* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Chap

nên…nên mua đền cho em.” Tú Linh vốn không quen nói dối, nên chỉ nói được mấy câu thì ấp a ấp úng, mồ hôi lấm tấm trên trán, đầu cúi càng lúc càng thấp.
“Nói dối!” Thư Phàm quát ầm lên, “Em đừng tưởng em nói thế mà chị tin. Dù người đó có tốt bụng đền xe cho đi chăng nữa, thì cũng chỉ mua cho em một chiếc xe bằng với số tiền mà em đã mua chiếc xe đạp điện cũ kia thôi chứ? Tại sao lại mua một chiếc gần như gấp ba số tiền lần trước?”
Tú Linh cứng họng không biết phải nói như thế nào cho phải. Đối diện với người chị gái thông minh, chỉ cần quan sát sắc mặt của mình là có thể đoán được suy nghĩ trong đầu, thì dù có giỏi khua môi múa mép đi chăng nữa, cũng không thể lừa được Thư Phàm.
Thư Phàm chìa tay trước mặt Tú Linh, “Đưa chìa khóa xe đạp điện đây!”
Tú Linh vội kéo khóa túi sách ngăn thứ nhất, lục tìm chìa khóa, rồi run run đặt chiếc chìa khóa có gắn nơ màu hồng nhạt vào tay Thư Phàm.
Thư Phàm đút chìa khóa vào ổ, vặn chìa, trèo lên yên xe, miệng giục, “Lên xe!”
Tú Linh líu ríu làm theo như một cái máy, trong lòng không ngừng gào thét. Cứ mỗi lần Thư Phàm không bộc phát tức giận ngay lập tức, thì y như rằng sóng cuồn cuộn đang chuẩn bị nhấn chìm chết cả một thành phố.

Thư Phàm đưa cả hai em đến một công viên rộng gần một héc ta nằm trên quận ba. Công viên này thỉnh thoảng hai chị em vẫn rủ nhau ra đây chơi, mỗi khi Tú Linh học hành căng thẳng, hay tâm trạng Thư Phàm không được vui. Lúc nãy, Thư Phàm muốn tra hỏi cho ra tận gốc rễ của mọi chuyện nhưng lại ngại gây sự chú ý của đám đông.
Chọn một góc khuất, trên khu đất trồng nhiều cây to trong công viên, Thư Phàm dựng chân trống xe, tút chìa khóa ra khỏi ổ khóa, mắt liếc nhìn khoảng đất mọc cỏ rậm rạp trước mặt.
“Ngồi xuống chỗ kia đi!” Thư Phàm chỉ tay, giục em gái đi theo mình.
Tú Linh cúi đầu, bước thấp bước cao đi theo chị gái, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, đầu lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi sự tra hỏi của chị gái.
Thư Phàm cởi giày, làm ghế lót để ngồi, Tú Linh bắt chước làm theo.
Phóng tầm mắt ra xa, hàng cây nằm gọn trong đáy mắt, một lúc sau, Thư Phàm đột ngột lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng giữa hai chị em, “Giờ thì em có thể nói cho chị biết được rồi chứ?”
“Em..” Tú Linh giật mình, từ trong trạng thái vô thức trở về thực tại.
Quay sang nhìn em gái, Thư Phàm nghiêm khắc dăn dạy, “Chị biết một cô gái có sắc đẹp động lòng người như em, sẽ có rất nhiều chàng trai muốn thân cận và làm quen, nhưng em phải biết không phải chàng trai nào cũng tốt bụng, và đến với mình vì thật lòng yêu thương, mà đôi khi họ chỉ muốn lợi dụng mình để đùa giỡn, sau khi chán chê rồi, họ lại quăng bỏ mình như một chiếc áo cũ, rách nát. ”
“Chị Hai!” Tú Linh đỏ mắt, nghẹn ngào muốn khóc.
Thư Phàm nắm gọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tú Linh, dịu giọng khuyên bảo em gái, “Chị là chị gái của em. Trên đời này, nếu em không tin chị thì em còn tin được ai nữa. Vì thế, có chuyện gì thì em cứ nói thật cho chị biết, chị nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để giúp đỡ em.”
“Em…” Tú Linh sụt sịt, nửa muốn nói tất cả mọi chuyện cho

Thư Phàm nghe, nửa lại không dám.
“Nếu em không nói, còn cố tình dấu giếm mọi chuyện với chị, chị sẽ giận em, sẽ không thèm nói chuyện và không quan tâm đến em nữa.”
“Đừng…” Tú Linh sợ hãi vội kêu lên, “Chị đừng làm thế. Từ trước đến nay chị là người thương em nhất, nếu chị không quan tâm đến em, thì ai sẽ quan tâm đến em đây.”
“Biết thế, sao em còn không chịu nói ra!”
“Chuyện…chuyện này…” Tú Linh rơi vào khó xử, ngôn ngữ lộn xộn, lòng rối như tơ vò.
“Thôi được rồi!” Thư Phàm giả vờ thở dài, khuôn mặt buồn bã, “Em không muốn nói chứ gì? Vậy thì quên đi, chị cũng không có hứng muốn nghe nữa.”
Thư Phàm đứng dậy, ngữ khí kiên định, “Từ bây giờ trở đi, chuyện của em không có liên quan đến chị. Coi như chị không biết gì cả, cũng chưa từng nhìn thấy gì cả.”
“Chị Hai!” Tú Linh cuống lên, vội nắm chặt lấy tay Thư Phàm, “Chị đừng giận em. Em nói là được chứ gì?”
Thư Phàm mặc dù trong lòng vui vẻ không ít, vì có thể bức được cô em gái khai ra tất cả, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như băng, “Em không cần phải nói nữa, chị không muốn nghe.”
Thư Phàm xăm xăm bước đi, tay xách đôi giày.
Tú Linh cuống đến mức, ôm chặt lấy Thư Phàm, nhất quyết không để cho Thư Phàm đi. “Chị Thư Phàm! Em…em xin lỗi! Em sẽ nói hết cho chị nghe! Chị…chị đừng giận em…”
Thư Phàm thở dài, cô em ngốc nghếch này đúng là không có gan làm chuyện xấu, mới có dọa nạt một chút xíu đã hạ vũ khí đầu hàng rồi.
“Nào nói nhanh đi! Chị không có thời gian!” Thư Phàm tiếp tục giả vờ miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Tú Linh, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ thờ ơ không quan tâm.
Tú Linh mắt len lén nhìn Thư Phàm, đầu cúi thật thấp, ấp úng kể cho Thư Phàm nghe chuyện hôm qua sau khi tan học vào buổi chiều, gặp được ông lão bán hoa bị ngã xe, đã tốt bụng giao hoa giúp cho ông ấy.
Thư Phàm chăm chú lắng nghe, thấy em gái có lòng tốt giúp người, hai nữa chỉ là một ông lão nghèo sở hữu một cửa hàng hoa, Thư Phàm đồng tình với em gái, nếu phải là cô lúc đó, cũng sẵn sàng giúp ông lão một tay.
Nhưng sau khi em gái nói phải giao hoa cho một người trong tập đoàn Vũ Thị, tự dưng Thư Phàm lại có linh cảm xấu.
Ban đầu Tú Linh còn vui vẻ kể về kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị trông sang trọng và rộng lớn như thế nào, nhưng kể đến đoạn gặp Tổng giám đốc Vũ Gia Minh, thanh âm đã trở nên nhỏ xíu như muỗi kêu, đầu cúi thấp đến nỗi không thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt vì sợ chị gái sẽ ra tay đánh người ở đây.
Càng nghe Thư Phàm càng siết chặt tay, mắt vằn đỏ, đôi môi đỏ màu hồng nhạt bị cắn đến sưng đỏ, trong đầu đang mắng Vũ Gia Minh đê tiện, xấu xa bỉ ổi một cách ác liệt.
Chỉ có Tú Linh ngây thơ, ngốc nghếch mới sập bẫy của con sói Vũ Gia Minh, còn Thư Phàm thì đừng hòng.
Thư Phàm tức em gái đến nỗi muốn thổ huyết, hai tay ôm đầu, muốn dùng tay bổ não Tú Linh ra xem làm bằng gì, mà khờ khạo và tin người một cách mù quáng đến mức có thể vô tư lăn ra ngủ trong căn phòng cách âm chỉ có hai người, lại đi tin vào lời nói dối bịa đặt rằng một cô gái trói gà không chặt ngủ đến sét đánh bên tai cũng không có phản ứng gì, lại có thể cường bạo một chàng trai khỏe mạnh, vóc dáng cao lớn, người cứng như sắt thép.
“Chúa ơi! Con điên lên mất” Thư Phàm không ngừng vò đầu bứt tóc, miệng hét ầm lên.
Tú Linh bị Thư Phàm dọa cho nhảy dựng, vội vội vàng vàng chạy xa Thư Phàm mấy mét, để đề phòng Thư Phàm nổi điên đánh cho mình một trận nhừ tử vị tội ngu ngốc và khờ khạo.
“Tất, cả, những, lời, mà, em, nói, đều, là, sự, thật, chứ?” Thư Phàm gằn từng từ từng chữ, nghiến răng kêu ken két, trông hệt sư tử Hà Đông.
Tú Linh ngoan ngoãn gật đầu, mắt đề phòng nhìn Thư Phàm một khắc cũng không rời, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác, như đang gặp phải cường địch.
“Bây giờ em nói cho chị biết điện chỉ nhà riêng và công ty nơi tên đê tiện đó đang làm việc.” Thư Phàm hầm hầm đi giày vào chân. Dù trời có đổ mưa to gió lớn, Thư Phàm cũng quyết phải đòi lại công bằng cho em gái.
Tú Linh lo sợ nói, “Theo…theo em thì hay là thôi đi! Em sợ rằng mọi chuyện xảy ra đúng theo như những gì mà anh ta nói.”
“Ngu ngốc!” Thư Phàm tức giận mắng to, “Em có hiểu mình đang nói gì không hả?”
Một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt Tú Linh, Thư Phàm phẫn nộ giải thích cho một người có đầu óc tuy
thông minh, nhưng lại ngờ nghệch không hiểu một chút nào về khoa học lôgic như Tú Linh nghe, “Em nghĩ thử xem, với sức lực của một cô gái nhỏ bé như em liệu có thể làm gì được anh ta. Em giống hệt một con thỏ con, ôm phải một con gấu bự. Em không bị anh ta đè bẹp và giẵm nát là may cho em lắm rồi, làm gì có chuyện em có thể áp chế được anh ta.”
“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh vặn vẹo tay, mặt ửng đỏ, ấp úng nói, “Những…những dấu vết ấy đâu phải là giả…”
“Đồ ngốc!” Thêm một lần nữa, Thư Phàm lại mắng Tú Linh, “Anh ta là một kẻ trăng hoa thì thiếu gì cách để tạo ra những dấu vết ấy, nhỡ đâu do một trong số những người tình của anh ta tạo ra thì sao.”
Tú Linh trợn tròn mắt, khuôn mặt cứng đờ, người đông cứng. “Đúng! Tại sao mình không nghĩ đến trường hợp này?” Càng nghiền ngẫm lại lời giải thích của chị gái, Tú Linh càng thấy đúng và có lý.
“Em..em phải làm gì bây giờ?” Tú Linh khóc không ra nước mắt, bối rối gặm móng tay, rất muốn đập đầu vào thân cây để tự trừng phạt tính cách khờ khạo dễ tin người của mình.
“Còn làm gì được nữa?” Thư Phàm là người thẳng tính, rất căm ghét những kẻ luôn tính kế hại người khác, “Bây giờ hai chị em mình đến công ty nơi hắn đang làm việc để đòi lại công bằng.”
“Hừ! Dám chiếm tiện nghi của em gái tôi. Chờ đấy tên kia! Nhất định tôi sẽ xử đẹp anh, sẽ đánh cho anh một trận bầm dập.”
Nhìn khí thế hùng hổ của chị gái, Tú Linh lại càng tự trách bản thân mình hơn. Nếu cô thông minh và bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo một chút, thì có lẽ chuyện rắc rối này đã không xảy ra, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Chap 12:
Hai giờ chiều, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Vũ Thị.
Vũ Gia Minh sau khi ăn xong cơm trưa tại văn phòng, do thư kí đặt ở một nhà hàng thuộc khách sạn năm sao nằm trên quận Nhất, chợp mắt hơn một tiếng đồng hồ, đã tiếp tục làm việc vào buổi chiều.
Trợ lý Tân đã nhận lệnh đi điều tra người phụ nữ mà Hoàng Tuấn Kiệt đưa về tòa cao ốc Hoàng Thị vào mấy hôm trước, đến chiều nay đã có kết quả để báo cáo lại cho Vũ Gia Minh nghe.
Vũ Gia Minh ngồi trên ghế, năm đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, dáng vẻ hoàn toàn không kiên nhẫn, chờ nghe Trợ lý Tân báo cáo.
Trợ lý Tân đứng trước mặt, tay lật dở tài liệu, vì luống cuống sợ hãi do nhìn thấy dáng vẻ của sếp, đã rối lại càng thêm rối.
“Cậu đã báo cáo được chưa?” Vũ Gia Minh nhìn Trợ lý Tân, khóe miệng nhếch lên.
“Thưa…thưa sếp, tôi…tôi…” Trợ lý Tân chỉnh lại gọng kính, thanh âm hơi run, trán lấm tấm mồ hôi, cố gắng nhanh chóng tìm xấp tài liệu có liên quan đến thông tin cô gái mà Vũ Gia Minh đang quan tâm.
Mất một lúc, Trợ lý Tân mới tìm thấy, “Thưa sếp, tài liệu đó đây.” Trợ lý Tân ngữ khí run rẩy, không có một chút ra dáng của một trợ lý Tổng giám đốc.
Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn xấp tài liệu trước mặt, lạnh lùng ra lệnh, “Báo cáo!”
“Vâng, thưa sếp.”
Trợ lý Tân dùng khăn tay lau mồ hôi trán, hắng giọng nói, “Cô gái mà Hoàng Tuấn Kiệt mang về vào mấy buổi chiều hôm trước tên là Bạch Thư Phàm, là một bác sĩ đang làm việc Gia Long, năm nay 24 tuổi, từng được giới y học khen ngợi là một tài năng. Nghe nói buổi tối hôm đó, trên đường đi làm về đã cứu Hoàng Tuấn Kiệt một mạng, nên Hoàng Tuấn Kiệt mới cẩn thận mang cô gái đó về nhà mình, để bảo vệ an toàn cho cô gái đó. Ngoài ra…” Trợ lý quan sát sắc mặt băng lãnh của sếp, ngập ngừng nói tiếp, “Ngoài ra Bạch Thư Phàm chính là chị gái của Bạch Tú Linh.”
Vũ Gia Minh cầm xấp tài liệu dưới bàn lên, mắt đọc lướt qua trang giấy khổ A4 đầu tiên, cũng giống như những gì mà Tuấn Hùng đã điều tra được về Bạch Thư Phàm, trợ lý Tân cũng cung cấp đầy đủ tên họ, ngày sinh tháng đẻ, quê quán, nơi làm việc, thân nhân trong gia đình, thậm chí ngay cả ảnh của Thư Phàm cũng có.
Vũ Gia Minh dễ dàng nhận ra được nhiều nét giống nhau giữa hai chị em nhà họ Bạch. Càng đọc, hắn càng có hứng thú. Trái đất quả thật rất tròn! Trong khi chị gái cứu Hoàng Tuấn Kiệt một mạng, được hắn khổ tâm tìm đủ mọi cách bảo vệ, thì cô em gái lại bị biến thành thú cưng của Vũ Gia Minh.
“Những thông tin mà cậu điều tra được, là hoàn toàn chính xác chứ?” Mặc dù biết Trợ lý Tân sẽ không dám lừa mình, nhưng Vũ Gia Minh vẫn muốn xác minh lại.
“Thưa sếp, những thông tin này là hoàn toàn chính xác.” Trợ lý Tân nhìn Vũ Gia Minh, đáp như đinh đóng cột.
“Hiện giờ người phụ nữ đó vẫn đang sống tại nhà Hoàng Tuấn Kiệt chứ?” Vũ Gia Minh thích thú đọc lại toàn bộ thông tin có liên quan đến Thư Phàm, đầu óc thông minh chuyên dùng để tính kế hại người của hắn lại bắt đầu hoạt động hết công suất.
“Tạm thời cô ấy vẫn sống tại nhà Hoàng Tuấn Kiệt.”
“Xem ra lần này Hoàng Tuấn Kiệt rất nghiêm túc. Hắn là một kẻ ít khi nào để đàn bà con gái xen vào cuộc sống riêng tư của mình. Nhưng một khi hắn đã chịu mang Bạch Thư Phàm về nhà, chứng tỏ cô gái này đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng hắn.” Vũ Gia Minh ngả người ra sau ghế, đôi mắt sắc bén lóe sáng như chim ưng đang đi săn mồi trong bóng đêm.
“Haizz…! Hoàng Tuấn Kiệt ơi là Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh giả vờ than thở, điệu bộ hết sức xấu xa và vô lại, “Lần này cậu đã để tôi nắm được cái đuôi của cậu rồi. Không hiểu khi tôi đùa giỡn được người con gái mà cậu thích, thì cậu sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”
Trợ lý Tân sởn gai ốc, toát mồ hôi hột vì ớn lạnh. Khuôn mặt tuấn tú có vẻ gian tà, cộng thêm nụ cười nhếch mép nửa miệng, chẳng khác gì ác ma tái sinh.
Trái tim nhỏ bé của anh trợ lý đập yếu ớt trong lồng ngực, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn hết cả ra làm ướt đẫm một mảng nhỏ sau lưng, khuôn mặt ướt nhẹp, tóc bết vào trán. Đang đứng trong văn phòng có máy lạnh, anh trợ lý lại có cảm giác mình đang phơi nắng giữa trưa hè oi bức.
Thu lại khuôn mặt xấu xa của mình, Vũ Gia Minh lạnh lùng nhìn Trợ lý Tân, “Cho người theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt, đồng thời cũng cho người bám theo người con gái tên Bạch Thư Phàm. Tôi muốn biết tất cả các thói quen của cô ta, muốn biết cô ta đi làm lúc mấy giờ, sở thích của cô ta là gì, cô ta ghét gì nhất.”
Trợ lý Tân kinh ngạc nhìn Vũ Gia Minh, yêu cầu này của hắn phải nói là hết sức quái dị. Theo dõi một cô gái có liên quan đến Hoàng Tuấn Kiệt thì không có gì lạ, nhưng phải tìm hiểu sở thích và sở đoản của cô ta thì…Trợ lý Tân tự dưng thấy thương hại cho cô gái mang tên Bạch Thư Phàm, hiện giờ em gái đã bị Vũ Gia Minh lừa nhốt vào hang, nay cả chị gái, hắn cũng không chịu buông tha. Chẳng lẽ hắn định nhổ cả một gốc hoa hồng, mà không phải là một bông hoa?
“Cậu đã nghe rõ tôi muốn nói gì rồi chứ?”, Vũ Gia Minh cau mày hỏi Trợ lý Tân.
“Thưa sếp, tôi nghe rõ rồi.” Trợ lý Tân vội vàng kính cẩn lên tiếng, tự trách bản thân mình quá đa tâm, chỉ một chút xíu nữa thôi là đã bị Vũ Gia Minh tống cổ ra khỏi đây rồi.
“Nghe được rồi là tốt.” Vũ Gia Minh cười nhạt, sắc giọng cảnh cáo anh trợ lý, “Từ lần sau cậu mà còn dám thả hồn đi hoang, khi tôi đang nói chuyện với cậu nữa, thì cậu đừng trách tôi đối xử vô tình với cậu.”
“Dạ, tôi hiểu. Mong sếp bỏ qua cho tôi lần này.” Trợ lý Tân cúi đầu, thành khẩn cầu xin Vũ Gia Minh.
“Cậu ra ngoài đi. Khi nào có việc gì cần, tôi sẽ gọi cho cậu sau.”
“Vâng.” Trợ lý Tân cứng ngắc xoay người, chân run run bước nhanh ra cánh cửa cách âm dày cộm phía trước mặt. Khi đã an toàn thoát khỏi căn phòng quanh năm lạnh lẽo và âm u bên trong, anh trợ lý vỗ vỗ ngực, vụng về quẹt mồ hôi trán, thở hắt ra một hơi thật dài. Mỗi lần phải vào văn phòng Tổng giám đốc báo cáo, chẳng khác gì lấy mất một nửa cái mạng nhỏ bé của anh.

Ngồi một mình trong văn phòng Tổng giám đốc, Vũ Gia Minh chăm chú nhìn bức hình của Bạch Thư Phàm. So với cô em gái, Thư Phàm có dáng dấp của một người trưởng thành, đôi mắt quật cường thể hiện người có cá tính, không dễ dàng thỏa hiệp với mọi chuyện, và đặc biệt là không dễ để người khác điều khiển cuộc sống của mình.
Vũ Gia Minh đọc lại sơ yếu lí lịch của Thư Phàm. Nhìn những dòng ghi giải thưởng mà Thư Phàm đạt được, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng sâu, hứng thú mà hắn dành cho hai chị em nhà họ Bạch càng lúc càng nhiều. Thư Phàm và Tú Linh đều khơi gợi tính cách muốn chơi đùa, muốn chọc phá của hắn.
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt là kẻ thù không đội trời chung. Có thể trước kia hai người là bạn thân, nhưng mối thù gia tộc đã đẩy hai người vào thế đối nghịch. Giờ đây, mục tiêu chính của Vũ Gia Minh là có thể đánh bại Hoàng Tuấn Kiệt, dùng thủ đoạn để cho hắn nếm thử mùi thất bại, người đầu tiên Vũ Gia Minh muốn động vào không phải bản thân Hoàng Tuấn Kiệt, mà người đó chính là Bạch Thư Phàm.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Cậu hãy chờ đấy!” Vũ Gia Minh nghiến răng, căm tức nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt, “Hãy chống mắt mà xem tôi sẽ làm gì được cậu. Tôi sẽ sớm làm cho cậu hiểu là tốt nhất là đừng có chọc giận tôi. Một khi đã trở mặt với nhau, thì tôi sẽ làm đủ mọi cách để cậu hối hận với những gì mà cậu đã gây ra.”
Mở ngăn bàn, Vũ Gia Minh đút xấp tài liệu có liên quan đến thông tin của Thư Phàm vào trong, sau đó đóng sập lại.
Giờ đây chẳng những Tú Linh bị Vũ Gia Minh đùa giỡn, mà ngay cả chính Thư Phàm cũng không thoát móng vuốt sói của Vũ Gia Minh. Nhưng có một điều hắn không ngờ được là, Thư Phàm không phải một cô gái tầm thường, dễ tin người và khờ khạo như Tú Linh.

Nhờ em gái đã từng đến tập đoàn Vũ Thị hai lần, Thư Phàm lái xe một mạch đến, mà không cần phải hỏi thăm đường, cũng không phải dừng lại ở bất cứ chỗ nào vì đi lạc.
Nhìn tòa cao ốc trước mặt, Thư Phàm kinh ngạc vì nó có kiến trúc giống hệt với tập đoàn Hoàng Thị.
“Đây là tập đoàn Vũ Thị?” Thư Phàm quay lại hỏi em gái.
“Vâng.” Tú Linh lí nhí đáp, mặt cúi gằm, mười ngón tay đan siết vào nhau, điệu bộ khổ sở trông như một con cún con sắp sửa bị chủ nhân đem đi giết thịt.
“Lạ nhỉ! Tại sao kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị lại tương tự với kiến trúc của tập đoàn Hoàng Thị?” Thư Phàm lẩm bẩm trong miệng, “Hay là hai tập đoàn đều do một công ty xây dựng thiết kế nên mới có kiến trúc tương tự nhau?” Thư Phàm là một người thô
ng minh, nhạy bén nên nhanh chóng phát hiện ra có nhiều điểm không thích hợp.
“Chị Hai!” Tú Linh rụt rè lên tiếng, “Chúng…chúng ta đi về được không? Em…em sợ…”
“Sợ gì?” Thư Phàm gằn giọng, “Em sợ anh ta sẽ tiếp tục bắt nạt em chứ gì?”
“Em…” Đầu Tú Linh cúi thấp đến mức, cơ hồ như cằm sắp chạm xuống cổ.
“Em có biết chính vì tính cách nhu nhược và tin người một cách mù quáng, nên em mới bị anh ta tính kế đưa vào bẫy không...

<< 1 ... 12 13 14 15 16 ... 82 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status