Bạn ấy đi đâu thì con đi theo đó, bạn ấy chơi cầu trượt con cũng chơi cầu trượt. Nhưng mà… bạn ấy đi vệ sinh con không thể đi theo, con chỉ có thể đứng bên ngoài khiến cho những bạn gái muốn vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, mấy bạn đó không nghe lời gì cả, đều không chịu đợi, kết quả là, con bị cô giáo gọi phụ huynh đến.
Không đúng… thực ra vẫn còn một chuyện nữa, con ngại không dám kể.
Cô giáo tìm gặp bố mẹ còn vì lần trước trong buổi học con hôn Thất Thất một cái, nhưng mà bạn ấy lại khóc ầm lên. Con thề là, con hôn bạn ấy giống y như bố hôn mẹ, tuyệt đối không hề cắn bạn ấy, về việc vì sao bạn ấy lại khóc, con cũng không biết nữa.
Nhưng mà chú Thất nói, con gái khóc không có nghĩa là không thích con, có lẽ… bạn ấy rất kích động.
Bạn ấy kích động cái gì? Con cũng không biết.
Tóm lại là vì hai chuyện đó mà cô giáo gọi bố mẹ con đến, bây giờ, con đang đứng trong phòng làm việc của cô giáo, nhìn mọi người cùng nhau giải quyết việc con hôn Thất Thất.
Biểu cảm của mọi người đều rất nghiêm túc, hình như việc này rất là nghiêm trọng.
Bộ dạng của bố vẫn như mọi khi, cô giáo bị bộ dạng đó làm chết khiếp đến nỗi không cười nổi nữa rồi.
Còn mẹ con lại rất dịu dàng, cứ liên hồi xin lỗi cô giáo, con không thích mẹ phải chịu uất ức như vậy, thế nên con muốn đi cứu mẹ.
Nhưng mà… bố lúc nào cũng nhanh hơn con một bước, trước mặt mọi người bố ôm lấy vai mẹ, rồi nói với cô giáo: “Bọn trẻ đùa nghịch không cần phải nghiêm trọng hóa lên làm gì, việc này chúng tôi sẽ giáo dục nó.”
Bố lúc nào cũng trong bộ dạng rất thản nhiên, chẳng ai dám làm gì bố cả, nhưng mà tất cả các cô giáo từng nhìn thấy bố đều nói bố rất đẹp trai, đều rất thích véo má con rồi nói là con giống bố. Nhưng mà con không vui chút nào, con thích giống mẹ hơn, bởi vì mắt của mẹ rất ư là đẹp, còn con… là mắt một mí.
Bố và mẹ nắm tay con đi về nhà, mẹ hình như rất kích động, mẹ trách móc bố quá nuông chiều sẽ làm hư con. Nhưng bố lại không nghĩ như vậy, bố cảm thấy đây chỉ là hành động của bọn trẻ con, không cần thiết phải có bé xé ra to như thế. Con thấy bố nói thế là không đúng, bởi vì con thật sự thích Thất Thất, không phải vì con nhỏ, con nghĩ con lớn rồi cũng sẽ thích bạn ấy.
Giống như bốthích mẹ vậy.
Mọi người hỏi tại sao con lại biết? Mọi người thật là nhạt nhẽo, đương nhiên là con biết rồi. Theo như chú Hứa nói, ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt thì ép chết bác sĩ, còn nói nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định sẽ không tha cho ông ấy. Vị bác sĩ đó thật là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này bà ngoại có thể làm chứng.
Con mới có mấy tháng tuổi, bố đã không cho con và mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người phải biết cái giường nhà con rất là to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn không cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.
Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ một mình một phòng, có những lúc còn phải chen chúc trên một chiếc giường với chú Ngũ, có một lần có sét, con cứ bám lấy mẹ không chịu đi, kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ, không cả thèm quay đầu lại, cứ thế đi mất.
Mẹ không vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ nói, mẹ là của bố, chứ không phải của con.
Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau thật là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì cả.
Chẳng mấy chốc mẹ đã ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại không nói nên lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều không nói lại được, nhưng mà không hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố không nhận lỗi, mẹ sẽ không cho bố hôn nữa. Giống như… giống như bây giờ.
Con phải che mắt lại thôi, tuy bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà chú Thất gọi là “không tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều xòe ra, vừa hay nhìn thấy mẹ đang hôn lại bố.
Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.
Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất không hôn lại con.
Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, không hôn thì con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thì thôi.
Ừm, làm thế đi!
Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia đình mọi người.
Không phải sao?
—————————————
[1] Từ ‘Thương’ trong biệt danh của Lôi Nại có nghĩa là súng.
[2] Đồ chơi siêu nhân
[3] Một thứ bánh ngọt của dân tộc Mãn.
_________________
Ngoại truyện 2: XÃ HỘI ĐEN TRÁCH NHIỆM TRỌNG ĐẠI
“Anh chàng ở ngoài cửa đang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi.
“Em không biết ạ, đã đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời.
“Chiếc xe trông thật bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa.
“Vâng, nghe nói là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảm khái.
Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tư thế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phía sau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ như tiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thì phải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát.
Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rất tán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gồm cái cô biến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.
Việc gì cô cũng có thể làm được.
Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại, có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anh thề, bản thân sẽ duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩ cho sự an nguy bảo mật của đất nước.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyên tử’ liền xuất hiện.
Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậc thang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy.
“Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnh quang đúng không?”
Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèm chấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em.”
“Đợi được rồi, anh có thể đi rồi.” Cát Cát nâng cặp kính đang tuột khỏi sống mũi, lạnh lùng quay người đi về phía phòng thí nghiệm.
“Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nói chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện sự nhẫn nại của bản thân.
Cô nhìn cái người bên cạnh một hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.”
“Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng đã không thể nhẫn nhịn kiểu từ chối đủ các cách của cô, anh đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng.
“Không phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc.
“Vậy thì là?” Trải qua sự cố gắng kiên trì không biết mệt mỏi, ít nhiều Hứa Thụy Dương cũng coi như hiểu được đặc điểm cách nói chuyện của cô nữ tiến sĩ trẻ tuổi này. Một, nói lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mục tiêu phải rõ ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh.
“Nhìn thấy anh là không thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giải thích với anh rất bình thản.
Hứa Thụy Dương: “…”
***
“Thương Thương, mẹ em đâu?” Cát Cát hỏi.
“Mẹ em ra ngoài gặp khách hàng rồi.” Thương Thương đang nằm bò trên bàn trà vẽ tranh, ông mặt trời màu xanh nước biển, bầu trời màu xanh lá cây, thảm cỏ màu vàng.
“Nhưng chú Hứa của em nói mẹ em bảo chị đến chơi với em?” Cát Cát đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Chú ấy lừa chị đấy, chú ấy muốn theo đuổi chị.” Thương Thương không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục đặt bút vẽ thêm một tiểu Thất Thất màu đỏ.
“Trời… Thương Thương, con người không thể vẽ thành màu đỏ được.” Cát Cát chỉnh đốn lại.
“Mọi người nói trong mắt chú Hứa thì chị là màu đỏ, chị không thấy chú ấy nhìn thấy chị là giống như mèo Tom nhìn thấy mèo Mary, hai con mắt hiện lên toàn trái tim màu đỏ sao?” Thương Thương không thèm nghe lời, bĩu bĩu môi, mẹ nói chị Cát Cát là tiến sĩ, biết nhiều hơn mẹ nhiều, bây giờ có thể thấy, tiến sĩ như chị ấy cũng chẳng bằng đứa trẻ như nó.
“Ha ha ha, ha ha ha.” Cát Cát cười xòa, “Vậy chú Hứa nói sao?”
“Chú Hứa nói, chú ấy thấy chị là màu đen.” Thương Thương nhảu mỏ ra, dùng cây bút màu đen vẽ lông mày của tiểu Thất Thất.
“Tại sao?” Cát Cát thấy kì lạ.
“Chú ấy nói chị còn xã hội đen hơn cả chú ấy, lần trước còn dám uy hiếp đập xe của chú ấy, chú ấy nói xe là vợ lớn, vì vợ lớn nên có kiên quyết cũng không thể kiên quyết thêm nữa, thế nên về nhà.” Thương Thương thở dài lắc đầu, lông mày vẽ đậm quá, đúng là bố vẽ mẹ vẫn đẹp hơn.
“Sau đó thì sao?” Cát Cát lại hỏi, tiện tay vuốt thẳng giấy vẽ cho Thương Thương.
“Sau đó chú ấy nói, sau này không bao giờ đem vợ lớn đi tán gái nữa, thật là quá nguy hiểm!” Thôi vậy, đậm thì cho nó đậm, Thất Thất với lông mày đậm trông vẫn rất xinh.
Hứa Thụy Dương vừa lấy đồ uống trong tủ lạnh ra thì nhìn thấy Cát Cát lần đầu tiên nở nụ cười tuyệt đẹp đi đến chỗ anh.
“Sao thế?” Bị nụ cười của cô làm sởn cả da gà, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Hứa Thụy Dương sợ sệt lên tiếng.
“Chẳng sao cả, không cho anh tán nữa!” Cát Cát giơ túi lên đập túi bụi, trúng ngay giữa mặt Hứa Thụy Dương. Cát Cát cảm thấy không hả hận, lại giơ chân lên đạp Hứa Thụy Dương thêm một cái, sau đó hất tóc oai phong bỏ đi.
Thương Thương nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, sung sướng vỗ tay cổ vũ: “Wa, chị Cát Cát, chị giống hệt bà ngoại em! Thật là tuyệt!”
***
“Sh*t! Đám nhóc tì này có phải định chơi khăm mình không? Chiêu thức gì mà cổ lỗ sĩ thế này?” Hứa Thụy Dương khom người nấp sau góc khuất của cầu thang, dùng máy điều khiển từ xa điều khiển mô hình chiếc Cadillac, phía trước xe có buộc một đoạn băng, trên miếng băng màu hồng đó còn có một cô công chúa và một chàng hoàng tử đang hôn nhau thắm thiết.
Trong chiếc xe là chiếc nhẫn mà anh đã nhọc công lựa chọn và một mảnh giấy vô cùng ngu độn, vô cùng quê mùa có dòng chữ “Tôi muốn theo đuổi em”.
Thời kì ‘phi thường’ thì phải dùng thủ đoạn ‘phi thường’, người con gái ‘phi thường’ thì phải dùng những bước ‘phi thường’.
Lão Thất nói như vậy.
Cát Cát ôm một sấp báo cáo thí nghiệm dày cộp lê bước lên cầu thang, từ sau lần đá Hứa Thụy Dương anh liền biến mất tăm mất tích. Vốn dĩ cô còn đang mừng thầm vì xã hội đen cũng có kẻ mặt mỏng, nhưng đúng là ba ngày không gặp cái tên đeo bám đó, đột nhiên cô lại có chút không thoải mái, ngồi không xong, đứng cũng không xong, vì chuyện này cô còn cố ý về nhà kiểm tra lại gót đôi giày cô ‘hạ cẳng’ ngày hôm đó. Cũng khó trách anh đã biến mất dạng, độ cao đó… dù thế nào anh cũng phải nhập viện quan sát vài hôm mới được.
Đến cửa nhà, cô dựa vào tường tìm chìa khóa mở cửa, không ngờ giây sau đó đột nhiên nghe thấy có người nói: “Không được động đậy!”
Cát Cát kinh hoàng, lẽ nào mình về nhà khuya nên gặp phải tên thổ phỉ cướp của chiếm sắc? Cô mở to mắt, thầm bảo mình phải dùng hết sức, cô hơi gập lưng lại ra vẻ mình rất ngoan ngoãn phục tùng. Bốn bề trở nên im ắng, có vẻ như đối phương đã không còn ý thức cảnh giác nữa, sau đó cô hét lên một tiếng khủng khiếp, âm lượng bộc phát khiến người ta phải khiếp sợ, Hứa Thụy Dương đang định lên lầu nhặt lại chiếc xe mô hình vì điều khiển nhầm mà chạy đến sát chỗ Cát Cát ngay lập tức bịt tai lại, nhưng còn chưa đợi giơ được tay qua vai, cả một sấp giấy A4 đã phang lên đầu anh, tức thì anh nhìn thấy toàn sao.
Cát Cát vận dụng cả tay lẫn chân, đạp trước đá sau, lần này nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng của đối phương.
Còn chưa hả, đôi giày vừa cởi ra khỏi chân đang đáp trên mặt Hứa Thụy Dương, liền sau đó cả người anh loạng choạng ngã sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, bịch thêm một phát thế là cả người anh đổ ập xuống.
Cái này mới gọi là, xe tan người nát.
***
Từ lâu đã nghe nói lễ tình nhân là ngày tỏ tình, tỉ lệ thành công lên đến 95%, thế là Hứa Thụy Dương ấm ức đã dụ dỗ được đồng chí Lôi Pằng Pằng lâm trận lần nữa.
“Chị Cát Cát, chú Hứa, không đúng, anh Hứa nói là anh ấy thích chị.” Chú Hứa đã hứa rằng, một khi thành công sẽ mua cho nó Bá Thiên Hổ mà nó ao ước đã lâu, vì món đồ chơi yêu quý, Pằng Pằng chỉ có thể làm trái với lòng mình gọi Hứa Thụy Dương một tiếng anh.
“Em nói với anh ta, chị không thích anh ta.” Cát Cát buộc khăn ăn lại cho Pằng Pằng, lại xiên một miếng bánh gato, rồi đặt chiếc dĩa vào lòng bàn tay nó.
“Chị Cát Cát nói chị ấy không thích chú.” Pằng Pằng ngoảnh đầu lại chuyển lời cho Hứa Thụy Dương ngồi bên phải.
Không sai, bọn họ đặt một bàn có ba ghế ngồi thẳng hàng nhau, giữa hai ngườicó kẹp một con kì đà tên là Pằng Pằng.
“Cháu nói với cô ấy, chỉ cần chú thích là được rồi, những việc khác không liên quan gì tới cô ấy cả.” Hứa Thụy Dương phẫn uất uống ực một hơi hết một cốc Bạch Lan Địa. Xem xem mấy anh em bọn họ, có ai theo đuổi một cô gái mà lại khổ sở như anh không? Lần trước là bị ném dép vào mặt, lần trước nữa là bị phang túi vào đầu, lần trước trước nữa thì nước mũi ròng ròng vì lạnh khi phải đứng chờ ba tiếng đồng hồ trước cửa phòng thí nghiệm… Đến cả Lão Thất cũng á khẩu, cô gái này không phải loại anh đã từng nghiên cứu, thật sự không dễ cung cấp phương thức, đến cả cao thủ tình trường còn phải bó tay, lẽ nào nữ tiến sĩ chính là sinh vật ngoài hành tinh?
Pằng Pằng vẫn còn muốn truyền đạt thì Cát Cát đã lược bỏ luôn công đoạn ở giữa, trực tiếp xắn một miếng bánh gato nhét vào miệng thằng bé để nó tịt luôn câu đang định nói: “Ngon không?”
“Ngon ạ!” Pằng Pằng thích nhất là chocolate mousse, nó gật đầu, lại há mồm có ý muốn ăn nữa.
Sau đó thằng bé với khuôn mặt nhem nhuốc đầy chocolate đã quên sạch sành sanh câu nói của Hứa Thụy Dương.
Thấy cái người mình nhờ vả không được tích sự gì, Hứa Thụy Dương thoát khỏi cơn phẫn nộ, một tay nhấc bổng Pằng Pằng đặt qua một bên, không thèm để tâm tới sự phản khảng của thằng bé, anh trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện Cát Cát.
Mùi thơm của bánh kem xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô khiến anh loạn hết tâm trí, đột nhiên nói rất hùng hổ: “Đừng có nói tôi không cảnh cáo trước, nếu em còn không đồng ý thì tôi sẽ hôn em!”
“Tôi không đồng ý đấy, anh dám?” Cát Cát không phục, quay phắt qua một bên, làn da trắng nõn nà của cô khiến Hứa Thụy Dương cảm thấy huyết khí của anh đang chảy ngược, sau đó hôn cô một cách mãnh liệt.
Lôi Pằng Pằng ngồi bên cạnh hai người bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều những cảnh không có lợi cho sự phát triển sau này của trẻ nhỏ nên vẫn ngồi ăn một cách hồn nhiên, tự mình xiên một miếng mousse bỏ vào miệng, gật gật đầu: “Mousse của quán này ngon thật, lần sau bảo mẹ mời Thất Thất đến đây ăn.”
Sau đó là một tiếng “bốp”, một tiếng “cong”, sau đó là một tiếng “rầm”, và rồi cuối cùng mới là một tiếng “ai ya”.
Pằng Pằng lắc đầu, xong rồi, Bá Thiên Hổ thế là đi đời, trông đợi vào chú Hứa còn không bằng trông đợi vào bố.
The end~