* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc truyện Voz Thằng hề của Em Full Chap mới nhất

ngày của tôi đấy.
- 2 ngày nữa mà. Em và Huy càng tiến sát, càng cười gian.
- Tha em đi, vk em chờ kìa.
- Quà cho chú mà. Ông Huy nói gian éo tả
- Không nhận không được đâu đấy anh. Tôi tiếp lời.
- Á hành hung chú rể kìa. Ônh L hô toáng lên.
Và cả đạo quân trong nhà chạy ra, ông Huy lên tiếng.
- Càng đông càng vui, giữ hắn lại.
Cả đám kia đồng lọt vào túm ông L.
- Tạo phản, phản rồi.
 - Im lặng còn may ra có khoan hồng. Tôi nói.
- P ơi tình cảm anh em mình bấy lâu, tha anh đi. Ông L nài
- Giữ chặt nhá. Em nói với đám kia.
- Bịt họng lại, đưa cao háng lên. Ông Huy
- Khôngggggggggg. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ông L hét.
Kịp không, em kéo quần ông L và....búng. Tách
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
- Các người, ta hận. Ông L
- Thêm nữa á? Em tiếp
- Thôi thôi, anh xin chú. Tha cho anh đi.
- Trói lại, bịt miệng, cho lên ghế sau. Ông Huy
Và chú rể đã bị cuốn như xác ướp vứt lên ghế sau.
Chắc đây là màn bưng lễ bẩn bựa nhất có thể. Và đoàn rước đi, vẫn như bao đoàn khác ngoài việc chú rể bị trói đằng sau xe.
Đến nhà gái, dizz mất mặt vler, cả đám quân con trai mình vác đi đứng đơ cmn luôn. Quân bên gái cũng chả xa lạ. 4 mặt còn lại là Vi, chắc rồi, bé Linh và bà chuỵ dâu bên ông Huy (bảo sao ông Huy đi lẻ) và Ngọc, cố bé tôi từng hợp đồng. Cùng đội tôi gọi và con bé tuýp sắt.
Nhìn lại bên tôi, 10 thằng đứng trơ như phỗng, phải chạy đi vỗ mỗi thằng 1 cái.
- Chỉnh đốn đội hình.
- Chú dể đâu rồi? Một giọng bà cô nào đó bên nhà gái.
- Khoan, đợi đại diện nhà trai đã. Chị dâu lên tiếng.
Ừ nhỉ, quên cmn mất. Mà ai nhỉ. Ngay sau đó là tiếng xe từ phía sau. Dizz tiếng xe này nghe quen vler. Chẳng nhẽ
- Bố mẹ. Bé Linh hô lên.( Linh ở cùng từ nhỏ lên cũng gọi hai sếp em thế nhé) lạnh gáy
- Bé Linh hả? Thằng P, giả ngơ hả con?
- Con chào hai sếp, hai sếp khoẻ không ạ?
- Mày không gây chuyện gì là tao khoẻ.
- Mà hai sếp đi đâu đây?
- Mày, tao nhận L là con nuôi giờ nó cưới chẳng nhẽ tao ở nhà. ( ông L mồ côi nhớ, bố mẹ em có nhận nuôi ông ý, vậy ông và em mới quý nhau như thế).
- Dạ.
- Thế nó đâu? Chú rể mà.
- Mang hàng ra. Ông Huy nháy đám kia.
Cửa mở ra và chú rể vẫn đang "băng bó".
- Đây là một thử thách nho nhỏ, chú rể sẽ chăm sóc và chở che cô dâu cả đời. Còn bây giờ thử thách cho cô dâu. CÕNG CHÚ RỂ VÀO. Ông Huy pha trò.
- Nhưng em. Bà chị dâu cuống.
Nhưng trước sức ép dư luận chị phải ngậm ngùi cõng cái xác ướp kia.
- Cho một sự trợ giúp nho nhỏ, tháo băng bịt miệng ra để cho cổ vũ nhau. Tôi nói.
Và thế là trò hề từ chúng tôi bắt đầu. Nhìn bà chị nhăn mặt cõng ông L, đoàn bưng lễ theo sau. Từ xe đến cổng thì nhìn bà chị đã hết sức.
- Thôi, ngiêm túc. Anh chị dắt nhau vào đi. Tôi nói.
Và buổi lễ thực sự bắt đầu. Tôi cũng chả rõ đoạn sau vì trốn luôn ở ngoài cho thoáng.@@
Xong bên nhà gái, ông L dẫn chị ra nhìn hai người hạnh phúc tôi lại nhớ em. Không kể xiết
Về bên nhà ông L thì có làm một bữa ăn nhỏ, cho đội bưng lễ và gia đình. Kéo đủ cả hai đội nam nữ, hai sếp tôi. Rộn ràng trong nhà là tiếng nói tiếng cười, tôi như hoàn toàn lạc lõng ở đây. Cô đơn giữa những người thân thuộc.
Vào bữa tôi ngồi một góc, không uống, khi thoảng gắp miếng ăn. Chắc mọi người thấy thế và cũng có vài người hiểu vì sao lên để tôi im như vậy. Trừa con nhỏ tuýp sắt ra mà, nó chạy lại gạ uống với tôi. Chán quá tôi chỉ nói một câu.
- Không biết uống. Rồi đặt đũa đi ra ngoài.
Mọi người cũng để im chả ai nói gì, nhưng vẫn nghe  tiếng nhỏ kia.
- Đồ dở hơi.
29
Tối qua đã nói chuyện với Nhi cả đêm, đâu dám nói về sự cô đơn ở đây, chỉ kể về những chi tiết vui thôi. Và cũng kể cho em về con bé tuýp sắt.
Cũng vậy thôi, nay tiếp tục đến phụ ông L. Vừa nó đầu sang.
- P.
- Giề?
- Chở con Thuý đi học giúp anh.
- Biết đâu được, mà cũng éo phải xe ôm.
- Giúp anh đi.
- Kệ em éo ưa.
- CHỞ KHÔNG THÌ BẢO? Ông gắt
- Xe đây, cứ tự nhiên.
- Nhưng tui hông đi được. Ệt tự nhiên.....quay nguắt thành người khác chăng?
- Xe ôm đầu ngõ. Ok
- Chở tui đi mà. Nay hôm đầu tôi đi lớp mới.
- Lớp nào? Trường nào?
Chợt giật mình, quay lại ông L đang cười gian.
- Éo đùa. Tôi nói
- Chú giúp anh đưa nó đi dằn mặt mấy thằng ở trường luôn. Đi với chú chắc mấy thằng nó không dám trêu với lại nó ương bướng sợ lại gây chuyện. Và cả gặp bác S nữa.
- Anh đi không hơn à?
- Ơ thế đám cưới anh.
- Em giúp này.
- Giúp cái con card à? Toàn ngồi với cái điện thoại.
- Ok, em đi cùng. Không chở. Miễn bàn thêm.
- Ok, Thuý lấy xe anh đi.
Vậy là nhỏ lấy con ab của ông ý đi. Mà tưởng như nhỏ phải đi căng lắm ai ngờ đi như rùa, em đi con S1000 mà phải đi với vận tốc 150/5h nhìn chắc như làm trò. Mãi rồi cũng đến trường.
- Cất xe, theo tôi.
- Dạ. Ệt tí thì em ngã.
- Nói chuyện như hôm qua đi, shock đấy.
- Hôm qua tôi xin lỗi.
- Clgt?
- Tại tui....
- Không đổ tại. Thôi im lặng cũng được. Theo tôi.
Vậy là nhỏ im thật lẽo đẽo theo tôi lên gặp bác S.
- Vào đi, hiệu trưởng đó.
- Nhưng tui biết gì đâu.
- Tưởng ông L lo hết rồi.
- Anh ý còn bận mà. Anh chỉ gọi trước thôi.
- Ông được lắm, đẩy cho tôi chịu à? Tôi lảm nhảm.
- Giúp tôi đi mà. Nhỏ xị mặt nài.
- Thằng cháu đi đâu đấy? Bác S từ phía sau.
- Bác. Cháu dẫn của nợ này đến. Chắc anh L gọi bác biết sơ rồi chứ?
- Ừ. Nộp hồ sơ rồi lên nhận lớp.
- Dạ em chào thầy. Nhỏ lễ phép
- P. Dẫn về lớp hộ bác.
- Sao lại cháu? Bác đừng nói.
- 10a2.
- Vâng chào bác. Đi thôi em gọi nhỏ.
- Em chào thầy.
Dẫn nhỏ đi dọc sân qua khối 11 cả đám trai ra hóng dọc hành lang. Nhưng éo thằng nào dám xuống trêu nhỏ thật.
Vào lớp thì cả đám nhìn xong chỉ mỗi thằng S nhỡ mồm trêu.
- Anh P, chị nhà mới đi vài ngày thôi mà. Xong chác nó nhận ra vừa nói hớ lên im luôn.
Đúng giờ cô chủ nhiệm.
- Vào đi, cô chủ nhiệm luôn đấy. Em nhắc nhỏ.
- Vào đi em, học sinh mới phải không? Em tự giới thiệu đi.
- Chào cả lớp. Mình tên Thuý, một số bạn đã biết mình rồi nhỉ. Mình chuyển từ Hồ Chí Minh về với bố mẹ. Mong các bạn giúp đỡ.
- Rồi em về chỗ đi. Còn chỗ trống kìa cô chỉ chỗ Nhi.
Nhỏ chạy lại ngồi luôn.
- Còn P em không vào học à?
- Em vẫn nghỉ mà, em còn chút việc.
Vừa nói xong thì ông L gọi.
- Giề nữa? Xong rồi đấy.
- Cậu ở lại hết buổi giúp anh đi. Trông nó buổi đầu giúp anh.
- KHÔNG BAO GIỜ.
- Giúp anh đi. Thế nhớ.
- Không...tút...tút
Vcl lại phải vào học.
- Cô cho em vào lớp.
- Ừ vào đi.
Đi qua chỗ nhỏ, nhỏ nhìn mình cười tình mới sợ chứ.
- Vênh mặt, bơ đi và về cuối lớp ngồi.
Mà học éo gì bây giờ nhỉ? Đi người không mà. Thôi ngủ là thượng sách.
Vừa nhắm mắt được lát thì có người lay dậy.
- Im để yên ngủ.
- Ppppppppp. Ệt giọng ngọt như kẹo.
- Không rảnh, ra kia.
- Dậy đi mà. Ệt, con dở này nó uống nhầm thuốc à?
- Việc gì?
- Xuống căngtin với tui.
- Đi với bọn kia kìa.
- Đi hết mà.
- Thế kéo tôi làm gì?
- Anh L nhờ ông trông tôi mà.
- Thế là phải theo sát à?
- Thôi ông tỉnh rồi đó, ngủ gì nữa. Đi đi mà.
- P ơi đi. Q,H
- Rồi. Nay hai thằng mày phởn à?
- Có lí do cả chứ. Hai thằng đồng thanh
Và lại phải lết xác dậy đi cùng bọn nó. Đi dọc đường bọn nó còn kéo nốt cả team bưng lễ hôm qua nữa.
Và một lô một lốc các thứ được bọn nó gọi ra, biết là hơn 20 đứa nhưng thế này chắc là đủ cả 3-40  đứa.
Nhiều nhưng cuộc chiến tranh giành vẫn nổ ra.
- Nhà đông con có khác. Tôi troll
Bọn nó chỉ ngẩng lên chưa đầy 1s đứa lườm đứa cười. Xong lại tiếp tục cuộc chiến.
- Giờ tuyên bố lý do đi. Tôi tiếp
Nhỏ tuýp sắt ngừng chiến, đứng lên dõng dạc.
- Hôm nay mình mới đến, bữa hôm nay mình khao.
- Share tất, không có cá nhân ở đây. Tôi nói Và cả bọn hưởng ứng
- Hì, các bạn vui thật. Mà bạn P có ăn đâu mà share?
- Ừ. Ăn giờ đây. Xong tôi ra gọi một bao 3 số và im lặng thanh toán hết và chuồn.
Theo dự đoán của ông chú bên vinaphone là không lên về lớp hiện giờ. Tôi đi luôn ra phía đằng xa trước dãy phòng học. 10' sau cả đội quân kia hùng hổ kéo vào lớp. Anh tính cả rồi. Và tên tôi được xướng lên, vang khắp trường. Kệ hết bọn nó, ngồi thả hồn ngắm trời ngắm đất. Đang mãi ngắm cảnh loạn lên truy nã mình thì có người ngồi xuống bên.
- Mình ngồi được chứ? Là Nguyệt, chắc mn nhớ chứ?
- Đâu cần xin phép.
- Mình....
-....
- Mình xin lỗi vì chuyện trước đây.
- Chuyện gì ý nhỉ?
- Thực sự trận đấu đó, bên mình không hề là đối thủ của bạn.
- Một thằng đánh nhau từ nhỏ và một đội chỉ học võ lí thuyết, dễ hiểu thôi.
- Từ nhỏ?
- Ừ. Hôm đó thực sự mình chỉ nhẹ tay thôi, chưa thực sự đánh. Duy nhất chỉ có...
- Ừm mình thay anh ý xin lỗi.
- Không sao, lỗi ở mình, may lúc cuối còn tỉnh lên ngừng tay được.
- Ý bạn là vẫn còn nữa?
- Thôi chuyện khác.
- Ừ, thực sự sau trận đó bọn mình đã hoàn toàn nhận ra thực lực của mình...
- Chuyện khác mà.
- Ừm Hi. 
- Thực sự bạn cũng dễ thương đấy chứ.
- Bạn khen mình hay chỉ là an ủi vậy?
- Không, mình khen thật. 
- Hì, mình từng hiểu sai hoàn toàn về bạn.
- Mình biết.
- Giờ làm bạn được chứ? 
- Có lúc nào chưa à? 
- Ừm vậy nha. Mà các bạn kia tìm bạn kìa.
- K.... Chưa kịp nói thì nhỏ đã hét lên gọi đám ôn dịch kia.
- Chị hại em rồi. Tôi thốt lên và co giò chạy.
Nhưng đâu thoát được. 20 mạng quây dồn ép đủ kiểu, phương án cuối cùng đã được thực thi. Chạy vào phòng bác S.
- P à? Chuyện gì không cháu.
- Cháu lên thăm bác thôi.
- Thôi không phải vẽ.
- Cháu ngủ nhờ ở đây nhớ?
- Ừ, cứ tự nhiên.
Và trú luôn ở đấy tới giờ gần về thì bác S gọi dậy.
Lằm cố thêm 10' cho bọn nó cứ ra hết luôn đi. Xuống lấy xe thì quên xe để bên giáo viên mà lại đi về bên học sinh. Nhưng chưa kịp quay đi thì thấy có một đám đông đang xúm lại ở khu xe lớp mình. Bình thường thì kệ cmn đám đông đấy, nhưng lần này là ở khu lớp mình. Thong thả đi đến khu ấy.
Trước mắt mình là một đám 6-7 thằng đang trêu nhỏ tuýp sắt, chả hiểu sao nay trông hiền vãi, bị bọn kia trêu mà im re. Mẹ vui lắm đấy nhưng nhỡ hứa với ông L cmnr.
- Tuýp...à quên Thuý.
Nhỏ thấy mình đùa chứ như thấy bố, tưởng bạo thế nào dám cầm tuýp chơi mình mà lại bị mấy thằng kia hùa vào trêu.
- P. Đi đâu cả buổi vậy?
Mấy thằng kia chắc cũng biết mình, nghe thấy vậy thì tản hết ra rồi chuồn. Mình cũng có tí tăm đấy chứ.
- Đi di tản, sao không?
- Ông phải trông tôi mà. Lát tôi về mách anh L.
- Ngon, thế ai vừa cứu cô?
- Bọn nó sợ võ của tôi chứ bộ.
- Ừ, ok. Tôi kêu bọn nó lại.
- Á hông, tôi xin lỗi.
- Sao đứng đây một mình?
- Các bạn về trước rồi.
- Sao vẫn đứng đây?
- Chờ ông.
- Để xe bên kia sao chờ bên này. Mà nếu tôi về rồi cô chờ ai?
- Ông hứa với anh L rồi, tôi biết ông sẽ giữ lời.
- Đồ dở. Lấy xe. Về
Éo thể hiểu bọn con gái mà, con dở này càng dị nữa. Lúc thì đanh đá lúc thì ngoan hiền và nói thật có lúc dễ thương. Nhưng kệ em nhé, anh có vk đàng hoàng rồi.
Lại với vận tốc lúc đi. Mãi mới lết về đến nhà.( nhà ông L) cất xe xong nhỏ chạy đâu biến. Ra gặp ông L.
- Hai đứa đi học sao rồi? Ông cười đểu vcl
- Từ sau CẠCH.
- Cậu làm gì căng thế?
- Xe này, 30km/h anh thấy sao?
- Lamboghini đi chở cờ ứt.
- Vừa đi chở cứt về đấy. Em quạu
- Nhất em gái anh. Ha ha
- Tưởng em gái anh thế nào.
- Thực sự nó rất hiền, chẳng qua vẻ ngoài cố tỏ ra như vậy thôi.
- Sắp hiểu.
- Nó nghịch để bố mẹ nó chú ý thôi. Hai người đó chỉ cắm đầu vào kiếm tiền mà quên đi nó.
- Hết trò.
- Mà nay sao?
- Chả sao, bị có 6-7 thằng quây mà xuýt khóc.
- Thế cậu đâu?
- Không em giờ nhỏ về được à?
- Bạo mồm.
- Lần sau cạch.
- Ây ây, để ý nó giúp anh.
- Em vẫn éo hiểu. Anh quen bao giờ mà có vẻ quan tâm nhỏ.
- Ngày trước le ve vào HCM, mấy năm trước ý. Bị úp, tưởng éo về quê được nữa thì có nó giúp anh.
- Gái cứu. Ha ha ha
- Giờ nó ở đây, cậu giúp anh.
- Ơ liên quan. Anh nợ nhỏ chứ em đâu có.
- Coi như giúp anh.
- Không. Mệt bm
- Giúp tui đi mừk. Đệt sởn hết tóc gáy. Nhỏ ở sau từ lúc nào.
- Trẻ con ra kia, chỗ người lớn nói chuyện. Tôi nói
- Ông với tôi bằng tuổi mà.
- Tôi hơn một ngày, mà không chịu thì tự lo đi.
- Vậy là ông sẽ giúp phải không?
Ơ đệt lỡ cmn mồm rồi. Đang yên ổn lại gánh thêm của nợ.
- Xong nhớ, hai đứa tiếp đi anh đi đây.
- Anh được lắm.
- Chúc cậu vui. Ha ha
Lại còn mình và nhỏ.
- À quên. Sao sáng ông lại trả hết?
- Coi như tôi xin lỗi vụ hôm qua đi.
- Tại tôi mà. Tôi ngang ngược quá.
- Không sao anh L kể rồi.
- Anh kể gì?
- Hết toàn bộ tật xấu của cô, để tôi có gặp thì cũng biết bệnh mà bỏ qua.
- Á. Hix hix
- Thôi ra kia, để không gian cho tôi gọi vk tôi.
- Bạn ấy đâu rồi?
- Đà Lạt.
- Chắc bạn ý xinh lắm.
- Với tôi thì là nhất. Và tôi nợ cô ấy nhiều lắm.
- Thôi bye. Mình ra giúp đây.
Và lại ngồi gọi cho Nhi, kể hết về con nhỏ kia, với lại xin phép vụ ông L nhờ. Còn lại chỉ ngồi nghe Nhi kể về việc trong đấy, gặp bạn bè người thân vui như thế nào. Những địa điểm quen thuộc với em....
Tôi cũng vui cho em. Nhưng còn tôi?????
30
Trưa mấy ông đã làm vài mâm ăn tạm, cũng đông vui đấu chứ. Nhưng kệ, kiếm chỗ chuồn đã. Nhân lúc mọi người chuẩn bị té luôn. Chạy về quán coffe lánh tạm. Chỗ quen thuộc. Tắt nguồn và nhâm nhi.
Mình điên cmn rồi. Ghét cô độc nhưng thích ngồi một mình.@@
Ngồi 10' thì có thằng túm gáy, nhưng tay yếu thế nhờ. Định túm tay vặn rồi nhưng nghĩ sao lại thôi. Gỡ nhẹ phát ra quay lại thì là nhỏ tuýp sắt.
- Gì đây?
- Sao không ở nhà với mọi người?
- Sao biết tôi ở đây?
- Tôi hỏi trước mà.
- Không thích, được không? Giờ đến câu của tôi.
- Anh L bảo. Ở nhà vui mà.
- Tôi không thích.
- Ông nhiều lúc lạ thật đấy.
- Thế lúc nào quen?
- Vậy có về với mọi người không?
- Bảo anh L không thấy tôi, ok.
- Ông không về thì tôi cũng không về. Xong nhỏ ngồi luôn xuống đối diện. Gọi coffe sữa. Chơi rồi.
Em vẫy nhỏ phục vụ lại. 
- Kêu tất cả mọi người. Ai phục vụ đồ dở này mai khỏi làm.
- Anh nghĩ họ sợ à? Nhỏ tuýp sắt
- Đợi xem.
- Chị lấy cho em đi. Em là khách mà.
- Thôi xin lỗi cô. Việc làm của chúng tôi.
- Ơ.
- Cô về đi. Tôi ở đây đang yên ổn.
- Tôi không thua đâu. Xong nhỏ lôi điện thoại.
- Quán giờ này không có khách đúng không? Em hỏi nhỏ phục vụ
- Dạ không.
- Gọi bảo vệ đưa nhỏ này ra rồi đóng cửa quán. Nay cho mọi người nghỉ sớm.
- Ơ anh vô lý đấy. Quán coffe của nhà người ta. tuýp sắt
- Xin lỗi mời chị đi ạ. Phục vụ
- Sao lại vậy? Chủ quán đâu ạ?
- Đây này. Tôi nói
- Tôi không phục. Giờ tôi về nhưng đợi đấy.
- Đóng cửa quán rồi bảo mọi người nghỉ sớm đi. Lát tôi tự về. Em nói nhỏ phục vụ.
Và không khí yên tĩnh đã lại về bên tôi.
Chưa được 15' thì có tiếng người lên.
- Đã bảo cho nghỉ sớm mà.
- Dạ em làm tăng ca đó anh. Ông L
- Ệt vler ông anh. Sao vào đây được?
- Chú nghĩ mỗi chú có chìa khoá à?
- Có hai bộ.......dm quản lý.
- Quân của mẹ nhờ anh tuyển cho chú mà.
- Thôi nay cho em yên đi.
- Nó chỉ vào đấy thôi chứ mất đi đâu mà sợ.
- Buồn chứ.
- Buồn làm được gì không? Về với anh em đi.
-.....
- Nó tận xa tắp, còn bây giờ anh em bên mày đây cơ mà.
- Rồi rồi đi. Được chưa?
Thế là lại phải đi với ông ý về nhà.
- Cũng chịu thua hả? Nhỏ tuýp trở lại như trước
- Yên và đi. Ông L
- Ơ đệch chưa bắt đầu à? Tôi giật mình
- Đợi ai hả? Tuýp
- Hôm nay em không uống đâu. Mọi người bắt đầu đi.
- P không biết uống hả anh L. Tuýp
- Ừ, nó không uống. Ông L
Hết trò ngồi nghịch đũa. Nhưng nhỏ tuýp kia lại sang chỗ tôi ngồi và gắp cho. Kệ éo muốn ăn.
- Biết người khác gắp cho mà không ăn là mất lịch sự không? Vler
- Biết gắp chung đũa ăn mất lịch sự hơn không?
- Tôi mời ông được chưa? Nhỏ gắp miếng kia về bát rồi lấy đũa em gắp miếng khác
- Tôi không muốn ăn.
- Ông khinh tôi vậy ư? Rồi nhỏ khóc
Vãi, khinh cái gì nữa ở đây? 
- Đây được chưa? Em gắp miếng kia lên ăn.
- Hứ.
Bực rồi đấy.
- Anh L em chai.
- Tưởng chú không uống?
- Đang bực.
- Uống nhớ phần anh.
- Có biết uống không mà ham hố. Tuýp
Mở luôn chai ken, 1 hơi.
- Cái gì vậy? Tuýp
- Một số lần cô cũng không uống ăn thua đâu. Anh còn không bằng mà.
Và từ lúc ấy nhỏ im re, mình cũng thôi ngồi im tiếp tục....nghịch đũa.
Cơm xong giải tán nhỏ cũng chạy đâu mất. Kệ, càng yên.
Chán lại trở về quán ngồi coffe tiếp. Giờ nghĩ thấy nhỏ này lạ thật, cành nghĩ càng éo hiểu. Lại gọi vk iu.
- Ck hả. Giọng ngái ngủ. Tôi lại tưởng tượng hình ảnh đang lơ mơ ngái ngủ của Nhi.
- Vk đang ngủ à? Dạ, nhưng tại ck ý, giờ hết buồn ngủ rồi. Ck phải ngồi nói chuyện với vk.
- Chả gọi để nói chuyện đây còn gì.
- Hì. Thế ck có chuyện gì à?
- Nhớ vk quá mà.
- Xí ck hấp.
- Thế nhớ ck không?
- Hông.
- Quên đâu mà nhớ.
- Thế ý vk bảo là ck quên vk hả?
- Hông....Hứ chả chịu nhường vk
- Vk này.
- Dạ.
- Có chuyện này.
- Chuyện gì ạ?
Và em lại kể hết chuyện hôm nay ra.
- Khó hiểu.
- Vk cũng thấy vậy à?
- Nhưng nếu xét theo hướng cùng là con gái thì bạn ý có ý với ck.
- Hấp. Nhỏ ghét ck không hết.
- Thật mà, vk cảm thấy vậy đó.
- Ừ.
- Cấm nhé. Vk cấm đấy.
- Hấp, không bao giờ đâu.
- Ck hứa nhớ.
- Cần gì hứa, chắc mà.
- Hì. Vk biết ck chỉ yêu vk thôi mà.
- Biết thế là tốt.
Và sau đó lại là chuyện đủ thứ chuyện và cũng làm em quên luôn về nhỏ tuýp, về mọi chuyện vừa qua và về cả khoảng cách của hai đứa.
Tối đến lại phải về nhà ông L, đám cưới ở đất HN, tôi không thích không khí đám cưới ở đây. Ở đây mọi người đi dự đám cưới chỉ trong chốc lát, không có tụ họp cỗ bàn, không rôm giả giúp cỗ, thực sự không thể bằng ở nhà được. Chỉ tập chung khi làm lễ, thuê khách sạn làm một bữa rồi giải tán. Đâu được như ở nhà. Đám cưới là phải tụ họp vài ngày, đông vui rôm giả.
Tối ở đây cũng vậy, không người, không nhạc. Ở nhà nếu là mai rước râu thì giờ này đây phải đang mở nhạc linh đình, trai gái tụ họp hát hò nhảy múa.
Chán cái không khí này, ngủ là thượng sách. "Vào lấy xe rồi chuồn thẳng" ý định ban đầu là thế. Nhưng chọt khựng lại khi thấy nhỏ tuýp đang ngồi bó gối gục mặt và khóc. Ngồi xuống cạnh nhỏ, nhỏ ngước lên nhìn rồi lau vội hàng nước mắt.
- Tôi....tôi buồn ngủ thôi.
- Thì...

<< 1 ... 22 23 24 25 26 ... 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status