còn nhớ tôi nữa…
nỗi sợ hãi, cô đơn, hoang mang…làm tôi ko còn sức chạy tiếp,
và đành ngồi gục xuống 1 gốc cây nhỏ để khóc…
…
“Xu Xu, đừng khóc. tớ ở đây, ngay cạnh Xu này.”
giọng nói đó, vang ngay bên tai tôi,
và tôi bừng mắt ra nhìn…
Lo Lo ngồi trước mặt tôi, 1 tay cậu đặt lên vai tôi,
vẻ mặt dường như cũng đã rất mệt mỏi và căng thẳng,
tôi ko kịp nghĩ nhiều hơn, vui mừng quá,
tôi ôm ngay lấy cổ anh bạn Hot boy của mình…
“huhu,tớ sợ quá đi…”
khóc tức tưởi 1 hồi, tôi quệt nước mắt tèm lem trên mặt,
Long thấy vậy thì ngồi nhổm cao và kéo tay áo,
lau mặt cho tôi…
“tớ còn sợ hơn, đến phát hỏang…khi ko thấy Xu Xu đâu cả…”
“hic hic…cậu tìm tớ…lâu chưa?”
“hơn 1 tiếng rồi. bọn tôi còn phải chia nhau ra.”
“bọn tôi?”
“thằng Lãm nó đi hướng kia…để tôi gọi nó…”
nói đoạn, Long lấy điện thoại gọi cho Lãm…
khoảng 5 phút sau thì Lãm chạy tới, nét mặt gầy càng thêm xanh xao
phờ phạc…hẳn họ đã cuống lên để tìm
1 con nhỏ đã khờ mà còn rộn chuyện như tôi…
dù muốn nói lời xin lỗi, nhưng tôi lại chỉ cúi mặt,
bấu chặt vạt áo Long và bước theo 2L…
“Xuân vừa khóc phải ko?”
“…”
“mày hỏi thừa. 1 đứa con gái bị lạc trong chỗ này ko sợ đến phát khóc mới lạ”
“…uhm…”
dù gật gù nhưng dường như Lãm ko quan tâm tới lời Long,
cậu ấy cứ nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi,
quan sát bằng cái vẻ rất đau lòng…thì phải…
“mà Xu Xu đi lang thang ra đây làm QUÁI GÌ THẾ KO BIẾT!”
đang đi, bỗng Long nổi cáu lên quay lại hỏi tôi lớn tiếng,
tôi giật mình buông áo Long ra và lùi về sau…
chạm phải Lãm…
“mày bị gì vậy?”
“tao hỏi Xu Xu, đi lung tung làm gì làm người ta lo muốn chếttttt luônnnnnn! T_T”
Long nói xong thì bỗng xấu hổ, gãi đầu,
lúng túng rồi đi tiếp lên trước…như ko hiểu sao mình lại như thế…
tôi còn đang chưa kịp tỉnh táo sau vụ lạc đường,
nghe xong càng thêm rối tinh…
Lãm bật cười khẽ và nắm cánh tay tôi kéo đi
“nhanh lên ko thôi mọi người chờ.”
…
tôi về được trại sau khoảng 10 phút, nhờ Lãm có đèn pin và la bàn,
thực ra đó là cái la bàn con có sẵn trên đồng hồ Lãm,
cậu ấy bảo rằng hồi cấp 2 được người truyền giáo tặng cho,
trong 1 lớp Hướng đạo sinh…
hèn gì mà Lãm thạo việc dã ngoại như vậy, từ dựng lều,
làm cột cờ cắm, đến chữa chân cho Kim…
cô giáo thở phào nhẹ nhõm, còn vài bạn thì lầm bầm vẻ khó chịu…
chắc họ than phiền tôi…T_T
“của Xu Xu nè.”
Chương 48:
Long chìa ra cho tôi 1 phần bánh sandwich mềm có kẹp thịt,
cậu ấy cũng cầm 1 cái tương tự…
“cậu cũng chưa ăn à?”
“vừa về tới trại định ăn, ko thấy Xu thì tôi và thằng Lãm lao đi tìm ngay…”
“oh…xin…lỗi…mà Lãm đâu rồi?”
“nó ăn đằng kia…”
theo hướng Long chỉ, tôi nhận ra Lãm đang ngồi cùng với đám bạn Karate
vừa ăn phần sandwich của mình…vừa nói gì đó…
bỗng cậu ấy liếc sang chỗ tôi, chạm phải ánh mắt của tôi,
cậu vội quay đi nhanh…
“điện thoại hết pin hả?”
“gì cơ?…ờ…hết rồi…”
“hèn chi gọi mãi ko được…mà hết pin lại ko chịu ngồi yên cho tớ nhờ!!!”
“tớ…tìm con gấu…”
tôi giải thích cho Long, chắc vì sợ cậu ấy bảo tôi chạy lung tung…
tôi có lý do mà…hic hic…
“hả?????? GẤU?? GẤU NÀO??”
tiếng Long hỏi cứ như là chúng tôi đang nói về con gấu…thật,
khiến mọi người hốt hoảng trơ mắt ra,
rồi chạy xúm lại thành 1 góc…bu lấy Long…
“sao ? sao?? gấu ở đâu?? trong này có gấu hả??”
“eo ơi sợ quá”
“TRÁNH RA COI!!”
Vì bị bao quanh, kẻ túm áo, người ôm tay,
Long bực bội quát to với đám bạn…làm thầy phụ trách phải bước tới giải tán…
“trong đây là khu du lịch rừng, làm gì có gấu, mấy trò về chỗ ngủ sớm đi”
nhờ vậy mà bọn họ mới chịu rời khỏi chúng tôi,
lục **c về lại lều của mình…
tuy nhiên Lo Lo vẫn ko chịu cho qua chuyện, cậu ấy kéo tôi ngồi xuống…
“sao, gấu nào, Xu nói tớ nghe xem”
tôi đành phải lôi cái điện thoại, với sợi dây trang trí chỉ còn trơ trơ
đưa cho Long…
“con gấu trúc mà tớ đeo vào điện thoại này áh”
“xời…tưởng gì…lại là cái đồ xí xọn này…”
Long vừa nói, vừa cầm cái điện thoại của tôi lên trước mặt,
đung đưa sợi dây trống…ngắm nghía…
“Xu Xu thích thì tớ mua cho con khác đẹp hơn.”
“ko…tớ chỉ thích con gấu…”
“vậy thì mua con gấu!”
Long ko hiểu, rằng ko phải là con gấu hay con…rồng,
mà là do ai đã tặng cho…
hic, mà thôi, nói thêm cũng chẳng ích gì, tôi chỉ thở dài,
lấy lại cái điện thoại và mặt thì buồn thiu.
“mai mốt những lúc thế này, đừng có đi đâu 1 mình nhé, tôi sợ mất Xu Xu lắm”
giọng Long hơi thấp, cũng ko có vẻ đùa giỡn,
cậu ấy nói như thể van xin tôi vậy…+_+
sao lại sợ mất tôi, tôi có phải vàng 9999 đâu…
nhưng với thái độ thành khẩn của Long, tôi chỉ biết gật đầu,
dù sao thì lần này là tôi sai rành rành rồi.
…
hơn 10h sáng ngày hôm sau, xe mới sửa xong được,
đến hơn 8h tối mới về tới thành phố.
bọn tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, có bạn còn bị bệnh cảm do ngủ ngoài gió,
thật là 1 chuyến đi thất bại…
tôi chia tay Long và Hương Kim tại trường,
lên cùng tuyến xe búyt với Lãm để về nhà…
giờ chỉ mong bay lên giường và ngủ cái vèo thôi…
mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, như 1 giấc mơ…
“nếu mệt thì tựa vào ghế ngủ đi…”
Lãm nói nhỏ với tôi, đôi mắt vẫn sâu thẳm như thế,
đường từ trường về nhà tôi ko bao xa…ngủ làm gì…
vì vậy, tôi lắc đầu…
thế mà, chỉ 5 phút, tôi ngủ gục bên cạnh Lãm…
chỉ khi cậu ấy lay gọi tôi dậy xuống trạm, tôi mới mở mắt nổi…
“sao…cậu xuống theo tớ?”
“trời tối mà, tôi đưa Xuân về rồi bắt chuyến khác”
“mới 8h…ko sao đâu…”
“đừng cãi, đi thôi…”
La La lại giật ba lô của tôi và kéo tôi đi nhanh,
cậu ấy cũng đã rất mệt rồi…
tôi về đến cửa nhà thì Lãm quay ra ngay, tôi còn chưa kịp nói câu cảm ơn.
sao vội vậy cà…?
“về rồi hả? có sao ko?”
tiếng nói đó…cất lên khi tôi chưa bấm chuông…
là Đu Đu…
nhìn thấy cậu ấy, tôi vừa giận, vừa tức, vừa…nhớ,
cảm giác cứ lộn tùng phèo…
thành ra…ứa nước mắt…hổng nói được gì.
“sao vậy? sao khóc?”
“ghét cậu lắmm!!”
“mắc gì ghét tớ?? lẽ ra tớ đã định sang cho cậu 1 trận…nữa là…”
“…huh??…tại sao?”
“…thôi, vào nhà đi, trông cậu oải lắm rồi…”
Đu Đu 1 tay đẩy tôi vào cửa…1 tay thì bấm chuông…
trước khi mẹ tôi ra, Đu Đu chỉ vội nói 1 câu ngắn…
“lau nước mắt đi, Xu Xu. mít ướt quá.”
TT_TT
…
tôi giấu nhẹm chuyện bị lạc gần 2 tiếng đồng hồ,
chỉ kể ba mẹ vụ thi gặp Đu Đu mà thôi…
“vậy là con nhường cho nó thắng hả?”
“cũng ko hẳn…con nhường vài câu đầu thôi à…”
“hèn gì mà nó sang kiếm con ngay chiều qua, vẻ hầm hầm…”
“vậy sao ba??”
kiếm tôi ngay khi về, vẻ hầm hầm??
hic, cậu ấy đúng là “định cho tôi 1 trận”…nhưng,
tại sao chứ…?
“chắc nó tự ái. mà khi nghe con bị kẹt lại 1 đêm, thì nó xìu đi…thấy có vẻ lo…”
“lo cho con hả ba?”
ba tôi mỉm cười, gật đầu, và vuốt tóc tôi,
hiếm khi thấy ba dịu dàng như vậy…^_^
có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi xa nhà đến 3 ngày trời…
“thôi, đi ngủ đi, 2 cha con nói chuyện khuya quá rồi.”
mẹ tôi khóac tay bảo ba tôi để tôi ngủ sớm,
vì thế ba theo mẹ ra ngoài khép cửa phòng, trước khi đóng lại,
ba nháy mắt nói với tôi…
“con khờ nổi tiếng mà, ai mà ko lo. ngủ ngon, con gái.”
yeah…ba ngủ ngon…mẹ ngủ ngon…
khờ đến nổi tiếng cơ đấy…ack ack…
nhưng lời ba làm tôi thấy an ủi…Đu Đu vẫn biết lo cho tôi.
whew…woa…ngủ thôi…
Chương 49:
ngày hôm sau vào trường,
tôi giống như tên tội phạm phản quốc hay sao ấy,
ai cũng nhìn tôi bằng con mắt căm ghét…
T_T
họ có lý…tôi hiểu.
là lỗi của tôi…nhưng mà, họ ko hiểu…
Đu Đu cần giải thưởng đó hơn chúng tôi,
hoặc ít ra là tôi ko cần chiến thắng…
“nè, gắn vào điện thoại đi.”
Long đẩy cái sợi dây điện thoại có hình con gấu bằng bạc mạ vàng,
loại gấu Pooh trong phim họat hình…
sang phần bàn của tôi…
“cho tớ à?”
“uh, bù cái đã mất đó mà.”
tôi cầm sợi dây lên, trông cũng đẹp lắm,
nhưng nó chỉ làm tôi nhớ con gấu trúc của Đu Đu hơn thôi…
thấy Long có vẻ chờ đợi, tôi chậm rãi gắn nó vào chiếc Samsung.
cười gượng.
“thích ko?”
“uh, thích…”
“loại này hàng xịn, khó rơi mất lắm. mà nếu lỡ rơi thì nói tớ mua cái khác, đừng có tìm làm gì!!”
“ò…cảm ơn cậu hen.”
“ko cần cảm ơn, khách sáo quá.”
“ah, cậu…có trách tớ vụ bữa thi hôm truớc ko…mọi người hình như giận lắm”
“kệ đi, thắng hoài cũng chán!”
Long cười nhăn răng, vẻ ko coi trọng chuyện đó,
tôi cũng cười, nhưng vẫn ko thấy thoải mái hơn…
bỗng Long lấy 2 ngón tay banh 2 khóe môi của tôi ra, ack ack…
“cười thì cừơi cho tươi vào nào!^_^”
O_+ thật kinh khủng.
…
giờ ra chơi, vừa đi rửa mặt vào,
tôi đã bị chặn cửa bởi 3 cô bạn ở tổ 4…
Thảo, Thúy Lan, và Ngọc Anh.
“Xuân trước kia học Gia Định đúng ko?”
“uh, phải rồi…”
“trong nhóm thi hôm nọ, có 2 người bạn học cùng lớp cũ phải ko?”
“uh…”
“Xuân ko thi hết mình, thừa nhận đi!”
“tớ…xin lỗi…”
đột nhiên Lãm ở đâu xuất hiện, giật cái tay đang giấu phía sau của Ngọc Anh ra,
tước cái máy MP3 bé xíu trong tay của cô ấy…
tôi ko hiểu chuyện gì nữa…
“thôi cái trò này đi.”
“Lãm bênh nhỏ này làm gì, nó…”
“ko phải chuyện của các bạn.”
nói xong Lãm kéo tôi ra khỏi chỗ 3 người họ,
đi 1 mạch ra thẳng chỗ phòng lab…
lớp cậu ấy đang học ở đó.
“ở đây chờ tôi 1 lát.”
trong lúc đứng chờ Lãm,
mấy cô bạn lớp cậu ấy lại nhìn tôi xét nét,
đi đâu cũng bị, thật là chán…
T_T
Lãm mang ra 1 cái headphone, nhét vào tai tôi,
rồi cắm đầu dây vào cái MP3 ban nãy…
tôi nghe rõ cuộc nói chuyện mà Thảo đã hỏi tôi ở cửa lớp,
họ đã ghi âm bằng cái này…để làm gì chứ…
ko hiểu nổi…
“bọn họ sẽ cho phát cái này để…bạn bè tẩy chay Xuân”
“tẩy chay?”
“uh…ko sống nổi với đám học sinh nhà giàu, rảnh hơi đó đâu. trước có mấy bạn bị ép quá, phải tự nộp đơn xin chuyển trường.”
“vậy à?”
thực ra Lãm nên biết,
từ hồi vào trường tới giờ, họ đã coi như tẩy chay tôi rồi,
chỉ còn mỗi Hương Kim, và 2L thôi…
“sau này đừng có trả lời hay nói gì với họ nữa…”
“uh…mà mọi người cũng ghét tớ rồi…”
“đừng nghĩ vậy, họ buồn chút rồi quên thôi. Như Long đó, bạn bè cũng lại chơi với nó như bình thường thôi.”
“Long khác, tớ khác. Long là Hot boy…”
“thì Xuân là Hot girl…^_^”
Hot girl áh…? +_+
Lãm cười tươi khiến tôi ko tin rằng mới hôm nọ cậu ấy còn tỏ ra hằn học…
ko lẽ, cậu ấy cũng quên rồi?
“mà cậu ko giận tớ sao? chuyện tớ thi ko tập trung…”
“ko tập trung hay cố tình thua??”
“thì…”
“đúng ra là tôi có bực lắm, nhưng tôi nghĩ có lẽ Xuân cảm thấy cần như vậy”
“tớ ko biết…lúc đó tớ ko thể nghĩ gì nhiều hơn…”
“thôi cho qua đi, hen?”
tôi gật đầu, trả lại cho Lãm tai nghe và cái máy MP3,
cậu ấy định đưa tôi về lớp nhưng thầy giáo gọi cậu làm gì đó…
nên tôi chỉ về 1 mình…
khi tôi vào lớp, mọi người lại dành cho tôi 1 ánh nhìn khinh miệt,
nếu cứ thế này, tôi chắc phải xin ba nộp đơn chuyển về Gia Định còn hơn…
huhu…
tôi đâu biết rằng trên bảng, dòng chữ to đùng đã tố cáo tôi
chỉ khi về chỗ ngồi, tôi mới đọc được…
“Xuân đã vờ thua cho bạn trai của mình thắng!”
O_O gì vậy? ai viết đây…?
chắc là bọn họ rồi…sao mọi chuyện cứ bị xé to ra thế này…
ai là bạn trai của tôi chứ…Đu Đu à…?
T_T
tôi vội vã bước lên bảng, cầm giẻ lau định xóa đi,
thì Long
đã vào lớp và lên tiếng…
“ủa, Xu Xu trực nhật hả?? tránh ra để tôi lau cho!!hehehe”
nói dứt lời là cậu ấy nhảy lên bục,
giật cái đồ lau trên tay tôi và còn cười hi hi vui vẻ nữa…
nhưng khi đọc xong dòng chữ trước lúc bôi đi,
mặt Long đỏ ngầu và mắt cậu ấy như rực lửa.
tay bóp chặt, Long gằn từng tiếng rõ…
“ai…đã viết?”
Lo Lo ném cái giẻ lau bảng xuống đất, tay đấm vào bảng cái rầm,
quát to xuống cả lớp bằng cái giọng đùng đùng
“TÔI HỎI AI ĐÃ VIẾT CÁI NÀY????”
Chương 50:
bọn bạn trong lớp đều im thinh thít, có vài người làm ngơ
như ko liên quan gì họ…
một vài người thì cúi mặt vào sách vở…
tôi định nhặt cái giẻ lên thì cô dạy Sinh
cầm xấp bài kiểm tra tuần trước bước vào.
Long vẫn ko hề di chuyển.
“nếu ko tự thú, tôi vẫn có cách tìm ra, mấy người biết điều đó mà, đúng ko?”
“Long, chuyện gì vậy?”
nghe thấy cô giáo hỏi, Long bước xuống bục, sau khi lau dòng chữ trên bằng tay đi
dù vẫn còn đằng đằng sát khí,
cậu ấy đã hạ giọng nói lễ độ với cô giáo…
“dạ ko có gì ạ…cô để cuối giờ em phát bài kiểm tra cho…”
tôi có thể thấy vẻ tinh ranh nào đó trên mặt Long,
nhưng tôi ko đoán ra…
cô giáo hơi thắc mắc tí xíu nhưng cũng trao cho Long xấp giấy
bài kiểm tra của chúng tôi…
…
suốt buổi học, Long ko thèm nghe giảng, ko chép bài,
cậu ấy giở từng tờ bài kiểm tra của mỗi người,
xem xét, ngắm nghía…
1 lúc sau thì tôi thấy Long cầm ra 2 bài,
rồi liếc sang dãy bàn cuối bên kia…
“cậu làm gì thế?”
“tôi biết ai ghi dòng đó rồi, nó sẽ ko sống yên đâu”
“trời…cậu điều tra nét chữ nãy giờ hả?”
Long ko đáp, chỉ cười 1 nụ cười hơi đáng sợ,
tôi ko biết cậu ấy định làm gì nữa…
2 bài kiểm tra có ghi tên Quốc Hùng và Khải Minh…
Khải Minh là lớp phó của lớp tôi, hẳn là ko phải cậu ấy,
ít ra là Minh ko làm gì tôi cả…
còn Hùng…cậu ấy chơi cùng nhóm với Thảo và Thúy Lan,
hèn gì mà Long đã sớm biết…cậu ấy mới hướng mắt về đó…
“tớ xin cậu, bỏ qua đi được ko?”
“Ko.”
“làm ơn đi, cậu gây chuyện thì họ chỉ càng ghét tớ thêm…”
“cần gì những người như vậy thích…Xu hiền và khờ quá thì sẽ bị ăn hiếp mãi.”
“nhưng…nếu họ tẩy chay tớ, tớ có khi phải chuyển khỏi đây đó…”
“cái gì?”
O_o
Long trợn mắt nhìn tôi và vung tay cao như cảnh cáo tôi…
cậu khẽ kéo vai áo tôi sát và nói thì thầm…
“Xu chuyển đi đâu, tôi đi theo đấy. đừng hòng thóat khỏi LO LO, hehe”
T_T +_+
như vậy, tôi ko cản được, ko ngăn được…
cuối buổi học Long vọt ngay ra cửa, chẳng biết cậu ấy đi tìm Lãm hay là Hùng
hay là cả 2…
“Long tìm ra ai viết rồi hả?”
“uh…”
“cậu ấy lại sắp đánh người ta rồi…”
“đánh áh??”
Hương Kim thở dài, gật đầu…
rồi đưa cho tôi 1 cái khăn xanh quen quen…
“Xuân trả cho Đu Đu cái này giúp mình nghen”
Đu Đu?? à, phải rồi, đây là cái khăn bẩn của Đu Đu hay dùng
để lau tay cho tôi, lau nước mắt cho tôi,
nó đang ở trong tay Kim, nhưng sạch sẽ và thơm tho
chắc cô ấy đã giặt kỹ…
“hôm trước cậu ấy cho mình mượn lau mồ hôi…rồi quên cầm lại…”
“uh…”
hèn gì hôm qua tôi khóc, Đu Đu chỉ bảo tôi tự lau đi,
cậu ấy đâu còn cái khăn trong túi nữa để mà giúp tôi…
…
“eh Xu Xu, chị thấy Đu Đu làm ở Vũ Trường Samba đó”
tôi đang ngồi học bài trong phòng, chị Huyền mang chè đậu đen vào
rồi nói cho tôi điều đó…
Vũ trường?
“…vậy…hả chị? ở đâu…chị dắt em đi xem với…”
“em đi vô đó cho mẹ em la hả?”
“em chạy ngang coi thôi àh!”
“uhm…”
tôi phải năn nỉ mãi, chị Huyền mới chịu chở tôi theo,
bọn tôi nói với mẹ là đi nhà sách…
cái Vũ trường Samba chị nói nằm ở khu Thương Mại Sài Gòn,
từ nhà tôi đi xe đạp điện mất 15 phút…
nó rất là hoành tráng với đèn xanh đỏ chớp nhoáng
người ta ra vô rất nhiều, cứ 5 phút thì lại có 1 tốp xe tới…
“Đu Đu đâu hả chị…??”
“nó giữ xe đó…mặc áo đen đang ngồi cầm sách kìa!”
nếu ko nói chắc tôi ko nhận ra Đu Đu,
cậu ấy mặc đồng phục bảo vệ, đội nón, và ngồi ôm quyển sách…
vì xa quá nên ko rõ là sách gì…
“chị có chắc là Đu Đu hông?”
“chắc mà, lát nó tan ca em cứ tới xem”
“mấy giờ thì tan chị?”
“10h.”
khuya quá…bây giờ chỉ gần 9h…
nhưng sự thắc mắc ngờ vực làm tôi muốn chờ xem…
“chị về trước, em ghé vô Internet chơi rồi chờ Đu Đu luôn.”
“mẹ em hỏi thì sao?”
“thì chị nói em đi qua nhà bạn mượn tập.”
chị Huyền kêu ca 1 hồi rồi cũng chịu về trước,
tôi ở lại nhưng ko vô internet mà ngồi thu lu trước trung tâm giày thể thao Nike,
đối diện vũ trường chờ Đu Đu…
10 phút…20 phút…
cậu ấy vẫn ngồi đọc và lẩm nhẩm, có vẻ đang học bài ngày mai…
có khách đến thì cậu lại đứng dậy, dắt xe, ghi số…
30 phút…50 phút…woa…
tôi thấy buồn ngủ và mệt mỏi…
Tút tút.
tin nhắn…của Lo Lo…
“slept yet, Xu Xu? you become an obsession of mine…”
trời, tiếng Anh…lẽ ra cậu ấy phải biết tôi dở môn này chứ…
slept…quá khứ của sleep…hỏi tôi ngủ chưa…
còn câu sau…hiểu chết liền…hic hic…
“chưa ngủ…obsession là gì…ko hiểu…”
tôi trả lời tin xong thì ngẩng lên để theo dõi Đu Đu,
nhưng cậu ấy…biến mất tiêu rồi…
10h5…trời, đi rồi, tan ca rồi…
Chương 51:
tôi vội chạy sang…chỗ đó,
nhưng Đu Đu bỗng xẹt ngang trước mặt làm tôi muốn ngất vì hết hồn.
+_+
“cậu…làm gì ở đây?”
“tớ…thì ra đúng là cậu hả?”
“sao cậu tới đây??”
“chị Huyền bảo thấy cậu…tớ đến xem thử mà.”
Đu Đu kéo tôi đi nhanh ra khỏi Vũ Trường 1 quãng xa
đến chỗ vắng ít người cậu ấy quay lại lớn tiếng…
“có gì để xem?? vui lắm hả??”
“ko phải…tớ…chỉ là…quan tâm cậu”
“…gì…? tớ…ko cần”
cả hai chúng tôi im lặng và cúi mặt,
thậm chí còn nghe rõ tiếng thở của nhau…
ko biết vì sao mà tình bạn ngày nào của 2 đứa,
càng lúc càng xa…
“cậu ghét tớ rồi à, Đu Đu?”
“tại sao tớ lại ghét cậu?”
“dạo này cậu hay mắng tớ…hôm đó cậu chơi với Kim bỏ mặc tớ…cậu tặng Kim vòng hoa mà ko cho tớ…lúc thi cũng ko thèm nhìn tớ nữa…”
tôi giống như bị dồn nén oan ức thế nào,
sẵn tiện kể lể ra hết cho thoải mái…
dù sao tôi ko phải kiểu người hay để cảm xúc trong lòng được…
“tớ…chơi với Kim bỏ mặc cậu à?”
“uh…ah, Kim trả cậu cái khăn nè…giữ lấy…nếu ko thích tớ nữa thì tớ ko làm phiền cậu…bái bai”
nói rồi tôi nhét cái khăn tay vào tay Đu Đu,
xong bỏ chạy, khóe mắt cay xè, ko hiểu vì gió bụi,
hay vì đang muốn khóc nữa…
“Xu Xu, đi đâu đó…chờ tớ…!!!!!!!”
mặc kệ cậu ấy gọi, tôi cứ cắm cổ chạy,
ko biết chạy đi đâu nhưng vẫn chạy…và vì ko thèm nhìn đường,
tôi đâm bổ vào 2 ông anh nọ đang đi đường…
“nè, bé con, làm gì chạy nhanh vậy hả??”
“ơ…em…xin lỗi ạh…”
“xin lỗi đâu có xong…đi uống nước với bọn anh nhé…”
tôi phải lùi lại để né cái bàn tay to xù xì của người đó,
đang muốn chạm vào mặt tôi…
“này, đi chỗ khác chơi đi”
Đu Đu chạy xe đạp tới và hất hàm nói với 2 gã kia,
tôi mừng quýnh đi nhanh tới và bấu lấy tay áo Đu Đu.
“có bạn trai cơ à? thằng nhãi mày ăn nói với anh cho cẩn thận nhé”
“tao thích nói sao thì nói, làm gì tao?”
“mày…”
gã có bàn tay xù xì xông tới giơ tay cao,
nhưng người kia đã vội cản lại…lôi anh ta đi…
“thôi đi, gây với bọn nhóc làm gì??”
nhờ vậy, sau 2 phút lầm lừ nhìn, họ bỏ đi
phew…hic hic T_T
“cậu đó, ngốc quá chịu ko nổi. lên xe tớ chở về.”
*_* tôi chỉ chần chừ vài giây rồi cũng leo lên yên sau,
đằng nào thì cũng ko dám đi lang thang giờ này…
Đu Đu vừa chạy vừa nói đều giọng
“bạn Hương Kim đó vừa xinh, lại hiền và tử tế nữa…”
“uh…”
dù Đu Đu nói đúng nhưng ko hiểu sao tôi ko thích nghe,
nên chỉ uh nhẹ rồi im lặng…
“tớ mới gặp 1 bạn nữ như vậy lần đầu nên thấy thích thôi…”
“rồi cậu bỏ mặc tớ…”
“tớ ko nghĩ là cậu lại…”
“lại gì…hic...