hay là… ngàn câu hỏi trong đầu Minh hiện lên làm anh quấn não.
- Ai cho anh đánh anh Bảo hả, cái tên khốn kiếp này. – Nó thấy cảnh anh hùng cứu mĩ nhân trên của Bảo nó rất xúc động và bày tỏ thái độ giận dữ với Minh.
- Minh vẫn đang thắc mắc với những câu hỏi trong đầu mà hok thèm để ý đến câu hỏi của nó.
- Cái tên chết tiệt này – Nó tiến sát lại Minh định trả cho anh ta cái tát hồi nãy thì Bảo nắm tay lại khẽ lắc đầu với nó là không sao, dù trong lòng vui lắm vì được nó bênh vực như thế nhưng dù sao thì nó và Minh đều là bạn của Bảo, Bảo không muốn gây thêm phiền phức ý mà.
- Nhưng… – Nó vẫn không muốn bỏ qua chuyện này nên vẫn mún…níu kéo…(hehe).
- Thân hình nó giờ đây đã bị Bảo lôi xềnh xệch hok thương tiết.
- Thật sự việc đó không phải do tôi làm.- Minh nhà ta bi giờ mới hoàng hồn nói vọng theo nó.
- Không phải anh thì còn ai khác nữa chứ. – Nó cũng cố gắng hét lớn cho Minh biết dù mất hết sức lực khi bị Bảo kéo dã man như thế này.
…
- Thật sự không phải tôi mà, sao không tin tôi chứ, cô ghét tôi đến thế sao,… – Minh nói trong vô thức khi bóng nó và Bảo đã khuất xa.
Anh cầm cái iphone lên và tít tít tít…gọi cho ai đó, chỉ nghe được vài câu trong cuộc đối thoại giữa Minh và người bên kia như :
- Anh tìm cho tôi ai là người đã tung tin đồn trên tờ báo lá cải ở trường tôi ngày hôm nay.
-
…
- Nhanh đấy.
- …
Rụp…
- Nếu cô đã ghét tôi thế thì đành vậy.
…
Nó và Bảo bây giờ đã cúp tiết và chạy vọt đến công viên gần đó, ngồi hóng mát.
- Anh không ghét tên Minh đó sao. – Nó chu mỏ lên nói phá bỏ bầu không khí lãng mạn hiện tại.
- Anh không ghét nó, vì anh biết tính nó, nóng nãi, thô bạo lâu òi và anh cũng không tin nó là thủ phạm gây ra chuyện này.
- Anh thật cao thượng – Nó cười tít mắt nhìn Bảo.
- Anh đâu có cao thượng gì, thật ra lạnh lùng, thô bạo chỉ là vẻ bề ngoài của thằng Minh thôi, thật ra nó có nỗi khổ tâm đấy em à. – Bảo vẫn ung dung nhìn trời xanh mà nói chuyện với nó.
- Thế anh kể em nghe đi- Máu tò mò nó nổi lên thì hok cãn nỗi và bây giờ khuôn mặt nó như 1 chú cún trông iu cực kì làm sao mà từ chối được.
- Ok, chuyện là thế này, gia đình nó gồm…”những câu ân tình chưa nói, giờ bỗng tan như là mây khói, khi tình yêu đã chết thật rồi,…”đó là chuông điện thoại của Bảo, bài hát mà anh và nó điều thích.
- Anh sorry nó, ra nơi khác nghe điện thoại.
- Thế nào rồi.
- Có rồi thưa cậu chủ.
- Là ai?
- …
- Tôi biết rồi.
- Anh chạy lại gần nó và kéo tay nó đi, 1 lần nữa nó lại bị lê lếch trên đường (nói chơi thui chứ kéo cho nó chạy thui à).
- Nó chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra thế là nó hỏi Bảo- Có chuyện gì thế anh.
- Anh tìm được người đã hại 2 chúng ta rồi. – Anh mở cửa xe cho nó rồi chạy sang chỗ mình và phóng xe đi.
Két…thế là đến trường.
- Trong thời gian này chiếc”dế iu”của Minh cũng reo lên.
- …
- Thế à, được rồi, thanks bác nhiều.
- Thế là tóm được con mồi rồi nhé. – Anh xoay qua phía bàn của 1 con nhỏ thủ thỉ gì bên tay con bé rồi bước đi, để lại cái mặt xanh chành không còn miếng máu ở lại.
…
Nó và Bảo chạy đến lớp, Bảo hét to.
- Con Ngân đâu rồi. – Bảo thiên thần nhà ta đã”tiến hóa”thành ác quỷ.
-”Ngân ư! chính cô ta hại mình sau.”- Nó nghĩ buân quơ trước câu nói của Bảo.
- Có 1 thằng chạy đến gần nói.:”À con Ngân nó được anh Minh kêu ra đằng sân sau trường rồi anh”.
-”hok lẽ là muốn giết người để bịt miệng trước, chắc là dậy quá ta”- Nó trầm tư suy nghĩ.
- Tôi biết rồi. – Bảo nắm tay nó và tiếp tục…lôi đi.
… Đến sân sau trường, toàn hoa là hoa, nhưng với cái sát khí trên người Minh bây giờ đã làm không khí trở nên…ngột ngạt…khó tả.
Ở sân sau trường…
- Nói, có phải cô là người đã tung tin đồn này không hả?- Minh mặt hằm hằm nói với con nhỏ đang khúp núp dưới đất và phan thẳng một sắp giấy vào (cái bản) mặt cô ta.
- Em…em không có làm những chuyện này đâu ạ. – Tuy rất run nhưng Ngân vẫn giữ được bình tĩnh, nói = cái giọng ngọt như mía của mình.(định dụ dỗ người ta đây m0a`)
- Thôi đi, đừng có dỡ cái giọng chó chết đó ra với tôi, cô đúng là 1 con quỷ đội lớp người mà.- Minh nói mà mắt không rời khỏi mặt Ngân, tặng kèm nụ cười khinh bỉ.
- Có phải con Hân nó, nó nói xấu em trước mặt anh không, có phải những chuyện này là nó nói với anh là em hại nó đúng không, đồ đê tiện này tao không để yên cho mày đâu.- Cô ta quát tháo lên trên tay bóp thành hình nắm đấm.
- Đủ rồi đấy, không có ai nói cả, thế lực của tôi mà không điều tra nổi 1 chuyện cỏn con này hay sau,- Minh vừa nói vừa tiến đến chỗ Ngân, ghé sát vào tay con nhỏ thì thầm – À mà tôi nói cho cô biết, cô mà động đến một sợi tóc của Hân thì cô biết hậu quả của cô và cả gia đình cô nữa sẽ như thế nào rồi chứ.
- Nó là gì của anh mà anh lại bênh vực nó mà đối sử với em như thế chứ, dù sau 2 chúng ta cũng đã… – Chưa nói hết câu thì Ngân đã bị Minh nhìn = đôi mắt không mấy thân thiện cho lắm.
- Chúng ta ư!!! hừ hừ, còn có thể nói câu chúng ta sau, cô không sứng đáng đâu.- Minh nói mà mặt lãng đi chỗ khác che giấu sự buồn bã của mình.
- Em…em… – Cô ta nghe nói thế cũng không nói được thành lời thì đằng xa có 2 bóng người chạy đến.
…
- Hộc…hộc…anh chạy gì mà nhanh thế. – Nó chạy đến sát bên Bảo thở không ra hơi nói.
- Giờ đây Minh mới biết sự có mặt của 2 người ngoài cuộc, anh nói – 2 người đến đây làm gì? – Anh thấy nó ôm lấy ta Bảo anh có cảm thấy nóng nóng trong người nhưng vẫn cố bình tĩnh nói.
- À, chúng tôi…chưa để Bảo nói, nó đã tươm tướp đứng lên trước 2 tay chống ngang hông, la lớn.
- Còn anh đến đây làm gì đừng nói với tôi là ra đây hóng mát thôi nhé.
- Uhm, hóng mát có sao không. – Anh vẫn thản nhiên trả lời với nó.
- Anh đừng có ngụy biện nữa, anh ra đây để giết người bịch đầu mối trước phải không? – Nó nói với cái giọng chắc nịch.
- Minh không nói gì chỉ cuối nhẹ mặt xuống, mặt anh giờ đây đã tối sầm lại,”không ngờ cô ấy lại nghĩ mình xấu xa đến như thế, cô ta ghét mình lắm sau, mình có làm sai gì à, uổng công mình bảo vệ cô ta đến thế”- Anh nghĩ thầm và cười 1 nụ cười chua chát.
- Ai cho cô nghĩ xấu tới anh Minh của tôi như thế hả? – Ngân nghe nó nói thế cũng lên tiếng chống đối.
- Vậy chứ không phải sau. – Nó vẫn giữ thái độ đó.
- Anh cũng không nghĩ Minh làm việc đó đâu – Bây giờ Bảo nhà ta mới lên tiếng,vỗ vai nó khuyên nhũ.
- Nhưng… – Nó vẫn lửng lự khi nghe Bảo nói.
- Minh vẫn cứ lẫn quẫn trong đầu những suy nghĩ khó nuốt ấy, cố lấy lại vẻ mặt kênh kiêu của mình, anh phán:
- Đúng, việc đó là tôi làm đấy, thì sau nào.
Chương 3:
- Đúng là tôi làm đó, thì sao nào.- Minh hiên ngang trả lời.
- Cái cô (ả) Ngân ngồi nghe Minh nói thế, cứ tưởng Minh che chở mình, mà thầm vui khôn xiết.
- Đó, chịu nhận rồi hả, cứ tưởng anh là người đàng hoàng tử tế, ai dè anh lại bỉ ổi đến như vậy, uổng công anh Bảo đã tinh tưởng anh và xem anh là bạn, còn anh thì sao, anh lại hại anh ấy. – Nó được nước làm tới, phan thẳng vài câu diễu cợc vào mặt Minh.
- Minh không nói gì chỉ thấy lòng đau nhói vì một mặt là bị xúc phạm, một mặt khác là vì ai đó (mí pạn cũng bít là ai ùi fải hok) đã không tin tưởng anh.
- Chúng ta đi thôi – Bảo chỉ nói một câu phủ phàng rồi kéo tay nó đi mất.
…
10s
20s
30s
- Anh… – Cô nàng tiến đến chỗ Minh đang chôn chân dưới đất nhẹ vuốt vai Minh, vòng tay ôm lấy anh gọi thủ thỉ – Anh nói như thế là để bảo vệ em đúng không, em biết mà, anh vẫn còn tình cảm với mà.
- Đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, anh cũng bừng tĩnh lại, gỡ tay Ngân ra, nói- Cô đừng có nằm mơ giữ ban ngày, cô không xứng đáng để đến với tôi đâu, coi như tôi đã giúp cô giữ lại tính mạng, chúng ta giờ đây không còn ai nợ ai nữa, tự mà liệu lấy, tôi không có tốt bụng đến nỗi giúp cô lần thứ 2 đâu – Nói xong anh bước đi để lại 1 pho tượng mới xây gần như tan rã ở phía sau.
- À mà cô đừng quên lời tôi nói hồi nãy đấy, nếu cô không giữ lời thì- Minh nói và đưa tay phải lên hình quả đấm, xoay xoay làm Ngân phát rùng mình.
…đợi 1 lúc sau, khi bóng Minh đã khuất, Ngân cũng bớt đi vài phần sợ sệt và tiếp tục nãy sinh ra các cách hại người mà cô vẫn thường làm.
- Hân, mày hãy chờ đấy, tao không bao giờ cho phép mày đụng đến anh Minh của tao và không bao giờ bỏ qua cái nỗi nhục mà mày đã cho tao gánh chịu.
…
Khi đã dẫn nó đến lớp, Bảo cũng dần buôn tay nó ra và đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, nó cũng khó hiểu với những hành động của Bảo, nhưng không dám hỏi vì nó biết Bảo đang buồn bực 1 cái gì đó, mà không muốn ai biết đến.
Tan trường, nó vẫn được bác tài xế già quen thuộc chở về, đi thẳng lên phòng, nó mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, nhưng nó vẫn cố mở cái laptop ra, mở Yahoo như thường lệ, chợt có nick Thienthan_homenh_9x, lạ hoắc đến nói chuyện với nó:
- Buzz
- Ai thế?
- Bạn hok cần bjt’ âu? nhưng mik` có chuyện cần nói.
- Sao pạn bí mật thía!!! zâj pạn cần nuj’ j` zới mik` nà.
- Pạn zẫn kute như hồi nèo há!!!
- Pạn wen mik` seo.
- À, mà thôi chuyện đó núi seo j, pi jơ` bạn mở cặp ra j.
- Chi d0ạ!!!
- Có một món quà dành cho pạn đó.
- Seo có thể thía đc.
- Thịt á, pạn cứ mở ra i ùi bít lìn à.
- Ok, hok có thì pạn chít zới tui á nha.
- Uhm, mà.
Nó chạy đến cái giá to đùng để toàn là đồ trang sức, nó mở cái cặp iu quí mà nó luôn mang theo bên người ra, trong đó có, có, có, 1 cái…
Nó chạy đến cái giá to đùng để toàn là đồ trang sức, nó mở cái cặp iu quí mà nó luôn mang theo bên người ra, trong đó có 1 cái…hộp quà nhỏ bằng cuốn tập, nó chạy ngay tới cái laptop của mik`.
- Buzz…
- Pạn tìm được chưa.
- rùi, mak` cái nì pạn bỏ vào cặp mik` khi nào thía.
- À, pạn có nhớ hồi chiều về bạn đụng vào 1 người bạn và làm rơi cặp xuống đất không.
- À nhớ ùi, lúc đó bạn đã bỏ vào đúng hok.
- Yes.
- Mak` trong đây là cái j` thía.
- Pạn mở ra rùi sẽ bít, pipi pạn trước đây
Thienthan_homenh_9x is offine
- Người này là ai vậy ta, chưa kịp hỏi thì đã offine òi, khó hiểu thiệt, để xem trong đây là cái gì nào – Nó nghĩ thầm rồi từ từ mở hộp quà ra.
- Ủa cái gì vậy nè – Nó hơi ngạc nhiên vì trong đây hok có socôla, không có vòng vàng gì hết (ặc, cái nì nói hơi wa’), mà chỉ có 1 cái đĩa, không có danh tánh đang nằm lăn lóc với 1 tấm thiệp, nó lấy lên xem.
“‘Đừng suy nghĩ nhìu, hãy xem và biết được sự thật, hãy làm theo những gì con tim mách bảo nhé!!!”
thiên thần hộ mệnh của em.
- Lại là thiên thần hộ mệnh, thật ra anh ta là ai chứ, sao lại đưa cho minh` cái đĩa này, cái gì mà hãy xem để biết được sự thât, rồi cái gì mà con tim mách bảo chứ, thiệt là lố bịch quá hà, ngủ cái rồi mai tính tiếp. – Nó tự lẩm bẩm 1 mình, rồi bay thẳng lên giường ngủ, xoay tới xoay lui, sao không ngủ được thế này, thôi thì bắt lên xem thử trong đây có cái gì đã. (thật ra nó rất tò mò tại mỗi tội hơi ương bướng thôi.
Nó chạy đến cái laptop mở chế độ xem phim ra, rồi ngồi hồi lâu gần 20′,…không biết nó xem được cái gì mà vội vội vàng vàng, thay đồ chẳng bị ra khỏi nhà.
Trên đường, nó đi trên chiếc xe taxi nho nhỏ băng qua các con hẻm đông đúc, trải dài trên thành phố HCM, nó lấy cái iphone ra gọi cho ai đó:
- Anh Bảo hả! anh có thể cho em biết số điện thoại của Minh được không. – Nó gượng gạo hỏi Bảo.
- Có chuyện gì hả em?
- À, không có chuyện gì đâu anh tại em có việc muốn nói với Minh thôi.
- Uhm, để 1 lát anh nhắn tin qua cho em số nó cho.
- Dạ, thanks anh.
- Pipi em.
Nó tắt máy, ngồi lặng im với những thắc mắc trong đầu:”thì ra Minh nói thật, anh ấy không có làm những chuyện đó, vậy mak` mình lại trách lầm anh ta, haizzz, sao mak` mình háo thắng thế không bít, bây giờ phải làm sao đây, mình đâu có dễ nói được lời xin lỗi đâu, dù gì mình cũng là chị 2 của nhóm Hải âu làm sao lại nói lời xin lỗi dễ dàng như thế, ai biết được chắc mình kím hố mà chốn wa’”
Nó vẫn đang lẫn quẫn với cái suy nghĩ cùn đó, rồi tít…tít…tin nhắn có số của Minh cũng đã xuất hiện.
“thôi đành liều 1 phen zậy, dù sao mình cũng có lỗi trước mà, mà nhớ lại những gì mình chữi anh ta, không biết anh ta có tha lỗi cho mình không nữa, thôi mặc kệ mình chỉ đến xin lỗi thôi, không tha lỗi thì mặc anh ta dù gì mình cũng làm đúng bổn phận là xin lỗi thì ta thôi mà.”
Nó lẩm bẩm 1 mình làm bác tài xế tưởng nó chạm mạch, làm ổng toác mồ hôi vì sợ nó hok trả tiền.
Nó lấy con dế ra gọi cho Minh, bên đầu dây kia chờ hồi lâu mà không bắt máy, chợt có tiếng trả lời mà không phải là Minh mà là người khác,
- Alo, ai đó ạ. – Bên đầu dây có tiếng thằng con trai nói.
- À, phải số này là của bạn Minh không ạ. – Nó nghe có tiếng nhạc um sùm, nên phải nói lớn để cho người bên kia nghe máy.
- À vâng, chị là pạn của anh Minh phải không ạ, anh Minh giờ đang sỉn quất cần câu rùi nên không nghe máy được chị ạ. – Anh chàng giải thích.
- zậy à, em có thể cho chị biết anh Minh đang ở chổ nào không em. – Nó nghe anh chàng kia gọi bằng chị nên chũng xưng em cho phải phép (lịch sự gúm).
- Dạ, là quán bar”boom”ạ!!!
- Ok, chị đến ngay. – Nó không cần hỏi đường nào, hẻm nào, vì nơi đó là nơi nó đến thường xuyên đây mà (lúc còn làm chị 2 ý).
- Bác tài, chở cháu đến đường MX nhé, ở quán bar”boom”ấy. – Nó hối thúc ông bác tài xế
- Giờ đây ông tài xế cũng bớt lo ngại hơn vì những người vào quán bar đó phải là con nhà giàu mới vào được, cho nên nó tất nhiên cũng sẽ có tiền để trả cho ông rùi, mặc dù nó hơi”xấu xi”. (cái nì nó đang hóa trang nhé các pạn).
Két…
Quán bar”Bom”đã ở ngay trước mặt nó, nó thanh thản bước vào mà để quên ông tài xế đằng sau gọi í ới,”vì chưa trả tiền cho người ta”. Sợ bị lỗ vốn bác tài xế đuổi theo nó tới cùng, chưa kịp đụng đến tay nó thì đã bị 1 băng quay quanh, khuôn mặt cười nham nhở.
- Các cậu, muốn gì – Ông tài xế run run trả lời.
- Hehe, muốn gì hả, thì này.- Một thằng nh0x giơ tay lên định đấm cho ông già 1 cái nhưng đã bị 1 bàn tay nõn nà, trắng trẽo của nó giữ lại (mắc ói we’).
- Thôi, đừng có chọc ổng nữa, tại hồi nãy chị quên trả tiền xe nên ổng đi theo chị chứ gì. – Nó khom lưng xuống nhìn ông tài xế rồi ngước lên nói.
- Dạ, vậy mà em cứ tưởng thằng nào giám chọc ghẹo chị nên mới. – Thằng nh0x gãi đầu nói.
- Ai mà giám đụng tới chị 2 tụi bây chớ không sợ bị tụi bây luộc sống à, hà hà – nó nói với cái giọng chọc ghẹo.
- Từ nãy đến giờ ông tài xế như được đưa xuống tới địa ngục, nghe những câu nói của tụi nó,à phát rùng mình”trời ơi, sao con xui xẻo thế này, kiếm chút tiền cơm mà cũng gặp phải đàn anh, đàn chị là sao trời”, ông tài xế tự nghĩ thầm mà khấn trời khấn phật cho qua khỏi kiếp nạn.
- Uhm, cháu gởi chú này, hồi nãy cháu quên gởi, à mà – Đang nói chuyện với ông bác nó quay sang mấy thằng đàn em đầu nhuộm đỏ, nhuộm vàng- Mấy thằng này sau không xin lỗi người ta đi, không chịu suy nghĩ, tìm hiểu kĩ càng đã hùng hổ với người ta rồi. (nói thế thui chứ nó cũng có khác gì ai đâu)
- Vâng ạ!!!- Mấy thằng này nghe lời nó găm gắp, cuối đầu cung kính- Cháu xin lỗi chú ạ!
- Ờ không, có gì đâu, chú đi trước nhé! – Ông nói hết câu rồi phóng nhanh ra cái xe iu quí phóng như bay mất hút.
…
- À, chị đến đây có chuyện gì ạ!- Một thằng cất tiếng hỏi.
- Chị cần có việc thì mới được đến đây à! – Nó làm mặt giận dỗi.
- Dạ không phải tại, thường thì em thấy chị đi chung với anh Tí Nị nhưng hôm nay lại không thấy ảnh, mà chị lại đi 1 mình nên em mới… – Thằng nhỏ gãy đầu nói.
- Uhm, không có gì đâu, chị vào đây để kiếm bạn thôi, mà vào đó đừng có gọi chị là chị, mà cứ xem như không quen đi nhé – Nó thẳng bước đi vào trong.
- À mà chị cẩn thận đấy, quán bar này bị nhóm”Hắc hải”chiếm rồi, cho nên chị hãy cẩn thận hơn có chuyện gì cứ gọi tụi em nhé.
- Uhm, chị biết rồi, các em cứ chơi vui vẻ đi, chị không sao đâu mà lo. – Nó cười với lũ đàn em một cái, rồi bước đi.
Bùm bum bum bla bla…
Tiếng nhạc, tiếng la hò hét, những ánh đèn xanh đỏ quay tứ tung, làm cho người nó quay cuồng.
-”trời ơi, sao mún nhảy quá zầy nè”haizzz”thôi phải tìm anh ta trước đã”…a kia rồi, anh chàng ngồi nghiêng qua nghiêng lại trên cái bàn vip kia kìa, sao anh ta say cỉn đến vậy cơ chứ, hok lẽ lại mình – Nó suy nghĩ bân quơ 1 lúc, cuối cùng cũng đến được chỗ Minh.
- Minh, Minh, tỉnh lại coi, làm cái gì mà say mèm dậy hả, để tui đưa cậu về. – Nó lay lay cánh tay của Minh rồi vòng tay của cậu ta lên vai nó bước đi
- Minh hất tay nó ra, kêu 1 con nhỏ nào đó, mặc đồ hết sức là thíu vải, trong thật”sexy”, quyến rũ lại và ôm cô ta vào lòng.
- Nó không cảm thấy buồn vì bị Minh hất tay ra, vì nó cũng có lỗi trước, nhưng nó thấy hơi đau trong tim vì trước mắt nó, Minh đang ôm ấp cô gái khác mà không phải là nó”ôi đang nghĩ lung tung cái gì thế không biết, bây giờ mình chỉ việc kéo anh ta ra khỏi chỗ này là được”, nó vẫn tiến lại gần cặp đang ôm nhau âu yếm và tiếp tục hành động của nó là lay lay vạt áo của Minh.
- Minh không nói gì mà có lẽ là thấy nó hơi phiền phức, cho nên anh cũng tiếp tục phản kháng bằng cách đẩy nó 1 cách tàn nhẫn hơi lúc nãy, và nó không kịp trở tay thế là nguyên cái thân sát nhỏ bé của nó đã ngã vào 1 cái bàn Vip bên cạnh và xoảng…(tiếng li tách đấy cá pạn)… đổ vở manh múng, tay nó giờ đây đã bị những mãnh thủy tinh làm trầy sước đến ra máu.
- Ê con nhỏ xấu xí này mày làm cái quái gì thế hả? – 1 thằng ngồi trên cái bàn bị đổ quát nó, rồi xoay qua nhìn Minh khinh khỉnh nói – Ê, thằng oánh con, về mà giữ cái con bạn gái xấu xí của mày này, không hiểu sao 1 thằng ăn chơi như mày lại chịu quen 1 con nhỏ xấu xí, như… – Chưa để thằng đó nói hết câu thì.
Bụp…miệng thằng đó tóe ra máu, ngã quỵ xuống đất.
Bụp…miệng tên kia tóe ra máu, ngã nhào xuống đất.
-”Ai da, tội nghiệp cưng quá ai biểu cưng nói chị là bạn gái của anh làm gì, làm anh ta bẻ mặt như thế bị như thế này là đáng đời đấy con ạ!!, hì hì”- Nó thấy tên kia nằm 1 đống không đứng dậy nỗi, lòng khoái chí vì cũng cho hắn ta 1 bài học, nhưng lí do chủ yếu Minh đánh hắn ta không phải vì mình cho nên nó hơi buồn 1 chút.
- Mày nghe cho rõ đây- Minh...