* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bước Chân Kẻ Lãng Du Kinh Dị

mẹ Loan:
– Này con mau cùng mẹ vào rừng Trúc Phương tìm đó nhanh lên kẻo không kịp bây giờ?
Mẹ Loan lo sợ cuống quít:
– Mẹ ơi! Mẹ già rồi làm sao con dám đưa mẹ vào đó, nửa
đêm tới nơi nguy hiểm với hai người đàn bà chân yếu tay mềm con sợ lắm.
Bà Lâm nhìn con gái:
– Vậy cô định bỏ nó luôn à?
– Không để con nhờ anh tư cùng đi tìm được chứ mẹ.
– Ừ! Chúng ta đi.
Mẹ Loan, bà Lâm cùng chú Tư đốt đuốc sáng rực lên. Theo ánh đuốc họ vào rừng tìm Mai Loan.
Mẹ Loan cất tiếng gọi con:
– Bớ! Mai Loan … Con đâu rồi … Mau về đi con.
– Mai Loan cháu ơi, cháu … Loan à.
Bà Lâm cũng tiếp lời, họ thay nhau gọi cô bé. Trả lời họ chỉ có tiếng vang vọng của rừng đêm. Tiếng vọng vang vang âm âm của núi rừng làm cho không gian u ám thêm ấm áp hơn.
Họ đi dọc theo suối mơ. Nước vẫn chảy róc rách. Ánh đuốc vẫn sáng lấp lánh xuống dòng nước trong veo. Vài tia lửa bắn ra rồi rơi xuống tắt ngắm. Họ đi dọc theo suối, cất tiếng gọi Mai Loan.
Chú Tư nói:
– Có lẽ nó đi đâu rồi cô à? Thôi ta trở về đi.
Mẹ Loan khóc thảm thiết:
– Mai Loan có tật đi vào rừng chơi khi buồn. Hôm qua nghe mẹ tôi nói nó buồn tôi chắc chắn nó đi vào đây rồi. Mình tìm một chút nữa đi chú.
Chú Tư dẫn bà Lâm bước tiếp về phía trước, tay chú quơ đuốc sáng choang.
Cây rừng ánh lên dưới anh đuốc như những con người đen đúa đứng canh đất trời lạnh lẽo.
Sương rơi lộp bộp. Mẹ Loan vẫn thút thích gọi con:
– Mai Loan ơi! Mai Loan, cầu trời cho con đừng vào đây.
– Nếu nó không vào đây thì biết tìm nó ở đâu? – Chú Tư hỏi.
– Tôi cũng không biết.
Hoàng Lan mặc trang phục màu lông chuột thật vừa vặn trang nhã, làm tô những đường cong quyến rũ. Cô định đi vào xưởng vẽ nên cất tiếng dặn dò Kim Thư:
– Thư à, em nhớ ở nhà trông coi cửa hàng giùm chị, đừng có đi chơi nghen.
Kim Thư ầm ừ:
– Chị đi đâu mà đẹp vậy. Em đang buồn muốn chết, chị lại bỏ đi.
Hoàng Lan cười cợt:
– Cái gì mà buồn, chị đi làm mà. Ở nhà hoài chắc chị cuồng chân mất.
– Vậy còn em cho thấy thế nào, chân em cũng muốn … Quên đi rồi đó.
– Nè! Em bảo em buồn mà mấy ngày nay chị thấy hình như em buồn rầu. Có chuyện à?
Kim Thư gật đầu:
– Em đang buồn thúi ruột đây? Chị không thấy sao?
– Thấy … Hoàng Lan kéo dài. Nhưng không biết lý do gì.
– Chị cũng muốn biết?
– Muốn chứ. Có hai chị em mà em giấu chị làm gì, nói đi chị giúp cho. Có phải về chuyện tình cảm phải không? Em và Phát thế nào rồi. Anh chàng đó khù khờ mà tốt lắm, em lo gì?
Kim Thư trề môi:
– Sao chị biết anh ta tốt, anh ấy vừa chia tay với em.
Hoàng Lan giật mình:
– Thế à?
– Sao lại không thật. Chị không thấy em buồn thiu hay sao.
– Mà anh chàng Phát đó có nói vì sao mà chia tay với em không?
– Không có mới tức chứ chị.
– Hổng lẽ anh ta có người yêu mới. Em của chị xinh thế này. Anh chàng ấy có khùng mới chê.
– Chị đề cao em quá rồi. Anh ấy đến đây từ biệt em … Nhưng thái độ của Phát lạ lắm chị à.
– Lạ làm sao?
– Anh ấy bảo đi xa … Có điều gì khó nói giấu giấu giếm giếm làm sao ấy.
– Vậy là em nghi ngờ?
– Em sợ anh ta làm chuyện bậy bạ. Có khi nào anh ta phạm tội gì đó không hả chị?
Hoàng Lan vội nắm tay Kim Thư bảo:
– Em ơi, đừng dễ tin người có khi anh chàng làm điều gì không phải, bị lương tâm cắn rức, nhưng chị thấy Phát cũng tốt bởi vì anh ấy sợ em vạ lây hoặc khổ nên chia tay thôi. Em đừng buồn thời gian sẽ phôi pha, nó là liều thuốc nhiệm mầu giúp con người ta quên đi bao phiền muộn.
Kim Thư chợt mỉm cười trước lời lẽ giáo huấn của bà chị mặt còn búng ra sữa của mình.
– Ôi chao! Chị hay quá, nhưng liều thuốc thời gian chưa trị đủ cơn buồn của em đâu. Em phải tìm ra nguyên nhân mới được chị ạ, lúc đó chia tay nhau em cũng vui lòng.
Hoàng Lan ngăn em:
– Em định đi đâu? Em biết anh ta ở đâu mà tìm. Thôi đừng mắc công em ạ.
– Em nghe anh ấy nói đến Vĩnh. Nhưng làm gì đó thì em không biết. Chị ơi ngày mai em sẽ đến rừng Trúc Phương một chuyến chị ở nhà trông cửa hàng nghen.
Nghe đến tên rừng Trúc Phương, nhớ đến vụ án giết người cách đây một tháng, mà Hoàng Lan cùng Vĩnh Hưng, Tú Mai nhìn thấy cô hoảng hốt vội xua tay cản lia lịa:
– Em nói đến rừng Trúc Phương, em đến khách sạn Thủy Tùng phải không?
Không được đâu Thư à. Anh Vĩnh Hưng đang điều tra những vụ án làm nhiều cô gái mất tích sau khi đười ươi xuất hiện, Hình như xảy ra rất nhiều vụ. Các anh ấy chưa tìm ra thủ phạm, đến đó rất nguy hiểm.
Kim Thư lắng nghe cô hơi sờ sợ:
– Thật thế à? Tại sao anh Phát đến đó nhỉ? Đến đó để làm gì, chẳng lẽ anh ta định …
Kim Thư lẩm bẩm, Hoàng Lan chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi nhanh:
– Phát đến đó tự bao giờ? Em nói là …
Kim Thư sợ chị hiểu lầm vội xua tay:
– Chẳng lẽ anh ấy định làm Selochom, làm thám tử tư không cho em biết.
Hoàng Lan thở phào:
– Vậy chị cứ ngỡ là …
– Là gì?
– Là anh ta … Có díu líu đến vụ mất tích ở rừng Trúc Phương.
– Í! Chị nói gì mà ghê quá. Nếu anh ta như vậy chắc em sẽ chạy dài.
Hoàng Lan lừ mắt nhìn cô em gái lo lắng:
– Sợ em sẽ là con mồi còn đâu mà chạy.
Hai chị em nhìn nhau. Kim Thư cảm giác bối rối trước lời nói của chị. Có khi nào anh ấy là thủ phạm giết người không? Không đâu, anh ấy hiền lắm mà.
Anh ấy hay giúp đỡ người khác. Kim Thư không tin điều ấy sẽ xảy ra. Nhưng nếu nó xảy ra cô sẽ làm gì với người bạn ấy. Càng lo, càng nghĩ Kim Thư thấy nôn nao, cô chỉ muốn tìm Vĩnh ngay bởi cô biết chỉ có Vĩnh và Phát mới hiểu nhau. Vĩnh là bạn thân của Phát, chẳng lẽ anh ta chẳng biết gì bạn mình làm gì?
Vả lại Phát cũng đang ở chỗ anh ấy. Nếu không hỏi Vĩnh cô biết tìm hiểu từ đâu bây giờ. Nghĩ thế lòng cô càng nung nấu ý nghĩ về rừng Trúc Phương để tìm Vĩnh, tìm Phát cho rõ câu chuyện.
Kim Thư đi lại mấy vòng. Cô cắn môi mình muốn bật máu. Cô không để ý tới Hoàng Lan đang nhìn vào mình chằm chằm không chớp mắt. Hoàng Lan lên tiếng phá tan cái im lặng ngột ngạt nãy giờ:
– Kim Thư em làm gì đi tới đi lui không mỏi chân à?
– Không, lòng em như lửa đốt khi nghe chị nói … Biết đâu trong vụ này em có thể giúp Vĩnh Hưng phá vụ án.
Hoàng Lan cười:
– Giúp anh Vĩnh Hưng hay giúp người yêu của em. Cô bé này giỏi nói …
– Ừ! Thì em giúp cả hai.
– Vậy à! Nhưng chị sợ anh Vĩnh Hưng bảo nơi ấy nguy hiểm lắm. Kẻ giết người chỉ nhắm vào cô gái trẻ như chúng ta nên … Nhưng em muốn đi lắm à!
Vậy chị nhờ anh Vĩnh Hưng đưa em đi. Có anh ấy chị mới yên lòng được. Đồng ý chưa.
Kim Thư hơi ngần ngại:
– Nhưng làm phiền anh ấy em không muốn. Anh Vĩnh Hưng phải đi công tác thì làm sao mà đưa em đi được.
– Chị bảo được là được. Anh ấy đang điều tra vụ án ở rừng Trúc Phương mà, em đừng lo.
– Thôi được, chị tìm anh ấy đi. Em muốn đi ngay trưa nay.
Hoàng Lan nhìn Kim Thư trìu mến. Cô gật đầu bước ra ngoài. Kim Thư sửa soạn lòng cô rộn rã một niềm vui buồn thật khó tả. Cô muốn biết ngay sự thật.
Mong sao sự thật đừng quá phũ phàng.
Vĩnh Hưng đưa Kim Thư đến khách sạn Thủy Tùng. Kim Thư ngơ ngác trước cảnh sắc tuyệt vời của Trúc Phương, chẳng khác nào Tú Mai lúc trước đến đây. Thỉnh thoảng anh phải đứng lại chờ Kim Thư, cô đang ngắm trời mây non nước, ngắm những hàng dương xanh tít tắp chân trời, ngắm nhưng đồi núi lồng lộng xinh tươi. Kim Thư reo lên:
– Hèn gì mà Phát chẳng đến đây, anh chàng ấy có tâm hồn nghệ sĩ mà.
Vĩnh Hưng hỏi Kim Thư:
– Thư à! Em bảo bạn của em đã đến đây lâu chưa?
Kim Thư nhảy chân sáo đến bên Vĩnh Hưng:
– Anh ấy là bạn của Vĩnh, Vĩnh là bạn của Phát, mới mấy ngày trước đây …
Anh ấy rất vui, sau những ngày ở rừng Trúc Phương về anh ấy có những điều lạ. Anh ta đòi chia tay với em, em hỏi tại sao mà anh ấy không nói được, chỉ bảo với em là đi xa làm ăn. Và cũng không cho biết đi đâu. Em hỏi loanh quanh, cuối cùng anh ấy nói lộ ra là mấy ngày trước anh ấy ở nhà Vĩnh nên em mới tìm đến đây hỏi rõ căn do … Chứ để im lặng như thế này không tài nào chịu nổi.
Vĩnh Hưng hỏi tiếp:
– Em có chắc là Phát đã đến đây với Vĩnh?
Kim Thư lắc đầu:
– Em không biết chắc nên em định tìm anh Vĩnh để hỏi rõ.
– Có phải Vĩnh là con của chủ khách sạn Thủy Tùng không?
– Dạ! Anh Vĩnh có khách sạn lớn ở đây nhưng em không biết tên.
– Đúng rồi khách sạn Thủy Tùng. Vậy anh em mình đến đó nhanh lên. Anh cũng đang có chuyện cần đây.
Kim Thư rảo bước nhanh theo Vĩnh Hưng, khách sạn Thủy Tùng sừng sững giữa nền trời xanh, rừng xanh, đất xanh. Một màu xanh bất tận. Ôi thật đẹp, hai hàng dương rũ xuống như đùa với khách du lịch, nó lả lướt, rủ rỉ … xanh mướt.
Vĩnh Hưng đưa cô vào khách sạn hỏi anh nhân viên:
– Cho chúng tôi gặp anh Vĩnh.
Lâm nhìn hai vị khách ngờ ngợ ấp úng:
– Cô, cậu đây là … Tìm cậu Vĩnh có việc gì không?
Sợ anh hiểu lầm Kim Thư vội nói:
– Tôi là bạn của Vĩnh từ thành phố đến, nhờ anh tìm Vĩnh giùm.
Lâm cười thật tươi:
– Ôi! Quí hóa, tôi tìm cậu chủ ngay. Cô cậu ngồi chờ một chút.
Vĩnh Hưng cũng muốn gặp Vĩnh vì lần trước khi anh tìm đến mà chưa biết mặt. Anh nói với Kim Thư:
– Em cứ bảo anh là bạn đừng nói gì về anh với Vĩnh nghe chưa?
Kim Thư gật đầu:
– Dạ, em biết.
Chợt ông Tùng đi tới gật đầu đáp lại lời chào của khách. Ông nhíu mày nhận ra Vĩnh Hưng:
– Ủa! Vĩnh Hưng đấy à. Anh đến chắc là vì vụ án hôm qua chứ gì.
Vĩnh Hưng ngạc nhiên:
– Lại chuyện gì xảy ra hở bác? Ở đâu?
Ông Tùng chợt nhận ra Vĩnh Hưng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, ông kể cho anh nghe:
– Cô bé ấy đi làm ở thành phố mới về chiều hôm qua, cô vào rừng chơi và lại bị giết như những người trước đây …
– Giống như vậy?
– Sao không ai báo với chúng tôi? Vĩnh Hưng hỏi lại.
– Mọi người ở đây ai cũng lo sợ, nhưng vụ án vẫn chưa được phá. Các anh phải tăng cường giúp dân chứ? Ông Tùng trách móc.
Vĩnh Hưng than thở:
– Chúng tôi rất cố gắng, nhưng vụ án ở xa không ai báo … Khi đến hiện trường dấu vết đã bị xóa sạch, vì thế chúng tôi gặp nhiều khó khăn. Được rồi người bị hại ở đâu vậy bác, cháu sẽ tìm hiểu thêm.
– Ở gần đây thôi. Tôi sẽ đưa cậu đi. À còn cô này là …
Quay sang Kim Thư ông Tùng hỏi lại, Vĩnh Hưng cười:
– À cháu đưa cô em gái mình đến đây tìm Phát, Vĩnh. Họ là bạn của nhau bác à.
– Ôi! Chào cô thật vinh dự cho chúng tôi.
– Dạ không có chi ạ, cháu tìm Vĩnh bác ạ.
– Ừ! Vĩnh nó ra ngay.
Ông Tùng vừa nói, một chàng thanh niên trắng trẻo khôi ngô, mặt mày thanh tú xuất hiện. Ông Tùng cười bảo Vĩnh Hưng:
– Thôi cháu để cô gái này ở đây, bác và cháu đến nhà bà Lâm.
Vĩnh nhìn Vĩnh Hưng:
– Bà Lâm … Ba đến đó làm gì …
Ông Tùng thấy con:
– Ba quên giới thiệu với con, đây là Vĩnh Gưng, còn đâu là cô …
– Chào anh, chúng ta rất hân hạnh biết nhau. Í! Em đi đâu mà lại đến đây.
Kim Thư phũng phịu:
– Anh em mình ra ngoài kia nói chuyện nghen.
– Ừ!
Vĩnh chào Vĩnh Hưng. Anh đưa Kim Thư xuống căn tin. Vĩnh Hưng kín đáo nhìn chàng trai này. Ông Tùng cùng anh đến nhà bà Lâm. Đó là điều anh cần làm trước. Anh thấy ông Tùng cũng sốt sắng giúp đỡ anh trong công tác điều tra, nhưng anh chưa tìm được manh mối, thật đáng buồn. Biết đâu lần đi này anh có thế tìm ra dấu tích kẻ tội phạm.
Vĩnh tìm một chiếc bàn xinh xắn mời Kim Thư. Cô bé ngồi xuống, các du khách ngắm hai người, họ thấy Vĩnh và Thư giống như đôi tình nhân. Kim Thư rụt rè ngó quanh cảnh trí lạ lẫm thu hút lòng người. Cô cũng muốn ngắm nhìn hồ cá … Muốn thả hồn theo cảnh vật, nhưng việc của Phát quan trọng hơn.
– Em thấy cảnh ở đây ra sao?
Kim Thư giật mình mỉm cười:
– Thơ mộng quá chớ anh!
– Ừ! Em nói đi chuyện gì mà tìm anh.
Kim Thư nhấp ngụm nước rồi nói:
– Tuần rồi anh Phát có ở đây không?
– Có chứ, anh rủ anh Phát về đây chơi, nhưng hôm sau nó lại bỏ về thành phố rồi.
– Vậy mấy ngày nay Phát có đến đây không?
Vĩnh im lặng suy nghĩ, chậm chạp trả lời:
– Lúc này Phát kỳ lắm. Cậu ta muốn làm gì thì anh không bao giờ ngăn cản nổi.
– Vậy sao? Anh ấy hiện giờ đang ở đây phải không?
– Hôm qua anh ta đến đây rồi đi ngay, anh ta chẳng nói gì cả, lạ lắm, anh không hiểu nổi.
– Mấy hôm trước anh Phát ở đây làm gì?
Vĩnh ái ngại cho Kim Thư:
– Anh rủ Phát về đây chơi. Phát nghe anh kể chuyện bên suối mơ, anh gặp con đười ươi nó giết người, Phát rủ anh trở về rừng Trúc Phương để tìm hiểu.
Đến nhà mẹ anh không cho anh đi. Thế là Phát đến đó một mình, chẳng gặp ai cả. Nửa đêm Phát rủ anh đi, anh ta giả cô gái. Bọn anh ngồi chơi gần sáng không có chuyện gì xảy ra liền rủ nhau về. Thế là con đười ươi xuất hiện nó quật ngả Phát, anh chạy thoát. Phát giết nó, từ hôm giết con quái nhân ấy Phát có thái độ lạ lùng anh không hiểu nổi.
Đêm ấy Phát lại đi, anh tìm không gặp, hôm sau trở về hình dạng ghê gớm bơ phờ. Phát trở về thành phố rồi trở lại đây. Bây giờ chẳng biết ở đâu. Anh ta chẳng thèm nói:
– Thế hôm qua anh vẫn còn gặp anh ấy. Anh dẫn em đến đó đi.
Vĩnh lắc đầu:
– Biết đâu mà tìm?
Kim Thư ngẫm nghĩ:
– Anh bảo anh ấy vào rừng Trúc Phương phải không? Hay suối … Suối gì …
Vĩnh tiếp lời:
– Đó là mấy ngày hôm trước. Hôm qua anh vừa gặp Phát, từ sáng tới giờ không thấy, có khi nào lại vè thành phố?
Kim Thư lắc đầu:
– Không đâu, em từ thành phố đến. Hôm anh ấy đến giã từ em và bảo sẽ đi xa. Anh ấy khuyên em đừng chờ đợi anh ấy. Em nghi ngờ anh ấy có người khác phản bội em. Nhưng lúc ấy anh Phát nói lung tung thật khó hiểu. Em nghĩ anh ấy có điều gì khó nói nên giấu giếm. Anh có biết không Vĩnh?
Chẳng lẽ chuyện Phát kể là thật, lạ quá Vĩnh lẩm bẩm một mình:
Kim Thư nhìn gương mặt Vĩnh biến sắc cô hỏi khéo:
– Anh ấy chỉ thân với anh thôi, nên em nghĩ chuyện gì anh ấy làm mà anh không biết. Anh Vĩnh hãy giúp Phát đi. Có chuyện gì bí ẩn phải không?
Vĩnh vội lắc đầu:
– Không, không có gì?
Thư năn nỉ:
– Anh Vĩnh giúp em gặp anh Phát một lần thôi, em muốn biết anh ấy đang làm gì chỉ có thế thôi.
– Nhưng lần cuối anh gặp anh Phát bên bờ suối. Nơi đó không có nhà cửa gì cả.
Kim Thư chộp ngay cơ hội:
– Anh Vĩnh đưa em đến đó đi!
Vĩnh không chịu, anh lo sợ:
– Không! Đến đó nguy hiểm lắm.
– Ban ngày có nhiều du khách, chuyện gì mà anh sợ. Nếu sợ anh dẫn đường cho em biết rồi em tự đi.
Vĩnh thấy Thư buồn anh vội xua tay:
– Được rồi chúng ta cùng đi.
Vĩnh đưa Thư vào rừng Trúc Phương. Trên đường thỉnh thoảng họ gặp những du khách bước nhanh trên đường hoặc những đôi tình nhân cặp tay nhau đi thong thả. Vĩnh đi trước dẫn đường, Thư hấp tấp theo sau. Vĩnh dừng chân trước suối mơ:
– Đây là nơi anh và Phát gặp con đười ươi. Và kia là chỗ Phát đánh nhau với nó.
Nhìn theo tay của Vĩnh, Kim Thư thấy cả một khoảng đất trống đầy cỏ, cây cối phía trước rậm rạp, rừng cây lưa thưa, nhìn sâu vào trong như một cái hang thăm thẳm.
– Đó là đâu vậy anh Vĩnh?
Kim Thư cất giọng, cô thấy hơi sợ sợ dù ban ngày có nhiều du khách đi qua lại.
– Thế nào chúng ta về chứ?
Kim Thư thất vọng:
– Chỉ có mấy nơi này thôi à? Vậy Phát ở đâu, chẳng lẽ anh ấy vào rừng. Anh có đi sâu vào rừng bao giờ chưa Vĩnh.
– Có chứ. Rừng Trúc Phương rất đẹp, càng đi sâu càng thú vị, có nhiều thú quí hiếm, có những loại hoa mà ít ai biết, có cả những cây gỗ sống lâu đời tha hồ mà nghiên cứu vẽ …
– Chúng ta thử đi xem. Kim Thư đề nghị.
Vĩnh và Kim Thư vừa đi vừa nói chuyện. Cô ngắm đủ thứ, líu lo đủ điều làm cho Vĩnh vui lây. Bỗng Thư khựng lại, cô chồm lên nhìn thấy cho rõ. Bên trái con đường có một người nhìn theo Vĩnh và Kim Thư. Trông thấy Thư nhìn, người đó nép vào một gốc cây.
– Anh Vĩnh có người theo dõi chúng ta.
Kim Thư chỉ tay về phía trước:
– Vĩnh thấy không?
Vĩnh gật đầu. Kim Thư rẽ sang lối khác, bỗng người đó bỏ chạy. Kim Thư đã nhận ra cô gọi to:
– Trời ơi! Anh Phát. Phát … Đứng lại.
Nghe tiếng gọi Phát càng chạy nhanh. Cô và Vĩnh đuổi theo phía sau. Một cành cây quất vào mặt Kim Thư, mặc cho da rát bỏng. Kim Thư rượt đuổi quyết tìm anh cho được và buộc anh phải nói ra sự thật trước khi cô trở về.
Vĩnh cố chạy theo Kim Thư. Anh gọi to:
– Phát ơi, Phát … Trở lại đi.
– Anh Phát, anh Phát dừng lại đi … Dừng lại … Chờ em với.
Mặc cho hai người réo gọi, Phát vẫn không ngoái đầu lại, anh chạy rất nhanh, cây cối che chắn lối mấy lần quật ngã Kim Thư. Cô lại lồm cồm bò dậy rượt đuổi càng hăng hơn. Cả hai chạy đến chân đồi phía trước là một ngôi nhà cửa đóng then cài xung quanh cây cối chằng chịt không thể đi vào. Đến chân đồi cả hai thấm mệt. Thư thở dốc ngồi nhìn dưới chân đồi cảnh rất hoang vu, cô tìm kiếm quanh quất nhưng bóng dáng của Phát đã mất hút vào khoảng núi rừng âm u của buổi chiều tà.
– Quái! Mới thấy sao hắn ta tàng hình đâu mà nhanh thế.
Vĩnh thắc mắc, Kim Thư cứ tìm quanh quẩn … Một lát sau, cô thất vọng vì bóng dáng của Phát không còn thấy nữa. Có lẽ anh ta chốn đâu rồi. Nhưng tại sao Phát lại trốn chạy, rõ ràng là Vĩnh không biết chuyện gì xảy ra.
– Tại sao Phát lại trốn vào rừng hả Vĩnh. Anh có thấy trong điều này có gì bí ẩn mơ hồ chăng?
Kim Thư băn khoăn hỏi Vĩnh. Vĩnh lắc đầu có nên kể lại chuyện cho Kim Thư nghe là Phát đã đụng độ với lão già và lời nguyền đó không. Vĩnh lo lắng, trong đầu anh nảy ra muôn ngàn ý kiến xáo trộn nhau. Lời thề của lão già không lẽ linh nghiệm thế sao. Lão ta bắt Phát trong rừng sâu hóa thú ư? Làm gì có chuyện mà người chết sống lại. Nhưng nếu có thật tại sao Phát lại trốn Vĩnh và Thư, Vĩnh là bạn thân, còn Kim Thư là người yêu. Vĩnh đứng lặng lẽ dựa vào cây tùng già ngắm nghía ngôi nhà trước mặt đầy bụi gai xung quanh. Anh hỏi Kim Thư:
– Này em có nghĩ ngôi nhà này có vấn đề hay không?
Kim Thư mở tròn đôi mắt nhìn Vĩnh không chớp mắt:
– Anh cho là ngôi nhà này có người ở?
– Nếu người không ở … thì … Vĩnh ngập ngừng anh không dám nói hết câu.
Kim Thư như chợt hiểu ra.
– Có phải anh nói ngôi nhà ma.
Vĩnh rùng mình ớn lạnh:
– Thôi chúng ta trở về nhanh lên Thư ạ. Phát không muốn gặp chúng ta đâu.
Nếu cần anh ta sẽ tìm đến tôi sẽ báo với Thư ngay. Ở đây lâu không tiện.
Một làn gió hắt ngang, cây cối cúi rạp mình, cái nắng chiều sắp tắt. Khu rừng càng âm u bí hiểm. Vĩnh và Thư mỗi người mang một ý nghĩ riêng. Vĩnh lại sợ màn đêm buông xuống, bên mình có một cô gái. Anh sợ như lần trước đi với Nguyệt sẽ lặp lại với Thư nên Vĩnh càng nói nhanh:
– Trong rừng đêm anh nghe nói hay có đười ươi xuất hiện. Nó sẽ móc mắt nhưng người nó...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2) Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2)
Tiếng Cười Trong Đêm Khuya Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
Hồn Ma Trong Biệt Thự Hồn Ma Trong Biệt Thự
Ma Nhập Vì Cầu Cơ Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Giết Người Lấy Sọ Giết Người Lấy Sọ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status