gậy ông đập lưng ông! Ha ha! Càng nghĩ, nó càng muốn cười thầm trong bụng, nhưng rút cục, ngoài mặt con bé vẫn tỏ vẻ thản nhiên thân thiện.
- Ây!!! Thế sao được! Điện thoại hết tiền hả em? Vậy lấy điện thoại chị mà dùng này! Em cứ gọi thoải mái! Điện thoại chị nhiều tiền lắm! – Vừa nói, nó vừa cầm điện thoại đưa lên trước mặt cái Nhi, giọng điệu niềm nở khiến cho con bé xấu hổ không biết nói gì, lại thêm một tràng cười ồ ạt phát ra từ phía lão Gà khiến mặt nó cứng ngắc…Đứng run run một lúc rồi quyết định hậm hực bỏ đi. Lúc đó, con Cheer mới khẽ cười khẩy…
Tưởng như thế nào! Vẫn còn non và xanh lắm em ạ!
Chap 34: Tiếp tục phá đám.
Tối hôm đó về, vẫn còn mang nỗi hận trong lòng, nằm vật vã trong chăn suốt một hồi lâu, Nhi quyết định lôi điện thoại ra nhắn tin cảnh cáo con Cheer cho hành động khiêu khích ngày hôm nay.
Mười hai giờ đêm, vừa đi làm về, còn chưa kịp thay đồ, Cheer đã nhận được một tin nhắn từ số lạ, mở ra đọc thì thấy toàn những là lời lẽ châm chọc xỉa xói, chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ đoán được tin nhắn đó được gửi đến từ ai.
Ok! Muốn khiêu chiến? Chị đây sẵn sàng chiều!
“Này đồ gái già! Chị còn định đeo bám Chan đến bao giờ hả? Già rồi mà còn bày đặt yêu trai trẻ! Không thấy ngượng mặt à?”
Chà! Nó chê mình già…Nghe kể ra cũng hơi nhức nhối thật đấy! Nhưng chả sao, cũng chẳng vội tức, Cheer lại bình tĩnh reply.
“Ừ! Già! Chuẩn rồi! Thế sao không tự hỏi mình…Chị già mà Chan lại chỉ yêu chị chứ chẳng yêu em???”– Nhắn xong tin này, khóe môi nó lại khẽ nhếch lên cười khẩy. Đắc ý lắm đây!
Đau…đọc xong tin nhắn này thì thật sự là Nhi đau. Công nhận một điều là…tại sao Chan có thể bỏ qua một đứa con gái vừa trẻ trung vừa xinh xắn như Nhi để sống chết đâm đầu vào cái bà già lùn mét rưỡi như Cheer? Rút cục thì cô ta có thủ thuật gì? Càng nghĩ càng tức. Nhi lại nhắn tiếp.
“Hừ! Thì chị cáo già rồi! Đầy mình kinh nghiệm rồi! Tôi làm sao đấu lại!”
“Chộ ôi! Em lại bảo chị cáo già hành nghề lão luyện rồi sao? Ừ! Chị cáo già! Chị lão luyện! Vậy chắc em là cáo non mới vào nghề hả em? Ừ mà cũng đúng rồi đấy em ạ! Em vẫn còn non và xanh lắm!”
“Hừ! Chả biết ai xanh hơn ai!”– Chả biết nói gì nữa, Nhi lại đành giở bài cùn.
“À ừ…Chả biết ai! Chả em…thì chắc là chị??? Cơ mà đúng là chị cũng vẫn còn xanh lắm! Chị làm sao mà đã chín được? Phải chín từ từ thì nó mới đảm bảo. Chứ còn xanh mà cứ cố ép cho nó chín nhanh như em là mau thối lắm đấy em ạ! Hi hi…”– Nhắn xong tin này, Cheer lại ôm miệng cười nắc nẻ. Thầm nhủ trong đầu: “Phen này cho mày tức chết! Đồ ranh con!”.
Đọc xong tin nhắn này, Nhi liền cứng họng. Thật không biết phải đối đáp sao nữa…Con Cheer thật đúng là đồ miệng lưỡi không xương, đứa trẻ mới mười bảy như nó…mặc dù chỉ sinh sau đẻ muộn có một năm cũng đủ để chạy dài cũng vẫn không theo kịp trình độ phủ đầu của Cheer rồi. Mà cũng phải
thôi! Loại con gái chỉ thích văng tục **** bậy để thể hiện độ chơi bời của mình thì làm sao có thể đấu lại với đứa con gái đã từng trải như cái Cheer. Biết rằng phen này cố đấu là không lại…nên nó đành ngậm ngùi rút lui. Chờ đợt sau đánh tiếp!
Thấy Nhi không rep lại nữa, Cheer thầm cười mẩm trong bụng, nhưng trước khi đi ngủ, ngoài nhắn tin cho Chan, nó còn cố tình ném thêm một tin nhắn chúc ngủ ngon nữa cho Nhi.
“Ngủ ngon em nhé! Chúc em sớm kiếm được người khác thật sự phù hợp với mình!”
…
Mấy ngày hôm sau là bước vào kì World Cup, hầu như đám con trai nào cũng rộ lên phong trào đi xem đá bóng ở các quán café có hình chiếu, tất nhiên, hội lão Gà cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù đi làm về muộn nhưng nể lão Gà có lời mời nên tối nào Cheer cũng bớt ra một ít thời gian của mình để phi ra quán café ngồi xem đá bóng cũng cả hội, mặc dù việc nhìn một quả bóng bị cả đám con trai ki bo kẹt xỉ tranh nhau đá đi đá lại thật là chán ngắt.
Nhưng cũng may mà ngày nào nó cũng mua thêm vài túi bánh mì và mấy hộp sữa Ông Thọ để cho cả bọn có cái mà nhấm nháp, bản thân mình cũng đỡ buồn mồm. Vậy nên mấy anh em trong hội quý nó lắm! Đứa nào cũng coi Cheer như là chị dâu của chúng luôn vậy!
Hê hê! Nói sao nhỉ! Bánh mì…thì cũng rẻ! Sữa Ông Thọ…cũng chẳng đắt!
Là con gái…thì phải tâm lý một tý! Chả đi đâu mà thiệt cả!
Bản thân Chan cũng tự dưng lại được mát mặt với mọi người!
…
Tối muộn, nhận được điện thoại của mẹ, Cheer liền vội vã xin phép về sớm, trong lúc đứng dậy loay hoay thế nào lại đánh rơi cả điện thoại ở lại…Thế mà nó vẫn tưng tửng bỏ về.
Cho đến khi về đến tận nhà, định nhắn tin chúc ngủ ngon cho Chan, nó mới nhận ra…túi mình rỗng không…
Vội vàng quay ngược trở lại quán café, nhưng khi tới nơi…lại có một gương mặt mới đồng thời xuất hiện.
Mới – vào lúc đó, nhưng lại rất quen – trong trí nhớ của Cheer…
Cái Nhi…sao nó lại xuất hiện ở đây???
Cheer vừa mới đi có một lát…
Như thế này là sao???
Con bé có vẻ hòa nhịp với cả hội rất nhanh, hình như Nhi cũng thích xem bóng đá thì phải…Không khí mỗi lúc một trở nên cuồng nhiệt…Cheer không nỡ phá đám…
Thế nên…đứng chết chân một lát trong bóng tối…rồi nó lại lặng lẽ lẩn mình vào sâu trong góc khuất…và nhanh chóng phóng vụt đi…
…
Chẳng hiểu sao tự dưng lại mọc ra cái Nhi ở đây, thằng Chan bỗng thấy mất tự nhiên, lại thêm phần một số thằng em trong hội đã quen Nhi từ lâu nên cứ liên tục đẩy đưa gán ghép khiến Chan chỉ muốn bỏ về. Cố gắng chịu đựng một lát…cuối cùng không chịu nổi không khí gượng gạo này nữa, hắn bỏ về thật!
Bỏ mặc cả sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt tràn đầy hy vọng của cái Nhi. Sau khi Chan bỏ về, mặc dù ban đầu mọi người cũng có chút níu kéo, song, xong đâu đấy, tất cả lại quay về trạng thái cũ, chỉ tập trung chăm chăm vào trận đấu…duy có Nhi thì như rơi vào vực thẳm.
Hướng ánh mắt vô hồn nhìn vào màn hình với những cầu thủ đang chạy đi chạy lại trên sân bóng, bỗng, nó thấy mặt ghế của mình rung loạn lên, một loạt những tiếng chuông theo giai điệu hàn quốc vang lên, con bé giật nảy mình cúi xuống…Ồ! Một chiếc điện thoại! Vội vã nhấc lên nghe, Nhi lại càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra…choán kín cả màn hình cá nhân là gương mặt bầu bĩnh của cái Cheer.
Ha! Cơ hội đến rồi thì phải nắm bắt thôi…
Khẽ hắng giọng một chút, rồi nó quyết định tự mình bắt máy.
- Này! Tôi để quên máy…– Cứ nghĩ rằng Chan sẽ là người đầu tiên nhặt được máy của mình, nên Cheer vội vàng cao giọng…Nhưng không ngờ, con chưa kịp dứt lời, một giọng nói khác đã vang lên…chính là cái thứ giọng giả nhân giả nghĩa mà nó ghét cay ghét đắng.
- A lô! Ai đấy ạ?
Giọng cái Nhi…
Sao Nhi lại bắt máy…
Sao điện thoại nó lại nằm trong tay Nhi…
Tự dưng cổ họng nó cứng lại…không sao mở miệng ra hơn được nữa…
Con bé lại lập tức cúp máy!
Cả đêm hôm đó, ôm một bồ tức trong bụng, nó không sao ngủ được…cứ trằn trọc mãi không yên…
Bao nhiêu hình ảnh xấu xa lãng mạn giữa hai đứa gian phu dâm phụ ấy cứ nối tiếp nhau hiện lên liên tục, chạy dài suốt dòng suy nghĩ của con bé, phá đám giấc mơ đẹp đẽ mà nó cố tình vẽ ra để an ủi bản thân…Rút cục, tức ngực quá, nó đành phải tỉnh dậy ngồi thiền…Và thiền là thiền suốt đêmmmmm!!!!
Chap 35: Trả tự do cho nhau…
Sáng ngày hôm sau dậy đi học, mắt nó sưng như vừa bị đấm. Nhìn dáng vẻ dặt dẹo của con bé khi vừa bước ra khỏi cửa, Chan không khỏi ngăn lòng xót xa. Đã đứng chờ nó ở trước cửa nhà được một hồi lâu, chỉ chờ con bé chạy qua là hắn liền xuất hiện. Nhưng rút cục, ngay cả khi Chan đang đứng lù lù ngay trước mặt, nó cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đánh mắt liếc hờ qua một cái rồi lại lạnh lùng bước đi.
Cheer sao thế nhỉ?
Chẳng nhẽ lại vì cái Nhi?
…
Không! Không thể nào!
Tối qua Cheer về rồi Nhi mới đến mà…
…
A…Hay là…cái điện thoại!
…
Phải rồi! Tối qua nửa đêm tự dưng Nhi dựng Chan dậy đưa điện thoại của Cheer cho hắn. Liệu có phải đã có chuyện gì xảy ra không?
…
Thần người suy nghĩ một hồi lâu, rồi Chan lại vội vàng đuổi theo con bé.
- Yà! Cô bị làm sao thế!
Mặc cho Chan đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ hơn hoa, Cheer vẫn lạnh băng như một tảng đá.
- Làm cái trò gì đấy? Cút đi! – Nó khẽ ngước mắt lên lườm.
- Ô! Hôm nay chưa uống thuốc à! Lại dám chưi? cậu! Láo nhỉ! – Thằng Chan cố tình đùa cho đôi bên bớt căng thẳng.
Vẫn còn đùa được, vẫn còn cợt nhả được…
Chẳng hiểu là cái loại người gì nữa…
Lần này thì chẳng thèm ngước mắt lên nhìn hắn nữa, nó cúi gằm mặt xuống đất, đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy…
Rồi con bé nhỏ nhẹ nói.
“Anh vẫn thích dính dáng đến cô ta đúng không?
Anh thích tự do?
Được! Tôi cho anh tự do!
Cái gì đã không muốn là của tôi, thì tôi cũng chẳng dám giữ!
Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa! Còn muốn sống thì mau biến đi!”
Quắc ngược mắt lên nói, giọng con nhóc đanh lại nghe như sấm rền khiến thằng Chan đứng chết lặng…để mặc cho con bé lạnh lùng bước qua mình…hắn thật sự không dám níu giữ nữa…
Tự dưng cảm thấy bản thân thật sự đuối sức…
Tại sao lúc nào cũng là ghen tuông và hờn giận…
Làm thế nào cũng không xong…
Dù cố gắng giải thích thế nào cũng bị hiểu nhầm…
Bỗng nhiên lại thấy khóe môi mình mặn chát.
…
Tối ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, vẫn có một tên ngốc đứng chờ dưới cửa nhà nó, mặc sự thờ ơ của con bé, mặc cho bao người qua lại chỉ chỏ, tên ngốc vẫn đứng đó, ngước mắt lên nhìn ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ khung cửa sổ bằng gỗ ở phòng con bé…chờ đợi sự tha thứ từ một kẻ cứng đầu nào đó…
Nhưng mặc kệ! Kẻ cứng đầu vẫn nằm im re trong phòng, thỉnh thoảng lại ti hí mắt nhìn ra bên ngoài. Tất nhiên, chỉ là ti hí thôi, tuyệt đối không để cho kẻ ngốc kia được quyền tưởng bở. Và mỗi lần nhấp nhổm nhìn ra như vậy…Nhìn làn mưa trắng xóa đang bao trùm lấy hắn, tim Cheer lại khẽ nhói lên từng nhịp…Nó đã ghét mưa như vậy, hắn lại còn yêu mưa. Rõ ràng là ông trời không muốn cho hai kẻ trái ngược nhau này được nắm tay đi trên cùng một con đường…
Khẽ thở dài…Nhưng mà biết làm sao! Giận thì giận, nhưng nếu cứ để hắn đứng thế kia thì sẽ ốm mất! Mà ngày hôm nay cũng thật khắc nghiệt, ông trời mưa như trút nước, cảm tưởng gió bão mạnh đến nỗi những hàng cây cổ thụ xung quanh nhà nó đều ngả nghiêng đến nỗi uốn mình cong veo hết cả. Thế mà hắn vẫn đứng đó, vẫn trơ trơ ra như thế…cả người ướt nhẹp. Còn trong tim thì không biết ra sao…
Không thể chịu được nữa rồi! Cầm vội lấy cây ô màu hồng của mình lóc cóc chạy xuống nhà, Cheer lao ra như liên rồi vội vàng kéo tuột tên ngốc ấy vào bên trong mái hiên.
- Điên đủ chưa?
Còn chưa kịp định thần lại xem chuyện gì vừa xảy ra, ánh mắt cay xè vì ướt nhẹp chỉ đang chơm chớp nhìn lên cây ô màu hồng tai thỏ mà Cheer đang cầm trên tay…tự dưng kí ức về một ngày hẹn hò đầu tiên của chúng nó chợt hiện về.
- Vẫn là nó…
- Sao?
- Ngày đầu tiên đi chơi với tôi cô cũng dùng cây ô này…bây giờ vẫn lại là nó…– Vừa nói, Chan vừa khẽ tủm tỉm cười, hình như hắn lại tự thấy mãn nguyện gì đó.
- Thì sao? – Thấy Chan cười, Cheer lại chợt đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không thích cho phép Chan tự đắc, nên nó thái độ luôn.
- Lớn tồng ngồng ra rồi còn dùng cái thứ trẻ con này. Đúng là chỉ có cô mới thế!
- Ờ! Trẻ con! Còn hơn đồ điên! Đồ dở hơi! Đồ thần kinh! Mưa gió như này còn bày đặt đứng đây! Bộ não anh có vấn đề hả?
- Ừ…vì ai mà tôi điên như thế này! – Nhìn thẳng vào mắt Cheer, Chan nói, giọng hết sức nghiêm túc khiến cho hai má con bé chợt đỏ bừng lên e ấp, vội vàng cúi thụp đầu xuống, nhét vội cây ô vào trong tay hắn, rồi nó lại lạnh lùng trốn ngay vào nhà.
- Tùy!
“Tùy! Cũng được! Vậy là tôi vẫn có quyền yêu em đúng không?”– Nhìn theo bóng Cheer hấp tấp chạy vào nhà, hắn lại thần người trộm nghĩ…
…
Mặc dù đã vào đến nhà rồi mà chuông điện thoại của nó vẫn không ngừng reo lên ầm ĩ. Thật sự cảm thấy phiền, Cheer liền chặn luôn cuộc gọi, chặn cả tin nhắn, và đổi tên của hắn thành”Đồ Đáng Ghét”…Thế đấy! Ta ghét nhà ngươi!!! Nhà ngươi là đồ đáng ghétttttttttttt!!!!
…
Cũng trong tối ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, mẹ Cheer lại lên quán nước nhà bác Liên và vô tình nghe được câu chuyện về tối ngày sinh nhật hôm đó. Sau khi sự thật được hé lộ, bà vô cùng bất ngờ và sợ hãi khi biết được quản lý ở đó lại là một tên xấu xa đê tiện như vậy. Không những định đưa con gái mình vào con đường tăm tối, mà chính hắn còn là người đã thuê thằng Hoàng xử lý bạn thân cái Cheer. Không thể để cho con gái mình làm việc ở cái động trá hình như vậy nữa, ngay khi trở về, bà liền làm ầm lên và bắt cái Cheer phải nghỉ việc. Nhưng…rất tiếc, con bé đã tự mình đưa ra quyết định trước cả mẹ ngay từ tối hôm ấy rồi, thế nên một cuộc ẩu đả to tiếng xảy ra giữa mẹ và con là điều không thể tránh khỏi. Mặc cho mẹ ngăn cấm, nó vẫn gân cổ lên cãi và quyết không chịu nghỉ việc. Vậy là mối quan hệ giữa hai mẹ con nó chính thức rơi vào tình hình chiến tranh lạnh.
Tối hôm đó, hình như mẹ lên cơn đau bụng,nhưng vì giận mẹ nên nó lại không thèm bận tâm…cứ để cơn đau ấy kéo dài âm ỉ mãi…
Chap 36: Mẹ ơi! Con xin lỗi!
Sáng ngày hôm nay là kì thi chất lượng cuối cùng của học kì một, thi môn sử.
À…Sử…Tất nhiên…chả đứa nào điên mà học…trừ mấy đứa có tính điên thâm niên sẵn rồi thì không chấp!
Cheer cũng chả học, mình nó làm một em phao ruột mèo dài ngoằng ngoẵng. Cất công đánh máy rồi cắt ghép suốt từ tối hôm qua…em phao dài tận 2 mét cuối cùng cũng đã đến lúc giúp nó mở mày mở mặt!
Ngồi một mình ở ngay bàn đầu trong cái phòng trông chặt còn hơn trại giam…thế mà một mình nó vẫn đủ bản lĩnh để truyền tay nhắc bài cho cả lớp. Cứ mỗi lần cô giám thị đi ra ngoài tán gẫu với thầy coi thi là y như rằng bọn nó lại nhao nhao hết cả lên…riêng Cheer thì vẫn bình tĩnh. Em ruột mèo liên tục nhấp nhổm lúc phồng lúc xẹp ngoan ngoãn hành động ở trong bàn tay nó khiến con bé trải qua hai câu đầu ngon lành!
Nhưng đến câu thứ ba…
Vâng! Đang hí hoáy mở bài ra đến câu thứ ba thì tự dưng một bàn tay vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp đặt cái bụp lên tay nó, rồi rút cái viu em ruột mèo ở bên dưới ra, mặt đanh như thép ném vút lên mặt bàn…
Nhưng chẳng may, em ruột mèo quá dài…từ bàn con Cheer lên đến bàn giáo viên tạo thành một chiếc cầu vồng màu trắng dài ngoẵng khiến cho cả lớp phải phá lên cười vì trò lố của mụ giám thị.
Mặt nóng phừng phừng, bà giám thị lập tức đặt cái phắt tờ biên bản xanh rờn lên mặt bàn con Cheer, bắt nó ký.
Dùng ánh mắt vô cùng trân trối ngước lên nhìn cô giám thị, con bé mếu máo…
- Cô ơi! Em xin lỗi! Lần sau em không như thế nữa đâu ạ!
Vẫn lạnh lùng, bà ta đằng hắng.
- Nếu biết phải xin lỗi chi bằng từ đầu đừng có làm.
- Hu hu! Em trót dại mà, lần sau em không dám thế nữa đâu ạ! Cô tha thứ cho em nhé?!
- Kí đi rồi xin lỗi…
Con mụ máu lạnh! Con Cheer thầm nhủ trong lòng, rồi vẫn kiên quyết không kí. Đến nước này thì nó đành nói bằng giọng tỉnh bơ.
- Kí rồi thì em còn xin lỗi làm gì nữa?
- Hừ…cô! Cút ra ngoài ngay!
- Cút thì cút!
Nói rồi, nó liền đứng phắt dậy rồi bước ra phía hành lang, xách cặp đi thẳng.
Xì! Dù gì thì cũng chỉ là kì thi chất lượng, chẳng ảnh hưởng gì đến điểm học kỳ. Cheer chẳng care.
Lóc cóc khệnh khạng bước ra khỏi cổng trưởng, nó mới lò dò lôi điện thoại từ trong túi xách ra kiểm tra…Có đến năm cuộc gọi nhỡ? Đều là số từ bác Liên? Rút cục là có chuyện gì đây???
Tự dưng cảm thấy có điều chẳng lành, Cheer vội vàng ấn nút gọi lại.
Giọng bác Liên từ đầu máy bên kia vang lên khiến con Cheer choáng váng, mẹ nó phải mổ viêm ruột thừa cấp tính…
Tai nó như ù đi vì hoảng loạn, mọi thứ xung quanh cũng lập tức trở nên mờ nhạt…Tay chân bủn rủn, Cheer vội vàng chạy ra đường lớn bắt taxi rồi nhanh chóng phóng đến bệnh viện…Ngồi trên xe mà lòng nó nóng như lửa đột, cả người đờ đẫn đến nỗi ông taxi phải hỏi mãi con bé mới kịp định thần lại để đánh vần cho xong tên bệnh viện.
…
Bước vào bệnh viện, nó lại chạy nhắng lên tìm mẹ, lúc này mẹ vẫn còn tỉnh táo, mẹ bảo cái này cũng là mổ nhẹ thôi, không để lại hậu quả gì cả. Nhưng Cheer vẫn lo. Rồi nó liền nhanh chóng nghe theo lời mẹ đi đăng ký mổ nội soi, đóng tiền viện phí, và mua một lô những thứ đồ cần thiết dành cho người bệnh. Lần đầu tiên trong đời phải lăng xăng lo lắng cho người bệnh như thế…là mẹ mình…nên Cheer chỉ biết làm thật hết sức…
Hơn 5 giờ chiếu, cuối cùng thì mọi thủ tục cũng đã được hoàn tất, chỉ còn chờ mẹ trên bàn mổ…
Ngồi ở ngoài, lòng nó lo như lửa đốt, hai tay thắt chặt vào nhau nhưng vẫn không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Bởi nó biết, lúc này đây, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Phải mạnh mẽ, phải thật mạnh mẽ, và không được phép gục ngã…Bởi giờ đây, chỉ còn mình nó là chỗ dựa cho cả gia đình. Nếu đến nó mà cũng gục ngã thì mẹ và em trai còn biết nương tựa vào ai?
Vậy mà có những người họ hàng không biết, còn nói nó là đồ vô tâm, lạnh lùng vô cảm, mẹ ốm nặng thế cũng không thèm nhỏ một giọt nước mắt. Còn tham lam tối đến vẫn muốn đi làm kiếm tiền nên mới nhờ mọi người gọi thằng Quân ra trông mẹ. Thật không biết mẹ nó đã giáo dục chúng nó như thế nào để chúng nó trở nên nhẫn tâm như thế này đây!
Thế đấy…
Khi nó cố nén nỗi đau vào bên trong để có thể tỉnh táo sáng suốt mà xử lý mọi chuyện thay cho mẹ thì họ lại nói nó là đứa lạnh lùng vô cảm?
Chẳng nhẽ tôi lại phải khóc lóc sướt mướt trước mặt mấy người thì mấy người mới vui lòng?
Nhưng…đừng hòng…những kẻ không xứng đáng thì không được phép thấy nước mắt của tôi đâu…
Lặng lẽ chạy ra khỏi căn phòng màu xanh lạnh lẽo, vừa đi, nó vừa cố mím môi, cổ họng nuốt xuống ừng ực…cố gắng ngăn cho nước mắt không được ào ra trước khi con bé kiếm được một chỗ trốn an toàn…
Bước chân càng lúc càng nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy một góc khuất dưới chân cầu thang, con bé liền vội vã tấp vào, rồi nhanh chóng ngồi thụp xuống, ôm gối khóc ngon lành…
Từng dòng nước mắt đã được cất giấu, đè nén, chôn chặt suốt bấy lâu nay…tưởng chừng như khô cạn…nay lại đột ngột trào ra không...