nói nhiều. Sự mới bắt đầu đây.
Sếp: “Thằng này thế chứ khá lắm đấy các ông. Làm được việc mà uống cũng được việc.Khà khà”
Mình thì đang tu lon bia. Mấy ông khách (Đa phần bạn ông).
Khách: “Mà ông kiếm đâu ra chú em này thế. Cũng biết nhậu nhỉ”
Sếp: “Cũng không lâu. Mà nó vào làm con cháu tao chết nó rồi. Hahaha”
Mình thì đang ăn, nghe phát như tỉnh bia luôn.
Khách: “Haha” sau đó vỗ vai mình”chú mày khá. Sắp thành cháu ông *** rồi, ngon”
Mình chỉ biết cười chứ chả biết nói gì. tay lại gãi đầu gãi tai. Cmn mình rồi. Lại chúc riêng với ông vừa vỗ vai thêm 1 ly nữa.
Đến lượt ông sếp kéo mình nói tiếp.
Sếp: “Cháu tao đó, chú mày tính sao thì tính.”
M: “Tính cái gì anh. Em sắp lấy vợ rồi mà” Mình cũng giả bộ say.
Sếp: “Mẹ, nhìn chú thế này mà bảo sắp cưới, đòi qua mặt anh đây hả.Haha”
M: “Em đâu dám anh”
Sếp: “Tóm lại là chú tính sao thì tính, Con phương là nó chấm chú mày rồi đấy”
Xong ông quay sang cầm ly bia, đồng khởi, lại tiếp tục uống.
Giờ thì ổng vứt mình ở công ty, nay thứ 7 nhưng mọi người vẫn chưa về, ở chiều luôn thì phải. Haizzz. Vừa bị bé Phương chửi. Nó chửi thế này này các thím:
“Uống gì mà uống đã lắm, uống lắm vào, cho chết” Má nó chứ.
Thôi, tạm update thế, mình qua phòng bảo vệ kiếm chỗ ngủ đã. Tỉnh vào chơi với mọi người sau. Chào thân ái và quyết thắng. Zê…………..
***
Update tối thứ 7.
chiều thứ 7, sau khi đi nhậu về thì xuống phòng bảo vệ ngủ. vừa đặt lưng xuống thì Phương cũng xuống, đưa cho 1 ly nươc chanh.
P: uống đi này, uống cho tỉnh – nhìn cái mặt dữ dằn nhưng đầy lo lắng. Mình cũng cầm tu 1 hơi hết sạch rồi nói
M: cảm ơn, mà tỉnh làn gì, ngủ đây.
L: ừm, ngủ đi, hư hỏng – con này lạ, uống cho chú nó khỏi xỉn mà bảo mình hư hỏng.
Mình nằm xuống phát ngủ luôn. Khoảng 30 phút sau thì có chuông điện thoại. Lương gọi
M: alo
L: anh à, anh dang làm chi đó.
M: anh đang ngủ, vừa đi nhậu về.
L: khiếp, nhậu nhiều lắm à?
M: ừm, để anh ngủ tí đa nha, nc em sau.
L: dạ, anh ngủ đi.khổ.
Ngủ tiếp, được khoản thêm 20 phút thì Phươg xuống đập dậy.
P: dậy, dậy về nhà ngủ tiếp.
Mình cố mở mắt ra, thấy nó mình xua xua cái tay rồi ngủ tiếp, cơ mà con này lỳ hơn mình, bắt dậy cho bằng được. Đành dậy, lên văn phòng ngồi hóng voz. Phương cứ lăng xăng sau lưng, hết nghịch mấy chị rồi lại qua chỗ mình, con này chắc rảnh qua. đang hóng voz thì Lương gọi, sau khi tham khảo ý kiến các thánh, mình quyết định bật loa ngoài.
M: alo, em à.
L: dạ, anh tỉnh chưa.
M: hì, anh tỉnh rồi, chưa tỉnh thì làm sao nc vơí em được cưng.
L: ui, hôm nay gọi em là cưng kia à.đừng làm em vui quá chứ.
M: Ừ, từ nay gọi thế đây, cưng quá cơ.
Lúc này Phương nó đang như loa bật hết công suất bị mất điện vậy, lại ngồi 1 cục tại bàn nó.
L: hì, thôi, gọi em là thích rùi. Mà chiều bố mẹ nói anh lên ăn cơm, anh lên nha.
M: có sao ko nhỉ?
L: sao đâu.hì, lên anh nha.
M: ừm, mấy giờ thì ăn vậy em
L: dạ, 6h ạ.
M: ừm, rồi, 6h anh lên.
L: dạ, thế anh nha.
Xong, cúp máy thì cả mấy chị cũng ngơ ngác, phương thì ngồi cục, mặt sập như trời sắp bão vậy. Mình tắt máy đi về.
5h45 mình đi, mua thêm 1 ít hoa quả. Lên thấy chú đang xem tivi ở phòng khách, mẹ với Lương đang ở bếp.
Ngồi nc với bố Lương 1 lúc thì bếp cũng xong, cả nhà vào ăn. Bố Lương đưa ra 1 chai rượu ngâm tắc kè, lần đầu được uống, nói chung là không hơp cho lắm.
Phải nói là Lương nấu ăn rất ngon, gọn mà đẹp. Nay em mặc bộ áo quần ở nhà, nhìn đẫy đà lắm.
Giở ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, hoà đồng. Kể ra còn đủ mẹ, đủ cha đến giở cơm thích thật. Câu chuyện trong bữa cơm chỉ xoay quanh vấn đề cuộc sống, công việc. Không đề cập đến những vấn đề xa hơn.
bố của lương chắc uống cũng khá, 2 chú cháu làm tầm 8ly rồi thôi.
xong bữa, mình xin phép cô chú đưa Lương đi chơi. Lúc đó khoảng 8h hơn.
Mình hỏi.
M: đi đâu em?
L: đi đứng chỗ nào nc đi anh
M: ừm, em lên xe đi.
mình đưa Lương tới trường. Xin ông bảo vệ rồi dắt xe vào trường 2 đứa ngồi nói chuyện.
Tiếp mình update sau nhé, đi đón em Cẩm đã, em đến nhưng chưa biết đường vào nhà mình.
***
2 đứa vào sân trường, dựng xe cạnh hòn non bộ toạ giữa sân. Mình với Lương ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó. Trời về đêm se lạnh. Không gian tĩnh lặng buồn man mác. Trường bây giờ khác quá, thay đổi hoàn toàn so với thời mình học. Cái không gian ấy làm cho mình với Lương ngại ngùng hơn. Đã lâu rồi ko vào mái trường chắp cánh cho ta vào đời.
“Trường mình giờ khác quá em nhỉ” – mình nói để xua đi sự im lặng
L: dạ
M: thay đổi hoàn toàn, đập hết xây mới rồi.
L: dạ, em lên 12 là trường bắt đầu xây lại.
M:ừm, anh vẫn thích ngày xưa hơn, cây cối mát lắm.
L: dạ, nhưng phòng giờ đẹp hơn anh à, sướng cho học sinh.
M: ừm, ngày xưa kia có cái ghế đá, cây bàng, mát lắm – mình chỉ về phía ngày xưa mình với Hạnh ngồi, lại thấy nhớ Hạnh, lòng buồn.
L: chắc ở đó anh có nhiều kỷ niệm lắm.
M: Ừm, nhiều. Vui có, buồn có.
L: dạ, với chị Hạnh à anh?
M: ừm, với Hạnh, với lớp.
L: dạ..mà anh kể về anh với chị Hạnh đi
M: kể làm gì em? Buồn lắm.
L: dạ, vậy thôi ạ
M: Mà em muốn thì để anh kể cho.
Rồi mình kể tất cả cho Lương nghe, kể lại mình cũng buồn lắm, mắt lại cay, tim lại nhói đau. Kể xong mình im lặng, ngoảnh sang hướng khác để dấu đi vẻ buồn trên đôi mắt. Nghe bên tai tiếng Lương nhẹ, buồn
L: em xin lỗi, lại làm anh buồn
M: buồn gì đâu, qua rồi
L: dạ
Lại im lặng…
M: em kể về em đi
L: kể gì hả anh?
M: về ngày xưa, sinh viên, tình yêu, cuộc sống.
L: có gì đâu anh, tẻ nhạt lắm
M: nhạt cũng có cái hay mà
L: đời sinh viên em chỉ biết có học, ko yêu, nên cũng ko nhiều kỷ niệm anh ạ
M: hì, ừm, ko có ai đủ tiêu chuẩn à
L: hì, ko anh ạ, tại em học sư phạm nên em lo ra trường ko xin đc việc, vì thế em cố học giỏi để ở lại trường, nhưng mà dốt nên ko đc anh à.hì
M: Ờ, Dốt mà về đây được là đc rồi.
L: cũng có dễ gì đâu anh – giọng Lương buồn hơn
M: ừm, chuyện Tuấn à?
L: (chỉ im lặng, trầm tư)
M: kể anh nghe đi
L: kể gì ạ?
M: Chuyện Tuấn
L: có gì đâu ạ. Chỉ là sự hiêủ lầm thôi
M: ừm, em cứ 1 lần nói hết đi em
L: anh muốn nghe thật ko
M: muốn
L: ra trường, ko xin đc việc nên e thỉnh thoảng đi chơi với bạn, rồi gặp Tuấn. Rồi Tuấn làm quen, nói chuyện nhiều hơn. Chắc tại do em nói chuyện ko giữ ý nên Tuấn hiểu nhầm. Sau 1 thời gian thì em biết bố Tuấn ngày xưa yêu mẹ em, nhưng mẹ lại yêu bố em. Rồi 2 người thành bạn, vì thế em cũng chơi thoải mái hơn với Tuấn. Sau 1 thời gian bố mẹ xin cho em dạy tại anh sơn, nhưng trước khi đi 3 ngày thì mẹ bảo có người bạn mẹ nhượng cho 1 suất về hưu tại trường mình giá 50 triêụ, mẹ bảo do người quen nên lấy ít. Em đâu biết là mẹ Tuấn nhường cho. Khi em đi daỵ được 1 tuần thì Tuấn tỏ tình, nhưng e đã ko thể có tình cảm với Tuấn. Em đã nói rõ ràng mà Tuấn vẫn ko chịu hiêủ. Bạn bè đều bảo em dại, vì nhà Tuấn giàu lắm, bố lại có chức có quyền. Nhưng e ko thể ép mình yêu người mình ko có tình cảm đc. Bố mẹ Tuấn cũng muốn bọn em lấy nhau, nhưng em xin lôĩ 2 bác ấy.cũng may 2 bác ko trách gì em, bố mẹ em cũng vậy. Chỉ riêng Tuấn không chiụ hiểu. Tất cả những ai muốn theo đuổi em đều bị Tuấn phá đám, dằn mặt. Nhưng ở đó vẫn có ai ơn cuả gia đình Tuấn nên em vẫn muốn Tuấn là 1 người bạn. Em xl
M: em xl gì?
L: e không biết.
M: Ừm, rồi mọi thứ sẽ hết, Tuấn sẽ hiểu cho em thôi.
L: (im lặng)
M:mà hôm qua về Tuấn có nói gì ko?
L: dạ không, Tuấn có gọi xl, tại Tuấn trước khi đi có uống rượu
M: ừm.. Thôi, mình nói chuyện khác đi.
2 đứa lại quay sang nói chuyện về công việc, kỷ niệm thời sinh viên với những chiến tích oanh liệt cuả mình.
Đang nói chuyện khí thế thì em Cẩm nhắn tin.
C: anh ui, đang làm chi đó ạk. E Cẩm đây ạ
M: ừm, “anh ui” đang ngồi chơi
C: hì, tự kỷ hay chơi vơí bạn vâỵ ak
M: với bạn
C: èo, cụt ngủn. Mà trai hay gái vâỵ ak
M: gái
C: èo, lại cụt ngủn. Cái chị mọi hum ak a?
M: ừm. Mà anh đang bận, mai gặ em nha
C: vâng ak, chúc a buổi tui zuj ze.
Lại nc khí thế với Lương, giữa chừng lại có tin nhắn từ số lạ.
Sl: anh T phải ko ak?
M: ừm.ai đây?
Sl: hì, e là e gái ngồi sau xe hum bị anh đánh ý ạ
M: ai nhỉ?
Sl: cí hum anh tặng em cí mũ đó ak
M: à, ừ
Sl: hì, mai đi uống cafe vơí tụi em nha anh. cho em cam un cí mũ cai.hi
M: bỏ qua đi, ơn gì?
Sl: đi mà anh, em cảm un thui muk.
M: ừm, để bữa sau tính, mai anh bận rồi em à.
Sl: dạ. Okie a.
9x nhắn tin đọc mệt, mình cứ thuần việt thôi.
Hết,
giờ chắc ko ai phiền nữa. Dẫn Lương đi bộ trong sân trường tí rồi 2 đứa về. Về đến nhà thì có tin nhắn của em Cẩm chúc ngủ ngon. mình ko reply. rồi tin nhắn của Lương hỏi xem mình về nhà chưa. 2 đứa nhắn tin với nhau thêm vài tin nưã rồi thôi.
***
Sáng khoảng 7h mình dậy, việc đầu tiên là cầm đt coi giờ(cái này theo thói quen rồi) thấy có 2 tin nhắn của Lương, 1 tin của Cẩm. Mình đọc tin của Cẩm trước do nt sau. Cẩm bảo 8h gì đó sang. còn 2 tin của Lương thì 1 tin là “e cảm ơn anh.hi” tn này mình ko trả lời vì ko biết trả lời sao cả. Tin thứ 2 là “anh ơi, dậy thể dục thôi” tin gửi lúc 5h30 sáng, chắc hôm nào cũng tập nên dáng Lương mới đẹp và gọn thế. Mình nt lại “anh giờ mới dậy” không thấy trả lời nên mình ra thể dục, nâng 10 lần tạ rồi vào tắm (tạ 40kg).vừa ăn sáng vừa update cho mọi người. An xong update tiếp, đến hơn 8h thì Cẩm gọi hỏi đường, chỉ mấy lần mà vẫn mù mờ nên mình chạy xe ra đón. Đi cùng Cẩm có thêm 1 đứa bạn nữa, cả 2 mặc áo nắng nên ko nhìn thấy mặt.
Đến sân thì 2 đứa cởi áo khoác nắng ra. Hôm nay tóc tai gọn hơn nên Cẩm khoe hết được khuôn mặt bầu bĩnh. Bạn cẩm thì ko xinh như Cẩm. Vừa cởi xong áo khoác nắng thì 2 con chó chạy ra sủa. 2 đứa kia sợ, con này cứ núp sau con kia, cuối cùng là cứ xoay vòng, nản. Cẩm hét
C: a ơi, chó
M: nó sủa chứ ko cắn đâu….. Chó, biến. – chó nhà mình cứ nghe mình mắng thế là nó cụp mặt xuống, cụp đuôi xuống đi ra sau nhà.
Lúc này 2 đứa cởi hẳn áo khoác nắng ra. Cẩm mặc cái quần jeen, áo thun xanh, guốc tầm 5 phân, nhưng cũng đủ đẩy cái mông tròn lên.
Đứa bạn Cẩm thì mặt ko xinh nhưng dáng cao, guốc 7 phân. Tóc màu hạt dẻ (nhuộm). Các thím đừng xin info chứ em này ko đi học nữa nhé.đi làm công nhân thôi.
Mình vào nhà rót nước trước. Cẩm xách cái bị gì đó. rồi hỏi mình.
C: anh, cất cái này em cái.hì
M: cái gì đó?
C: dạ, bà bới ít khoai mang sang biếu gia đình ạ.
M: chết, phiền quá, mà mang nhiều thế ăn sao hết, thôi, e cứ để đó, 2 đứa vào nhà ngồi đi.
2 đứa vào ngồi uống nước. C hỏi tiếp.
C: 2 bác đi đâu rồi anh?
M: Bố anh vừa qua hàng xóm uống nước chè.
C: thế bác gái ạ?
M: mẹ anh mất năm nay rồi.
C: ui, e xl, e không biết
M: ừm, có gì đâu. 2 đứa đi mệt ko?
Cạ ko?
M: ừm, mà bạn em à? – mình nhìn sang cô bé đi cùng, em nó cười đáp lại
C: Dạ, đây là Sang, bạn em.
M: em đang học hay làm rồi.
Sang: dạ, e đi làm rồi ạ
C: nó làm ở khu công nghiệp bắc vinh anh ạ
M: ừm. Bà khoẻ chứ em?
C: Dạ, cũng khoẻ anh ạ.
M: ừm, học nhanh ra mà chăm bà.
C: hì, nhanh ra còn trả nợ cho a nữa chứ
M: haha, ừm, nhanh lên. Mà em có gia sư ko?
C: dạ, có anh ạ.
M: ừm, anh có đứa bạn muốn tìm người gia sư cho đứa em trai. Em đi nha.
C: em đi kín rồi anh. Chắc e xin lỗi thôi anh ạ
M: xin lỗi gì, ko đi đc thì thôi mà. Mà em đi kín luôn hả, chịu khó nhỉ.
C: hì, phải chịu thôi anh ạ, bà lo tội lắm.
M: ừm, giúp đc bà nhiều càng tốt em à…
Nc thêm tí thì mình mời 2 đứa đi cafe, ở nhà chả có gì mời 2 đứa cả. Đến quán bà chị chủ quán hỏi ngay câu.
“hôm nay lại em khác à T? Mày đào hoa quá.” bà âý nói xong cười ha hả. Mình đưa 2 đứa lên tầng 2 ngồi. vừa nói chuyện vừa tranh thủ lên báo cáo với các thánh.
Đến 10h30 gì đó thì về, về đến nhà mới cất khoai, toàn củ ngon, to.mà nhiều. Xong update cho các thím, vừa type vừa nấu an. Đến lúc post thì chả hiểu sao nó ra có 3 dòng, nản, lại ăn cơm. ăn xong lại update tiếp. lần này thành công, update xong ngồi thêm tí rồi lên bố nuôi, đưa khoai ngon lên cho bố.
Lên mẹ đang qua nhà hàng xóm, bố nuôi ngồi ở thềm đánh cờ cũng với hàng xóm. Mình cất khoai xong chả biết làm gì nên gọi cho Lương hỏi coi có nhà ko để sang chơi. Lương có nhà và mình sang chơi.
Tạm thế đã.mỏi tay quá, ăn khoai đã các thím ợ. Có Lương, mẹ Lương đang ở đây cùng ăn. Mời các thím ăn khoai.
Quên, Lương là chị cả, sau có 1 ku em đang học ở huế. Có ai hỏi mà mình ko trả lời cmt đc thì mong các thím thông cảm nhé. Ăn khoai thôi
***
Qua nhà bố, gọi cho Lương.
L: “Dạ, anh”
M: ” Ừm, em có nhà không?”
L: ” Dạ có, mà sao anh?”
M: “Anh sang chơi”
L: “Giờ à anh”
M: “Ừm, không được à?”
L: “Dạ, không không, nhưng sao hôm nay anh lên giờ này”
M: “Anh qua nhà bố, chán quá nên tính sang em chơi”
L: “À, dạ, anh sang đi ạ”
Sau đó mình qua nhà Lương chơi. Hình như Lương vừa nằm xong thì phải (hay tại ở nhà) mà thấy mặc cái quần ngắn cũn cỡn, cái áo cũng ngắn vừa tới đầu lưng quần. Đùi trắng lắm các thím ợ. Nói chung là nhìn thích lắm, văn mình éo có, éo biết tả thế nào cho đúng.
Lương chẳng ngại ngùng gì ra mở cửa cho mình. Dắt xe vào rồi mình hỏi.
M: “Ở nhà là cứ thế này à em.” Kèm theo nụ cười khoe lúm đồng tiền của mình.
L: “Cái gì anh?” Lương chưa hiểu ý mình hỏi.
M: “thì đó” Vừa nói vừa dơ hai cái tay uốn lượn theo cơ thể Lương.
L: “anh xấu tính, mà tại em đang nằm đọc chuyện”
M: “Ờ, tại chưa thấy bao giờ nên ko quen thôi”
L: “Mà anh thôi mà, có gì đâu”
M: “Ờ ờ, không có gì.hè hè”
M: “Mà dạy toán cũng đọc truyện à, truyện gì thế”
L: “Dạ, mấy truyện của Nhật Ánh anh ạ”
M: “KHông biết. Mà bố mẹ đi đâu?”
L: “Bố đi chơi rồi, còn mẹ qua nhà gì?”
M: “Ừm, ..”
Tiếp theo thì Lương bảo vào phòng Lương ngồi chơi. Bàn làm việc của giáo viên toàn sách với vở, có 1 chồng bài thi 1 tiết của học sinh. Đang chấm dở, thấy toàn 7- 8- 9, học sinh giờ giỏi thật, ngày xưa Lý mình toàn dưới 5 (chấm theo thang điểm 5 – riêng môn lý). Mình ngồi vào ghế làm việc của Lương, còn Lương cũng lấy ghế ngồi gần đó, vuông góc với mình nhé. Thỉnh thoảng 2 ánh mắt bắt gặp nhau, lúc này nhìn gần hơn thấy cơ thể Lương gọi là hoàn mỹ, mặc cái áo hở 1/4 quả thôi nhưng cũng đủ tôn lên sự quyến rũ của người phụ nữ. Cứ thế nói chuyện, không động chạm gì đâu nhé, hỏi về việc học việc dạy thôi. Mình có hỏi chuyện Tuấn có phiền không thì Lương bảo không, cũng lạ – chả lẽ mình giải quyết êm rồi sao. (Mà mọi người đừng nghĩ bậy bạ nhé, trong phòng vẫn trong sáng nhé, không có CDSHT đâu). Cửa sổ phòng Lương mở nhẹ 1 bên nhé, đủ để ở sân thấy, ngoài đường không thấy.
khoảng 4h thì mẹ Lương về, mình ra chào mẹ Lương rồi nói chuyện tí nữa, xong xin phép về bên nhà bố nuôi, trước khi về mình có bảo Lương tối chở mẹ qua nhà bố nuôi chơi, ăn khoai luôn. Cụ thể tí là thế này:
M: “Con về cô ơi” – Lúc này mẹ Lương đang ở bếp, không biết làm gì
Mẹ Lương: “Ừ, T về à con” Cô nói vọng từ trong bếp ra.
M: “Anh về nha em”
L: “Dạ” Lúc này Lương đang đứng ở bậc thềm tiễn mình
M: “À, tí quên, tối đưa mẹ qua nhà bố chơi, ăn khoai luôn”
L: “KHoai đâu ra vậy anh?”
M: “khoai đứa bạn nó biếu”
L: “dạ, tối em qua”
Rồi, mình về nhà bố nuôi rồi ngủ tí, đến 6h thì Lương với mẹ Lương sang, mình ngồi chơi với Lương, 2 bà mẹ gặp nhau nói oang oang, hợp nhau như cá gặp nước. Kể ra các bà cũng la liếm được nhiều chuyện hàng xóm lắm. Lương xuống luộc khoai, mình update voz.
Ngồi đến 8h30 gì đó thì có số lạ gọi. Bên kia là thằng Tuấn.
M: “Alo”
Số lạ: “Ông phải T không?”
M: “Ừ, đúng rồi, ai đây nhỉ?”
Sô lạ: “Tôi, Tuấn” Nghe đến đây mình ra ngoài ngõ nói chuyện.
M: “Ừ, có gì không?”
Số lạ: “Giờ ông rảnh không? tôi muốn gặp ông nói chuyện cái”
M: “Xin lỗi, giờ mình bận, để hôm khác đi”
Số lạ: “Bận thật hay không dám gặp tôi thế”
M: “Bận, để hôm khác”
Số lạ: “Rồi, ok, hôm nào”
M: “Hôm nào tính sau, mai, hoặc ngày kia”
Số lạ: “Rồi, mai tôi sẽ gọi hẹn ông địa điểm”
M: “Thế đi, cứ để sau”
Mình không biết nó hẹn mình làm gì, nhưng nghe thì vẫn lịch sự hơn hôm trước. Linh tính sẽ có biến, nhưng mình vẫn sẽ đi nếu rảnh. Kệ đời.
9h30 thì em Lương chở mẹ về, mình cũng về luôn, lên voz hóng nhưng không vào được, vào coi the voice diễn kịch, 11h mình với Lương nhắn tin chúc ngủ ngon, xong đi ngủ.
Mà sáng nay em Phương hơi lạ. Mình đến thì em nó đến rồi, đang ngồi lỳ 1 cục, mình vào không quay lại, không chào hỏi, mặt lạnh tanh. Mình ngồi xuống bật máy tính lên. Một lúc sau đang vào xem cmt của mọi người thì em nó lẳng lặng vào khu bếp(nói bếp cũng không phải- chỉ là nơi có nước nóng, có lò vi sóng để ai lỡ dở thì có thể pha mì hoặc làm linh tinh ăn được).Mấy phút sau thì em nó đặt cái cốc cafe đen rồi lại im lặng đi về bàn. Hiện mình chưa dám uống, đang nằm cạnh con chuột luôn. Mấy chị kia có chọc, nhưng nó vẫn im lặng, căng thẳng rồi
***
Update sáng thứ 2 – 15/10
Sáng dậy có tin nhắn của Lương
“Anh ơi dậy”
Mình nhắn lại
“Anh giờ mới dậy, em dậy lâu chưa?”
Không chờ tin trả lời mình vào tắm luôn. Tắm xong thì thấy tn của Lương
“Dạ, em chuẩn bị lên trường rồi anh ạ”
Mình: “Ừm, em đi đi, anh cũng đi làm luôn”
ĐẾn cơ quan thì (đoạn này review một chút rồi nhé).
“Mà sáng nay em Phương hơi lạ. Mình đến thì em nó đến rồi, đang ngồi lỳ 1 cục, mình vào không quay lại, không chào hỏi, mặt lạnh tanh. Mình ngồi xuống bật máy tính lên. Một lúc sau đang vào xem cmt của mọi người thì em nó lẳng lặng vào khu bếp(nói bếp cũng không phải- chỉ là nơi có nước
nóng, có lò vi sóng để ai lỡ dở thì có thể pha mì hoặc làm linh tinh ăn được).Mấy phút sau thì em nó đặt cái cốc cafe đen rồi lại im lặng đi về bàn. Hiện mình chưa dám uống, đang nằm cạnh con chuột luôn. Mấy chị kia có chọc, nhưng nó vẫn im lặng, căng thẳng rồi” đoạn hồi sáng đây.
Xong mình vẫn để ly cafe đó, ngồi lật lại mấy thứ hôm thứ 7 ra xem, vừa hóng voz tí còn làm việc.
Các bà chị vẫn ý ới “Thằng T sướng ghê…” đại loại là thế, mình thì cũng căng thẳng lắm, chả dám ngoảnh lại.Phương cũng im lặng, mình cũng im lặng.
Một lúc sau sếp mình cũng đến, vừa qua bàn mình thấy ly cafe. Sếp hỏi luôn.
Sếp: “Thằng T hôm nay có uống cafe sáng kia. Hôm nay chắc trở trời”
Mình: “Lạ gì anh, mà để anh uống đấy”
vừa nói xong câu thì mấy bà chị bu lu ba la lên.
“Anh ơi, cafe con Phương nó pha cho thằng T...