tin tưởng mình, vì thế em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh. – Thúy khóc, giọng nghẹn ngào
Quân nhìn Thúy thật lâu, nó thấy thương Thúy lắm, cổ họng nó nghẹn ứ không nói được thành lời. Đáng nhẽ ra lúc nãy nó nên lắng nghe hơn là trách móc Thúy, nó kéo Thúy lại ôm chặt Thúy vào lòng :
- Nhưng em có biết là bỏ nhà đi là ngốc lắm không?
- Em cũng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc ấy em chỉ muốn bỏ đi thật xa khỏi cái ngôi nhà
ấy.
- Bỏ cả anh ư?
Thúy không nói gì, nó khẽ dựa đầu vào ngực Quân, nép chặt trong vòng tay Quân, nó cảm nhận được sự bình yên mọi lo âu dường như tan biến hết.
- Thôi về với anh! Quân khẽ thì thầm.
- Nhưng em không thể về cái nơi không còn ai tin em được nữa.
- Có, còn anh tin em và anh cũng tin chắc chắn rồi bố em cũng hiểu ra em không phải là con người xấu xa đến như vậy. Đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ tất cả sớm thế, em có biết là nếu anh dễ từ bỏ như em thì chắc chắn hôm nay anh không tìm thấy được em rồi.
Không đợi Thúy trả lời, nó kéo Thúy lên xe quay trở lại cửa hàng Thúy đang làm để lấy đồ đạc. Chiều hôm ấy, 2 đứa nó về Hải Phòng, ngồi đằng sau ôm Quân nó thực sự cảm thấy tự hào và mãn nguyện lắm, Quân đã cho nó thấy rằng ” Còn niềm tin thì mọi hi vọng chưa hẳn bị dập tắt, có niềm tin thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua “.
Chap 7:
Năm ấy, Quân bước chân vào ngưỡng cửa Cao đẳng, Đại học. Với cái đam mê về tin học, về những phần mềm ứng dụng nên chả có gì khó hiểu khi nó đăng kí học chuyên ngành Công nghệ thông tin. Ngày đầu tiên đi nhập học + ra mắt trưởng khoa, với cái mác là cháu của giám đốc sở giáo dục đào tạo, ông thầy chủ nhiệm nhanh chóng chỉ đính danh nó làm lớp trưởng. Nó thở dài còn cả lớp thì nhìn nó với ánh mắt dò xét.
Lớp Quân khá đông, 54 mạng nhưng chỉ 3 đứa con gái mà lại thuộc dạng khá xinh cho nên chả có gì lạ khi 51 thằng còn lại lúc nào cũng xun xoe, đưa đón mấy em ấy cả. Những lúc thấy bọn trong lớp như thế, nó chỉ lắc đầu cười ngao ngán và cảm thấy mình may mắn vì đã có Thúy ở bên cạnh. Kể từ sau vụ đi Hà Nội ấy, tình cảm của 2 đứa nó càng ngày càng bền chặt hơn, chúng nó tin tưởng nhau hơn và sẵn sàng chia sẻ mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, cũng vì thế mà ít khi thấy chúng nó xảy ra cãi vã bất hòa lắm và Quân rất lấy làm tự hào vì điều này.
Ngày 20/11 cận kề, lớp nó phải đại diện cho cả khoa tổ chức 1 tiết mục cho đêm hội ngày Nhà Giáo được tổ chức khá long trọng, nghe đâu có cả mấy ông ở trên sở trên bộ về nữa, hình như có cả bác nó. Thế là mọi việc lại đổ dồn lên đầu Quân, từ khâu tổ chức, lựa chọn tiết mục cho đến dàn dựng tiết mục ra sao cũng 1 mình tay nó lo. Khúc mắc ở chỗ, lớp có 51 thằng con trai thì toàn thằng chả có năng khiếu gì đặc biệt cả, Quân nói đùa với chúng nó :
- Thế này mà Việt Nam mà có tổ chức cuộc thi Got talent thì các bố có mà đỗ giải sắt vụn hết. (gần 2 năm sau, Việt Nam có tổ chức cuộc thi này thật =.=”)
Cả lớp cười đùa, bỗng chốc ở phía dưới vang lên ” sáng kiến ” của 1 ai đó :
- Sao lớp trưởng không tự tham gia đi, rồi kêu 3 em hot girl của lớp múa phụ họa cho.
Chúng nó cười như nắc nẻ và có vẻ như hưởng ứng nhiệt liệt lắm. Quân cũng không còn cách nào khác, cả khoa đang trông chờ vào lớp nó, nó định dàn dựng tiết mục nhảy break vì có thời gian Quân từng tham gia vào 1 nhóm nhảy khá có tiếng ở Hải Phòng và đã từng đi biểu diễn ở 1 số nơi, nhưng ngày nhà giáo ai lại nhảy break bao giờ, và nhảy break thì phải có nhóm mới thu hút người xem đc. Suy nghĩ một lúc lâu, nó quyết định sẽ tổ chức 1 tiết hát và có dàn dựng phụ họa, cụ thể ở đây nó sẽ hát bài ” Kỉ niệm trường xưa ” và sẽ có 5 đứa lớp nó sẽ đóng vai học sinh (3 trai 2 gái), nội dung chính là : 1 chàng trai về thăm lại trường cũ gặp lại bạn bè xưa và mối tình đầu. Bàn đến đây với cả lớp thì bên dưới mọi ánh mắt dồn thẳng về phía 3 cô nàng hot girl, 3 đứa lúng túng đứa nó đùn đẩy cho đứa kia, rồi bất chợt Trang – có lẽ là đứa xinh nhất so với 2 đứa còn lại, đứng lên đảm nhận vai này. Cả lên cười ồ lên vỗ tay tán thưởng, nó bẽn lẽn ngồi xuống 2 má ửng hồng lên có lẽ vì xấu hổ, lũ con trai hùa theo :
- Chết cha mày Quân nhé! Được em xinh tươi nhất lớp đóng vai người yêu thế kia cơ mà, thôi để tao đi hát thay cho mày, tao sẵn sàng hi sinh vì nghiệp lớn cho – Quân cũng bối rối, xấu hổ không kém, nó cười trừ :
- Giọng mày như bò rừng ấy, mày bước lên sân khấu thôi là khán giả vứt dép lại chạy hết.
- Nhưng tao k đành để em Trang rơi vào tay mày. Bên dưới chúng nó cười lăn lộn, đập bàn đập ghế ầm ĩ khiến mấy ông quản sinh phải chạy lên xem vì tưởng lớp nó đánh nhau.
Thống nhất nội dung tiết mục là như vậy, lớp nó lao vào tập luyện chuẩn bị cho Đêm hội. Mọi thứ đã khá hoàn chỉnh : beat đã được thu âm bè phối chuẩn, đạo cụ và diễn viên đã ổn định duy nhất chỉ còn nó với Trang là không sao tập được cái đoạn kêt thúc bài hát. Đoạn đó yêu cầu, Quân phải cầm tay Trang nhưng không hiểu sao cứ đến chỗ đó 2 đứa lại lăn ra cười. Quân thì thấy không được tự nhiên cho lắm, ngoài Thúy ra nó chưa cầm tay ai cả, cảm giác cầm tay Trang cứ ngượng ngùng vụng về thế nào ấy. Còn Trang, cảm giác cảm tay Quân khiến nó thích thú lắm ; ngay từ khi nhập học Trang đã có cảm tình với chàng lớp trưởng mặt lúc nào cũng lạnh te ấy. Cũng giống Thúy, Trang bị hớp hồn bởi cái nụ cười để lộ chiếc răng khểnh của Quân. Chỉ có điều là Trang chưa biết Quân đã có Thúy.
Cuối cùng thì cái đêm hội Nhà giáo cũng đến, run rủn sao mà tiết mục lớp nó được xếp biểu diễn ngay từ đầu vì theo đánh giá có lẽ tiết mục lớp nó là ấn tượng mạnh nhất nên được xếp đầu để tạo tạo sự thu hút khán giả.
Sau màn giới thiệu của MC, tiếng nhạc dạo vang lên bên dưới khán giả đã vỗ tay reo hò ầm ĩ (đa số là từ mấy thằng con zai lớp nó), Quân cất tiếng hát vừa từ từ xuất hiện sau khi cánh gà được kéo lên :
” Tuổi thơ trôi như giấc mơ, kỉ niệm trường xưa có ai đâu ngờ, 1 thời học sinh dấu yêu, nào ai qua đi không gì luyến lưu, từng trang lưu bút viết nên bao điều, gửi lại lòng tôi nhớ nhung sớm chiều, dù cách xa tình sẽ không phai nhòa…”
Nhóm phụ họa bước ra trong trang phục áo trắng quần âu đậm chất học sinh, riêng Trang thì thướt tha trong tà áo dài trông nổi bật và vô cùng duyên dáng
” Ngày từng ngày vội vàng trôi qua, ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm, lời dịu dàng hiền hoà thiết tha tâm huyết cô thầy khuyên dạy, thầm tâm nguyện một đời khắc ghi hai tiếng cô thầy thân thương, mai chia tay muôn phương cách xa bạn ơi chớ quên “. Quân hát đến đây rồi nhẹ nhàng tiến lại gần Trang và cầm lấy đôi bàn tay Trang, bên dưới được thể hò hét, huýt sáo hưởng ứng theo. Nhưng ngay sau đó, Trang bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy Quân làm Quân bất ngờ và ngạc nhiên hết sức, suýt nữa nó hát sai lời may là kịp điều chỉnh lại. Tiết mục thành công ngoài mong đợi, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay rào rào tán thưởng cho màn biểu diễn hết sức lãng mạn còn Quân – nó vẫn chưa kịp hiểu những gì mà Trang vừa hành động.
Vào sau cánh gà, lũ bạn nó đã đổ xô vây chặt hỏi nó dồn dập :
- Ai cho mày ôm Trang, mày có biết em Trang là của tao không?
- Sao lúc tập duyệt không thấy đoạn này, mày với cái Trang ỉm bài kĩ thế.
- Thằng khốn nạn, trả em Trang cho tao, mày có biết đêm nào tao cũng mơ ước được cầm tay em í không, ấy thế mày lại hớt tay trên của tao, lại còn ôm nhau nữa chứ. Chúng mày xê ra, tao đi tử tự đây, đừng cản tao…
…
Quân bật cười :
- Thằng dở người, mày đi chết cũng chả ai cản mày đâu. Với lại tao với Trang đâu có ý gì, tao…tao có…
- Không có gì mà ôm nhau ngọt sớt thế kia à. – Bọn bạn lăm le hoạnh họe không kịp để Quân giải thích rằng mình có người yêu rồi.
Còn Trang sau khi vào sau cánh gà thì Hằng và Phương (2 đứa con gái còn lại trong lớp) sán lại gần thủ thỉ hỏi han :
- Mày nhé, chưa gì đã ôm zai được rồi. Thế cảm giác thế nào?
- Ừ thì thấy như có dòng điện 220 votl lướt qua ấy, tê tê cả người. Cả lũ cười phá lên cười thích thú, Trang nghiêm túc lại và nói :
- Kể ra thì tao cũng thích Quân thật, vừa nãy là tao cố tình ôm Quân đấy chứ.
- Thế thì mày tán đi, nhanh lên không tao cướp đấy – Hằng hích vào người Trang rồi cười
- Mày điên à! Mày thấy cọc đi tìm trâu bao giờ chưa
- Thấy đầy, tao nói thật đấy, mày không nhanh chân lên là mấy em lớp kế toán với mấy em quản trị doanh nghiệp hớt đấy.
- Ừ, tao biết rồi. Trang trầm ngâm, chợt nghĩ : ” Kể ra không nhanh chân thì cũng mất Quân thật “. Và cứ thế, lúc nào trông Trang cũng suy tư như đang nghĩ ngợi 1 điều gì đó, nó quyết tâm phải chiếm trọn trái tim Quân cho bằng được.
Buổi học những hôm sau đó, Trang chủ động xin đổi chỗ để ngồi cạnh Quân hơn, nó cũng thường xuyên nhờ Quân giảng bài nhiều hơn : hôm thì tớ chưa hiểu công thức tính giá tiền trong Excel, hôm thì tớ không hiểu lắm về Duy vật biện chứng của môn chính trị, rồi thì tớ vẫn lăn tăn ở tư tưởng Hồ Chí Minh, vv…Đủ mọi cách để tiếp cận Quân nhưng Quân vẫn vô tư vì chỉ xem Trang như 1 người bạn vì lúc này đối với nó Thúy là tất cả, nó cho rằng không có ai trên đời này có thể thay thế được Thúy, đơn giản vậy thôi.
Riêng còn Trang, thấy Quân không có biểu hiện gì, nó vẫn quyết tâm không từ bỏ. Từ trước đến giờ, Trang quen được người khác săn đón hơn chỉ trừ trường hợp nó thực sự thích ai đó thì nó mới quyết tâm chinh phục cho bằng được.
Trang là con 1 trong 1 gia đình khá giả, nếu không muốn nói là rất giàu. Bố là giám đốc của 1 công ty kinh doanh bất động sản, mẹ là bác sĩ ở bệnh viện Việt Tiệp, từ nhỏ Trang đã được bố mẹ khá cưng chiều, vật chất với Trang chưa bao giờ thấy thiếu cả, nếu có chỉ là sự thiếu thốn tình cảm. Bố mẹ mải làm ăn suốt ngày, Trang thường xuyên phải ở nhà 1 mình vì vậy nó cần hơn bao giờ hết tình cảm của 1 mái ấm gia đình, tình cảm từ của 1 người bạn trai thực sự biết quan tâm đến nó. Trang từng yêu nhiều nhưng hầu hết những thằng con trai đến với Trang cũng chỉ vì Trang có nhà mặt phố, bố lại làm to, đi xe đẹp, tiền tiêu không hết. Nó từng hận bọn con trai, hận ghê gớm, nó cho rằng bọn con trai chỉ yêu bằng mắt chứ chả có ai thật lòng cả. Nhưng rồi nó cũng phải thay đổi cái cách suy nghĩ ấy cho đến khi gặp Quân.
Hôm sau Trang để xe ở nhà, bắt taxi đi học. Lấy lí do là xe hỏng nó nhờ Quân lai về và đương nhiên là Quân vô tư vui vẻ nhận lời mà không mảy may suy nghĩ. Đến nơi, Trang mời nó vào uống nước, Quân từ chối khéo nhưng nhìn cái bản mặt bí xị chỉ trực đến nơi của Trang lại làm nó phải lay động :
- Ít nhiều Quân cũng phải để Trang cám ơn chứ!
- Bạn bè với nhau cả mà, ơn với huệ gì.
- Thì cứ vào uống cốc nước đã. – Nói rồi Trang kéo tay Quân lôi xoành xoạch đi vào trong mà không cần đợi nó trả lời.
Nhà Trang khá rộng rãi, nội thất trang trí 100% là gỗ nhập ngoại đắt tiền, nhìn thoáng qua là đủ biết gia cảnh nhà Trang như thế nào rồi.
- Quân uống rượu nhé? – Trang hỏi nó
- Ơ…thôi! Mình không biết bia rượu, thuốc lá gì cả. Mấy cái đấy mù tịt – Nó gãi đầu cười trừ
- Eo! Con trai gì mà hiền thế, chả bù cho bọn thanh niên bây giờ chỉ cắm đầu vào đập đá với hút cỏ. Quân như thế bảo sao mấy em kế toán lại không mê tít.
- Trang cứ nói quá thôi…thiếu gì người hơn Quân
- Nhưng chỉ có Quân là đặc biệt thôi! Mà Quân uống gì nhỉ?
- Thôi cho Quân cốc nước lọc cũng được.
Quân lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà của Trang 1 cách chăm chú, đến khi Trang cầm cốc nước ra và ngồi bên cạnh nó lúc nào cũng không hay biết. Trang nhìn Quân, nó ước chỉ cần Quân chấp nhận nó thôi thì nó sẵn sàng làm mọi việc vì Quân cả kể phải lao vào biển lửa, lấy hết sức can đảm, Trang kéo mạnh tay Quân lại và khẽ đặt lên môi Quân 1 nụ hôn nồng cháy. Quân hết sức ngạc nhiên và bất ngờ, nó cố đẩy mạnh Trang ra :
- Cậu…cậu…đang làm cái gì thế?
- Trang…Trang yêu Quân! Làm người yêu của Trang nhé!
- Xin lỗi! Quân sẵn sàng làm bạn với Trang, chứ làm người yêu thì không thể được
- Tại sao! Trang không xứng với Quân à?
- Tại Quân đã có người yêu rồi – Nói đến đây, nó lạnh lùng đứng dậy dắt xe ra về bỏ lại Trang với 2 dòng nước mắt.
Chưa bao giờ có ai dám từ chối Trang 1 cách thẳng thừng như thế, lòng kiêu hãnh của Trang bị tổn thương 1 cách tột đổ. ” Không, không thể để mất Quân dễ dàng thế được ” – Nó gào lên, trong đầu nó lúc này chỉ tìm cách làm thế nào để chiếm trọn trái tim Quân mà thôi.
Chap 8:
Những buổi hôm sau đó, Quân chủ động lảng tránh Trang, nó không biết làm gì hơn ngoài sử dụng cái phương án quen thuộc của mình. Nó xin thầy chủ nhiệm đổi chỗ, tan học nó thường nán lại lâu nhất chờ mọi người về hết nó mới về. Trang thấy vậy liền bực lắm, nó quyết định tung ra chiêu bài độc của mình để nhanh chóng hạ gục Quân.
Sáng hôm sau đi học, Quân ngạc nhiên khi thấy Trang bỗng khóc nức nở, mặt gục xuống bàn, cả lớp xúm lại hỏi han nhưng con bé càng khóc to hơn. Quân không muốn mình cái mác là vô tình nhưng lúc này nó chỉ biết im lặng và bơ đi mà thôi, cắm headphone vào tai nó bật volume to hết cỡ để đỡ phải nghe những âm thanh ồn ào kia.
Giờ ra chơi, đột nhiên Hằng kéo tay nó lôi ra hành làng vặn vẹo :
- Ông làm gì mà cái Trang nó ra nông nỗi này?
- Ơ…tôi có làm gì đâu – Nó ngạc nhiên khi thấy Hằng lại hỏi như thế, chả nhẽ Trang kể cho cả lớp vụ hôm nọ nó từ chối Trang à
- Ông không làm gì nhưng ông gián tiếp làm nó càng thêm đau khổ thêm đấy ông có biết không?
- Ơ…ơ..
- Nó bị bệnh…nặng lắm. 1 phần cũng là do ông đấy.
- Ặc, sao lại là do tôi. Mà Trang bị bệnh gì? – Quân tò mò, gặng hỏi.
- Nó bị bệnh thiếu máu trầm trọng, bác sĩ bảo huyết sắc tố trong người nó không đủ sản xuất và cung cấp máu cho cơ thể, kết quả khám bệnh đây, tôi với cái Phương vô tình thấy được nó giấu trong ngăn bàn, ông xem đi.
Quân cầm tờ kết quả mà tay chân rụng rời, nó không tin vào mắt mình nữa. Mới có vài hôm trước nó vẫn thấy Trang còn bình thường khỏe mạnh lắm cơ mà. Đúng là cuộc sống, không ai đoán trước được chữ ngờ.
- Ông cũng nên có trách nhiệm với nó đi, dù sao trong chuyện này ông cũng có 1 phần là do ông đấy.
- Nhưng…tôi có người yêu rồi.
- Tôi không biết. Nó mà có làm sao thì ông ân hận cả đời đấy. – Nói rồi Hằng bỏ đi bỏ lại Quân thẫn thờ với tờ giấy trên tay.
Thực ra, đối với Trang khi có mẹ làm bác sĩ ở 1 bệnh viện lớn nhất nhì thành phố này thì việc xin 1 tờ kết quả với đủ các chữ kí không có gì khó cả. Và chính Trang cũng là người cố tình để Hằng và Phương thấy tờ kết quả ấy. Trang cao tay thật, đánh lừa tất cả lũ bạn bè nó lẫn cả Quân, chỉ khổ cho Quân đã quá cả tin.
Đêm hôm ấy, Quân không ngủ được, hình ảnh của Trang và hình ảnh của tờ giấy kết quả khám bệnh cứ hiện hữu lên trong đầu nó khiến nó day dứt mãi, nó không biết làm sao trong hoàn cảnh này vừa tốt cho Trang mà không làm tổn thương đến Thúy. Đầu óc nó chỉ muốn vỡ tung ra, nó tìm đến thuốc lá nhằm giải tỏa bớt những áp lực đang đè nặng lên vai.
Sáng hôm sau, nó chủ động tìm Trang nói chuyện :
- Sao Trang bị bệnh mà không nói cho ai biết.
- Trang không muốn mọi người phải lo lắng.
- Trang không định nói cho bố mẹ mình biết sao.
- Không!
- Tại sao, ít nhiều bố mẹ Trang còn biết phải làm gì để giúp Trang chứ. Lát Quân đưa Trang về nhà và nói chuyện này với bố mẹ Trang nhé.
- Thỏi khỏi cần.. Nếu Quân gọi Trang ra đây cũng chỉ vì việc này thì Trang vào lớp đây.
Quân định tỏ ra lo lắng cho Trang nhưng xem ra có vẻ không hiệu quả lắm. Suốt 5 tiết học, Quân cứ đắn đo mãi : nó không muốn gây thêm tổn thương cho Trang nữa và muốn bù đắp 1 phần gì đó cho Trang nhưng rồi nó lại nghĩ đến Thúy – người con gái đầu tiên và cũng là duy nhất mà nó từng yêu, nhìn Thúy đau khổ nó không đành lòng. Phải làm sao đây? – nó tự hỏi chính bản thân mình, nó như lạc vào giữa chốn mê cung không lối thoát vậy. Sau 1 hồi đắn đo cuối cùng nó đã tìm được cách giải quyết ổn thỏa, sau này có dịp nó sẽ kể cho Thúy nghe tất cả và hi vọng Thúy hiểu những việc nó làm. Cuối buổi học, Trang đang lúi húi lấy xe thì Quân chạy đến và nói :
- Chiều rảnh không, đi xem phim trên Mega với Quân.
Biết cá đã cắn câu nhưng Trang vẫn tỏ ra không cần :
- Thôi…khỏi cần đâu…chiều Trang bận rồi.
- Thì ít ra cũng phải cho Quân quan tâm đến Trang 1 chút chứ.
- Thôi, Trang sợ người yêu Quân biết được lắm.
- Rồi người yêu Quân cũng hiểu cho Quân thôi vả lại Quân không làm điều gì mờ ám nên cũng chả việc gì phải lo sợ cả.
- Là Quân nói đấy nhé, không có lúc lại bảo…
- Ừm được rồi. Vậy 2h chiều Quân qua đón nhé.
Kế hoạch của Trang xem ra đã có dấu hiệu tích cực, với những người sống nặng về tình cảm như Quân thì việc mắc bẫy dễ dàng thì cũng chả có gì khó hiểu, Trang đã tính toán khá kĩ điều này.
2h chiều, Quân qua đón Trang. Lúc này Trang bước ra, vỗ nhẹ vào vai nó, rồi xoay người 1 vòng :
- Thấy Trang đẹp không?
- Ờ…ờ đẹp.
Giờ Quân mới để ý Trang hôm nay rất xinh. Trang mặc 1 chiếc váy màu trắng, tay đeo chiếc túi LV đắt tiền, mái tóc đang làm xoăn lọn màu nâu hạt dẻ với đôi môi được tô đỏ thắm, nhìn Trang lúc này chả khác gì những ngôi sao nổi tiếng cả. Trên suốt đoạn đường đi, Trang thường vòng tay ôm Quân cho dù Quân tỏ ra khá khó chịu và cố gỡ bỏ cánh tay Trang ra nhưng cũng chỉ được 1 lúc thì đâu lại vào đấy. Nó thở dài, không giám to tiếng vì sợ sẽ làm tổn thương đến Trang nhưng chính vì cái sự nhu nhược đó đang dần giết chết Quân.
Sinh nhật Quân, nó tổ chức 1 party nho nhỏ ở Discovery Bar và mời lũ bạn thân thiết của nó, tất nhiên là có cả Thúy. Chúng nó đang đập phá, hát hò vui vẻ thì đột nhiên Trang xuất hiện khiến Quân hết sức ngỡ ngàng, nó đứng như trời chồng, khuôn mặt tỏ rõ sự bối rối.
- Happy birthday Quân nhé! – Dứt lời Trang lao đến ôm chặt và hôn chùn chụt lên má nó. Quân đẩy mạnh Trang ra tức giận :
- Trang…Trang làm cái gì thế?
- Thì chúc mừng sinh nhật Quân chứ làm gì. À Trang có quà tặng Quân này – Nói rồi Trang móc từ trong túi xách ra 1 chiếc hộp nhỏ được bọc lại khá kĩ lưỡng. – Cái đồng hồ Rolex 8558D này đắt lắm ấy, Trang phải nhờ người đánh hàng từ Sài Gòn ra mới có, ở Hải Phòng không có chiếc thứ 2...