* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Chap

đẹp trai trước mặt, dáng vẻ của anh ta vừa hoang dã lại vừa thần bí đầy cuốn hút, đôi mắt nhỏ dẹt giống hệt những tên ác ma mà Tú Linh thường nhìn thấy trong những truyện tranh của Nhật Bản, tự dưng Tú Linh thấy ớn lạnh và khiếp sợ.
“Chẳng lẽ cô lại không biết?” Vũ Gia Minh trào phúng hỏi, hắn không thích những người hay giả vờ, và đóng kịch trước mặt hắn.
“Tôi không biết anh, tôi chỉ là người thay ông lão mang hoa đến đây cho anh thôi.”
Câu trả lời ngoài dự đoán của Tú Linh, khiến cô thư kí ngẩn người, còn Vũ Gia Minh chớp mắt nhìn Tú Linh.
“Cô là người giao hoa?”
“Đúng.”
Cầm lấy một tờ giấy,và một cây bút lấy từ trong túi sách, Tú Linh mỉm cười bảo Vũ Gia Minh,
“Anh làm ơn nhận hoa và kí tên vào đây cho tôi.”
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, hắn hứng thú đánh giá và quan sát Tú Linh, nhìn hai bím tóc màu đen dày trước ngực, cách ăn mặc dễ thương như thiếu nữ 15, đột nhiên hắn thấy mình đã tìm được con mồi để đi săn.
Tú Linh khẽ rùng mình một cái, vai hơi co lên, ngoài trời hiện giờ đang nóng hơn 30 độ C, nhưng không khí xung quanh đây chỉ còn có hơn 10 độ.
“Nếu muốn giao hoa cho khách, ít ra cô cũng phải

vào phòng ngồi đã chứ?”
Cô thư kí há hốc mồm vì kinh ngạc, tai ù đi, cô tưởng mình nghe nhầm, sao tự dưng sếp lại muốn mời cô gái kia vào văn phòng, chẳng phải trước đây, ngoại trừ nhân viên quan trọng, thì không ai được phép ra vào sao?
“Thế nào, cô không muốn vào?” Vũ Gia Minh kiên nhẫn hỏi, mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt barbie của Tú Linh.
“Được rồi, vào thì vào.” Tú Linh nhún vai, thong thã cất bước đi vào trong phòng.
“Không còn việc gì nữa, cô có thể đi được rồi.” Vũ Gia Minh lừ mắt nhìn cô thư kí đang đứng như trời chồng ở giữa cửa.
Cô thư kí toát mồ hôi hột, ba chân bốn cẳng vội đi ra khỏi phòng như ma đuổi, tuy vui mừng vì có thể may mắn thoát được một kiếp nạn, nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của cô gái nhỏ nhắn dễ thương kia.
Khác hẳn với không khí ồn ào, và sôi động ở bền ngoài, văn phòng Tổng giám đốc lại yên tĩnh một cách đáng sợ, nếu Bạch Tú Linh là một cô gái nhát gan thì đã chảy mồ hôi, chân tay hư xuyễn, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, và co giò bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đây, nhưng vốn là cô gái có suy nghĩ đơn giản, lại tin rằng bên ngoài còn có cô thư kí, hơn nữa đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Thị, chắc chắc người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt sẽ không làm gì mình.
Vũ Gia Minh nhìn từ đầu xuống chân Bạch Tú Linh, đôi mắt sắc bén của hắn hứng thú nhìn không chớp mắt.
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
Người xưa vẫn thường khuyên để lấy lòng được một cô gái, tốt nhất là cứ khen cô ta trẻ đẹp, mà không nên hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ Vũ Gia Minh lại không hiểu điều này?
“Anh hỏi làm gì?” Bạch Tú Linh không hề giận, liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh một cái.
“Nhà cô nghèo quá sao, mà một cô gái mới đi học cấp ba đã phải đi giao hoa cho người ta rồi?”
Bạch Tú Linh mím môi, tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông đang ngồi đặt mông lên chiếc bàn gỗ dài hơn một mét, hai tay khoanh trước ngực, mắt hứng thú quan sát mình như một con sư tử đang rình mồi.
“Nhà tôi nghèo hay giàu, không liên quan gì đến anh, bây giờ anh có thể nhận lấy bó hoa hồng nhung này, và kí tên vào đây để tôi ra về được rồi chứ?” Đặt bó hoa hồng nhung xuống bàn, Bạch Tú Linh chìa một cuốn sổ và một cây bút trước mặt Vũ Gia Minh.
“Khi nào cô trả lời hết tất cả các câu hỏi của tôi, lúc đó tôi sẽ nhận bó hoa hồng nhung này và để cho cô ra về, còn nếu không cô ngồi đây chơi với tôi hết buổi chiều vậy.” Vừa nói Vũ Gia Minh vừa cười, giống hệt một tên vô lại đang bắt nạt một đứa bé con.
“Anh không muốn nhận bó hoa hồng nhung này?” Bạch Tú Linh nhướng mi, thái độ bất bình và tức giận.
“Cô đã nghe điều kiện của tôi rồi đấy.”
Bạch Tú Linh mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh ngây người, lòng thoáng xao động.
“Được thôi, nếu anh không muốn nhận, tôi cũng không ép. Nhớ cho kĩ, chính tay tôi giao hoa cho anh, nhưng vì anh từ chối, nên tôi đành phải ra về.”
Nói xong, Bạch Tú Linh cầm lấy bó hoa hồng nhung đặt trên bàn gỗ, xốc gọn túi xách trên vai, chân thong thả bước đi.
“Khoan đã!” Mất mấy giây, Vũ Gia Minh mới lấy lại được tinh thần, “Cô định bỏ đi, mà không cần biết tôi có muốn nhận bó hoa hồng nhung kia không sao?”
“Chẳng phải anh không muốn nhận là gì? Tôi là người không thích ép người khác làm trái với mong muốn của bản thân.” Không quay đầu lại, Bạch Tú Linh vừa đi vừa nói.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, một khi đã dám trêu tức hắn, Bạch Tú Linh đừng hòng mà sống yên, muốn thoát ra khỏi đây trừ phi hắn cho phép, còn nếu không…nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn Bạch Tú Linh.
Cầm remote trên bàn, Vũ Gia Minh bấm nút.
Ra đến cửa, Bạch Tú Linh cầm lấy tay nắm cửa, xoay xoay mấy vòng, cánh cửa đã bị Vũ Gia Minh dùng điều khiển từ xa đóng, dù có cố gắng hết sức Tú Linh cũng không thể mở được, hơn nữa cách cửa lại được cách âm tốt, trong phòng dù có xảy ra chuyện gì, muốn kêu gào người khác đến cứu, cũng không ai biết không ai hay, đây chính là lý do vì sao nhân viên cao cấp của công ty mỗi khi phải vào phòng Tổng giám đốc báo cáo, đều tim đập chân run, mồ hôi chảy ròng ròng vì sợ, không may cho Tú Linh khi bị lọt vào mắt Vũ Gia Minh, nên mới bị hắn đùa bỡn giống hệt một con mồi.
Hơn một phút trôi qua mà vẫn không mở được cửa, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán nhỏ nhắn ưu tú, Tú Linh mím chặt môi, hai bàn tay đỏ ửng, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, trái tim đập nhanh hơn bình thường, dù có là một kẻ ngốc cũng biết trong chuyện này nhất định có biến.
Vũ Gia Minh nhàn nhã vừa uống cà phê, vừa hứng thú quan sát Tú Linh loay hoay với khóa cửa, hắn đang chờ Tú Linh bỏ cuộc chịu thua, và cầu xin hắn mở cửa để ra ngoài.
Buông tay nắm cửa, đầu cúi thấp, tay quẹt mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi, Bạch Tú Linh quay lại nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh cười cười, nheo mắt nhìn Tú Linh, thoạt trông bọn họ giống hệt hai người bạn đang chơi trò trốn tìm.
Tú Linh căm hận trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh, nếu mắt có thể dùng làm dao, Tú Linh đã chém sáu, bảy nhát trên người hắn, đặc biệt muốn rạch một đường thật dài trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhưng xấu xa hơn cả ác quỷ của hắn.
Vũ Gia Minh sờ mũi, nháy mắt với Tú Linh, hắn thừa hiểu trong đầu cô bé đang nghĩ gì, đã lâu rồi hắn không được chơi vui như ngày hôm nay, xem ra con mồi nhỏ nhắn dễ thương này không tệ một chút nào.
“Mở cửa!” Bạch Tú Linh nghiến răng, hỏa khí bốc cao ngùn ngụt.
Vũ Gia Minh nhún vai, “Cô vừa nói chuyện với tôi đấy sao?”
“Trong phòng này ngoài tôi với anh thì còn ai khác nữa?” Tú Linh căm phẫn chửu xéo hắn.
“Tôi có tên, cô nói trống không như thế, tôi làm sao biết cô đang nói chuyện với ai.” Vũ Gia Minh giả vờ tốt bụng nhắc nhở Tú Linh.
“Không có hứng thú, dù anh tên là gì, tôi cũng không muốn biết.”
Quá mệt mỏi, gần cả ngày hôm nay vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, lại phải đạp xe một quãng đường khá xa, bây giờ còn phải hao tổn cả sức lực và tinh thần để đấu đá với tên xấu xa kia, Bạch Tú Linh kiệt sức ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu dựa vào cánh cửa gỗ, đôi mắt to tròn đen láy phủ một lớp hơi sương mỏng trông đáng thương như một con chó con.
Bó hoa hồng nhung được đặt bên cạnh, chân duỗi dài, một tay che miệng ngáp dài, một tay xoa bụng đói đang kêu “ọt ẹt”.
“Nghỉ ngơi lấy sức một lúc đã, khi nào khỏe mình sẽ chiến đấu với tên kia tiếp”, vừa nhắm mắt lại Bạch Tú Linh vừa tính toán trong đầu, mỗi khi đói bụng hay quá mệt mỏi mà lại không có gì để ăn, Tú Linh thường chọn cách nhắm mắt ngủ một giấc cho tinh thần thoải mái và tạm quên đi cơn đói, điều này đã hình thành thói quen bao lâu nay.
Đang uống cà phê, Vũ Gia Minh dừng lại, mắt khó hiểu nhìn Tú Linh đang ngoẹo đầu sang một bên ngủ ngon lành, trái ngược với dự đoán rằng Tú Linh sẽ hét ầm lên, sẽ la lối bắt hắn phải mở cửa bằng được, hay cầu xin hắn buông tha cho mình, đằng này Tú Linh tuy có tức giận nói vài câu, nhưng ngay sau đó lại lăn ra ngủ như không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thèm quan tâm hắn có phải là người xấu, và đang dự định làm gì mình không?
Đặt ly cà phê xuống bàn, Vũ Gia Minh chầm chầm tiến về phía cửa, đến khi chạm vào chân Tú Linh, hắn dừng lại.
“Này! Này!” Vũ Gia Minh cẩn thận gọi nhỏ, hắn muốn xác định Tú Linh đang ngủ giả vờ hay ngủ thật.
“Này! Này!” Gọi thêm mấy lần nữa, mà không nghe thấy Tú Linh trả lời, cũng không mở mắt ra nhìn, hắn ngồi xổm trước mặt Tú Linh, tay chạm nhẹ vào gò má mịn màng trắng hồng như em bé của Tú Linh.
“Đã ngủ thật rồi sao?” Vũ Gia Minh kinh ngạc, nói lẩm bẩm, mắt hứng thú đánh giá và quan sát khuôn mặt say ngủ, trông ngây thơ trong sáng, và đẹp tựa như thiên thần của Tú Linh.
Hai ngón tay di chuyển từ gò má, xuống đôi môi mỏng mềm mại đỏ như son, khẽ ấn nhẹ, tay hắn bất giác run lên, là một người có tâm kế, có thù tất báo, từ trước đến nay có biết bao nhiêu người kể cả đàn ông lẫn đàn bà bị hắn đùa bỡn đến kêu cha gọi mẹ, phải sợ hãi lẩn trốn hắn như lẩn trốn một con sư tử, hắn chưa từng để ai chạy thoát khỏi, một khi đã rơi vào tay hắn, người đó sẽ phải chịu đựng tất cả các trò đùa của hắn cho đến khi nào hắn chơi chán thì thôi.
Chọc chọc mấy cái vài má Tú Linh, để xác định lại xem Tú Linh đã ngủ say thật hay chưa, không thấy Tú Linh có phản ứng gì, hơi thở đều đặn, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, Vũ Gia Minh vui vẻ nở một nụ cười, hắn thích thú khoanh tay trên gối, ngồi chồm hổm nhìn Tú Linh say ngủ.
Hình ảnh buồn cười này của Vũ Gia Minh mà lọt vào mắt của nhân viên trong công ty, chắc chắn họ sẽ sửng sốt không dám tin, và cho rằng người đàn ông đang ngồi nghịch ngợm Tú Linh giống hệt một đứa trẻ con kia là một kẻ giả mạo Tổng giám đốc.
Tú Linh ngủ, hai tay buông thõng, chiếc túi xách đeo trên vai từ từ tuột quai xuống đến tận khủy tay.
Vũ Gia Minh chuyển ánh mắt sang chiếc túi xách xinh xắn hình vuông màu hồng nhạt bên cạnh, chiếc áo khoác đồng màu với chiếc túi xách khiến Vũ Gia Minh kết luận Tú Minh rất thích màu hồng.
Cầm tay Tú Linh, kéo nhẹ quai túi sách, Vũ Gia Minh tò mò kéo nhẹ khóa túi xách, hắn muốn tìm hiểu một chút thông tin liên quan đến Tú Linh, lần đầu tiên mới tìm được một cô gái khơi gợi hứng thú muốn đùa bỡn và khiến hắn xao động, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Ngăn giữa đựng mấy cuốn sách, mấy cuốn vở, một hộp bút làm bằng sắt màu hồng nhạt, bàn tay Vũ Gia Minh lướt trên từng trang sách, đọc qua vài dòng, hắn chuyển sang đọc cuốn vở mà Tú Linh đã cẩn thận ghi chép, từng hàng chữ thẳng hàng, nắn nót nằm gọn trong đáy mắt Vũ Gia Minh.
Kéo khóa ngăn đầu tiên, hắn tìm được thẻ sinh viên, tên, ngày sinh tháng đẻ, giống như nhiều người khác khi gặp và tiếp
xúc với Tú Linh, Vũ Gia Minh cũng kinh ngạc khi phát hiện ra Tú Linh hiện là sinh viên năm thứ hai, đang học tại trường đại học sinh phạm, tương lai sẽ trở thành một giáo viên ngoại ngữ.
Chưa đầy mười phút, hắn đã hầu như nắm được lý lịch của Tú Linh, biết Tú Linh tên thật là gì, đang học ở đâu, lớp nào, chỉ bằng từng này thông tin, Tú Linh đã chạy không thoát khỏi hắn, cuộc sống khổ ải của Tú Linh bắt đầu.
Chap 6:
Trên chiếc giường gỗ màu trắng kê ở giữa phòng, tấm rèm cửa bay phất phơ trong gió, dưới lớp chăn, nệm màu trắng lộ ra một khuôn mặt có nước da hơi ngăm đen, đẹp trai nam tính vẫn còn say ngủ, mí mắt thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, vóc dáng cao lớn chiếm gần hết nửa bên giường có chiều rộng và chiều dài gần hai mét.
Dưới nền gạch men sáng bóng, chải một chiếc mền màu trắng, một cô gái nằm ngửa, đặt gáy lên một chiếc gối cao đồng màu với chiếc mền, mái tóc màu đen buông xõa trên nền gối trắng tinh, tay dơ cao cuốn sách hướng về phía ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua lớp cửa kính, một chân gác lên gối, đang say sưa đọc sách.
Trên bàn kính đặt một đĩa trái cây, một ly nước cam, ông quản gia đã cẩn thận chuẩn bị cho Thư Phàm, phòng lúc đói bụng còn có thứ gì đó để lót dạ. Từ sáng đến giờ, thấy cậu chủ yên ổn ngủ trên giường, vết thương đang trong quá trình hồi phục, ông vừa yên tâm, vừa biết ơn Thư Phàm đã cứu chữa cho cậu chủ, từ lúc gặp mặt và nói chuyện với Thư Phàm, ông nhận định Thư Phàm không phải là người xấu, mà rất tốt bụng và dễ thương, ông luôn mong nhận định của mình là đúng, mong Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không phải là kẻ thù, nếu không trên đời này không còn người nào có đủ khả năng khiến cậu chủ thay đổi quan điểm sống vô tình và không muốn yêu ai của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt bị chuốc thuốc mê, lại quá mệt mỏi nên ngủ say như chết, từ sáng đến giờ hắn đã ngủ được gần sáu tiếng đồng hồ.
Khẽ cựa mình, mí mắt nặng nề, vẫn còn ngái ngủ chầm chậm hé mở, miệng rên lên nho nhỏ khi bàn tay vô tình động chạm vào vết thương nơi vùng bụng, đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt thanh tỉnh, đầu óc bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào sáng nay, nhớ đến đâu, hắn bực mình và tức giận đến đấy.
“Nữ nhân chết tiệt! Dám chuốc thuốc mê mình lần thứ hai!” Nghiến răng nghiến lợi, mặt hầm hầm tức giận, lúc này Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn dùng tay bóp cổ Thư Phàm.
Vén chăn sang một bên, một tay chống xuống giường, một tay ôm lấy bụng để cho bớt đau, hắn cố gắng ngồi dậy.
Chân vừa chạm xuống đất, hơi lạnh khiến hắn rùng mình, mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt, mất máu quá nhiều nên da dẻ vẫn còn nhợt nhạt, người yếu ớt, tinh thần uể oải, với một người không thích uống thuốc, sợ tiêm, và rất ghét bác sĩ động chạm đến vết thương trên cơ thể mình, Hoàng Tuấn Kiệt sớm đã mất nửa cái mạng, may mà trong lúc nguy ngập hắn đã gặp được Thư Phàm.
Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua tấm cửa kính khiến hắn chói mắt, nhăn nhó làm hai hàng lông mày gần dính sát vào nhau, tay bóp chán, cơn đau đầu lại tái phát.
Tầm mắt di chuyển, bắt gặp hình ảnh Thư Phàm nằm trên nền gạch men, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách tiểu thuyết trinh thám, chân đung đưa nhịp nhàng, mắt chăm chú nhìn vào trang sách, điệu bộ thích thú, tâm trí hoàn toàn thư giãn và thảnh thơi, trông không giống một người bị bắt nhốt một chút nào, khiến cơn tức giận trong người Hoàng Tuấn Kiệt nâng lên hạ xuống như một chiếc thuyền đang nhấp nhô di chuyển trên mặt biển.
Chống tay xuống nệm, Hoàng Tuấn Kiệt đứng dậy, chầm chậm di chuyển đến bên cạnh Thư Phàm.
Bàn chân trần chạm nhẹ vào chiếc áo thun cộc tay dài đến ngang đùi chít eo màu xanh dương của Thư Phàm, mắt Hoàng Tuấn Kiệt vô thức nhìn cặp chân thon dài lộ ra dưới lớp quần jean màu trắng bó sát dài đến ngang gối của Thư Phàm, trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt ẩn hiện hình ảnh quyến rũ và khêu gợi của Thư Phàm vào sáng nay, bất giác mặt hắn hơi ửng đỏ, trái tim lỡ mất hai nhịp, cơn tức giận trong người xẹp xuống, lúc nãy hắn còn hùng hổ muốn quát mắng Thư Phàm một trận, giờ hắn lại không biết nói gì cả, mọi ngôn từ đều bay sạch ra khỏi đầu.
Đang đọc sách, cảm nhận được hơi thở của một người xa lạ đang đứng bên cạnh mình, Thư Phàm ngước mắt lên nhìn, tâm mắt di chuyển từ bàn chân trần, lên đến chiếc quần quần màu đen, di chuyển dần lên chiếc áo thun cổ lọ màu xám, lên chiếc cổ dài, chiếc cằm nam tính lún phún râu chưa cạo, đến đôi môi mỏng lúc nào cũng nhếch lên đầy kiêu ngạo và khinh mạn, tiếp lên chóp mũi cao giống người ngoại quốc, rồi đến đôi mắt đen sâu có tròng mắt đen tuyền như hạt nhãn, khi nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm bị cuốn hút, bị vây kín đến không thể thở được, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mái tóc rối màu đen kết hợp với đôi mắt, hàng lông mày đen rậm, cùng bộ quần áo mặc trên người khiến hắn trở nên huyền bí và nguy hiểm.
Cả hai im lặng nhìn nhau, đánh giá và quan sát đối phương, một lúc lâu sau, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép hỏi: “Cô nhìn đủ rồi chứ?”
Thư Phàm mỉm cười, gật đầu nói: “Nhìn đủ rồi.”
Hoàng Tuấn Kiệt vò tóc, tức muốn điên lên, Thư Phàm luôn chọc giận hắn, luôn khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
“Cô lại hạ thuốc mê tôi?” Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Thư Phàm, rít giọng chất vấn.
“Đúng.” Thư Phàm vô tư gật đầu thừa nhận, không hề sợ sẽ bị hắn bóp chết ngay lập tức.
“Tôi đã từng cảnh cáo là không được phép dở trò nữa.” Thanh âm đã cao hơn vài phần, Hoàng Tuấn Kiệt lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ hùng hổ muốn giết người ban đầu.
Đặt cuốn sách xuống bên cạnh, Thư Phàm nheo mắt, mỉm cười với Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh là bệnh nhân của tôi, tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho anh thôi.”
“Từ lúc nào, tôi biến thành bệnh nhân của cô hả?” Hoàng Tuấn Kiệt quát ầm lên, sức chịu đựng trong hắn đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Tôi không cần biết anh có muốn tôi trở thành bác sĩ riêng của anh không, lúc nào mà anh còn tiếp tục nhốt tôi ở đây, tôi sẽ chữa bệnh cho anh, nếu không muốn, anh nên thả tôi ra đi.” Thư Phàm tỉnh bơ đón nhận ánh mắt đỏ rực như lửa của hắn.
“Cô muốn chết?” Cúi xuống, tay Hoàng Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo thun của Thư Phàm, áo co giãn, dưới sức nặng thân thể của Thư Phàm, lại bị Hoàng Tuấn Kiệt thô lỗ túm chặt lôi lên, đã khiến cổ áo mở rộng, dù vô tình hay cố ý Hoàng Tuấn Kiệt đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Chỉ trong vòng có mấy giây, mặt Hoàng Tuấn Kiệt từ nhợt nhạt chuyển sang hơi đỏ ửng, dần dần biến thành đỏ bừng, mắt ngơ ngác nhìn không chớp, người đông cứng, đứng chôn chân một chỗ.
Thư Phàm điên tiết quát, “Còn không mau buông tay?”
Hoàng Tuấn Kiệt bừng tỉnh, tay vội buông cổ áo Thư Phàm ra như chạm phải lửa, ngay lập tức hắn quay mặt nhìn sang hướng khác, mu bàn tay che miệng, trông hắn lúng túng và luống cuống như một tên nhóc choai choai bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Thư Phàm chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Khi ngẩng mặt lên thấy dáng vẻ ngại ngùng của hắn, Thư Phàm không nhịn được cười, Hoàng Tuấn Kiệt tuy nóng tính và hay dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện, nhưng không phải là một người xấu, chỉ mới gặp phải một vài vấn đề tế nhị, đã đỏ mặt rồi.
Không nói thêm một...

<< 1 ... 4 5 6 7 8 ... 82 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status