phải công viên, mong các bạn có làm những chuyện 18+ thì đi vào chỗ vắng chứ làm ngay tại đây thì sẽ làm vẫn đục tâm hồn trong trắng, ngây thơ của tớ mất.
- Nghe nói câu đó, Hoàng chợt buông cái thân sát bé nhỏ của Như ra làm cô nàng đập đầu xuống đất la oai oái. Anh chàng liền chạy tới chổ nó, khuôn mặt hết sức là dạy khờ (ọe), – Những gì chị nghĩ không phải sự thật đâu, em với pà Funny không có gì hết á, thật đó chị tin em đi. – Hoàng lay lay tay nó như 1 đứa trẻ, nhưng anh đâu có biết nói những câu đó đã làm tổn thương trái tim của 1 người.
- Có gì đâu mà chối chứ, tui đâu có cấm 2 người thích nhau đâu, với lại tui thấy 2 người cũng sứng lắm mà. – Nó cười cười nói.
- Thôi đi pà ơi, đừng có nói tầm bậy tui với ông Tí nị tối ngày chỉ biết cãi nhau, chỉ mỗi là không đánh nhau thôi chứ sứng cái con khỉ – Bây giờ Như mới lên tiếng.
- Uhm, đúng đó – Hoàng đốp theo.
- Trời ơi, bình thường, mấy người không xem phim sao, lúc đầu thì chả ghét với chả ưa, lúc sau thì…haizzz…thì like với chả love, những chuyện đó như ăn cơm bữa ý mà. – Nó luyên thuyên thuyết giáo.
- Tui nói là không phải như vậy mà. – Như răn cổ lên nói.
- Suỵt…im nào – Nó chợt xoay qua 2 người mặt đang hầm hầm trước mặt, khuôn mặt nó hiện ra vẻ nghiêm túc.
- Có chuyện gì thế. – Hoàng hỏi.
- Có người đến, 2 người cẩn thận lời nói đó, đừng tự tiện gọi biệt danh của nhau nghe chưa. – Nó nghiêm mặt nói, làm cho Như và Hoàng phải gật đầu lia lịa.
Bịch…bịch…bịch…
- Hân ơi, hân, cứu bạn tớ với- Một cô gái khá xinh, trên mình lấm lem đất lẫn những vết màu đỏ, có lẽ là máu, chạy ngay đến chỗ bọn nó đang đứng và ngã quỵ xuống.
- Có chuyện gì vậy – Nó chạy đến bên cô gái, đỡ cô ấy đứng dậy hỏi, nhưng khuôn mặt thì vẫn thế, không 1 chút lo lắng.
- Bạn phải giúp tôi, bạn tôi đang bị bọn Ngân đánh đập rất dã man ở sau trường á, bọn họ nói là phải có cậu ra mặt, họ mới không đánh đập cậu ấy nữa- Cô gái ấy nói rồi tuôn ra 1 tràn nước mắt.
- Nó nghe nãy giờ mà chân mày cứ nhăn lại rồi giãn ra, không nói 1 lời.
- Cậu nhìn xem, đây là máu của bạn tôi đấy, cậu mau đến đó để cứu cậu ấy đi, xin cậu đấy.- Có lẽ thấy nó không tin cho lắm nên cô gái đành quơ quơ chiếc áo dính máu của mình lên, hối thúc.
- Vậy cậu dẫn đường đi – Nó cất tiếng.
- Uhm- Cô gái mừng rỡ chạy nhanh xuống.
- Chị 2 à, em thấy chuyện này có gì đó khúc mắc
lắm, hay chị đừng có đi. – Hoàng khuyên nhủ.
- Uk, tui cũng thấy lạ lạ, mà cái màu đỏ đỏ trên áo của con nhỏ đó chưa chắc là máu đâu, tui thấy màu đó quen quen. – Như nói rồi lấy tay xoa xoa càm ra vẻ suy nghĩ.
- Không sao, có 2 người ở đây mà. – Nó cười,rồi vỗ lên vai Hoàng và Như làm cho 2 người hết sức ngỡ ngàng, lắc đầu vì cái tính ngu ngơ của nó.
…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ là…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ, không phải là 1 đám đang uýnh hội đồng 1 đứa mà 1 đám đang…đứng chờ 1 đứa.
Con nhỏ hồi nãy kiếm nó, giờ đang chạy về phía Ngân, khoanh tay lại nhìn nó cười tít mắt.
- Lần này mày chết chắc rồi con, có chị Ngân ở đây, xem mày có giám lộng hành nữa hay không? – nhỏ lên giọng.
- Thấy chưa, tui biết ngay mà, lúc con nhỏ đó lên kiếm pà là tui thấy nghi nghi rồi, tự nhiên như không bị đánh không lên phòng hiệu trưởng, giám thị kêu cứu, mà lại đi kiếm pà. Đúng thật là chúng có âm mưu mà. – Như càm ràm.
- Hì hì, tui đã biết từ lúc con nhỏ đó dũ dũ cái áo sang tui rồi, pà không thấy sao màu đỏ đó là màu son mà tui hay dùng mà, sao tui không nhớ được chứ! – Nó nhìn về phía Ngân thong thả nói.
- Vậy pà biết rồi mà còn đi theo nhỏ đó làm gì! pà không sợ bị lộ hả? – Như hỏi.
- Chuyện đó nhầm nhò gì, chỉ có mười mấy đứa con gái, với lại chỉ toàn là võ mèo cào thôi, không lẽ pà lại sợ tụi nó – Nó nhìn Như với đôi mắt gian ơi là gian.
- Pà nói vớ vẩn cái gì thế? tui mà sợ bọn nó á, nằm mơ giữa ban ngày à, với lại tui dù gì cũng là phó bang hội, sao có thể đánh thua bọn nhãi ranh nầy được chớ, thiệt là hoang đường. – Như nghênh mặt nói.
- Tụi bây còn ở đó mà tranh luận à, tranh xem ai chết trước hả, thế tụi bây tranh nhau xon chưa, tụi tao không có thời gian mà đùa giỡn với tụi bây đâu – Ngân khoanh tay trề môi cười nói.
- Này, tụi tôi mới không rãnh để lãng phí thời gian vàng ngọc của tụi tôi để đến đây nói chuyện nhãm nhí với mấy người đâu, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều quá. – Nó hơi nóng nóng nhưng cố kìm nén nói, giọng đầy uy nghiêm
- Ngân hơi ngỡ ngàng trước câu nói, không sợ trời không sợ đất của nó, tuy hơi sợ với luồn khí u ám bên người bọn nó, nhưng vì danh tiếng vì bọn đàn em đang nhào nháo đòi đánh nên cô quyết giữ thể diện hô – Tụi bây, xông lên.
- Nhờ vào cậu cả đấy – Nó vỗ vai Như rồi tiếng lại chỗ gốc cây gần đó, tự đầu vào cây xem kịch.
- Thôi tui cũng tránh ra đây, tụi nó toàn con gái, với lại khá xinh đẹp, tui không nỡ ra tay, pà cố gắng tự lực cánh sinh nhá – Hoàng lắc đầu nói.
- Xí, chứ không phải ông sợ bị mất giá à, nhưng 1 mình tui là đủ hạ bọn chúng rồi không cần ông nhúng tay vào. – Như chuẩn bị tự thế, khẽ nói.
- Ok.
Thế là cuộc kháng chiến được nổ ra tại cái trường có tên là Royal, cuộc chiến nãy lửa của 2 phe đàn chị, 1 chọi 10 và có 4 hành khách đang xem phim không cần tốn vé.
Đúng như nó nói, các tiểu thư của chúng ta chỉ biết ba cái võ mèo cào, tay thì lăm lăm nắm áo níu kéo, tay thì giựt tóc Như, ui cha, chỉ ba cái võ cùn thì làm được pà chị Như chứ, cả bọn của Ngân hết té lên té xuống rồi lại tiếp tục nhào vô cấu xé (như động vật gặm nhắm nhỉ), cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc tàn, gần 20′ trôi qua, giờ đây Như ta cũng thấm mệt, vì nãy giờ phải tránh né, phải nhường nhịn cái bọn bố láo này.
- Haizzz…tui nhường nhịn lắm rồi nhé, bây giờ ai xông lên tui luộc tất. – Như nghiến răng nói.
- Tuy cũng hơi sợ vì nãy giờ bọn Ngân chỉ có làm rãi ngứa cho Như thôi, chưa động được gì đến thân thể Như cả, nhưng vì không muốn chịu nhục, nàng đành – Tụi bây xông lên, quýnh chết pà nó cho tao.
- ái da, định quýnh tui không lại thì kiu người quýnh chết pà tui à, nhưng tui nói luôn cho mí người biết pà tui chết lâu òi, muốn tìm pà ấy thì đến đây để tui tiễn xuống dưới lun, cho gọn. – Như nói với giọng đầy thách thức.
- Con này láo, lên bây. – Ngân hét.
Như tun cước đá cho con đi trước 1 vố, ngã lăn xuống đất ôm bụng khóc nức nở, con tiếp theo thì Như tán mạnh vào mặt, in nguyên lằn dấu tay đỏ chót, đánh dần dần rồi cũng đến con đầu đàn (ý pà Ngân đó), Như quay sang đá vào bụng Ngân 1 cái rõ đau, cô nàng say sẫm ngã người qua 1 bên nhưng tay thì vẫn…ôm mặt (pà này sợ làm tỗn thương nhan sắc đây mà).
- Chỉ thế thôi à! – Giờ này nó cùng Hoàng bước đến bên Ngân, nó cất tiếng.
- Hồi nãy tui nghe có 1 con c.h.ó, ủa nhầm 1 người tai to mặt lớn, ở gần đây nói là sẽ đánh chúng ta nhừ tử mà, sao giờ lại lại nằm co ro ra, mặt thì hôn đất thế. – Như khinh khỉnh nói.
- Tụi bây sẽ phải trả giá vì đụng đến tao – Ngân rán sức nói.
- ái da, như thế này mà còn lên mặt được à, với lại, mình xin t.r.ị.n.h. t.r.ọ.n.g nói với Ngân rằng, chúng ta vào đây thì cũng đã có giáo dục đàng hoàng cho nên phải nói chuyện cho lịch sự 1 chút chứ, dù sao cũng là đại tiểu thư quyền quý mà cậu lại nói chuyện và hành động chẳng ra hồn chút nào, y như mấy pà bán cá ngoài chợ ấy, à không cậu còn thua xa họ, phải giữ cho mình lịch sự 1 chút nếu không người ta tưởng cậu không có học đấy, nhớ chứ? – Nó tuôn một tràng làm mặt Ngân ửng đỏ vì giận.
- Lần này chúng tôi còn nhưng nhượn lắm đấy, nếu
có lần sao thì mấy người tự liệu mà mua quang tài đi nhé!!! – Như trừng mắt hâm dọa.
- Chúng tôi cũng sẽ không đồn đại về chuyện này đâu, cho nên từ bây giờ các cậu nên quên đi và đừng bao giờ gây phiền phức với chúng tôi nữa, chỉ thế thôi. – Nó nói xong rồi bỏ đi, Như cũng luýnh quýnh chạy theo sau, còn Hoàng…Hoàng đâu òi ta, a đây rồi.
- Bạn có sao không, mặt pạn cát không hà, để mình lao cho nhé.- Chàng trai ân cần hỏi và đưa tay lên lao những vết bẩn trên mặt Ngân, làm cô run…run…động.
- Hì, xong rồi mình đi nhé – Anh chàng giơ tay lên chào định bước đi nhưng chợt xoay lại đi đến gần Ngân, khẽ nghiêng đầu gần tai Ngân.
- Tự dưng có 1 anh chàng bảnh bao, galăng như thế tiến tới tới chỗ mình, ôi sung sướng quá, anh ấy đinh làm gì nhỉ, định kiss mình khi chào tạm biệt và nói I love you sao, ôi…ôi…ôi – Đó là suy nghĩ trong đầu Ngân, mặt cô hớn hỡ, cười sung sướng
- rồi chàng trai cũng cất tiếng, câu nói mà Ngân chờ cũng đã đến, nhưng, câu nói này sao lại – Cậu tốt hơn hết là đừng đụng đến bọn mình, nhất là Hân, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu đấy – Anh chàng nói xong rồi cũng thẳng tiến về phía cuối con đường.
- Niềm tin trong Ngân, nụ cười trong Ngân đã vụt tắt 1 cách đột ngột, đang từ trên 9 tầng mây đột nhiên rớt ngay xuống 18 tầng địa ngục – Sao lại là nó, sao lại phải Hân mà không phải là mình chứ, đời thật k.h.ố.n.n.ạ.n, không được ngàn lần không được, nhất quyết mình phải giành lại được anh Minh và cả anh chàng kia nữa, Hân à, những gì thuộc về mày nhất định tao phải có được, dù tao không có được thì mày cũng sẽ không có được. – Ngân mắt đỏ hoe miệng tun ra nhưng câu quái ác, rồi cô nhất điện thoại lên, gọi cho 1 ai đó.
Chương 4:
- Alo, có chuyện gì mà gọi chị khuya thế? (đang ở nước ngoài nên thời gian cũng khác) – Người đầu dây bên kia ngam ngáp nói.
- Hu hu hu…chị…chị, mau về đây đi, em…chắc em chết quá chị ơi. – Ngân gào thét, rên rỉ nói. (pà nì làm diễn viên được à).
- Em…em có chuyện gì hả Ngân, hay là có ai giám bắt nạt em, hay thằng Minh đối sử với em không tốt.- Cô nàng lo lắng hỏi.
- Chị mau về với em đi, họ bắt nạt em, họ còn chữi chị, xem thường chị, thế là em bênh vực chị, nhưng, nhưng mà…hít…hít… – Ngân kể lể. (con nì láo nhở).
- Nhưng gì hả em!- Cô nàng bênh kia giọng hơi cáo gắt hỏi.
- Nhưng mà em sợ nói ra, chị…chị sẽ giận em mất – Ngân dịu dàng, thủ thỉ nói.
- Em cứ nói đi, em là em gái iu quí của chị mà. – Người kia đáp.
- Dạ, bọn họ là bạn của anh Minh, với lại anh Minh còn theo phe của họ để…để nói xấu chị nữa. – Ngân e dè nói.
- Thằng này, mới có mấy năm không gặp mà nó trở thành thế này, thật quá quắt, chị phải cho nó 1 bài học mới được.- Cô gắt gọng nói.
- Không phải lỗi của anh ấy đâu chị à, mọi chuyện cũng tại em mà ra, tại em quá tin người, tin họ sẽ là bạn tốt với em, thế mà…thế mà mới có mấy tuần mà 1 con nhỏ trong số họ, đã quyến rũ anh ấy nên, nên anh ấy mới thế thôi chị à. – Ngân vừa nói vừa thút thít (chặc, sắp khóc màng 2 cảnh 3 nữa à)
- Thôi được rồi, mai chị sẽ về nước, để chị xem gan con nhỏ đó to thế nào mà giám cướp Minh khỏi tay em chứ!!!- Cô nàng khinh khỉnh nói.
- Dạ, dạ, chị về nhanh nhá, để mai em ra sân bay đón chị ngay. – Ngân có vẻ khá hơn, giọng vui mừng, niềm nở nói.
- Uhm, bye em.
Rụp…thế là xong, 1 con cờ đã vào tròng, chuyện này với Ngân có vẻ khá dễ dàng vì người con gái kia rất rất tin tưởng cô và luôn luôn bênh vực cô (có vẻ hợp nên thế).
Xong mọi chuyện Ngân đứng lên, lấy lại vẻ kiêu ngạo như ngày nào, bước đường thẳng tiến, trên mặt cô có vẻ thoải mái, à không, phải nói là rất vui thì có, vì cô sắp có người cứu trợ rồi
Quay qua Minh và Bảo lúc này -
Khi bọn nó đi, họ cũng đi theo sao, lén lén lúc lúc 1 hồi rồi cũng chịu bỏ cuộc vì cái bụng đang réo ầm lên vì…đói
- Bảo này, cậu có thấy 3 người họ có gì lạ lạ không?- Minh quay sang Bảo hỏi.
- Ờh! tui cũng thấy dậy á, mà hồi nãy ông có để ý tới thằng Hoàng không, nhìn nó cứ như đại ca ấy, thanh thản, khoanh tay xem mà miệng còn cười thích thú nữa chứ, y chang ông lun – Bảo luyên thuyên nói.
- Ông nghĩ sao mà so sánh thằng ẻo lả đó với tui hả, thật không biết nhìn người- Minh quay sang hướng khác giả vờ giận dỗi.
- Thôi đi cha, đừng có ở đó mà khoe khoang, à mà tui thấy bọn họ có vẻ không sợ mấy cái chuyện đánh đấm thì phải (chòi, hỏi thừa), lúc thấy bọn Ngân, họ không có vẻ gì là sợ hãi cả, mà ngược lại là tỏ ra vẻ thú vị nữa chứ, gặp mấy đứa khác là đã chạy mất dép hoặc khóc than um sùm rồi – Bảo bàng hoàng kể lại.
- Uhm, tui cũng thấy bất ngờ về hành động của bọn họ đó, cho nên ông phải tìm hiểu kĩ càng hơn về họ nhá, chắc chắn họ có gì đó bí ẩn ở đây- Minh xoa càm suy nghĩ, rồi quay sang vỗ vai Bảo- Chuyện này chắc phải nhờ Bảo thiếu gia rồi.
- Haizzzz…yes, sir. – Bảo thở dài ngán ngẩm nói.
Ở 1 nơi xa xa nào đó, có 2 người đang ngồi trên giường nói chuyện vui vẻ với nhau, trong 1 không gian hết sức…hết sức là lỡn mợn.
- Anh à, mai anh về Việt Nam với em nhá.- Cô gái dụi dụi đầu mình vào lòng chàng trai nói.
- Có chuyện gì mà phải về nước gắp thế em- Một giọng trầm ấm vang lên.
- À, là chuyện của pé Ngân đấy anh ạ, nghe giọng của nó khóc lóc trên điện thoại, chắc nó bị ai đó bắt nạt dữ lắm anh à!- Cô nàng vuốt ve chàng trai nói.
- Trời, nó không bắt nạt người ta chứ ai giám bắt nạt nó chứ, xem chừng em bị lừa rồi đó. – Anh chàng không đồng tình nói.
- Coi như là thế đi, nhưng em cũng muốn về thăm quê hương lắm, mấy lần trước anh về đâu có cho em theo đâu, cho nên ngày mai 2 chúng ta cùng về nhá.- Cô nũng nịu nói.
- À, uhm, vậy mai anh đi cùng em. – Anh xoa đầu cô nói.
- Cô nàng cười rồi, chủ động hôn lên môi chàng trai, làm anh ta suýt ngã.
- Anh đứng bật dậy, lấy tay che mắt, tỏ vẻ mệt mỏi nói – Thôi, vậy em về phòng ngủ sớm đi, mai còn phải đi sớm nữa chứ.
- Vâng ạ! – Tuy có vẻ hơi buồn, nhưng lại nghỉ anh ta khuyên ngủ sớm là lo lắng cho mình nên cô tủm tỉm cười đáp (ai nói là hắn lo lắng thế=> mệt mỏi thì có).
…
Khi cô nàng đã khuất bóng, trong không gian yên ắng không 1 tiếng động, anh chàng thở dài nói.
- Haizz…muốn tránh cũng không được rồi, chắc phải cham trán rồi đây, mệt thật – Nhưng trong đầu anh lại tóe lên hình bóng 1 ai đó làm anh cất tiếng – Băng à! Em sao rồi, em có còn nhớ anh không, hay anh giờ đây chỉ là 1 quá khứ, 1 quá khứ đau buồn của tuổi thơ.
Reng reng reng…
Chuông đồng hồ reo in ỏi khắp nhà, giờ đây ai có thể phân biệt được trên chiếc giường rộng lớn màu hồng kem có 1 con rắn hay chính là chị Băng nhà ta đang ngáp, đang lăn, đang xoay múa lung tung vì bực khi đang êm trong giấc mộng đẹp.
Cố gắng”nướng”thêm vài phút, nó mới chịu ngồi dậy đi học.
Một ngày mới của nó lại bắt đầu như thường lệ, giờ đây nó đã thành thạo về mặt trang điểm nên không cần Hoàng qua tận nhà”chăm chút sắc đẹp”cho nó nữa.
Sau 15 phút”sửa sọn”, từ hình dáng 1 tiểu thư body chuẩn khỏi chê, tóc để kiểu mốt nhất, tai đeo vài chiếc bông hình sọ đính kim cương, mắt chọn đồ thì very good, còn bây giờ thì ==> tóc bùm xùm, thắt bính 2 bên, đeo chiếc bông màu xanh lam, chính giữa có cẩm”hột xoàn”(cái nì giống giống của bà nụi tui nà),mặt thì đánh phấn cho tối tối lại (vì da nó thuộc loại trắng”hiếm”mà) đeo thêm cặp mắt kính to chảng nữa chứ, haizzz…nhìn nó bây giờ Thị Nở còn phải bái làm sư phụ nữa à.
Khi õng ẹo trước gương một lúc, được xem là ok, nó mới chịu bước ra khỏi nhà để đi học và…
- AAAAA…chết con rồi, con trễ giờ học rồi, papa chở con đi học đi nha nha – Nó rối rít chạy lại papa mình khi bắt gặp ông đang ngồi xem báo.
- Có gì mà gắp gáp thế, con ăn sáng đi rồi, papa đưa con đi – Ông thấy vui vui khi thấy con gái”rượu”của ông biết quýnh lên vì chuyện học hành.
- Dạ – Nó vui mừng chạy đến bàn ăn vì bụng nó bây giờ cũng đang réo lên vì…, nó đang ăn bỗng xoay lại nói với ông 1 câu làm ông chới với – thế, một lát papa đi vào xin ông giám thị giùm con nhé, con thấy ổng ghét con từ kiếp trước hay sao á, mỗi lần bắt gặp con đi trễ là ổng phạt con chạy 3 4 vòng sân, làm con sáng ra là phải mất mấy kí calo rồi.
- Thế là hết, vậy mà ông cứ tưởng con gái ông chịu học hành đàng hoàng, chăm ngoan lại, thế mà bây giờ ông lại bị nó làm cho thất vọng tràn trề, thế mà còn kiu ông thầy giáo là ổng này ổng nọ nữa chứ.
- Băng à! Chắc papa phải đi rồi, papa còn có buổi họp rất quan trọng nữa, chắc phải để con đi taxi hôm nay vậy, papa đi trước đây. – Ông nói xong thì đã vèo ra xe và nói với bác tài xế chạy mất hút, vì ông biết ở lại thì sẽ bị dính”miễn”từ nó bang cho.
- Đúng như ông nói, nó bây giờ đang rất là khủng hoảng vì hôm qua khi đi học về, nó đã cùng Như đi shopping hết cả buổi và gom tất tần tật cái shop đó về nhà, tối về nó còn cùng 2 đứa bạn đi vào bar chơi nữa chứ,…nói chung bây giờ nó đã hết”máu”, làm sao còn money để đi taxi cơ chứ.
Thế là nó đành quyết định đi xe…dép…
Bây giờ đã là 6h 45’ mà giờ đóng cửa trường là 6h30’, thế là dù nhanh hay chậm thì nó vẫn đi trễ, mà tiết 1 là của ông thầy Tuân đầu hói nữa chứ, nó chúa ghét cái ông thầy này, dù có thích môn Vật lí đến đâu đi nữa thì vẫn ghét ổng, vì lúc nào bước vào lớp nó thì ổng chỉ có kêu nó và kêu nó! Chấm hết!
Nó đi lang thang từng bước trên con đường đầy cây”trứng cá”, chặc, sao thấy chẳng”lỡn mợn”chút nào cả, người ta thì có một cô gái đẹp đi lang thang trên con đường đầy hoa mặt trời (cảnh đẹp làm người càng đẹp hơn.==> còn nó==> một cô nàng xấu xí đi lang thang bên hàng cây”trứng cá”(người chưa đẹp thì làm cảnh càng…éc)
Trong lúc đó ở 1 nơi không xa lắm, có 1 người từ bao giờ đã quan sát, chăm chú đến từng hành động, từng cử chỉ của nó, nhìn thấy phân thân nhỏ bé kia sao mà thân quen quá, thật muốn chạy ngay đến bên nó và ôm nó, muốn gọi nó một tiếng”em…”ngay nhưng không thể được, người đó không biết nó có còn nhớ tới mình không hay đã để mình vào quá khứ, 1 quá khứ hồn nhiên, ngây thơ, 1 quá khứ đau buồn, 1 quá khứ không ai muốn nhắc đến.
Cuối cùng nó cũng lết”xác”được đến trường, nhưng, không ngoài dự tính của nó, ông bảo vệ đang đi tới đi lui, tay vòng qua sau lưng, nhìn có vẻ đang chờ ai đó… nó biết ổng đang chờ ai…chờ nó chứ còn ai nữa. Nó biết nếu còn lãng vãng gần cổng trường nữa thì càng dể bị ông bảo vệ tóm gọn khô.
Thế là chất”sám”của nó bắt đầu hoạt động thật tích cực, nào là...