bê barbie, mái tóc đen dày dài đến ngang eo xõa tung trên nền gối trắng tinh, hàng lông mi cong hình cánh phượng thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, hơi thở phập phồng, đôi môi mỏng đỏ như son khẽ hé mở, mùi hương hoa hồng nhung bay thoang thoảng trong không khí, đôi bàn tay nhỏ nhắn, có những ngón tay búp măng trắng muốt nắm hờ, đặt trên trên mép chăn.
Nửa nằm, nửa ngồi ở bên cạnh, Vũ Gia Minh hứng thú nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ, trông ngây thơ và trong sáng của Bạch Tú Linh, bàn tay hắn di chuyển từ trán, dọc xuống sống mũi, đến đôi môi đang hé mở của Tú Linh, làn môi mềm mại, ấm áp khiến tay hắn lưu luyến không muốn rời đi, khẽ ấn nhẹ một cái, trái tim hắn bất giác run lên, lòng thoáng xao động, lần đầu tiên hắn có cảm giác với một cô gái.
Khi bắt gặp hình ảnh ngủ ngồi của Tú Linh trong văn phòng Tổng giám đốc, hắn đã không thể gọi bảo vệ vác Tú Linh, tống ra khỏi cổng công ty, lúc đó hắn lại có ý muốn mang Tú Linh về nhà riêng, để cho Tú Linh ngủ trên chiếc giường của hắn, lí do vì sao hắn lại làm trái với nguyên tắc làm người của mình vẫn chưa tìm được ra câu trả lời, nhưng điều khiến hắn quan tâm là làm cách nào để trong một thời gian ngắn có thể đùa bỡn và giữ Tú Linh ở bên cạnh mình, một khắc cũng không rời xa.
Tính toán và suy nghĩ mãi, cuối cùng bộ óc ranh ma, chuyên tính kế hại người, đã tìm ra được một cách nhất cữ lưỡng tiện, với cách này, Vũ Gia Minh tin rằng, chẳng những có thể khiến Tú Linh không dám làm trái lại mệnh lệnh của hắn, mà còn phải trả nợ cho hắn dài dài.
Chớp chớp mắt vài cái, che miệng ngáp ngủ, chân tay duỗi dài, trí óc mơ hồ vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, Tú Linh xoa xoa bụng, miệng chóp chép vài cái vì đói, việc đầu tiên mà Tú Linh muốn làm khi rời giường là xông thẳng
vào bếp, nấu vài món ăn yêu thích, sau đó ăn thật no, rồi đi tắm cho mát.
Tú Linh hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện xảy ra vào chiều nay, hơi ấm chăn chiếu đã khiến thần trí nửa tỉnh nửa say, mũi hít lấy hương thơm hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí, Tú Linh sung sướng mỉm cười, chống tay xuống giường, tay vươn cao quá đỉnh đầu, vặn vẹo sang hai bên cho giãn gân cốt.
Vũ Gia Minh nhìn không chớp mắt, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú phối hợp cùng nụ cười thâm sâu khó dò toát ra hơi thở nguy hiểm và huyền bí, hứng thú dành cho Tú Linh càng lúc càng nhiều, hình ảnh khi thức dậy của Tú Linh thật dễ thương, đáng yêu đến nỗi, hắn tưởng mình đang có một cô em gái nhỏ.
“Cô đã dậy rồi?” Vũ Gia Minh dáng điệu khổ sở lên tiếng.
Đang làm một động tác ngô nghê, buồn cười, đột nhiên tiếng nói thanh thúy bên cạnh, khiến Tú Linh dừng lại, mắt hoảng sợ quay sang nhìn.
Tú Linh trợn tròn mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn há hốc, trí óc dần dần thanh tỉnh, hàng loạt kí ức ồ ạt tràn về, chẳng mấy chốc Tú Linh nhớ được người đàn ông xấu xa đang chưng ra khuôn mặt nhăn nhó khổ sở, nằm bên cạnh mình là ai.
“Tại…tại sao anh lại ngủ ở đây?” Tú Linh líu lưỡi, khó khăn bật ra được một câu.
“Tại sao tôi lại không thể ngủ được ở đây?” Vũ Gia Minh thừa hiểu lý do vì sao Tú Linh lại tức tối chất vấn hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu.
“Còn sao trăng gì nữa, anh có biết tội xông vào ngủ cùng với một cô gái, sẽ bị kiện tội quấy rối tình dục không?” Hạ tay xuống, Tú Linh chỉ thẳng vào mặt hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn gằn từng tiếng.
“Cô cũng biết tội quấy rối tình dục, sẽ phải đi tù sao?” Đôi mắt sắc bén lóe sáng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc lộ ra vẻ gian sảo.
“Hỏi thừa, anh có biết luật pháp không?”
“Tất cả đều là do cô nói đấy nhé, dù là con trai hay con gái bị quấy rối tình dục thì phạm tội giống như nhau đúng không?”
Tú Linh ngu ngơ không hiểu vì sao hắn lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu xác nhận, “Đúng.”
“Tốt.” Vũ Gia Minh hồ hởi, liền hất gọn chăn sang một bên.
Nửa trên người Vũ Gia Minh hoàn toàn không mặc quần áo, chiếc eo thon gọn giống hệt một kiều nữ, cơ bụng săn chắc do chăm chỉ tập luyện thể thao, da trắng hồng không một tì vết, từ cổ cho đến eo ẩn hiện những dấu hôn ngân xanh đỏ trông mê người, một người có thân hình gợi cảm, khuôn mặt đẹp trai như ma quỷ, giờ lại phơi bày ra cảnh xuân với những dấu vết yêu đương vụng trộm, khiến người khác không thể rời mắt, vừa thấy thương yêu muốn nâng niu che chở, lại vừa muốn xông lên cường bạo hắn.
Mặt Tú Linh thoáng chốc đỏ bừng như hơ phải lửa, chiếc miệng nhỏ xinh một lần nữa lại há hốc, đôi mắt to tròn đen láy nhìn như bị thôi miên, đầu óc rỗng tuếch, suy nghĩ hỗn loạn, cơ thể đông cứng.
“Chúa ơi!” Tú Linh rên thầm, hoảng hốt lo sợ những dấu vết kia là do mình gây ra, “Không phải chứ, từ trước đến nay mình đâu có ý nghĩ là sẽ yêu ai đâu, hơn nữa mình làm sao đủ sức quấy rối một chàng trai cao to và khỏe mạnh giống như hắn.” Càng nghĩ, Tú Linh càng thấy tình hình không ổn.
Mặt Tú Linh từ đỏ bừng chuyển sang trắng xanh, cuối cùng là trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, mất mấy giây bàng hoàng mất tinh thần, Tú Linh xê dịch cơ thể, chống hai tay xuống giường, ba chân bốn cẳng muốn chuồn ra khỏi đây.
Vũ Gia Minh xa xầm mặt, không ngờ kế hoạch mà hắn tỉ mỉ vạch ra, tưởng rằng sau khi nhìn thấy những dấu vết mà hắn cố
tình tạo ra để dụ Tú Linh vào bẫy, Tú Linh sẽ sung sướng và vui vẻ chấp nhận yêu cầu của hắn, và xà ngay vào vòng tay hắn, nhưng trái ngược hoàn toàn, Tú Linh chẳng những tái nhợt mặt vì hoảng sợ, mà còn bỏ chạy như bị ma đuổi, từ trước đến nay hắn luôn chán ghét người khác bám riết lấy hắn vì diện mạo bề ngoài và địa vị của hắn. Chẳng lẽ vì thế, nên ông trời mới phái một cô gái không thèm chú ý đến hắn, để trừng phạt tính cách kiêu ngạo và hay tính kế hại người của hắn?
Bàn chân nhỏ bé của Tú Linh, bị túm chặt, ngay lập tức Vũ Gia Minh nằm đè lên người Tú Linh.
“Buông ra! Anh đang làm gì thế hả?” Tú Linh đấm loạn xạ vào ngực hắn, miệng hét ầm lên.
Những cú đấm của Tú Linh chẳng bõ mát xa cho hắn, nên Vũ Gia Minh để cho Tú Linh đấm thoải mái, thậm chí hắn còn khuyến khích, “Cô có thể đấm mạnh tay lên một chút nữa được không?”
“Anh…” Tú Linh nghiến răng, quát to, “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cô chịu trách nhiệm, cô không thể sau khi quấy rối tôi, cô vuỗi tay bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra được.”
“Chịu…chịu trách nhiệm?” Tú Linh lắp bắp, não bộ cố phân tích hàm ý của Vũ Gia Minh khi bắt mình chịu trách nhiệm là gì.
“Đúng thế, nếu cô không chịu trách nhiệm, tôi sẽ kiện cô ra tòa.”
Mặt Tú Linh trắng bệch, khuôn mặt nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi, “Từ…từ đã, từ khi nào tôi phải chịu trách nhiệm với anh, hơn…hơn nữa chuyện xảy ra từ lúc tôi ngủ đến giờ, tôi không nhớ gì cả.”
“Cô định trốn tội?” Vũ Gia Minh nguy hiểm nhìn Tú Linh, khuôn mặt hắn dí sát vào khuôn mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Tú Linh.
“Không…không phải, mà là tôi không nhớ được gì cả.” Tú Linh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, đầu lầm rầm niệm chú cho mình nhanh chóng biến mất, hay đây chỉ là một cơn ác mộng không có thật.
“Chẳng phải cô đã nhìn thấy bằng chứng rồi còn gì?”
“Cái…cái này…” Tú Linh sợ hãi, ngôn từ lộn xộn, không biết phải phản biện như thế nào để chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.
“Nếu cô không chịu bồi thường và chịu trách nhiệm, tôi sẽ đến nói chuyện với hiệu trưởng trường đại học nơi cô đang học, chưa hết tôi còn tìm gặp chị gái cô, bạn bè cô để nói cho họ biết những gì mà cô đã gây ra cho tôi.”
“Không được!” Tú Linh vội vã ngắt lời Vũ Gia Minh, thanh âm nhỏ xíu, “Anh…anh muốn tôi phải bồi thường thế nào?”
Dù bên trong đang khoái trá muốn cười to, nhưng bên ngoài Vũ Gia Minh vẫn nghiêm giọng bảo Tú Linh, “Cô có biết là vì lòng tốt muốn cô được ngủ ngon giấc, nên tôi đã mang cô về nhà tôi không, tôi tưởng cô là một cô gái hiền lành nên mới không phòng bị gì, thật không ngờ trông cô nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh lớn như thế, chẳng những cô lột áo của tôi, hôn tôi, cô còn để lại hàng loạt dấu vết trên thân thể tôi, cũng may vật lộn một lúc cô lăn ra ngủ say, nên chúng ta mới không đi quá xa, nếu không tôi đã gọi cảnh sát gô cổ cô vào đồn rồi. ” Càng nói Vũ Gia Minh càng kích động, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đáng thương và ủy khuất vì bị Tú Linh cường bạo, “Ban đầu khi xảy ra chuyện, tôi đã muốn tống cô vào tù, nhưng nghĩ kĩ lại cô chỉ mới xâm phạm một nửa thân thể tôi thôi, nên tôi tạm thời bỏ qua việc kiện cáo cô, nhưng bù lại cô phải bồi thường về mặt giá trị vật chất và tinh thần cho tôi.”
Tú Linh nghe như sét đánh ngang tai, tự xét bản thân thấy không thể so sánh được với Vũ Gia Minh về cả tài lẫn sắc, hơn nữa hắn đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị giàu có, thì quan tâm làm gì đến một cô gái không có gì, gia cảnh tầm thường, chỉ duy nhất có được một khuôn mặt dễ thương và khả ái.
Càng nghiền ngẫm, Tú Linh thấy chuyện hắn tính kế để đưa mình vào bẫy là hoàn toàn không có khả năng, mà quên mất rằng Vũ Gia Minh là một tên ác ma, chuyên tìm cách chọc phá người khác, một khi đã lọt vào tầm ngắm của hắn, thì dù có muốn chạy cũng không thoát.
“Thế nào, cô đồng ý với cách giải quyết của tôi chứ?” Vũ Gia Minh cố ý hạ thấp giọng, giống như là bất đắc dĩ mới phải làm thế, và giả vờ là mình có lòng tốt không muốn Tú Linh vướng vào vòng lao lý.
“Tôi…tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền?” Tú Linh kêu khổ, thân thể lạnh băng, tất cả chi phí sinh hoạt một phần do chị gái cho tiền, một phần do bố mẹ gửi lên, còn đâu do bản thân đi làm thêm, nếu Vũ Gia Minh bắt phải trả một số tiền lớn, thì lấy đâu mà đền.
Liếc mắt nhìn Tú Linh, nụ cười thâm hiểm trên khóe môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, “Cô có biết ngoài làm Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, tôi còn là một người mẫu không?”
“Không biết.”, Tú Linh lắc đầu như một cái máy, mặt mếu sắp khóc, “Hu hu hu! Con phải trả hắn bao nhiêu tiền đây hả trời? Đúng là tai bay vạ gió!” Tú Linh than thầm.
Như không cần biết đến tâm trạng khổ sở của Tú Linh, Vũ Gia Minh tốt bụng tính toán chi phí cho Tú Linh nghe,”Một sô diễn của tôi phải mấy chục triệu, chưa kể tôi còn đi chạy sô mấy nơi, mấy dấu hôn ngân này ít nhất phải mấy ngày mới hết, cô nói thử xem tôi đã mất bao nhiêu tiền vì không đi diễn được, hơn nữa tôi đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, thân thể ngàn vàng, làm sao có thể để cho người khác cường bạo được.”
Tú Linh sợ tới mức, muốn khóc mà không khóc được, da dẻ tái nhợt như xác chết, người lạnh run.
“Tốt rồi, sau khi tính toán sơ sơ, nếu là người khác tôi vừa bắt họ phải đi tù vừa phải trả tôi mấy trăm triệu rồi, nhưng vì là cô nên tôi tính rẻ, cô chỉ cần trả tôi ba trăm triệu coi như bù vào số tiền mà tôi kiếm được khi đi biểu diễn thời trang trên sàn catwalk, và bù vào một phần thiệt hại về mặt tinh thần cho tôi. Sau khi trả xong, tôi sẽ để cho cô đi, món nợ giữa tôi và cô coi như xí xóa.”
Ba…ba trăm triệu! Mặt Tú Linh bây giờ không phải là tái nhợt nữa, mà màu sắc thay đổi liên tục như tắc kè hoa, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực.
“Còn nữa, tôi quên chưa nhắc cho cô biết, đừng tưởng khi nào ra khỏi đây thì cô sẽ chạy thoát, giấy tờ cá nhân của cô, tôi sẽ tạm giữ, khi nào cô trả nợ xong cho tôi, lúc đó tôi mới hoàn trả lại cho cô.”
“Ba…ba.. trăm triệu…” Tú Linh thì thào, lặp đi lặp lại như một kẻ mất trí.
Vũ Gia Minh tự dưng thấy thương hại Tú Linh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị dọa cho một trận kinh hách mà trở nên nhợt nhạt không có sức sống, hắn không đành lòng, tuy nhiên nếu không làm thế, hắn sẽ không có lý do biến Tú Linh thành thú cưng của mình, dù lúc này hơi tội cho Tú Linh thật, nhưng một khi đã trở thành người của hắn rồi, hắn sẽ bù đắp lại cho Tú Linh, tin tưởng vào kế hoạch của mình, Vũ Gia Minh không còn phân vân, do dự không dám quyết nữa.
“Cô có phàn nàn hay thắc mắc gì không?”
Tú Linh ngước đôi mắt to tròn đen láy, giờ ầng ậc nước, trông tội nghiệp, đáng thương lên nhìn Vũ Gia Minh.
Khi bắt gặp đôi mắt Tú Linh nhìn mình đầy van xin, và cầu khẩn, Vũ Gia Minh bỗng thấy mình thật đáng ghét khi tính kế lừa dối và đưa Tú Linh vào bẫy.
“Anh…anh không thể giảm xuống một chút được sao? Ba…ba trăm triệu thì nhiều quá.”
Vũ Gia Minh suýt bị dáng vẻ bề ngoài đáng thương của Tú Linh làm cho siêu lòng, cũng may hắn là người trải qua nhiều sóng gió, kinh nghiệm dày dặn, nên nhanh chóng khôi phục được dáng vẻ băng lãnh hàng ngày, “Không được! Nếu cô còn tiếp tục kì kèo, tôi sẽ tăng thêm một trăm triệu nữa, chỉ cần cô nói một câu không, thì hai chúng ta tốt nhất nên gặp nhau ở tòa.”
“Làm…làm ơn đi, nhà…nhà tôi nghèo như thế, tôi làm sao có thể kiếm đủ ba trăm triệu trả cho anh trong một thời gian ngắn được.”
“Cô có thể trả dần dần, hay là…” Vũ Gia Minh khôn khéo bỏ dở câu nói, hắn muốn Tú Linh vì tò mò, rơi vào đường cùng, sẽ bị cuốn sâu vào cái bẫy do hắn tạo ra.
Tú Linh chăm chú nhìn hắn, hy vọng hắn chỉ cho mình một con đường sáng để đi.
Không để Tú Linh chờ lâu, Vũ Gia Minh nói tiếp, “Nhà tôi hiện giờ đang thiếu một người giúp việc, cô đừng lo công việc cũng không có gì nhiều, chỉ cần cô nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ và làm vài việc lặt vặt, ngoài ra khi tôi đi ra ngoài, nếu cần tôi sẽ gọi cô đi cùng, mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô ba triệu một tháng.”
Vũ Gia Minh kín đáo quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn, đang tính toán của Tú Linh, đây mới chỉ là kế dẫn dụ của hắn thôi, còn mục đích thật sự, hắn vẫn chưa nói ra, hắn phải để cho Tú Linh thấy khó mà lui, và tự nguyện rơi vào vòng tay hắn, mà không có một chút oán hận nào.
Vũ Gia Minh là một kẻ giảo hoạt, tuy rằng đã đẩy người ta xuống vực, nhưng trước khi người đó chết, hắn lại khôn ngoan chìa tay ra lôi người đó lên, biến người đó trở thành nô lệ của mình, cách sử dụng người như hắn, mới thật độc và cao thâm.
Tính toán một hồi, Tú Linh thấy không ổn, mỗi tháng phải làm một đống công việc, phải mất hơn một năm mới trả hết được nợ, hơn nữa hắn còn bắt phải đi ra ngoài cùng với hắn, như thế thời gian đi học, thời gian tham gia công tác đoàn và hội nhóm không hề có, còn chị gái nữa, làm sao có thể giúp Thư Phàm đi chợ và nấu nướng.
“À, tôi quên không nhắc cô, số tiền ba trăm triệu mà cô nợ tôi, phải trả trong vòng một tháng, nếu kéo dài tôi sẽ tính lãi với cô.”
“Cái gì?” Tú Linh kinh ngạc, “Anh đừng ăn hiếp người quá đáng, ba trăm triệu, một năm tôi cũng chưa chắc đã trả được, anh bắt tôi trả trong vòng một tháng đã muốn dùng dao xẻ thịt tôi rồi, nói gì đến việc anh bắt tôi phải trả lãi cho anh nữa.”
Vũ Gia Minh nhún vai, tỏ vẻ bất cần, “Tôi không quan tâm, cô có trả được hay không, nếu cô không muốn trả, cô có thể thuê luật sư kia mà.”
“Anh…” Tú Linh khóc không ra nước mắt, căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh trừng trừng, nếu mắt có thể giết người Tú Linh đã giết chết hắn từ lâu rồi.
“Cô có đồng ý không?”
“Không!” Tú Linh hét to, “Tôi đâu phải con ngốc mà đồng ý với yêu cầu quá đáng của anh.”
“Thôi được rồi, chúng ta gặp nhau tại tòa đi.” Vũ Gia Minh giả vờ quân tử rời khỏi cơ thể Tú Linh, bước xuống giường, tiến đến chiếc điện thoại bàn, tay bấm số.
“Anh…anh định làm gì?” Tú Linh linh cảm có chuyện không ổn, vội chạy theo hắn xuống giường.
“Tôi gọi điện cho luật sư.”
“Khoan đã!” Tú Linh nhanh tay nắm lấy ống nghe, “Anh…anh đừng làm thế.”
Vũ Gia Minh ai oán nhìn Tú Linh, “Chẳng phải cô nói không đống ý với yêu cầu của tôi còn gì?”
“Nhưn
g…nhưng mà tôi đào đâu ra số tiền ba trăm triệu trong vòng một tháng để trả cho anh?”
“Tôi từng gợi ý là cô có thể trở thành người giúp việc trong nhà tôi?”
“Vậy còn lãi, anh tính đi, tôi phải trả bao giờ mới hết?” Tú Linh oán hận, vặn hỏi hắn.
“Cô thực sự không có tiền?”
“Không có.”
“Cô có thể hỏi xin bố mẹ, chị gái, hay vay mượn bạn bè.”
“Họ không có nhiều tiền, vả lại tôi cũng không thể cho họ biết tôi nợ tiền anh vì chuyện gì.” Tú Linh nói gần như hét, càng nói chuyện với Vũ Gia Minh, Tú Linh càng tức.
“Tên xấu xa này địch chọc cho mình chết đây mà.”, Tú Linh nghĩ thầm.
“Nếu thế đành hết cách”, Vũ Gia Minh tiếp tục quay số.
“Tôi bảo là khoan đã.” Tú Linh luống cuống, ôm chặt lấy ông nghe điện thoại.
“Còn gì để bàn nữa, cô đã nói không có tiền rồi còn gì?”
“Tôi…tôi sẽ cố…” Tú Linh lí nhí nói, thanh âm nhỏ xíu, nghe không có một chút tự tin nào.
Đứng dựa người vào thân bàn, khoanh tay trước ngực, Vũ Gia Minh cẩn thận đánh giá và nhìn ngắm từ trên xuống dưới Tú Linh.
Dưới sức nóng trong đôi mắt hắn, Tú Linh thấy gai cả người.
“Tôi có đề nghị thế này, không biết cô có hứng thú muốn nghe không?”
“Nói đi!”
Vũ Gia Minh nhếch mép, sự gian xảo và thâm hiểm thoáng ẩn hiện trên khóe môi, lóe sáng trong đáy mắt rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.
“Nếu cô đống ý với yêu cầu này của tôi, thì ngay lúc này tôi sẽ xóa toàn bộ số nợ cho cô, cũng không kiện cô ra tòa.”
Vuốt vuốt chóp mũi, khuôn mắt đẹp tựa ma quỷ của Vũ Gia Minh, hòa cùng với ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngủ khiến Tú Linh rùng mình ớn lạnh, trong một thoáng Tú Linh dường như đã thấy được ánh mắt gian trá và xảo quyệt của hắn, chớp chớp mắt mấy cái, cẩn thận xác minh lại, sau khi không nhìn thấy được được sơ hở gì, Tú Linh cho rằng mình đã nhìn nhầm.
“Yêu cầu gì, thì anh mau nói nhanh đi.” Tú Linh nôn nóng giục hắn, lắng tai chờ nghe.
“Làm tình nhân của tôi trong vòng ba tháng.” Cuối cùng hắn cũng nói ra mục đích chính của mình, đi một vòng thật dài thật ra cũng chỉ vì muốn làm rối loạn nhân tâm của Tú Linh mà thôi.
Tú Linh đứng chôn chân một chỗ, mắt mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thêm một lần nữa lại bị Vũ Gia Minh dọa cho một trận sợ đến đông cứng cả người.
Tình…tình nhân? Hắn…hắn có nói đùa không? Làm…làm gì có chuyện vô lý như thế được?
Vũ Gia Minh tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện, biến hóa trên khuôn mặt Tú Linh, hắn muốn đọc suy nghĩ trong đầu Tú Linh, muốn chờ nghe xem Tú Linh sẽ phản ứng như thế nào, sau khi nghe hắn đưa ra yêu cầu kia.
“Anh…anh muốn tôi làm tình nhân của anh?” Mất gần một phút vượt qua cơn bạo chấn tinh thần, Tú Linh nhấn mạnh từng từ từng...