mấy thằng lạ hoắc bên ngoài… Nhỏ Linh tủm tỉm cười nhìn nó đỏ mặt… Nó thì ngó lơ sang...