* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bị Ép Đi Xem Mặt Gái Full

định, và đừng bỏ cuộc giữa chừng, nghe khá giống mình.
Kế hoạch thế nào thì xin phép mình không nói đây nhé (phòng bệnh hơn chữa bệnh, tranh nằm vùng) tuy nhiên mình vẫn sẽ review sau mỗi biến, giả sử có nằm vùng thì coi như mình chơi trò đuổi bắt vơí Tuấn.
Trước mắt, buổi tối sẽ gặp Lương nói rõ ràng những gì Tuấn nói với Mình.
Đúng 8h mình có mặt tại nhà Lương, xin phép bố mẹ Lương cho mình đưa Lương đi chơi. Mình đưa Lương vào trường, đúng chỗ mọi hôm 2 đứa ngồi.
M: em này, em biết anh lâu chưa, cái ngày em thấy anh âý?
L: hì, cũng lâu rồi, lúc mới tốt nghiệp về rồi xuống nhà Vân chơi. – Lương vừa nói vừa ngập ngừng, chắc hơi ngại
M: ừm, mà sao em lại biết anh là người đi xem mặt mà đồng ý thế? Hay là cố tình xúi bố sang xúi bố nuôi anh kìa.
L: eo ôi, ai mà kiêu…điêu nữa. – lần đầu thấy Lương có vẻ khác.
M: đâu, dám kiêu đâu, chỉ tại như em mà chấp nhận đi xem mặt. Nhiều khi chả dám tin.
L: vì đó là anh, chứ ban đầu em cũng phản đối mà.
M: sao lại phản đối nhỉ? Hay đang chơi với Tuấn cũng nên. – mình cười tỏ vẻ đang chọc.
L: đâu, tại…trước đó e thích anh rồi chứ. Hì – nói xong thấy tay Lương cứ để không yên, mặt cứ nhìn xa xa, ngại thì phải.
M: haha, mình phải kiêu mới được.
L: ờ, kiêu đi, sau coi chừng.
M: coi chừng chi? Mà anh thấy Tuấn cũng tốt mà, nhà đk, cũng đẹp trai. Lại trẻ hơn anh.
L: hì..e không biết, em ko yêu được Tuấn, chắc đã có ai đó trong em – lại làm hành động như lúc nãy.
M: hì, ai mà may mắn nhỉ? Nghe xog chỉ thấy Lương cười mỉm.
M: Lương, e tin anh không?
L: dạ, để sau đi anh
M: e cứ nói giờ đi, quan trọng với anh đó
L: dạ, có, hì
M: ừm, thế giờ anh có hỏi gì hay nói gì thì em cũng phải nói thật nha.
Lương gật đâù mà ko nói gì
M: e có nói dối gì anh không?
Nghe xong thâý Lương im lặng, hơi cuí mặt rồi hỏi mình
L: sao anh hỏi vâỵ? Không tin em à?
M: e cứ trả lời đi, anh nói rồi, nêú tin thì em trả lời thật, nó quan trọng vơí anh
Lương lại im lặng 1 chút rồi nói
L: dạ, câu trả lời sẽ làm anh thất vọng, có, e dối anh 1 lần, 1 lần thôi
M: ừm..(thở dài)…em có thể nói là lúc nào đc không?
L: là việc em biết mẹ Tuấn nhượng suất cho em. Em biết ngay sau khi mẹ em nói 1 ngày, chứ ko phải 1 tuần, e thật sự xl.
M: ừm, cảm ơn em đa nói thật, mà sao e làm vậy?
L: vì e sợ a hiểu sai e, sợ a nghĩ e lợi dụng Tuấn để có suất đó.
M: ừm, hơi buồn, nhưng thôi, tình chỉ bền khi đến vơí nhau bằng sự chân thành thôi em à
L: dạ, e xin lỗi – lương lúc này buồn thật sự, hình như sắp khóc. Mình hỏi tiếp
M: mà chỉ thế thôi à, hết rồi chứ?
L: dạ, tất cả anh ạ – nói xong Lương quay mặt đi chỗ khác, lấy tay gạt nước mắt.
M: e khóc à? Khóc gì chứ, anh đang ở đây chứ có đi đâu mà khóc, nín đi, nín đi thì anh mơí nói tiếp được
L: dạ, e ko khóc, a nói tiếp đi.
M: chắc hết khóc không?
L: dạ
M: rồi, anh nói tiếp. – rồi mình nói đúng những gì Tuấn nói với mình, nói xong thì e nấc thật sự, lấy tay bịt miệng rồi khóc. Vừa khóc vừa nói
L: anh ơi, e nói hết vơí anh rồi, tất cả những gì e biết đều nói với anh rồi…sao tuấn lại nói như thế chứ..
M: Ừm, rồi rồi, vì a muốn tin em nên anh mới nói với em để mọi chuyện rõ hơn thôi, anh xin lỗi, nín đi – vừa nói vừa keó Lương lại dựa vào vai mình. Lương lại nói trong tiếng sụt sịt
L: để e về hỏi mẹ thêm rồi em nói lại với anh, e ko biết gì cả anh à – rồi Lương lại khóc, mình dỗ cho e nín tí rồi nói tiếp
M: e giờ khoan nói mẹ, để mai hoặc ngày kia có gì anh lên. Cũng đừng gọi điện cho Tuấn, Tuấn có gọi nói gì thì nói anh nghe nha
L: dạ.
chi tiết chính là như thế, sau đó ngồi 1 lúc rồi Lương bảo mình chở về. Bước vào cổng mắt Lương vẫn đỏ hoe.
Về nhà nhận được tin nhắn của Lương
“em xin lỗi vì đã dấu anh, nhưng chỉ 1 lần đó thôi anh ạ”
Mình rep lại
“ừ, a hiểu, không sao đâu, e đừng suy nghĩ nữa”
Không thấy thêm tin nhắn nào nữa.
Thế là mọi viêcj giờ vẫn chưa giải quyết đươcj gì. Tạm thời tin những lời Lương nói.
***
8h00:
Lương: Sáng không có tin nhắn của Lương, mình có nhắn tin động viên, chúc ngày mới nhưng không thấy trả lời, đến giờ vẫn chưa thấy
Phương: Lại thêm một ngày đến sớm hơn mình, mình đến lại có ly cafe. Nay em nó không nhắn tin nữa, mà đáp thẳng luôn.
“Cafe của anh này, uống đi cho tỉnh” Cái mặt mình chắc ủ rũ lắm (đếm qua cũng khó ngủ, nghĩ nhiều). Em nó chả ngại gì các chị nữa, còn mình thì ngại lắm. Nay mình nhắn tin cho em nó
“Hôm khác đừng làm thế nữa, không cần thiết đâu”
Em nó nhắn lại
“Mệt anh quá, uống đi cho tỉnh”
Rồi người nào lo việc người đó.
…có biến sẽ update tiếp..mình làm tiếp…
9h50
Từ 8h mình sang chỗ Phương theo sự phân công của sếp, tiếp tục hướng dẫn các nghiệp vụ phức tạp hơn (hôm qua đang dở việc).
Em nó cứ ngồi nghe không chịu ghi chép gì cả. Bực quá mình lấy cây bút đánh trên đầu em nó.
“Ngồi ngơ vậy à, lấy bút mà ghi lại”
P: “Nghe nhớ mà..” Em nó nói nhỏ nhỏ lí rí nhưng vẫn đủ nghe, vừa nói vừa quay đi lấy bút, sổ.Nhìn rành hay.
Rồi em nó lại làm cái điệu bộ hôm qua, vừa nghe vừa cắn bút. Chả khác gì học sinh. Đến chỗ nào không hiểu là y như rằng em nó gãi đầu, rồi cái bút đứng yên không ngoe nguẩy, xong là cầm bút gõ gõ vào tay mình rồi chỉ đúng cái chỗ không hiểu.
Đến 9h40 thì mình nhận được điện thoại của bố nuôi, mình để em nó đó ra ngoài nghe điện thoại.
Bố bảo cô Hương (mẹ Lương) gọi cho bố hỏi coi giữa mình với Lương có chuyện gì không mà sáng này Lương không đi dạy, nằm trong phòng khóc thút thít, hỏi không nói gì, không ăn.
Sau đó mình gọi cho Lương nhưng không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Tạm update thế, mình xin sếp về xem sao đã. Chiều ổn mình sẽ update cụ thể hơn.
***
Update trưa 17/10
Chào mọi người xong mình chạy xe về thẳng nhà Lương luôn, thật sự mình không lo vì Lương khóc, chắc cũng chỉ tại chuyện tối qua thôi, chỉ là mình muốn về để phân tích rõ cho em nó không nghĩ lung tung.
Về đến cổng mình tự đẩy cửa vào sân luôn, Nghe tiếng chó sủa nên mẹ Lương trong nhà ra (hình như đang nấu)
M: “Cô ạ”
Mẹ L: “Ừ, T à con. Sao không đi làm à con?”
M: “Dạ, có, nghe bố con gọi nên con về coi Lương sao. Mà cô nấu chưa ạ?”
Mẹ L: “Cô đang nấu, Lương không biết sao nó cứ lỳ trong phòng sáng giờ, thỉnh thoảng lại khóc thút thít, hỏi cũng không nói gì, bệnh cũng không. Cô chịu nó rồi, hay 2 đứa có chuyện gì?”
M: “Dạ, không. Để con vào xem sao”
MÌnh với cô nói chuyện chắc Lương cũng nghe. Vì phòng Lương nằm sát sân.
Mình với cô đi vào phòng Lương. Cô gõ cửa gọi Lương
Mẹ L: “Lương ơi”
L: “Anh về đi, mai em nói chuyện” Đúng là em nó nghe thấy. Haizzz, tôi qua xốc lại tinh thần cho mà đuổi tôi về à
M: “Cô cứ xuống nấu đi ạ, để con nói chuyện với Lương cho”
Mẹ L: “Ừ, coi nó sao, mà 2 đứa có chuyện gì thì thông cảm cho nhau con he”
M: “Dạ, không sao đâu cô” Rồi mẹ Lương xuống bếp. Mình gọi Lương nữa.
M: “Lương, anh vào được không”
L: “Anh về đi, mai em nói chuyện, không sao đâu, em mệt thôi”
M: “Mệt gì mà mệt, mở ra, nhanh đi” giọng mình hơi bực, nghiêm túc.
1 tí sau thấy cánh cửa mở, chỉ là mở khóa còn vẫn không mở hẳn, mình đẩy cửa vào thì thấy Lương đã leo lên giường quay mặt vào trong trùm chăn lại. Mình thì nóng mà nó thì đắp chăn.
Mình vào ngồi cạnh giường Lương, không ngoảnh vào, cứ ngồi hướng ra cửa (cửa phòng mình đã đóng lại).
M: “Ngồi dậy nói anh nghe có chuyện gì nào”
L: “Không có gì đâu, em mệt thật mà”
M: “Mệt, mệt sao khóc? Dây nói chuyện đi”
L: “Nằm thế này cũng nói được”
M: “Dậy ngồi nói chuyện” Mình quát to, thật sự bực. Thấy mình bực bội em nó ngoan ngoãn ngồi dậy, tiến gần mình nhưng vẫn để cái chăn ngang bụng. Tóc tai bù xù.
M: “Sáng giờ cứ lỳ trong phòng vậy ạ?”
L: “Em mệt ”
M: “Mệt gì, em nghĩ cái gì mà cứ thế, có phải trẻ con nữa đâu?”
L: “em xin lỗi”
M: “Không có lỗi gì mà xin cả. Nói đi, nói anh nghe có chuyện gì?”
L: “anh đừng mắng”
M: “ừm, rồi, anh xin lỗi, giờ nói đi”
L: “Dạ, tối qua sau khi anh đưa em về được 1 lúc thì Tuấn gọi điện cho em, chửi em, chửi cả bố mẹ em, bảo là ăn cháo đá bát, lừa đảo dối trá. Nhưng anh à, em không thế, bố mẹ em cũng không thế, tất cả những gì em biết đều nói rồi, em không nghĩ mọi thứ giờ lại thế này…”
Nói đến đây thì Lương lại cúi mặt khóc. (mọi người thứ bảo nước mắt lừa tình giả nai giả dối, nhưng có ở đó thì thấy khác, có thể mọi người cứ cho mình nhẹ dạ cả tin cũng được, nhưng mình đang làm theo lý trí, làm theo cái đầu của thằng đàn ông 28 tuổi, còn đó là trách nhiệm nữa).
M: “Im lặng, khóc gì mà khóc, có thế mà cũng khóc à, hôm qua anh bảo sao? Hả?. Anh dặn Tuấn gọi thì cứ bình tĩnh mà nói cho anh, sao hành động như trẻ con thế hả. Im lặng”
Mình nói to tiếng với em. Thật sự lúc đó mình muốn dẹp yên mọi thứ lắm, mình để cho sự nóng nảy và chút gì đó bối rối xen vào cuộc nói chuyện này.
L: “Em xin lỗi..” Tiếng nhỏ lí rí trong cổ. Tiếng khóc đã im nhưng đôi giọt nước mắt vẫn chảy. (Công nhận con gái dễ chảy nước mắt thật. Khiếp. Trước giờ toàn chứng kiến con gái khóc)
Khi Lương nín hẳn mình hỏi tiếp.
M: “Hồi nhà Tuấn giúp chạy việc cho em, mẹ có biết Tuấn thích em không?”
L: “dạ, không”
M: “Sao hồi đó biết Tuấn thích mà em vẫn nhận sự giúp đỡ từ họ?”
L: “Em chỉ nghe mẹ nói, mẹ Tuấn giúp em, 50 triệu là được anh à, với em cũng đã kiên quyết với Tuấn rồi nên sẽ không sao cả, nhưng em không nghĩ mọi việc lại như thế này..” Lương lại nấc.
M: “Im lặng, một chút là khóc.” Nghe mình mắng xong Lương nìn, chỉ còn cái sụt sịt nữa thôi.
M: “Giờ, dậy, rửa mặt mũi đi cho tỉnh, tóc tai thì bù xù, chải gọn gàng rồi ra ăn cơm. Chiều có phải lên trường không?”
L: “Dạ, có”
M: “Ừm, thế ăn cơm, nghỉ ngơi rồi chiều lên trường”
L: “dạ”
M: “Có gì tối anh lên, thưa chuyện với mẹ, phải thưa với mẹ thì mới tháo gỡ vấn đề được. Giờ cũng muộn rồi, anh về chiều đi làm”
L: “Dạ”
Sau đó mình chờ Lương ra luôn. Lương vào nhà tắm, còn mình xuống chào mẹ Lương rồi về. Thấy mình xuống mẹ Lương hỏi luôn
Mẹ L: “Có chuyện gì thế con”
M: “Dạ, không có gì đâu cô. Giận dỗi tí thôi ạ”
Mẹ L: “Cái con này, lớn rồi mà như con nít”
M: “Không sao đâu cô, thôi con đi đã cô ạ”
Mẹ Lương tiễn mình ra đến sân. Rồi mình phóng về ăn với bố (đẻ).
***
Chiều bình lặng, chả có gì đang chú ý. Nhưng mà cái đầu mình thì lại thấy mệt mỏi, đang yên đang lành lại sinh chuyện gặp mặt, rồi giờ sự nó lại ra như thế.
Sếp đi họp, mình ngồi nghiên cứu linh tinh, em nó thì chả biết làm gì, thấy thỉnh thoảng hát nghêu ngao, chém gió chém bão với mấy bà chị, con gái tám nhiều vô kể, từ đồng hoang sang đồng rậm, mình không có tâm trạng nên ngồi dán mặt vào màn hình. Nay được em nó tha cho, không làm phiền.
Đến 4h chiều thì em nó có điện thoại, của zai nào không biết, rồi đi ra ngoài. Vừa mới về được lúc, ướt tóc với quần, áo không ướt, chắc mang áo mưa tiện lợi.
Mình thấy chọc
“Làm gì mà ướt quần vậy em?” cười kiểu đểu tí.
Em nó nguýt mình 1 cái rồi vào nhà vệ sinh, chả biết làm gì. Giờ thì ngồi cục ở bàn rồi, miệng cứ lẩm bẩm
“Ướt quần rồi, ôi ướt hết quần rồi”
***
7h đang ăn cơm thì Lương gọi điện.
M: “Alo”
L: “anh à, anh ăn cơm chưa?”
M: “Ừ, anh đang ăn”
L: “Dạ, tí anh ăn xong rồi lên luôn, bố mẹ muốn nói chuyện.”
M: “Ừm, mà bố mẹ định nói chuyện gì?”
L: “Chuyện của em”
M: “Em nói bố mẹ rồi à? sao không chờ anh lên đã”
L: “Tại em không chịu được”
M: “Ừm, thế cũng tốt, tí anh lên”
8h mình lên nhà Lương. Lương ra đón mình tận cổng, dắt xe vào thì bố mẹ Lương đang ngồi ở bàn phòng khách.
Vào chào hỏi cô chú xong xuôi, Lương rót nước rồi cũng ngồi cạnh mình luôn (giống kiểu 2 con nghe lời dạy của bố mẹ)
Bố lương vào vấn đề luôn (mà mình cũng kể luôn những vấn đề chính).
Bố L: “Giờ chúng ta nói chuyện cởi mở với nhau con nhỉ?”
M: “Dạ, chú cứ nói đi ạ”
Bố L: “Nãy ngồi ăn cơm, Lương nó có thưa chuyện với cô chú về việc Tuấn nói với con và Lương. Giờ chú muốn biết con nghĩ sao và đang nghĩ gì? Cho chú biết rồi chú với cô sẽ nói tiếp cho con nghe”
M: “Dạ, vậy con xin nói những suy nghĩ của con. ”
M: “Con đã được cô chú cho phép qua lại, đưa đón Lương, và cháu cũng mong tìm hiểu em Lương để tính một điều gì đó xa hơn. Trước hết cháu xin lỗi vì đã làm rối tung mọi thứ, nhưng vì tin Lương, vì muốn mọi thứ thoải mái để cả con, cũng như Lương không phải dằn vặt hay cảm thấy áy náy gì cả, cũng như để tất cả không ai hiểu lầm ai. Con với Lương cũng đã nói chuyện với nhau, cũng định thưa với cô chú để xin ý kiến. Ban đầu con cũng định mặc kệ, yêu cứ yêu, lấy cứ lấy. Nhưng thấy những lời Tuấn nói làm chính con cũng thấy không thoải mái và muốn tìm hiểu rõ sự việc. Nó không những tốt cho con mà còn cả cho Lương nữa. Biết là sẽ làm mọi thứ rối lên, mọi người bối rối, nhưng có như thế thì giả sử như có 1 cái đám cưới thì sẽ là viên mãn chú ạ”
Bố L: “Ừ, chú đồng ý với con, làm thằng đàn ông mọi việc phải rõ ràng. Chú thay cô nói với con là không có chuyện như Tuấn nói và không có thỏa thuận gì giữa 2 gia đình cả. 50 triệu đó giống như 1 cái phần thưởng dành cho mẹ Tuấn, còn lại đi lại, giấy tờ họ đều nhiệt tình giúp cô chú hết. Nếu cần thiết thì chú sẽ gọi ông B… (mình giấu tên bố tuấn nhé) để trao đổi với con, cũng như cho Tuấn rõ mọi thứ luôn.”
M: “Dạ, không cần đâu chú ạ, giờ thì con gần như đã giải đáp được mọi thứ rồi chú ạ, con biết việc cần làm rồi chú ạ. Cháu cảm ơn chú đã tin con, và thẳng thắn trao đổi với con”
Bố T: “Rồi, không có gì đâu con. Giờ làm với chú mấy Ly nhỉ. Lương vào lấy chai tắc kè ra đây, rồi nướng bố ít cá khô.”
L: “Dạ”
(mẹ Lương cũng tham gia ý kiến nhưng cũng xoay quanh ý của bố Lương cả thôi nhé)
Sau đó thì chắc mọi người hình dung việc tiếp theo rồi nhỉ. Lương cứ nép bên người thỉnh thoảng ăn miếng cá khô, mẹ Lương thì lại qua nhà hàng xóm. Mình với bố Lương lai rai đến 9h30 thì mình với lương đi dạo tí trong xóm Lương rồi mình về.
***
Hôm nay thì rắc rối của mình gần như đã được tháo gỡ phần nào, việc là phải đối xử với Tuấn ra làm sao, và làm sao cho nó hiểu mà không cần phải phiền tới bố Lương hay bố Tuấn (ca này khó) Tạm bỏ qua.
Mình với Lương lại nhắn tin bình thường (mọi người đừng nghĩ sau chuyện đó sẽ là yêu nhé, mình muốn mọi việc rõ ràng trước đã)
Sáng đi làm vẫn có 1 ly cafe, giờ nó gần giống 1 thói quen của Phương rồi (ca này cũng khó không kém). Thấy Phương ko tinh nghịch nữa, nhẹ nhàng, hiền lành hơn. Vào làm việc tập trung (cũng 1 phần vì nay nhiều việc).
Sếp tới, việc đầu tiên sếp thông báo là kế hoạch tối mai đập phá chúc mừng chị em. Các chị nghe xong hét lên sung sướng, bàn tán xôn xao. Trong đó có em nó cũng xí xớn. Có chị ới mình
“T, mày định tặng con Phương cái gì thế?”
“Hay mai 2 đứa mày đi ăn cháo đêm đi. haha”
M: “Em định tặng nó cái chày chị ạ, không biết dám nhận không”
“Mày tặng nó chày nó sao dám nhận. haha”
P: “Không hiểu, có ý gì? hả hả hả” mặt nhìn ghét.
M: “Thì tặng em cái chày về em giã gạo”
P: “Không thèm, giã làm gì?”
M: “Ờ, không thèm thì thôi, làm việc đi”
Xong thì ngồi làm việc.
Trưa mình ở lại, in tất cả những lời bên thớt bên kia, tí ra về đưa cho em nó.
Chiều cũng lắm việc nên cũng không có gì để kể cả nhé. Em nó hôm nay đã nắm bắt tốt hơn, làm việc cũng suôn sẻ hơn. Nhưng vẫn thích thoảng sang nhui nhui cái tay vào vai mình hỏi, quay lại thì thấy em nó đang ngậm bút mắt tròn xoe, đôi khi nhìn bé bỏng đáng yêu.
Đôi khi vô tình đập vào anh mắt mình hình ảnh em nó cúi ghi ghi chép chép, hình như trong em nó vẫn có nét dịu dàng, có thể mình mờ mắt nên chưa nhận ra (cận 2, 5 thôi).
Giá như mọi thứ đừng thế này thì chắc mọi chuyện nó sẽ khác, nhưng giờ hãy cứ để đó đã, tất cả từ từ thôi. CÁi đầu mình luôn nhắc nhở mình giờ phải sống vì mọi người, không phải vì mình.
Muốn “phũ” với Phương nhưng sợ em ấy buồn. Những người con gái đã qua mình đều không dám phũ, cũng không yêu và tóm lại là họ đều khóc vì mình, có lẽ đó là lỗi lầm lớn của mình, nhưng biết sao được giờ. Haizzz. thôi cứ kệ thế đã.
***
Sáng nay đoàn xe của mình gặp 1 đoàn cưới khác. Xe dâu đoàn mình dẫn đầu là chiếc mẹc đỏ gặp đoàn ngươcj chiều cũng xe đỏ nhưng là cái gentra của daewoo.
Hết giờ làm việc, mình nhổm đít về, còn Phương thì về nhà, nó cầm duy nhất cái bó cẩm chướng của mình. mình hỏi em nó.
M: ôm hết không, anh bê xuống cho với.
P: e cầm của anh thôi, mâý cái kia để đó mai héo rồi đem ra ngoài đường là xong.hì
M: con gái lúc nào cũng thế à. Thế thì mình chả tặng hoa nữa, phí.
P: thì, nhiều thế, cầm về chật nhà.
M: ờ, thế đưa anh vứt hộ cho.
P: ko cần, để em chọn em vứt.
M: ừm, thế thì chọn đi, anh về.
Mình đi trước, gần cầu thang thì em nó đuổi kịp
P: Cái này cầm về, hì, về cắm cho tươi.
Mình nhìn sang thấy bó cẩm chướng.
M: xấu nhất lại đem về, thôi, vứt luôn đi.
P: kệ em, giờ hoa là của em mà. – lè lưỡi chọc mình, mình mặc kệ.
Trưa mình về trên nhà, mua 20 bông hoa hồng trắng + 20 bông hoa lay ơn. Sau đó ghé qua mộ mẹ tặng hoa cho mẹ, thắp cây hương, với mẹ khi còn sống mình chưa tặng hoa bao giờ, giờ thấy hối hận. Cũng mới 2 lần mua hoa ra mộ mẹ. Sau đó về ăn cơm với bố, ăn xong thì ra mộ hạnh luôn, đã 8 năm nay, năm nào cũng mỗi năm 4 lần ra thăm em. Và luôn là 20
bông hồng trắng.
14- 2, 8- 3, 20- 10 và sinh nhật em, riêng ngày sinh nhật em mình chạy xe lên núi tìm hoa bông trang, bởi vì em thích nhất loài hoa này.
Chiều đến, ai lo việc người đó. Ai cũng muốn xog trước 5h30 để đi liên hoan. Em nó cũng chăm chỉ, ít hỏi mình.
5h30 sếp lên tiếng
“Mọi người, hồ goong thẳng tiến nào.”
Mấy bà chị sung sướng, em nó cũng sung sướng. Ai xách túi người ấy và đồng loạt nhổm đít đi. mây người con gái dịp này hớn hở lạ thường, mà mình cũng hớn hở, vì đc đi ăn mà không mất tiền.
Sếp đi ô tô, còn lại đi xe máy. xuống nhà xe thấy em nó cứ lởn vởn chả chịu lấy xe. Mình dắt xe ra đang chờ mấy chị kia thì em nó vọt lên xe mình ngồi. Con này lạ.
M: làm cái gì đấy, xuống lấy xe mà đi chứ gì nữa.
P: không, đi xe anh
M: ơ hay, ko cho.
P: kệ, e ngồi lên rồi, ko xuống, haha.
M: xuống ko
P: ko
M: ừ, thì em ngồi đó.
Mình xuống xe cho e nó ngồi trên xe đo. Lạ là nó vẫn cứ ngồi mặt tưng tửng, còn chọc mình nưã....

<< 1 ... 4 5 6 7 8 ... 10 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status