* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Vương gia bá đạo quá yêu vương phi Tiểu Thuyết Hay

thiệp xuống, che miệng cười rồi rời đi.
Mạc Dạ Ly nhìn tấm thiệp đặt trên bàn chỉ cười cười, thái độ có vẻ suy nghĩ, Tô Khả Nhi ở bên cạnh giận giữ đoạt lấy tấm thiệp, kêu lên: "Để tôi xem trong đó viết gì."
Mở ra nhìn thì thấy trong thiệp chỉ ghi thiệp mời ngày sinh mà thôi, cũng không viết gì đặc biệt cả.
"Sư huynh, đây là cơ hội hiếm có, huynh không được bỏ lỡ đấy." Nam Cung Vũ cười ha hả.
Mạc Dạ Ly nhìn thiệp cười khổ, nhìn hắn chỉ cười không nói gì càng làm Tô Khả Nhi thêm tức giận, cô cho rằng anh ta im lặng là đồng ý, cô cắn môi lườm anh ta, thả tấm thiệp xuống hờn giận nói: "Muộn rồi, tôi đi ra ngoài hóng gió." Nói xong liền đi xuống lầu, Nam Cung vũ thì quá ngạc nhiên không hiểu, còn Mạc Dạ Ly thì tâm tư phức tạp.
Tô Khả Nhi vừa ra khỏi trà lâu đến sạp hàng bên cạnh thì bị một thầy tướng số gọi lại, "Cô nương cô nương, có thể xem tướng số được không?"
"Ông xem có chính xác không?" Tô Khả Nhi hỏi.
"Nói về vận mệnh gì đó thì không thể bằng lời nói mà nói chính xác được, cô nương tin thì đúng mà không tin sẽ không đúng, nhìn tướng mạo cô nương cũng không phải nữ tử bình thường!" Thầy tướng số vừa đánh giá Tô Khả Nhi vừa bấm đốt ngón tay.
Tô Khả Nhi thấy không có việc gì liền ngồi xuống kêu lên: "Được rồi, Ông xem giúp tôi đi."
Thầy tướng số gật đầu cười nói: "Về đoán mệnh, chủ yếu là, một là mạng, hai là vận, ba là phong thủy, bốn là âm đức, năm là đọc sách, sáy là tên, bảy là tướng mạo, tám là thờ thần, chín là gặp quý nhân, mười là dưỡng sinh, nhìn cô nương tướng mạo có phúc, chẳng hay cô nương muốn xem tướng mạo hay là xem tay?'
Tô Khả Nhi thấy ông thầy này nói cũng rất hợp lý liền hỏi: "Ông có xem nhân duyên không?"
"Việc này....cũng có thể." Thầy tướng số vuốt râu cười.
Tô Khả Nhi thấy vui vẻ liền ghé sát đến trước mặt thầy tướng số, hỏi nhỏ: "Vậy ông xem tôi có thể làm tướng quân phu nhân được không?"
"Hả...?" Thầy tướng số ngạc nhiên, việc này ông ta không dám nói lung tung.
Tô Khả Nhi cho là thầy tướng số chưa rõ liền chỉ Mạc Dạ Ly đang ngồi uống trà trên lầu, hỏi: "Nếu không thì như này đi, ông xem tôi và hắn có khả năng trở thành phu thê không? Tôi có thể gả cho hắn không, nhưng cái khác không cần xem."
Thầy tướng số nheo mắt lại quan sát Mạc Dạ Ly một lúc, cười cười: "Thiên cơ bất khả lộ, nhân duyên đã định trước rồi, chỉ là cuộc đời của cô nương có quý nhân làm bạn, còn việc làm sao nắm được số phận thì phải tự cô nương xem cho mình. Xem ra cô nương có vẻ không có lòng xem nữa."
Tô Khả Nhi mím môi nghĩ thầm, quý nhân làm bạn? Chẳng lẽ nói Mạc Dạ Ly?
CHƯƠNG 40
Trời đã sẩm tối nhưng khắp nơi vẫn oi nóng, Tô Khả Nhi bồn chồn đứng trong hoa viên, hiện giờ cô đang rất quan tâm đến một việc là buổi trưa hôm nay Mạc Dạ Ly đã nhận được thiệp mời của vị Kiều Kiều cô nương kia thì tối nay không biết anh ta có đi không? Việc này đối với Tô Khả Nhi rất quan trọng, nó quyết định đến việc đánh giá nhân phẩm của mạc Dạ Ly, nếu như anh ta cũng chẳng khác gì loại đàn ông tầm thường dung tục ham mỹ sắc khác thì cô sẽ khinh bỉ mà không thèm để mắt tới anh ta nữa, huống chi rất rõ ràng cái cô Kiều Kiều kia chưa gì đã vội liếc mắt đưa tình với Mạc Dạ Ly rõ ràng là loại phụ nữ lẳng lơ chủ động với đàn ông, Tô Khả Nhi không đảm bảo Mạc Dạ Ly có thể không bị mê hoặc.
"Tô cô nương, tới giờ dùng cơm rồi sao cô nương còn đứng ở đây?" Nam Cung Vũ đột nhiên lên tiếng làm Tô Khả Nhi giật mình, cô quay lại cười: "Sư huynh của huynh đâu?"
"Buổi chiều sư huynh đã đi ra ngoài phủ rồi, cô nương không biết à?" Nam Cung Vũ hơi nhíu mày.
"...Hắn ra khỏi phủ rồi? ĐI đâu vậy?" Tô Khả Nhi cố kìm nén sự thất vọng đang trào dâng trong lòng, cố trấn tĩnh hỏi lại, vừa rồi cô còn đang đánh cược với bản thân rằng Mạc Dạ Ly không phải là loại người như vậy, không ngờ anh ta lại ra khỏi phủ.
"Sư huynh không nói." Nam Cung Vũ kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của Tô Khả Nhi, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Tô Khả Nhi cắnmôi, trong đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng, cô còn tưởng Mạc Dạ Ly có gì khác biệt, là cô quá kỳ vọng vào anh ta, cô ngẩng lên nhìn thấy Nam Cung Vũ đang ngẩn ra nhìn mình, cô thẫn thờ nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Nam Cung Vũ không phải là ngốc nên trong lòng hắn đoán được vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Nhi lại u sầu, điều hắn ngạc nhiên là Tô Khả Nhi lại thích Mạc Dạ Ly, nhưng nghĩ kỹ thì điều này cũng rất hợp lý, Mạc Dạ Ly tuấn tú ưu nhã, thân phân hiển hách, thử hỏi có thiếu nữ nào không thích chứ? Nghĩ đến đây Nam Cung Vũ cũng thầm kêu lên ngạc nhiên, sư huynh căn bản không phải hạng người háo sắc, vì sao không phải lúc khác mà lại chọn đúng lúc này ra khỏi phủ chứ?
Cơm nước xong Nam Cung Vũ bị Tô Khả Nhi kéo ra một góc hoa viên, Nam Cung Vũ còn đang ngẩn ra vì hành động lỗ mãng của Tô Khả Nhi đã đã nghe Tô Khả Nhi nói khẽ: "Nam Cung Vũ, huynh cho tôi mượn y phục của huynh."
"Hả...Vì sao vậy?" Nam Cung Vũ khó hiểu.
"Dài dòng lắm không nói hết được, nhanh lên đi." Tô Khả Nhi giục, cô đã nhất quyết rồi, mặc kệ Mạc Dạ Ly là hạng người nào thì đêm nay cô cũng muốn đến Túy Hoa lâu xem cái cô Kiều Kiều kia đi quyến rũ Mạc Dạ Ly bằng cách nào.
Nam Cung Vũ nghe Tô KHả Nhi nói muốn mượn y phục của mình thì một ý nghĩ nảy lên trong đầu, hắn mở to mắt, nói nhỏ: " Ngươi...Ngươi không phải muốn đi..." Trời ạ, một nữ tử đến thanh lâu thì còn ra thể thống gì nữa? Từ nhỏ Nam Cung Vũ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, đối với lễ tiết rất coi trọng, nữ tử đến thanh lâu là điều tối kỵ.
Tô Khả Nhi nào có để ý tới việc này, cô mặc kệ đẩy vai Nam Cung Vũ nói: "Bớt nói nhảm đi, nhanh đưa tôi tới phòng của huynh nếu không không kịp mất."
Nam Cung Vũ quay đầu lại định khuyên mấy câu nhưng thấy Tô Khả Nhi đang trừng mắt đẩy vào trong phòng, lấy ra một bộ đưa cho Tô KHả Nhi, điều tiếp theo làm cho Nam Cung Vũ mở rộng tầm mắt chính là Tô Khả Nhi chẳng thèm để ý tới sự có mặt của hắn mà cứ thể cởi y phục bên ngoài ra rồi mặc y phục của hắn vào, thật ra Tô Khả Nhi cũng không hề để ý tới điều đó, huống chi bên trong người cô vẫn còn ăn mặc rất kín đáo không hở hang gì, hơn nữa cô không có thời gian quay về phòng để thay quần áo, cô đến trước gương cuốn tóc lên dùng dây đai ngọc buộc chặt lại, một thiếu niên anh tuấn phong lưu ngọc thụ lâm phong xuất hiện, Tô Khả Nhi nháy mắt với Nam Cung Vũ, cười nói: "Thế nào? Thấy tôi giống công tử giàu có không?"
"Tô cô nương, Túy Hoa lâu là nơi phồn hoa không thích hợp cho cô nương vào đó đâu." Nam Cung Vũ mặt đỏ bừng khẩn trương nói.
"Huynh không thấy à? Hiện giờ tôi không còn là cô nương gì nữa mà là một mỹ nam." Nói xong Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ như thấy thiếu thiếu gì đó, cô ngước mắt lên hỏi: "Huynh có tiền không? Cho tôi năm mươi lượng, tôi sẽ trả lại huynh."
" Cô nương, nơi đó thực sự là không thích hợp, nếu bị sư huynh phát hiện thì sẽ rất tức giận." Nam Cung Vũ xác định Tô Khả Nhi thích Mạc Dạ Ly nên lấy Mạc Dạ Ly ra để ép Tô Khả Nhi. Thấy Tô Khả Nhi ngước mắt lên: "Hắn có thể đến đó, vì sao tôi không thể đến đó? Túy Hoa Lâu ở đâu? Hãy đưa tôi đi."
"Có thể sư huynh không phải đến đo..." Nam Cung Vũ còn muốn nói nữa nhưng đã bị Tô Khả Nhi xua tay cắt ngang, "Hắn có đi hay không thì không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn đi xem náo nhiệt thôi." Nói xong cô liền đi ra cửa phòng, còn Nam Cung Vũ đuổi theo sau.
Cảnh đêm ở Giang Nam rất khác biệt, trên đường phố luôn rực sáng ánh đèn lồng, trên sông Trường Giang thuyền hoa rực rỡ, tiếng ca múa không ngừng, bất kể là hiện đại hay cổ đại thì buổi tối luôn là nơi ẩn giấu những ám muội và mê ly, một thế giới xa hoa đồi trụy bắt đầu xuất hiện khi màn đêm buông xuống. Trên đường tiếng ồn áo cũng không kém so với ban ngày, Tô Khả Nhi bước đi thong dong, khí chất cao quý làm không ít thiếu nữ phải ngước nhìn, còn Nam Cung Vũ đi bên cạnh thì không biết nên làm gì cho phải, biết rõ khuyên Tô Khả Nhi cũng vô dụng, nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nàng bước vào kỹ viện, điều này thật không dám tưởng tượng, càng khó xử hơn là xa xa tiếng ca hát vang lên cho thấy đã sắp tới Túy Hoa lâu rồi.
Tô Khả Nhi dương mắt nhìn ba chữ Túy Hoa lâu mà mỉm cười, mở quạt chắp tay phóng khoáng đi vào, đến cửa liền bị hai nữ tử son phấn nồng nặc quấn lấy, Tô Khả Nhi dùng quạt cản lại, nói: "Để tôi tự đi vào."
"Ôi, công tử thật sảng khoái..." Nói xong hai nữ tử dùng ánh mắt thất vọng nhìn theo bóng lưng đẹp đẽ cao quý Tô Khả Nhi, Nam Cung Vũ vội cất bước đuổi theo.
Ngay khi Tô Khả Nhi vừa bước vào phòng khách thì chợt nghe bên trên có giọng nói sắc sảo, duyên dáng: "Các vị đại gia, thật ngại quá, Kiều Kiều cô nương chúng ta đêm nay đã được một vị quý khách bao hết rồi, thật sự không thể ra gặp..."
Những lời này khiến cho tất cả đều bùng lên, tiếng giận giữ oán hận của khách khứa ồn ào, Tô Khả Nhi thì chấn động giữa đám đông, cô tưởng rằng có thể đến xem vị Kiều Kiều cô nương kia thì ai ngờ cô ta đã được người khác bao hết rồi. Là ai? Tô Khả Nhi ngay lập tức liên tưởng ngay là Mạc Dạ Ly, chỉ có anh ta mới có quyền có tiền làm được như vậy, một sự tức giận bùng phát, Tô Khả Nhi phẫn nộ xoay người bỏ đi.
CHƯƠNG 41
"Tô cô nương.. Tô cô nương..." Nam Cung Vũ đuổi theo sau, cũng không lường trước được là Tô Khả Nhi dừng lại hại hắn suýt chút nữa thì va phải cô, hắn lại để ý thấy sắc mặt của Tô Khả Nhi xám xịt thì sửng sốt, liền cố gắng khuyên giải an ủi, hắn trấn an:"Tô cô nương, cô nương không sao chứ? Nhất định không phải là sư huynh đâu, sư huynh không phải hạng người như vậy."
"Hắn là loại người nào thì liên quan gì đến tôi." Tô Khả Nhi tức giận, nếu như Mạc Dạ Ly chính là khách quý của Kiều Kiều cô nương thì cô sẽ không vì loại đàn ông này mà đau lòng đâu! Nói xong cô lại bước đi, đằng sau Nam Cung Vũ bật thốt lên: "Tô cô nương, ta biết người cô nương thích là Mạc sư huynh..."
Tô Khả Nhi dừng lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Nam Cung Vũ, nhíu mày nói: "Sao huynh lại biết tôi thích hắn?"
"Nếu như cô nương không thích Mạc sư huynh, vì sao lại tức giận như vậy?" Nam Cung Vũ cười khổ.
Bị người khác nhìn thấu tâm tư, Tô Khả Nhi không từ chối, cô cắn đôi môi mọng đỏ, có một người lại xuất hiện trong đầu, cô nhìn thuyền hoa trôi trên sông nói với Nam Cung Vũ: "Tối nay theo tôi du ngoạn trên thuyền nhé."
"Ở đó là nơi dành cho nam nhân mua vui không thích hợp với thân phận của cô nương." Nam Cung Vũ nhíu mày.
"Tôi vẫn đi." Tô Khả Nhi bốc đồng kêu lên rồi xoay người đi ra đó, Nam Cung Vũ ở đằng sau thì hơi ngạc nhiên rồi lại cười khổ, hắn hiểu rõ tâm tư của nữ tử trước mắt, ở cùng với cô một thời gian hắn cảm nhận nàng không hề có nét dịu dàng mềm mại như những thiếu nữ khác, tính cách và biểu hiện của nàng vô cùng trực tiếp thẳng thắn làm hắn bối rối.
Chọn được một thuyền hoa xong Tô Khả Nhi liền ngồi xuống, sau đó bắt đầu uống rượu, nhưng mới uống được vài chén đã say, Nam Cung Vũ bất đắc dĩ phải đưa cô hồi phủ, vừa mới vào phủ đã bị quản gia bắt gặp, còn tưởng rằng công tử nhà mình đưa vị công tử nào về cùng, khi biết người đang say bất tỉnh nhân sự là Tô Khả Nhi thì giật mình.
Đưa Tô Khả Nhi đến phòng nghỉ, Nam Cung Vũ thở phào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nặng nề ngủ của Tô Khả Nhi, Nam Cung Vũ khẽ cười thầm, đặt cô nằm ngay ngắn rồi xoay người đóng cửa đi ra.
Ngày hôm sau khi ánh nắng xuyên qua tầng mây rọi vào Nam Cung Phủ, tiếng gà gáy đánh thức Tô Khả Nhi đang ngủ say, sự mệt mỏi do say rượu làm Tô Khả Nhi rên rỉ, ánh nắng chiếu vào khiến cô lóa mắt, cô vô thức lấy tay che mắt lại rồi trở mình suýt nữa thì rơi xuống giường, cũng may cô phản ứng nhanh giữ chặt mép giường, đúng lúc thì có tiếng gõ cửa: "Tô cô nương, cô nương thức dậy chưa?"
"Vào đi." Tô Khả Nhi lên tiếng trả lờ, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, nha hoàn bê chậu nước đi vào, cùng với đó là một bóng người đĩnh đạc bước vào, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly đầy lo lắng, hắn đến ngồi cạnh giường hỏi: "Tối qua ngươi uống rượu à?"
Tô Khả Nhi vừa mở mắt ra đã chạm phải khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, ngay lập tức cô tỉnh táo, vừa mới vui mừng thì ngay sau đó lại lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Huynh tới làm gì?"
Sáng nay Mạc Dạ Ly vừa trở về thì nghe chuyện của Tô Khả Nhi tối qua, hắn vừa tức vừa buồn cười, tối qua hắn làm khách quý của ngoại công Tôn Thanh Liễu, bởi vì nói đến những chuyện một thời năm xưa nên đên muộn không thể về kịp, dĩ nhiên là bị nàng nghĩ là như vậy khiến hắn không thể nào không thấy buồn cười được. Lại nghe nói nàng còn giả nam trang lên thuyền hoa uống rượu say không biết gì được đưa về phủ, quả thực không thể tin được, cho nên sáng sớm mới đặc biệt quan tâm đến nàng.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Nhi quay sang bên kia, Mạc Dạ Ly thở dài, đành phải mở miệng giải thích: "Tối qua ngươi hiểu lầm rồi, ta không đi Túy Hoa lâu, ta chỉ là bị ngoại công của Tôn cô nương mời lại trong phủ làm khách mà thôi."
Những lời này khiến cho Tô Khả Nhi đang tâm trạng buồn rầu ngẩng mạnh đầu lên vô cùng kinh ngạc, mất nửa ngày khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tối...tối qua huynh không đi Túy Hoa lâu gặp Kiều Kiều cô nương phải không?"
Những lời này khiến cho Mạc Dạ Ly mặt sầm đi, hắn cất giọng khàn khàn buồn bực: "Ngươi cho là Mạc Dạ Ly ta là loại người đó sao?"
Tô Khả Nhi giấu mặt vào gối, kêu thầm, trời ơi, cô đang làm chuyện ngu xuẩn gì vậy, cô nên tin anh ta không phải là loại người đó chứ! Trời ạ, tự nhiên lại nghĩ anh ta thuộc loại hạ lưu như thế....thảm rồi, thảm rồi, không còn mặt mũi gặp người ta rồi.
Mạc Dạ Ly thấy chiếc cổ trắng trẻo của Tô Khả Nhi đỏ ửng, hắn cười khẽ, nghe Nam Cung Vũ nói cho hắn biết vì Tô Khả Nhi đoán hắn đến Túy Hoa lâu mà tức giận uống rượu đến say mèm, trong lòng hắn có niềm vui sướng kỳ lạ, thấy Tô Khả Nhi vẫn mặc y phục của Nam Cung Vũ, hắn liền nói: "Ngươi thay quần áo trước đi." Nói xong đứng dậy ra ngoài.
Tô Khả Nhi ló mặt ra khỏi chiếc gối nhìn theo bóng dáng tuấn nhã khuất ngoài cửa, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, ảo não, hối hận. Trời ạ! Cô quá bị kích động rồi, vì anh ta mà đi uống rượu say, trong lòng anh ta chắc chê cười cô mất! Mất mặt quá, nhưng lát sau cô lại có ý nghĩ khác tự an ủi mình, chết tiệt, ai dám cười cô thì gả cho người ấy.
Thay xong y phục sạch sẽ khác Tô Khả Nhi ngượng ngùng bước ra khỏi phòng, mới mở cửa phòng liền đụng ngay phải Phương An, Tô Khả Nhi vẫn đang hiếu kỳ mấy ngày nay không gặp Phương An, lúc này nhìn thấy hắn đang định mở miệng bắt chuyện thì Phương An trừng mắt với cô, hỏi: "Ngươi vẫn chưa rời khỏi đây à?"
"Tôi...Tôi nên đi đâu?" Tô Khả Nhi không hiểu nhíu mày.
Phương An có chút bực mình trừng mắt với Tô Khả Nhi, phải biết rằng tướng quân giữ nàng ta lại là sai lầm. Nếu như bị Tiêu Thương biết tướng quân mang Tô Khả Nhi đi thì mọi việc từ vô lý sẽ trởthành vô lý, Phương An phiền não nói: "Ngươi quên rồi à? Lúc trước khi đến Giang Nam chúng ta đã thống nhất là chúng ta chỉ phụ trách đưa ngươi đến Giang Nam thôi, giờ thì ngươi đã an toàn đến Giang Nam rồi, ngươi đừng đi theo tướng quân nữa, ngươi đừng quên ngươi đang mang tội gì."
Tô Khả Nhi bị Phương An nói vậy đột nhiên tỉnh ngộ, lại đuối lý, cô cười lấy lòng: "Phương An đại ca..."
"Tô cô nương, nể tình cô nương là người nhà của Tiêu vương gia, ta không muốn đắc tội với ngươi, nhưng ngươi nên biết Tiêu Thương và tướng quân chúng ta có mối quan hệ rất xấu, nếu như ngươi còn ở bên cạnh tướng quân sẽ càng gây nhiều phiền phức cho tướng quân, ngươi hãy tự rời đi đi." Phương An lần nay đi là chấp hành nhiệm vũ, cứ tưởng rằng Tô Khả Nhi đã đi rồi, nhưng không ngờ nàng vẫn còn ở trong Nam cung phủ làm hắn vô cùng tức giận.
"Tôi..." Tô Khả Nhi cắn môi, trong lòng thầm ngạc nhiên, quan hệ giữa Tiêu Thương và Mạc Dạ Ly rất xấu ư? Lẽ nào đây chính là nguyên nhân Mạc phủ không chào đón người của Tiêu vương phủ?
Phương An cũng không phải là ngườ vô tình, nhớ lại quãng đường có Tô Khả Nhi rất vui vẻ, nhưng tướng quân là chủ nhân của hắn, hắn không cho phép người khác làm tổn thương đến chủ nhân, hắn thở dài, ngữ khí dịu đi: "Tô cô nương, tướng quân chúng ta tốt bụng không đuổi ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu tri ân phải báo đáp, đắc tội với Vương gia, tội đó chúng ta không thể gánh vách thay ngươi được."
Trong lòng Tô Khả Nhi tuy rằng không muốn nhưng cô gật đầu khẩn cầu nói: "Chiều nay tôi sẽ đi, được không?"
Thấy bộ dạng đáng thương của Tô Khả Nhi, Phương An cũng không đành lòng, hất tay áo nói: "Vậy sau giờ ngọ hãy đi đi."CHƯƠNG 42
Sự yên tĩnh vẫn nặng nề như thường lệ, bầu không khí trầm lặng lạnh lẽo như tảng băng níu chặt trong lòng mọi người, không ai được phép phá vỡ, một bóng dáng già nua bước nhanh qua hành lang, cuối cùng dừng lại đằng sau một người đàn ông cao quý trang nghiêm đang đứng trước hồ nước nhàn nhã ngắm cá trong hồ, quản gia cúi đầu nói:
"Vương gia, đã phái người đi dò la tin tức năm ngày qua nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, có thể là tin sai lệch không? Tô cô nương chắc là không ở Giang Nam đâu?"
Khuôn mặt nam tử sâu xa khó lường, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm phức tạp khiến kẻ khác không dám tới gần. Đôi mày kiếm chau lại thể hiện sự uy nghiêm vô thượng, bàn tay vẫn thoải mái vẩy thức ăn cho cá, khuôn mặt tuấn tú không chút lưu tâm, bởi trong lòng hắn không hề quan tâm đến nữ nhân nào cả, Tô Khả Nhi đối với hắn mà nói chỉ là một nguyện vọng của phụ thân hắn mà thôi, hoàn thành nguyện vọng đó chỉ là một vấn đề sớm muộn, hiện giờ hắn chỉ muốn nàng ta quay về vương phủ, mau chóng lập gia đình."
"Quản gia, ngươi gấp cái gì chứ?" Tiêu Thương lãnh đạm mở miệng, gương mặt tuấn lãng biểu hiện sự bực bội, cũng là do quản gia nhắc đến chuyện di ngôn của tiên vương, hắn mới phải phái người đi tìm, bằng không Tiêu Thương hắn không có thời gian rảnh rỗi mà quản sự sống chết của người nào đó.
"Haizz, thật vất vả mới tìm được...

<< 1 ... 15 16 17 18 19 ... 73 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status