sao ngăn lại được…
Cứ ngỡ rằng xung quanh chẳng có ai thì nó cứ khóc, khóc cho thỏa lòng để cho đến khi đứng dậy, bước ra ngoài kia, nó lại buộc mình phải giữ bình tĩnh, và nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ nụ cười vào, diễn tiếp vai một cô bé lạnh lùng, cô độc.
…
Đang ngồi bó gối nấc ừng ực ở dưới chân cầu thang, bỗng, có một cái bóng cao lênh khênh xuất hiện trước mặt, chắn hết tầm nhìn của nó khiến con bé phải ngước mắt lên, ngơ ngác đến ngây người…
- Chan…?
- Đứng dậy đi! Đứng dậy rồi nói chuyện! – Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay to bản, ấm áp của mình ra, tỏ ý muốn Cheer nắm lấy, nhưng con bé lại tự động đứng dậy, vội vàng phủi quần áo rồi tỉnh bơ trả lời.
- Về đi! Anh đến đây làm gì?
- Sao em ngang thế nhỉ? – Cố nắm chặt lấy tay con bé, hắn ghì lại.
- Yà! Bỏ ra! Bảo bỏ ra cơ mà! – Nhìn Chan dám ngang nhiên nắm lấy tay mình, con bé quắc mắt quát. Nhưng không ngờ, hắn lại tiện đà kéo mạnh nó vào lòng mình, ôm trầm lấy.
- Làm ơn…đừng có chuyện gì cũng tự giải quyết một mình như thế có được không? Hãy để dành một phần trách nhiệm cho anh với chứ!
Nằm trong vòng tay của hắn, dù rất muốn khóc òa lên, nhưng con bé vẫn phải cố nhịn, dùng hết sức bình sinh của mình, nó đột ngột đẩy mạnh hắn ra, rồi mắng.
- Này! Dạo này anh hơi bị láo rồi đấy! Tôi hơn anh một tuổi. Khôn hồn thì gọi bằng chị đi! Ranh con láo toét!…– Nói xong, nó lại lẳng lặng bỏ đi, không quên ném lại một cái lườm lạnh ngắt…khiến thằng Chan sợ xanh mặt. Nhưng vẫn thấy thích…vì đó mới là Cheer, vì dù sao…cuối cùng con bé cũng trở lại là mình, lại có thể mắng hắn được rồi!
…
Lẽo đẽo chạy theo Cheer, mặc cho con bé tảng lờ mình đi, nhưng hắn vẫn nhất quyết bám riết như một cái đuôi loẵng ngoẵng khiến cho bao người đi qua phải ngoái đầu nhìn lại bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Bẵng đi có một lúc mà khi trở về mẹ đã ra khỏi phòng mổ rồi, Cheer vội vàng chạy vào trong phòng thì đã thấy mẹ chìm vào giấc ngủ…Nhìn khuôn mặt xanh xao ốm yếu hom hem của mẹ lúc này đang nhắm mắt ngủ yên trông thật hiền. Khác hẳn với những lúc to tiếng quát mắng chúng nó. Tự dưng lại muốn khóc quá, nghĩ lại mới trước đó một ngày, mẹ vẫn còn đủ sức để quát mắng nó, nó vẫn còn sức để gân cổ lên mà cãi nhau với mẹ…sao mà bây giờ cảm thấy hối hận thế…Nỗi hối hận càng lúc càng tăng gấp bội khi nghĩ đến nỗi đau mà mẹ đã phải chịu đựng một mình trong căn nhà lạnh lẽo đó…
Đôi bàn tay nhỏ bé của Cheer khẽ nắm thật chặt, Chan nhìn thấy thế, nhìn thấu nỗi đau mà Cheer đang phải trải qua, nên hắn lại nhẹ nhàng tiến đến…và đặt bàn tay mình lên tay đó, xoa dịu nỗi đau cho con bé…
Tệ thật! Lúc này thì con bé chẳng thể từ chối được nữa…Nó quá”yếu”! Chẳng còn sức đâu mà chống đối nữa…
Chap 37: Bệnh viện…
Ngồi lặng đi bên hàng ghế gỗ phủ sơn xanh lạnh lẽo ngoài hành lang đối diện phòng bệnh, Cheer vẫn cúi đầu đăm chiêu nhìn xuống đất.
Đây là lần đầu tiên nó phải một mình gánh vác những chuyện lớn như thế này, cảm giác áp lực nặng nề từ những người xung quanh thật khó thở quá! Nhưng con bé vẫn phải cố gắng bỏ ngoài tai, bỏ qua tất cả để mà sống thật tốt, để chăm sóc cho mẹ thật chu đáo…để cho họ thấy…những người như họ…chẳng có tư cách quái gì mà phán xét nó cả! Những con người…khi mà ở bằng tuổi nó…họ đã bao giờ phải đứng trong hoàn cảnh như nó đâu?
- Em không định đi làm à?
- Chắc là không! Tối nay thằng Quân bận đi học thêm rồi!
- Cứ đi đi! Anh ở lại trông mẹ cho! – Chan nói, giọng rất nghiêm túc.
- Anh muốn tôi sớm thành trẻ mồ côi à? – Cheer trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Chan đầy lo sợ.
- Này…Đừng có khinh nhau! Anh cũng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm rồi đấy! – Hắn chau mày nói.
- Như nào? Chăm chó hay chăm mèo?
- Chăm cá…– Giọng hắn càng lúc càng nhỏ lại…
- Ồ…Thế hóa ra trong mắt anh mẹ tôi ngang hàng với một con cá à? Được! Rất tốt! Tốt lắm đấy! Xin cảm ơn! – Cheer mỉa mai!
- Nàoooo!!! Thế có để anh giúp không đây!!! – Thằng Chan gào lên trong sự xấu hổ.
- Hừ! Thôi được rồi! Trông cậy vào anh đấy! Nếu chưa muốn chết sớm thì làm ăn cho cẩn thận vào!
- Hừ! Nhờ vả thế đấy! Chó ghẻ đầu! – Chan lầm bầm, nhưng lòng lại vui như mở cờ vì đã nắm được cơ hội.
- Lèo nhèo cái gì đấy? – Trước khi đứng dậy, nó vẫn còn quắc mắt lên nhìn.
- À không! Có gì đâu! Tiếng ti vi ý mà! – Vừa nói, hắn vừa ú ớ chỉ vào bên trong.
- Liệu hồn!…
Thế đấy! Khi con ngựa đã xuống mã thì vị trí của nó chẳng khác gì một con lừa…Vị trí của Chan bây giờ cũng chính là vậy!
…
Ngồi ở chỗ làm mà con bé cứ đứng lên ngồi xuống mãi, khi thì đứng đần ra suy nghĩ, lúc thì lại đi loanh quanh thành vòng tròn như con hâm. Tự nhiên cảm thấy ý định giao mẹ cho Chan là một sai lầm kinh khủng khiếp…nên nó chỉ muốn được sớm tan ca để trở về bệnh viện chăm sóc mẹ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo vang lên phá tan dòng suy nghĩ rối bời của con bé.
Giọng mẹ cất lên thều thào…
- A lô! Mai à…Xin về sớm được không con…
- Sao thế ạ? – Cảm nhận được có chuyện chẳng lành, mặt nó liền biến sắc.
- Mẹ sắp chết đến nơi rồi…Mẹ không thể cầm cự được nữa…– Bà nói trong sự lo lắng…
- Vâng! Con biết rồi ạ! – Nói rồi, nó vội vàng cúp máy, rồi chạy vù đến bên ông quản lý mà năn nỉ, xin lấy xin để đòi về sớm bằng được…may mà có lý do chính đáng nên lão Tuấn nhà quê cuối cùng cũng cho phép.
Vừa nhận được lệnh đồng ý, nó vội vàng với lấy cái túi xách rồi hùng hục chạy ra khỏi tầng hầm, bắt taxi phi bạt mạng…
…
- Mẹ! Sao thế mẹ!
- Bảo nó ra ngoài đi! – Vừa nói, mẹ vừa đánh mắt về phía chú lừa con đang cúi đầu ngượng nghịu. Ngay lập tức, Cheer lườm một cái, cừu thất thế liền chạy bắn ra ngoài.
- Mẹ đau bụng quá! Mẹ muốn đi nặng…nhưng không thể nhờ nó được…mau mang cái bô ra đây cho mẹ!
À…chuyện tế nhị! Bảo sao…Đúng là con trai thì không thể giúp được!
Sau khi mẹ đã giải quyết xong chuyện”đại sự”, Cheer lại cầm hậu quả của mẹ đi”thanh lý môn hộ”. Lúc đi qua chỗ Chan đứng, nó lại cười tủm tỉm. Ngay lập tức, Chan liền đuổi theo…
- Đi đâu đấy! Cho đi mới! – Chan hớn hở.
- Đi đổ bô cho mẹ đấy…Thích xem không? – Giọng cái Cheer đanh lại, vô cùng nghiêm túc.
- …– Nghĩ đến đổ bô, và”vô số”thứ khác ở trong bô, mặt Chan tái ngắt, nụ cười trên môi hắn cũng đột nhiên dập tắt…Khẽ nheo mắt cười méo mó, Chan đành xin ở lại…
…
Lần đầu tiên cầm”phế phẩm”của một người đem đi xử lý…Thật sự trong lòng Cheer cảm thấy vô cùng”khó tả”…Một mình lò dò bước vào khu vệ sinh ẩm thấp của bệnh viện nằm sâu trong dãy hành lang tăm tối, mùi ẩm ướt bốc lên khiến nó thấy gai hết cả người. Tại sao trong bệnh viện mà vẫn còn cái khu kém vệ sinh như vậy cơ chứ…Huhu…
Đang giải quyết hậu sự, bỗng, có tiếng như hai miếng đồng va chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng đáng sợ đột nhiên vang lên âm vọng trong đêm vắng khiến cho Cheer vội vàng xách bô chạy vụt ra ngoài, vừa la vừa hét…
- Gì đấy! Gì đấy! Có chuyện gì đấy!
- Ma! Huhuhu! Trong kia có ma! – Vừa nói, nó vừa chỉ thẳng vào bên trong phòng vệ sinh. Nhưng mọi sự chú ý của thằng Chan thì lại chỉ nhằm vào chiếc bô đang được giơ lên từ phía tay con Cheer…
- Này…em có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?!
Xấu hổ. Cheer vội vàng đẩy mạnh Chan ra, rồi xì mũi.
- Hừ! Cút đi!
…
Hai đứa cứ mải chí chóe với nhau ở bên ngoài mà không để ý trong phòng bệnh đã có người đến thăm tự bao giờ. Lóc cóc chạy vào thám thính, nó nhận ra ngay đó là vợ chồng nhà bác Quang.
Vừa nhìn thấy mặt thằng Chan, bác Quang liền chau mày nghi hoặc, giở giọng tra hỏi.
- Thằng nào đây Mai?
Không để cho Chan có cơ hội ra mặt, Cheer vội vàng phủ đầu ngay.
- Dạ…dạ…là em trai kết nghĩa của cháu ạ!
- À…em trai tốt nhỉ! Giờ này rồi mà vẫn còn đến giúp chị được cơ đấy!
- Vâng! Cháu rảnh mà! – Vừa nói, Chan vừa nhoẻn cười nhăn nhở.
- Thế thằng này năm sau định thi trường nào thế?
Suy nghĩ phân bua một hồi, Chan lại dõng dạc trả lời.
- Dạ! Cháu định vào trường Kiến Trúc ạ!
- Vào trường Kiến Trúc để ra làm thợ xây à?
Trước câu hỏi vô cùng vô ý của bác Quang, cả Chan vào nó đều đứng im, chán chẳng buồn trả lời, sắc mặt cứ phải gọi là chán hẳn!
Duy chỉ có bác Liên là lại gân giọng lên quát lớn.
- Này cái thằng kia! Mày bỏ ngay cái thói châm chọc con nhà người ta đi nhé! Học kiến trúc mà làm thợ xây thì học làm quái gì! Đã ngu thì đừng có mà tỏ ra nguy hiểm! Sao mà tao ghét mày thế không biết! Ghét từ đầu tới chân! Không ưa mày được cái điểm gì cả! Thôi mày cút đi!
Vừa nói, bác vừa vênh mặt lên ****, vừa **** vừa lườm khiến bang Quang chỉ biết đứng im chịu trận, bĩu môi đầy tức tối, nhưng không dám cãi lại vợ đến một câu. Trước màn bắn rap đầy uy lực của bác Liên, mẹ cái Cheer không khỏi ôm bụng cười đau khổ, chỉ xin bác Liên đừng mắng nữa không dây chỉ vừa mới khâu ở bụng bục ra thì chết dở!
Chan và Cheer cũng chỉ biết ôm thành giường cười ngặt nghẽo, đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng cười thầm mà chẳng dám ý kiến lấy một câu.
…
- Thế thôi hai bác về đây nhé! Mai hôm nay ở lại trông mẹ à?
- Dạ vâng ạ! – Nó tươi tỉnh đáp.
Đánh mắt sang nhìn Chan, rồi bác Quang lại hỏi hắn thân mật như với đứa trẻ trong nhà.
- Thế còn thằng này? Có về luôn không bác cho đi nhờ?
- Dạ không ạ! Đêm nay cháu định ở lại đây trông cho chị Mai ngủ mà!
“Cái gì cơ???”– Thằng Chan vừa nói xong, Cheer liền quay ngoắt sang nhìn hắn, đôi mắt trợn tròn lên đầy kinh ngạc.
Sau khi hai bác đã cùng dắt nhau ra về, Cheer mới vội vàng quay sang hỏi Chan.
- Vừa nãy nói linh tinh cái gì đấy!
- Linh tinh gì đâu! Anh nói thật mà! – Vừa nói, hắn lại vừa nhanh chân rảo bước tiến đến chiếc giường còn trống trong góc phòng, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngủ cho cái Cheer.
- Yà! Định không về thật đấy hả!
- Ừ! Anh về thì ai trông em ngủ! Thôi em đi làm mệt rồi thì đi ngủ đi! Anh trông mẹ cho! – Chan nói rất nghiêm túc, vẻ như một người đàn ông trưởng thành thực sự.
- Anh có biết là mặt anh không có tem bảo hành không? – Con bé khẽ nhăn trán ngập ngừng…
- Tin anh một lần thì em chết à! – Chan chau mày đằng hắng khiến cho Cheer càng lúc càng cảm thấy không nỡ từ chối, nhưng nó vẫn đá xoáy.
- Suýt chết một lần rồi còn gì?!
…
Miễn cưỡng leo lên giường giả vờ ngủ…
29 phút sau…
Nó đã bắt đầu nghe thấy tiếng ngáy…
Không phải từ mẹ…
Lại càng chắc chắn không phải từ nó…
Vầng…
Là từ cái kẻ to mồm đang gục đầu lăn lóc trong căn phòng đấy ạ!
Chap 38: Đêm trắng…
Chán nản lê bước đến bên chiếc ghế mà Chan đang ngồi, nhìn hắn dựa đầu gục bên thành giường, khóe mắt khép hờ lim dim chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên những nét bình yên tựa như tan bao âu lo mệt mỏi…Khẽ đưa tay lên định chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy, nhưng Cheer lại vội vàng rụt lại…Chạy trở về giường mình lấy chăn, nó nhẹ nhàng choàng lên người hắn một cách thật cẩn thận…rồi lặng yên ngồi nhìn từ phía đối diện. Đêm nay mưa nên lạnh lắm…
Ngồi nhìn mẹ và Chan đang nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu, Cheer cũng chập chờn bắt đầu buồn ngủ nhưng lại phải cố bấm thật mạnh vào mu bàn tay mình dằn lòng không được ngủ. Bác sĩ đã dặn rồi, đêm nay là đêm đầu tiên mẹ vừa mổ xong, nếu có biến chứng gì thì phải lập tức đi thông báo cho bác sĩ ngay, thế nên cả đêm nó cứ cố căng mắt ra mãi…chả dám ngủ.
Ngồi lặng yên bên cạnh thành giường, đưa đôi mắt trĩu nặng đầy những mệt mỏi đặt lên khuôn mặt ốm yếu hom hem đang say trong giấc ngủ của mẹ…nhìn mẹ thật xanh xao hốc hác…nhưng từng nhịp thở lại thật bình yên…Mái tóc mẹ, giờ đây nó mới để ý…bạc trắng!
Chà! Sao người đàn bà mới hơn 50 tuổi đã phải nhuốm màu bạc bẽo thế này…
Thời gian qua có lẽ mẹ đã phải chịu áp lực từ chuyện gia đình nhiều lắm mà nó không bao giờ chịu để ý…
Chỉ nghĩ mỗi mình mình khổ cũng là quá đủ rồi…
Nó thật vô tâm…
Càng nhìn mẹ, nhìn đôi mắt lim dim với khuôn miệng cười yếu ớt ấy, nó lại càng muốn bật khóc…
Bất giác lại cảm thấy có thứ cảm xúc nào đó đang cay cay trực trào xộc lên sống mũi…khóe mắt rưng rưng dần chuyển màu đỏ hoe nhưng con bé lại cố bặm môi nhất quyết không cho phép mình rơi nước mắt.
Gì chứ! Có chút chuyện mà cũng bày đặt rơi nước mắt! Vậy chẳng phải yếu đuối quá sao? Nó còn phải trưởng thành và cứng cáp hơn nữa để làm chỗ dựa cho mẹ và em trai chứ không phải dễ dàng ướt át như thế này.
Không được phép khóc lóc! Hiểu chưa Cheer?!!!
…
Nửa đêm, mẹ bắt đầu cựa mình, nó cảm giác được rõ ràng sự bứt rứt khó chịu đang quấy nhiễu trong từng cử động trên khuôn mặt mẹ, đôi lông mày đã nhăn nay lại càng chau lại, Cheer vội vàng lay Chan dậy rồi hai đứa hì hục nâng mẹ dậy để lau người cho bớt mồ hôi.
Thằng con trai hậu đậu vụng về hằng ngày nay cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết trong từng hành động của mình, chỉ sợ nếu lỡ mạnh tay sẽ khiến mẹ vợ lại cảm thấy đau. Hắn hết sức cẩn thận nâng nhẹ lưng của mẹ dậy, để cho Cheer luồn tay vào trong thấm hết chỗ mồ hôi đang dính dớp khắp phần lưng và phía trước ngực. Vừa lau, Cheer lại vừa dịu dàng hỏi mẹ có cảm thấy thoải mái không, đã thấy dễ chịu chưa…dường như câu trả lời là nụ cười yếu ớt khẽ ánh trên môi mẹ.
Nhẹ nhàng đặt mẹ trở lại xuống giường, trực chờ quan sát hơi thở mẹ bắt đầu đi vào đều đặn, hai đứa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Cheer lo lắng như thế, Chan cũng ngại ngùng hỏi.
- Em vẫn thức từ bấy đến giờ đấy à?
- Ừm! – Nhìn ánh mắt hối lỗi của Chan, Cheer nghĩ, chắc hắn đang cảm thấy ngại vì đã ngủ trước cả mình, nhưng con bé lại cười xuề. – Thôi anh ngủ tiếp đi! Tôi vốn là cú đêm mà!
Đang ậm ừ ngại ngùng không biết nói gì thì vô tình ánh mắt hắn lại hướng về phía dây truyền nước vào tay mẹ và vô tình nhận ra máu từ ven đang trào ngược lên. Mặt tái xanh lại, Chan vội vàng chỉ cho Cheer rồi chạy đi gọi phòng y tá gần nhất đến xem xét tình hình.
…
Con bé y tá thực chất cũng chỉ là một trong mấy đứa thực tập sinh từ trường trung cấp Y nên thái độ vô cùng thiếu chuyên nghiệp. Đang ngủ bị dựng dậy nên cứ ì ạch mãi mới chịu lê bước ra khỏi phòng, rồi lại dùng vẻ mặt vô cùng sưng xỉa để xem xét tình hình cho bệnh nhân. Thấy máu lẫn trong dây truyền nước đã trào quá nửa mà mặt nó vẫn tỉnh bơ, rồi lạnh lùng nói.
- Chả sao đâu! Cái này là do bệnh nhân cử động mạnh quá thôi! Lần sau đừng có để bác nhà cử động tay bên này nữa không là mũi tiêm mà đâm vào tay thì sẽ phải mổ luôn cả tay ra đấy! Bây giờ dốc ngược nó lên là xong thôi. Tôi đi ngủ đây!
Ừ! Công nhận là sau khi con bé thực tập sinh chỉnh lại cái dây thì máu trong ống dẫn nước cũng từ từ chảy ngược lại thật…nhưng trước cái thái độ vô cùng hỗn xược và vô trách nhiệm ấy. Cái Cheer cảm thấy nóng mắt vô cùng!
…
Bởi vì là đêm đầu tiên lại xảy ra quá nhiều chuyện nên mặc sự quan tâm của Chan, Cheer vẫn cứng đầu trừng trừng mắt lên kiên quyết không chịu ngủ. Rút cục, cho đến tận 5 rưỡi sáng, khi tỉnh dậy hắn lại thấy nằng nặng một bên vai…nhìn sang mới biết cái Cheer đã gục đầu lên vai mình tự lúc nào. Nhìn ánh mắt vô cùng mệt mỏi của nó vẫn không hề nhắm lại, chỉ đờ đẫn như thể sắp kiệt sức đến nơi, Chan lại khẽ thở dài trong lòng đầy xót xa.
Sau khi tỉnh dậy lau mặt mũi và làm một vài thao tác vệ sinh cho mẹ, Chan và Cheer lại rủ nhau ra ngoài ăn sáng.
- Này! Bây giờ đi đâu đấy?
- Về nhà tôi!
- Về nhà em làm gì?
- Tôi muốn tự tay nấu cháo cho mẹ! Mua ở ngoài không bảo đảm…
- Ô…em nấu thì bảo đảm à??? – Chan lo thực sự.
- Thích nhịn thì cứ nói tiếp đi.
…
Chan đưa Cheer về nhà rồi hai đứa lại cùng đi chợ, cảm giác lẽo đẽo bám đằng sau để đứa con gái trầm ngâm chọn lựa những thức đồ thật giống một ông chồng nhỏ khiến Chan cứ tủm tỉm mãi…Cho đến khi trở về nhà, lúc đi qua quán nước nhà bác Liên, Cheer lại vô tình đụng phải ánh mắt của ông già, nhưng nó vẫn cố tình lướt qua một cách phớt lờ khiến cho ông ta phải chau mày gọi lại.
- Này! Me. mày thế nào rồi?
- Không cần ông phải quan tâm!
- Tao đâu có quan tâm! Tao chỉ muốn biết lúc nào nó chết để còn lập di chúc thôi!
Mặc dù đã cố nhịn lắm rồi…nhưng nghe xong câu này, Cheer vẫn không thể nào chịu nổi. Đứng chết chân một lúc rồi con bé mới quay lại đằng hắng.
- Đồ khô’n nạn!
- Con kia! Mày vừa nói cái gì cơ!
- Tôi nói…ông là đồ khô’n nạn đấy!
- A! Con mâ’t dạy này!…
Nói rồi, lão ta liền đứng phắt dậy, phăm phăm lao tới định vung tay lên tát con bé, cái Cheer còn đang giương mắt lên định đứng yên không thèm né đòn thì một bàn tay rắn chắc hơn đột nhiên xuất hiện, tóm ngay lấy cổ tay ông già chặn lại.
- Bác ơi!!! – Hướng ánh mắt vô cùng khó chịu của mình sang nhìn bố cái Cheer, thằng Chan gằn giọng nói.
Thấy lão ta cứ liên tục giẫy tay, Cheer liền vỗ nhẹ vào tay Chan tỏ ý bảo hắn buông tay rồi bần thần đi về phía nhà mình trước.
Nghe lời Cheer, Chan cũng buông tay xuống, trước khi đi hắn vẫn còn cúi đầu lịch sự chào ông già rồi mới quay lưng lại. Nhưng không quên trả lời câu hỏi cuối cùng của ông ta.
- Mày là thằng nào!
- Cháu là người yêu con gái bác!
Chẳng hiểu sao lúc ấy hắn đã lấy đâu ra một biển dũng khí để nói ra lời khẳng định chắc chắn như thế mà không sợ cái Cheer cho ăn đòn. Hắn chỉ biết, đã là người con gái mà hắn quan tâm, nếu không phải là hắn thì tuyệt đối không ai khác được phép làm tổn thương…
Cheer vẫn nghe thấy rõ ràng lời Chan nói đấy, nó nhoẻn cười, không rõ là vui hay buồn, nhưng lại vờ như chẳng hề bận tâm…lúc này quanh nó còn nhiều thứ đáng phải lo hơn chuyện tình cảm nhiều! Những thứ rối rắm này…tốt nhất là cứ tạm thời gác sang một bên đi cái đã!
…
Đây là lần đầu tiên Chan chính thức được vào tận bên trong nhà Cheer, bình thường thì chỉ được nhìn nó từ bên ngoài. Căn nhà sực mùi phụ nữ, bắt đầu là từ căn bếp tỏa ra…Nhìn cái Cheer lặng lẽ đeo tạp giề mà phải vòng tay ra đằng sau một cách khó khắn khiến hắn lại muốn tiến tới, nhẹ nhàng thắt nốt những nút cuối cùng từ phía sau lưng khiến cái Cheer phải giật bắn mình quay lại, lúng túng đẩy Chan ra.
Cảm...