và trao cho anh một nụ hôn đột ngột làm mắt Minh không thể nào nhắm lại nhanh chóng được, cứ trừng trừng nhìn nó, hôn một lúc rồi nó buông Minh ra, phùng má lên để mọi người không biết nó đang đỏ mặt đấy mà, Minh biết thế nên chỉ tủm tỉm cười, không ngờ Hân lại dễ thương đến thế.
Thấy tình hình như thế thì chả giống cái tiệc sinh nhật chút nào, Như đứng ra tặng quà để gở rối cho nó, thật sự cảm kít con bạn này quá đi, tiếp đến là Hoàng rồi đến Thiên Băng, Tuấn Anh rồi đến những thằng đàn em của Minh mà anh rất tinh tưởng.
- Mọi người ngồi vào tiệc đi nào, mau mau, nhanh chân thì còn chậm chân cũng còn một đóng luôn! – Hoàng vỗ tay hào hứng la lớn làm cho không khí tràn ngập tiếng cười.
- Có lẽ tôi đến muộn thì phải – Tiếng nói ai đó vang lên ở cửa vào làm ngừng mọi hoạt động của mọi người lại ngay.
- A, Bảo tới rồi hả? Mau vào đi, tiệc chỉ mới bắt đầu thôi hà! – Như chạy lại cười nói.
Anh bước vào trong, tay đưa món quà cho Minh, miệng dãn ra tạo thành nụ cười đẹp ngất ngây, nhìn vào thằng bạn chí cốt của mik:
- Tao đến muộn, chúc mừng sinh nhật ku! – Bảo vỗ vai Minh, giọng khàn khàn, chắc bị viêm họng gì đó.
- Cám ơn mày, tao rất vui khi mày đến đó!- Minh cũng thấy ấm áp thêm khi thằng bạn mình chờ đợi đã đến, anh ôm lấy Bảo hay thằng đàn ông ôm nhau vỗ vỗ lưng nhau làm ai nấy đều đơ ra, chỉ có nó là biết sự thật, nó vui hơn ai hết, vậy là mọi khúc mắc trong lòng nó đã được giải quyết.
Xong xuôi đến phần thổi nếm và phần cắt bánh kem 3 tầng được sản xuất từ Mĩ chính hãng, những thứ trên bàn này chắc cũng không phải là chuyện lạ đối với những con ông cháu cha này, tụi nó ném kem vào không trung, đứa nào mà còn hứng mặt lên tìm tòi gì đó thì dính đòn, hết vụ ném thì chuyển sang vụ trét bánh, đứa nào gần nó và Minh nhất thì tiêu họ thôi vì nó đã chuẩn 1đống kem trên tay rồi, thay phiên nhau mà trét tới tấp, h trên mặt Hoàng đã in nguyên miếng bánh kem luôn vì không chạy kịp, đứng chắn đường không cho Như chạy và bị nó cho 1 vố vô quần áo mới mua, tức quá cô thêm nguyên cái bánh kem vô đầu Hoàng cho hợp với cái mặt, hehe, còn Thiên Băng đang núp núp ở dưới bàn thì cũng bị nó hù hù chạy ra và bị ịnh nguyên dĩa bánh lên đầu làm cô nàng mếu máo, la hét rượt theo, Minh thì đang rượt theo Tuấn Anh vì thằng nh0k này nãy giờ cứ im re chả thấy đá động gì bánh kem thế là anh đành giúp đỡ tận tình ăn trọn gói dĩa bánh, Minh đang đứng chống nạnh cười ha hả thì bị Bảo ném nguyên cục bánh kem vô miệng, rồi rượt nhau té lăng quay ra.
Kết quả là cả bọn ai nấy đều te tua, căn phòng y như 1 bãi chiến trường.
- Món quà của Hân mình cất thật kĩ rồi- Minh cất giọng nói khi thấy nó đang loay hoay kiếm gì đó.
Nó chỉ gật gù hiểu chuyện vì Minh hiểu nó thật, hihi.
Mọi người đang chuẩn bị đi về thì ở cửa có 1 người giúp việc đưa cho Minh một món quà, món quà có vẻ nặng nha, anh hỏi ai thì cô giúp việc chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, thôi thì đem vô luôn hỏi cái cô này mắc công quá.
Minh định đem món quà này đi cất thì không biết vô tình hay cố ý, Tuấn Anh tỏ vẻ hào hứng lên tiếng:
- Hay anh Minh mở quà mọi người ra đi ha!
- Cũng được!- Minh cũng không từ chối làm gì.
Đầu tiên là món quà màu xanh dương in hình hoa văn điềm đạm, trong đó là chiếc máy nghe nhạc loại tốt của nhãn hàng Cowon, cái này là của Hoàng nhé, tiếp đến là món quà màu đỏ chói lọi từ nãy đến giờ, khi Minh cầm món quà đó lên là Như đã réo lên vì đó chính là món quà của cô, lột đi vỏ ngoài bên trong là chiếc máy ảnh kĩ thuật số Canon mới ra lò hồi hôm qua nhé, món quà của Bảo được bao bọc bằng xọc đỏ đen trong rất quý phái, nhưng tò mò là bên trong kìa vì nó quá nhẹ, chả biết là cái gì luôn, nhìn đi nhìn lại nó giống cái gối hơn à, chứ còn gì nữa nó là 1 cái gối chuyên luôn máy nghe nhạc, khi ngủ ta có thể nằm lên nó và chỉnh nhạc một cách nhanh gọn thật tiện lợi quá còn gì. Tiếp theo là mở những món quà khác, bên trong toàn đồ có giá trị thôi vì đa số nhưng người ở đây toàn là gia đình quyền quý mà (thấy mà ham, hic hic), nhưng hình như còn thiếu thiếu cái gì đó ấy, Hoàng nhớ ra và hét lên:
- Chưa mở quà của Hân mà!- Cậu ta đứng lên hô toáng.
- Ờ ha.- Mọi người tìm kiếm khắp nơi tưởng món quà có chân và chạy đi đâu mất rồi.
- Mọi người đừng tìm nữa nó đang ở đây mà- Minh nói rồi giơ tay mình lên, đúng là nó đang trong tay Minh thật, phải nói là nó đang bám díu lấy tay anh thì đúng hơn.
- Đồng hồ sao? – Họ cũng không để ý chiếc đồng hồ đó được đeo trên tay Minh từ lúc nào, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh dưới ánh đèn mờ, nhưng nó tạo nên nét lịch lãm và sang trọng cho Minh, nhìn anh giờ đúng chất 1 công tử của thế giới thượng lưu.
- Ờ, tại mình thấy Minh thường đến trễ và có vẻ như chưa có đồng hồ nữa và… – Câu này nó nghĩ nên nói riêng với Minh thì hơn, nhưng ánh mắt của tụi bạn kìa, đang nghi ngờ nó đây mà, nó chối – Và và thời gian thì rất quý, các bạn thấy đó, hờ hờ. – Giờ nó y như kẻ ngốc ấy.
- Các bạn đừng có bắt nạt Hân của tôi thế chứ!- Minh đứng chắn trước mặt nó, che chở.
- OOOOhhhhhh!- Cả bọn ồ lên 1 tiếng lớn.
- Chưa gì đã bênh thấy ớn hông, tụi tui chưa có đụng tới cục vàng của Minh à nha! Hihihi – Như lí lắc chọc 2 đứa và nhấn mạnh 2 từ cục vàng.
- Mấy cái đứa này – Nó nhón nhón ra giữa bàn để quýnh được Như, nhưng cô đâu có đứng im để nó đánh chứ, né qua trái né qua phải, lêu lêu chưa trúng nha.
Minh thì mở hộp quà cuối cùng hộp quà không biết tên tuổi, màu hồng nhạt in hình mấy ngôi sao tuyết, rất giản dị bên trong là 1 chai rượu vang đỏ từ Pháp trông rất hiếm và ngon, bên trong còn có tấm thiệp ghi là chị Thanh gửi em trai. Mọi người gật đầu như đã hiểu chủ nhân người gửi là ai. Chỉ có Minh là thắc mắc 1 nổi, chị Thanh gửi quà cho mình hồi sáng rồi mà, chị ấy nói hôm nay không đến dự sinh nhật được nên gửi quà cho mình trước, sao giờ lại lòi ra món quà này nữa,…thôi, chắc chị ấy muốn tặng thêm cho mình ấy mà, chị Thanh tốt thật.
- Hay chúng ta uống chay rượu vang đó đi nhé! – Không biết vô tình hay cố ý Tuấn Anh mở lời, làm Tuyết Băng thấy xấu hổ chọt chọt tay cậu.
- Cũng được, bạn bè mà làm gì phải khép nép vậy Tuyết Băng, chúng mình cùng cụn ly nào, Zooo! – Ai nấy nâng ly cụn vào nhau kêu cốp cốp thật vui tai.
10’ chai rượu vang đã được xử lý 1 cách triệt để, nãy giờ ai nấy đều vui cười chỉ có Bảo là chăm chú nhìn Tuấn Anh nhất, hôm nay Bảo thấy thằng nh0k này có gì đó kì quái, lắm la lắm lét như ăn trộm, còn ly rượu thì nãy giờ uống chưa xong, không biết có ý đồ gì đây.
Cả bọn ăn uống no nê thì ai cũng về nhà nấy, bây giờ buổi tiệc cũng đã tàn từ lúc nào rồi vì bây giờ là 10h 30’, nó được Minh đưa về, Hoàng được Như đèo về vì anh chàng này ăn no thì lăn ra ngủ phải làm Bảo, T.Anh, Minh khiêng lên xe lun ấy, Tuấn Anh cũng chở chị mình về, còn Bảo thì đang nghi vấn nên cũng chạy theo sau Tuấn Anh, điều tra làm rõ sự thật.
Trên đường về nhà, nó và Minh đang lang thang trên vỉa hè vì hôm nay là ngày vui của Minh nên nó quyết định ở bên cậu thêm nữa, cho tình thương mến thương ấy mà, tụi nó đi như bong bóng ấy chả thấy tiếng động gì, chả thấy nói tiếng nào với nhau, làm không khí cũng căng thẳng theo.
- Hồi nãy nghe Hân nói về món quà Hân tặng mình chắc còn lý do riêng mà phải không?- Minh mở lời trước.
- Mình nghĩ nếu như đồng hồ bình thường đối với cậu thì cũng không quan trọng lắm, nhưng… – Nó ngập ngừng rồi nói tiếp mặt cúi gầm xuống đất – Nhưng nó là thành quả của sự quan tâm mà mình đối với cậu đấy, nó tượng trưng cho mình khi không có mình bên cạnh cậu, vì thế cậu phải giữ gìn cẩn thận đấy, không được trầy xước hay làm mất đó nghe chưa, nếu làm mất nó thì cậu sẽ mất luôn mình đấy.
Minh kéo người nó xoay sang cậu, 4 mắt nhìn nhau (trào máu họng) đắm đuối, cậu cuối xuống gần mặt nó, không biết là chủ động hay sao mà nó nhắm mắt lại trước, khoảng 2 giây chả thấy cái gì ở bên môi nó cả, nó hé hé mắt lên, Minh đang nhìn nó chăm chú, làm nó ngượng chin mặt, cậu cú lên trán nó 1 cái cốc rõ đau.
- Ây da, đau lắm đó cậu biết không hả? – Nó trách Minh.
- Mình làm thế vì cậu ngốc quá, nếu nói trước như thế thì có được hơn không, làm mình cứ tưởng cậu không hề quan tâm mình, bỏ mặc mình, nhớ cậu chết đi được!- Minh nói mà tay thì cứ xoa xoa đầu nó, rồi ôm nó chặt cứng làm nó suýt tắt thở luôn.
Nó không ngờ mới 2 ngày không gặp mà nhớ muốn chết luôn đấy, nghe câu này thật phê nhe, hehe.
- Mà hồi nãy cậu nói ai là Hân của cậu hả? – Nó nhớ lại chuyện vừa nãy thì lại hung hăn trợn mắt phồng má trông rất đáng yêu.
- Thì từ từ cũng là của mình thôi, nói trước thì có sao nào!- Minh thích chọc nó như thế, còn lấy tay véo má nó làm nó la hét nữa chứ.
- Không bao giờ nha! Thấy ghét hà! – Nó chạy lạy quýnh Minh, 2 đứa cứ chí chóe chọc nhau.
- Đồ heo đất.
- Lêu lêu heo ủn ỉn.
- Heo ủn ỉn có giá hơn heo đất nha, hehe
- Xì, ủn ỉn quá tới chạy lại quýnh người ta 1 cái cũng không được lun kìa, quê…
- Đồ heo đất, cậu đứng lại cho tui mau…
Hai đứa
cứ thế mà chạy lòng vòng mà không để ý bọn côn đồ đứng phía sau nãy giờ.
- Thôi cái trò cãi yêu của tụi bây đi- Một người từ phía sau bước tới, làm bọn kia dẹt ra hai bên và cuối đầu chào.
- Anh đến đây làm gì?- Minh cáu gắt với Nam.
Đúng thưa quý vị, cái người đang đứng trước mặt nó và Minh bây giờ, chính xác là Nam, nhưng khác một chỗ là anh ta đeo mắt kính đen, áo vest đen, giày đen nói chung anh ta y chan xã hội đen thứ thiệt chứ không như cái xác thiên thần mà anh ta tạo ra ở trường.
- Hừ, bắt cô ấy! – Nam ra lệnh cho đàn em lại gần bắt lấy nó, nhưng nó đâu có dễ ăn như vậy chứ, nó đá cho 2 thằng bước tới 2 phát vào mặt, khổ quá, hôm nay mặt váy nên hơi nhẹ tay (nhẹ mà mới đá có cái đã nằm sảy lai rồi kìa).
- Lên! – Nam lại tiếp tục cho người đánh nó, nhưng 1 nhóm khác chừng 6 người thì đi qua đánh Minh.
Nó và Minh đánh một lúc cũng thấm mệt, nhưng sao bọn bên kia ngày một đông, thế mới đau chứ, chặc chặc, sao chóng mặt quá vầy nè, có ai cho tôi biết gì không vậy – Nó lạng chạng suýt té, may ra có Minh nắm lại, không chỉ nó mà cả Minh cũng thấy có gì đó lạ lắm, đầu óc bắt đầu cháng váng, nhưng cũng cố gắng đánh tiếp.
Minh nhảy ra đánh trước che chắn cho nó, nhưng nhiều người quá, khoảng chừng 7 8 đứa gì đó, nhưng a còn nhìn không rõ nữa nói chi là đánh, kết quả là anh khụy xuống đất và bọn kia thừa dịp đánh anh tới tấp, không thương tiếc, máu từ khóe miệng anh cũng chảy ra.
Nó hốt hoảng chạy lại bên anh nhưng tay nó đã được 3 đứa khác khóa lại rồi, bây giờ tay chân bủn rủn, chẳng đánh nổi nữa, chỉ còn cái miệng la hét và nước mắt trực trào ra.
- Các người dừng lại đi, dừng lại đi mà, tôi xin các người…hức…hức mà…Minh…Minh ơi…hức…dừng…lại đi…hức…mà…hức… – Nó dần chìm trong bóng tối, nó biết mình vừa bị ai đó chụp thuốc mê, nhưng miệng thì không ngừng kêu gào bọn họ ngừng lại, không thì Minh chết mất hic hic.
Chương 10:
- Aaaa…đau quá, tôi đang ở đâu đây!- Minh ôm đầu rồi tay chân anh vang lên vài tiếng rắc rắc.
- Mày đang ở trong bệnh viện, vừa rồi có người đi đường thấy có vụ ẩu đả rồi nhìn thấy mày nằm dưới đất mình mẩy trầy trụa tùm lum nên người ta đưa mày vô giùm đó! – Bảo nói- Mà mày bị ai đánh mà ra nông nổi này đây.
- Hân hân, hân đâu rồi, cô ấy có sau không? Mau đưa tao đến gặp cô ấy ngay đi.- Minh bấn loạn như người điên.
- Gì? Chẳng phải mày đưa Hân về nhà rồi sao, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy? – Bảo khó hiểu nói.
- Mau đưa tao gặp Hân nhanh lên, xem cô ấy có bị gì không? Mau lên!!- Minh đang rối nên thành ra bực, nên nạt Bảo luôn.
Không biết thằng bạn muốn làm gì nhưng nó cố sống cố chết đi kiếm Hân, chắc có chuyện xảy ra với nhỏ rồi, mình phải ngăn nó lại mới được.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo là 1 tiếng đập cửa khá mạnh, 2 thân ảnh sắp bốc lửa.
- Zenny hiện giờ ra sao rồi hả? – Hoàng tiếng lại nắm áo Minh kéo lên.
- Bình tĩnh nào Hoàng! – Bảo thấy bạn mình còn mệt mà còn bị Hoàng đánh nữa chắc tiêu luôn quá.
- Cậu mau nói cho chúng tôi biết Hân đang ở đâu mau đi, có chuyện rất quan trọng cần phải xác minh, nếu còn chần chừ nữa thì mặc kệ là bạn bè chúng tôi cũng không nể mặt đâu! – Như lạnh lùng, nhăn chân mày nói.
- Minh không biết gì đâu, các cậu buôn cậu ấy ra đi, khi người ta đưa cậu ấy vào bệnh viện thì chỉ có mình ên cậu ấy thôi, không có ai khác hết! – Bảo giải thích.
Hoàng nghe Bảo nói thế cũng nới lỏng tay ra khỏi cổ áo Minh 1 chút, Minh thì thất thần ngồi ịch xuống giường.
- Vậy bây giờ Hân đang ở đâu ta! – Như vắc óc 1 lúc nói.
- Bị bắt rồi!- Minh nói như đã tìm ra được gì đó.
- BỊ BẮT! Mà ai bắt mới được chứ!- Cả bọn hét lên, rồi biết mình thái quá nói dịu giọng lại, nhưng vẫn đồng thanh. ^^!
- Nam, người của anh ta đã đánh tôi và bắt Hân đi.- Minh gụt mặt xuống kể mọi chuyện cho tụi nó nghe.
- Cậu bảo vệ Zenny kiểu gì thế hả? Tôi nghĩ cậu thà bỏ mạng chứ không để cô ấy gặp nguy hiểm đấy, vậy mà, giờ còn vác mặt về đây nữa hả? Sao không chết lun đi. – Núi lửa trên đầu Hoàng lại phun trào, giận quá đá vô tay Minh cái, làm cậu ngã ra phía sau liền. (mô phật)
- Bù là bọn nó nhiều đi, nhưng chẳng lẽ cậu với Hân yếu đến nổi dễ bị hạ gụt như vậy sao. – Bảo cũng tức giận lên tiếng.
- Tao không biết, tự nhiên thấy đầu óc mình choáng váng, rồi đứng còn không vững nữa, cả Hân cũng nói với tao như vậy đó, chả biết ăn nhầm cái gì không mà thế đấy!- Minh than thở.
- Chắc là ăn nhầm gì rồi, vì khi về nhà tôi cũng nhức đầu quá à, tại pama con Zenny gọi cho tôi hỏi về tin tức nó, thấy nguy cấp quá nên cũng chạy đi luôn nè! – Như nói mà tay thì bắt đầu xoa xoa 2 thái dương.
- Tui cũng vậy! – Thấy mình cũng hơi quá đáng, Hoàng nói chuyện nhỏ nhẹ với mọi người lại.
- Uống nhầm thuốc thì đúng hơn. – Bảo nói vừa đủ cho 3 đứa kia nghe thấy.
- Uống nhầm thuốc là sao? – Ba đứa vẫn ngu ngơ nhìn Bảo.
- Nếu có ai đó uống nhầm cái gì thì cũng chỉ người đó bị thôi, nhưng cái này là nguyên đám luôn, mà sáng giờ bọn mình đâu có gặp được nhau đâu mà ăn với uống, chỉ có trong buổi tiệc sinh nhật của thằng Minh thôi. – Bảo nói ra thật cặn kẽ.
- Nhưng những món ăn đó được chú tao gởi từ Mĩ sang mà, không lẽ mày nghĩ ổng hại cháu mình sao!- Minh phản kháng lại kịch liệt.
- Có thể lắm – Bảo nói tới đó nhìn thấy ánh mắt như viên đạn của Minh thì cười xòa, nói tiếp – Nhưng tao nghĩ nguyên nhân đó không chính xác lắm, vì tao để ý thằng Trung nhí nó ghét đồ ngọt nên không ăn bánh kẹo mà khi về chung với tao nó vẫn than chóng mặt đó thôi. Với lại làm thế thì lộ liễu quá, không thích hợp để hại người.
- Ông Bảo này nói cũng có lý ha! – Hoàng nãy giờ nghe Bảo nói găm gắp, không hé nữa lời, giờ mới lên tiếng.
- Vậy cái làm bọn mình bị như vậy là món gì? – Như tò mò hỏi.
- Không phải món ăn mà là thức uống! – Bảo nói chắc chắn.
- Tôi thấy thức uống cũng bình thường mà ta, uống nhiều lắm luôn ấy, mà lúc ngồi giỡn với mấy người có sao đâu à! – Như lại bắt bẻ.
- Những lời Như nói rất đúng, không phải nước trái cây trong nhà Minh, mà là… – Bảo đang nói chuyện thì có đứa nhảy vô mồm anh.
- Chai rượu vang!!! – Như bắt được vàng Hoàng đứng lên, chỉ tay lên trời, mặt ngố hết cỡ, mồm to, mắt trợn, trông cậu y chan thằng ngốc không sai 1 li.
- Chính xác! – Bảo, Như, Minh cùng nói.
- Nhưng không lẽ là pà Thanh hại bọn mình sao, dù tui không ưa bả cho lắm nhưng dù sao tui thấy bả chị được cái dễ nghe lời và dễ bị lợi dụng thôi, chứ còn nhiêu thì cũng tốt. – Như nói thật lòng.
- Tôi cũng không biết phải là chị ấy không nữa!- Minh nói nhưng không nhìn vào mặt ai cả.
- Là sao? – Ai cũng khó hiểu nhìn Minh.
- Vì quà của chị Thanh đã tặng mình hôm qua rồi, nhưng hôm nay lại thêm 1 món nữa, tuy cũng hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ chị em sẽ cho quà nhiều hơn nên nghĩ cũng bình thường thôi, nên không nói cho mấy bạn biết, hơ hơ- Minh vừa nói vừa gãi đầu.
- Như vậy mà không bình à, lúc món quà đó được đem vô phòng là tuy nghi nghi rồi, tui đoán là chắc chắn có chuyện gì xảy ra, không ngờ nó đến nhanh đến vậy – Hoàng giả vờ vuốt râu nói.
- Chắc chắn ai đó đã mạo danh chị Thanh để gởi món quà này đến buổi tiệc, và muốn chuốc thuốc tụi mình đây mà, mà đoán không nhầm thì đây là thuốc ngủ hay sao ấy, nãy giờ tôi buồn ngủ quá mà không giám chợp mắt 1 cái – Bảo nói rồi tự đưa mình lên nấc than thiên thần.
- Còn ai vô đây nữa, là ông Nam chứ ai, không hiểu sao cái thằng cha đó cứ bám díu lấy con Zenny hoài thế nhỉ, thiệt là đáng ghét mà. – Như nói bằng giọng chanh chua thấy sợ luôn.
- Bây giờ biết hắn ta bắt cóc Hân rồi, tụi mình làm gì nữa đây! – Bảo thấy nãy giờ hơi bị lạt đề nên sự lo lắng cho nó bây giờ của câụ càng tăng lên.
- Phải tìm đến bọn chúng để đòi người chứ sao, còn ở đó hỏi thừa! – Hoàng lại nóng tính nữa rồi.
- Thế cậu tập hợp những người giỏi nhất bên cậu đi, bọn tôi cũng vậy, tôi thấy bọn nó cũng nhiều lắm, tôi dò theo máy của Hân thì biết chỗ bọn nó ngay ấy mà, hẹn 1 lát ở cổng bệnh viện ha!- Minh quyết định nói.
- Nhưng cậu chưa khỏe mà định đi đâu? ở lại đây đi, tụi tôi đi là được rồi. – Bảo căn dặn.
- Cậu nghĩ tôi có thể ngồi yên khi người yêu mình đang gặp nạn và bạn bè đang xông vào nơi hiểm nguy sao, tôi không muốn bị coi là kẻ nhát gan đâu.- Minh nói nghiêm không ra nghiêm giỡn không ra giỡn làm mấy đứa bạn phải bó tay mà cho theo, nhưng không cho đánh nhiều vì sợ tổn hại đến vết thương.
Ở khu biệt thự bỏ hoang
- Ưm, ưm,… Nó cảm nhận cơ thể đang bị 1 vật gì đó đè lên suýt nghẹt thở, nên cố gắng gượng dậy.
- Cưng của anh tỉnh rồi à! – 1 bàn tay ấm áp nựng càm nó, nó thấy không rõ khuôn mặt người đó, nhưng giọng nói thì rất quen, không biết nghe ở đâu rồi ka`.
Nó lắc đầu nguậy nguậy cố thấy rõ đối phương, người đó vẫn không xoay chuyển đi đâu, nằm ôm nó, và môi nó đã bị người đó chiếm tiện nghi mất hồi nào không biết, đến khi cơn dục vọng trong người anh ta lớn hơn, đè mạnh xuống kéo dây váy nó chệch sang...