giáo chúng vong mạng vì lỡ dại cản đường.
Đến nơi, Mông Diện Nhân vung kiếm chặt đứt khóa sắt, đạp cửa nhảy vào. Gã nhô cây đuốc trên vách, chạy dọc dãy lồng sát, tíu xem có ai không?
Đến lồng cuối cùng, gã mừng rỡ nhận ra có một tù nhân áo đen đang nằm sóng soài trên Oå rơm. Nhìn vóc dáng gầy nhỏ, có thể đoán được đó là một nữ nhân.
Người bịt mặt vung kiếm phá khóa lồng, đến lật ngửa người ấy lên xem thử.
Gương mặt nạm đen vằn vện kia là của ôn Tiểu Băng. Người bịt mặt chính là Tuấn Hạc, chàng ôm chặt lấy ái thê vừa khóc vừa gọi:
- Tiểu Băng! Tiểu Băng! Ta đến cứu nàng đây"
Nhưng Thiên Độc Thánh Nữ vân hôn mê trầm trầm, không hề tỉnh lại.
Tuấn Hạc kinh hãi thăm mạch rồi mớm cho nàng năm viên linh đan. Chàng cởi thắt lưng, cột chặt Tiểu Băng vào lưng mình rồi cõng ra ngoài.
Đôi mắt chàng sáng rực lửa căm hờn nhưng ẩn chứa niềm hạnh phúc. Chàng chỉ vào tìm cầu may, không ngờ lại cứu được người mình yêu quý nhất đời .
Chàng không ngó ngàng gì đến cuộc chiến giữa Ma Cung và Thiên Độc Giáo, chỉ mong sao đưa ái thê đào thoát an toàn. Do đó, Tuấn Hạc xuất thủ cực kỳ ác độc không để một tên nào có cơ hội phản kích. Thanh trường kiếm loang loáng dưới ánh lửa hồng trông như lưỡi hái đẫm máu của tử thần.
Với pho khinh công Thiên Tinh Quá Hải, Tuấn Hạc lướt đi như bóng dơi đêm, triệt hạ tất cả những vật cản trên đường.
Cuối cùng chàng vào được khu rừng phía sau đồi, thoát ra ngoài.
Tần Thái Bách không tham chiến, đứng giữ đàn ngựa cách chân đồi hơn dặm. Gã nhận ra chàng, thảng thốt hỏi ngay:
- Công tử cõng ai trên lưng vậy?
Tuấn Hạc nghẹn ngào đáp :
- Tại hạ may mắn tìm thấy thuyết thê ôn Tiểu Băng trong thạch lao. Quả trời cao có mắt, tại hạ phải đưa nàng về căn cứ ngay.
Thái Bách hớn hở nói:
- Xin chúc mừng công tử! Tại hạ sẽ hộ tống nhị vị.
Gã giao đàn ngựa cho mấy tên đệ tử Ma Cung rồi cùng Tuấn Hạc đi ngay.
Trên đường đi, Thái Bách nói với giọng đầy hy vọng:
- Tại hạ cho rằng nếu Thánh Nữ thoát chết thì những người khác trong Văn gia bảo cũng có thể vẫn còn sống.
Tuấn Hạc phấn khởi đáp :
- Tại hạ cũng nghĩ như thế, Vạn Bác HỒ Tinh là người đa mưu túc trí, thông tuệ tuyệt luân, lẽ nào không có cách đưa mọi người đào thoát an toàn?
Mặt trời vừa lên được một sào thì bọn Tuấn Hạc về đến căn cứ bí mật của Ma Cung.
Cơ ngơi này nằm sâu trong một khu rừng rộng, gồm nhiều dãy nhà gỗ.
Phương Phương và HỒ Diện Cái nghe tiếng vó ngựa dồn dập phi vào, vội chạy ra xem. HỌ đang nóng ruột lo lắng cho Tuấn Hạc .
Chàng ôm Tiểu Băng tung mình xuống đất vui vẻ nói :
- Phương muội ! Trời còn thương nên ta còn tìm được Tiểu Băng.
Phương Phương là người hào sảng, rộng rãi như nam nhân nên thật tình mừng rỡ:
- ôi chao ! Sao mà may mắn thế "
Tướng công mau đưa ôn đại thư vào phòng cho thiếp săn sóc.
Tuấn Hạc bồng Tiểu Băng vào phòng của mình, đặt nàng xuống giường.
Phương Phương nhìn rõ gương mặt nam đen, xấu xí, giật mình kinh hãi.
Nàng quay sang bảo Tuấn Hạc:
- Thiếp cứ ngỡ ôn đại thư là bậc tiên nữ giáng phàm nên ngày đêm tướng công thương nhớ, không ngờ người lại xấu xí như vậy Tướng công quả là bậc kỳ nam tử hiếm có trên đời.
Mắt nàng rực rỡ niềm yêu thương và ngưỡng mộ.
Tuấn Hạc buồn bã nói:
- Nhan sắc nữ nhân như hoa sớm nở tối tàn! Chỉ có tình yêu là đáng trân trọng màthôi Tiểu Băng vì ta mà chịu biết bao tai họa rồi. Lần này, nàng bị Thiên Độc Giáo Chủ hạ thủ, biết có thể hồi phục được hay không? Ta thuộc làu Y Kinh của ân sư, nhưng lại chẳng có chút kinh nghiệm nào về dược thảo và bệnh chứng.
Chàng ngồi xuống chẩn mạch, vạch mắt xem xét và cởi cả y phục nàng ra, nhưng không tìm thấy manh mối. Phương Phương vào nhà sau bưng lên thau nước ấm, lau mình cho Tiểu Băng và thay y phục sạch.
Trưa hôm ấy, Luân Hồi Đế Quân dẫn thủ hạ về đến. ông phấn khởi nói:
- Nhờ có thuốc giải độc của Văn công tử mà chúng ta đại thắng trận này. Trừ ôn giáo chủ và Giang Lăng Thần Nữ, không một ai thoát chết cả. Lão ta nhờ có Thiên Độc Thần Châu hộ thân nên bổn tòa không ngăn cản nổi.
Tuấn Hạc gượng cười :
- Xin chúc mừng cung chủ.
Đế Quân cười bảo:
- Bổn tòa cũng xin chúc mừng công tử đã cứu được ái thê Tuấn Hạc buồn rầu đáp :
- Thuyết thê đã bị ôn lão hạ kỳ độc.
Tại hạ đã tận lực mà không sao tìm ra bệnh lý.
Nam điện điện chủ tức Đào Hoa Khê Chủ nói :
- Lão phu cũng biết chút y thuật nhưng không thiện về chất độc. Chỉ có Hằng Sơn Thiền ông là giỏi cả y đạo lẫn độc môn.
Tuấn Hạc mừng rỡ vái dài :
- Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở. Thiền ông chính là bá phụ của tiện nội. Tại hạ phải lên đường ngay mới được.
Hồng lão giật mình:
- Té ra lão trọc kia lại là bào huynh của Thiên Độc Giáo Chủ. Thế mà lão phu không hề hay biết.
Luân Hồi Đế Quân lấy ra một hộp gỗ nhỏ:
- Đây là viên Tuyết Sâm Bảo Mệnh Hoàn. Tuy nó không có tác dụng giải độc nhưng tăng cường sức đề kháng cho cơ thể Công tử hãy cho Tiểu Băng uống vào mới đủ sức cầm cự cho đến lúc gặp Thiền ông.
Tuấn Hạc biết linh đan này cực kỳ quý giá, vội vòng tay bái tạ. Đế Quân cười khanh khách:
- Công tử còn Bách nhi và còn giúp bổn cung đại phá cường địch. Công lao ấy bổn tòa chẳng dám quên. Sau này, có gì sai bảo xin cứ nói.
Thái Bách dắt ra chiếc xe song mã, mui phủ kín bằng da. Đây là xe riêng của Đế Quân. Gã vui vẻ nói:
- Xe này được chế tạo đặc biệt nên rất êm ái. Tại hạ còn bỏ thêm vài tấm nệm bông nữa.
Phương Phương và HỒ Diện Cái vào trong thu xếp hành lý. Thấy chỉ còn cha con Đế Quân, Tuấn Hạc hạ giọng hỏi:
- Tại hạ muốn biết trong hai tấm họa đồ của cung chủ và Trương Thiên Sư, tấm nào là thật? Theo tại hạ được biết thì giáo chủ Thiên Sư Giáo đã dám bỏ ra ba vạn lượng vàng để mua thanh Hàn Ngọc Thiền Trượng của Tây Phật. Nghe nói vật ấy chính là chìa khóa mở cửa đá của kho tàng.
Đế Quân sững sờ:
- Như vậy có lẽ cả hai tấm họa đồ đều giống nhau. Trong bản của bổn tòa cũng vẽ một chiếc chia khóa có hình dáng giống như thiền trượng. Nhưng bổn tòa không ngờ rằng đó lại là bảo vật của Tây Phương Tự. Thế lão họ Trương đã mua được vật ấy chưa?
Tuấn Hạc chính sắc nói :
- Nếu kho tàng kia đúng là của người Mông CỔ để lại thì cung chủ nên tìm cho được và nộp vào quốc khố. Tài sản ấy vốn là của bách tính Trung Hoa.
Luân Hồi Đế Quân mỉm cười:
- Không được đâu! Kho tàng này là của một tay đại phú thời nhà Tùy. Nếu công tử có hứng thú thì khi xong việc ở Sơn Tây, về Hợp Phì cùng bổn tòa đi tìm xem thử.
Tuấn Hạc gật đầu:
- Tại hạ sẽ đi Cam Túc hỏi mượn Hàn Ngọc Thiền Trượng. Nếu chúng ta không nhanh tay, Thiên Sư Giáo sẽ đắc thủ, chẳng khác nào hổ thêm cánh.
Chàng vào phòng bồng Tiểu Băng đặt lên xe rồi cáo biệt. HỒ Diện Cái làm xà ích, còn Tuấn Hạc cởi ngựa đi song song.
Phương Phương vén rèm cửa ở hông xe, nói với Tuấn Hạc:
- Tướng công. Tần công tử quả là hảo bằng hữu, xe chạy rất êm và đầy đủ lương thực, rượn ngon.
Hồi 11 : Kim Ngân năng sát nhân Giang biên phùng phật nữ
Để tranh thủ thời gian, Tuấn Hạc đi thẳng lên hướng Bắc. Bốn ngày sau họ đến Chương Phàn - tận bờ sông Hán Thủy. Tuấn Hạc cho xe ghé vào khách điếm nghĩ ngơi và bảo HỒ Diện Cái đi dò hỏi tin tức, đồng thời báo về Thiên Ma Cốc cho Mạn Ngọc biết họ đang trên đường đi Sơn Tây.
Phương pháp truyền tin bằng chim bồ câu đã có từ thời nhà Đường, nhưng không phổ biến. Nay chỉ còn duy nhất có cái Bang là duy trì được hệ thống liên lạc độc đáo này.
Trước bữa cơm tối, Cù Y Thảo trở lại, báo rằng Thiên Ma Cốc vẩn an toàn. Mạn Ngọc đã giả nét chữ của Thiên Ma đại lão Đinh Sơn Giáp, gởi thư cho Trường Thiên Sư nói rằng Tây Phật đã đến Thiên Ma Cốc giết chết lão nhị và đoạt lại Phật Trượng. Sau đó, Trương Tỳ Vân không đến Hoàng Sơn nữa.
Mờ sáng, bọn Tuấn Hạc lại lên đường.
Tiểu Băng vẫn mê man, chỉ sống bằng nước cháo loãng nấu với sâm già. Nàng không chủ động được sự bài tiết nên Phương Phương rất cực khổ. Tuy nhiên, cô gái này vẫn vui vẻ chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo.
Một là Phương Phương cảm thương kiếp hồng nhan bạc phận của Tiểu Băng.
Hai là nàng hiểu rằng mình tận tâm với người chị chung thuyền này thì sẽ dành được lòng yêu mến của Tuấn Hạc.
Quả đúng như vậy, Tuấn Hạc vô cùng cảm kích và nhìn Phương Phương với ánh mắt trìu mến.
Đã bước vào mùa hạ nên vầng dương chói lọi trên cao, thiêu đốt vạn vật. Nền đường khô cứng lại và bụi bốc lên mờ mịt theo vó ngựa. Tuấn Hạc nhờ công lực thâm hậu nên không đến nỗi khổ sở, chỉ tội cho HỒ Diện Cái Cù Y Thảo và hai nữ nhân.
Phương Phương đã phải lấy mấy tấm nệm bông cột chặc vào nóc và quanh mui xe để giảm bớt cái nóng kinh người.
Thỉnh thoảng, nàng nhảy lên lưng ngựa Tuấn Hạc, dùng khăn ướt lau mặt phu tướng hoặc cho chàng uống nước.
Đến chiều ngày mùng năm tháng tư, họ đã đi thêm được gần bốn trăm dặm đường vượt qua thành Nam Dương một quảng khá xa. Một con chó của nhà nông dân nào đó băng ngang qua dường, suýt nữa bị vó ngựa đạp bẹp. Cũng may, nó chỉ bị đau ít, kêu ăng ẳng và bỏ chạy về phía sau. Nhờ vậy, chàng phát hiện xa xa đám bụi mù mịt bốc cao và di chuyển rất nhanh.
Chàng cau mày đoán rằng đoàn ky mã kia rất đông đảo nên mới gây hiện tượng như vậy Một cảm giác bất an thoáng hiện, có thể họ đang cố bắt kịp chàng thì sao?
Nghĩ đến câu cẩn tắc vô ưu," Tuấn Hạc bảo họ Cù:
- Các hạ cho xe phóng nhanh lên, có thể cường địch đang đuổi theo.
HỒ Diện Cái vội vung roi quất đôi ngựa gia tăng tốc độ.
Đường xấu nên xe bị nhồi lắc dữ dội.
Phương Phương thò đầu ra hỏi:
- Tướng công! Tại sao lại cho xe chạy nhanh làm gì?
Tuấn Hạc thở dài chỉ về phía sau:
- Phương muội xem kìa, đám bụi kia tiến đến rất nhanh, chứng tỏ đám ky mã đang đuổi theo chúng ta. Nếu quả đúng như vậy thì lấy nệm bông che chắn cả phía sau để đề phòng cung tiễn. Ta sẽ bảo vệ không cho chúng đến gần.
Chàng lại bảo HỒ Diện Cái:
- Các hạ hãy đưa cây roi ngựa dữ trữ cho ta.
Thói thường, bao giờ trên xe cũng có thêm một, hai cây roi da để thay thế.
Cù Y Thảo vội lấy vòng dây treo trên càng xe đưa cho chàng.
Cây roi này dài gần trượng, khi múa lên có thể che chắn một phạm vi khá rộng.
Hơn khắc sau, đoàn ky mã kia đã đến nơi. Người dẫn đầu chính là Khuất Bạch Thành . Gã quát vang :
- Tuấn Hạc ! Nếu ngươi không chịu giao ôn Tiểu Băng lại thì đừng hòng sống sót Để thị uy bọn ky mã giương cung bắn liền. Bốn mươi mũi trường tiễn xé gió bay đến. Tuấn Hạc cho ngựa chạy ngay sau xe, ngồi xoay ngược lại, múa tít roi da. Luồng chân khí hùng hậu của chàng đã biến cây roi mềm mại thành một tấm lưới bền chắc, kín đáo, hứng lấy tất cả những mũi tên.
Lại thêm mấy loạt bắn nữa nhưng đều vô ích. Tuy nhiên, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần. Tuấn Hạc phát hiện trong xe vang lên những tiếng như nhà bếp động dao thớt mà không hiểu Phương Phương đang làm gì.
Lát sau, nàng thò ra, đưa cho chàng một túi lụa :
- Tướng công! Thiếp đã chặt nhỏ những thỏi vàng bạc, chàng hãy dùng làm ám khí để đối phó với bọn chúng.
Tuấn Hạc mừng rỡ nhận lấy, bỏ vào lòng rồi bắt đầu tấn công. Mảnh vàng đầu tiên xé gió bay vào ngực Khuất Bạch Thành. Nhờ ánh hoàng kim lấp loáng nên gã nhận ra, nghiêng mình tránh thoát.
Nhưng viên ám khí đắt tiền nay trúng vào tên đệ tử phía sau. Gã rú lên thảm khốc, rơi khỏi mình ngựa. Lại thêm bốn tên nữa chết vì số vàng bạc mà chúng chẳng hề ham muốn. Khuất Bạch Thành đành chậm lại để tránh xa tầm ném. Đường quan đạo chật hẹp, hai bên là ruộng nước nên chúng không thể vượt lên được.
Thỉnh thoảng, Tuấn Hạc ghì cương ngựa, chờ phe đối phương đến mà rải ám khí Chàng giết thêm được vài tên rồi bỏ chạy the o xe .
Tuấn Hạc nhận ra hai lão nhân đi song song với Khuất Bạch Thành có kiếm pháp rất lợi hại. Những thỏi bạc bị bắn vào họ đều bị chặt nát thành những mảnh nhỏ Chàng biết đôi ngựa kéo xe không thể chịu đựng được lâu. Chúng đã đi bảy tám trăm dặm và được nghỉ ngơi rất ít.
Tuấn Hạc quay lại nói với Phương Phương:
- Phương muội bảo họ Cù ghé vào chỗ nào có địa thế hiểm yếu.
Được hơn trăm dặm là hết vùng ruộng lúa, đến rặng núi Hạc Sơn. HỒ Diện Cái quyết định cho xe rẽ sang mé hữn, đi vào con đường gồ ghề, lởm chởm đá. Gã nói lớn:
- Trưởng lão cố cầm chân bọn chúng lại xe không chạy nhanh hơn được. Chỉ hơn dặm nữa là đến nơi trú ẩn.
Tuấn Hạc gật đầu, cho ngựa chạy chậm lại chặn ngang giữa đường quan đạo.
Những mảnh vàng bạc trong tay chàng đã bay ra như sao sa, lại có vài tên nữa bỏ mạng.
Khuất Bạch Thành gầm lên ghê rợn, cùng hai lão nhân áo xanh múa tít trường kiếm tiến lên. Bọn thủ hạ của gã cũng bám theo.
Ba luồng kim quang rực rỡ đã gạt phăng những viên ám khí của Tuấn Hạc.
Chàng cười nhạt, nhắm vào ức ngựa mà hạ thủ. Trường kiếm không thể với tới nên ba con ngựa đều trúng đòn, chúng đau đớn hí lên rồi ngã quị, hất bọn Bạch Thành xuống đất.
Tuấn Hạc nhân cơ hội ấy quay ngựa phi theo xe song mã. Đến chân núi, chàng nhận ra xe đã chạy vào một khe đá hẹp, chỉ vừa lọt chiều ngang của thùng xe, hai bên là vách đá dựng đứng. Địa thế này đáng gọi là tuyệt hiểm, nhất phu đương quan, vạn nhân nan quá.
Chàng thúc ngựa vào, chỉ năm trượng đã đến một khoảng trống rộng rãi, cây cối rậm rạp, xanh tươi. Vách sơn cốc cũng cao vun vút khiến bầu trời phía trên như nhỏ lại Bọn Khuất Bạch Thành cũng đến nơi nhưng không dám vào, đứng lố nhố ở ngoài cửa cốc. Tuấn Hạc xuống ngựa, nhặt cục đá to bằng nắm tay, vận toàn lực ném ra ngoài.
Viên đá bay ra với tốc độ kinh hồn, dập vỡ sọ một tên ky sĩ. Chúng hoảng sợ, dạt cả ra hai bên.
Khuất Bạch Thành thở dài bảo hai lão nhân:
- Vàng bạc thì có thể đỡ được chứ với đá xanh thì phải cẩn trọng, tiểu tử họ Văn có đến năm mươi năm công lực trong người, không thể coi thường được.
HỌ Khuất ra lệnh xuống ngựa nghỉ ngơi ăn uống. Bên trong cốc, bọn Tuấn Hạc cũng đang chuẩn bị việc phòng ngự.
Phương Phương và Cù Y Thảo chạy đi nhặt những viên đá to bằng trứng ngỗng, chất thành đống trước hẻm núi .
Tuấn Hạc vui vẻ khen ngợi :
- Vì sao Cù các hạ lại biết nơi này?
Cù Y Thảo cười hì hì :
- Bốn năm trước, gia phụ sai thuộc hạ đến vùng Hạc Sơn này tìm một vị thuốc, nhờ vậy mới khám phá ra chỗ tuyệt địa này.
Phương Phương giận dỗi nói:
-Cù huynh dẫn chúng ta vào đây thì có hay ho gì? Chỉ như cá trong rọ mà thôi.
Vài ngày nữa hết nước hết lương thực là chết đói ngay.
HỌ Cù cười xó a :
- Phu nhân yên tâm, trong này có cả một hồ nước trong vắt, đầy cá. Còn chồn thỏ cũng hằng hà sa số.
Phương Phương là nữ nhân không chịu được cảnh dơ dáy vì thiếu nước nên mừng rỡ:
- Thế thì được .
Nàng tất tả quay xe lại, lấy y phục và bồng Tiểu Băng đi sâu vào trong.
Cù Y Thảo cũng bày lương khô và rượn ngon ra nhấm nháp. Ai cũng đói bụng vì hoàng hôn đã buông xuống. Hai người ngồi ngay vị trí phòng thủ mà dùng bữa.
Tuấn Hạc trầm ngâm nói :
- Bệnh tình của Tiểu Băng không cho phép chúng ta lưu lại nơi này lâu hơn được Đêm nay các hạ và Phương muội giữ vững đường vào, ta sẽ ra ngoài tiêu diệt bọn chúng. Chỉ cần tiêu diệt được Khuất Bạch Thành là đối phương phải rút lui thô ăn uống xong, chàng điều tức một lúc để khôi phục công lực rồi lướt ra ngoài.
Phương Phương và HỒ Diện Cái núp hai bên vách chờ đợi.
Cửa sơn cốc sáng rực vì phe Bạch Thành đã đốt một đống lửa rất lớn ở mé tả Chúng muốn nhìn thấy rõ khi đối phương đi ra.
Tuấn Hạc thản nhiên lộ diện, trầm giọng gọi:
- Bạch Thành, hãy ra đây làm vài chiêu xem nào. Hay là hậu duệ của VÔ Tâm Kiếm Khách chỉ biết dùng cung tiễn?
Khuất Bạch Thành là người cao ngạo, không chịu nổi lời khiêu khích liền kéo thuộc hạ xông đến.
Tuấn Hạc cười nhạt :
- Bạch Thành! Ngươi học cái thói ỷ chúng hiếp cô từ bao giờ thế? CÓ dám cùng ta đơn đấu hay không? Nếu trong ba chiêu ta không khiến máu ngươi ướt đất này thi Văn mỗ nguyện vung kiếm tự vẫn ngay.
câu hỏi khinh bạc, ngạo nghễ kia khiến họ Khuất giận run người. Gã ngửa c Oå cười dài :
- Được! Nhất ngôn cửn đỉnh. Bổn tước gia sẽ dạy cho ngươi ba chiêu.
Gã rút kiếm đến đứng đối diện Tuấn Hạc. Từng bị Tuấn Hạc đánh trọng thương nên Bạch Thành hiểu rất rõ công lực của đối thủ. Nhưng gã không tin rằng kiếm pháp của Tuấn Hạc cũng cao siêu như chưởng pháp. Thường thì cao thủ nào cũng chỉ sở trường một môn công phu.
Tuấn Hạc dựng trường kiếm trước mặt, tay tả bắt kiếm quyết, chỉ về phía đối phương. Thế thức này rất thông dụng và chẳng có gì đặc sắc cả. Chỉ khác một điểm là chàng đứng trên hai đầu bàn chân, gót nhón cao. Thân hình chàng trôi dần về phía Khuất Bạch Thành. Khoảng cách càng lúc càng ngắn lại, Bạch Thành phải xuất thủ trước để chiếm tiên cơ.
Thanh kiếm rung động, hóa thành ngàn kiếm ảnh, đưa thân hình gã bốc lên cao.
Tuấn Hạc chỉ chờ có thế, hóa thành mũi tên bạc bay chếch lên, chặn ngang đường đối phương. Khuất Bạch Thành ở trên, chàng ở dưới nên mục tiêu của chàng chính là hạ bàn của gã.
Chiêu kiếm này có tên là Trường Đoạn VÔ Nghi (Đứt một chẳng còn nghi). Tuấn Hạc chưa bao giờ dùng đến vì nó cực kỳ hiểm ác. Nay chàng ở tuyệt lộ, chẳng còn khách sáo được nữa.
Khuất Bạch Thành kinh hoàng chúi xuống, cố chặn đường kiếm của đối phương. Nhưng đã quá muộn, sau tám tiếng va chạm chói tai là tiếng rên đau đớn của họ Khuất. Gã rơi xuống đất, đứng ôm bụng rên rỉ. Một vết kiếm vắt ngang rốn và bốn vết nữa vạch nát hai đùi Hai lão già áo xanh vội lao đến đỡ lấy thiếu chủ và quát vang:
- Giết"
Gần ba mươi gã kiếm thủ của Khuất gia trang dù sợ chết khiếp cũng phải xông vào CÓ điều chúng dùng chiến thuật xa luân, từng đợt bốn tên tiến lên tấn công rồi rút ngay, nhường cho đợt khác.
Tuấn Hạc cười mát, lùi nhanh vào khe núi, biến mất trong bóng tối. Và hàng loạt phi thạch bay ra khiến phe đối phương không dám đuổi theo. Thì ra Phương Phương và Cù Y Thảo nóng ruột nên đã ôm đá ra tận ngoài cửa hang để quan chiến.
Ba người rút vào sơn cốc nghỉ ngơi, bên đống lửa bập bùng. Phương Phương âu yếm lau mặt cho Tuấn Hạc và thỏ thẻ :
- Gã họ Khuất đã bị trọng thương, chắc bọn chúng phải rút thôi.
Quả nhiên, lát sau tiếng vó ngựa lọc cọc khua vang, ngày càng xa sơn cốc. CÓ lẽ chúng phải đi ngay để tìm cách trị thương cho Khuất Bạch Thành.
HỒ Diện Cái ấp úng:
- Bẩm...