lên xe rồi giật giật tay áo Quân thì thầm : ” Thôi đi nhanh đi, mau lên “. Quân quay
lại nhìn bọn kia rồi toan định đi thì 1 trong 2 thằng lên tiếng :
- Em ơi, anh đẹp trai thế này không yêu lại đi yêu thằng đi ju ghẻ thế kia à. – Chúng nó cười khoái chí.
Quân thực sự cảm thấy nóng mặt, nó định nhảy xuống xe thì Thúy kéo áo nó lại và hét : ” Thôi đi đi, mặc kệ mấy thằng mất dạy ấy ”
- Chửi ai thế em, trông xinh thế kia mà bố láo nhỉ? 1 thằng lên tiếng. Vừa dứt lời, nó ăn ngay cái đạp từ Quân và lăn ra ngã dúi dụi, Quân nhảy ra khỏi xe, túm lấy cổ áo thằng kia tặng nó 1 cú đấm trời giáng. Thằng còn lại thấy bạn bị đánh, nó vội vàng lôi cổ áo Quân kéo ngược ra sau khiến Quân mất đà và ngã. Được thể, chúng nó lao vào đấm đá túi bụi mặc kệ Thúy lúc này đang khóc lóc, van nài. Quân dơ chân đạp bừa trúng bụng 1 thằng khiến nó ngã nhào ra phía sau, Quân vùng dậy bỏ chạy đến hàng nước đầu phố. Nó lao vào quán rồi với vội 2 cái vỏ chai định lao vào ăn thua đủ với 2 thằng kia thì mấy ông xe ôm giữ nó lại khiến nó không kịp đáp cái chai về phía chúng nó. 1 bác xe ôm mặt mũi băm trợn, tay lăm lăm cái điếu cày chỉ tay vào 2 thằng kia quát lớn :
- Chúng mày có thích lên phường ngủ qua đêm không? Biết điều thì xéo.
2 thằng kia có vẻ ngập ngừng, trước khi bỏ đi chúng nó vẫn kịp quay lại đe dọa vài câu :
- Lần sau đừng có bén mảng tới Hạ Lý, con ạ!!
- Tao còn gặp chúng mày nhiều – Vừa nói Quân vừa thở dốc, trên khuôn mặt nó bây giờ bê bết máu. Từ mũi, từ miệng chảy ròng ròng rơi xuống đỏ thấm chiếc áo sơ mi của nó. Mấy bác xe ôm chép miệng, bảo :
- Bọn choai choai khu này, mới nứt mắt ra đã chuyên đi gây sự rồi. Lần sau thì tránh chúng nó ra kẻo mang vạ vào thân cháu ạ.
Nó nhặt 2 cái chai trả lại bà hàng nước, vừa xin lỗi vừa cám ơn rối rít rồi nó quay lại chỗ Thúy, nó vẫn gặng hỏi :
- Có sao không?
- Anh xem anh đi đã kia kìa – Con bé khóc thút thít. Chưa bao giờ, có 1 thằng con trai nào lại sẵn sàng đứng ra che chở cho nó cả, và cũng chưa bao giờ có thằng nào vì nó mà ăn đòn thê thảm như Quân. Gạt nhẹ dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt Thúy, nó vẫn nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh :
- Không sao đâu mà!
- Như thế kia mà còn không sao à! Thúy quệt quệt vội vàng dòng nước mắt, rồi chạy sang hiệu thuốc bên kia đường mua bông băng, oxi già. Chấm bông vào lọ oxi già rồi Thúy lau sạch những vệt máu trên khuôn mặt Quân, thi thoảng nó giãy nảy lên xuýt xoa khi Thúy lau xung quanh vết thương của nó, những lúc như thế nó cầm chặt tay Thúy đẩy mạnh ra như kiểu ý đừng lau nữa. Thúy dừng lại, nhìn Quân khiến nó bối rối vội buông tay ra và lí nhí xin lỗi. Thực ra lúc ấy, Thúy chỉ mong Quân đừng buông tay ra để Thúy có thể cảm nhận được sự bình yên khi có Quân bên cạnh chở che cho nó. Tiếc là cái cảm giác ấy vội vã trôi qua nhanh quá. Dán chiếc băng lên vết thương cho Quân, Thúy ngập ngừng khẽ nói :
- Tại sao anh lại đứng ra bênh vực em?
- Thằng con trai nào ở hoàn cảnh này cũng đều hành động như thế cả thôi.
- Bất chấp cả ăn đòn đến mức này?
Quân im lặng, cả quãng đường về nó không nói 1 câu nào. Nó hiểu những điều vừa xảy ra và nó hành động là đều có mục đích. Nó không chấp nhận bất kì 1 ai làm tổn thương Thúy cả, đơn giản vì nó đã yêu Thúy mất rồi.
Chap 5:
Sau trận đòn ngày hôm ấy, Quân và Thúy càng ngày càng thân thiết hơn. Những lúc đi bên cạnh Thúy, nó chỉ muốn thổ lộ hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình, ấy thế nhưng cái bản tính nhát gái không đúng lúc ấy lại khiến nó chưa thể nói ra những lời từ đáy lòng mình được.
Những ngày đông cuối năm, cái rét cắt da cắt thịt từ đợt không khí lạnh tràn về. Nằm trong chăn ấm, Quân khó có thể nhấc người dậy được nhưng nghĩ đến Thúy, nó bật dậy như lò xo. Cũng đã gần nửa năm quen Thúy, nó thay đổi hoàn toàn. Không còn những đêm miệt mài cày game, không còn cái thói ngủ đến 5 – 6h chiều mới dậy của nó, tự nhiên Quân biết để ý thời gian hơn, chịu khó đến đúng hẹn hơn. Có thể nói, Thúy như có ma lực mãnh liệt khiến nó phải từ bỏ tất cả các thói hư tật xấu. Đến đón Thúy, câu đầu tiên khi thấy nàng của nó bao giờ cũng là :
- Chào người đẹp.
- Không dám (như thường lệ Thúy cũng đáp trả lại bằng câu này). Mà hôm nay đẹp thật hả? – Thúy vuốt mái tóc xoăn lọn, mắt hấp háy nhìn Quân như chờ đợi lời khen từ nó.
- Gớm, khen xã giao thế thôi, đừng có tưởng bở nhá.
Dứt lời, nó ăn ngay cái nhéo đau điếng vào má. Lấy tay xoa xoa chỗ đau nó càu nhàu :
- Trời đã lạnh rồi còn nhéo rõ đau, ai mà chịu được.
- Thế à, xin lỗi nhé – Thúy xoa xoa chỗ nhéo ấy và cười.
- Không chơi xin lỗi suông bao giờ cả.
Thúy hiểu ngụ ý câu nói này của Quân, ngập ngừng đôi chút Thúy tiến nhẹ nhàng đến gần nó, khẽ đặt 1 nụ hôn vào chính chỗ bị nhéo ấy, rồi thẹn thùng quay đi.
- Đấy, đền rồi nhá – Thúy bẽn lẽn
Lúc này, Quân đứng đơ người ra như vừa có dòng điện chạy xẹt qua nó vậy. 1 cảm giác khó tả, lâng lâng mà tràn ngập niềm hạnh phúc. Nụ hôn của Thúy dành cho nó như có sức mạnh làm tan cái giá lạnh của mùa đông vậy. Chỉ đến khi, Thúy gọi nó, nó mới bừng tỉnh :
- Này thế anh không định đi à? Còn đứng làm gì nữa.
Quân gãi đầu, cười trừ. Lần đầu tiên nó được 1 người con gái hôn, khoảnh khắc đó có lẽ cả đời nó sẽ không quên được. Nó vui lắm, cả quãng đường chỉ lẩm bẩm hát 1 câu : ” Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm, hạnh phúc bên em không thể nào quên…” khiến Thúy cũng phì cười :
- Hát thì hát to lên cho đỡ mất công hát, anh định hát cho ruồi nghe đấy à?
- Thế mà em vẫn nghe thấy còn gì, chứng tỏ 1 điều là em cũng không hơn con ruồi là mấy – Quân cười như nắc nẻ mặc kệ Thúy đang đấm bùm bụp vào lưng nó.
Trời đổ mưa, cơn mưa phùn mùa đông làm cho cái rét như cắt da cắt thịt. Nó vừa đi ra khỏi nhà thì trời mưa, quay lại lấy áo mưa thì muộn, nó sợ Thúy đứng chờ 1 mình thì không an tâm. Trời tối, trường vắng nó không muốn vụ việc lần trước lặp lại với cả 2, nó phóng vội xuyên qua màn mưa phùn giá rét bất chấp cả người nó đang ướt nhẹp, toàn thân run lên vì lạnh. Đến nơi, thấy nó Thúy xót xa kêu lên :
- Sao anh coi thường sức khỏe thế? Nhỡ ốm thì ai lai em đi học.
- Có tí như này thì nhằm nhò gì, anh khỏe như voi í. Yên tâm đi – người Quân vẫn không ngừng run lên vì lạnh, 2 hàm răng nó va lập cập vào nhau liên hồi. Nó cố nghiến răng, hít thật mạnh 1 hơi dài rồi thở ra cố lấy hết sức bình tĩnh để tỏ ra cho Thúy thấy rằng nó vẫn chịu đựng được. Nhưng những điều đó đâu có qua được mắt Thúy, nó lườm Quân 1 cái rồi thở dài, nó lẩm bẩm : ” Đến chết vẫn còn sĩ diện “. Nhưng rồi, nó nghĩ chung quy lại cũng là do mình, nếu như ngày xưa nó với Tùng không bày ra trò này thì bây giờ Quân cũng không phải lâm vào hoàn cảnh như thế.
- Tại sao anh không mặc áo mưa rồi hẵng đi.
- Anh đi nửa đường rồi thì mới sực nhớ ra là quên ở nhà, quay về thì sợ em đứng đợi lâu nên anh đi thẳng chứ ai đâu muốn đâu. Cái lần trước anh vẫn còn nhớ lắm, anh không để nó lặp lại lần thứ 2 đâu.
Đôi mắt Thúy ướt nhoèn đi, Quân lúc nào cũng đối xử tốt với nó, cũng luôn bênh vực bảo vệ nó vậy mà nó chưa làm được điều gì cho Quân cả.
- Anh còn lạnh không?
- Anh…anh…không…không sao mà – Dường như lạnh quá, Quân nói không thành tiếng mạch lạc như trước được nữa.
Thúy nhẹ nhàng vòng tay qua eo Quân, dựa vào lưng Quân ôm Quân thật chặt. 1 cái ôm giữa trời rét cùng cực của miền Bắc bộ, cái lạnh tan biến đi đâu hết, lúc này Quân chỉ thấy hơi ấm tình yêu từ Thúy đang lan tỏa khắp trái tim nó mà thôi. Còn với Thúy lúc này, nó chờ đợi từ Quân 1 câu nói, 1 câu nói thôi – với nó là quá đủ. Thúy sẽ đồng ý, 1 ngàn lần đồng ý, đã từ lâu Thúy tự nhủ rằng : Chỉ có Quân mới có thể đem lại hạnh phúc cho mình. Thế nhưng đáp lại sự chờ đợi đó là 1 khoảng im lặng, Quân cũng chả biết phải nói sao trong lúc này, nó biết Thúy cũng yêu nó nhưng có cái gì đó luôn ngăn cản không cho nó thổ lộ hết tất cả, nó tự trách tự rằn vặt mình đã quá nhút nhát, quá yếu đuối không dám nói lời yêu 1 người con gái mà nó thích. Nó hận bản thân mình ghê gớm, nó ước phải chi mình dũng cảm hơn 1 chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng sự thật lúc nào cũng thật cay đắng.
Đến đầu hẻm quen thuộc, nó dừng lại để Thúy xuống xe, 2 đứa nó nhìn nhau nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì. 1 người chờ đợi, 1 người rằn vặt bản thân mình không thể nói ra. Quân ngập ngừng đôi chút rồi nó chào tạm biết Thúy định phóng đi, thì Thúy giữ nó lại. Lúc này với Thúy, sẽ không thể đợi chờ được nữa, tự Thúy sẽ nắm bắt lấy hạnh phúc của mình. Nó thì thầm với Quân :
- Anh còn định lảng tránh em đến bao giờ?
Quân vẫn im lặng, nó đưa mắt nhìn xa xăm. Có lẽ trên đời này hiếm có 1 người như nó, bản tính nhút nhát đến dễ sợ ngay cả khi hạnh phúc gần kề với nó mà nó cũng không thể với tới được. 10 phút trôi qua, nó vẫn im lặng như thế khiến Thúy không còn bình tĩnh được nữa, nó kéo tay Quân, yêu cầu :
- Anh dựng xe, rồi đứng ra đây?
Quân lật đật dựng chân chống rút chìa khóa xe, nó đứng đối diện với Thúy nhưng đôi mắt không đủ tự tin nhìn thẳng vào khuôn mặt Thúy lúc này : Thúy đang khóc. Bây giờ, nó chỉ muốn né tránh tất cả ; nó sợ, sợ phải nhìn thấy con gái khóc. Bất chợt, Thúy tiến sát lại gần rồi vòng tay ôm lấy nó thật chặt, cảm tưởng bây giờ không có 1 ai ngăn cản Thúy được nữa, rồi cũng thật bất ngờ Quân cũng vòng tay lại ôm siết lấy Thúy.Lúc này 2 đứa nó vỡ òa trong niềm hạnh phúc, sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi, bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng nó cũng đến được với nhau.
Chap 6:
Tối hôm ấy về nhà, Quân đã nhận được ngay tin nhắn của Thúy :
- Anh về chưa? Nhớ thay quần áo kẻo cảm lạnh đấy nhé.
Quân cười tủm tỉm, đến giờ nó đã hiểu cảm giác đc quan tâm, đc yêu thương là như thế nào. Xung quanh nó lúc này, cuộc sống chỉ toàn 1 màu hồng.
- Anh vừa về xong và thay quần áo rồi, em yên tâm chưa – Nó rep lại sms của Thúy
- Đấy, nghe lời thế có phải là ngoan không! Thôi em đi ăn cơm đây, lát em lại nhắn tin cho. Thúy trả lời kèm theo cái icon
Kể từ lúc ấy trở đi, 2 đứa nó dính lấy nhau như hình với bóng. 1 ngày không chat, không sms cho Thúy là Quân bứt rứt không chịu được. Trong lòng nó, Thúy luôn chiếm 1 vị trí nhất định có khi còn quan trọng hơn cả bạn bè, gia đình. Còn Thúy thì tự hào lắm vì có 1 người bạn trai hết mực yêu thương mình, quan tâm và lo lắng cho nó từng chút một, khiến lũ bạn nó phát ghen tị. 1 tuần có 7 ngày, 1 ngày có 24 giờ thì tới 70% thời gian chúng nó dành cho nhau : Không mua sắm trên Big C thì đi xem fim trên Mega, không đi chơi game trên Parkson thì cắm chốt ở Lotte. Hạnh phúc cứ tưởng chừng thuộc về riêng chúng nó vậy
Nhưng rồi đến 1 ngày, Quân không thấy Thúy đi học, nó cũng không thấy Thúy onl yahoo hay sms cho nó nữa. Gọi điện thì không ai nghe máy, nó đứng ngồi không yên, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. Không hiểu Thúy làm gì, ra sao, có gặp chuyện gì hay không mà không thấy liên lạc với nó. 1 ngày rồi 2 ngày trôi qua, lòng Quân nóng như lửa đốt nó bỏ ăn bỏ ngủ, trên tay chỉ lăm lăm cầm chiếc điện thoại đợi chờ 1 cuộc gọi hay 1 tin nhắn từ Thúy. Cho đến ngày thứ 3, điện thoại nó đổ chuông, nó vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại xem xem có phải là từ Thúy không, là Tùng :
- Anh Quân, chị Thúy…bỏ nhà đi rồi.
- Cái…cái gì? Nó không còn tin vào tai mình nữa. ” Tại…tại sao lại bỏ nhà đi? ” Nó hỏi dồn dập
- Em cũng không rõ, chỉ thấy tối hôm nọ bố chị ấy tát chị ấy đau lắm rồi còn đáp quần áo ra khỏi nhà nữa. Bố chị ấy còn bảo, k nhận chị ấy là con nữa.
Lúc này, đầu óc nó trống rỗng quay cuồng, nó không cần biết lí do vì sao Thúy lại hành động như thế mà bây giờ nó chỉ lo cho Thúy, thân con gái mà lại 1 mình nữa, nó đứng ngồi không yên :
- Thế mày biết Thúy đi đâu không?
- Em không chắc nhưng có lẽ là đi Hà Nội rồi, chị ấy nhờ em lai ra bến Tam Bạc.
- Thế sao giờ này mày mới nói – Quân gào lên
- Tại…tại chị ấy không cho em nói, chị ấy bảo không muốn anh phải bận tâm lo lắng cho chị ấy làm gì nữa.
Nghe điện đây, nó tắt điện thoại mặc quần áo rồi vội vàng dắt xe đi, nó quyết định lên Hà Nội tìm bằng được và đưa Thúy về.
4h chiều, băng băng 1 mình trên quốc lộ 5 nó phóng như điên lao lên cắt qua đầu mấy chiếc xe công khiến mấy gã tài xế cũng phải giật thót vì độ liều của nó. Chỉ dừng lại 1 chút để đổ xăng ở Sao đỏ, Hải Dương nó tiếp tục đi, 5h30 nó đã đến Gia Lâm. Từ Hải Phòng đi Hà Nội mà chỉ mất 1 tiếng rưỡi đi xe máy (ngang ngửa đi bus Vip Hải Âu bây giờ) đủ để hiểu nó đi nhanh đến cỡ nào.
” Nhưng phải bắt đầu tìm Thúy ở đâu? Hà Nội rộng lớn như thế này biết ở đâu mà tìm bây giờ…”, những câu hỏi ấy cứ dồn dập trong đầu nó, nó bèn rút điện thoại ra và gọi cho Tùng :
- Lúc đi Thúy có nói là đến nhà ai ở Hà Nội cho mày không?
- Không…chỉ thấy chị ấy nói sẽ lên phụ bán quần áo cho người quen.
- Cả Hà Nội có bao nhiêu shop quần áo thì tìm sao hết.
- Hình như ở gần chợ đêm thì phải?
- Ừ được rồi.
Nó vừa đi, vừa hỏi đường và biết được chợ đêm nằm ở quận Hoàn Kiếm bắt đầu từ phố Hàng Đào đến chợ Đồng Xuân. Cứ thế nguyên buổi tối hôm ấy, nó lang thang qua các tuyến phố đã được khoanh vùng, hỏi từng shop quần áo 1 nhưng vẫn không thấy Thúy. Buồn bã và chán nản vô cùng nhưng nó vẫn quyết không từ bỏ, chừng nào chưa tìm được Thúy nó sẽ không bao giờ quay về Hải Phòng. 1h đêm, phố phường Hà Nội vắng tanh chỉ còn những người lao công, những gánh hàng rong vẫn còn làm việc còn nó vẫn miệt mài đi tìm Thúy, chân tay run lên vì đói, mắt mờ đi vì bụi đường, nó đi lảo đảo tưởng chừng sắp ngã đến nơi. Xăng sắp cạn mà tiền mang theo cũng không còn nhiều, nó lo lắng không biết trụ được ở giữa Thủ đô bao lâu nữa, dừng xe trước 1 quán hàng rong, nó mua tạm 1 ổ bánh mì ăn lót dạ. Gặm từng miếng bánh mà lòng nó thấy đắng ngắt nghẹn ngào không nuốt nổi, chưa bao giờ nó cảm thấy vô vọng như lúc này. Ăn xong, nó quyết định về nhà người thân ở Đông Anh nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ quay lại tìm tiếp.
4 rưỡi sáng, nó dậy chuẩn bị xong xuôi rồi lại tiếp tục vào thành phố tìm Thúy. Con đường quốc lộ 3 từ tờ mờ sáng đã nhộn nhịp dòng người chở hàng hóa vào thành phố, những chiếc xe bus nối đuôi nhau đón trả khách ở 1 điểm dừng, sôi động đúng theo kiểu của 1 thành phố lớn. Hôm nay, nó sẽ mở rộng vùng tìm kiếm hơn, ngoài khu chợ đêm ra nó sẽ tìm thêm ở những con phố quanh hồ Hoàn Kiếm. Thật trớ trêu, càng tìm kiếm thì càng không có dấu vết hay tin tức gì từ Thúy, tất cả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Nhưng đúng là ông trời không bao giờ phụ người có tình có nghĩa cả, run rủi thế nào đúng lúc đang tuyệt vọng thì nó rẽ vào phố Hàng Gai, đi qua 1 shop nhỏ nó vô tình nhìn lướt qua và thấy bóng dáng ai đó rất đỗi quen thuộc. Nó thoáng giật mình như nhận ra 1 cái gì đó, vội vã dừng xe và bước vào shop, nó thấy Thúy đang lúi húi lấy chiếc áo mà bà khách đang đứng chỉ chỏ yêu cầu, Nó đứng chôn chân, như không tin vào mắt mình nữa, đôi môi mấp máy không nói được thành lời phải 1 lúc sau mới định thần lại được nó nhẹ nhàng tiến đến gần và khẽ gọi : ” Thúy “.
Thúy giật mình quay lại và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Quân đến nỗi nó đánh ra chiếc áo đang cầm trên tay. Quân thở dài nhìn Thúy bằng ánh mắt đầy mệt mỏi, bất chợt nó kéo tay Thúy lôi đi thật mạnh :
- Em đi với anh ra đây nhanh lên.
Thúy chỉ kịp ngoái lại gọi với vào bên trong :
- Trang, mày ra bán hàng hộ tao.
Con bạn Thúy và bà khách vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quân yêu cầu Thúy lên xe rồi nó phóng thẳng đến bãi đất trống triền đê sông Hồng. Nó dựng xe, lặng lẽ đi ra ngồi sát mép nước, ánh mắt nó xa xăm dõi theo từng dòng chảy đỏ quạch phù sa của con sông. Thúy đứng phía sau lưng Quân, nó hiểu lúc này Quân đang nghĩ gì, bất chợ Quân lên tiếng
- Em đang làm cái gì vậy?
Thúy im lặng không nói gì, nó chọn cái cách này để né tránh tất cả từ Quân.
- Anh không biết vì sao em bỏ đi và anh cũng không quan tâm đến cái lí do vì sao đó. Anh chỉ thắc mắc 1 điều là em bỏ đi như thế có biết rằng anh lo lắng cho em nhiều như thế nào không?
Rồi Quân tiếp tục :
- Anh cũng không hiểu nỗi nữa, em đi cũng không thèm nói với anh 1 lời. Chả lẽ anh không còn quan trọng với em nữa sao?
Thúy vẫn im lặng, nó chợt thấy Quân khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác đầy mệt mỏi của Quân. Lần đầu tiên Thúy thấy nước mắt của 1 thằng con trai, nước mắt của 1 kẻ hết lòng vì người mà nó yêu thương nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được sự im lặng đáng sợ. Quân gục đầu xuống, vội vàng quệt quệt dòng nước mắt, nó đứng dậy nhìn Thúy :
- Thôi, nếu em không còn gì để nói nữa thì anh về. 2 ngày qua anh cố gắng tìm em giờ em cứ coi như chưa từng gặp lại anh và hãy coi như giữa 2 chúng ta chưa xảy ra chuyện gì. Chúc em tìm được người quan trọng với em hơn anh.
Quân thở dài rồi bước đi, lướt ngang qua Thúy. Vượt cả trăm cây số chỉ để tìm Thúy, chịu nhiều đắng cay cũng chỉ vì Thúy vậy mà giờ đây Quân chấp nhận quay về với nỗi đau xé lòng.Dường như nhận ra mình sắp mất 1 điều gì đó rất quan trọng, Thúy chạy theo rồi vòng tay ôm chặt lấy Quân từ phía sau cho dù Quân cố gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau ấy,
- Em xin lỗi! Em đã quá ích kỉ…là em sai.
Quân không nói gì, nó thả lỏng người, không còn cố gắng gỡ đôi bàn tay Thúy đang ôm chặt nó ra nữa. Nó lắng nghe tất cả những gì Thúy nói :
- Anh có nghĩ em là 1 đứa ăn cắp không?
Quân quay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt thẫm buồn của Thúy :
- Không! – Nó trả lời
- Em xin lỗi, ít ra em phải chia sẻ tất cả cho anh nhưng em đã không làm thế. Vì…vì em rất sợ anh không tin em.
- Trong khi anh tin tưởng tuyệt đối em?
- Là em sai mà…thực sự em không xứng đáng với sự tin tưởng ấy.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì?
- Bố em bị mất gần 10 triệu, người đầu tiên bố nghĩ đến là em. Thực sự em không làm việc đó, đúng hơn là em không có gan làm. Nhưng rồi bố không tin em, bố không cho em được giải thích 1 lời, ông ấy đuổi em đi và từ em. Em chỉ sợ lúc đó, anh cũng không tin em nốt thì thực sự em chả thiết sống làm gì nữa khi không còn 1 ai...