* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cô Ấy Là Của Tôi - Phần 1 Full

mà mày lại duổi về phũ phàng vậy hả thằng kia? – chẳng nể gì cái đầu Minh đang bị thương, Quân phóng thẳng cái gối mới lấy từ ghế vào đầu Minh, cũng may là né kịp.
- Điên hả? – sau khi hú hồn hú vía với cái gối, MInh quay phắt sang hung thủ và quát.
- Ờ…đang điên đây.
- Ashi, thật hết chịu nổi mà.
- Được rồi, bọn này về đây, ở đó àm ngủ đi. – Hải lấy bàn tay mình đẩy cái đầu Minh qua 1 bên rồi dẫn đầu bọn nhí nhố lần lượt đi ra ngoài.
- Sao em không về đi. – sau khi thấy bọn kia đã về hết mà bé Khanh vẫn còn nhí nhảnh ở đây, Minh hỏi.
- Em cũng phải về hả? – Khanh ngây ngô tự lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình.
- Không về ở đây làm gì?
- Anh…anh thật quá đáng mà. – nói xong Khanh vùng vằng quay mặt bỏ ra ngoài.
- KHoan đã, đem mớ cháo này về luôn đi! – MInh gọi với theo đâu hay bé Khanh đã tức giận mà bỏ đi 1 nước hơi xa rồi.
Minh chán nản nằm vật ra giường, lăn qua lăn lại, lấy chăn chùm kín mít đầu mình ” Bực mình quá, người muốn gặp thì lại không tới.”
7h tối…
Nhi lết cái xác của mình vào nhà, Hy đang ngồi xem ti vi, thấy chị nó về bẻn bay xộc lại, hỏi:
- Sao rồi chị? Có xin được không?
Nhi tủi thân suy ra bực bội:
- Khốn kiếp, tao trù cho mấy cái quán đó bán ế thấy bà luôn…
- Là sao? Không được hả?
- Không, chỗ thỉ không nhận học sinh cấp 3, chỗ thì bắt làm việc cả ngày, chỗ thì lương quá thấp, chỗ thì…v…v…
- Thôi được rồi, ăn cơm đi! – Hy phá vỡ bầu không khí bằng cách gọi mời tâm hồn ăn uống của chị nó.
Đứng trước bàn ăn cơm đã được dọn sẵn, mặt Nhi tối sầm lại.
- Sao thế? – Hy thấy vẻ mặt chị mình có cái gì đó không ổn.
- MÀy…mày…Lê Thiên Hy – nó tự nhiên hét ầm lên – mày biết cả buổi chiều ngày hôm nay tao cực khổ biết bao nhiêu không hả, đến giờ vẫn chẳng ai nhận tao, vậy mà…mày…sao mày lại mua mấy thứ đắt tiền như thế này về ăn hả? Kiểu này chắc chưa xin được việc thì phải ra ngoài ăn xin rồi quá!
- Chứ phải ăn làm sao? Hồi đó ngoại toàn mua mấy thứ này thôi mà.
- Tao không cần biết, bây giờ ngoại không còn nữa nên mày làm ơn ghi nhớ trong đầu tao 2 chữ TIẾT KIỆM giùm cái.
Hét cho đã, xong nó ngồi xuống ăn sạch banh hết thức ăn trên bàn, đi vào phòng đóng cửa cái rầm, mặc kệ cho con em mình đang ngồi nhai đũa – chén cơm không.
1 lúc sau Hy mở cửa phòng nó:
- Anh TÀi muốn gặp chị kìa.
- Tài?
- Ừm…chị ra đi!
- CẬu muốn gặp tôi à? – nó ra mở cửa, thấy Tài đã đứng trước đó từ lâu.
- Ừm.
- VÀo nhà không?
- Không, 3 câu thôi!
-…
- Cậu còn nhớ cậu nợ tôi 1 điều không?
- Nợ?
- Vụ trả bài sử.
- À! Bây giờ cậu muốn tôi trả nợ hả?
HẮn gật đầu:
- Ngày mai tôi sẽ đợi cậu lúc 3 giờ chiều, chúng ta đi chơi nhé!
- Hả? Đi chơi?
- Nói đúng hơn là hẹn hò!
- Hẹn…hẹn hò?
- Ừm…tôi nói xong rồi, vào nhé! – rồi hắn mở của nhà hắn đi vào trong, tình hình là hắn đang có âm mưu tấn công nó từ lúc này đây.
Còn nó ở lại ngu ngơ chả hiểu cái giống gì cả.
Đúng 3h chiều ngày hôm sau, Tài bấm chuông nhà nó, kêu nó thay đồ và chở nó tới công viên.
- Chuyện này là sao hả?
- Sao là sao? BÂy giờ cậu muốn chơi gì không?
- Nè! Sao tự nhiên lôi tôi tới đây chứ? Tôi còn phải đi xin việc nữa mà.
- MAi tôi sẽ đi cùng với cậu!
Nó nhìn hắn nghi ngờ:
- Thật không?
Hắn gật đầu rồi chỉ tay về phía bên kia:
- Chơi cái kia không?
Nó nhìn theo tay hắn…là tàu lượn siêu tốc mà.
Nó ngước lên nhìn hắn, hắn cúi xưống nhìn lại nó:
- Sợ hả?
- Ai sợ chứ? Đi thì đi! – rồi nó bỏ lên trước.
Tóc bay phấp phới, tiếng la hẻt inh ỏi, gió vù vù bên tai, nhanh đến nỗi nó chẳng kịp nhìn được cái gì ở 2 bên đường.
- Ôi cha mẹ ơi, chết mất thôi! – nó chống tay vào cái cây ngay sau khi vừa xuống khỏi đó, mặt mày nó tái mét.
- Người như cậu mà cũng biết sợ à? – TÀi chọc chỉa nó.
- Ai sợ hả? – nó ngước lêm quát hắn – chỉ là đi không quen thôi!
- Ừ thì đi không quen – hắn nhún vai – đi ăn kem không?
- Có!
Trong quán kem, hắn không ăn mà cứ nhìn nó.
- sao nhìn hoài vậy hả? – nó hỏi.
- Thích thì nhìn thôi! – hắn tỉnh bơ.
- Rảnh nhỉ?
- Đương nhiên!
- Mà…sao hôm nay cậu nổi hứng mời tôi đi chơi vậy hả?
Hắn im lặng 1 hồi và buông ra 4 chữ:
- Tại…tôi thích cậu!
- Ax…khụ khụ… – nó ho sặc sụa sau khi nghe xong.
- CẬu không sao chứ? – hắn lo lắng đưa khăn giấy lại cho nó.
- Khụ..khụ…đừng giỡn…như thế chứ! – mặt nó đỏ như gấc, không phải vì ngượng đâu mà vì ho nhiều quá.
- Không giỡn đâu!
Nó ngưng ho, vuốt lại mớ tóc. HẮn vẫn nhìn nó:
- Không ở bên cậu…thì tôi nhớ, ở bên cậu thì tim tôi đập rất nhanh, tôi…lúc nào cũng muốn ở cạnh cậu, thậ đấy!
Nhìn dáng vẽ của hắn thật lòng khiến tim nó cũng đập liên hồi:
- Bộ…cứ như vậy…là thích hả?
- Ừm…
Tim nó đập mỗi lúc càng nhanh hơn, hình như…nó đã có cảm giác như thế này…với 1 ai đó…không lẽ…nó thích người đó?
Nó đứng phắt dậy:
- No rồi…tụi mình về đi!
Trên đường đi tới căn hộ của nó và hắn, cả 2 im lặng.
Chợt hắn có điện thoại, hắn đứng lại nghe khoảng giây lát rồi quay sang nó:
- Bây giờ tôi phỉa về, ba tôi gọi…/
- Ừm.
HẮn toan đi nhưng chợt khựng lại:
- Chuyện hồi nãy…không giỡn đâu, cậu không cần thích tôi đâu, chỉ cần biết được tình cảm cảu tôi với cậu là được rồi!
Nói rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má nó rồi chạy phóng đi thật nhanh.
Nó ngẩn người nhìn theo hắn, đưa tay lên sờ vùng má mới được hắn hôn rồi quay người đi tiếp.
Chợt nó đứng sững người lại:
- Minh à!
Minh đang đứng đấy và đang nhìn nó bằng 1 ánh mắt rất lạnh.
- Cậu tới từ bao giờ vậy?
HẮn vẫn còn mặc đồ ở bệnh viện, chỉ vì nhớ nó đến mức chịu không được nên mới tới, vậy mà hắn lại nhìn thấy cái cảnh không nên thấy đó.
- Cậu.. – hắn mở miệng – không tới thăm tôi là vì bận đi chơi với thằng

đó à?
Từng lời nói của hắn cứ như từng giọt nước đá chảy tốc vào tim nó.
- Tôi vì cậu nên mới bị thương…vậy mà cậu còn ở đây đi chơi với hắn, cậu không nghĩ gì đến tôi sao hả? – hắn quát lên, khuôn mặt tối sầm – còn hôn nữa, tình cảm quá nhỉ? CẬu thích thằng đó hả?
Nó giật mình, sao hắn lại có thể lớn tiếng với nó như vậy chứ.
- HẢ? – hắn nhấn mạnh lại lần nữa.
- Tôi ghét cậu thật đây! – hắn buong ra câu nói đó rồi quay gnuoi72 đi về phía cầu thanh, tự nhiên Nhi thấy lòng nó lạ lùng, cảm giác hụt hẫng, rồi tự nhiên nó hét lên, miệng thì hét nhưng dường như cái đầu trống rỗng, cứ như là hét lên theo quán tính vậy:
- Nè! Người tôi thích là cậu mà! Bộ cứ đi chơi với ai là thích người đó hả? Cậu điên vừa thôi chứ, đúng là đồ tâm thần mà!
Ngay lập tức hắn đứng khựng lại, chờ cho bộ não tiếp thu hết những từ nó nói thì qauy phắt người lại nhìn nó:
- Cậu…vừa nói gì?
***
- Cậu…vừa nói gì?
- Nói gì là nói gì chứ? – nó vẫn cứ thế mà quát.
- Nói lại đi mà! – hắn chạy nhanh lại đứng đối diện nó.
- Nói cái gì chứ?
- Câu cậu vừa nói.
Nhìn vẻ mặt trông chờ của hắn, nó cũng ráng nhớ xem hồi nãy nó đã phóng ra những chữ gì. A…nhớ rồi!
- Cậu là đồ tâm thần? – nó nhớ được bao nhiêu thì nó nói bấy nhiêu, không kể trước hay sau.
- Không phải câu đó, câu trước đó. – hắn thúc giục.
- Câu trước đó? – nó nhìn lên trần nhà suy nghĩ – cậu điên vừa thôi chứ?
- Không phải…trước đó.
- Trước đó? – suy nghĩ – bộ cứ đi chơi với ai là thích người đó hả?
- Trước câu đó nữa.
- Trước câu đó nữa? – ráng nhớ, ráng nhớ, căng não ra mà nhớ – người tôi thích là c…
Nó chợt khựng lại, nuốt nước miếng khi đã nhớ lại hoàn chỉnh cái câu nói mà cách đây vài giây nó đã cho ra khỏi miệng. Ôi trời ạ! Nó đã nói cái giống gì vậy nè…
- Nói tiếp đi! – hắn vẫn trong bộ dạng trông chờ, trong nguyên 1 câu chắc hắn cũng chỉ chờ có mình câu này thôi nhỉ? Nhìn hắn như vậy chắc là đang hồi hộp lắm, tim cũng đập dữ lắm đây.
- Tôi…tôi…qu…quên rồi! – nó lắp bắp, mặt đỏ lựng.
- CÁi gì chứ? Sao lại quên, mới đây có mấy giây thôi mà! – hắn thất vọng tràn trề.
- Cậu cũng biết trí nhớ của tôi không tốt mà. – nó ráng cãi.
- Vậy sao mấy câu kia cậu nhớ được?
- Tôi nói đại thôi mà!
- Nói đại thôi mà?
- Nè! – nó đánh trống lảng – cậu không về bệnh viện hả? Bác sĩ mà thấy cậu trốn viện là không xong đâu.
- Thì sao chứ?
- Sao trăng gì? Về đi!
- Cậu không nhắc lại câu đó tôi không về.
Hắn bắt đầu giở tính ương bướng ra.
Nó đánh cái bốp vào người hắn:
- Vậy thì ở đây mà hóng gió đi hen!
Rồi nó đi vào trong nhà, đóng cửa cái rầm.
- Này…cậu bỏ tôi ngoài này thật đấy à? – hắn ở lại ngu ngơ gọi với theo.
Mấy phút sau, như thấy lương tâm cắn rứt khi để 1 tên bệnh nhân tâm thần ở ngoài, nó mở cửa ra, y như rằng hắn vẫn đứng đấy.
Nó dựa lưng vào cánhcửa:
- Không về thật à?
- Không! – hắn cương quyết.
- Vậy cậu muốn gì?
- Nhắc lại cái câu đó đi.
- Đã nói tôi quên rồi mà.
- Vậy thì tôi sẽ đứng đây hoài.
- Gru…Sao cậu lì vậy hả?
Hắn không nói gì, hất mặt về chỗ khác.
- Tôi bắt taxi cho cậu về nhé! – nó nói ngọt.
- Không!
- Nè, đứng đây lỡ may bị cảm thì sao hả?
- Cậu đang lo cho tôi đấy à? – hắn quay lại nhìn nó, mặt sáng rỡ như nhìn thấy mấy triệu đô la trước mặt.
- Ai…ai lo chứ? – nó bối rối – chỉ là tôi không muốn trước nhà tôi có xác chết vì bị cảm thôi.
- Cậu trù cho tôi chết đấy à?
- Ừ đấy!
Nói rồi nó quay người định tiến thẳng vào trong và định bỏ lại tên bệnh nhân này 1 lần nữa thì hắn chợt nắm tay nó giật lại, nhìn thẳng vào mắt nó:
- Tụi mình…quen nhau đi!
- Hả? – nó tưởng như mình nghe lầm.
- Mình quen nhau đi!
Nó vẫn chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn nhìn lại nó, hình như bắt đầu cáu:
- Không hiểu gì sao hả?Hay đang giả bộ đấy?
Thình thịch…thình thịch…thình thịch…
Nó vùng tay ra khỏi hắn, qauy mặt vào trong:
- Cậu về đi.
- Không thích.
Nhi cũng bắt đầu phát bực rồi đây, nó quay phắt người lại, đứng trực diện với hắn, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc:
- Ừ đấy, tôi nói thích cậu đấy, được chưa?
- Thật…chứ? – hắn vẫn chưa tin vào tai mình lắm.
- Tôi nói không thì cậu tin không?
Hắn mừng rỡ ôm chầm lấy nó:
- Tôi cũng thích cậu nhiều lắm!
Đây không phải là lần đầu nó nghe câu này nhưng tự nhiên nó cũng thấy lòng mình vui vui, cảm giác mà bao lâu này mình chưa từng được cảm nhận…tình yêu…
- 2 anh chị đang làm cái gì đấy?
Đang trong khoảnh khắc cao trào tình thương mến thương giữa 2 người thì tự nhiên 1 giọng nói cất lên, quen lắm, đương nhiên, của bé Hy nhà ta mà.
2 người cùng đưa 4 con mắt nhìn Hy 3 giây rồi nhìn lại hoàn cảnh của mình, ngay lập tức Nhi đẩy hắn ra.
Chậc chậc…2 cái đứa này, đứng ôm nhau mà lại đứng giữa cửa mới ghê chứ, sao không ra ngoài, đóng cửa lại rồi ôm nhau thoải mái ( vì tg k cho phép)
- Cậu..về được chưa? – Nhi không nhìn hắn, có vẻ nó đang rất lúng túng.
- Ừm…cậu ngủ ngon nha, cả em nữa! – hắn nháy mắt với cả chị lẫn em, rồi quqy đầu đi về bệnh viện, lòng lâng lâng khó tả.
- Chị với anh Minh…là sao thế? – Hy nhìn chị mình đóng cửa, gặm trái táo, hỏi.
- Sao là sao?
- Nhìn 2 người đáng nghi lắm nha.
- Có gì đâu chứ… – nó đi vào phòng.
- 2 người hồi nãy chẳng phải có hành động đáng nghi lắm sao?
- Hỏi nữa là tao cho mày ăn đấm đấy! – Nhi giơ nắm đấm lên hù con em mình rồi đóng cửa phòng lại.
Đêm đó, nó không ngủ được, vì vui quá chăng, cảm giác thích 1 người thích thật! ( ước gì tg cũng đc 1 thằng như vậy nhỉ? mơ màng mơ màng)
Sáng hôm sau, nó đưa bộ mặt cười đến mang tai đến trường.
- Nó hôm nay sao thế? – tại căn tin, nguyên đám cứ thắc mắc về cái thái độ kì lạ của nó.
- Ai biết!
- Chắc uống lộn thuốc rồi.
- Đi hỏi con Hy coi hôm qua con bé cho nó ăn gì?
- Muốn biết không? – 1 giọng nói từ đằng sau phát ra làm nguyên đám phải quay ra nhìn.
- Minh? Đang ở trong bệnh viện mà, sao lại ở đây? – Nhi hỏi.
- Nhớ cậu nên tới!
Nổi da gà là trạng thái của tất cả, Nhi cũng không ngoại lệ.
- Mọi người nghe đây! – hắn bỗng nhiên nói lớn lên khiến các học sinh đang hiện diện trong canteen phỉa ngoái lại – tôi và con nhỏ này – chỉ Nhi – chính thức quen nhau từ giây phút này, mọi người nhớ cho kĩ nhé!
- HẢ? – rớt tròng đen, mỏ há hốc làm rơi hết cả thức ăn trong miệng, lỗ tai lùng bùng, là tình trạng của Nhi, Linh, Hoa, Khanh, Phong, Quân và Tài, còn mấy đứa kia thì không nói, quen với mấy vụ Nhi hết thằng này với thằng khác rồi mà.
- Nói dối! – khóe mắt Khanh rưng rưng, thốt lên nghẹn ngào.
- Thật mà. – Minh vẫn chưa biết được tình cảm của Khanh đối với mình nên vẫn vô tư.
- Em…không tin đâu! – Khanh đứng phắt dậy, nhìn Nhi 1 cái rồi bỏ đi về dãy lớp học của mình.
- NÓ sao vậy? – Minh ngu ngơ hỏi đám bạn.
- Chỉ có đồ ngốc như mày mới không biết thôi! – Quân nói.
- MÀ…2 người – Linh chỉ qua chỉ lại giữa Minh và Nhi – thật à?
- Ừm.
- Hả? Không tin được, chuyện này là sao chứ?
Minh cười đắc chí:
- Haha hôm qua Nhi mới tỏ tình với tôi đó.
- Hả? NHI? – ngay tức khắc, tất cả các con mắt đổ dồn vào nó, nó chẳng biết nói gì, cười cười, không lẹ lại chối là không phải.
- Ôi trời ạ! Nhìn 2 người là biết rồi! – Hoa thở dài – còn đeo cặp khuyên tai giống nhau nữa mà.
- Huh? – Hoa nhắc thì mõi người mới đưa con mắt lên nhìn, chậc…đeo lâu rồi, sao giờ mới thấy.
- Chúc mừng nhé! – Phong cười nhẹ nói.
Quân qauy sang Phong:
- sao lại chúc mừng,à nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu với Nhi đang quen nhau sao?
- Quen gải bộ thôi!
- sao lại thế?
- Để thử mức độ ghen của ai kia đó mà.
- Rảnh nhỉ? – Minh đánh vào đầu Phong.
- Đương nhiên, rảnh mới làm vậy mà…thôi mọi người cứ tâm sự đi hen, đi đây!
Phong đứng dậy bỏ đi 1 nước mà không rõ là đi đâu, ngay sau khi vừa đứng dậy rời khỏi cái bàn đó, nụ cười của hắn đã tắt ngấm ” Sao lại thấy khó chịu vậy nhỉ?”
Chiều…
Tài đã hứa là sẽ cùng nó đi xin việc nhưng từ lcu1 ra chơi tới giờ lại chẳng thấy mặt mủi hắn đâu, trong nhà cũng không có, tên Minh thì bị bác sĩ bắt về nên Nhi đành đi xin việc 1 mình.
- Tên Tài đó…để ta gặp mi coi, ta sẽ giết mi! – nó nắm 2 tay thành quả đấm, có vẻ như nó nhớ được lời hứa của hắn với nó mà lại quên 1 câu quan trọng mà hắn đã nói với nó rồi, vô tâm thật!
Nó đi vào tiệm bánh lớn ngay chỗ có dán giấy tuyển nhân viên.
Nó bước vào, nói nói và nói, câu cuối cùng đó là:
- Xin lỗi em, ở đây không nhận học sinh cấp 3!
Câu này sao mà nó nghe quen quá đi, nó bị dính câu này mấy lần rồi nhỉ?
Nó thất thiểu bước dọc theo từng dãy trưng bày bánh để ra ngoài chợt…
- Nhi?
Nó quay người lại:
- Ơ…cô…?
LÀ mẹ của Minh đang ở trước mặt nó.
- À…ta đi mua bánh cho thằng Minh. Cháu cũng mua bánh à? – bà hỏi.
- Không ạ, cháu…đi xin việc.
- Hả?
SAu 1 lúc nói chuyện, bà VÂn gật gù cái đầu, khẽ cười:
- Ta sẽ giúp cháu xin việc.
- Dạ? – nó ngạc nhiên.
- Ta có 1 chỗ quen cần tuyển nhân viên, ta sẽ giới thiệu cháu với quán đó.
- Thật…không ạ?
Bà Vân gật đầu.
- Cảm ơn cô ạ, cô thật tốt quá! – nó vui mừng cảm ơn ríu rít.
- Ừm…có gì ta sẽ gọi lại cho cháu, bây giờ ta phải đi đây.
- Dạ! – nó vui tới mức cười không ngớt, nó cứ nghĩ rằng từ hôm qua tới giờ nó thật là may mắn.
BÀ Vân đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Cánh cửa tiệm bánh đóng lại, bà VÂn lên 1 chiếc ô tô đã được dựng sẵn tại đó.
Ngồi sau hàng ghế cho tài xế chở mình, bà nghĩ lại về Nhi, bà cười nhẹ “Đừng nghĩ ta là người tốt…cô bé à, đây là ân huệ cuối cùng ta dành cho nhà cháu đấy, ngoại cháu chết nên ta sẽ không gửi tiền tới cho nhà cháu nữa, ráng mà làm việc nhé, chỉ vì ta thấy có lỗi với gia đình cháu khi sai người đó tông chiếc xe tải vào xe của ba mẹ cháu thôi…”
***
1 tháng sau…
Vừa trải qua kì thi HKI, hôm nay đã có kết quả.
- Nè! Coi đi! – Tài chìa phiếu điểm của Nhi ra trước mặt nó.
Nhi, Hoa và Linh hết sức sửng sốt khi nhìn vào tờ giấy đó:
- 2..24/40? Woa tăng được 15 hạng!
Nhi vui mừng nhảy tưng tưng lên và ôm chầm lấy Tài ngay trước mặt bàn dân thiên hạ:
- Vui quá, lần đầu tiên tôi được trên hạng 30 đó!
Ôi! Công sức rèn luyện và chăm chỉ của nó trong suốt mỗi tối đi làm thêm về được tụi bạn kèm cặp cuối cùng cũng có hiệu quả. Hạng 24 đối với 1 người lười biếng như nó thì cũng đã là chiến công lớn rồi.
- Tôi đếm từ 1 đến 3 hai người mà không bỏ nhau ra là ăn đấm cả 2 đấy! – 1 giọng nói sắc lạnh cắt ngang bầu không khí sung sướng lần đầu tiên mới có trong đời này.
- 1…
Nhi quay sang con người bắt đầu học đếm, giật mình và đẩy Tài ra, cười tươi như hoa mới nở:
- Minh à? CẬu tới từ khi nào thế?
- Hay quá nhỉ? Có bạn trai rồi mà còn đi ôm thằng khác à? – Minh gằn từng chữ nhìn nó rồi quắc con mắt hình quả bom sắp châm ngòi – 1 con dao sắp nhuốm máu qua Tài.
- Cô ấy ôm trước mà! – nhận thấy có điều không may sắp sửa xảy ra, Tài biện minh trước cho chắc ăn.
Minh lại đem con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống qua Nhi, nó cười:
- TẠi vui quá mà, cậu coi nè, tôi lên được 15 hạng luôn đó.
- Nhưng có cần phải ôm thằng đó không? Tôi cấm cậu từ nay không được ôm thằng nào khác ngoài tôi, biết chưa? – hắn quạu, cơn ghen lại nổi lên đây mà.
- Biết rồi, cằn nhằn hoài.
~OoO~
Trong 1 tháng qua, 2 đứa nó đã rất vui vẻ bên nhau, đôi khi cãi nhau vì 1 vài lí do hết sức nhảm nhí dẫn đến giận nhau tới 1 tuần, cả 2 đều bướng như nhau nên có ai chịu nhường ai đâu.
Khanh bây giờ không còn hay đi với đám anh chị này nữa mà thường xuyên đi với bọn bạn của nó, level ghét Nhi cúa nó ngày càng tăng cao khi thấy Nhi và Minh lúc nào cũng dính chặt với nhau.
Phong sau nhiều đêm tự kỉ cuối cùng cũng có được 1 kết luận: hắn thích Nhi. Haiz, bây giờ thích thì làm được gì chứ, Nhi có Minh rồi.
Quân và Linh thì vẫn bình thường, chỉ có điều nhỏ Linh này có cái tật mê trai ( y chang tg ) đụng thằng nào mà đẹp đẹp 1 cái là lơ luôn anh Quân nhà ta khiến chàng tức xì khói và muốn đi dần cho mấy tên lọt vào tầm ngắm của Linh 1 trận tơi bời.
Hoa và HẢi thì cũng đã có mối quan hệ tốt hơn nhiều, nói chung là trên mức anh em 1 con số, trong Hải hình ảnh Nhi có vẻ đang được lấp đầy 1 cách từ từ bởi 1 người con gái khác.
Còn nữa, tin shock đây, trong mấy ngày gần đây, Hy đã nhận ra là mình thích anh chàng hàng xóm, Tài đấy, nhưng hắn vẫn chưa biết được tình cảm của nó, vẫn ôm mối tình đơn phương với 1 người…
Minh khoác...

<< 1 ... 20 21 22 23 24 ... 29 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status