ca sĩ Hương Lan,
còn quà của mẹ là đôi kính lão…
tôi chỉ lấy 1 phần tiền thưởng, ra cửa hàng mua cho ông…1 đôi dép,
hôm trước thấy dép ông đứt quai mà ko chịu bỏ
còn cột cọng dây kẽm để mang nữa…
“sao con tặng ông dép?”
“thì đôi của ông đứt rồi kìa.”
“ông ko mang đôi của con tặng đâu”
“sao vậy…?”
mẹ nói rồi tỏ ra tiếc đã ko đi theo tôi để cản,
tôi vẫn ko hiểu lý do tại sao mẹ nói thế…
ba tôi cũng cười rồi nhìn ông nội.
“ko, quà Xu Xu tặng thì ông phải mang chứ. mỗi ngày mang 1 đôi.”
“ông ko bỏ đôi cũ đi à?”
“con ko nhớ đôi ấy là của bà nội tặng cho ông sao?”
…
oh…ah phải rồi…
trước khi bà mất 1 năm, bà đã tặng ông đôi dép này,
nhân dịp 2 ông bà đi du lịch ở Đà Lạt…
hèn gì mà ông cứ mang mỗi đôi ấy, dù nó đứt quai hay sờn cũ lắm rồi.
tình yêu của ông bà thật là vĩnh cửu…
“Đu Đu tặng gì cho ông thế?”
ông hỏi và tôi quay sang nhìn Đu Đu,
cậu ấy rụt rè chìa ra bộ cờ tướng bằng gỗ màu vàng sáng
so với bộ của ông đang xài thì đẹp hơn nhiều…
“woaa…chà, được, được đó. ông sẽ gả Xu Xu cho mày!”
TT_TT hết ba rồi tới ông.
giống như bọn tôi là đồ chơi để 2 người chọc ghẹo vậy
mẹ nghe thì lại 1 lần nữa tỏ ra ko thích, bỏ vào trong bếp dọn dẹp…
“ko, ông ko được gả Xu Xu cho nó!!”
câu đó, ko phải của mẹ tôi.
giọng của anh bạn mà tôi hẳn là ko thể ko nhận ra
cả nhà tôi đều quay mặt ra cửa, trố mắt nhìn
anh chàng đang đứng ngay cạnh chiếc xe của hắn,
vẻ mặt bất bình phản đối,
Trí Long.
…
“cậu vào nhà đi. chưa chào ai mà đã nói ngang vậy à?”
ba tôi đứng dậy và nói nghiêm giọng,
Long biết sai cúi đầu nhận lỗi nhưng vẫn liếc Đu Đu đầy…lửa.
Đu Đu đáp lại cái nhìn đó bằng 1 vẻ thản nhiên,
còn tôi thì cũng ko hiểu anh ta tới đây để làm gì nữa.
“oh, Long? cháu đến chơi đúng lúc quá. sinh nhật ông nội Xu Xu. Sắp cắt bánh kem rồi!”
mẹ từ trong bếp ra thấy Long thì “mắt sáng rỡ”
thái độ y như khi tôi thấy Đu Đu vậy TT_TT
mẹ hồ hởi mời Long ngồi, rồi còn hỏi cậu ấy ăn gì chưa…có ăn tôm chiên ko…
“kỳ thiệt, cháu lại ko mang gì đến”
“vậy chú mày rửa chén coi như quà đi!”
ông nội nói tỉnh queo và cười hì hì, Long sững ra 1 hồi thì xông xáo đồng ý
thế là bọn tôi dọn chén bát ra sau bếp cho cậu ấy rửa…
mẹ bảo tôi hãy vào phụ cậu ấy 1 tay.
còn Đu Đu thì bị ông bắt cùng ông khai trương bộ cờ mới,
và nói nếu để thua thì ông ko cho tôi chơi với cậu ấy nữa…
trời ơi…
tôi còn lạ gì, Đu Đu đánh với ông được mới nói, cậu ấy có biết chơi đâu…
nhưng tôi còn phải rửa chén cùng Long xong mới ra làm “quân sư”
cho Đu Đu được…
…trong bếp…
“cậu đến có việc gì vậy?”
“định rủ Xu đi chơi thôi, nhưng ở đây cũng vui lắm!”
“thế à…”
“mất xa nhé!! hehehe”
tiếng ông cười khoái chí phía phòng trước
ông thật là…chơi với kẻ yếu xìu mà cũng…vui vẻ như vậy nữa.
tôi phải ra…đòi lại công bằng…
“đi đâu thế??!”
Long nắm cổ tay tôi và giữ chặt, dù nó toàn…là xà bông,
cậu ấy nhìn tôi như muốn chui tọt vào trong mắt tôi vậy.
“chiếu!”
trời, lại thua ông, ông bắt nạt Đu Đu của tôi,
(lúc này ko hiểu sao tôi lại dùng cùm “của tôi” như Long đã dùng +_+)
phải cứu cậu ấy thôi…nếu cả ông mà cũng cấm tôi chơi với Đu Đu,
thì sống còn gì ý nghĩa nữa.T_T
vì tay Long trơn do xà phòng
tôi dễ dàng tuột ra và ào lên chỗ ván cờ đang bị ông chiếu tướng…
CHƯƠNG 41:
Đu Đu nhíu mày căng thẳng, trời ạh,
cậu ấy chỉ còn tướng sĩ tượng , 1 pháo và 2 con chốt
te tua tơi tả.
trong khi ông nội còn đủ 2 xe, 1 pháo,1 mã…
“ông ăn gian!”
“ăn gian cái gì???”
“ông phải chấp cậu ấy xe pháo mã chứ! Đu Đu vừa biết chơi căn bản thôi sao đánh với ông được!!”
“cái con Xu Xu này…nữ sinh ngoại tộc!”
ông nội bị tôi kêu ca phàn nàn ỷ mạnh hiếp yếu 1 hồi,
thì cũng chịu bỏ 3 con xe, pháo, mã ra,
ván cờ trở nên dễ chịu với tôi rồi, hehe…
nhưng khi tôi vừa cầm con cờ định giải thế bí,
Đu Đu khẽ đứng dậy…
“con thua ông vậy.”
“ơ…cậu sao thế, gỡ được mà.”
“gỡ gì, tớ thua là thua, nếu giờ giải được là cậu đánh, ko phải tớ.”
“nhưng cậu thua thì ông ko cho cậu chơi với tớ sao…”
“đồ khờ, ông chỉ đùa thôi.”
Đu Đu cười, lại cốc đầu tôi 1 cái, quay sang nhìn ông nội,
ông nhún vai , rồi sắp lại ván cờ mới…
“thì phải nói thế mới có đứa ra tay giải cứu…hấp dẫn, hehe”
XỎANG…!
tiếng cái dĩa vỡ trong bếp vọng ra làm tôi, Đu Đu, và ông đều giật mình,
mẹ từ trên gác chạy xuống sau 1 phút…
tôi cũng vội ra sau xem.
Long đang cúi nhặt cái đĩa lên, nó tan tành thành tám mảnh rồi +_+
hic, cậu ấm hot boy này mà rửa chén rửa bát gì được…
“cháu xi…n lỗ…i”
“Xu, mẹ đã bảo con giúp Long 1 tay mà con làm gì hả?”
“co…n…con…”
tôi lủi thủi đi tới và ngồi xuống nhặt phụ Long,
cái đĩa đẹp bằng sứ của mẹ, nên mẹ mới giận lên thế…
“ahhhhhh…!”
máu từ tay Long chảy ra đỏ tươi làm tôi bủn rủn hết tay chân,
ôi…m…máu…nhiều quá…
“mẹ ơi, m…má…uu”
tiếng ấp úng của tôi làm mẹ vội tới dắt Long lên trước,
còn tôi ngồi thừ ra vì chưa kịp bình tâm lại…
“Xu Xu! Xu Xu, cậu ko sao chứ?”
Đu Đu lay tôi, và khi thấy tôi có vẻ vẫn còn sợ,
cậu ấy kéo tôi ra và ngồi vào chỗ Long, nhặt nốt những mảnh còn lại…
cẩn thận chứ…
“coi chừng lại đứt tay bây giờ”
“cậu lên xem anh bạn của cậu có sao ko kìa”
“có mẹ rồi, để tớ nhặt với cậu cho xong.”
…
nhặt đủ hết các mảnh vỡ, tôi định quay ra ngoài để xem Long,
thì cậu ấy đã đứng ngay cửa bếp nhìn chúng tôi…
“trời, cậu làm tớ giật cả mình”
“Xu đưa tớ về đi, tớ bị…đau tay!”
Long chìa ngón tay cái ra đã được mẹ tôi băng kỹ,
nói với tôi nhưng mắt cứ hướng sang chỗ Đu Đu…
“…oh…nhưng tớ đâ…u có biết chạy xe…”
“bị có 1 ngón mà làm như què rồi vậy! đúng là nhà giàu đứt tay như ăn mày đổ ruột!”
Đu Đu trề môi rồi phủi tay lách người ra trước,
Long túm vai áo của cậu ấy lại và gằn giọng hằn học…
“đừng chọc đến tao nghe!!”
“tao…thích chọc thì sao?”
tôi phải chen vào giữa cả hai để đẩy họ ra,
ở đây ko có Lãm, ai sẽ can Long ko đánh nhau với Đu Đu…
hic hic…tôi ko thích chuyện này chút nào…
vừa lúc mẹ tôi bước tới nhìn cả 3 nhíu mày
“mấy đứa làm gì vậy?? Đu Đu con chở Long về giúp cô nhé, có lẽ nó ko bóp thắng được với ngón cái bị như thế”
“cái gì???”
ko phải 2 mà là 3 chúng tôi đều đồng thanh hỏi mẹ tôi,
bởi lời đề nghị của mẹ thực sự “khiếm nhã”…+_*
Long và Đu Đu mà đi cùng nhau, ko biết chuyện gì sẽ xảy ra…
“Xu Xu con chạy xe đạp theo để lát Đu Đu nó còn có xe về”
“ah…dạ…”
…
thế là, tôi lấy xe đạp của Đu Đu đạp theo sau xe Long,
Đu Đu thì chở cậu ấy phía trước…
họ vẫn ko nói với nhau câu nào, mặt mày cứ chằm vằm…
đến 1 đoạn ngã ba, bỗng điện thoại tôi reo inh ỏi,
khiến tôi phải dừng lại nghe…
La La.
“alo??”
“tôi đây, Xuân đang ngoài đường à?”
“uh, tớ đang đạp xe”
“vậy thôi cúp máy đi,coi chừng bị giựt điện thoại. khi nào vào nhà hay đâu đó gọi lại cho tôi nhé.”
“uh…”
tôi vừa gấp máy lại thì nhận ra, tôi đã bị lạc mất Long và Đu Đu.
CHƯƠNG 42:
họ đã quẹo, hay chạy thẳng? hic hic
tôi bắt đầu thấy lo sợ và liền gọi cho Long, may mà có cái điện thoại,
ko thì chỉ có ngồi khóc chứ biết làm gì…
nhưng, cũng đáng khóc lắm vì máy Long ko liên lạc được.
trời ơi.
tấp vào 1 lề đường và khi đã cảm thấy an toàn, tôi mở máy gọi cho Lãm,
có thể Lãm biết Long ở đâu, họ chơi thân như vậy mà…
“cậu có biết nhà Long ko?”
“chi vậy?”
“tớ…cần đến nhà cậu ấy!!”
“sao chứ??”
tôi phải mất ít phút mới giải thích cho Lãm hiểu,
toàn bộ sự việc đã diễn ra…
cậu ấy bảo tôi hãy đứng yên tại chỗ chờ…
1 lúc sau thì Lãm đi xe ôm tới, tôi thấy an tâm hơn,
ko hỉêu sao nữa…
“để tôi đèo Xuân đến đó”
nói rồi Lãm nhảy lên xe đạp, tôi cũng leo lên yên sau,
cậu ấy lập tức đạp vù vù, còn nhanh hơn người ta đi xe máy nữa…
trông Lãm có vẻ vội vã hơn cả tôi…
…
“Lãm? tìm Long hả? nó nói đi chơi rồi.”
“ủa chưa về sao chị???”
“uh, chưa…có gì thế?”
“à…ko, thôi bye chị”
Lãm quay ra ko nói cho chị My biết thêm gì, tôi cũng chào vội rồi theo Lãm,
ko biết cậu ấy có tính toán gì nữa…
tôi cố gắng hỏi Lãm khi cậu ấy đang cắm cổ đạp xe.
“giờ biết tìm họ ở đâu bây giờ, hic…”
“đừng lo, chắc nó sẽ gọi tôi sớm thôi”
La La vừa dứt lời thì cậu ấy có điện thoại thật, y như có linh tính vậy,
vì thế, cậu ấy cho xe vào chỗ sáng và mở máy nghe.
“mày đang ở đâu??…huh?…tao cũng đoán ra mà…uh, để tao tới…”
tôi cố nghe xem có chuyện gì ko, nhưng vẻ của Lãm,
thì hình như ko có việc nghiêm trọng lắm.
cất máy điện thoại vào túi, Lãm nói với tôi…
“nó đang ở…”
tình tình tình tang tang…
điện thoại của tôi lại réo.
“Xuân nghe đi, nó gọi Xuân đó”
sao biết nhỉ?
ko phải Long mà…số lạ…hình như số máy cố định…
“XU XU hả? Xu về đi, tôi và thằng ấy đi chơi vòng vòng!”
“đi chơi vòng vòng?”
“lát nó sẽ tự về, ko phải lo, hen.”
“khoan, các cậu ở đâu? cho tớ nói chuyện với Đu Đu!”
“Đu Đu gì, thôi dẹp, cúp đây”
tin tin…tín hiệu bị ngắt ngang trước khi tôi kịp nói thêm gì
nhìn thấy vẻ ngơ ngơ của tôi, Lãm kêu tôi giữ chặt yên xe
rồi tiếp tục phóng như bay.
…
ở chốt ngã tư nọ, có 2 anh cảnh sát giao thông đi xe mô tô
và đội nón bảo hiểm màu vàng
Đu Đu đứng tựa vào gốc cây xanh ở đó,
khoanh tay nhìn Long và mấy anh cảnh sát.
tôi nhảy xuống xe và chạy ngay tới chỗ Đu Đu,
còn Lãm đi đạp thêm vài vòng để đến nơi Long đang nói chuyện
với 2 anh kia.
“có chuyện gì vậy?”
“bị thổi.”
“rồi giờ sao?”
“tớ chả biết, nó đang năn nỉ.”
Đu Đu đáp tỉnh nhưng vẻ mặt vẫn lo lo,
cậu ấy ko quan tâm tới sự có mặt của tôi mà cứ chú tâm vào nơi có những người kia.
tôi cũng quay sang và thấy Lãm đang nói rất nhiều,
Long ở phía sau Lãm và chỉ còn biết lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu
hoặc nói vài tiếng…
ughh…ughh…tôi…bỗng bị nấc cục.
ugh…
ugh…
khoảng hơn 15 phút thì 2 anh cảnh sát khoác tay,
tỏ vẻ bỏ qua rồi lên xe mô tô phóng vút đi…
Lãm dắt xe đạp về hướng tôi và Đu Đu đang đứng,
Long cũng dắt xe máy của cậu ấy theo song song.
“trả xe cho Xuân nè.”
“mọi việc sao rồi?…ugh…”
“ổn cả rồi. ko sao. Xuân bị nấc cục à?”
“hay vậy? thằng Long nói cả buổi mà ko được”
tôi chưa thể trả lời vì cứ ugh…ugh…thì Đu Đu chen ngang
và nói về Long như nói về 1 anh bạn rất thân vậy
“thằng Long”…cơ đấy…
mặc kệ vẻ ngạc nhiên của tôi, Long nhảy vào càm ràm.
“tao đâu có nói giỏi như thằng này, mà nó cũng nhờ có ba làm trong ngành thôi.”
“làm trong ngành??”
tôi và Đu Đu cùng đồng thanh hỏi, Lãm tỏ vẻ ko thích và bảo Long nổ máy xe,
Long thì vẫn như mọi khi,
hễ thích nói là nói, cần gì để ý ai thích hay ko thích.
“ba nó là Trưởng phòng CSGT Quận…”
“thôi đi, Long. bọn mình đi uống nước mía đi.”
“okay…Xu Xu đi chung nghen. Cả mày nữa, Đu Đu!”
oh…Long cũng gọi Đu Đu thật là thân thiết, ack ack…
sao họ quen nhau nhanh vậy cà…
“eh, ko được gọi tao như vậy. tao là Đường.”
“kệ mày là Đường hay Muối, tao kêu Đu Đu vậy đó, hì.”
Long nói , cười nhe răng rồi khởi động xe,
Đu Đu quạu quọ 1 hồi rồi cũng nhảy lên xe đạp chạy theo…
“cậu…urgh…đồng ý đi với họ à?ugh…”
“uh, có sao? cậu ko thích?”
“ko phải, mà…ugh…”
“tớ thấy khát nước, uống chút rồi về.”
“uh…”
như vậy, 3 chúng tôi tấp nhanh vào 1 quán nước mía gần đó,
gọi 4 ly và 1 đĩa cá viên chiên…tôi vẫn chưa hết cơn nấc…
có mấy người cũng ngồi bàn kế bên, họ nhìn tôi,
xì xào xì xào gì đó…
“chà, 1 nàng 3 chàng hen. hay là 3 anh trai và 1 em gái?”
CHƯƠNG 43:
cô bán nước vừa đặt 4 cái ly xuống đã hỏi han như thế,
làm tôi lúng túng ko biết trả lời sao…
Long vẫn nhanh nhảu hơn cả.
“1 bạn thân, 1 anh trai, còn cháu là bạn trai. kakaka”
sau câu nói của Long, chỉ có mình tôi phản đối,
Đu Đu và Lãm đều “Xì” 1 tiếng nhỏ rồi cầm ly nước lên uống
còn Long thì cứ vui sướng với câu trả lời của mình. *_*
“Xuân vẫn chưa hết nấc sao?”
nghe Lãm hỏi, Đu Đu bấy giờ mới để ý, quay sang nhìn tôi.
ughh…hic…tôi khẽ gật đầu.
Long đẩy cho tôi ly nước và cầm bình trà rót đầy…
“uống nước nhìêu vào cho hết này!”
tôi cũng nghe theo, cầm ly nước, uống 1 hơi cạn đáy,
nhưng vô ích, tôi vẫn cứ nấc ugrh, urgh…mãi…
Lãm vỗ vào gáy tôi đều đều, rồi bảo tôi hít sâu, nín thở,
đủ mọi cách, mà cũng có hiệu quả đâu…
“Đu Đu…“
tôi vừa quay sang nhìn Đu Đu “tha thiết”, cậu ấy đã giơ tay
búng 1 phát rõ đau vào tai tôi…AHHHH…ui da…
hic hic…
“làm gì thế??”
cả 2L đều lớn giọng gào lên,
Long chồm sang như muốn hỏi tội Đu Đu,
còn Lãm thì kéo đầu tôi lại để xem chỗ Đu Đu vừa búng mạnh.
giọng xót xa…
“đỏ cả lỗ tai rồi, Xuân chắc đau lắm??”
có lẽ họ ko hiểu rằng đó là cách duy nhất giúp tôi hết nấc cục,
và chỉ
có Đu Đu là làm được.
hồi trước tôi đau đến phát khóc, mẹ tôi còn sang nhà mắng vốn ba mẹ cậu ấy
nhưng về sau, chuyện đó như 1 giải pháp ko thể lựa chọn khác đi.
tôi vừa nhăn mặt, vừa ôm tai, vừa cười…
“đau, nhưng hết nấc rồi.^^”
2L nhìn tôi, nhìn Đu Đu, rồi như ko đồng tình với
phương pháp giải nấc “khủng khiếp” này,
họ im lặng ko nói tiếng nào và tiếp tục ăn…
khoảng ít phút sau thì Lãm gọi tính tiền, rồi trước khi đứng dậy,
cậu ấy nói với Đu Đu bằng giọng hơi thấp…
“hẳn sẽ có cách nào khác để chữa nấc cho Xuân hơn làm cô ấy đau như vậy.”
Ko biết có phải vì câu nói của Lãm ko
mà suốt đường về Đu Đu tỏ ra trầm ngâm suy tư gì đó,
tôi hỏi mấy câu mà cậu ấy chỉ ậm ừ , trả lời chẳng đâu vào đâu…
đến khi tới trước cổng nhà, Đu Đu mới e dè đưa tay sờ vào lỗ tai trái
cái chỗ mà vẫn còn đỏ ửng sau cú búng của cậu ấy ban nãy.
“tớ làm cậu đau lắm hả?”
“ko sao đâu mà. nấc cục mãi khó chịu hơn”
“chắc phải tìm cách khác…”
“ko có đâu, đừng nghĩ nữa. hihi…”
tôi cười toe cố để xoa đi sự lo ngại của Đu Đu,
trước giờ làm việc này hàng trăm lần cậu ấy ko có thấy gì,
tự nhiên bị Lãm nhắc nhở, lại trở nên như vậy…
tôi tìm cách hỏi sang chuyện khác để Đu Đu đừng nghĩ về nó nữa…
“mà, sao cậu và Long vui vẻ với nhau vậy?”
“thế bọn tớ phải đánh nhau à??”
“ko…tại vì…hồi ở nhà 2 cậu thấy…căng lắm…”
“uh…lúc đó là nó ghen với tớ.”
ghen? ghen gì chứ?T_T
tôi hơi đỏ mặt trong khi Đu Đu chỉ cười mỉm, rồi bảo tôi vào nhà đi.
thắc mắc vẫn chưa được giải tỏa…
…
ngày 25/3, tôi cuốn ba lô theo xe của trường
lên Mandagui cắm trại 2 ngày 1 đêm…
mỗi lớp có 10 học sinh được chọn tham gia, và may là,
có Hương Kim trong ấy…
tôi ngồi cùng băng ghế với Kim, phía sau là Lãm và Long,
trên xe cũng có cô giáo chủ nhiệm và thầy thể dục nữa…
cô giáo ngồi ở dãy bên kia, ngang với hàng ghế của chúng tôi.
“kỳ này 3 em cố thắng nữa nhé?”
nghe cô giáo khích lệ, bọn tôi chỉ cười trừ,
ko biết có thắng nổi ko khi bây giờ có tới 6 trường khác cùng thi…
mà lại chỉ thi có 2 môn là IQ test và kiến thức tổng quát về Đoàn
phần văn nghệ được tháo bỏ vì cho rằng có lẽ khó tìm ra Ban giám khảo công minh được…
phần chạy cũng bỏ luôn vì trong hội trại
đã có trò chơi vận động giao lưu rồi…
chỉ có phần thi bổ sung đối kháng là còn thôi.
…
vừa xuống xe, tôi dáo dác tìm trường Gia Định,
vì tối qua Đu Đu bảo cậu ấy cũng tham gia hội trại này…
có đến hàng trăm học sinh đổ về đây chứ ko ít,
bọn họ đứng thành từng tốp rất xôm tụ…
“tìm ai vậy, Xu Xu?”
“ah, tớ tìm…1 người…”
“ack, ko tìm người thì tìm chuột à?? tớ hỏi Xu tìm ai??”
“chắc tìm Đu Đu của cô ấy”
Lãm lên tiếng thay cho tôi để trả lời Long,
còn hot boy Lo Lo nghe xong bỗng cười khẩy…
“Đu Đu của cô ấy?? nhảm. họ chỉ là bạn thân thôi”
“chữ “của” đó mày hiểu thế nào mà bảo nhảm?”
“thì…thì…”
“ko giống Xu Xu CỦA mày đâu!”
mặc kệ cái vụ “Của, của” điên khùng ấy,
tôi bước nhanh về hướng có tấm biển Trường PTTH Gia Định…
“đi đâu thế?”
ah…giọng của người ấy…hihi
My Đu Đu T_T
mặt tôi toe tóet và quên cả nhỏ Hoài Anh đứng kế bên.
“eh, trường bà đó hả Xu?”
“uh…Grand School, xe màu xám tro ấy.”
“đẹp hen, có nhiều bạn nam đẹp trai hung?^^”
“ah…bạn nam đẹp trai hả…có chứ…”
“2 cây ăng ten của cậu đâu?”
tôi đang nói với Hòai Anh thì Đu Đu hỏi, pha chút đùa cợt,
cậu ấy nói ăng ten nào vậy??
O_0
“Ah…thấy rồi.”
Đu Đu nhăn răng hướng mắt về phía sau tôi,
và vì thắc mắc tôi cũng quay lại để nhìn,
thì nhận ra La La và Lo Lo đang bước đến gần.
họ là ăng ten của tôi áh?
CHƯƠNG 44:
khi cả 3 người đứng cạnh nhau, họ gần như bao lấy tôi,
tôi thành cục nhân bị lọt thỏm giữa 3 cây cột điện,
có lẽ vì tôi nhỏ người…
“trại bên đó ở góc nào vậy?”
“dưới kia”
Đu Đu chỉ tay xuống sườn đồi bên tay trái, đáp lời Long,
trường tôi cắm trại ở trên này, ngay cạnh hang đá…
nhỏ Hoài Anh kéo tôi ra cạnh nó và thì thầm.
“eh, 2 bạn này là…bạn của bà hả?”
“uh…”
“giới thiệu cho tui 1 người đi, bạn mặc thun sọc ấy.”
người mặc thun sọc là Long, thật là
sao ai cũng thích cậu ấy hết thế…hèn chi được coi là Hot boy…
“đó là Long…kia là Lãm…”
“wow, tên đẹp ghê…hihi…bạn Long thì đẹp trai, sành điệu, đi giày Converse kà…”
“vậy hả?”
“còn bạn Lãm thì hơi lạnh, nam tính…cũng quyến rũ ghia…trường Grand đúng là tuyệt thật!”
Hoài Anh xuýt xoa 1 hồi thì tiếng gọi tập trung của trường Gia Định vang lên,
khiến nhỏ và Đu Đu vội chạy về chỗ ấy…
rồi thì “2 cây ăng ten của tôi” mỗi người chia ra 1 bên,
kéo tôi về trại của trường. TT_TT
…
sau khi dựng lều xong, bọn tôi được phát cho 1 lá phiếu
để đến khu ẩm thực mà mua phần ăn tối…
nhưng thay vì đi thẳng tới đó, tôi cứ nhắm hướng sườn đồi mà đi…
“Xuân đi đâu thế?”
“ah tớ đi tìm bạn.”
“mình đi cùng được ko?”
Hương Kim đề nghị và tôi cũng vui vẻ đưa Kim theo,
đó là 1 người bạn tốt, và ít ra, đi với Kim,
tôi ko thấy căng thẳng như đi với 2L.
ah, 2L đó, họ còn đang mải chơi bóng với đám bạn đằng kia…
Đu Đu đang gặm bánh mì, nhìn thấy tôi thì phủi quần đứng dậy,
tay vẫn cầm khúc bánh ăn dở…
“cậu đang ăn à, Đu Đu?”
“uh…”
“thế mà tớ định rủ cậu đi ăn”
“đi ăn ở đâu?”
“ở Khu Ẩm thực đó”
“ah…trường mình ko có phiếu đó, bọn tớ được phát bánh mì và xôi thôi.”
oh…ra vậy…trường tôi chơi sang quá…
mấy trường khác cũng tự túc phần ăn thôi
Đu Đu ko đi, tôi cũng chẳng muốn đi qua đó ăn đâu.
“vậy đi chung đi, mình dư 1 phiếu nè”
Hương Kim mỉm cười và chìa ra 2 lá phiếu,
ko hiểu sao Kim có tới 2 cái…
như đọc được suy nghĩ của tôi, Kim giải thích vì cô ấy có đăng ký 2 phần,
cho bạn của Kim ở lớp khác, nhưng giờ cuối ko đi được…
tôi quay sang bảo Đu Đu hãy đi chung,
thì thấy cậu ấy nhìn Kim lạ lắm…
“ah, đây là Kim, bạn cùng lớp với tớ. còn đây là Đu…à, Khánh Đường.”
“chào bạn”
Kim nói giọng thanh tao và cười chào Đu Đu,
cậu ấy cứ đứng thừ ra…rồi lúng túng…
“ah…chào…”
…
đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như thế.
cậu ấy chen vào giữa...