– Bảo nói xong và tắt máy ngay, không để Minh nói câu nào nữa.
- Sao rồi, sao rồi, có đến không? – Như nói.
- Nói nhanh đi, rốt cuộc cậu ta nói gì. – Hoàng hối thúc.
- Cậu ta cứ lảng tránh, hình như là không muốn đến! – Bảo mặt buồn nói, nhưng trong tim thì đang vui sướng đến nhường nào.
- Cái tên chết tiệt này, hắn ta không đến thì tui sẽ thịt hắn ngay khi gặp mặt đấy. – Hoàng nghiến răng nói.
- Chờ 1 lúc thử xem, nếu Minh không tới thì mình sẽ ra giúp vậy – Bảo nói, 2 người kia cũng đồng ý theo.
Ở chỗ khác
- Anh Minh à, ai gọi anh vậy? anh phải đi rồi hả?- Cô gái thân hình chuẩn không cần chỉnh đang ngồi sát vào lòng Minh, nũng nịu nói.
- Không có gì, chỉ là chuyện bao đồng ấy mà, anh không quan tâm.- Minh nói, nhưng miệng thì không cười được, ôm cô gái mà hun hít.
Chương 8:
- Tụi bây mau thả T.Băng ra, rồi tao sẽ đưa tiền cho bọn bây là được chứ gì! – Nó vẫn cứng giọng nói khi mấy thằng khác đang vây quanh nó.
- Lúc đầu có người nhờ tao đùa giỡn với mày 1 tí nhưng mày giám đụng chạm đến tụi tao thì bây giờ không phải là giỡn nữa, hôm nay 1 trong 2 đứa bây phải ở lại”chơi”với tụi tao, hahahaha – Thằng cầm đầu nói xong cười nham nhở, kêu đàn em mình giữ 2 cánh tay nó lại.
- Đâu có dễ ăn như thế! – Nó nói rồi rút con dao ở đâu ra,gạch 1 đường trên tay 2 thằng kia làm máu chảy ra ròng ròng, ai ai ai cũng giật mình.
- Mày…mày mau bỏ con dao đó xuống, không tao cắt cổ con bạn mày liền bây giờ, mau lên!!! – Thằng cầm đầu cố chấn tỉnh mình lại, lấy dao rạch 1 đường trên cổ T.Băng làm cô ứ lên 1 tiếng rên nhẹ.
-”Sao bây giờ, 1 mình mình thì bọn này tan tành nãy giờ rồi, nhưng bọn chúng đan giữ T.Băng, thôi thì tạm thời nghe theo vậy, chắc bây giờ T.Băng sợ lắm, chặc chặc, sao hôm nay sui vậy nè!”- Nó thầm nghĩ rồi cũng bỏ con dao trên tay xuống lên tiếng- Mày hãy bỏ con dao xuống trước đi, mày làm bạn tao sợ đó.
- Được thôi, phải thương hoa tiếc ngọc 1 chút để 1 lát còn sức mà đùa giỡn nữa chứ. – Thằng đàn em ở phía sau, khuôn mặt cực kì dâm dê lên tiếng.
Nó nghe mấy tên kịch cợm cười nói mà thấy ứa gan, thiệt không biết trên đời này có thằng nào đê tiện, như mấy cái thằng này không nữa, đúng là cái bọn dâm dê vô giáo dục mà, nếu ông bà già tụi nó còn sống chắc cũng bị cái bọn này hành đến chết lên chết xuống ấy chứ, sống thật là chật đất quá đi.
- Tụi bây cứ tính sổ với tao đừng có mà đụng tới T.Băng – Nó tuy thấy thằng cầm đầu nới lỏng dao ra khỏi cổ T.Băng nhưng tay vẫn lăm lăm kè kè cái cổ, thấy bạn mình bắt đầu nước mắt rơi như mưa, nó cũng hơi hoảng, vì nó biết T.Băng chỉ là 1 cô gái ngoan hiền, không biết 1 tí gì về chuyện đấm đá, nên thấy hơi tội.
- Cô em can đảm quá nhỉ, thôi được rồi, anh xử cô em trước rồi làm thịt cô bé này sao – Thằng đó xoa cằm T.Băng làm cô bé khó chịu, tránh né, thằng đó càng phái.
- Anh hai cho mần con nhỏ này luôn đi nha, nhìn con mồi dâng lên trước mặt mà không đụng tới em thấy khó chịu quá hà – Thằng đàn em đứng sao lưng đang nhỏ nhìn T.Băng co rúm trong gốc tường.
- Nè, nói phải giữ lời chứ, nam tử hán đại trượng phu, đừng có nói 2 lời nha. – Nó bực bội nói, nhìn thằng kia mà thấy tởm.
- Ok người đẹp, anh sẽ đảm bảo an toàn cho con bạn em khi em phục vụ anh thật chu đáo. – Thằng cầm đầu đi đến gần nó từ từ nói.
- Hừ – Nó nghe mà đã nổi da gà hết rồi.
- Đừng mà Hân, cậu đừng gì mình mà…hức…hức… – T.Băng đang rất cảm động vì việc làm anh hùng của nó, nhưng cô không vì mình mà liên lụy người khác.
- Đừng lo nha, mình là ai mà không giải quyết được mấy chuyện cỏn con này chớ. – Nó cố cười nói, để cô bạn mít ướt của mình ngưng ngay đoạn phim bi thương này. Nó nhìn thằng nham nhở trước mặt, chặc lưỡi 1 cái khi nhìn từ đầu xuống chân thằng đó, chắc thằng này ở dơ lắm đây, hình như bộ đồ thằng đó đang bốc mùi hả gì á, nhìn thấy ớn quá hà.
- Hình như mày muốn gặp ông bà”cốc”mày sớm hả? – Nó khoanh tay nhìn thằng đó bình thản nói.
- Hả? – Nhìn cái mặt cha nội này là biết hiểu rồi.
- Ý tao nói là mày muốn chết sớm phải không? – Thôi thì nói vạch toẹt ra luôn cho rồi.
- Sao lại hỏi vậy! – Thằng đó đơ mặt hỏi nó.
- Trời, ngu thiệt hay ngu giả vậy trời – Nó nói lầm bầm, rồi nhìn thằng kia nhăn mặt, thở dài rồi nói tiếp- Mày biết nhóm Hải âu chứ.
- Ờ, ờ tao biết – Tuy thấy có cái gì đó hơi sợ sợ, nhưng 1 con bé nhỏ con như nó thì làm được cái giống gì.
- Thế mày biết Funny chứ, người đó là bạn tao, khôn hồn thì mau thả tụi tao ra, nếu không thì đừng mong sống yên thân ở cái xứ này.- Mặt nó chuyển sang đỏ bừng, bay bóp thành đấm, hung hăn nhìn vào mắt thằng kia.
- Thôi nào cô em, nói dối phải nhìn mặt người mà nói chớ, em có biết anh đây đã là người của nhóm Hải âu không, còn ở đó mà khè anh hả! – Thằng đó nhe răng đen thùi ra cười nói với nó.
- Mày không có đủ tiêu chuẩn để vào nhóm đâu, cái thứ cặn bả như mày mà đòi làm sang hử! – Nó phóng vào mặt thằng đó 1 tấm giấy nhưng trên mặt thằng đó thì chảy ra 1 thứ gì đo đỏ.
- Con quỷ cái này – Thằng đàn em lượm lên khi thấy mặt đàn anh chảy máu và chữi rủa- Cái gì vầy nè, đại ca ơi – Thằng đó chìa tờ giấy ra cho đại ca coi.
- Hửm! – Là hình chin hải âu và đính kèm chiếc lông vũ -”đây là thẻ của nhưng người trong nhóm Hải âu mới có mà, người ngoài đâu dễ gì có được, chẳng lẽ con nhỏ này là người của nhóm Hải âu thật- Cô em, đừng hù anh như thế chứ, cho dù em có là người của nhóm Hải âu thì anh cũng phải giải quyết em thôi, vì đây là lệnh của đại ca trong nhóm Hải âu, anh không thể không làm theo được, thôi thì cho anh xin lỗi em vậy. – Hắn ta nói mà tay bắt đầu sờ mó, tay và mặt nó.
Nó gạt nhanh bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người, suy nghĩ tại sao có người định thanh toán mình, còn là xưng là đại ca của nhóm Hải âu nữa chứ, đáng chết thật, nó chợt nghe tiếng la hét, chợt nhìn sang cô bạn thì thấy tụi đàn em thằng kia đang đụng chạm lung tung làm cô bé sợ run người, nép mình vào góc tường, nước mắt tuôn như tắm.
- Chị hai!!! – T.Anh bây giờ mới đến, nãy giờ anh vẫn lăng tăng đi từ từ phía sau, thấy hơi lâu mà chị và nó chưa quay lại cũng hơi lo lo nên mới gắp gáp đi tìm, không ngờ có chuyện thật.
Thằng nh0x chạy lại, đẩy mấy thằng kịch cợm ra, tiếng nhanh lại gần chị mình, nhưng đã bị mấy tên kia nắm lại, đấm vào bụng 1 cái, thằng nh0x ngã lăn ra đất, nó thấy liền đá vào chổ hiểm của thằng cầm đầu rồi bước nhanh lại chỗ cậu nh0x đang ôm bụng, rên rỉ, tán cho thằng quýnh T.Anh 1 bạt tay chưa thấy đủ nó liền đạp ngay vào bụng tên đó làm thằng đó lộn liên tiếp mấy vòng, không thấy trời chăng gì luôn.
Hự…khúc gỗ ở đâu rơi xuống đất. Nó cũng ngạc nhiên không kém khi thấy vị anh hùng vừa ra tay đá bay khúc gỗ khi nó sắp sửa chạm vào đầu nó.
- Minh! – Nó nói tên trong vô thức và trái tim nó đập thổn thức khi thấy gương mặt này.
Minh đá đấm, đập cho bọn xấu số này 1 trận tơi bời, đến lết không nổi, rồi mới nhìn sang tụi nó.
- Để tôi gọi taxi đưa T.Băng với T.Anh vào bệnh viện, sẵn tiện cậu kiểm tra xem mình có sao không luôn đi, nếu không họ sẽ lo cho cậu lắm đó.- Minh nói rồi xoay người bước đi, không thèm nhìn nó 1 cái.
- Cậu đến đây là vì tôi phải không? – Tuy không biết như thế nào, nhưng nó mong chính miệng Minh nói ra là phải, nhưng nó hụt hẫn ngay khi nghe cậu ta nói.
- Chắc Hân nhầm rồi, mình tới vì đi ngang thấy bạn mình bị vây đánh nên đến giúp thôi, không có ý gì khác đâu.- Minh nói mà không xoay đầu lại, để che đi khuôn mặt buồn
bã của mình, cậu bước nhanh đi.
Nó phía sau, nước mắt lặng lẽ rơi, gió lạnh ùa về làm nó thấy mình kém cõi, yếu đuối và cô đơn hơn, sau mà nó nhớ cái ôm ấm áp của ai đó và nụ hôn ngọt, mãnh liệt lúc kia quá, nó cảm thấy tim đang đau nhói khi nhìn bóng Minh khuất xa dần, Minh giận nó thật rồi, không còn quan tâm, lo lắng tới nó nữa, Minh và nó hết thật rồi ư, có phải không khi bây giờ nó mới nhận ra, trái tim nó Minh là người hết sức quan trọng, là người duy nhất làm nó được hạnh phúc, nó thật sự đã thích Minh mất rồi!
Khi từ bệnh viện về luôn thắt mắc về câu thằng câm đầu nói :”vì đây là lệnh của đại ca trong nhóm Hải âu”làm nó thấy hơi lạ, nên nó gọi ngay cho Hoàng và Như, nhưng nó chỉ nhận được câu”số điện thoại quý khách vừa gọi hiện ngoài vùng phủ song trong vùng phủ mền mong quý khách vui lòng gọi lại sao”, nó bực bội vứt chiêc điện thoại vào tường, rồi lim diêm ngủ, không hiểu tại sao khi bấm đến số điện thoại của Minh thì nó lại khóc, khóc vì anh đã trách lầm nó, khóc vì anh không quan tâm đến nó, khóc vì những chuyện không thể nói thành lời…
Sáng nay cũng như mọi ngày, nó đã bắt đầu về lại với chính mình, nhưng không còn hoạt bát vui nhộn như trước nữa, cứ lầm lầm lì lì mà đi vào trường, mặc kệ những bọn kia đang sầm sì to nhỏ về nó, nó không màn tới, vẫn vững bước đi.
Đi tới hành lang lớp thì nó lại bị Như kéo đi, mặc cho la ý ới, dò hỏi.
- Funny à, cậu đưa mình đi đâu vậy? – Nó nhăn mặt khi bị Như kéo đi mạnh như vầy.
- À, có chuyện cần nhờ cậu giúp, mau đi nhanh lên – Như cũng thấy nó hơi đau, nên nới lỏng tay ra, nhưng ý chí thì vẫn chạy tiếp xuống dưới.
- Mà việc gì mới được chớ! – Nó vẫn miệng nói chân đi.
- Ai da, xuống tới đó, rồi cậu sẽ biết – Như đang chạy đã mệt rồi, còn gặp con nhỏ miệng nói luyên thuyên như vầy nữa, chắc chết quá.
Cuối cũng chạy tới sân sau trường, Hoàng và Bảo đã đứng chờ sẵn ở đó, thấy Như đã dẫn nó đến, Bảo gọi cho ai đó rồi nháy mắt với bọn họ (Hoàng, Như) thể hiện việc đã làm xong. Nó nhìn bọn họ như vật từ trên trời rơi xuống, không biết mình ra đây để làm gì nó hỏi:
- Các cậu kêu mình xuống đây để làm gì dạ? – Nó hỏi.
- Thực hiện kế hoạch vượt qua sóng gió siêu tốc! – Hoàng dơ ngón tay trỏ lên trời nói to, làm Như và Bảo chỉ biết đứng đó nhìn rồi lắc đầu ngán ngẩm.
- Vượt qua sóng gió siêu tốc? – Nó lập lại như cái máy, thì thấy mình bị Như nhấn xuống, ngồi trên 1 cái ghế êm êm, rồi tay lại bị Bảo cột lại.
- Các cậu định giỡn với mình á hả? Giỡn gì mà cột hết tay rồi lại tới chân, ưm ưm… – Nó đã Hoàng lấy khăn quấn ngang miệng, nói không ra lời.
“1 2 3 4, A LÔ, A LÔ, TOÀN BỘ HỌC SINH TRONG TRƯỜNG NGHE ĐÂY, EM NÀO VỪA LẤY GHẾ TRÊN PHÒNG GIÁO VIÊN THÌ MAU MAU TRẢ LẠI, TÔI SẼ GIẢM HÌNH PHẠT, NẾU KHÔNG, TÔI MÀ BẮT ĐƯỢC AI THÌ, GRƯM, GRƯM…RỐT RỐT (bóp bàn tay đây mà)”
Khi nghe tiếng ông thầy hiệu trưởng ca 1 bản, thì 3 đứa (Nó, Hoàng, Bảo) đồng loạt nhìn sang Như, ám chỉ muốn cô giải thích.
- Hề hề, tại Băng là bạn thân của mình cho nên phải đối xử với cậu ấy tốt hơn người khác chứ – Như toe toét miệng cười.
- ối ử ốt ơn ao, ột ười a ư ầy à ói ốt ả (đối xử tốt hơn sao, cột người ta như vầy mà nói tốt hả!) – Nó gầm gừ nói.
- Thôi mà cậu đừng giận nữa, những việc bọn tớ làm cũng vì cậu thôi mà, gán chịu đựng chút đi nha! – Như cố gắng dỗ dành nó, nhưng nó chỉ tặng lại cô bằng con mắt phóng ra lửa.
- Bảo, những việc giao cho cậu có được không đó, sao giờ này chưa thấy ai tới hết vậy? – Hoàng lo lắng hỏi Bảo.
- Mình cũng không biết nữa – Nhưng thấy lạnh sống lưng quá vì bị cái nhìn chết người của Như và Hoàng nên anh hơi lúng túng – Ơ, ơ, chắc chắn được mà, mình đã ra tay thì tất nhiên phải thành công rồi, hà hà – Lại thấy ánh nhìn đó, cậu đành im bật, không giám hó hé tiếng nào nữa.
Ở trên lớp
Đã vào tiết hơn 15’ rồi, từ khi vào lớp đã không thấy bóng nó và bọn họ, nhưng Minh không quan tâm, chỉ chú ý đến bàn của nó thôi, Minh không biết nó bị bệnh hay không mà hôm nay lại không đi học, không có nó, buổi học thật chán, anh lấy cái máy nghe nhạc được để trong tủ ra, nhưng anh vừa chạm được cái gì nhỉ, rác chăng, Minh lôi nó ra khỏi cái bàn yêu quý của mình, à thì ra là 1 tờ giấy, nó có chữ, để đọc xem
“Chúng tôi đã bắt bạn gái của cậu, mau xuống sân sau trường ngay bây giờ, nếu không chúng tôi không biết mình sẽ làm gì với cô ta đâu”. Còn in thêm dâu tay máu nữa chứ, cái này là dấu tay của anh Bảo nà.
Khi đọc xong bức thư, anh không nghĩ ngợi gì thêm mà phóng ngay xuống sân thượng, mặc cho ông thầy la hét, lớp trưởng kêu réo, bây giờ anh chỉ sợ nó có chuyện gì thôi, đâu cần nghỉ đến những chuyện tiếp theo chứ, nếu nó mà xảy ra chuyện không may anh sẽ hối hận xuốt đời.
- Ở sân sau trường
- Trời, cậu kều tôi chùm cái dớ thấy gớm này của cậu lên đầu hả? Nằm mơ đi! – Bảo la làng khi Hoàng bắt anh chum cái dớ bốc mùi lên đầu (a men)
- Ai kêu cậu không chuẩn bị cẩn thận trước làm chi, với lại tôi đã hi sinh đôi vớ, cắt nó ra 2 cái lỗ để vừa 2 con mắt to tướng của cậu nữa đó, biết tiết của lắm không hả? – Hoàng cũng ương ngạnh trách lại.
- Chứ chọn cái gì đẹp đẹp, sạch sạch chút đi, ai lại đi lấy vớ đội lên đầu chứ hả! – Bảo cũng không tha, cãi tiếp.
- Hai người thôi đi, tui nghe bọn đàn em nói cậu ta đang chạy xuống đây đó, ở đó mà lo cãi – Như trách cứ, nhéo hai lỗ tai của 2 anh làm 2 người cứ xoa xoa tai rồi lại nhăn nhó mặt vì quá đau.
- Một hồi hù hù cậu ta thôi nha, cho cậu ta đánh 1 2 cái rồi giả bộ xỉu, lén kím đường mà trốn nha, nếu không bị bắt lại là bể chuyện hết đó – Hoàng căn dặn nói với Bảo.
- Biết rồi, mà lúc chạy tui nói 1 2 3 thì chạy nha! – Bảo nói.
- Ok! – Hoàng đồng ý.
- Hai người cứ lo chuyện đi nha, tui kiếm chỗ núp trước đây, không thôi bị lộ thì xong chuyện – Tiếng Như nói văng vẳng đâu đây mà thân đã phi ra tuốt lên tầng 1 rồi.
Bịch, bịch, bịch…
- A, chắc tới rồi, chum vào mau – Hoàng căn dặn.
- Ờ, ôi, sao mà thúi quá vầy nè, mấy ngày không giặt rồi hả? – Bảo trợn mắt nhìn Hoàng.
- Hà hà, chỉ mới có tuần hà!Hoàng vẫn còn tươi cười nói, trong khi Bảo đang tức ói máu.
Minh đứng trước mặt nó, mặt mầy lắm lem mồ hồi, anh khẽ vuốt mặt bước tới gần nó nhưng đã bị hai tên bịch mặt đen, nhìn giống mấy tên cướp, nhưng vẫn còn mặt đồng phục trường chắn lại.
- Mày muốn cứu con nhỏ này phải bước qua xác của tao cái đã – Tên bên trái nói (Hoàng đấy nhé, lúc này giả giọng, chắc hông ai nhận ra ổng nổi đâu)
- Ưk, cậu thắng tụi tui rồi mới thả cô ấy ra – Bảo nói bằng tiếng của mình, chưa gì đã bị Hoàng đánh vô lưng 1 cái binh, làm chới với, biết mình làm sai, anh thẳng lưng, ưởng ngực, giọng chí chóe cất lên- Mày đánh thắng 2 đứa tao rồi mới được dẫn con nhỏ này đi.
- Hừ!- Minh không nói gì chỉ bay đến đánh Hoàng và Bảo tới tấp, anh Hoàng nhà ta, nhát gan, mới bị anh Minh quýnh trúng có 1 cái hơi đau đã nằm lăn ra đất rồi, bỏ mặc anh Bảo bị Minh đánh bầm dập, choáng váng thấy thằng đồng bọn nằm lăn ra đất anh cũng giả vờ xỉu theo kế hoạch.
Minh chạy lại bên nó, cởi trói, tháo khăn ở quanh miệng ra, nước mắt nó ở đâu tuôn ra hết, nó nhào vào lòng Minh, cậu cũng không đẩy nó ra mà ôm chặt nó hơn, nó khóc ướt cả áo anh, nhưng anh không hề gì, khẽ hôn lên trán nó.
Thấy kế hoạch đã thành công, các thành viên làm nhiệm vụ quyết định rút lui, Hoàng khẽ khều khều Bảo vì thấy anh đang nằm bất động trên đât, chắc sắp ngủ luôn rồi.
Bảo giựt mình, biết sắp chuồn, anh bắt đầu đếm:
- 1 2
Chưa đến 3 Hoàng đã co 2 cẳng chạy mất tiu bỏ đồng đội ở lại, than trời khấn phật cho khỏi bị Minh bắt lại, anh cũng hoảng hồn chạy theo bạn mình.
Minh định rượt theo, nhưng bị nó kéo lại.
- Minh đừng đuổi theo, mình biết bọn họ là ai rồi, mình sẽ xử lý bọn họ sao – nó nói đến đây thì bọn người (Như, Hoàng, Bảo) đang đứng ở 1 góc khuất, xem xét tình hình, rồi tự không rùng mình.
- Minh xin lỗi vì tại Minh mà Hân bị bọn người đó bắt ra đây.- Minh khẽ cuối đầu, tránh ánh mắt nó.
- Minh à, mình muốn kể cho Minh nghe chuyện này, mình biết Minh rất giận mình, nhưng Minh hãy cho mình 1 cơ hội giải thích, thật sự Minh đã hiểu lầm mình rồi! – Nó khẽ nắm tay Minh và nói, có lẽ chính nó đã làm đau Minh, nên nó cần phải mở lời trước.
Minh nghe tới khúc đó, anh cảm thấy vui vui làm sao ấy, vẻ mặt anh trông sáng sủa hơn, nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt anh như ngày nào. Anh rất muốn nghe nó giải thích, thật sự anh cũng không muốn nó và anh kết thúc 1 cách lãng xẹt như vầy đâu.
“Từ lúc sinh nhật tròn 10 tuổi mình, mình và anh mình đã quen được Nam, nhờ vào tiệc sinh nhật đó, ba anh ấy là đối tác của ba mình lẫn ba cậu, có lẽ cậu từ nhỏ cũng đã biết anh Nam rồi phải không? – Nó nói rồi nhìn sang Minh, không thấy cậu ấy nói gì mà chỉ gật đầu – Anh Nam bằng tuổi anh hai mình và còn học cùng trường nữa, nên mối quan hệ trở nên rất thân thiết, anh hai thường dẫn anh Nam về nhà mình chơi, lúc đó anh ấy rất baby nha, lại có tính hòa đồng nữa chứ, nên có rất nhiều người thích anh Nam và mình cũng không ngoại lệ – Nói tới đây thì bắt gặp ánh mắt ai đó, như ngọn núi lửa đang bắt đầu hoạt động, nó cười với Minh, nó biết Minh đang ghen đây mà, nhìn khuôn mặt cậu ta bây giờ chỉ muốn”cạp”1 cái thôi – Để mình kể hết được chứ – ánh mắt Minh từ từ dịu xuống- Mình thích anh ấy vào hồi lớp 7, có lẽ mình là con nít quỷ phải không! Đầu năm lớp 8 mình đã bày tỏ với anh ấy – Giờ mắt Minh lại tiếp tục phát sáng, sao nó thích Minh tỏ thái độ thế này quá nhỉ – Và anh Nam đã chấp nhận mình, lúc đó mình cảm thấy hạnh phúc biết bao, nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác thoáng thôi, vào cuối năm lớp 9, mình thấy anh ấy ôm ấp cô gái khác trong quán kỉ niệm của 2 đứa, lúc đó mình thấy hụt hẫn lắm, có lẽ mình đã quá ngốc, không biết giữ bạn trai mình chăng? Hức…hức… – Nó bắt đầu khóc, làm Minh luống cuống, năn nỉ ỉ ôi nó, cậu nghĩ chắc nó phải thích Nam lắm nên mới thế, không hiểu sao tim cậu chợt nhói lên 1 cảm giác khó tả, nó thích Nam vậy còn anh, anh là gì đối với nó đây- Mình không sao, mình không bao giờ khóc vì cái hạng người đó đâu, cứ để yên như vậy để mình kể tiếp,…dù biết anh ta phản bội mình, nhưng mình vẫn ngu muội, chẳng hiểu rõ sự thật, mặc cho anh hai mình khuyên can, dặn dò, đừng nên qua lại với Nam nữa, nhưng mình vẫn ngoan cố, cứ đâm đầu vào hạnh phúc ảo, đến 1 ngày anh ta dùng những lời ngon ngọt, đường mật, bảo mình hãy tin tưởng anh ta và trao cho anh ta cái quý gia nhất của đời con gái, thì...