tình cảm 2 người sẽ gắn bó hơn, thân thiết hơn, không còn xảy ra những hiểu lầm xung đột này nữa và khi ra trường anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho mình, sẽ lấy mình làm vợ, nhưng người tính không bằng trời tính, anh hai mình đã biết rõ bản tính Nam và biết Nam đưa mình vào khu du lịch quốc gia, anh hai chạy ngay đến đấy tìm kiếm khắp nơi và bắt gặp Nam đang ép bức, làm nhục mình, ở 1 góc khuất sau ngách đá, anh hai đã đến là đánh Nam, kéo anh ta ra khỏi mình, lúc đó mình hoảng lắm chưa biết làm gì cả, và chính lúc đó, hức…hức… – Nó lại khóc và ôm chầm lấy Minh, Minh chỉ biết vỗ vỗ lưng nó, cho vơi đi nỗi buồn- Chính Nam, chính Nam đã xô anh mình xuống thác suối, chính anh ta, chính ta đã hại chết anh hai, chính anh ta đã hại chết anh Long, hà…hức…hức…huhuhu… – Chính Minh cũng bất ngờ trước lời nói của nó, chẳng lẽ Nam là người đã hại chết Long, đứa cháu đức tôn của tập đoàn Lâm thị, người được mệnh danh là thần đồng chứng khoán sao, anh Nam làm như thế là vì cái gì, vậy như thế nào mới là bộ mặt thật của anh đây hả anh Nam?, Minh ôm chầm lấy nó, anh tin nó, nó nói gì anh cũng tin, anh cảm thấy mình thật vô tâm khi không tìm hiểu thực hư mà đã trách oan nó, nó thật đáng thương lắm rồi, chắc nó nghĩ mình là đầu mối gây ra cái chết của anh mình nên mới trở thành con người như thế này.
Minh nhớ về ngày sinh nhật thứ 10 của nó, nó mặt 1 bộ váy màu trắng tuyết, long lanh kim tuyến, có cái nơ màu đỏ ngày eo, mang giày búp bê, tóc thì xõa dài tới lưng, mái ngố, khi cười hiện lên 2 núm đồng tiền nhỏ nhỏ, xinh xinh, trông thật đáng yêu, anh nhìn nó y như 1 thiên thần vậy, nhưng từ buổi sinh nhật đó, anh khó mà gặp lại nó, cho đến tận bây giờ, chắc có lẽ lúc đó bên cạnh nó đã có Nam, mặc dù anh Nam có đến trước anh, dù anh ta có là 1 người bạn, người anh kết nghĩa của Minh, nhưng anh ta đã làm nó khổ, làm nó đau, và cả chị Thanh phải gầy gò vì mong nhớ anh ta, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cái tội lỗi này.
Ở 1 khúc xa có 3 con nháy nhảy lên nhảy xuống tìm chỗ sáng để rình mò xem cặp đôi ở đằng xa xa đã làm lành lại chưa, kế hoạch của họ đã hoàn thành ra sao và kết quả như thế nào?
Chẳng biết vô tình hay cố ý, nhưng việc từ đầu đến cuối từ lúc giăn bẫy dụ Minh vào, cho đến lúc nó kể cho Minh nghe, đều lọt được vào tai của ai đó, người đó chạy thẳng lên phòng 12B1, thủ thỉ vào tai 1 người khác, người đó nhíu mày, nghiến răng, bóp chặt tay, nói khẽ:
- Nếu em muốn có thêm người nhún tay vào cuộc chơi của chúng ta, thì hãy mua sẵn quan tài cho người đó đi!
- Này Như, mày làm gì mà mặt mầy chù ụ vậy hả? – Nó đến gần Như, ngồi cạnh nói.
- Xí, bây giờ mới chịu chú ý đến con bạn này à, cứ tưởng trong đầu mày suốt ngày chỉ có Minh ga lăng, Minh đẹp trai, Minh phong độ của mày thôi chứ. – Như làm mặt giận với nó.
- Ờ, tao là vậy đó, bộ không được như thế thì ghen tị à! – Nó chọc.
- Hứ, tao mà thèm, đang bực mình mà còn gặp mày nữa, thiệt không biết kiếp trước tao có thiếu nợ mày hay không? – Như than thở.
- Chỉ chọc 1 chút cho mày cười thôi mà, làm gì ghê vậy? Mà mày nói đang bực mình mà, chuyện gì dạ?- Cái tính bao đồng của nó lại nổi lên.
Như liếc nó 1 cái, chỉ thấy nó cười còn nhướn nhướn chân mầy nữa chứ, nhìn gian bà cố lun.
- Để hết giờ học đi, rồi tao đưa mày tới chỗ này! – Như nhìn nó nói.
- Ok! – Nó tủm tỉm đi về chỗ ngồi, suốt buổi học nó ngồi không yên, cứ kêu kêu tên Như, rồi lại khều khều Như hỏi này nọ về chuyện của nhỏ làm nhỏ chữi bới, bịt tai lại, úp mặt xuống bàn, nam mô a di đà phật làm ơn đuổi cái bà 8 này đi giùm con.
Hết giờ học
- Để tao gọi cho Minh cái! Hồi sáng lỡ hứa đi ăn kem òi! – Nó vừa đi vừa nói.
Còn cô bạn kế bên chỉ chặc lưỡi với con bạn thân của mình, lúc khi quen nó cô cứ tưởng nó sẽ không quen bạn trai chứ, nếu có chỉ vài ngày rồi bỏ thôi, chứ ai ngờ, chắc chỉ có Minh mới thay đổi được nó thôi, bây giờ trông nó đáng yêu, dễ thương hơn lúc trước nữa, ra vẻ con gái nhà lành hơn, mấy tuần nay chẳng quan tâm gì đến chuyện của bang hết, không biết nó làm như vậy là đúng hay sai đây?
Đi trên chiếc taxi chừng 15 phút, giờ đây nó và Như đang đứng trước 1 khách sạn hạng cao cấp nhất thành phố, người ra kẻ vào, từng cặp từng cặp một.
- Hả? – Nó tròn xoe mắt nhìn cái khách sạn bự tổ chảng trước mặt- Cậu…cậu muốn mình làm gì ở cái khách sạn này vậy? – Nó sút cà lăm khi Như dẫn nó đến đây.
- Mày đang nghĩ lung tung gì hả con quỷ! – Như cú đầu nó 1 cái, quát.
- Hỳ hỳ, ai biểu dẫn tao đến chỗ này mà không nói gì hết, ai mà biết chuyện gì? – Nó chưa kịp nói hết đã bị Như kéo tọt vô lùm cây.
- ế ế, con nhỏ này, đường rộng lớn không đi mà phái đi vô bụi lùm hả, hồi nãy mày dẫn tao đi tới khách sạn tao còn hơi lưỡng lự nghi ngờ giới tính của mày, còn bây giờ tao đã chắc chắn suy nghĩ của tao là đúng! Á! – Nó nói lảm nhảm 1 lúc thì bị Như cho thêm cái nhéo làm nó hét lên.
- Nhỏ nhỏ thôi, đi theo dõi mà cái miệng như cái loa phát thanh á! – Tay Như đang bịt miệng nó, mắt thì dáo dát nhìn đâu đó, khi xoay sang thì thấy nó đang nhìn trân trân mình, có lẽ hiểu việc làm của mình hơi vô duyên, cô liền buông tay ra, đánh lảng sang chuyện chính- Mày nhìn kìa! – Tay Như chỉ về phía cổng khách sạn.
- Đâu, đâu, để tao coi, làm gì mà mày bí mật thế không biết? – Nó nhón lên nhìn cho thật kĩ, ở trong khách sạn có người bước ra, là 2 người đàn ông, có lẽ thân thiết lắm, còn kề vai sát cánh nữa mà, 1 người có vẻ lớn tuổi hơn đang xoa đầu người còn lại, người đàn ông trẻ tuổi hơn đang vui cười, ra vẻ ngoan ngoãn và ông kia đưa cho cậu 1 bao thư, hình như là tiền thì phải.(nó đoán thế)
- Mày làm tao mất 1 buổi đi chơi với Minh, rồi làm tao bị kiến cắn nãy giờ chỉ vì đi nhìn lén 2 thằng đàn ông thôi sao, sao dạo này mày có tính khác người quá dạ mậy! – Nó nổi sùng với Như.
- Mày làm như tao khùng lắm vậy, mà nãy giờ mày nhìn thấy gì rồi? – Như hỏi.
- Trời đất ơi, mày đâu có khùng đâu, mà là quá khùng luôn, trời nắng chan chan vầy nè, mà chui vô bụi lùm nhìn trộm trai, mà trai đẹp còn đỡ đỡ, trai xấu hoắc mới ghê chứ, mà còn già nữa chứ, bộ mày mới đổi gu hả Như! – Nó chê trách cô.
- Á! – Lại một phát rõ đau – Nãy giờ mày nói sàm gì vậy hả? Tao nói mày có nhìn ra ai không, cái người đang nhận bao thư đó! – Như nói rồi chỉ thật chính xác vô người anh ta.
- Sao không nói sớm để tao xem! – Nó lại ngó đầu ra nhìn – AAAA…ứm.ứm…oái – Nó bị Như chặn họng lại, nếu không sẽ lộ hết quá.
- Suỵt! Mày nhỏ tiếng giùm cái, người ta thấy bây giờ! Mà thấy được chưa. – Như nhìn sang nó nói.
- Ờ, thấy được rồi, mà sao nó lại ở đây vậy, còn người đàn ông kia nữa. – Nó thắc mắc nói.
- Tao cũng đâu có biết đâu, mấy bữa nay tao thấy Hoàng cứ xin nghỉ về sớm hoài, nếu không thì khi hết giờ, cậu ấy, gắp rút xếp tập vở và chạy nhanh đi, tao thấy lạ nên đuổi theo, ai dè lại đến khách sạn này nè! – Như mặt buồn xo nói.
- Nó có quan hệ gì với cái ông đó ta, hồi nãy tao còn thấy cái ông đó đưa bao thư cho thằng Hoàng nữa, chẳng lẽ…thằng Hoàng…nó… nó làm cái chuyện đáng sỉ nhục đó hả? – Nó e dè nói.
- Ưhm, tao không biết đâu, chắc không phải đâu mà, Hoàng không phải là người như vậy đâu, tuy cậu ấy đã ra sống riêng, nhưng gia đinh cậu ấy cũng đâu túng thiếu đến mức phải làm cái công việc đó chứ! – Như lắc đầu, trề miệng nói.
- Chứ những gì mình thấy là cái gì, nếu mày muốn biết sự thật thì dễ thôi! – Nó nói chắc.
- Mày có cách hả? – Như mặt tươi tỉnh trở lại.
- Ờ, đi thôi! – Nó kéo thẳng tay Như đi đến cổng khách sạn, mặc cho cô nàng năn nỉ, níu kéo, không chịu đi., thế là phi vụ thám tử của cô đã bị nó phá tan hết rồi, huhuhu…
- Hoàng!!! – Nó kêu lớn khi thân thì đang phi lại cậu.
- Ủa, Băng, Như 2 người đi đâu đây? – Hoàng hỏi.
- Bạn cháu à? – Người đàn ông đứng tuổi cũng hỏi.
- À, vâng! Đây là 2 người bạn thân mà cháu thường nhắc với chú đấy ạ! – Hoàng cũng bình thản trả lời, trong khi hai cô nàng đứng cạnh đang chấm hỏi rồi lại chấm
hỏi.
- Ưhm, thôi cũng đến giờ ta đi làm rồi, nếu được thì tối cháu lại đến chỗ chú nhá! – Ông chú đó nói rồi tốc hành leo tuốt lên chiếc taxi gần đó.
- Âý ấy, làm gì mà kéo lỗ tai tui vậy hả! Ây da – Hoàng xoa xoa tai nói, rồi lại quát – Biết đau lắm không hả?
- Giờ mà còn nghĩ đến việc đau nữa hả, hôm nay ông không nói rõ với tụi này thì ông đừng hòng ra khỏi chỗ này! – Nó hùng hổ nói.
- Nói rõ gì? – Hoàng cũng khó hiểu hỏi.
- Tại sao, tại sao vậy hả? Làm 1 việc đáng xấu hổ như vậy mà cậu cũng quyết định làm hay sao, bạn bè đầy đủ ở đây sao cậu không nói lời nào, có phải cậu xem nhẹ chúng tôi lắm không hả? – Nó lại gân cổ lên nói. (má này cứ tươm tướp k0 à)
- Cậu nói cái gì vậy Băng? Mình không hiểu gì hết á! – Hoàng vẫn khăn khăn không hiểu. (tại k0 hiểu thiệt muk)
- Hoàng!!! – Tự nhiên Như đến gần Hoàng, hét tên cậu,dùng tay bá cổ cậu ấy làm 2 người đang đứng nói chuyện phải lấy keo dán miệng lại, nhìn chằm chằm cô- Cậu đừng như thế mà, tụi mình đã biết hết mọi chuyện rồi, cậu và ông chú ấy, sao cậu không nói gì với mình hết vậy, cậu xem mình là gì trong cuộc đời cậu hả, nếu cậu nói ra mình nhất định sẽ giúp cậu mà, sao phải che giấu mình chứ, hix hix- Cô nàng đang sấp làm thêm màn nước mắt đây mà.
- Mình xin lỗi vì đã không nói gì với 2 người, nhưng tại vì hoàn cảnh ép buộc nên mình phải làm thế thôi! – Hoàng bây giờ mới chịu thừa nhận, vì sợ nước mắt của người đẹp mà (hok lẽ anh nì làm cái chuyện đó thiệt seo ta)
- Hoàn cảnh ép buộc? Hơ, cho dù cậu có túng thiếu đến đâu, khổ sở đến đâu, gia đình cậu chẳng lẽ bỏ mặc con mình mà không đoái hoài đến hay sao, đường đường là thiếu gia nhà danh giá lại đi làm cái công việc thua cả dân thường nữa à! – Nó tức giận nói sối sả vào mặt Hoàng, cậu thì đơ người chả biết nó nói cái giống gì.
- Bộ làm lập trình viên cũng gọi là công việc thua cả dân thường sao? – Hoàng tròn mắt nhìn nó, miệng lẩm bẩm.
- Hả? Lập trình viên sao? – Nó và Như đồng thanh.
- Chứ các cậu chưa biết gì sao, mình đang thực tập làm 1 hacker đó, mình cứ tưởng các cậu biết hết rồi chứ. – Hoàng cũng ngây ngô nói.
- Haizz…thì ra là vậy mà nãy giờ mình cứ nghĩ bậy bạ về công việc của cậu, hô hô – Nó quê với cái tính tào tháo của mình liền cười nham nhở chữa cháy.
- Vậy còn cái ông chú vừa nãy là ai thế? – Như cười tươi hỏi.(vừa khóc vừa cười…hjhj)
- Ờ, đó là chú của Hoàng từ Mĩ đến, vì chú ấy là 1 lập trình viên cao cấp nên mình mới nhờ chú ấy chỉ dẫn ấy mà! – Hoàng nói rõ sự tình.
- Còn bao thư là gì? – Nó lẫn Như đều rất tò mò.
- Cái này hả? Chỉ là vài đồng bạc lẽ để ăn kem thôi. – Hoàng phe phẩy 1 xấp tiền lấy từ trong bao thư ra.
- Ồ, cả đóng tiền thế này mà nói là vài đồng bạc lẻ à, đúng là Bom thiếu gia có khác nha! – Nó đưa tay giựt lấy cọc tiền vừa đếm vừa nói.
- Tui mà phải nói! – Hoàng vẫn tự cao tự đại đến khi – Bom thiếu gia, axxx, cậu chết với tôi! – Hoàng rượt nó chạy lòng vòng, cuối cùng cũng đến tiệm kem mà nó chờ đợi.
- Gì đây? – Hoàng hỏi nó, khi thấy nó định bước vào.
- Thì ăn kem chớ làm gì, hồi nãy chả phải cậu nói đây là những đồng bạc lẽ chỉ để ăn kem thôi sao, mau mau vào đi, đứng trước tiệm cãi vả là mất lịch sự đấy Bom thiếu gia ạ! – Nó lại chọc cậu, khiến cậu tức xì khói.
- Như này, hồi nãy 2 cậu nói việc làm đáng xấu hổ, là việc làm gì thế? – Hoàng bắt lấy cổ tay Như khi cô bước qua mặt anh.
- Đâu có gì đâu, mà việc làm đó là Băng suy nghĩ ra chứ mình chưa có nói gì hết á! – Như đổ hết tội lên đầu nó, thiệt là tình mà.
- Băng, cái công việc thua cả dân thường của cậu vừa ghép cho tôi là gì thế hả? – Hoàng nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, nếu mà nó nói ra hồi nãy nó nghĩ cậu làm”TRAI BAO”thì nó tiêu luôn quá, nhất định không nên nói.
Trong lúc nó đang ú ớ chẳng biết làm gì thì có 1 tên nh0k, cở tuổi nó đi lại, lịch sự nói:
- Chào chị hai, chị đến để gặp đại ca em phải không ạ, ảnh vừa đi qua đó nói chuyện với anh Bảo rồi, hay để em qua đó báo cho đại ca biết nhé!
“Minh cũng ở đây sao, mình cứ tưởng cậu ấy không đi chứ, thôi kệ, mình qua đó hù cậu ấy cho bất ngờ vậy, hehe”- Nó thầm nghĩ, cười tủm tỉm.
- Thôi, không cần đâu, nh0k về chỗ ngồi đi để chị qua đó được rồi! – Nó ra giọng chị hai với nh0k, làm nh0k cung kính tuân lệnh.
- Hai cậu ngồi đây và kêu kem nhá, nhớ khẩu vị của tui oy chứ, tui đi ra đây tí vô liền hà, hjhj – Nó xoay sang nói với 2 đứa bạn rồi bước đi.
- Gặp ai thế nhỉ? – Như thắc mắc.
- Còn ai vào đây nữa, chỉ có đại ca của Hắc ban hội thôi! – Hoàng chặc lưỡi nói với Như.
- Ờ, mà kêu kem ra đi, mình cũng thèm quá oy nà! – Như chu mỏ phồng miệng nói làm Hoàng cũng cười theo.
- Ở khu hành lang -
Có 1 cuộc nói chuyện căng thẳng giữa 2 người đàn ông. (hehe)
- Bảo này, tụi mình là bạn bao nhiêu năm rồi nhỉ?- Minh chống 2 tay lên cột nói.
- Cũng 12 năm rồi còn gì? Nghĩ lại thời gian trôi qua nhanh thiệt ha! – Bảo với ánh mắt xa xăm, nhìn Minh như không nhìn, coi cậu như là người vô hình vậy.
- Chắc cũng đủ để có thể lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu chứ?- Minh nhìn thẳng vào mắt Bảo nói.
- Cậu nói thế có ý gì? – Bảo dần dần xoay người lại nhìn người đối diện đáp.
- Cậu đừng có dối tôi nữa, tôi biết cậu cũng thích Hân đúng không?- Minh hỏi nhưng lòng đang rối, không biết sự hiện diện của con mèo nhỏ đang thụp ló ở sao cánh cửa.
- Đúng, tôi thích Hân, à không phải nói là hơn thế nữa, tôi yêu Hân, tôi biết khi mình nói như vậy cậu sẽ bất ngờ nhưng đối với tôi đó là điều dấu kính trong tim từ lâu rồi. Tôi biết cô ấy trước cậu nữa kìa, từ lúc mừng sinh nhật cô ấy 10 tuổi, tôi đã đến bắt chuyện và gặp cô ấy trước khi cậu đến và 7 năm sau người cô ấy gặp trước cũng là tôi chứ không phải là cậu, nhưng tại sao, tại sao cô ấy không chọn tôi cơ chứ, cho dù tôi có đối xử tốt với cô ấy đến mức nào, bày tỏ cho cô ấy hiểu đến mức nào và những lúc cậu giận lầm cô ấy, người che chở an ủi cô ấy vẫn là tôi mà, tại sao cô ấy không nhìn tôi, nhận lấy tình cảm của tôi lấy 1 lần cơ chứ, tại sao lại thế hả? – Bảo nói như gào thét, anh khụy xuống, tay ôm đầu, nước mắt anh rơi.
Minh cũng ngạc nhiên với người bạn thân của mình, trước giờ khi đi đánh nhau dù có bầm dập, tan nát đến cở nào, thì anh vẫn chưa thấy Bảo rơi 1 giọt nước mắt nào, thế mà, vì 1 người cậu ấy yêu, không đáp trả lại tình yêu ấy, mà cậu ta đã khóc sao, thế thì chắc chắn Bảo yêu cô gái này lắm.
Nếu là những cô gái luôn đeo bám theo đuổi Minh như lúc kia thì cậu sẵn sang nhường ngay cho thằng bạn, nhưng đó là nó, là người mà anh yêu quý nhất, người mà anh trân trọng không muốn làm tổn thương đến, coi cô hơn cả bản thân mình thì anh không thể nào nhường cho ai được, cho dù đó là thằng bạn thân 12 năm của anh.
Anh phải làm sao đây rắc rối quá, 12 năm đấy, 12 năm là khoảng thời gian ròng rả bao năm tháng dài, thế mà phải chấm dứt trong 15 phút này, thật nuối tiếc quá, thật đau khổ quá, tại sao anh phải chọn 1 trong 2 chứ. Phải ra quyết định gì đây, giữa tình yêu và tình bạn sẽ đi về đâu đây?
“Sao lại thế được, Bảo thích mình sao, mình chỉ xem Bảo là bạn thôi, mình phải đối mặt với cậu ấy ra sao đây?”- Nó lúng túng nghĩ, rồi chạy về chỗ ngồi, mặt thẫn thờ.
Như và Hoàng đang cãi nhau chí chóe cũng ngưng ngay nhìn nó.
Ở ngoài hành lang
- Dù có thế nào, tôi cũng không nhường Hân lại cho cậu đâu!- Minh thẳng thắn nói.
- Hỳ hỳ – Bảo cười trong nước mắt- Cậu yên tâm mình sẽ không nói với cô ấy là mình yêu cô ấy đâu, chỉ cần cô ấy được hạnh phúc khi ở bên cậu, mình nguyện làm cái bóng phía sau để theo dõi và bảo vệ cô ấy thôi, chỉ có thế là đủ lắm rồi – Anh nghẹn ngào nói.
- Tôi sẽ tự mình bảo vệ cô ấy, không cần đến cậu đâu.- Minh nói rồi bước đi để người ở lại như cái xác không hồn.
Đi đến gần chỗ đàn em mình đang ngồi, thì thằng nh0k ở phía đối diện lên tiếng:
- À, đại ca hồi nãy anh có gặp chị hai không vậy ạ? – Thằng này nhiều truyện gớm.
-”chị hai? Chẳng lẽ là Hân sao, cô ấy tới đây làm gì”- Minh nghĩ rồi nhìn xung quanh- Cô ấy đâu.
- Vừa nãy e thấy chị hai đi về với 2 người bạn rồi! Mà vừa nãy chị có đi lại chỗ đại ca với anh Bảo đấy ạ! – Vẫn ngoan ngoãn trả lời mà không thấy hàng chân mầy của Minh đang chau lại.
- Chết tiệt!”chẳng lẽ Hân nghe được cái gì rồi sao, sao không chờ mình mà đi mất rồi, phải tìm cô ấy hỏi rõ mới được”- Minh chạy đi thật nhanh ra khỏi quán.
Ở xa xa, khu thương mại sừng sững mọc trước mặt, nó kéo tay Như và Hoàng phóng bay vào trong.
- Pà kéo tụi tui vô đây để làm ôsin cho pà hả, mua cả đóng rồi, xách không nổi nữa đâu – Hoàng vừa la vừa chạy theo, trên 2 tay xách đồ lịnh kịnh.
- Chờ tui với, sao đeo mấy cái giỏ này lên cổ tui lun vậy? Huhuhu… – Như than thở, khóc sước mước.
Còn nó thì bay vẫn hoàn bay, làm Như và Hoàng 1 phen chạy té khói. Nhờ vào tài bay nhảy không nhìn đường của nó mà đâm đầu vô 1 người.
- Ui da, cho mình xin lỗi nhe! – Nó phủi đồ mình nói.
- Mình không sao mà, Hân có sao không – Người con trai cất tiếng.
Nghe giọng quen quen nó ngước lên nhìn thử, thì ra là Bảo, lúc nãy chạy ra đây để tránh mặt cậu rồi, giờ lại đối mặt với cậu ta, nó phải làm sao đây.
Đúng là từ trước đến nay có khá nhiều người nói thích nó, nhưng cậu tốt với nó quá, nó không nỡ làm cậu đau lòng nên cố tìm cách tránh mặt, bây giờ đứng trước mặt rồi, đâu có đường thoát đâu, phải giả vờ chưa biết gì vậy.
- Ờ, mình không sao, hôm nay cậu lại xuyên mà đến đây mua đồ vậy! – Sao mình nói chuyện vô duyên vậy ta, rồi nó tự gãi gãi đầu mình, gượng cười.
- Hên là mình xuyên nên mới co duyên gặp được cậu nè! – Bảo giữ vẻ tươi cười nhất nói chuyện với nó.
- Hù, lại gặp cậu nữa hả? – Như ở phía chạy tới hù Bảo.
- Bộ sáng giờ tui có gặp cậu hả, tui nhớ hồi sáng tui không đi học mà! – Bảo suy nghĩ rồi nói.
- Không phải, hồi nãy gặp cậu ở quán Kem đó. – Giờ thì Hoàng lên tiếng.
- A A, mình có việc bận phải đi rồi mình đi trước nhe! Bye! – Nó nói mà chưa hỏi ý kiến ai đã chạy...