1 tay chỉ thẳng vào tên lưu manh đang nằm chết dí dưới đất, 1 tay kéo nó lên ôm vào lòng – đây là bạn gái tao, chị 2 của cái quán bar này, tao mà còn thấy mày lảng vản ở cái quán bar này hoặc những quán bar khác trong địa bàn của tao thì mày chết chắc rồi đó – Nói xong Minh kéo nó đi không thương tiếc, nhưng nó còn biết cự cãi, giãi nãy gì nữa đâu, giờ nó như biến hóa thành pho tượng hay sao ấy, mặc sức cho Minh kéo nó đi đâu thì đi, nó không quan tâm đến nữa.
-”cái gì vậy nè, anh ta nói mình là bạn gái anh ta và nói không cho ai giám động đến mình, vừa nãy anh ta còn đánh nhau để bảo vệ mình nữa, anh ta nói thật sao, hay anh ta chỉ giả vờ thôi, còn nói mình là chị 2 của cái quán đó nữa chứ, từ trước đến giờ chưa có ai lên tiếng bảo vệ che chở cho mình cả, chỉ toàn mình bảo vệ người khác thôi, không ngờ được người khác bảo vệ lại hạnh phúc đến như thế”- Nó lẩn vẩn với cái suy nghĩ trong đầu mà mặt thì tươi gói, cười hớn hở.
Ở quán bar bí giờ
Một đám xúm lại đánh cho thằng kia ngồi không nổi, mà lết cũng không xong, nào là:
- Cho mầy chết này dám đánh chị 2 tao này. – Thằng áo Xanh nói
- Hồi nãy mà tao đánh mầy thì mày chết chắc rồi (giờ bị 1 đám đánh hổng chết hả trời) – Thằng áo trắng lên tiếng.
- Dám chữi chị 2 tao nè. – Thằng áo đen đạp liên tục.
- Chị 2 tao còn đẹp hơn nữa kìa. (trời ơi cái này là khen hay chê dạ ta) – Thằng áo vàng nhảy vô nói, biết mình nói nhầm nên quay đi chạy trước, mấy thằng khác quýnh mệt cũng chạy theo, thằng áo vàng vừa chạy vừa la í ới.
- Ở đây chỉ còn lại bãi chiến trường, mọi người thì bàn tán xôn xao, về chuyện vừa rồi
- Chắc bọn họ là đàn em của anh Minh đây mà.
- Nhưng hok ngờ bạn gái của anh Minh lại xấu xí đến thế – Người con gái chưa nói hết câu đã bị ném cho 1 cái nhìn hết sức là chết người của…2 cái bóng…1 trong 2 người bước ra, nắm lấy
tóc của con nhỏ mới nó, ném ra phía bàn khác gần đó và cất tiếng nói:
- Đừng có mà nói xấu, Linda của tôi, không thì…kụp,kụp… – Bàn tay người đó bóp lấy nhau phát ra tiếng đến rợn người, rồi 2 người huơ tay tạm biệt tất cả rồi cũng bước đi, bước ra khỏi cái không gian u ám này.
Công viên
- Minh dẫn nó đi 1 hồi rồi cũng đến công viên, bây giờ anh ta mới thấy được thái độ kì cục của nó anh ta hỏi- Cô làm cái gì mà đứng đó cười như điên vậy.
- Một câu nói của Minh đã làm nó, đang dung dăng trên trời mà rớt ngay xuống địa ngục, nó quát lại – Anh nói ai điên hả? À đúng rồi tui điên, tui điên nên mới bị người không bình thường như anh dẫn ra đây nè.
- Cô…thôi được rồi tui thua rồi được chưa, sao lần nào tui và cô nói chuyện là lại cãi nhau thế nhở.
- Cái đó,…tại anh gây sự trước với tui chớ bộ – Nó chu chu cái mỏ nho nhỏ của nó trước mặt anh làm anh phải bật cười.
- Anh cười cái gì chứ! – Nó xoay đi (giả bộ) làm mặt giận
- Thôi được rồi cho tui xin đi, à mà cô đến quán bar làm gì, nhìn cô đâu có giống kẻ ăn chơi. (đừng nhìn bề ngoài mà xem xét nhé cậu).
- Hì hì, (nó hơi mắt cười về lời nói của Minh nhưng cố chịu được và nhập vai thật tốt vào), tui đâu có đến đây để chơi bời gì đâu, tui đến đây để kiếm anh đó. – Nó cười nói.
- Kiếm tôi- Minh chỉ tay vào mặt mình, trông ngố kinh khủng – Để làm gì?
- À, ừ, để… -”sao nói hok được zầy nè”- À ừ… – Nó huơ huơ tay làm sao mà – tủm…, chết òi, rớt xuống dưới mất òi, cái vòng đó là kỉ niệm của mẹ tôi đấy không làm mất được đâu.
- Trời ơi sao cô hậu đậu thế không biết- Minh cởi giày của mình ra rồi xoay sang nó – Đợi tui ở đây chút, hồ sâu thế này chắc khó kiếm lắm đây – Nói xong anh ta nhảy um` xuống nước.
3′
5′
10′
15′
20′ trôi qua, nó bắt đầu sợ, bắt đầu lo lắng, nó ngồi thụp xuống ôm mặt nhớ lại kí ức xưa, kí ức mà nó dần như muốn quên đi nhưng, bây giờ, những cảm tượng bây giờ sao giống quá, nó sợ, nó run lên.
- Minh ơi, cậu mau lên đi tớ sợ lắm – Nó rên lên tường nhịp trong tiếng nất, 2 hàng nước mắt tuôn ra, lấm tấm trên mặt,làm tan đi phấn son mà nó đã gày công cực khổ trang điểm gần 1 tiếng đồng hồ, bây giờ nó không quan tâm đến việc đó, bây giờ nó muốn là thấy mặt Minh.
25′
Nó không thể chịu đựng được lần nữa kí ức đến tiếp diễn với nó, nó chạy lại giữ bờ hồ đang im phăng phắt, nó hét lên:
- Minh cậu đâu rồi, có nghe tớ nói không, trả lời tớ đi.
Nó ngồi đó, nó vẫn khóc, vẫn gọi tên Minh không dứt, ngồi đến khi có 1 bàn tay ấm áp chạm vào vai nó, nó ngước lên, mắt nó sáng rực và đứng lên ôm chầm lấy người đó đến té ngã mà vẫn không muốn buông ra.
- Còn vêg chàng trai kia thì :”ui da, cảm giác này là sao đây ta, sao tim mình nó đập nhanh dữ vầy nè, chắc về phải kêu mami đưa đi doctor quá”.
“Nằm”trong tư thế đó, chợt có tiếng xì xầm phía xa xa:
- Ông à, bọn trẻ bây giờ hết nói nổi, mạnh bạo quá, còn nhỏ mà chơi trò người lớn ngay ở công viên luôn ông ạ! – 1 phụ nữa lên tiếng
- Haizzz…cho nên về mà dạy cho thằng con của pà ấy, nó có khác gì người ta đâu. – 1 ông bác trả lời.
- Ông nầy, sao tối ngày cứ bắt bẻ cục vàng của mình thế nhỉ, nó lớn rồi cũng phải có bạn gái chớ. – Bà ta nhăn mặt nói.
- Uk, đúng rồi, nó là cục vàng mà, đâu có giống người ta, người ta thì có 1 con bồ là muốn chết rồi, còn nó thì 1 tuần đưa về 2 3 đứa, lo tiếp đãi mấy đứa đó thôi cũng chết sớm rồi. – Ông bác phán.
- Hừm… – Bà ta mặt mày chù ụ, bỏ đi mất hút khi nghe ông bác nói.
…
- Bây giờ Minh mới biết 2 đứa ngồi…á nhầm, nằm với cái cảnh tượng”lỡn mợn”thế nào – ê, con heo kia, sao không chịu ngồi dậy hả, nặng chết đi được.
- Giờ nó mới nhận ra việc làm của mình, mặt nó đỏ ké – À, uk – Ngồi bật dậy.
- Minh ngồi dậy, (giả bộ) đấm lưng thì thùm, như muốn nói là nó rất nặng, nhưng khi thấy mắt nó đỏ quét, mũi hồng hồng, anh hỏi – tại sao cô khóc dậy.
- Tui có khóc đâu, tại bụi bay vào mắt thui. – Nó xoay mặt nơi khác, không cho Minh biết vẻ mặt bối rối của nó bây giờ.
- Ủa, dậy à, sao hồi nãy tui nghe cái con gì kêu, nào là Minh ơi, cậu đâu rồi, mau ra đây, này nọ, nghe thảm thiết lắm kìa.- Minh lấy mặt để sát mặt nó cười cười nói.
- Dậy nãy giờ anh nghe hết rồi mà còn hỏi tôi sao. – Nó thình lình xoay qua, xém chút là kiss vào môi của Minh nhà ta mất tiu òi.
- Tuy chưa hôn, nhưng anh Minh nhà ta cũng thoáng bối rối trước mặt nó, ngồi gượng dậy, cách nó 1mét.
- À, mà nãy giờ anh đi đâu dậy, tui tưởng ông chết chìm dưới đó luôn òi chứ. – Nó đánh trống lảng.
- Uk, thì tui kiếm không được nên chạy lại tiệm vòng ngọc đằng kia mua lại cho cô nè, sẵng tiện mua quần áo thay luôn, ướt hết rồi còn gì- Minh nói xong, mở lòng bàn tay nó ra đặt vào 1 chiếc vòng ngọc.
- Trùi ui, sao anh hay dậy, nhìn nó y chan như chiếc vòng của của tui luôn á. – Nó hớn hở reo lên.
- Minh chỉ cười chứ hok nói điều gì càng làm cho nó nghi ngờ anh.
- Thôi khuya rồi, để tôi chở cô về.- Minh nói làm đứt dòng suy nghĩ của nó.
- Uhm
…
Chiếc xe chạy bon bon trên phố, cuối cùng cũng đến nhà nó, 1 căn biệt thự trang hoàn, cổ kính và quý phái, nó bước xuống xe, rồi quay lại với Minh.
- Giờ đây, nó mới đánh giá đúng cái thắt mắc của mình là không sai – Thật ra anh là ai, sao biết được nhà tui, tui có chỉ anh đâu.
- Minh cười và biểu lộ hành động hôn gió với nó – thôi anh về nhé, chúc vợ tương lai của anh ngủ ngon nha.
- Nó hơi bàng hoàng về lời nói của Minh, nó gằn từng tiếng- Cái gì mà V.Ợ.T.Ư.Ơ.N.G.L.A.I.C.Ủ.A.A.N.H hả?
- Minh chỉ cười (lại cười) và huơ tay tạm biệt nó rồi phóng xe vút đi.
- Nó phành phạch bước vào nhà, chỉ thấy mẹ nó ở nhà, nó lễ phép nói:
- Chào mami, con mới về.
- Uhm, con về rồi hả, mẹ tự làm món súp cho con đấy, con vào nếm thử đi. – Bà chạy lại nắm tay nó, kéo vào trong nhưng, cái vòng tay này, bà ngước lên nhìn nó, cười rất chi là
- Có gì không mami. – Nó hơi khó hiểu với hành động của bà nó hỏi.
- Uhm, không có gì đâu con gái, thế mới ngoan chứ. – Bà vẫn giữ nụ cười đó và dẫn nó vào bếp.
- Nó vẫn thắc mắc nhưng không hỏi.
…
Ăn xong, nó bay thẳng lên phòng, tẩy trang xong nó đánh 1 giấc tới sáng, để quên đi những gì bực bội trong mình.
Vẫn như thường ngày nó tới sớm hơn, vẫn có những lời đàm tiếu về nó, nhưng nó không quan tâm, vì hôm nay nó vẫn còn…bùn ngủ (ngủ như heo ý nhỉ), nó lê lết cái thân sát, ù ịch của mình lên lớp.
- Vào lớp nó đã thấy Minh và Bảo đang ngồi đó, nó cố gắn gượng cười rồi đi đến chỗ ngồi và ịch…oe…oe – Ngủ mất tiu.
-”cậu ấy dễ thương thế nhỉ”- Đó là suy nghĩ của 2 người bạn cùng chí hướng.
- Nghiêm – Lớp trưởng hô to.
- Cuối cùng thì pà cô cũng vào lớp, nhưng nó thì vẫn… an tọa trên cái bàn của mình- Chào các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có 2 bạn chuyển đến, mong các em giúp đỡ các bạn đó nhé- Cô xoay ra cửa lớp, cười rõ tươi- Các em vào đi.
- Ohhhhhhhh… – Đó là tiếng la của tất cả học sinh trong lớp (trừ nó, Minh and Bảo)
- Các em tự giới thiệu mình đi- Cô giáo nhỏ nhẹ nói (lần đầu thấy tử tế đến thế).
- Hi!!! các pạn mình là Trần Huỳnh Như, hay gọi mình là Funny cũng được mình mới từ Hà Nội vào, từ bây giờ mình là thành viên trong lớp này, mong các bạn giúp đỡ – Nói xong Như tặng cho các pạn nam lẫn nữ suýt té ghế.
- Còn mình, mình là Lương Đức Hoàng, hay còn gọi là Tí nị, các hot girl nào cần boy friend thì đến tìm mình nha, mình đón hết. – Anh chàng này cũng khuyến mãi cho các girl trong lớp choáng, sịt máu mũi (hơi quá, nhưng kute thiệt).
- Các em có đồng ý giúp đỡ các bạn này chứ – Pà cô nói dư thừa quá luôn.
- Đồng ý ạ!!!- Cả lớp đồng lòng hét.
- Dậy các em muốn ngồi chỗ nào nà – Pà cô nhí nhảnh thấy ớn.
- Em muốn ngồi chỗ Hân ạ!! – Như và Hoàng cùng nói.
- Nhưng chỗ đó chỉ được 1 người ngồi thôi. – pà cô lên tiếng.
- Vậy thì đuổi Hân đi chỗ khác cho Như và Hoàng ngồi chỗ đó đi cô. – 1 con nhỏ nói.
- Không được – Bây giờ là 4 người đồng loạt nói toàn tập (Như, Hoàng, Minh, Bảo).
- Nhưng 2 em nói muốn ngồi chỗ đó mà. – Bà cô nghiêng đầu hỏi.
- Em muốn ngồi kế Hân – Hoàng nói.
- Em cũng vậy – Như đốp theo.
- Bây giờ cả lớp mồm chữ A mắt chữ O, nhìn Như and Hoàng như 2 người hành tinh.
- Nhưng chỗ đó chỉ được 1 người ngồi thôi – Bà cô nói rồi nhìn xuống nó đang…ngủ.
- Thì cứ để Hân chọn, ai sẽ ngồi chung đi ạ. – Hoàng cười toe toét nhìn Như.
- Chọn thì chọn ai sợ ai chứ – Như lên giọng nói.
- Thế là 2 anh chị đi xuống chỗ, 1 con heo đang yên giấc.
- Hân – Như gọi lai lay tay nó
- Hân à – Hoàng gọi nhẹ giọng.
- Hân!!!- Cái này đến cả lớp gọi, nhưng nó vẫn…ngủ, vì Hân có phải là tên của nó đâu.
Thế là Hoàng nhà ta, mạnh bạo kéo nó dậy và chụt…
Thế là Hoàng nhà ta, mạnh bạo kéo nó dậy và chụt… 1 nụ hôn ngay trán.
Nó cố mở to đôi mắt ngây thơ, trong sáng (ặc, cái nì chưa chắc à), long lanh như giọt sương của ánh ban mai còn vương trên lá, (ý chỉ ghèn á mà) nhìn kĩ xem người nào có cái lá gan bằng con khủng long bạo chúa mà giám… kiss nó.
Nhìn trước mắt mình là Tí nị (Hoàng á), nó có chút ngạt nhiên nhưng vì là người trên chốn”giang hồ”, nên cố lấy bình tĩnh cười 1 cái, rõ tươi.
Nó đâu có biết hành động của nó bây giờ đã làm cho 2 người, à không phải nói là 2 ngọn núi…lửa…đang phun trào ngùng ngụg trên đầu của…?…2 chàng nhà ta.
- 2 người còn tính diễn cảnh tình tứ tới chừng nào đây, làm người ta sởn cả da”heo”hết lun òi kà. – Như nói với nó và Hoàng rồi xoay ra sao chỉ mấy bạn trong lớp, à phải nói là tất cả mọi người trong lớp (kể cả cô giáo), đang bị đóng băng tại chỗ, mà mồm thì haizzz…ruồi chui vào mồm chắc, cũng chả biết.
- Nó biết mọi người đang nghĩ bậy đây mà, thế là nó lên tiếng giải thích – Ờ xin giới thiệu với mọi người đây là Hoàng, em kết nghĩa của tui.
-”chẳng hiểu sao khi nghe Băng nói thế, mình cảm thấy khó chịu quá,…sao phải làm em mới được chứ.”- Hoàng buồn rầu suy ngẫm.
- Còn phần về 2 chàng nhà ta thì, mặt tươi tỉnh như có ai mới lì xì tết hok bằng.
- Nó nói rồi xoay sang Hoàng và Như – Vậy 2 người đến đây làm gì?
- Trời ơi, mẹ này hỏi lãng, vào trường thì tất nhiên là học òi, nói chuyện thừa. – Như ngồi xuống chỗ nó nghênh nghênh nói.
- Bịch… – 1 cú đập vào đầu Như, mà người gây án là… – Tao chơi với mầy mấy năm nay, mà không biết cái tính phá phách của mày hay sao hả? mày đến đây chắc chỉ kiếm chổ mà quậy phá thôi chứ gì?
- Hehe, biết rồi còn hỏi – Như xoa xoa đầu nói.
- Nó xoay sang Hoàng nói – Thế còn em, sao đến đây.
- Cậu cố gắng cười trả lời – tại mấy bữa nay, em hok thấy chị gọi về nên em đến đây tìm chị luôn.
- Tại mấy bữa nay, chị không có thời gian nên không gọi cho em được thế chuyện của bang… – Nó đang hỏi Hoàng thì bị bà cô cắt khoảng.
- Các em bàn bạc chỗ ngồi xong chưa. – Bà cô hỏi.
- Bàn bạc gì thế? – Nó hỏi 2 đứa kia (Như và Hoàng ý).
- Uhm – Như kéo mặt nó xoay về bên mình, giọng ra lệnh – Bây giờ pà chọn đi, ngồi cùng tui hay ngồi chung với Hoàng, nói!!!
- Uhm!!! – Nó đang suy nghĩ thì Hoàng thỏ thẻ bên tay, cái gì đó… nên nó… đành… ra quyết định. – Tui sẽ ngồi chung với Hoàng, còn pà thì xuống bàn Bảo mà ngồi, chỗ đó còn chỗ trống đó.
- Ê con Linda kia!!! tao với mày là chị em lâu năm mà mày nở vì 1 con nam không ra nam nữ không ra nữ này mà phản bội lại tao sao hả? – Như hét toáng lên.
- Nó vội bịt miệng Như xuống, cho vài cú vào đầu (tội pà nì ghê), nhưng chưa hết chuyện của Như thì lại đến chuyện của…Hoàng.
- Ê cái pà kia, pà nói ai là nam không ra nam nữ không ra nữ hả, nói cho pà biết,tui là boy chính cống đấy nhá, handsome thì khỏi chê lun, chứ trên thế giới này có mấy người được như tui. – Hoàng lên giọng nói.
- Ưk, đúng rồi, trên thế giới này chỉ có vài người như ông thôi, cho nên ông là đồ hiếm, là đồ cổ đó. – Như đáp lại
- Chớ sao, tui là ai chớ. – Hoàng ngông nghênh nói.
- Uhm, mà ông nhớ cho 1 điều, đồ cổ là…đồ Cũ rồi đó nhe – Như nói hết câu liền đưa tay lên càm, suy nghĩ – Không lẽ ông là đồ cũ là hàng mất tem rồi hả. – Như đưa đôi mắt ngỡ ngàng trước mặt Hoàng, làm cho ai ai trong lớp đều nhìn Hoàng rồi…lắc đầu.
- Axx…cái pà này, con gái gì mà miệng mồm thấy ớn, hung dữ như quỷ, coi chừng ế chồng đó nha, không thì để tui cho pà 1 bài học để biết thế nào là lễ độ – Hoàng săn tay áo lên, định chiến đấu thì bị nó giữ lại…khuyên giải…
- Thôi 2 người ngưng lại giùm tui đi, có gì đâu mà cãi hok biết nữa hà, tội nghiệp em tui mất tem chắc rớt giá lắm phải hok, thôi dù sau cũng là pạn pè thân thiết bỏ qua đi, rồi có gì chị giấu bí mật giùm cho. – Nó nói quang quáng trước mặt bần dân thiên hạ, rồi còn vỗ vai Hoàng tỏ vẻ thông cảm, làm mặt mầy Hoàng kute không biết đào lỗ chỗ nào mà trốn nữa.
- Chợt nó quay sang Như, thấy con nhỏ đang cười toe toét, nó cũng vỗ vai, giọng thì như cái loa phát thanh, ân cần nói – Haizzz,…tao thay nó xin lỗi mày, dù biết tính mày như S.Ư.T.Ử.H.À.Đ.Ô.N.G đi chăng nữa thì cũng phải khẽ giọng mà khuyên bảo, chứ ai đời nói mày dữ như quỷ, mà còn nói mày miệng mồm thấy ớn nữa chứ, tuy biết mày chữi lộn thì không ai bằng mà nó còn C.Ố.Ý nói thế, chắc sao này không ai dám lại gần mày nữa quá. Haizzz… – Nó thở 1 hơi dài, sau câu nói, làm Như cũng như Hoàng mún kiếm cái hồ nào đó mà lôi nó ra chấn nước chết cho xong (2 ông pà nì ác qué).
- Nãy giờ nghe nó nói làm ai nấy cũng cười thầm, chứ hok giám cười lớn vì bây giờ họ biết không nên đối đầu với lửa (ý nói Như với Hoàng á).
- Còn Bảo và Minh thì rất khâm phục cái tài thuyết phục của nó (thêm dầu zô lửa thì có).
- LINDA!!!!!! – Lần này thì cả 2 (Hòang và Như) đồng thanh.
- Nó hơi bất ngờ khi họ gọi biệt danh của nó, sợ phát hiện nó kéo 2 người chạy mất hút, để lại cho 2 chàng nhà ta 1 dấu? về cái biệt danh là lạ, mà quen quen đó.
Khi kéo được 2 cái thân ú ì của Như và Hoàng lên tới sân thượng thì nó cũng ra một màng thở không ra hơi, đợi đến khi tích tụ đủ không khí để thở nó xoay qua 2 người đang đứng chết trân vì bắt gặp ánh mắt hết sức thân thiện của nó.
- Ủa! mà chị kéo em với cái pà thiếm này lên đây làm cái gì dạ? – Hoàng vẫn thanh thản nói, dù đã biết nguyên do của nó.
- Còn hỏi chị nữa sao, 2 người có biết là sắp làm tiêu tan hết biết bao nhiêu cố gắng, công sức của tui không hả. Còn đứng đó mà giả vờ hỏi nữa. – Giờ đây mới chính là bản tính thật sự của nó, ngang tàn và nóng nãy.
- Cho tớ xin lỗi, nhưng mọi việc cũng tại thằng Tí nị chứ ai, lúc đầu cho tớ ngồi với cậu thì mọi chuyện đâu rắc rối tới vậy.- Có lẽ Như đã thấy khói bắt đầu bốc lên trên đầu nó, cô nàng đành đẩy tội cho anh Hoàng nhà ta, đang há mồm nhìn bả.
- Cái gì chứ? pà biết gì mà nói, lỗi là tại pà ấy, tôi ngồi kế chị hai là để nói với chị ấy về tình hình trong hội mấy tuần nay, chứ có ở không mà chơi như pà đâu, đúng là không biết lí lẽ, toàn đưa ra những lí sự cùn. – Hoàng khoanh tay ngoảnh mặt chổ khác mà miệng vẫn cứ tuôn trào những lời nói khinh thường. (sao cha nầy chảnh thế).
- Uk, tui ở không mà chơi đó thì sao nào, nhưng tui đến đây là để bảo vệ chị 2 chứ không như ông nghĩ đâu, à phải nói là không giống như ông mới đúng, chẳng phải ông đến đây vì sợ có người cướp chị 2 của ông đi sao. – Như đưa cái mặt gần tai Hoàng mà thủ thỉ đủ để anh nghe và đủ để anh làm 1 hành động không mấy là thiện cảm với mấy pạn girl.
- Tuy Hoàng ra tay khá nhanh nhưng Như cũng đâu có phải là hạn thường, cô bật người ra phía sau, tránh được cú đấm tử thần của Hoàng, cô cười nắt nẻ như điên. – Tôi mún giữ bí mật giùm cậu lắm nhưng…haizzz…làm ơn mắc quáng không hà, thôi thì đành nói ra vậy lỡ chị ấy chịu thì càng tốt chứ há. – Như nói xong rồi tiến lại chỗ nó, nhưng bị Hoàng dựt ngược lại và té vào người anh.
- Trong tình cảnh đố ai nói là hành động bạo lực đấy, mà phải nói là hết sức lãng mạn ý chứ, trước mắt nó bây giờ, có 1 cặp tình nhân đang tay trong tay, người nữ nằm lòng người nam, người nam khụy xuống, tay kia vòng lấy người nữ, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng==>ý lộn=> trào nước mắt. (bà nì mê phim riết nhiễm nì, làm như người sắp chết hem bằng).
- Nó đứng nhìn nãy giờ, mà trên môi lại hiện lên một nụ cười tinh quái. – Ưm…ưm…đây là trường học không...